Thương Thiên Chương 288 : Máu phủ biên quan

Thời gian hai ngày chỉ nháy mắt đã hết…
Tuy nhiên thời gian hai ngày ngắn ngủi này, đối với toàn thể đám tướng sĩ thành Đại Đồng mà nói qua một ngày giống như một năm, tựa như đang sống trong nước sôi lửa bỏng.
Trên gác thành, ngoại trừ hai đội binh lính đang ở tuần tra ra, những binh lính còn lại tất cả đều ở nằm đất mà nghỉ ngơi. Bọn họ miệng phả ra sương trắng, khuôn mặt tím lại vì lạnh, trên chỉ người mặc độc có chiếc áo bông cũ rách, trên mặt vấy máu… Cho dù lộ vẻ sầu thảm như thế, nhưng bọn họ vẫn giữ chặt binh khí trong tay không rời.
Nhìn những chiến sĩ này bảo vệ cho mình, đám dân chúng trong thành mắt rơi lệ, đều đi tới trên gác thành tặng lương thực tặng nước. Vào thời tiết giá rét nơi đây, đem đến cho các chiến sĩ một tình cảm thân thuộc ấm áp.

Trong đại sảnh tại phủ tướng quân tràn ngập một tầng u ám dày đặc! Mười hai vị tướng quân của Địch gia thần sắc buồn bã, trên mặt mỗi người đều lộ ra uể oải cùng bất đắc dĩ.
Phòng vệ thành Đại Đồng thành đã hai ngày, sau khi đại chiến mặc dù chưa có tổn thất nhiều lắm, nhưng bản thân trong lòng chịu đựng khổ sở còn hơn cả sự đau đớn của đao thương tàn phá thân thể!
Đội ngũ doanh trại của Thát Đát tộc đã tiến lên trước hơn năm mươi dặm, áp bức thẳng tới thành Đại Đồng, hơn nữa cứ cách mấy canh giờ lại đến quấy rối một lần. Binh lính Đại Minh mặc dù ngoan cường chống cự, chặn toàn bộ bước tiến của địch, nhưng bọn họ lại không dám truy đuổi quá xa, sợ là kế dẫn rắn ra khỏi hang của địch nhân. Lâu dần, khoảng thời gian trước đó khí thế đang dâng cao, dần dần sụt giảm thấp xuống.
"Đại ca, cứ như vậy không phải là biện pháp! Các huynh đệ sĩ khí suy giảm mất, hơn nữa tiền và lương thực lần trước triều đình đưa tới cũng nhanh chóng dùng hết rồi, nếu không phải là bà con làng xóm trợ giúp, các huynh đệ sợ là đã sớm không chống đỡ được rồi!" Người nói chính là Địch Vũ, bình thường hắn thận trọng ít lời hôm nay cũng trở nên lo lắng. Bây giờ tình thế dị thường khẩn trương và nguy hiểm, thành trì bị công phá chỉ là vấn đề thời gian.
Địch Phong khổ sở nói: "Biện pháp có thể nghĩ ta đều nghĩ tới rồi, thậm chí viết thư tới thành khác mượn binh mượn lương, nhưng họ không nguyện ý tiếp xúc quan hệ cùng chúng ta, thực sự là ta không có biện pháp gì. Không lẽ bảo chúng ta tới đoạt lương thực của dân chúng sao? Bây giờ duy nhất có thể làm chính là liều chết bảo vệ trận địa, hy vọng cuối cùng triều đình có thể mau chóng phái người đến trợ giúp".
"Ài..." Trong lòng mọi người buồn bã thở dài, thầm nghĩ nếu có Đại tướng quân ở chỗ này thì tốt biết bao, mặc dù đối mặt với tuyệt cảnh như thế, Đại tướng quân nhất định sẽ có biện pháp đảo ngược tình thế.
"Báo cáo!"
Đang lúc trầm mặc, thủ vệ ngoài cửa bước nhanh tiến lên nói: "Bẩm cáo Phong tướng quân, Giám quân đại nhân đến rồi".
"Cái gì!" mọi người ngẩn ra, Địch Phong vuốt cằm nói: "Lúc này hắn tới làm gì nhỉ?"
"Mời hắn vào đây đi".
"Dạ".
Bên trong hậu viện, đám người Trần Hương đều tự kiếm chỗ nghỉ, giữa chân mày mỗi người đều có vẻ uể oải. Mấy người trong bọn họ, không ai có năng lực thống lĩnh quân đội tác chiến, kể cả Vương Sung đứng đầu một bang là thế, cũng chưa bao giờ chỉ huy quá ngàn người đánh nhau. Bởi vậy, bọn họ không thể làm gì khác hơn là chấp nhậnàm một tiểu tốt trên chiến trường.
Giết chóc không ngừng nghỉ tuyệt không dễ chịu chút nào, nếu bọn họ không có tâm trí kiên định, sợ rằng đã sớm bị vướng vào vòng ma đạo rồi. Vòng vo như thế, trên người bọn họ lúc này cũng tản ra mùi máu tanh nồng nặc!
Đối với sự tàn khốc của chiến tranh, đám người Trần Hương cuối cùng bây giờ đã có nhận thức sâu sắc. Ở dưới lực lượng của chiến tranh tầm cỡ quốc gia, lực lượng của con người thực sự quá bé nhỏ, cho dù mấy vạn người đứng bất động để cho bản thân mình chém giết, dẫu vậy cũng phải chém giết trên nửa ngày, càng huống chi là trên chiến trường nơi hỗn loạn này, chỉ cần có chút do dự thì người bị chết chính là mình.
"Gầm..."
Một tiếng kêu rống của Tiểu Hỏa làm mọi người bừng tỉnh! Nghe tiếng mở hai mắt nhìn lại, thì ra là cửa phòng đang chậm rãi mở ra.
"Kẹt... kẹt..."
Cửa phòng đã đóng chặt hai ngày cuối cùng cũng mở ra, ba thân ảnh cao lớn từ bên trong phòng sải bước đi ra.
Nhạc Phàm đi ở phía trước, theo sau là hai người Long Tuấn, Đinh Nghị. Bởi vì lập tức quay về là bế quan dưỡng thương, cho nên trên người bọn họ vẫn mặc quần áo nhuộm đầy vết máu, giống như những tàn binh.
"Ngươi, ngươi tỉnh rồi?!" Trần Hương vẻ mặt chăm chú, hai mắt chứa đầy vẻ mừng rỡ.
Nhạc Phàm trong lòng phát sinh cảm giác ấm áp, khẽ gật đầu, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Vương Sung và Đồ Lôi.
Vương Sung sải bước tiến lên, hoành thương hừ lạnh nói: "Lý Nhạc Phàm, ngươi cũng chớ quên lời hứa của ngươi".
"Bây giờ không phải lúc…" Nhạc Phàm gạt ngân thương của đối phương ra, nhìn chằm chằm Đồ Lôi nói: "Ngươi không nên tới nơi này, mang theo muội muội của ngươi đi mau đi".
Nhạc Phàm ngữ khí không thân thiện, là ai cũng nghe được sự tức giận mà hắn phát ra. Có lẽ người khác không rõ, nhưng Vương Sung lại đặc biệt thấu hiểu. Nếu hắn cũng có một muội muội, bản thân mình tuyệt đối sẽ không tới cái loại địa phương đáng chết này.
"Ta sẽ không đi" Đồ Lôi cúi đầu, thanh âm rất nhẹ cũng rất kiên định.
Nhạc Phàm túm lấy vạt áo trước ngực đối phương, lạnh giọng nói: "Ngươi cho rằng chiến trường là cái gì? Nếu ngươi chết đi, muội muội của ngươi sẽ ra sao bây giờ?"
Đám người Trần Hương thấy Nhạc Phàm kích động như thế, đều tiến lên khuyên giải.
Đồ Lôi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn như cũ nói kiên định: "Ta sẽ không đi".
Có loại người rất quật cường, thậm chí rằng hắn hiểu được chính mình không nên như thế, nhưng vẫn kiên trì. Đối với loại người này, cho dù có dùng cái chết để ép buộc, cũng sẽ không có tác dụng gì. Nhạc Phàm thấy thế chỉ biết cắn chặt răng không nói thêm nữa, đây là lần đầu tiên hắn thỏa hiệp, lần đầu tiên cảm thấy rằng cứng nhắc hoặc có thể nói là kẻ cố chấp đáng ghét đến như vậy.
"Được rồi, được rồi, các ngươi đều cũng đừng có đàn bà nữa, đằng nào chúng ta chẳng phải phải chết như nhau" Vương Sung ngắt lời, đánh tan cục diện căng thẳng nói: "Đồ Lôi ngươi yên tâm, nếu ngươi có việc gì, ta sẽ tìm người chiếu cố muội muội của ngươi giúp ngươi".
"Cám ơn!" Đồ Lôi gật đầu, nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Không khí hòa hoãn, Nhạc Phàm nhìn quanh mọi người bên cạnh… Thấy bọn họ một thân chật vật, mắt lộ vẻ uể oải, chắc đã trải qua rất nhiều. Vì vậy đi thẳng tới trước mặt Lăng Thông hỏi: "Bây giờ tình hình thế nào?"
Lăng Thông sửa lại tâm tư, nói nghiêm túc: "Bây giờ tình hình rất xấu! Hôm trước sau một trận đại chiến, tổn thất nặng nề. Quân địch cứ cách một khoảng thời gian lại tới đây quấy rối, khiến cho tinh thần của đám tướng sĩ suy giảm, sợ rằng rất khó chịu đựng được đả kích công thành lần nữa. Cho dù miễn cưỡng phòng thủ về sau, lương thực trong thành cũng duy trì được không quá thời gian ba ngày".
Nhạc Phàm quen thuộc tình huống của chiến trường, qua những điểm trọng yếu mà Lăng Thông vừa nói, hắn lập tức hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Cái gì đó còn nói được, duy có việc thiếu lương lại khó khăn phi thường! Nếu cứ thế, cho dù binh lính không đánh đấm, cũng bị đói mà chết.
Thấy Nhạc Phàm trầm mặc không nói, Nhan Nguyệt Thi chưa kịp đợi đã vội hỏi: "Nhạc Phàm, ngươi xem thế trận này, có hy vọng thắng không?"
Ở trong mọi người, chỉ có Nhạc Phàm từng trải qua thử thách của chiến trường. Do đó Nhan Nguyệt Thi vừa hỏi như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người hắn.
Nhưng trong câu trả lời khẳng định của Nhạc Phàm lại làm cho người khác rất thất vọng: "Không biết". Đích xác, trên chiến trường không có gì có thể tuyệt đối, kể cả là thắng lợi.
Phía sau, Long Tuấn ngó trộm thấy mọi người mặt mày u sầu, luôn miệng kêu toáng lên: "Oa oa oa, các người lo lắng cái gì? Có sư phụ ta ở đây, cam đoan đánh cho lũ man tử thối tha đó kêu trời kêu đất, các ngươi bỏ ra một trăm hai mươi tấm lòng là được rồi. Ha ha..."
"Không sai không sai, sư phụ ta rất lợi hại đó!" Long Tuấn nói vừa xong, Đinh Nghị theo đó gật mạnh đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đám người Trần Hương nhất thời tròn xoe mắt, đây là đồ đệ của "Đao cuồng" ư!? Quả nhiên là rất cuồng vọng, da mặt không phải dầy như bình thường. Nhưng tính cách huênh hoang như thế mà so với Nhạc Phàm, ngược lại cảm thấy sự khác biệt quả thật quá lớn!
Vương Sung chớp mắt mím môi hỏi: "Lý Nhạc Phàm, đây, đây là đồ đệ của ngươi? Thầy trò các ngươi một kẻ thì ngu dốt hai tên thì khờ khạo, thật có ý nghĩa quá! Ha ha..."
"Này! Tên cao lớn kia, ngươi nói chuyện cũng phải chú ý một chút, cẩn thận nắm đấm của tiểu gia không có mắt đâu" Long Tuấn tựa hồ đã sớm xem đối phương không vừa mắt rồi, múa may nắm đấm thị uy, bộ dáng như chỉ cần một lời không hợp là lập tức động thủ.
Đinh Nghị cũng không cam lòng tụt lại phía sau, soạt một tiếng rút loan đao ra, quát mắng: "Không cho phép ngươi vũ nhục sư phụ ta".
"Úi chà..." Vương Sung hú lên quái dị, rung rung ngân thương nói: "Này hai tiểu gia hỏa kia, lông vẫn còn chưa có đủ dài đã dám nói hỗn với đại gia à? Lão tử đi ra thời loạn lạc, hai người các ngươi còn chưa có ra đời đâu! Lại đây lại đây lại đây, cho các ngươi nếm thử ngân thương của lão tà ta, đập cho các ngươi kêu cha kêu mẹ. Hắc hắc..."
"Đánh đi đánh đi! Ha ha ..." Tiểu Nhu một bộ dáng như chỉ sợ rằng thiên hạ không loạn, khiến cho Trần Hương mắng cho một trận.
Nhan Nguyệt Thi không hề khó chịu nói: "Đủ rồi đấy! Lúc này mà các ngươi vẫn còn có tâm tình mù quáng đánh nhau sao, ngược lại không bằng giữ lấy chút tinh lực mà suy nghĩ biện pháp. Còn dám làm loạn nữa… Cẩn thận lão nương cho các ngươi vài cái!"
Lão đại tỷ phát biểu chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại. Long Tuấn, Đinh Nghị cùng Vương Sung chỉ dám trừng mắt với đối phương.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, Nhạc Phàm mới mở miệng nói: "Trước tiên gặp Địch Phong bọn họ, ta có việc muốn nói".
Bên trong đại sảnh phủ tướng quân, Giám quân Ngụy Phát Nhân ngồi ở đầu, Địch Phong thì cùng hắn sánh vai mà bàn luận, mười một vị tướng quân còn lại chia ra ngồi hai bên.
Đợi sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Địch Phong cũng không hề khách sáo, ngay câu đầu đã hỏi thẳng: "Không biết Giám quân đại nhân lần này đến đây có chuyện gì thảo luận?"
"Đương nhiên có chuyện" Ngụy Phát Nhân cười cười, mở miệng nói: "Bổn quan thân là Giám quân của biên thành này, việc quân đội ta tự nhiên có quyền hỏi qua. Chính là việc nước không thể một ngày không vua, nhà không thể một ngày không chủ, hôm nay Đại tướng quân mất tích đã ba ngày rồi, lại không có tin tức, không biết Phong tướng quân định làm như thế nào?"
"Cái này…" Địch Phong bất ngờ, một mặt âm thầm suy đoán mục đích đối phương tới đây, một mặt trả lời: "Đại tướng quân trước khi đi từng có giao lại nhiệm vụ, muốn chúng ta liều chết bảo vệ thành Đại Đồng, ta tin tưởng Đại tướng quân nhất định sẽ quay lại".
"Ồ! Có đúng không?" Ngụy Phát Nhân không tin nói: "Nhưng thế nào mà hôm trước ta nghe binh sĩ nhắc tới, nói Đại tướng quân đã hy sinh! Không hiểu là đám binh lính đó nói hươu nói vượn chăng? Hay là Phong tướng quân cố ý giấu diếm quân tình?"
"Không có! Tuyệt đối không có việc này!" Địch Phong ngữ khí kiên quyết, mở miệng ngắt lời nói: "Đây hoàn toàn là lời bịa đặt do lũ man tử đó phát tán ra để nhiễu loạn lòng quân! Nếu để cho ta biết là còn dám nói năng lung tung, sẽ xử lý theo quân pháp. Hừ..."
Nói xong giận tới tận đỉnh đầu, Địch Phong phẫn nộ vỗ bàn đứng dậy, các huynh đệ còn lại đều kêu ầm lên.
"Không thể nào, Đại tướng quân sẽ không gặp chuyện chẳng lành đâu!"
"Kẻ nào, kẻ nào nói lung tung?"
"Thúi lắm! Ai nói tướng quân đã chết? Lão tử đánh cho hắn răng cạp đất".
"Nếu để ta biết là kẻ nào nói, lão tử sẽ giết hắn".
Ngụy Phát Nhân trong mắt thoáng qua một nụ cười âm hiểm rồi biến mất ngay nếu không chú ý không thể phát giác, tựa hồ tất cả cử động của đối phương đều nằm trong dự liệu của mình.
Húng hắng hai tiếng, Ngụy Phát Nhân lại nói: "Các vị tướng quân, việc này có thật hay không bổn quan tạm thời không truy cứu. Nhưng Đại tướng quân mất tích đã ba ngày, dù thế nào ta cũng phải có lời giải thích với cấp trên chứ? Phong tướng quân hãy xem, đây là lệnh tiễn thư mà binh bộ vừa truyền đến" Nói rồi Ngụy Phát Nhân từ trong tay áo lấy ra một cuộn gấm thêu đưa cho Địch Phong, khóe miệng nhếch lên một tia mỉm cười đắc ý.
