Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu Chương 27


Chương 27
Ta biết rõ chân tướng sự việc mà! . . .

Thái Thường thấy nữ quỷ không vui, thúc giục nàng ấy dạy mình thì không hay lắm nên an tĩnh nửa ngày ngồi gặm đào. Nhìn nàng ấy vẫn mãi ỉu xìu, ngây ngốc trên đài sen không nói lời nào, thì ngồi không yên, nói: “Ê… Chúng ta đã quyết định không cho phép đổi ý mà! Có phải cô không muốn dạy cho ta không?”

Cuối cùng Mịch Trăn mới ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn nàng một cái: “Cô muốn nghiên tập nhanh một chút sao? Sao ta không muốn giúp cô nhanh nhanh chứ… Chỉ là ta không không còn gì ngoài thân thể của cô… “

Ừ? Thái Thường vừa nghe thì vui vẻ bay qua: “Vậy nhanh tới dạy ta, nhanh đi! Sắc quỷ nhà ta chờ ta đã lâu rồi.”

Mịch Trăn thầm rơi nước mắt nhìn nàng: “Sao ta lại dấn thân vào người đần độn như cô.. Cô lại còn cùng Hào Hành…! Hầy…”

“Cái gì dấn thân vào?” Thái Thường khoát tay: “Nguyên thần của ta là do biển cả sinh biển cả nuôi lớn, mẫu thân ta dùng một ngàn năm mới có thể tạo ra ta, sao cô lại dấn thân vào trên người ta? Sắc quỷ nói ta có bộ óc độc nhất vô nhị trên đời đó!”

“Chẳng lẽ cô không ngạc nhiên khi thấy ta với cô có diện mạo giống nhau sao?”

“Không đời nào! Sắc quỷ nói đôi mắt của ta lớn hơn mắt cô, miệng cũng lớn hơn!”

Mịch Trăn: “… Ta thật sự lại bị cô làm nghẹn chết lần nữa.”

Thái Thường thở phì phì liếc nàng một cái, nói: “Hừ! Quỷ hẹp hòi! Cô mới thật sự là quỷ hẹp hòi! Cố tìm lý do trì hoãn, thân thể của ta bị dùng một canh giờ một cách vô ích, lần sau ta sẽ không thương hại cô!”

“Được, ta dạy cho cô, cô đem hồn cô trả lại cho ta thì sẽ có những tiên thuật của ta từ tám trăm năm trước! Cô có thể không cần học nữa mà lập tức trở về Nam Hải của cô!”

Thái Thường sững sờ: “Ta trở về Nam Hải…Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Mịch Trăn suy nghĩ một chút: “Có lẽ cô sẽ được gặp lại mẹ cô, đêm qua không phải cô nằm mơ còn gọi mẫu thân sao?”

“Vậy sắc quỷ sẽ đi Nam Hải tìm ta sao?”

“… Có lẽ sẽ đi thôi.”

Thái Thường thu lại nụ cười, ôm đầu ngồi trên giường buồn bực: “Đầu óc ta không tốt, để ta suy nghĩ… Đầu óc ta không tốt, phản ứng không kịp…”

“Cô bất quá chỉ là một phàm thai ta sống nhờ, ngày xưa tất cả ba hồn bảy vía của ta đều bị ma chướng Đông Sơn trừ khử, ta chịu đựng đau đớn tan thành mây khói, phiêu diêu hư không lâu ngày mới rơi vào sợi dây thừng của mẹ cô, do đó thành cô.” Mịch Trăn ân cần khuyên bảo: “Ta chỉ chờ tìm lại nhục thể của ta, sau đó đem hồn phách thu hồi. Hồn phách của ta sao lại yêu Ngẫu thần điện được? Nếu cô nắm giữ hết những thứ tiên pháp kia, lập tức cô sẽ biến thành ta! Cho nên… Cô hiểu ý của ta chứ?”

Thái Thường nháy mắt mấy cái: “Nói như vậy… Cô mới là mẹ ruột của ta?”

Mịch Trăn: “…”

***

Ban đêm, Thái Thường bị gọi đến tẩm điện của Tiên Mẫu. Dù sao nàng cũng không thuộc những tiên pháp này, lần kiểm tra thuộc lòng này không quẫn bách như lần trước nên nàng ngân nga một điệu hát vừa rảo bước thật nhanh.

Vào đến cửa Thái Thường chần chờ một hồi lâu, có nên báo với Tiên Mẫu trong điện nàng có nữ quỷ ẩn núp hay không đây? Tiên Mẫu thích Mịch Trăn tiên tử như vậy, nếu nói ra đại khái có lẽ về sau sẽ không đến tìm nàng làm phiền. Sao lại không làm?

Tiểu tiên phụng dưỡng để Thái Thường chờ một lát, đi vào trước thông báo. Thái Thường đứng ngoài cửa ngậm cỏ Lan Chi mút tới mút lui, nhìn thấy người trong điện đang hàn huyên cùng Tiên Mẫu rất quen mắt. Đợi khi người nọ ra, thấy Thái Thường mới cười một tiếng quỷ quyệt: “Đây không phải búp bê mập mà em trai ta nuôi trong điện sao? Sao không cùng nó tương thân tương ái mà lang thang đến Bắc Cực này?”

Hu hu! Là chị của sắc quỷ! Thái Thường thấy có người quen đến, mặc kệ có thân hay không liền ôm người ta khóc lóc kể lể: “Chị còn nhớ rõ tiểu tiên thật là tốt quá! Chị có thể giúp Thái Thường chuyển lời cho thượng thần hay không! Thái Thường rất nhớ chàng! Hu hu!”

Phù Nhã bị nàng lắc một hồi đầu choáng váng, né tay nàng ra mới ổn định nói: “Sao ta không nghe Hào Hành nói đưa ngươi tới nơi này? Lúc ra cửa còn thấy nó ở trong điện thiết yến. Sao? Chẳng lẽ các ngươi tiên phong bất chính phạm vào giới luật của trời nên Tiên Mẫu bắt ngươi đến đây?”

“Không phải thế! Không phải thế!” Thái Thường la hét, cảm thấy mất mát dị thường cúi thấp đầu: “Thượng Thần quả nhiên không nhớ ta một chút nào. Thì ra ta rời xa, chàng còn có tâm tư đãi tiệc, còn ta ngày ngày đều ngóng trông chàng, nghĩ rằng chàng nhất định cũng nhớ ta… Xem ra thật sự ta rất ngu ngốc.”

Phù Nhã thấy nàng cắn môi bộ dạng muốn khóc, thì chọc chọc gương mặt của nàng, quả nhiên xúc cảm không tệ, chả trách Hào Hành ngày ngày thích trêu chọc nàng.”Ê, ngươi không cần phải đau lòng, vốn là vậy mà, nếu không phải năm đó nó đi theo Ti Cầm Đế Quân đến miếu Nguyệt lão, thấy trên mệnh bài vợ tiên của nó lại khắc tên của ngươi, thì đứa em trai phong lưu phóng khoáng của ta sao có thể nhìn trúng ngươi?”

“Miếu Nguyệt… Nguyệt lão?” Mắt Thái Thường sưng đỏ ngập nước: “Đó là nơi quản lý nhân duyên à?”

“Ừ.” Phù Nhã vuốt cằm: “Nó cùng với Ti Cầm tranh luận xem ngươi là vợ tiên của ai, kết quả nó thắng.”

“Nếu như trên đó không phải tên của Thái Thường, mà là tên một nữ tiên tử xinh đẹp khác liệu có phải thượng thần ngay cả nhìn cũng không thèm liếc Thái Thường một cái?”

Phù Nhã mỉm cười xoa đầu của nàng: “Cuối cùng ngươi cũng hiểu, Thái Thường.”

Tiểu tiên phụng dưỡng ra thông báo, thấy vẻ mặt muốn tự sát của Thái Thường, thì sợ hãi kéo kéo nàng: “Thái Thường tiên tử? Tiên Mẫu gọi người vào, Thái Thường tiên tử? Người làm sao vậy?”

“Ta muốn về Nam Hải…” Thái Thường ấp úng hạ thấp giọng: “Ta muốn đem hồn phách trả nàng ấy…”

***

Trên đài sen bày biện một mớ kỳ trân dị quả, mùi thơm ngập tràn làm người ta chảy nước miếng. Nhưng Thái Thường lại ốm yếu nằm ở trên giường không dậy nổi, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn.

Cả ngày không thấy nàng có chút động tĩnh, không một tiếng cười, Mịch Trăn từ dưới giường bò ra ngoài, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt lập tức hoảng hốt: “Cô trông còn tái nhợt hơn cả ta nữa. Ê, đứng lên ăn một chút không được để hồn ta bị đói.”

“Quỷ…” Hơi thở Thái Thường mong manh gọi nàng: “Cô nói sau khi ta đem hồn phách trả lại cho cô, ta còn có thể nhớ rõ chuyện đời này hay không?”

Mịch Trăn suy nghĩ một chút: “Đại khái sẽ nhớ rõ một chút thôi.”

“Ờ…” Thái Thường lại hỏi: “Sau khi trả lại cho cô, có phải cô biến thành ta hay không? Hay ta sẽ biến thành dáng vẻ đức hạnh này của cô?”

Mịch Trăn bĩu môi: “Ta thật không hi vọng sẽ biến thành dáng vẻ của cô bây giờ… Có điều không có ta cô cũng sớm sẽ phá hủy, cho nên mập một chút thì chịu mập, ngốc một chút thì chịu ngốc thôi, không phải vẫn được Hào Hành coi trọng sao? Giải thích rõ để cô biết cô cũng đáng giá.”

Nước mắt Thái Thường lại rơi xuống, phồng má: “Chàng không yêu ta… Bởi vì chàng biết ta là vợ tiên của chàng nên mới thích ứng với ta trước. Nếu không nói ra… căn bản chàng không sẽ để ý ta.”

Mịch Trăn thở ra, tư duy Hào Hành vẫn hoàn toàn bình thường.

“Nếu ta đồng ý trả lại hồn phách cho cô, sau khi cô nhận lấy thì ta sẽ trở nên gầy giống cô bây giờ hả?”

“Ừ… Nên được như thế.”

“Cũng tốt.” Thái Thường cay đắng đáp lời: “Cuối cùng ta cũng có thể gặp một điều may nhỏ. Chờ khi trở về Nam Hải thì tìm cô hồn dã quỷ giống ta để gả, thuận đường giúp sắc quỷ đem tên trên mệnh bài sửa lại, đổi lại cho chàng con dâu hiền thông tuệ lại xinh xắn. Cũng chúc phúc cô và thúc công của ta có thể nên chuyện tốt, thành đôi vĩnh kết đồng tâm.”

“Gì? Sao hôm nay cô nghĩ thông thế? Còn không cần ta cầu xin cô nữa?”

“Đúng vậy…” Thái Thường lau sạch nước mắt mà gật đầu, xoay người vào bên trong nằm: “Đến lúc đó làm phiền cô lúc sắc quỷ thành hôn thì đến Nam Hải đốt cho ta nén hương, ta muốn nhìn một chút xem vợ của chàng có hơn ta đẹp hay không.”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/72358


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận