Thất lão kiếm Hồi 46


Hồi 46
Ân oán lưỡng nan

Quách Thiếu Phong cả mừng hỏi :

 - Thật vậy hả, tiểu huynh đệ?

 Nhuế Vĩ gật đầu :

 - Tiểu đệ am tường hầu hết mọi độc tánh, giải trừ chất độc cho lão huynh, cũng chẳng phải là việc khó khăn lắm.

 Quách Thiếu Phong xúc động đến ứa lệ. Lão thốt với giọng run run :

 - Tạ ơn trời đất! Không ngờ Quách Thiếu Phong này cũng có ngày hết niềm thống khổ!

 Rồi lão lại hỏi :

 - Chừng nào bắt đầu chữa trị?

 Nhuế Vĩ đáp :

 - Ngay bây giờ!

 Quách Thiếu Phong thốt :

 - Tiểu huynh đệ chờ một chút, lão phu thu thập thi thể của Quy Chân rồi sẽ bắt đầu!

 Lão tìm chỗ, đào huyệt cẩn thận, đặt xác Quy Chân đạo sĩ vào, đắp mộ đàng hoàng. Phải mất hai giờ lão mới làm xong việc mai táng xác chết, kể cũng vất vả cho lão vô cùng!

 Nhuế Vĩ đứng nhìn, không hề mó tay tiếp trợ. Chàng nghĩ, có lẽ đây là lần thứ nhất lão chôn một xác chết sau khi giết chết mấy trăm người!

 Sự kiện này phải được kể là một đại biến cố trong Bất Quy Cốc. Và cũng bắt đầu từ sự kiện này, thiện lương đã trở về với lão.

 Sở dĩ chàng không tiếp tay, là cốt để cho lão an tâm làm những việc đáng làm để chuộc tội.

 Việc mai táng thi thể của Quy Chân đạo sĩ vừa xong thì đêm cũng xuống, công cuộc chữa bịnh không ổn tiện, nên cả hai đồng ý, ngủ qua đêm, sáng ra Nhuế Vĩ mới bắt đầu áp dụng khoa châm cứu, chích kim vàng vào các huyệt quan hệ của Quách Thiếu Phong.

 Sau đó, Nhuế Vĩ cho lão uống một hoàn thuốc giải độc. Chàng tiếp tục chữa trị cho lão đến ngày thứ ba thì chất độc trong người lão được tiêu trừ hoàn toàn.

 Dĩ nhiên, Quách Thiếu Phong hết sức vui mừng, luôn luôn cười nói, không ngớt tán dương công đức của Nhuế Vĩ. Lão hứa :

 - Từ nay lão phu sẽ không giết một người nào nữa.

 Nhuế Vĩ cũng khoan khoái vô cùng. Còn gì đáng hài lòng hơn là khuyến thiện mà được người hưởng ứng!

 Chàng lấy trong mình ra một thanh chủy thủ, trao cho Quách Thiếu Phong.

 Nhận thanh chủy thủ, Quách Thiếu Phong ngơ ngác không hiểu gì cả. Lão hỏi :

 - Tiểu huynh đệ có ý tứ gì?

 Nhuế Vĩ đáp :

 - Tiểu đệ có việc yêu cầu lão huynh.

 Quách Thiếu Phong tỏ vẻ khẳng khái :

 - Đừng nói là một việc, dù cho tiểu huynh đệ yêu cầu trăm việc, ngàn việc, lão phu cũng đáp ứng như thường.

 Nhuế Vĩ thở dài :

 - Chỉ sợ việc này, lão huynh không làm nổi!

 Quách Thiếu Phong cao giọng :

 - Việc gì? Giết người hả? Giết ai? Nếu người nào bị tiểu huynh đệ chỉ danh, thì hẳn là người đó làm nhiều điều ác, đáng tội chết lắm! Nếu lão phu không làm nổi, thì còn sống mà chi?

 Nhuế Vĩ khoát tay :

 - Nói làm chi cách long trọng thế?

 Quách Thiếu Phong mỉm cười :

 - Thì tiểu huynh đệ cứ chỉ danh đi, thử xem lão phu có hạ thủ được hay không thì biết!

 Nhuế Vĩ đưa tay chỉ con mắt của chàng bảo :

 - Lão huynh lấy chủy thủ đó, đâm vào con mắt này của tiểu đệ đi. Đâm nhanh đi, tiểu đệ sẽ không oán tránh đâu!

