Chương 124 – Thà chết trong chiến đấu, không muốn sống qua ngày
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvien.com
Bạch Sầu Phi đột nhiên rút lui, xông thẳng về phía sau.
Sau lưng của hắn đương nhiên có người.
Lúc này, toàn bộ cục diện đều giống như đang triển khai bao vây Bạch Sầu Phi.
Canh giữ sau lưng hắn là ba tên cao thủ có lai lịch hoàn toàn khác nhau, đó là Dương Vô Tà, Mạc Bắc Thần và Lôi Động Thiên.
Lôi Động Thiên là đại tướng của Lục Phân Bán đường, mỗi lần tấn công Kim Phong Tế Vũ lâu hoặc Mê Thiên minh, hắn đều là người xung phong đi đầu. Ngày đó, hắn theo tổng đường chủ Lôi Tổn xông vào Hồng lâu, kết quả Lôi Tổn mất mạng, còn hắn vẫn ở lại chiến đấu đến cùng, người bị trọng thương nhiều chỗ, phải dưỡng thương đến tận bây giờ, Lôi Thuần mới cho phép hắn mặc giáp ra trận lần nữa.
Hắn đã đợi rất lâu, bảo tồn thực lực, chỉ cầu được đánh một trận, dĩ nhiên là nỗ lực hết sức.
Dương Vô Tà là người có quyền lực ngầm lớn nhất trong Kim Phong Tế Vũ lâu, bởi vì y nắm giữ tất cả tư liệu trong lâu. Y cũng là cán bộ trung thành nhất của Tô Mộng Chẩm, cả đời này chưa từng phản bội. Tuy y được Lôi Thuần của Lục Phân Bán đường sai người cứu thoát ở cửa hàng Hán Đường Gia Tư, nhờ vậy không đến nỗi bị Bạch Sầu Phi phái người đuổi giết, nhưng y cũng chưa bao giờ cúi đầu nghe lệnh Lôi Thuần hay Địch Phi Kinh.
Cho đến khi Tô Mộng Chẩm lại xuất hiện, lúc này y mới toàn lực ứng phó, kiên quyết không bỏ qua cho Bạch Sầu Phi.
Mạc Bắc Thần lại từng phản bội Tô Mộng Chẩm. Hắn giúp Kim Phong Tế Vũ lâu quản lý đội ngũ Vô Phát Vô Thiên, có ảnh hưởng rất lớn. Nếu Lôi Tổn đi trước một bước mua chuộc hắn, nói không chừng tại chiến dịch lầu Tam Hợp, Tô Mộng Chẩm đã toàn quân bị diệt. Hắn phản bội Tô Mộng Chẩm, bởi vì không chịu được mình nhiều năm lập chiến công, nhưng địa vị lại không bằng Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch được Tô công tử nâng đỡ. Hắn cảm thấy nếu sau này phải ở dưới trướng đám người Bạch Sầu Phi, không bằng phản bội trước thì tốt hơn.
Hiện giờ, hắn vẫn cho rằng suy nghĩ này của mình không sai. Hôm nay hắn muốn đối phó với Bạch Sầu Phi, dĩ nhiên là không chừa lại đường lui.
Bạch Sầu Phi muốn mở một đường máu, trước tiên phải giết chết ba người này.
Cho dù là ai, ngay cả Lăng Lạc Thạch sống dậy, Sở Tương Ngọc trở lại, Quan Thất tái hiện trên giang hồ, muốn lập tức giết chết ba người này cũng không phải chuyện dễ.
Ba người đồng loạt xuất chiêu phản kích.
Xương cốt toàn thân Lôi Động Thiên rung lên lách cách, đánh ra “Nhất Lôi Thiên Hạ Hưởng”, “Nhị Lôi Nhất Tâm Quyền”, “Tam Lôi Phá Thế Bộ”, “Tứ Lôi Thuấn Phát Công”, “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” thần công. Hắn muốn khiến cho Bạch Sầu Phi nổ tung vỡ nát.
Dương Vô Tà thi triển một loại võ công rất ôn hòa, đó là tâm pháp của “Bàn Nhược Chi Tâm” và Hoàng Kim xử của “Bàn Nhược Chi Quang”. Loại kỹ xảo và tâm pháp ôn hòa ôn nhu này, một khi gặp phải kẻ địch phản kích, sẽ có thể phát ra sát lực rất đáng sợ, rất mạnh mẽ, rất vô tình, đánh ngã Bạch Sầu Phi.
Mạc Bắc Thần sử dụng “Đại Nhẫn Chi Đao”. Tay phải hắn cầm đại quan đao, tay trái cầm trảm mã đao, phát ra tiếng rít sắc bén kinh người, muốn chém chết Bạch Sầu Phi tại chỗ, còn muốn dùng đao pháp cuồng nộ bằm đối phương ra thành thịt vụn.
Đối mặt với ba đại cao thủ này, Bạch Sầu Phi làm thế nào để phá vòng vây?
Hắn à?
Hắn không phá vòng vây, hắn quay trở lại.
Hắn vọt người lên, giống như một con hạc trắng bay lên trời.
Hắn cúi người lao xuống, giống như một con chim ưng vồ thỏ.
Hắn nhảy qua oanh lôi của Lôi Động Thiên, tránh khỏi Bàn Nhược tâm pháp của Dương Vô Tà, vượt qua Bất Nhẫn đại đao của Mạc Bắc Thần.
Hắn lao nhanh về phía một người, đại địch của hắn, Tô Mộng Chẩm.
Hắn đã nhìn trúng Tô Mộng Chẩm, hắn đã nhận trúng Tô Mộng Chẩm.
Chỉ cần khống chế Tô Mộng Chẩm, những người ở đây có ít nhất ba phần sẽ nghe theo hắn, có ba phần không dám ra tay lần nữa, bốn phần còn lại thì hắn có thể đối phó được.
Hắn không cam lòng, hắn không nhận thua.
Hắn thà rằng chết trong chiến đấu, cũng không muốn sống cho qua ngày.
Hắn không lùi mà tiến, không chạy mà phản công.
Hắn muốn bắt sống Tô Mộng Chẩm trong vòng vây của cường địch, hoặc là giết chết đối phương.
Bất kể ngọc nát đá tan, hay là chuyển bại thành thắng, còn tốt hơn khoanh tay chờ chết, bó tay chịu trói.
Lần này, ai cũng cho rằng hắn chỉ muốn phá vòng vây chạy trốn, không ai ngờ được hắn lại phản công.
Có lẽ, người duy nhất nghĩ tới chính là Địch Phi Kinh.
Y đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như tia chớp.
Nhưng Lôi Thuần lập tức lắc đầu.
Ánh mắt Địch Phi Kinh hơi do dự, sau đó cúi thấp đầu, tay áo căng phồng do được chân khí truyền vào lại rũ xuống.
Vương Tiểu Thạch đang định ra tay, nhưng Thiên Hạ Đệ Thất đã ngăn cản hắn.
Một người khác cũng muốn xuất thủ, đó là “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh, nhưng “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt cũng cản hắn lại.
Ngoài ra, Hà Tiểu Hà và Chu Tiểu Yêu đều muốn ra tay, nhưng còn có một Lôi Mị, cùng với kiếm của nàng, “kiếm không kiếm”.