- Đa tạ tiền bối, xin yên tâm, tiền bối cũng chính là vãn bối, vãn bối cũng chính là tiền bối, chúng ta hai tâm hồn trong một cơ thể, cùng nhau chinh phục thất giới.
Ngữ khí kiên định, thời điểm này Kiếm Vô Trần lộ vẻ tôn kính với Hỏa Vân.
Nghe thấy những lời này, Hỏa Vân hân hoan nói:
- Được, rất tốt, thế cũng không uổng công ta làm những điều này cho ngươi. Được rồi, nhớ sau khi hoàn thành hãy hủy đi Dao Trì, rồi mới bắt đầu thống nhất thất giới!
Kiếm Vô Trần vâng một tiếng, bước đến trước tảng đá, tay phải từ từ đưa đến gần chén ngọc. Rất nhanh, tay của Kiếm Vô Trần liền bị một tầng khí trong suốt ngăn trở cách khoảng một thước, Kiếm Vô Trần dụng lực thế nào cũng không cách nào phá được tầng phòng ngự này.
Hỏa Vân phát hiện được chuyện này, nhắc nhở Kiếm Vô Trần:
- Vô Trần, dùng Hậu Nghệ thần cung, chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để cho thần cung dính vào Băng Tuyết Tinh Hồn, nếu không thần cung sẽ bị sức mạnh đó thôn tính mất.
Kiếm Vô Trần mừng rỡ, vội vàng làm theo như vậy, lấy Hậu Nghệ thần cung ra, theo chỉ điểm của Hỏa Vân, xảo diệu phá giải tầng phòng ngự đó, lấy được Băng Tuyết Tinh Hồn.
Ngắm nhìn viên ngọc thạch trong tay, Kiếm Vô Trần không khỏi bật cười đắc ý như điên, bắt đầu từ thời điểm này, tu vi của hắn sẽ từng bước đi vào cảnh giới mới, sau đó, với thần cung trong tay, thiên hạ ai có thể ngăn đỡ nổi? Vui mừng dâng trào ra cả nét mặt, nhưng đúng lúc đó, do Băng Tuyết Tinh Hồn rời khỏi vị trí, toàn bộ Huyền Linh đại điện bắt đầu chấn động, một triệu chứng hủy diệt xuất hiện khiến Kiếm Vô Trần kinh hoàng tỉnh lại.
Sau khi đã dùng Băng Tuyết Tinh Hồn, Kiếm Vô Trần nhanh chóng thoát xuống theo lối cũ quay về. Khi đến đại điện Dao Trì, thấy toàn bộ Dao Trì rung chuyển bất an, có dấu hiệu bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, hắn không khỏi nghĩ đến Diệp Tâm Nghi. Từ trong nội tâm của Kiếm Vô Trần, tình cảm của hắn với Diệp Tâm Nghi không sâu đậm, nhưng ít ra cũng có ít nhiều, dù sao vẻ mỹ lệ của Diệp Tâm Nghi cũng đọng lại mãi trong tư tưởng của hắn.
Dừng lại, Kiếm Vô Trần hơi hơi chần chừ, sau đó liền chạy vào phía sau đại điện, hắn muốn tìm kiếm Diệp Tâm Nghi. Trên đường đi, Kiếm Vô Trần phát hiện một chuyện, đó là từ khi hắn nuốt lấy Băng Tuyết Tinh Hồn, trong cơ thể liền xuất hiện một luồng sức mạnh to lớn, đang nhanh chóng tu sửa những kinh mạch bị tổn hại của hắn, hơn nữa còn dung hợp giao hòa với liệt hỏa chân nguyên trong cơ thể hắn.
Trước đây, Kiếm Vô Trần lúc ở trên Âm Dương Cực Địa, đã hấp thu được khí dương cương mạnh mẽ vô cùng, khiến cho tu vi hắn tăng mạnh, đồng thời cũng lưu lại khá nhiều dương khí đối kháng, liên tục gây trở ngại bước tiến bộ của hắn.
Hôm nay, sức mạnh băng tuyết vào trong cơ thể, một âm một dương, một nhu một cương, hai bên kết hợp nhanh chóng, lập tức khiến Kiếm Vô Trần tiến đến một cảnh giới mới. Đương nhiên, đây là một quá trình chậm chạp, cần phải có thời gian nhất định, chẳng qua trước mắt Kiếm Vô Trần nhờ thế đã khôi phục được hơn nửa phần thực lực.
Trên đường tiến lên, Kiếm Vô Trần nhanh chóng đi đến một đình viện, phát hiện một bóng người, đó chính là Thiên Tâm của Dao Trì. Tiến lên phía trước, Kiếm Vô Trần hỏi:
- Cho ta biết, Tâm Nghi ở đây hay không?
Thiên Tâm thất kinh, quay đầu đối mặt với hắn, vừa giận vừa sợ nói:
- Ngươi đã đoạt lấy Băng Tuyết Tinh Hồn quý báu nhất của Dao Trì chúng ta, khiến cho Dao Trì rơi vào tình thế hủy diệt hả? Sư phụ ta đâu, ngươi làm thế nào với sư phụ, nói ra nhanh lên.
Kiếm Vô Trần thất kinh, sau đó vẻ mặt âm lạnh độc địa, giọng tàn bạo nói:
- Đừng trách ta, chính ngươi tự mình tìm cái chết.
Tay phải xoay lên, ánh tím từ trong lòng bàn tay lấp lánh, một luồng sức mạnh có lực thôn tính to lớn phóng ra chụp lấy Thiên Tâm.
Ngửa người xuất kiếm, người hệt như khỉ, Thiên Tâm tàn phế hai mắt nhưng động tác linh hoạt mẫn cảm, múa lên liền xuất hiện một trăm sáu mươi chín kiếm, hình thành một màn kiếm trước thân, ngăn đón Kiếm Vô Trần đang tiến gần.
Cười âm trầm một tiếng, Kiếm Vô Trần nói:
- Kiếm pháp không kém, đáng tiếc đối với ta chỉ như trò đùa, chịu chết thôi.
Hình bóng chớp mắt kéo giãn ra, thân thể Kiếm Vô Trần một phân thành chín, tạo thành một vòng tròn, tay phải của cả chín bóng đồng thời đưa ra, chín luồng sáng ánh tím mang theo sức mạnh thôn tính to lớn từ cả chín hướng phát ra, lập tức có ba luồng tím đánh trúng vào thân thể Thiên Tâm.
Kêu lên một tiếng thảm thiết, kiếm trong tay Thiên Tâm vòng ngược lại, lập tức xuyên qua tim của mình, tiếp theo bắn thẳng vào thân thể Kiếm Vô Trần.
Kêu lên một tiếng giận dữ, Kiếm Vô Trần vẻ mặt chấn động tức tối, chưởng phải đánh bay Thiên Tâm, sau đó tay phải đưa ra trước, phát xuất một luồng hấp lực, muốn hút lấy Thiên Tâm vào trong lòng bàn tay.
Đúng lúc đó, một tiếng ầm vang lên to lớn, Dao Trì rung động mãnh liệt, sau đó nước hồ cuồn cuộn tuôn vào, lập tức thôn tính hoàn toàn thánh địa ngàn đời này.
Kiếm Vô Trần trong lòng thất kinh, dấu chỉ nước hồ ào ạt tuôn vào cho thấy Dao Trì bị hủy diệt, điều này khiến hắn hối tiếc thở dài, không quan tâm đến sống chết của Thiên Tâm, toàn thân hóa thành một luồng sáng tím phóng thẳng lên xuất hiện giữa không trung.
Ngắm nhìn mặt hồ nổi sóng không ngừng, Kiếm Vô Trần vẻ mặt hơi quái dị, cao hứng do thu được sức mạnh to lớn, nhưng mất đi Diệp Tâm Nghi, trong lòng không ngờ còn có vài phần hối tiếc. Là cảm tình, hay là bởi vì vẻ đẹp đó đến giờ hắn cũng chưa lấy được?
************************************************** ****************************
Dao Trì, trong Tiên Trần Các, Diệp Tâm Nghi xem xong thư sư phụ để lại, toàn thân vẻ mặt biến hẳn, vội vàng xông thẳng đến cửa vào, dự tính xông ra nói cho rõ mọi chuyện. Nhưng cửa vào lúc này đúng như lời Dao Trì chủ nhân Bích Vân đã nói, sức mạnh của kết giới phòng ngự đã nâng lên đến mức cao nhất, cho dù Diệp Tâm Nghi lúc này đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, kết quả vẫn không cách nào phá được kết giới.
Hơi nóng nảy, Diệp Tâm Nghi không cam lòng liên tục chuyển đổi phương pháp, nhưng nơi đây là Dao Trì, cấm chế nơi đây có thể nói là không quá mạnh mẽ đối với thiên hạ, nhưng có sức mạnh khắc chế tuyệt đối với môn hạ Dao Trì. Vì thế, Diệp Tâm Nghi phí hết tâm cơ cũng không làm được gì,điều này khiến nàng nóng nảy vô cùng.
Trong lúc bất lực, Diệp Tâm Nghi dần dần bình tĩnh lại, một mình đứng yên ngẫm nghĩ lại những chuyện trong dĩ vãng. Nhớ đến trước đây gặp gỡ Bách Linh ở Dịch viên, Bách Linh liền nói rằng mình sẽ hối hận sau này, Dao Trì sẽ bị hủy diệt. Hôm nay sư phụ cũng nói như thế, điều này khiến nàng không cách nào chấp nhận được, càng không thể nào tình nguyện thừa nhận bản thân mình đã thua kém Bách Linh.
Thời gian trong yên lặng phảng phất như đã ngừng trôi, nhưng thời gian vốn chưa từng dừng lại. Tiên Trần các vốn yên tĩnh đột nhiên lắc lư, Diệp Tâm Nghi đang trầm tư đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt kinh dị nhìn vùng phụ cận. Chấn động đến rất đột nhiên, nhưng rất mãnh liệt, lại liên tục kéo dài.
Diệp Tâm Nghi trong lòng tự cảm thấy bất an, mơ hồ cảm giác kinh hoàng khủng khiếp, một dự cảm bất an mơ hồ xuất hiện trong lòng nàng. Lúc này đây, nàng nhớ đến lời dự báo của sư phụ, nghĩ đến dự báo Dao Trì bị hủy diệt, lẽ nào hôm nay thật sự là lúc hủy diệt đó đến?
Lắc đầu mạnh mẽ, Diệp Tâm Nghi nói với mình, đây đều là ảo ảnh, không phải là thật. Nhưng cảm ứng rõ ràng của cơ thể nói cho nàng biết, mọi chuyện đều là sự thật, cả Tiên Trần các lắc lư muốn sụp đổ, đây chính là dấu hiện hủy diệt.
Rống lên một tiếng, Diệp Tâm Nghi điên cuồng la lên:
- Không, ta không tin, ta không tin chút nào!
Chân nguyên tăng lên mãnh liệt, khí thế gia tăng điên cuồng, toàn thân Diệp Tâm Nghi lấp lánh ánh xanh, cả thân thể hóa thành một mũi tên ánh sáng, hung hăng bắn thẳng vào kết giới phòng ngự ở cửa vào.
Lần này, Diệp Tâm Nghi vận lên toàn bộ chân nguyên, lại đúng lúc Dao Trì rung động, vì thế sau khi hơi dừng lại một chút, mũi tên ánh sáng đó liền phá vách xông ra, thoát khỏi tình cảnh bị vây khốn.
Rời khỏi Tiên Trần các rồi, Diệp Tâm Nghi thấy bốn bề chấn động càng lúc càng kịch liệt, vội vàng tăng gia tốc độ phóng thẳng về phía đại điện, muốn sớm tìm thấy sư phụ và Kiếm Vô Trần, hỏi cho rõ mọi chuyện như thế nào, đồng thời cũng muốn chứng minh với sư phụ, mắt của mình không hề có vấn đề.
Trên đường phóng đi, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đầy lo lắng. Nhưng mà không chờ đến lúc nàng tới đại điện, một âm thanh to lớn phát ra khi nước hồ cuồn cuộn phá vách tuôn vào, lập tức phủ lấy thân thể nàng. Chìm thân vào dòng nước xoáy, Diệp Tâm Nghi cực lực tranh đấu, nhưng do bởi không có chỗ mượn lực, chỉ có thể tùy theo dòng nước, để cho nước hồ thúc động trôi mãnh liệt về phía trước.
Sự phá hủy của Dao Trì đến rất nhanh chóng, chỉ khoảng chớp mắt, cả Dao Trì liền chìm trong nước hồ, từ từ hạ xuống. hơn nữa mọi thứ kiến trúc do bị mất đi bảo hộ của linh khí, bắt đầu phân rã tan tành, cuối cùng hóa thành một nơi tàn phế.