 Quách Thiếu Phong buông rơi thanh chủy thủ, mặt biến sắc, giọng run run :

 - Tại... tại... sao...

 Nhuế Vĩ buồn thảm nói :

 - Năm xưa, vì không biết uẩn khúc của sự tình, đại sư bá tiểu đệ làm hỏng một con mắt của lão huynh, khiến lão huynh phải chịu khổ suốt hai mươi năm dài, dĩ nhiên mối cừu hận đó lão huynh không thể không báo phục. Nhưng, đại sư bá của tiểu đệ hiện nay quá già, lại đang đau khổ vì mất một người vợ hiền, người giam mình trong lòng mộ, tưởng nhớ bóng hình vợ, để chờ ngày theo vợ nơi âm cảnh, thiết tưởng dù cho ai cũng thế, sống chuỗi ngày thừa của một kiếp đời tàn tạ trong cảnh đó, cũng chẳng vui sướng gì. Như vậy, người làm sao tiếp nhận nổi sự báo phục của lão huynh? Tiểu đệ niên thanh lực tráng, dù có mất một con mắt cũng chẳng sao, vậy tiểu đệ xin thay đại sư bá tiếp nhận sự báo phục của lão huynh!

 Quách Thiếu Phong nhớ ra, có hứa với Nhuế Vĩ là không giết người nữa, song không thể bỏ qua một nhát kiếm báo cừu. Cho nên Nhuế Vĩ cam tâm lãnh nhát kiếm đó, vừa tròn nghĩa với đại sư bá, mà cũng vừa giúp cho lão giữ vẹn lời hứa. Làm sao lão đâm vào mắt Nhuế Vĩ cho đành? Và cũng làm sao lão quên được mối hận dài hai mươi năm? Ai vay nợ mắt, phải lấy mắt kẻ đó mà trả, mới hợp đạo lý chứ!

 Ân, oán lưỡng nan, khó xử quá chừng. Bất giác, lão bật khóc!

 Nhuế Vĩ cũng khóc, chàng vừa khóc vừa thốt :

 - Trương Ngọc Trân nguyên là sư muội của đại sư bá. Trước khi hạ thủ, đại sư bá đâu biết lão huynh trúng độc do Trương Ngọc Trân gây nên! Bất quá, tình cờ mà gặp việc dọc đường, người phải ra tay. Mà dù cho ai cũng thế, không thể lờ đi được khi bạn đồng môn lâm nguy! Hơn nữa, nếu đại sư bá biết là lão huynh không phòng bị, thì người không chọn một mục tiêu tối trọng như vậy đâu! Tiểu đệ dám bảo chứng là đại sư bá không hề cố ý gây thương thế nguy hại cho lão huynh!

 Bất quá, Nhuế Vĩ suy người mà đoán việc, chứ chàng đâu có mắt thấy tai nghe? Tuy nhiên, chàng đoán rất đúng.

 Chàng tiếp :

 - Việc lầm lạc đó, đành rằng đáng tiếc, song chung quy nó cũng qua rồi!

 Tiểu đệ xin chịu trừng phạt thay cho đại sư bá, lão huynh không phải thắc mắc, bởi có cừu là phải báo, đó là đạo lý tự nhiên.

 Quách Thiếu Phong gào to :

 - Không! Không! Lão phu không thể hạ thủ trên mình tiểu huynh đệ được!

 Tiểu huynh đệ đừng nói nữa! Lão phu tự mình tìm Lưu Trung Trụ, thanh toán hận cừu. Vả lại đã chắc gì lão phu thắng? Dù có phải chết dưới lưỡi kiếm của lão họ Lưu, lão phu cũng can tâm!

 Nhuế Vĩ thở dài :

 - Lão huynh không thể thành toàn được tâm ý của tiểu đệ sao?

 Quách Thiếu Phong lắc đầu :

 - Không được! Oan có đầu, nợ có chủ!

 Nhuế Vĩ bất chợt cúi xuống nhặt lấy thanh chủy thủ, đoạn nhảy ra xa ngoài một trượng, cao giọng thốt :

 - Lão huynh không hạ thủ, tiểu đệ tự hạ thủ vậy!

 Chàng đưa cao thanh chủy thủ, chong mũi ngay mắt tả, tận lực đâm vào.

 Quách Thiếu Phong hét to :

 - Dừng tay!

 Tiếng hét phát xuất với toàn bộ nội lực, làm rung chuyển cả sơn cốc. Nhuế Vĩ bị chấn động tâm thần, bủn rủn tay chân, tay buông xuống, chân suýt sụn.

 Quách Thiếu Phong biết khó ngăn trở Nhuế Vĩ, nên gằn từng tiếng :

 - Nếu tiểu huynh đệ tự đâm thủng mắt, thì lão phu sẽ tự vận trước mặt tiểu huynh đệ!

 Nhuế Vĩ sững sờ, buông luôn chủy thủ.

 Quách Thiếu Phong thở dài, tiếp nối :

 - Thôi được! Lão phu đáp ứng, dẹp bỏ mối hận cừu đối với Lưu Trung Trụ.

 Nhuế Vĩ khích động vô cùng, run run giọng thốt :

 - Tiểu đệ xin thay mặt đại sư bá, cảm tạ lão huynh!

 Rồi chàng hỏi :

 - Bây giờ lão huynh tính như thế nào?

 Quách Thiếu Phong đáp :

 - Không lâu lắm, lão phu sẽ ly khai sơn cốc, chúng ta sau này gặp lại nhau trên chốn giang hồ.

 Nhuế Vĩ vòng tay chào biệt :

 - Vậy tiểu đệ xin cáo từ.

 Quách Thiếu Phong thốt với giọng thành khẩn :

 - Ma Quỷ đảo không phải là một vùng đất lành, tiểu huynh đệ làm xong việc rồi thì phải sớm ra đi!

 Nhuế Vĩ đáp :

 - Tiểu đệ hiểu! Xong việc rồi là tiểu đệ ly khai gấp!

 Chàng quay mình, hướng về cốc khẩu.

 Quách Thiếu Phong vội gọi :

 - Hãy khoan!

 Nhuế Vĩ quay đầu lại :

 - Việc chi, lão huynh?

 Quách Thiếu Phong thở dài :

 - Chẳng có chi! Bất quá... lão phu hy vọng ngày sau gặp lại nhau, chúng ta vẫn giữ được nguyên vẹn thâm tình của ngày nay...

 Nhuế Vĩ giật mình, ức đoán có cái gì không ổn thỏa trong tương lai. Nhưng là cái gì? Chàng làm sao biết được.

 Diệp Thanh có thì giờ suy đoán, bởi chàng đã bỏ mặc Lâm Quỳnh Cúc và Giản Hoài Quyên trong tay Diệp Thanh suốt ba hôm rồi. Diệp Thanh có chiếu cố đến họ, đúng như chàng mong muốn không? Diệp Sĩ Mưu có thái độ gì? Lại còn Giản Thiện Vũ nữa? Chàng cắn răng, ly khai Quách Thiếu Phong, chạy nhanh ra cốc khẩu.

 Ra đến bên ngoài, chàng thấy hai người vận áo trắng, tóc bỏ xõa dài phơ phất theo chiều gió. Cả hai cùng hướng mắt về cốc khẩu. Một trong hai người thấy chàng, reo lên :

 - Ra rồi! Ra rồi!

 Người vừa reo chính là Diệp Thanh. Người bên cạnh Diệp Thanh là Giản Hoài Quyên.

 Giản Hoài Quyên cũng kêu lên :

 - Đại ca... Đại ca!

 Nghe nàng gọi, Nhuế Vĩ hết sức vui mừng, chàng vọt mình tới nắm tay nàng hỏi :

 - Bệnh chứng đã lành rồi, hở hiền muội?

 Giản Hoài Quyên đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng đáp :

 - Dứt bịnh rồi!

 Nhuế Vĩ buông tay nàng, cười tiếp :

 - Đáo để, cũng chỉ là một giả đại ca! Ngu huynh không thể tùy tiện hành động!

 Giản Hoài Quyên thốt :

 - Đại ca... lúc nào cũng vẫn là đại ca của tiểu muội!

 Nhuế Vĩ hỏi :

 - Hiền muội sao lại đứng đây?

 Giản Hoài Quyên đáp :

 - Diệp thơ dẫn tiểu muội ra đây đấy!

 Nhuế Vĩ lúc đó mới quay sang Diệp Thanh, chàng cười chào nàng :

 - Diệp tiểu thơ mạnh giỏi chứ?

 Diệp Thanh chào lại :

 - Công tử vẫn mạnh?

 Bỗng nàng rơi lệ.

 Nhuế Vĩ giật mình.

 Giản Hoài Quyên thốt :

 - Diệp thơ nói là ở đây đợi đại ca. Diệp thơ bảo, tại sơn cốc, dữ nhiều lành ít, chưa biết sống chết như thế nào, thơ thơ không an lòng, nên ở đây chờ đúng hai ngày đêm rồi đó!

 Mắt còn ngời lệ, Diệp Thanh gượng cười, tiếp nối :

 - Bây giờ công tử đã an toàn ra khỏi sơn cốc rồi, tôi không còn chờ đợi chi nữa. Vậy tôi đi trước, hai người cứ ở đây, đàm đạo!

 Thốt xong, nàng quay mình bước đi.

 Nhuế Vĩ hết sức cảm động. Nàng đã quan tâm đến chàng cực độ mà chàng chẳng có một tiếng nào làm mát lòng nàng, chỉ mừng Giản Hoài Quyên, quên mất nàng đi! Thảo nào mà nàng chẳng rơi lệ tủi hờn? Chàng lướt tới, gọi :

 - Diệp tiểu thơ! Đa tạ tiểu thơ...

 Diệp Thanh buông giọng hờn :

 - Không có tiếng gì khác hơn hai tiếng tiểu thơ để gọi tôi sao, Nhuế công tử?

 Nhuế Vĩ đổi giọng :

 - Thanh nhi...

 Diệp Thanh đưa tay áo lau nước mắt, nhoẻn miện cười, hỏi :

 - Tôi có thể gọi lại công tử bằng hai tiếng đại ca chứ?

 Nhuế Vĩ vội đáp :

 - Được chứ! Được lắm chứ! Nếu Thanh nhi thích, thì cứ gọi như vậy.

 Diệp Thanh tươi ngay nét mặt :

 - Tôi yêu cầu gia gia, người đáp ứng liền và chữa trị ngay cho Quyên muội!

 Giản Hoài Quyên bước tới chen vào :

 - Tôi có cảm tưởng trải qua một giấc mộng dài. Tỉnh mộng rồi nhận ra người và vật trước mắt đều lạ hoắc...

 Nhuế Vĩ hỏi :

 - Thiên Trì phủ ra sao?

 Giản Hoài Quyên thở dài :

 - Mẹ chết! Nhị ca chết...

 Nhuế Vĩ nổi giận :

 - Hung thủ là ai?

 Giản Hoài Quyên lắc đầu :

 - Không tưởng tượng nổi! Đại ca giết, chính mắt tôi trông thấy!

 Nhuế Vĩ run người lên. Giản Hoài Quyên vừa khóc vừa tiếp :

 - Tuy mẹ không có cảm tình với đại ca, đại ca cũng không nở có hành động phũ phàng như vậy! Không! Từ nay tôi không còn nhận y là đại ca của tôi nữa!

 Nàng nức nở tiếp :

 - Nhị ca có tội tình gì? Đáng thương cho nhị ca quá chừng!

 Nhuế Vĩ hỏi :

 - Còn người hôn thê của y?

 Giản Hoài Quyên lắc đầu :

 - Tôi không được biết! Với bản lãnh đó, Lưu thơ thơ có thể là không bị hại.

 Hôm ấy, tôi thấy mẹ và nhị ca không hoàn thủ, để mặc cho y hành hung! Mường tượng cả hai không hay biết gì!

 Nhuế Vĩ thầm nghĩ :

 - “Hẳn là họ trúng tà thuật của Diệp Sĩ Mưu trước khi Giản Thiện Vũ hạ thủ! Chẳng trách họ không phản ứng!”

 Giản Hoài Quyên tiếp :

 - Lúc đó tôi điếng người sửng sốt, mơ hồ có thấy một vị tú tài đi về phía tôi, nhìn tôi rồi hỏi: “Hoài Quyên cô nương! Con tim của cô nương đâu?” Tôi lấy làm lạ, hỏi lại: “Tim của tôi ở đâu?” Vị tú tài thốt: “Tim của cô nương mất rồi!” Nghe thế, tôi cảm thấy đầu óc nhói lên, rồi tôi mất luôn tri giác cho đến hai hôm trước đây, mới tỉnh lại.

 Diệp Thanh thở dài :

 - Vị tú tài đó là gia gia tôi, gia phụ đã cứu tỉnh Quyên muội rồi, Quyên muội còn oán hờn người nữa chăng?

 Giản Hoài Quyên u buồn đáp :

 - Tôi chẳng biết là nên trách người hay không nữa. Thanh thơ ơi! Thơ thơ đối xử với tôi tốt quá, tôi cảm kích vô cùng!

 Nhuế Vĩ nhớ đến Lâm Quỳnh Cúc, vội hỏi :

 - Còn Cúc muội?

 Diệp Thanh cúi đầu không đáp.

 Nhuế Vĩ cao giọng :

 - Thanh nhi cho biết gấp, Lâm Quỳnh Cúc ở đâu?

 Diệp Thanh do dự một lúc rồi đáp :

 - Hôm đó... hôm đó... gia phụ tôi nói rằng: “Một người đổi một người, Nhuế công tử cứu con, gia gia phải cứu lại tiểu muội của Nhuế công tử, như vậy là ân đức của song phương cân bằng. Còn như nữ nhân kia, vô duyên vô cớ xâm nhập Ma Quỷ đảo, thì tội đáng xử tử, xử tử để cảnh cáo những người toan tính xâm nhập đảo”. Tôi yêu cầu gia phụ nên rộng lượng, bởi Cúc thơ là tiểu muội của đại ca, cũng như Quyên muội vậy. Gia phụ bảo là không thể không giết. Gia phụ còn hăm dọa giết luôn đại ca nữa đó. Bởi thế, tôi chờ đại ca tại đây để mách cho đại ca biết. Tôi đã cho dọn thuyền chờ sẵn, đại ca nên ly khai gấp, đừng để gia phụ bắt gặp!

 Nhuế Vĩ nghe con tim mình nhói mạnh, hỏi nhanh :

 - Mà Lâm Quỳnh Cúc đã chết hay còn sống?

 Diệp Thanh lắc đầu :

 - Tôi cũng không hiểu nữa! Từ hôm đó, tôi không còn trông thấy Cúc thơ nữa!

 Nhuế Vĩ quay mình phóng chân chạy đi liền.

 Diệp Thanh thét lên :

 - Đại ca chạy đi đâu vậy?

 Nhuế Vĩ đáp vọng lại :

 - Tìm gia gia Thanh nhi, nói chuyện!

 Trong khoảng khắc, chàng đã khuất dạng.

 Diệp Thanh hoảng hốt, suýt hôn mê.

 Trong khi đó, Nhuế Vĩ vừa chạy vừa gọi ầm lên :

 - Diệp Sĩ Mưu! Ngươi dám giết Cúc muội của ta à? Ta sẽ lột da ngươi, đập nát xác ngươi...

 Bọn người canh phòng trên đảo, thấy chàng chạy loạn, xông ra chận đường, song tên nào ra là tên đó bị chàng đánh ngã. Còn ai ngăn trở chàng lúc đó?

 Nửa giờ sau, chạy đến một khu kiến trúc nguy nga, đồ sộ. Chàng nghĩ :

 - “Hẳn là Diệp Sĩ Mưu cơ trú tại khu kiến trúc này!”

 Dù phải hay không phải, Nhuế Vĩ vẫn chạy vào đó.

 Chàng nhắm một tòa nhà to lớn nhất, tiến tới. Cửa nhà đóng kín. Chàng vùng quyền đập cửa, cửa vỡ, chàng nhảy vọt vào trong. Đồng thời, chàng gọi to :

 - Diệp Sĩ Mưu! Diệp Sĩ Mưu!

 Bỗng chàng phát hiện ra, nơi chàng vào là một khuê phòng, đối diện với cửa phòng là một trang đài, bên cạnh trang đài, có một nữ nhân mặc áo hoa, đang nhìn vào gương. Nhuế Vĩ biết là lầm chỗ, vội quay mình trở ra, nhưng nữ nhân đã trông thấy chàng, liền cất tiếng :

 - A! Ngươi đến đây!

 Nữ nhân rất đẹp, đẹp hơn Diệp Thanh mấy phần.

 Chàng thốt :

 - Lỗi quá! Xin lỗi vậy!

 Chàng chợt thấy hai người đứng bên ngoài cửa, có vẻ là chận đường chàng.

 Trong khi đó, nữ nhân ở phía sau lưng chàng khóc rống lên :

 - Ngươi nhẫn tâm bỏ rơi ta sao?

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/4340


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận