Nghe Nhạc Phàm trả lời Vạn tiên sinh cảm thấy vui mừng, gật đầu nói:
"Tốt, ta biết Tiểu Phàm không phải là người hủ lậu, thế nên con cũng có thể hiểu được những chuyện này".
Nhạc Phàm nói:
"Vậy Vạn gia gia nói cho con biết chuyện giang hồ đi, con rất tò mò muốn biết".
Nhìn Nhạc Phàm, Vạn tiên sinh bất đắc dĩ nói:
"Con không phải là người trong giang hồ, biết nhiều ngược lại không tốt, chốn quan trường hắc ám, nhưng giang hồ lại là bạo lực huyết tinh, nên con nhất định nhớ kĩ "Quan trường tự hải hồi đầu ngạn, Nhất nhập giang hồ vĩnh bất quy
".
(Tạm dịch:
Quan trường lâu năm,
Quay đầu là bờ,
Giang hồ một bước,
Mãi không thể lui.)
Nói xong ông thở dài.
Nhạc Phàm gật đầu nói: "Vạn gia gia nói con sẽ nhớ kĩ, vinh hoa phú quý con không cần, chỉ cần người thân sống tốt là được
".
Nhạc Phàm chợt nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên sững người, vội nói: "Chết rồi, con nhận đưa củi cho người ta, giờ phải đi ngay
". Nói xong liền vội đi ra bên ngoài.
Thấy Nhạc Phàm nói đi là đi, Vạn tiên sinh liền nói lớn: "Từ đã, cha con mang giúp rồi
".
Nhạc Phàm ngẩn ra, đứng ngay cửa nói: "Chân cha đi không tiện, con nên đi thì hơn
".
Vạn tiên sinh lại nói: "Nhưng con cũng mới hồi phục, hơn nữa tay trái còn chưa khỏi hẳn. Cho dù con đi, cha con cũng không cho, con biết tính ông ta mà
".
"Ôi...
" Nhạc Phàm đập tay vào cửa, rồi bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này Tiểu Nhã tiến lại gần, ra hiệu: "Gia gia, ca ca ăn cơm được rồi
".
Ăn cơm xong, Vạn tiên sinh giao việc cho Tiểu Nhã, rồi quay ra bảo Nhạc Phàm: "Tiểu Phàm, con theo ta ra đây một chút
". Nói xong ông đi ra ngoài.
Ngoài tiểu thôn, bên bờ sông Lưu Thủy. Vạn tiên sinh nói với Nhạc Phàm: "Tiểu Phàm, con cũng biết công dụng của y thuật chứ?
"
"Chữa bệnh cứu người
". Nhạc Phàm khẳng định.
"Đúng thế, mặc dù cũng có người lợi dụng vì ý xấu, nhưng tôn chỉ của y thuật là không thay đổi. Nhưng nếu muốn chữa bệnh cứu người, cần không ngừng tìm hiểu bí mật của sinh mệnh, nhờ đó y thuật mới phát triển không ngừng. Nhưng tự cổ chí kim cũng có nhiều thứ y học chưa khám phá ra được, do đó vẫn còn hiểu biết rất ít về sinh mệnh.
Trong cơ thể con có một đạo sinh mệnh nguyên khí, ta dựa vào đoạn văn trong Y kinh mô tả mà suy đoán như thế. Vốn dĩ sau khi sinh mệnh lực bạo phát, phải rất lâu sau mới có thể khôi phục được, nhưng đạo nguyên khí trong người con chính là sinh mệnh lực tập trung lại mà thành, vì phải khôi phục lại sinh mệnh lực nên cũng sẽ dần dần tiêu thất. Nhưng do tinh thần lực của con thập phần cường đại, có thể lưu giữ nguyên khí trong cơ thể không bị tiêu tán, hơn nữa ta dùng kim châm phá huyệt kích cho sinh mệnh lực của con tăng mạnh, cuối cùng lại khiến cho sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể con không bị tiêu tán mà còn không ngừng tuần hoàn trong kinh mạch toàn thân, tạo ra trạng thái bây giờ.
Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi:
"Vạn gia gia, tinh thần lực là gì? Con trước giờ không hề nghe nói tới, ngay cả trong Y kinh cũng không có".
Vạn tiên sinh trả lời: "Tinh thần lực nếu nói một cách đơn giản nghĩa là, con trong đầu suy nghĩ rồi phóng xuất lực ra ngoài. Đại nội hoàng cung và giang hồ đều có một vài kì nhân dị sĩ, họ tuy võ công không cao, nhưng có tinh thần lực cường đại cũng như dị thuật khác thường, có khả năng giết người vô hình, khiến người ta không thể đề phòng.
Tỉ như cổ thuật của Nam hoang Miêu tộc, bọn họ tập trung rất nhiều loại trùng độc lại một chỗ, làm cho chúng cắn xé lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại con độc mạnh nhất, sau lấy máu chính mình mà nuôi chúng đến độ tâm ý tương thông, luyện thành bổn mạng cổ (độc vật) của bản thân. Bổn mạng cổ có rất nhiều cổ noãn (trứng độc), những cổ noãn này không độc không vị. Llấy cổ noãn mà hạ độc, võ công dù cao cường đến đâu cũng không thể phát hiện, rồi thông qua bổn mạng cổ dùng tinh thần lực khống chế người trúng độc, làm cho người ấy không còn đường phản kháng. Bất quá người Miêu tộc bình thường không xuất hiện ở Trung Nguyên, hơn nữa cũng không chủ động gây chuyện.
Vu thuật của Nam Dương Khải thần giáo càng quỷ dị hơn, có thể dùng bất cứ vật gì con mang trên người để tra ra khí tức của con, dù con có trốn nơi chân trời góc bể cũng không thoát, trừ khi có công pháp ẩn tàng khí tức bản thân. Nhưng loại công pháp này cực kì hiếm có, rất ít lưu truyền trên giang hồ. Hơn nữa có thể thông qua những vật dụng đó mà tiến hành lời nguyền, loại này rất là huyền bí, không thể khảo chứng, ta cũng là trước đây nghe lão thái y trong cung nhắc đến mà biết được.
Còn có thuật ẩn thân, có thể ẩn tàng thân thể không cho người khác thấy. Khống vật thuật, khống chế một số vật thể để tiến hành công kích. Khống tâm thuật, có thể khống chế thần trí người khác. Còn có rất nhiều công pháp khác quỷ dị vô cùng, giang hồ đều gọi là dị thuật, những dị thuật này mặc dù có nhiều loại, hơn nữa phương pháp công kích không giống nhau, nhưng chúng đều có một điểm chung là phải có tinh thần lực cường đại để chống đỡ, nếu không sẽ bị phản lại.
Nghe thấy những công pháp kì dị đó, Nhạc Phàm trong lòng khiếp sợ.
"Dị thuật? Không biết tinh thần lực của con có giống vậy không?
" Nhạc Phàm hỏi.
Vạn tiên sinh nói: "Nếu không ai chỉ dạy, tinh thần lực dù cường đại cỡ nào cũng không sử dụng được, trừ phi tâm tình có sự dao động rất lớn mới có thể phát xuất ra được. Tỉ như con đánh nhau với cao thủ hôm trước, trong tình huống thập phần phẫn nộ đã bạo phát sinh mệnh lực. Bất quá tinh thần lực quả thật rất cường đại, hi vọng con sau này có thể dùng nó vào việc tốt, biết không?
"
Nhạc Phàm gật đầu thật mạnh nói: "Con biết rồi".