Ánh mắt Thiên Tàn lão tổ toát ra vẻ lạnh lùng, nói:
- Lão phu làm việc trước giờ vẫn thế, không cần ngươi dạy này chỉ nọ. Bây giờ biết điều thì để nó ngoan ngoãn theo ta, ta sẽ phá lệ một lần, tha cho các ngươi con đường sống. Bằng không, khi đã chọc giận ta rồi, ngoài việc các ngươi phải chết, nó cũng phải chịu đủ khổ nạn. Chọn lựa ra sao các ngươi tự suy nghĩ kỹ đi.
Nhìn chồng và con trai một cách đau thương, Hoàng mẫu nói nhỏ:
- Thiên nhi, còn nhớ lời thề của con không? Dù kiếp này chết đi con cũng phải làm người, hy vọng con mãi nhớ điều này! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hoàng Thiên trả lời mẫu thân một cách rắn rỏi:
- Mẫu thân yên tâm, phụ thân luôn dạy con làm người thì phải biết trọng danh dự, không được khuất phục trước võ uy. Hôm nay dù lão ta có kề dao lên cổ, con cũng không chấp nhận làm truyền nhân của lão đâu.
Hoàng mẫu gật đầu hài lòng:
- Giỏi, con giỏi lắm, thế mới không hổ là con của phụ mẫu! Có thế thì hôm nay dù mẫu thân và phụ thân con có chết đi, cũng cảm thấy hãnh diện dưới suối vàng.
Hoàng phụ nắm lấy tay vợ con, nói một cách kiên định:
- Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, chúng ta cũng cùng nhau vượt qua. Cho dù là chết đi nữa, chỉ cần không hổ thẹn với lòng, cũng sẽ không có gì hối hận.
Nhìn gia đình ba người họ Hoàng thật thâm độc, Thiên Tàn lão tổ cất giọng u ám:
- Tốt, vẫn còn một ít cốt khí! Chỉ có điều, các ngươi hình như đã quên mất biệt danh Thiên Tàn lão tổ của lão phu rồi thì phải? Thiên Tàn là gì, các ngươi có biết không? Đó là tâm tàn, thân tàn, chí tàn. Lão phu đã là Thiên Tàn lão tổ, thủ đoạn đương nhiên độc ác đệ nhất trên đời. Các ngươi còn cho rằng một khi đã ở trong tay lão phu, các ngươi lại có thể chịu đựng nổi à?
Hoàng mẫu nhìn lão tổ, nói nhỏ nhẹ:
- Thủ đoạn tiền bối rất lợi hại, cả thiên hạ đều biết, hạng tiểu bối bình thường như chúng tôi, đương nhiên chống không lại tiền bối. Chúng tôi đâu phải là hạng người mà tiền bối cho là ngu dại vô tri, sở dĩ chúng tôi nhất quyết phản đối, thật ra là có lý do khác. Đương nhiên những lời này của tôi, tiền bối không nhất định tin, nhưng ngài chỉ cần đem con chúng tôi rời khỏi sơn động này, đến lúc đó tự nhiên sẽ hiểu thôi.
Thiên tàn lão tổ hừ một tiếng:
- Ngươi muốn thử bản lãnh của ta ư? Dễ thôi! Bây giờ ta sẽ dẫn nó rời khỏi sơn động này, để các ngươi biết thế nào là sự lợi hại của ta.
Nói xong tay hữu trảo phất lên một cái, chỉ cần một động tác đơn giản đã tóm gọn lấy cơ thể Hoàng Thiên, bay ra ngoài trong chớp mắt.
Hoàng phụ thấy vậy, gầm lên phẫn nộ, định xông tới liều mạng, lập tức bị Hoàng mẫu cản lại, nói nhỏ:
- Chàng đừng manh động. Trước mắt chúng ta đấu không lại lão ấy, hy vọng duy nhất là mượn sức mạnh Phật tượng phật tạm thời ngăn hắn lại. Nếu Phật tượng cũng cản không được, chúng ta dù liều mạng cũng vô ích. Nhớ lời thiếp, đừng nên chết dễ dàng vậy, cũng đừng liều mạng dễ dàng vậy. Hôm nay dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chàng cũng phải đợi cho được ân công, nói cho người biết tất cả, chỉ mong người có thể cứu được Thiên nhi. Nếu như chúng ta đều chết rồi, ân công đến kịp cũng không thể nào biết được tình hình, lúc đó chẳng phải mọi thứ đều thành công cốc sao?
Hoàng Phụ lắc đầu nói:
- Ta hiểu ý của nàng, nhưng làm sao nhịn được? Ta làm không được!
Hoàng mẫu cười chua chát:
- Không được cũng phải được, nếu không cả cuộc đời này của Thiên nhi sẽ hết hy vọng
Vừa dứt lời, một tiếng hét sợ hãi truyền tới, rồi cả thân thể của Hoàng Thiên bay về từ phía cửa động, rơi xuống đất một cách tàn nhẫn, miệng không ngừng rên la thống khổ. Gấp rút đỡ nhi tử của mình dậy, Hoàng phụ Hoàng mẫu hỏi han tận tình, khi biết không sao, mới cảm thấy có chút an tâm.
Nhoáng lên một cái, bóng của Thiên Tàn lão tổ đã vút đến trước mặt ba người, hừ lạnh:
- Tâm kế của bọn ngươi cũng không tồi, dám lấy lão chết tiệt ấy ra làm bia đỡ đạn. Nhưng nếu các ngươi cho rằng như thế là có thể đuổi được lão phu, thì các người lầm to rồi. Bây giờ ta sẽ để các người mãn nhãn ta hủy diệt Phật tượng của lão khốn ấy và đem nó đi như thế nào.
- Nói xong, không đợi ba người hồi đáp, lão phất tay phải một cái, một luồng hơi mạnh lập tức cuốn mọi người ra cửa động.
Tùy tiện quăng bọn họ sang một bên, Thiên Tàn lão tổ nhìn thằng vào Phật tượng, cất giọng lãnh khốc:
- Cái lão chết tiệt, hãy xem ta hủy Phật đồ của nhà ngươi đây!
Hai tay lão tổ kết thành một đạo pháp ấn trước ngực, bốn bề pháp ấn lập tức hiện ra thành một chuỗi hạt với quầng sáng màu xám nâu, trong đó một đạo phù hình chữ "tàn" ánh lên kì lạ, thuận theo song thủ của lão đẩy ra, bay về hướng tượng đá.
Phía đối diện, Phật tượng của thánh tăng lúc này cảm nhận được luồng khí tà ác, kim quang tức thì hội tụ thành một chữ "Phật" màu vàng, tiếp lấy chữ "tàn" của Thiên Tàn lão tổ, hai lực lượng một chính một tà gặp nhau trên không, ra sức bài xích lẫn nhau, không bên nào nhường bên nào. Trong chốc lát, các luồng khí xô đẩy nhau trong không trung, tạo thành những âm thanh điếc tai, tia sáng bắn tung tóe. Một lúc sau, cả hai nguồn lực đều không kiên trì nổi, cuối cùng đồng thời biến mất.
Gầm lên phẫn nộ, Thiên Tàn lão tổ quát lớn:
- Cái đồ chết tiệt, không ngờ ngươi đã tăng thêm ba lần pháp lực lên tượng đá, hèn gì có uy lực chống chọi như vậy. Nhưng tiếc rằng ngươi gặp lão phu, đã định trước là Phật tượng của ngươi phải bị hủy trong hôm nay, xem chiêu đây, Thiên tàn xuất, quỷ thần đồ
Trong tiếng hét vang trời, Thiên Tàn lão tổ phát động tấn công lần thứ hai.
Lần công kích này, ánh sáng đen khắp người lão ta sáng lên, lần lượt chuyển từ xám sang lục, màu máu rồi màu trắng, đủ cả năm màu. Ánh sáng ngũ sắc kỳ lạ tích tụ trên đôi tay của lão, cuối cùng chuyển thành một cây đao ngũ sắc bắn ra, đón lấy gió mạnh tường dày.
Bên này, Phật tượng hình như cảm nhận được sự uy hiếp, toàn thân tượng bắt đầu hiện hình. Vô số Phật chú tập hợp dày đặc, biến thành Phật pháp đầy trời, hình thành một lồng chắn bảo vệ tượng. Khi đao của Thiên Tàn lão tổ chem. đến, vầng sáng từ thân tượng mạnh lên dữ dội, một Phật đà nhất tôn nghiêm trang xuất hiện trên không, Phật quang lấp lánh bốn bề, song thủ hợp lại chặn lấy ánh sáng của ngọn đao đó.
Trong sơn động, Hoàng Thiên cùng phụ mẫu ba người hồi hộp xem màn kịch chiến, trong lòng không ngừng cầu mong Phật tượng thắng lợi. Nếu được vậy, Thiên Tàn lão tổ sẽ không thể đem Hoàng Thiên đi được nữa.
Trong lúc giao chiến, miệng Thiên Tàn lão tổ đọc thần chú liên miên, hiển nhiên sức mạnh từ Phật tượng của thánh tăng phát ra rất lớn mạnh, khiến lão ta vừa kinh vừa nộ. Nhìn thẳng bức tượng trước mặt, Thiên Tàn lão tổ hét lên một tiếng, cơ thể tiến lên trước một bước, lập tức một dạng khí thế uy nghiêm hùng dũng phát ra. Sức mạnh đáng sợ ấy làm cho sơn động rung lên dữ dội, lắc lư như muốn vỡ ra, thần uy của đao ngũ sắc hiện ra thêm phần rõ nét.
Theo sự tăng dần đấu khí của Thiên Tàn lão tổ, kim quang màu vàng của Phật tượng bắt đầu bị đẩy lùi, Phật quang thần kỳ bắt đầu thu lại dưới áp lực của ánh sáng đao ngũ sắc. Cố gắng được một chút, đôi tay của Phật đà cuối cùng cũng không thể chống lại sự công kích quá mạnh mẽ của Thiên Tàn lão tổ, bị đao ngũ sắc thấu qua, ánh sáng bùng lên khắp bốn phương. Một tiếng nổ kinh thiên truyền ra, Phật tượng vỡ vụn dưới ánh sáng của ngọn ngũ sắc đao.
Trong động, Hoàng Thiên và cha mẹ mục kích từ đầu chí cuối, mấy hàng lệ châu tự nhiên trào ra, cảm thấy tiếc thương cho bức tượng bấy lâu của thánh tăng giờ đã bị phá hủy.
Thu hồi nội lực, Thiên Tàn lão tổ bay đến đứng yên lặng, song thủ hướng lên trời, cơ thể phát ra một đạo bá khí. Bốn bề gió mạnh như sấm vang chớp giật, cuồng phong mạnh mẽ dời núi phá đỉnh, chỉ trong chốc lát đã quét sạch cả sơn cốc, làm cho căn nhà đá lâu năm ấy hình dạng không còn, từ từ biến thành từng miếng đá vụn.
Sau khi trút giận xong, Thiên Tàn lão tổ tùy ý phủi tay một cái, lập tức ba người trong động xuất hiện trước mặt hắn, mỗi người quơ tay múa chân kinh hoảng, sắc mặt hiện rõ nét sợ sệt.
Thả bọn họ ra, Thiên Tàn lão tổ ngồi xuống đất, cười lạnh:
- Sao, có thấy lời lão phu nói nhất định ứng nghiệm chưa? Bây giờ tượng của lão chết tiệt ấy bị hủy rồi, các ngươi cũng không còn cớ gì biện hộ nữa, mau cho lão phu một câu trả lời vừa ý đi. Hoàng Thiên, ta cho người hai sự lựa chọn. Thứ nhất là ngươi đi theo ta, ta sẽ tha cho phụ mẫu ngươi. Thứ hai là ta giết họ, sau đó đem ngươi đi. Trả lời như thế nào ngươi tự suy nghĩ kỹ, lão phu nói chuyện xưa nay nói một không nói hai, không chờ ngươi hối hận đâu.
Sắc mặt Hoàng Thiên biến đổi không ngừng, hết nhìn phụ thân lại nhìn mẫu thân, cuối cùng kiên cường trả lời:
- Yêu cầu của tiền bối tôi không thể nhận lời, vì tôi đã hứa với phụ mẫu, đời này cho dù là chết thì tôi cũng làm người, cho nên không thể theo tiền bối học bản lĩnh gì đó. Hôm nay dù người có ép tôi ra sao, tôi cũng sẽ không đồng ý, thỉnh tiền bối đi cho.
Bên cạnh, nghe xong lời của nhi tử, phụ mẫu của y đều nắm tay y biểu thị sự hài lòng, không vì thế mà la mắng. Còn Thiên Tàn lão tổ, trước tình hình như thế, vô cùng phẫn nộ:
- Nói ngon nói ngọt các ngươi nghe không lọt tai. Đã thế thì đừng trách lão phu ta tâm địa độc ác.
Nói xong đôi tay lão phất ra, dễ dàng tóm lấy cha mẹ của Hoàng Thiên.
Nét mặt rúng động, Hoàng Thiên nhảy lên trước ba bước, bàn tay nhỏ cố níu lấy cơ thể phụ mẫu của mình, miệng la lớn:
- Mau buông họ ra, ông không được làm tổn thương họ.
Thiên Tàn lão tổ quát lên:
- Chuyện này dễ thôi, chỉ cần ngươi chịu điều kiện của ta, đi theo ta làm truyền nhân, ta tự nhiên sẽ thả họ ra. Sao? Chịu nhận lời không?
Hoàng Thiên vẫn một mực lắc đầu:
- Không được, tôi không thể nhận lời ông. Nếu làm thế tức là tôi có lỗi với phụ mẫu.
Thiên Tàn lão tổ hứ một tiếng:
- Ngươi không chấp nhận điều kiện của ta, ta sẽ lập tức giết bọn chúng. Như vậy bọn chúng chết vì ngươi, ngươi sẽ là đứa con bất hiếu, lúc đó ngươi lại không có lỗi sao?
Hoàng Thiên nghe thế nhất thời cảm thấy hoảng loạn, tiếp đến cố sức lắc đầu, nước mắt ẩn hiện trong mắt, run rẩy:
- Không, đừng làm vậy, tôi xin ông đấy, ông tha cho chúng tôi đi đi. Tôi chỉ muốn một cuộc sống yên bình, không muốn học bản lĩnh gì hết, không muốn học!
Trong tay Thiên Tàn lão tổ, Hoàng phụ dù bị nghẹn thở vẫn cố gắng nói:
- Thiên nhi, đừng lo lắng cho phụ mẫu! Chỉ cần con cố gắng làm người, hai chúng ta có chết cũng vui lòng. Nhưng nếu con vì cha mẹ mà chấp nhận yêu cầu của lão ta, thì chúng ta dù có sống, cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho con. Hãy nhớ lấy!
Sắc mặt Hoàng Thiên phờ phạc, nhưng vẫn cứng cỏi:
- Phụ thân, phụ thân yên tâm đi! Thiên nhi nhất định nghe lời hai người.
Thiên Tàn lão tổ thấy vậy, hét lên tức giận:
- Khốn kiếp, ta biết các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã vậy ta sẽ cho các ngươi xem thủ đoạn của ta.
Nói xong liền chia phụ mẫu Hoàng Thiên ra, thay đổi thành mỗi tay nắm lấy một tay của mỗi người bọn họ.
Cười tàn ác, Thiên Tàn lão tổ lấy sức bẻ một cái, lập tức tiếng xương rạn nứt phát ra nghe răng rắc, kế đến là hai tiếng kêu đau khổ từ miệng hai người bật ra. Hoàng Thiên thấy thế sắc mặt trắng bệch, gấp rút lao đến trước, liều mạng cướp lấy phụ mẫu của mình.