Thân thể đang trôi đi nhanh chóng ổn định, Diệp Tâm Nghi phát xuất lưới khí phòng ngự, ngăn cách nước hồ ở khoảng cách sáu thước, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, xem có thể tìm thấy được sư phụ, sư tỷ cùng với Kiếm Vô Trần không.
Trong màn nước, mắt thường không thể nhìn thấy xa được. Diệp Tâm Nghi tìm một lượt, không có kết quả, vội vàng phát xuất linh thức thăm dò khu vực phụ cận. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Rất nhanh, một tin tức truyền về yếu ớt, Diệp Tâm Nghi cảm thấy rất quen thuộc, thăm dò cẩn thận thêm nữa, trong lòng Diệp Tâm Nghi lập tức thất kinh, vội vàng bay thẳng theo hướng đó.
Trong nước, tốc độ chịu hạn chế nhất định, bất quá may mà không quá xa, vì thế Diệp Tâm Nghi nhanh chóng đến nơi. Nhìn thấy thân thể dập dờn trước mặt, cơ mặt Diệp Tâm Nghi méo mó, miệng rống lên giận dữ liên tục, bộc lộ sự giận dữ vô cùng.
Nhanh chóng ôm lấy thân thể Thiên Tâm, Diệp Tâm Nghi vừa mạnh mẽ truyền chân nguyên vào trong người Thiên Tâm, vừa kêu lên bi thương:
- Sư tỷ, tỷ kiên cường lên, muội là Tâm Nghi, tỷ nghe thấy chăng, sư tỷ!
Chầm chậm, khí tức của Thiên Tâm mạnh lên một chút, ngọn tay nhúc nhích, yếu ớt nói:
- Sư muội, không cần khóc, nghe ta nói. Kiếm Vô Trần đoạt lấy Băng Tuyết Tinh Hồn của chúng ta, vì thế Dao Trì bị hủy diệt, ta cũng bị thương trong tay của hắn. Sư phụ và Thiên Hương không thấy tung tích, sợ là cũng đã gặp phải bất trắc, muội cần phải sống cho tốt, tương lai … tương lai … sau …
Âm thanh yếu ớt lập tức dừng lại, đầu Thiên Tâm nghiêng qua, lập tức ngọc nát hương tan, không còn chút dấu hiệu sống sót.
Thân thể căng lên, Diệp Tâm Nghi ngây ngốc nhìn Thiên Tâm chết đi, một lúc sau rống lên điên cuồng:
- Không! Không phải thế, mọi người lừa muội, mọi người đều lừa muội! Muội không tin, muội không tin, Vô Trần không phải như thế, huynh ấy không phải!
Giọng điên cuồng hoang dã mà đầy phẫn nộ, lại ẩn chứa sự đau buồn, khuôn mặt đầy nước mắt tuôn rơi, cả thân thể đau khổ khóc rống lên.
Thời điểm này, Diệp Tâm Nghi lòng tan vỡ, tuy miệng nàng không thừa nhận, nhưng nàng tin sư tỷ tuyệt đối không lừa nàng, vì thế nàng tự trách sâu sắc. Mọi chuyện ngày hôm nay đều bởi mình mà ra, nếu mình không dắt Kiếm Vô Trần đến đây, Dao Trì hẳn không bị hủy diệt, sư tỷ hẳn cũng không thể chết đi.
- Vì sao, vì sao vậy! Ông trời, ông sao lại đối xử ta như thế?
Rống lên điên cuồng tàn bạo, vẻ mặt Diệp Tâm Nghi muốn điên lên, không còn chút nào phong cách ngày trước.
Đối với Diệp Tâm Nghi, khi trước chưa gặp mặt Kiếm Vô Trần, nhưng theo lời của Thiên Kiếm khách ngày đó đã có hiểu biết nhất định. Đợi đến lúc gặp rồi, do Kiếm Vô Trần hết sức tuấn tú, lại thêm Thiên Kiếm khách cực lực thúc đẩy, Diệp Tâm Nghi lập tức ưa thích Kiếm Vô Trần. Bắt đầu từ thời điểm đó, trong lòng nàng đã xây mơ đắp mộng một mình, toàn tâm toàn ý hỗ trợ Kiếm Vô Trần, hy vọng có một ngày hai người có thể đạt được hạnh phúc mỹ mãn.