Địch Phong nghi hoặc nhận lấy cuộn gấm, vừa xem xong thốt nhiên giận dữ: "Tên họ Ngụy kia, cuối cùng ngươi muốn thế nào? Nếu ngươi định buông mà lùi về phía sau, lão tử có mất mạng cũng phải tiêu diệt ngươi trước!"
Chúng tướng quân xung quanh thấy thế lập tức vây lại tiến lên, nhất nhất xem qua nội dung trong cuộn gấm, lập tức mặt ai cũng lộ vẻ phẫn nộ.
Khó trách hai hôm nay không thấy hai cha con Ngụy Phát Nhân đi ra đi vào, nguyên lai tên khốn này ngấm ngầm tiến hành bao nhiêu động tác như vậy.
Từ vài ngày trước, Ngụy Phát Nhân đã sớm gửi thư lên Binh bộ, đem chuyện biên cương thêm mắm thêm muối bẩm cáo một lượt. Hiện triều đình đang rơi vào cục diện hỗn loạn, bên trong hoàng thành người nào cũng lo sợ cho bản thân, còn ai có tâm tư mà đi quản chiến sự nơi biên cương. Do vậy, dưới sự vận động của Ngụy Phát Nhân đã khiến cho Binh bộ hạ lệnh, để cho hắn tạm thời thay thế Địch Thu Nhiên xử lý mọi việc lớn nhỏ nơi biên cương, Địch gia mười hai tướng nghe lệnh hành sự.
Mọi người liều sống liều chết hy vọng sẽ bảo vệ được biên thành, nhưng đối phương lại âm hiểm đoạt mất thành quả như thế, thậm chí còn có thể từ bỏ chôn vùi biên thành, khó trách vẻ mặt mọi người đều phẫn nộ.
"Ngươi là tên cẩu tặc!"
"Súc sinh..."
"Lão thất phu!"
"Ngươi dám!"
Đối diện với thần sắc và ánh mắt phẫn nộ của các vị tướng quân, Ngụy Phát Nhân hoàn toàn không hãi sợ, thản nhiên nói: "Bổn quan chỉ vâng mệnh triều đình, các ngươi cậy mạnh uy hiếp, khó mà không tin rằng các ngươi muốn tạo phản? Hắc hắc! Suy nghĩ cho thật rõ ràng kỹ lưỡng đi, ai dám động đến một sợi tóc của bổn quan, đến lúc đó không chỉ mấy người các ngươi, cho dù là Địch đại tướng quân cũng phải chịu mang tiếng mắng chửi muôn đời trên người đó. Hừ hừ..."
"Ngươi…" Mọi người giận dữ, nhưng bị Địch Phong ngăn lại, người sau cố nén sát ý hỏi: "Nói đi! Cuối cùng ngươi muốn làm gì?"
"Cũng chẳng có gì" Ngụy Phát Nhân đứng dậy sửa sang lại áo bào nói: "Việc của Đại tướng quân, bổn quan nhất định phải cho cấp trên một lời giải thích… Ta nghe nói, Lý Nhạc Phàm đó là người cuối cùng tiếp xúc với Đại tướng quân phải không? Hơn nữa hắn còn là yếu phạm mà triều truy nã, cho nên bổn quan muốn đem người này mang về thẩm vấn một chút, nên xin mời Phong tướng quân đem người giao ra đây, tích cực phối hợp bổn quan hành sự. Sau này ngươi vẫn chỉ huy binh lính của ngươi như cũ, ta cũng được yên tâm trở về phục mệnh, tuyệt không hề làm khó các vị".
"Thúi lắm!" Địch Lôi phẫn nộ quát: "Cái mồm hôi thối của ngươi toàn đánh rắm, lão tử…"
"Lão Tam câm miệng." Địch Phong ngắt lời Địch Lôi, quay về phía Ngụy Phát Nhân không lạnh không nóng nói: "Giám quân đại nhân, ngày trước Lý tiên sinh bị trọng thương trở về, hiện đang điều dưỡng, không bằng chờ cho sau này thương thế của hắn lành lại rồi hãy nói được không?"
"Không được! Việc này quan hệ trọng đại, không đợi được." Ngụy Phát Nhân nét mặt nghiêm trang chính nghĩa, trong lòng lại không ngớt chửi thầm. Nếu chờ thương thế của hắn lành rồi hãy nói, lão tử cần gì phải hao tổn nhiều lực lượng như vậy tới bắt hắn. Một lũ ngu ngốc!
Địch Phong ngữ khí thay đổi, lạnh giọng nói: "Lý tiên sinh đây là bằng hữu với nghĩa sĩ của chúng ta, Giám quân đại nhân nếu muốn dùng sức mạnh, sợ rằng không đòi được rồi!"
Ngụy Phát Nhân cười lạnh nói: "Nếu những người đó dám loạn động, đơn giản bằng vào tội phản loạn bắt ngay. Ta cũng không tin, vài người bọn họ, chẳng lẽ có thể địch nổi mấy vạn binh lính Đại Minh ta phải không?"
"Hay hay hay! Hay cho cái tội phản loạn, nói thật hay! Ha ha..." Địch Phong giận quá hóa cười, quát mắng: "Hay cho ngươi Ngụy Phát Nhân, lúc này ngoại tộc xâm lấn, đại địch đang ở trước mặt! Mọi người thì toàn tâm toàn lực kháng cự kẻ địch bên ngoài, mà ngươi lại không kêu gọi binh lính kháng cự đánh lại kẻ địch bên ngoài, ngược lại bắt bọn họ phải đi đuổi bắt nghĩa sĩ kháng địch… Ngươi vì một chút riêng của mình mà dùng binh quyền bừa bãi, làm hại trung lương. Ngươi nói cuối cùng ngươi muốn điều gì? Không khó mà cho rằng, ngươi muốn làm kẻ thông địch bán nước phải không?"
"Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy!" Ngụy Phát Nhân tức giận đến nghẹn thở, phản bác lại: "Ta thân giữ chức vụ quan trọng của triều đình, không chỉ là triều đình mệnh quan mà còn là hoàng thân quốc thích, sao lại đi làm ra cái việc thông địch bán nước đó, ngươi chớ nên ngậm máu phun người!"
"Hừ hừ... cũng không thể nói là không được".
"Đúng vậy, từ xưa đã có tiền lệ, càng là quan lớn lại càng là cái gì giặc bán nước".
"Đúng đó đúng đó, ta cũng nghe nói qua, giống cái gì An Lộc Sơn, Tần Cối, Cổ Tự Đạo, còn có bè lũ Lưu Cẩn, Nghiêm Tung, Mã Sĩ Anh của bản triều nữa…"
"Giặc bán nước!"
"Chó Hán gian!"
"Câm mồm! Câm mồm! Phản rồi phản rồi, các ngươi tất cả đều chống lại ý trời sao?" Địch gia mười hai tướng ngươi một lời ta một câu phụ họa, làm cho Ngụy Phát Nhân gân cổ đỏ mặt, cũng to tiếng nói: "Ta, bổn quan phải đem việc này trình lên Binh bộ, ngươi, ngươi, các ngươi, tất cả đều chờ bị ta chém đầu đi".
"Báo cáo..."
Ngay giữa lúc song phương đang tranh chấp, thủ vệ ngoài cửa chạy tiến đến nói: "Bẩm cáo tướng quân, đại nhân, Lý tiên sinh bọn họ tới".
Mãnh thú Tiểu Hỏa nhảy nhót tiến vào, sau đó đám người Nhạc Phàm cũng tiến theo sau.
"Lý, Lý Nhạc Phàm, ngươi…"
Nghe được tin tức Nhạc Phàm bình yên vô sự, Ngụy Phát Nhân vừa sợ vừa giận, nhưng vừa thấy Nhạc Phàm thân mình đầy máu tiến tới, nhất thời liên tưởng tới hung danh của người trước mắt, bao lời mắng chửi định nói liền nuốt ngược lại trong bụng.
Nhưng Ngụy Phát Nhân cũng không cam lòng bỏ qua như thế, cắn răng, hắn giơ cuộn gấm thêu trong tay lên nói: "Phong tướng quân, còn không mau đem yếu phạm triều đình truy nã này bắt lại!"
Đám người Địch Phong vẫn bất động, Ngụy Phát Nhân hấp tấp hung ác nói: "Địch Phong, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản sao? Nếu ngươi dám không nghe lệnh, ta sẽ tấu lên Binh bộ, xử ngươi tội phản loạn… Không chỉ mình ngươi có chuyện, phải chém đầu tất cả các ngươi, đến lúc đó trên mình các ngươi và Địch Thu Nhiên đều phải mang tiếng mắng chửi muôn đời. Ta…"
"Bốp..."
Ngụy Phát Nhân chưa kịp nói xong, đã bị một cái tát ngã sóng soài trên mặt đất, nhìn thấy cả tinh tú chuyển động vòng quanh trên đỉnh đầu, cứ như vậy mà ngất đi.
Đương nhiên là Nhạc Phàm ra tay, hắn chính là kẻ không sợ trời không sợ đất. Đừng nói mệnh quan triều đình, kể cả là Hoàng đế có đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không làm trái với lòng, càng huống chi là đối phó những loại có hành vi tiểu nhân như Ngụy Phát Nhân này, phương pháp hắn sử dụng tự nhiên đơn giản trực tiếp, hơn nữa hữu hiệu phi thường.
Cái này muốn trách thì phải trách bản thân Ngụy Phát Nhân, người hắn muốn lại không chết, hết lần này tới lần khác cứ muốn tìm lấy phiền toái từ Nhạc Phàm.
Cái chết của Địch đại tướng quân đối với Nhạc Phàm là đả kích rất lớn. Từ thời điểm đó tính cách của hắn bắt đầu chuyển biến, lúc này hắn đâu còn tâm tình nào mà dây dưa với cái loại việc như vậy!
Địch Phong trong lòng kinh ngạc, mặc dù hành vi của Nhạc Phàm làm cho kẻ khác rất là sướng khoái, nhưng Ngụy Phát Nhân thủy chung vẫn là mệnh quan triều đình, cứ như vậy đối mặt mà để cho người đánh, cảm thấy trên thể diện cũng có chút xấu hổ. Nhưng nếu bảo tự mình nói chuyện, lại không biết nói gì mới được.
Liếc Ngụy Phát Nhân hôn mê bất tỉnh trên mặt đất một cái, Nhạc Phàm trực tiếp đi về phía Địch Phong nói: "Phong tướng quân, ta có lời này muốn nói với một mình ngươi".
Mọi người ngẩn ra, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Dẫn mọi người rời đi, trong đại sảnh trở nên yên lặng, trong đó chỉ còn lại hai người Nhạc Phàm và Địch Phong.
Nhạc Phàm móc ra từ trong lòng một chiếc thẻ bài màu vàng lớn cỡ bàn tay, đưa cho Địch Phong nói: "Phong tướng quân, vật này là Đại tướng quân nhờ ta giao cho ngươi".
Địch Phong thân thể chấn động, âm thanh run rẩy nói: "Ngươi, ngươi… Quân phù lệnh tiễn sao lại ở trong tay ngươi? Đại, Đại tướng quân đâu? Người đâu?"
"Đã chết. Ngươi thấy được lệnh bài này thì nên hiểu rằng người đã chết".
"Oành..."
Trời sụp đất tan, một mảnh u ám!
Nhạc Phàm ngữ khí thản nhiên nhưng buồn bã, ở trong tai Địch Phong như sấm nổ, đầu óc nhất thời mê muội.
Khí tức hỗn loạn, Nhạc Phàm vỗ vào huyệt môn trên lưng hắn một cái, một ngụm máu bầm phun ra, sắc mặt trắng bệch của Địch Phong dần dần chuyển hồng.
Đã sớm dự liệu được kết cục, vì sao bản thân còn muốn có tin tức hy vọng? Sớm biết không có hy vọng, vì sao bản thân vẫn phải thương tâm?
Mắt hổ rơi huyết lệ, Địch Phong quỳ xuống trên mặt đất, tay cầm lệnh bài không chịu buông ra nửa phân.
"Đứng lên, dân chúng cần nơi này, binh lính cần có ngươi, chiến trường cần ngươi".
Một lúc sau, Nhạc Phàm đỡ lấy bả vai của đối phương nâng dậy. Không ai biết rằng, sau lưng hai mắt hắn vụt lóe lên, ngầm chứa đựng sự đau thương rất lớn.
"Báo cáo..."
"Báo cáo Phong tướng quân, địch nhân lại tới công thành! Còn, còn nữa lần này người tới rất đông".
"Cái gì!?" Địch Phong nghe vậy tâm trạng trầm xuống, biết thời khắc cuối cùng đến rồi.
Nhạc Phàm tựa hồ sớm có tính toán, lạnh lùng hỏi: "Đối phương có mấy lộ binh mã?"
Thủ vệ vội vàng trả lời: "Giữa có tiên phong, hai bên có thiết kỵ, mặt sau còn có Hắc giáp quân".
Địch Phong trong lòng lo lắng, chỉnh đốn lại tinh thần, kéo Nhạc Phàm phóng ngay ra ngoài.
"Mau!"

Quà mọn chúc mừng sinh nhật lythongcz!
"Tùng... Tùng... Tùng..."
Tiếng trống báo hiệu trận đánh vang lên, xa xa bóng mây đen như cuồn cuộn tuôn trào chậm rãi đùn tới. Ngay sau đó, bóng đen thật lớn phân tán ra bốn phía, hình thành thế bao vây.
Trên đỉnh của gác thành, Nhạc Phàm đứng ở chỗ cao xem xét trọn vẹn cả thành. Thành Đại Đồng có ba cửa Tây, Nam, Đông, trong đó hai cửa Đông, Nam đóng chặt, cửa Tây của thành đối diện với lãnh địa Thát Đát. Thành Đại Đồng có hai dãy núi địa thế hiểm yếu, kéo dài liên tục ngàn dặm, Thát Đát muốn vào biên quan từ hướng đó cơ hồ là việc không thể được, do vậy cũng khó trách Thát Đát tộc nhất quyết phải đánh chiếm vùng Đại Đồng.
Một lát sau, Nhạc Phàm khẽ nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm, hai tay tùy ý không ngừng biến ảo, bắt đầu tính toán trận pháp.
Trời đất chia ra cao thấp, vũ trụ có bốn phương, càn khôn sinh trạng thái, tinh tú xoay chuyển biến đổi tinh thần…
Trận lấy đất làm căn bản, đất tạo nên hình dạng của trận, bởi vì mỗi thế trận của một địa phương đều có sự khác nhau nhất định, cho nên mới phải suy diễn trận pháp, nhằm sáng tạo một trận pháp thích hợp nhất. Cái này là điều cơ bản nhất mà Nhạc Phàm lĩnh ngộ được từ "Tinh thần quyết", không phải mô tả theo sự sắp đặt, mà là sáng tạo trận pháp.
Nhảy trở về gác thành, Nhạc Phàm thận trọng gật nhẹ đầu với Địch Phong, sau đó chủ động rời đi.
Nhìn Nhạc Phàm rời đi, không ai lại cho rằng hắn sẽ lâm trận bỏ chạy. Có lẽ, hắn thực sự có biện pháp có thể ngăn cơn sóng dữ cũng không chừng. Vào thời điểm tuyệt vọng, mọi người thường thường luôn ôm ấp một tia hy vọng về tương lai. Bởi vì, không có gì xấu hơn tuyệt vọng.
"U... U..."
"Xông lên..."
Tù và ra lệnh tấn công nổi lên, từng hàng binh lính Thát Đát tộc vọt tới, thành Đại Đồng giống như món ăn ngon ngọt dưới cái nhìn chòng chọc của lũ kiến càng, tuyệt vọng trong yên lặng, chờ đợi bị xâm lấn từ từ.
"Xe ném đá, ném…"
"Cung tiễn thủ, bắn…"
"Vẩy nước…"
"Đao binh chuẩn bị!"
"Gia cố cửa thành …"
"Giết..."
Một loạt mệnh lệnh dứt khoát hô lên từ trong miệng Địch Phong, tỉnh táo, rõ ràng, quyết đoán, quyết liệt… Kinh nghiệm của một tướng quân chinh chiến lâu năm đã lộ ra ở đây không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiếng chém giết quyết liệt, khói bụi tràn ngập, hai mắt đỏ hồng như máu, binh lính song phương chém giết quên mình, cả thành Đại Đồng như bị lay động trong tiếng gầm rống.
Thế của địch nhân tới rất hung mãnh, binh lính Đại Minh do khí thế tổn thất lớn phải lui lại từng đợt, binh lính trên tường ngã xuống vô số, lập tức lại được bù vào. Nếu cứ như thế, cửa ải sẽ bị vỡ!
"Gầm... gầm, gầm..."
Một con mãnh thú từ trên tường thành nhảy vào chiến trường, làm nổi lên một cục diện hỗn loạn, theo sau bốn bóng người cũng gia nhập trận đánh.
Thế tiến công của Thát Đát tộc bị ngăn lại, Đa Nhĩ Cổn phía xa đã thấy hết những việc này trong mắt, bất giác cười lạnh: "Cao thủ Trung Nguyên, để ta nói cho các ngươi nhé, chiến trường vĩnh viễn không đơn giản như các ngươi tưởng tượng đâu. Đây chính là sự chống cự cuối cùng, cũng chính là kết cục của các ngươi! Hừ hừ..."
Lần này Đa Nhĩ Cổn cũng không có phái cao thủ trước đó ra để chế trụ đám người Trần Hương, mà ra lệnh cho dũng sĩ của mình vây công không ngừng, lại chia ra hơn nửa binh lực tiếp tục đánh thành.
Cảm giác có điểm không giống với lần tranh đấu trước.
Đám người Trần Hương sau khi xông vào trận chiến ra sức đánh giết, áp lực xung quanh họ càng lúc càng lớn, làm bọn họ dần cảm thấy sự tiêu hao của thể lực thật lớn, mặc dù bọn họ đều là những cao thủ đứng đầu trên giang hồ, nhưng giết chóc không ngừng nghỉ quả thực làm cho tinh thần cùng thể xác người ta uể oải chịu không nổi. Đã có vài lần do phân tâm, bốn người suýt nữa rơi vào tình cảnh nguy khốn.
Một lát sau, đám người Trần Hương không còn sức chống đỡ nữa, toàn bộ bị bức quay lại trên thành tường.
Trên chiến trường vẫn chỉ có Tiểu Hỏa là biểu hiện nổi bật nhất, nó không cần phòng thủ mà vẫn có thể giết chóc không hề kiêng kỵ. Một quái vật hung hãn như thế ở chiến trường, làm cho Đa Nhĩ Cổn vô cùng đau đầu. May mà hắn không phải là đèn tiết kiệm dầu, ra lệnh mười tên tiên thiên cao thủ trong quân đội lấy ra xích sắt dự phòng đã chuẩn bị kỹ từ trước, nhảy vào trận chiến ra sức giúp thiết kỵ một tay.
Tiểu Hỏa đang giết tới chỗ cao hứng, chung quanh đột nhiên có mười người vây quanh mình, trong tay cầm xích sắt hàn quang rờn rợn!
"Vù... vù..."
"Keng keng..."
Những sợi xích sắt liên kết thành một mảnh lưới, vây khốn Tiểu Hỏa vào bên trong, hành động trở nên vô cùng khó khăn.
Tiểu Hỏa tuy là thượng cổ mãnh thú sức khỏe vô cùng, thế nhưng nó còn chưa hoàn toàn trưởng thành, lực lượng viễn cổ không thể phát huy được một phần trăm, cuối cùng bị mười sợi dây trời của cao thủ Thát Đát chế ngự.
"Tấn công..."
Những tay búa lớn xung phong ở trước, dẫm lên thang dài chém giết về phía trên tường thành.
Trên gác thành, Địch Phong đang chỉ huy tác chiến, bỗng thấy những đội binh lính giữ thành tất cả đều tập hợp trên tường thành, đầu lĩnh chính là tham tướng Phương Tín.
"Phương Tín!? các ngươi lên đây làm gì?" Địch Phong túm lấy vạt áo trước ngực đối phương nói: "Lũ man tử mà vào thành dân chúng làm sao bây giờ? Còn không mau cút về bảo vệ phía dưới cho lão tử! Nếu có một tên man tử vào thành thì ngươi mang đầu tới gặp ta!"
"Nhưng là…"
"Đồ ngu! Ngươi quay lại nhanh đi! Chớ ở đây mà ngơ ngác quấy rầy, cẩn thận lão tử lột da ngươi!" Địch Phong gấp đến độ không kịp làm gì, hết lần này tới lần khác giờ phút này cũng không phải lúc giáo huấn người khác.
Ai dè Phương Tín vẫn bất động, rụt rè nói: "Phong tướng quân, là Lý tiên sinh bảo chúng tôi đi lên đó, chỉ để lại binh lực trăm người dưới đó. Lý tiên sinh nói bên dưới giao cho hắn, để cho chúng tôi đi lên hiệp trợ, tốt nhất là không cho binh lính Thát Đát tộc đánh lên tường thành".
"Lý tiên sinh!" Địch Phong nghe xong ngẩn người ra, thiếu chút nữa bị một mũi tên bắn trúng.
Mấy vạn quân kiên trì bảo vệ một bức tường thành, áp lực tự nhiên dễ dàng rất nhiều, nhưng nếu như cửa thành bị công phá, vậy phải làm sao? Lý Nhạc Phàm tuy là một người dũng mãnh, nhưng một mình hắn có thể ngăn cản mấy vạn đại quân không? Giữa lúc hoảng hốt, Địch Phong nhớ tới trận tử chiến nọ nhiều năm trước, Đại tướng quân từng nói một câu với hắn, chính vào lúc ngươi tuyệt vọng, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
"Đừng nói gì nữa, các nhóm bổ sung binh lực vào các vị trí, mau mau mau! Giết cho ta..."
Nửa canh giờ qua đi, không khí dưới sự tàn sát chuyển sang màu máu.
"Ầm..."
Cửa thành nơi biên giới rốt cục bị phá vỡ lần nữa, sau đó Thát Đát dũng sĩ tiến vào trước định muốn xông vào trong thành! Nhưng cũng giống như lần trước, tất cả binh lính vừa mới vọt qua cửa thành đều dừng lại, toàn bộ thiết kỵ đằng sau bị chặn lại ở phía sau.
Binh lính Thát Đát tộc tâm trạng thấp thỏm, lần trước khi phá vỡ cửa thành, đột nhiên có một con mãnh thú đứng sờ sờ trước mặt, lần này biết đâu có thể sẽ không lại là một con mãnh thú nữa?
Bụi mù tan đi, phía trước đích xác có một thân ảnh đứng, chỉ có điều, thân ảnh đó phi thường "nhỏ bé!"
"Ha ha! không phải dã thú…"
"Không phải dã thú, mọi người xông lên!"
"Giết..."
Đó là một cây gỗ thật lớn, rất lớn, thật sự rất lớn! Đây là một ý nghĩ cuối cùng của một tên lính Thát Đát trước khi chết.
Giữa cửa thành, Nhạc Phàm vác trên vai một cây gỗ, chiều dài mười trượng, đường kính lớn bằng eo của ba người, có thể nói nặng ngàn cân, bảo là thật lớn cũng không quá đáng. Vật to lớn như thế, nếu là có thể sử dụng dễ dàng ở trên chiến trường, tuyệt đối đó sẽ là lợi khí quét sạch ngàn quân. Nhưng muốn vận dụng được vật lớn như vậy, nếu không có sức nhấc vạn cân và tinh thần cùng thể lực hơn người thì tuyệt đối là không thể được.
Bất quá, lực lượng cùng sức bền đúng lúc lại là thế mạnh của Nhạc Phàm? Trải qua ba ngày điều dưỡng, nguyên khí của hắn rốt cục khôi phục tới chín tầng vào thời kỳ đỉnh cao, chỉ còn kém tầng phá vỡ linh huyệt để tự trở nên tuần hoàn có một cánh cửa nữa thôi. Hơn nữa "Long cực cửu biến" cũng có chỗ đột phá, đã biến thành màu vàng đậm, lực lượng đạt tới chỗ đỉnh cao trước đó chưa từng có.
"Giết Hán cẩu đó!"
"Giết... Giết... Giết..."
Cái gì kêu là một người trông cửa, muôn người không xông vào được?
Nhạc Phàm một mình một người đứng ở trước cửa thành, tay múa cây gỗ lớn, chung quanh không người nào có thể tới gần hắn mảy may dù chỉ một phân.
Thây nằm ngang khắp nơi, máu thịt đầy trời…
Người càng ngày càng nhiều, cũng càng mãnh liệt hơn, nhưng Nhạc Phàm giống như mọc rễ ở đó, mặc cho mưa dữ dội gió điên cuồng cũng không lay động được hắn, binh lính vọt lên đều bị đánh thành máu thịt bầy nhầy, thi thể chất thành một tầng lại một tầng, khắp nơi đều là những vật trắng đỏ.
Cũng có một hai tên binh lính Thát Đát tình cờ lọt lưới, lượn vòng qua Nhạc Phàm trực tiếp xông vào cửa thành, nhưng chờ đợi bọn chúng chính là "Nhất bách đao sát trận" do Nhạc Phàm bày sẵn chuyên để đối phó với địch tới gần. "Nhất bách đao sát trận" này uy lực hung hãn dị thường! Giết sạch vài trăm binh lính cùng một lúc cũng không thành vấn đề, càng huống chi là đối phó cái loại cá lọt lưới, thảm trạng đó có thể hình dung được.
Tàn sát đã mở sang một trang mới, trống trận đột nhiên nhanh hơn, song phương không nhường nhịn lui lại chút nào, máu huyết vẫn như cũ nuôi dưỡng mảnh đất phì nhiêu màu mỡ này.
Đa Nhĩ Cổn đang lúc đắc ý, chợt thấy cục diện trận đánh phía trước nghịch chuyển xuống. Vốn thế trận đã nắm chắc trong tay, dần dần thành một đống tán loạn. Tại cửa vào thành dồn lại thành một đống đông nghịt, vô số thiết kỵ bị chặn lại ở phía sau, không cách nào tiến về phía trước một bước. Mà mắt nhanh chóng thấy rằng gác thành đang bị đánh rát, cũng lại tăng thêm vô số binh lực, chặn đứng sự tấn công điên cuồng của binh lính Thát Đát.
Cứ như vậy, một bức thành tường mấy vạn tướng sĩ, chặn đứng hơn mười vạn thiết kỵ của Thát Đát tộc ở bên ngoài thành.
Máu có màu đỏ thì tường thành cũng màu đỏ, đây là một chân lý khi dùng máu thịt để đúc thành trì nơi biên giới, không có gì có thể so sánh với sự kiên cố của lớp tường này, nó được giao phó bởi sự cương quyết cùng hy vọng, nó bảo vệ một niềm tin kiên định!
Trong mơ hồ, trên chiến trường truyền đến một thanh âm.
Bảo gia quốc, sanh tử cừu, dũng giết địch, tâm dứt khoát, đàn ông huyết, anh hùng lệ, trảm tương tuyệt… (Bảo vệ tổ quốc, thù hận sinh tử, dũng mãnh giết địch, lòng không hối hận, máu của nam nhi, nước mắt anh hùng, chém hết nào...)
Dân tộc hận! Gia quốc cừu! Huyết lưu tẫn, nhân không về, nắm chặt đao, chẩm thi miên, chiến vị đình… (Hận dân tộc! Thù quốc gia! Máu chảy tới cạn, người sẽ không về, tay nắm chặt đao, lấy thây làm gối, chiến đấu không ngừng…)
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thuong-thien/chuong-288/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận