Thương Thiên Chương 4: Tiền căn hậu quả

Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Mọi người bước vào trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa

-Lý lão đệ, chỉ trong chớp mắt mà mười lăm năm đã trôi qua, chúng ta cũng già quá rồi!

Tô Phóng Hào vuốt chòm râu trắng bạc rất dài, nhìn về hắc y nhân mà trong lòng cảm khái.

Lúc này, Hắc y nhân đã cởi bỏ mặt nạ, lộ ra lộ ra một nửa khuôn mặt bị lửa làm cho biến dạng cùng với con mắt đỏ, nhìn rất dữ tợn khủng bố. Từ khuôn mặt đấy có thể thấy được sự cương nghị, kiên cường của Lý Đàm, đồng thời hiện lên trong đàu một thân ảnh thẳng thắn.

Lý Đàm cúi đầu nhìn vào hình dáng của mình trong nước trà, chua xót nói:

-Đúng vậy! Lý Đàm của mười lăm năm về trước đã chết rồi

Tô Phóng Hào thở dài một tiếng nói:

-Lý lão dệ, năm đó rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ta vốn có phái người tới tiếp ứng ngươi, nhưng lại chậm một bước, rồi sau đó không nghe gì tới tin tức của người, ta còn tưởng rằng ngươi…tưởng rằng ngươi đã chết rồi

-Năm đó

Lý Đầm uống một ngụm trà, một bên kể loại chuyện năm đó:

-Năm đó, Nhạc Phàm bị người ta hãm hại, ta vốn dự định đi Thái phủ để điều tra sự tình, không ngờ lại phát hiện một chuyện, Chu Khang Cảnh muốn bí mật tạo phản, sau đó ta bị phát hiện, bị Chu Khang Cảnh đuổi giết, ta đã định cùng bọn chúng đồng quy vu tận, không ngờ ngay lúc đó lại có một vị cố nhân đi ngang qua, đúng lúc cứu được ta…

-Cố nhân?

-Đúng vậy, hắn chính là Hiên Viên Bạch, bây giờ là Hiên Viên đại tôn, ta lúc trẻ có gặp qua hắn một lần…

Lập tức, Lý Đàm đem chuyện năm đó nói ra hết.

Thì ra, Lý Đàm năm đó bị thương, trên người toàn là trọng thương, toàn thân gân mạch đứt đoạn, hoàn toàn là một phế nhân, nếu không phải sau được Hiên Viên tặng không cho mấy viên linh dược để trị liệu nếu không đã đi đời nhà ma rồi. Đau đớn như thế, hắn thông khổ vạn phần, chẳng những mỗi ngày đau như bị tra tấn, mà trong lòng lại không yên vì lo cho Lý Nhạc Phàm, nhưng thương thế của hắn quá nặng, nếu hoạt động mạnh thì sẽ chạm vào vết thương, chỉ có thể ở lại đây dưỡng thương, kéo dài cho tới bốn năm

Có lẽ trời hiểu lòng người, thương tật của Lý Đàm của đã khỏi gắn, hắn gấp rút ly khai Vấn Tâm Nhai, để tìm Lý Nhạc Phàm, chỉ tiếc là , hắn vừa mới hạ sơn, liền nghe được Lý Nhạc Phàm mất tích, lòng hắn đau muốn chết

Tuy rằng khi đó giang hồ đồn đại rằng Lý Nhạc Phàm đã chết, nhưng mà Lý Đàm vẫn tin rằng hài tử của mình vẫn còn sống, vì thế hắn vì chờ đơi Lý Nhạc Phàm trở về, liền làm biên quan bảo hộ, cũng như bảo hộ cho tín niệm của mình, cho đến mười năm sau Lý Nhạc Phàm thực sự xuất hiện. Đương nhiên trong chuyện này vẫn còn vài uẩn khúc, tỷ như cuộc sống, việc tu luyện như thế nào… Cũng không có nói rõ ràng lắm

Một người, vì một niệm tưởng không xác định, liền ở biên quan thủ ải suốt mười năm, không nói đến hành vi của hắn là đúng hay sai, nhưng mà vượt qua sự cố chấp người thường để làm cho người khác kính nể, mà Lý Đàm chính người như vậy.

Mọi người trong lòng rất thổn thức, không nghĩ tới Lý Đàm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy

Một lát qua đi, Tô Phóng Hào thấy bầu không khí có vể trầm trọng, cho nên nhìn vào ba người hôn mê bất tỉnh nói tránh đi:

-Tên cao to đen hôi kia chắc hẳn là Vương Sung sao! Không tưởng tượng được tiểu tử hồ đồ coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên năm đó hôm nay đã là một đại nhân vật hùng bá một phương…Còn có Long Tuấn và Đình Nghị hai tên tiểu gia hỏa, cũng là đại anh hùng, trấn thủ biên quan suốt mười năm, công đức vô lượng !

Lý đàm trong mắt hiện lên một tia vui mừng, âm thầm gật đầu, Vương Sung tuy rất hồ đồ, nhưng mà làm việc luôn quang minh lỗi lạc, độc lai độc vãng, coi như là một hảo hán, mà Long Tuấn cùng Đinh Nghị là đệ tử của Lý Nhạc Phàm, chẳng những thực lực mạnh mẽ, mà lại am hiểu quốc gia đại sự, qua thật hiếm có.

Tô Phóng Hài dừng ánh mắt lại trên tiểu Băng Nhi:

-Nữ nha đầu này không phải là nữ nhi của Nhạc Phàm cùng với nha đầu Trần Hương kia sao, quả đúng là một tiểu gia hỏa đáng yêu, giống mẫu thân hắn y như đúc

-Hắn gọi tiểu Băng Nhi!

Lý Đàm nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu cô nương, trong mắt tràn đầy hiền hòa, trong lòng hắn bao ấp ủ bây giờ như tan ra từng chút một.

-Ông, ông thật sự là phụ thân của phụ thân sao?

Tiểu Băng Nhi không hề kháng cự, cứ viêc ngồi trong lòng "Phụ thân của phụ thân" nhìn thì hung ác này nhưng lại mang lại cho nàng cảm giác rất ấm áp

Đúng vậy, hài tử bình thường có cảm giác phi thường mẫn cảm, bọn chúng không biết phân biệt đúng sai, trong thế giới của chúng thì cái gì cũng rất đơn thuần

-Ách! Ha ha ha ha.

Tô Phóng Hào nghẹm lời, sau đó cười to:

-Tiểu gia hỏa nói rất đúng, hắn chính là phụ thân của Nhạc Phàm, cũng như là Cha của cha người…Do đó người nên gọi là gia gia.

-Tiểu Băng Nhi bái kiến gia gia

Tiểu cô nương ra vẻ người lớn, cung kính làm đại lễ, miệng cười không ngừng.

-Cháu ngoan, tốt lắm tốt lắm!

Lý Đàm hai tay run rẩy, phải kiềm lắm mới không chế được tâm tình

Tô Phóng Hào thấy thế cười nói:

-Đúng rồi, Lý Nhạc Phàm đâu, sao không cùng các người trở về?

-………

Không khí vừa mới thoải mái, chỉ một câu hỏi vô tình của Tô Phóng Hào đã làm cho trầm trọng lên

-Gia Gia, Lý đại ca hắn…

Thiết Nam đang muốn mở miệng thì bị Lý Đàm ngắt lời:

-Ẩn lâm đại hội kì này tràn ngập nguy hiểm, may mà có Nhạc Phàm tương trợ, chúng ta mới có thể bình yên trở về, nhưng mà Nhạc Phàm cũng bị thương không nhẹ, đang phải bế quan chữa thương. Hơn nữa Nhạc Phàm lại là hộ pháp Phật tông, cho nên hắn xuất quan còn nhiều chuyện cần xử lý, cho nên không theo chúng ta về.

-A?

Tô Phóng Hào trên mặt cũng không có biểu tùng gì, trong lòng cũng hơi trầm xuống. Dừng một chút, hắn liếc mắt qua tiểu Băng Nhi, đòng thời cũng liếc nhìn ánh mắt của Miêu Lam Phượng.

Miêu Lam Phượng hiểu ý gật đầu,sau đó chuyển hướng sang tiểu Băng Nhi nói:

-Tiểu Băng Nhi, gia gia bọn họ còn chính sự cần nói, để Miêu di đưa ngươi đi chơi trong thôn, được không?

Tiểu nha đầu tâm hồn còn thuần khiết, cũng chưa nhìn ra điều gì, nhưng cũng có một chít do dự, nhưn vẫn theo Miêu Lam Phương ly khai

-Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Tô Phóng Hào khen một tiếng, sai đó nhìn thẳng Lý Đàm trầm giọng nói:

-Lý lão đệ, rốt cuộc là có chuyện gì? Mấy lời vừa rồi nếu nói cho người khác có lẽ còn tin được. nhưng lão phu rất rành tính tình của Nhạc Phàm, hắn rât có tình nghĩa, sao lại không cùng các ngươi trở về chuứ, trừ phi…

Đang nói tới đây, lão nhân thật sự không muốn nói tiếp.

Lý Đàm thấy thái độ của đối phương biến hóa, khô khốc lắc đầu nói:

-Không hổ là chưởng môn Thần Cơ Các, cái gì cũng không thể dối gạt lão.

Thanh âm dừng lại, Lý Đàm phải tận lực khống chế cảm xúc của mình:

-Nhạc Phàm… Hắn… Hắn chết rồi.

-Choang!

Tô Phóng Hào nghe vậy thân mình khồn khỏi run lên, chén trà trong tay cũng rơi xuống đất.

Thấy lão nhân gia xúc động mạnh, Thiết Cường vội vàng chạy tới đỡ

-Tiểu…Tiểu Băng Nhi có biết không?

Tô Phóng Hào bình tĩnh lại, nhưng vẽ mặt tràn ngập bi thương

Lý Đầm nén nỗi đau nói:

-Tiểu Băng Nhi chưa biết, ta cũng không biết phải nói sao… Ta nghĩ Nhạc Phàm cũng muốn tiểu Băng Nhi lớn lên trong vui vẻ!

Tô Phóng Hào gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với cách làm của đối phương. Tiểu Băng Nhi hiện tại còn quá nhỏ, lại mới gặp lại Nhạc Phàm. Có thể nói là cốt nhục tình thân, nếu thời điểm này mà nàng biết phụ thân mình đã chết, sẽ tạo thành bóng ma, khó mà xóa mờ.

-Lý đại thúc, không cần quá bi quan

Thiết Hàm khuyên:

Thiết đại ca không phải đã nói sao, Lý Đại ca là bị khuông gian loạn lưu cuốn đi, nhất định không có chuyện gì, huống chi Huyền Ky lão tiền bối đã nói Lý đại ca sinh tử không thể đoán được, có nghĩa theo lý thuyết Lý đại ca vẫn còn sống

Nói đến câu sau, thanh âm của Thiết Nam cũng từ từ yếu đi, hắn cũng không dám bào đảm

Không gian loạn lưu, đó là một nơi hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, một khi đã vào trong đó, thì không bao giờ trở lại được nữa, ít nhất là từ xưa đến nay cũng chưa có ai bước vào trong đó mà quay trở về

Tô Phóng Hào cố nén bi thương nói:

-Nhạc Phàm làm người rất cần thận, như thế nào lại bị cuốn vào không gian loạn lưu?

Lý Đàm lúc này rất bi thống , cho nên Thiết Nam đem chuyện tiến vào Thiên Tuyệt cốc kể lại tỉ mỉ từng chút một.

-…. Cuối cùng Hồng Mông đại điện sụp đổ, vài vị đại tôn cùng thiết huyết mới thoát ra được

Dừng một chút, Thiết Nam nói tiếp:

-Căn cứ theo lời Thiết đại ca nói, Lý đại ca vì tru sát Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân, cùng cực kiếm đại tôn vung tay, sau cực kiếm đại tôn không địch lại, cho nên các vị đại tôn khác liền cùng nhau giúp đỡ. Vốn Lê trưởng lão cũng muốn tiến lên giúp đỡ, thì thời điểm mọi người còn đang tranh đấu, Mộ Dung ngạo hàn hóa thân tà ma lại đột nhiên làm khó đẽ, từ sau lưng đánh lén Lý đại ca tới chỗ chết

Nghe đến đó, Tô Phóng Hào buồn bực nói:

-Tên Mộ Dung Ngạo Hàn kia tại sao tự dung lại làm khó dễ. Chiếu theo lý thuyết, hắn phải tọa sơn xem hổ đấu chứ, để cho hai bên lưỡng bại câu thương, như vậy mới sáng suốt.

Thiết Nam gật đầu nói:

-Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà nghe Thiết đại ca nói, tên Mộ Dung Ngạo Hàn hình như rất sợ Lý đại ca, nên muốn nhân cơ hội này liên thủ với mấy tên kia giết Lý đại ca.

-Thúi lắm

Tô Phóng Hào vỗ lớn vào thành ghế, giận không thể kìm, hận không thể có mặt ở đó, nhưng hắn chứng kiến vẻ mặt bất thường của Lý Đàm thì lại sợ sự tình không phải đơn giản như mình nghĩ, sau đó hắn ngồi xuống bình tĩnh lại nói:

-Cái gì mà diệt thế chi tử, nhân gian hạo kiếp, hết thảy đều là đồ chó má! Nghĩ mình là đại tôn, cao cao tại thượng, mà lại đi làm khó người thường, còn cái tên Tà Ma hóa thân, căn bản là vạn ác chi nguyên chính là hạo kiếp của muôn dân trăm họ.

Thiết Nam không phản bác, tiếp tục nói:

-Song phương đánh nhau kịch liệt, kết quả là Hồng Mông đại điện bị phá nát, làm cho Lý đại ca và Mộ Dung Ngạo Hàn bị cuốn vào không gian loạn lưu.

Kể xong, Tô Phóng Hào nhăn mày:

-Chỉ sợ việc này có chút kỳ quái, người khác cũng không có việc gì, vì sao chỉ có Nhạc Phàm và tên Mộ Dung kia lại bị cuốn vào? Nói thế nào, Nhạc Phàm giết hại mấy tên đại tôn kia là không thể chối, còn có lời của Thiết Huyết chỉ từ một phía, không thể hoàn toàn tinh tưởng…

-Không thể nào!

Thiết Nam ngạc nhiên, miệng không ngớt lời:

-Gia Gia, Thiết đại ca và Lý đại ca là sinh tử chi gia, Lý dại ca vì huynh ấy mà không từ mệnh, cho nên Thiết Huyết không có hãm hại Lý đại ca đâu.

Tô Phóng hào sắc mặt trầm tĩnh:

-Lão Phu cũng tin là ánh mắt của Nhạc Phàm không kém, lão phu cũng tin là Thiết Huyết là một người trọng tình cảm, nhưng không có gì là tuyệt đối. có một số việc ai có thể nói chính xác? Dù sao mấy người từ trong đại điện đi ra, bên trong xảy ra chuyện gì, thì ngoài mấy người bọn họ ra, ai mà biết được chứ.

-Nhưng

Thiết Nam còn muốn nói, Tô Phóng Hào mệt mỏi phất tay:

-Được rồi, các người đi ra đi, ta và Lý lão đệ nhiều năm không gặp, muốn tâm sự với hắn

-Dạ, gia gia

Thiết Nam uể oải mang theo Tư Đồ Yến đi ra khỏi phòng

Mà Thiết Cường lại dặn dò lão nhân gia giữ gìn sức khỏe rồi cũng nhanh chòng rời đi

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thuong-thien/chuong-787/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận