Cả một đêm, Vãn Thanh không thể ngủ ngon, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể nhìn thấy Tà Phong, lòng Vãn Thanh vô cùng hưng phấn, từng kỷ niệm cũ lần lượt hiện ra trong đầu.
Lúc này, nàng mới phát hiện ra, từ trước tới giờ, người chưa từng khiến nàng phải căm ghét chỉ có Tà Phong.
Hồi ức giữa nàng và những người khác, không có một ai là vui vẻ từ đầu đến cuối. Nhưng hồi ức giữa nàng và Tà Phong lại rất thoải mái, rất tự tại, rất vô tư.
Khi Tà Phong ở cạnh nàng, hắn có thể trêu chọc cho nàng cười rất dễ dàng, tâm tư đơn thuần của hắn, là thứ mà kẻ khác không có.
Năm năm không thấy, không biết hắn có thay đổi gì không? Có còn là con người vui vẻ trước kia không? Hay đã trưởng thành ?
Vãn Thanh cứ trăn trở, không ngừng suy đoán.
Lúc này, một đôi tay bỗng giữ chặt lấy nàng .
Nàng khẽ xoay người: “Làm sao vậy ?”
“Ta mới là người phải hỏi câu đấy? Tại sao cứ trằn trọc xoay người không chịu ngủ? Nàng nhớ Phi nhi và Nộn nhi sao ?” Phượng Cô cố ý nói. Kỳ thực không cần hỏi, hắn cũng có thể đoán ra, hẳn là Vãn Thanh đang mong đến ngày mai để đi gặp tên tặc trộm kia thế nên mới cao hứng đến không ngủ được .
Chẳng lẽ nàng không biết, nàng là gái đã có chồng? Nằm bên cạnh chồng, còn không chút nể nang hắn nghĩ đến nam nhân khác!
Dù không có tình cảm với nàng, hắn cũng nổi cơn ghen!
Vãn Thanh nghe hắn hỏi, bóng tối khiến nàng không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn có chút là lạ, vì thế liền trả lời khéo léo: “Đúng vậy, thiếp hơi nhớ hai đứa .”
“Thật sự chỉ nhớ hai đứa ? ” hắn lại hỏi, đôi phượng nhãn lóe sáng trong bóng tối.
Lần này thì Vãn Thanh đã nghe ra tâm tư của hắn .
Nàng có chút buồn bực, hắn thật là, biết rõ còn hỏi.
Thật giận, hắn thật sự không tin tưởng nàng sao? Coi nàng là loại người thủy tính dương hoa (lăng nhăng) sao!
Thế là cố ý nói với giọng không vui: “Chàng biết đấy, cũng không hẳn thế, ngày mai thấy bạn cũ, khó tránh tâm tình kích động! ” nói xong xoay người, đưa lưng về phía hắn, không thèm chú ý tới hắn nữa.
Phượng Cô nhận ra Vãn Thanh có chút tức giận, thế là vòng tay ôm chặt lấy nàng, nỉ non làm nũng bên tai nàng: “Phu nhân đừng tức giận! Vi phu cũng chỉ là quan tâm tới phu nhân, thế nên mới có chút không thoải mái trong lòng, phu nhân nàng cảm thấy vi phu có chỗ nào không tốt, nàng cứ trực tiếp nói ra, vi phu nhất định sẽ nỗ lực thay đổi, được không? “
“Được hay không mà? Phu nhân! Được hay không mà? Phu nhân…” Phượng Cô vẫn nỉ non không ngừng, tiếng nõi làm nũng kia, đê mê mờ ám mà thu hút, khiến không ai có thể cự tuyệt được
Vãn Thanh thật sự là không giận được nữa, cũng đang nở nụ cười, nhưng vẫn không xoay người lại, Phượng Cô này, từ trước đến giờ luôn bầy ra bộ dạng lãnh khốc âm lãnh tà vọng, những lúc thế này lại trổ hết bản lĩnh quyến rũ, khiến nàng muốn giận cũng không được.
Lần này, nàng muốn trêu hắn một phen!
Vì thế Vãn Thanh kiên trì xoay lưng về phía Phượng Cô, không để ý tới mấy lời làm nũng của hắn.
Phượng Cô thấy cao chiêu bất bại nay lại mất đi hiệu quả, vì thế càng ôm nàng chặt hơn, nhẹ nhàng gặm cắn nơi gáy nàng, khiến nàng tê dại từng cơn, cứ một lần cắn, là một lần nỉ non: “Nương tử. . . Nương tử tốt của ta. . . Vi phu đã ăn nói khép nép như vậy, nàng đừng nên buồn bực nữa…”
Vãn Thanh cắn răng, đã bắt đầu không nhịn được cười .
Phượng Cô vẫn tiếp tục màn độc thoại: “Hai chúng ta sao có thể vì một kẻ không liên quan mà tổn thương đến hòa khí chứ? Nương tử nói đúng không?”
“Sao lại nói là một kẻ không liên quan? ” Vãn Thanh cố ý nói.
“Chẳng lẽ không phải! ” vừa thấy Vãn Thanh nói thế, Phượng Cô bắt đầu sôi máu, ngực như bị chèn, lúc này là lúc nào, Vãn Thanh còn vặn vẹo chuyện có liên quan hay không!
“Nếu đã là kẻ không liên quan, vì sao chàng lại có thái độ đó? ” Vãn Thanh hỏi lại.
Phượng Cô vừa nghe, cũng cảm thấy bản thân có chút nhỏ nhen , nhưng hắn yêu nàng mới ghen thế!
“Nương tử đại nhân, không phải là vì vi phu quan tâm nàng sao ! “
“Thật ngưỡng mộ miệng lưỡi trơn tuột của chàng, không hổ là công tử vô lại! ” Vãn Thanh hờn trách, nhưng cười rất tươi, vì biết hắn thực sự là do quá quan tâm đến nàng .
“Miệng lưỡi trơn tuột của vi phu, chỉ để một mình nương tử nghe ! Là đồ vật độc quyền của nương tử! ” Phượng Cô cười nói, xoay người nàng lại, ôm ở trong lòng, hạnh phúc tràn ngập toàn thân.
Đời này, đối với hắn, thế này là quá đủ, được sống bên người mình yêu, trai gái đều đủ, có nhà có nghiệp, hắn hẳn là người hạnh phúc nhất thế gian đi!
Vãn Thanh cười một tiếng khúc khích, thả lỏng người trong lòng hắn, không nói gì thêm, cảm thấy yêu hắn vô cùng.
… … . . .
Đạp lên tuyết, Vãn Thanh đi tới trước cửa nhà Tà Phong .
Nàng khẽ nở một nụ cười, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc: “Là ai đó! “
Sau đó nàng nghe thấy tiếng chân đạp lên tuyết, tiếng chân gấp gáp, dù không nhìn thấy, Vãn Thanh vẫn có thể tưởng tượng ra, tiểu tử Phượng Phi kia nhất định là đang lao ra cửa với tốc độ của tên bắn.
Nghe giọng nói của bé, xem ra bé ở đây rất thoải mái, thanh âm rất vui vẻ!
Mở cửa cho hở ra một khe, một đôi phượng nhãn nho nhỏ liếc ra ngoài, tràn đầy cảnh giác: “Ai vậy?”
Bé ngẩng đầu, đứng ngoài cửa là một nữ tử khoác áo choàng lông hồ ly trắng, mái tóc dài chỉ dùng dây bạc buộc lên, thanh tú mà cao nhã, không phải mẫu thân thì còn ai vào đây chứ? !
Bé cười thật tươi, mở rộng cửa, nhào vào lòng mẫu thân: “Mẫu thân, làm sao người lại tới ! “
“Con đấy, dám tự quyết định, dĩ nhiên nửa đêm len lén đem Nộn nhi ra ngoài, còn dám hỏi ta làm sao tới ! Con chờ mà về giải thích với cha con đi! ” Vãn Thanh khẽ quát, đưa tay lên véo mũi bé, Phượng Phi không chút sợ hãi, lôi kéo tay mẫu thân, xua tay: “Có mẫu thân ở đây, Phi nhi không sợ! “
“Đừng lôi mẫu thân ra nữa, lần này ta cũng để cha con toàn quyền ! Lần này con thật không ngoan ! May mà gặp được người tốt, nếu gặp phải kẻ xấu thì sao? Nếu giữa đường bị bắt cóc thì thế nào? Thật không dám nghĩ nữa, con mới bốn tuổi, Nộn nhi mới hai tuổi, con thật khiến cha mẹ phải lo lắng! ” Vãn Thanh hơi giận, không muốn để bé nghĩ rằng vì có nàng nuông chiều mà có thể muốn làm gì thì làm, chuyện như thế này chỉ được xảy ra một lần, quyết không thể tái diễn lần nữa, quyết không thể nuông chiều bé nữa.
May là lần này gặp đúng Tà Phong, nếu gặp phải kẻ xấu, bé chỉ mới 4 tuổi, sao mà đề phòng được chứ?
“Mẫu thân, Phi nhi có thể phân biện tốt xấu! ” Phi nhi còn muốn làm nũng.
Vẻ mặt Vãn Thanh trở nên âm trầm : “Chuyện này không thể tái diễn lần nữa! Con mới bốn tuổi mà thôi, giang hồ hiểm ác, con không thể lần nào cũng gặp may thoát nạn! Nếu sai một li, chẳng phải là hại được người cũng tổn thương mình sao! “
“Phi nhi đã biết, lần sau con sẽ không lỗ mãng nữa. Mẫu thân đừng tức giận! ” thấy mẫu thân giận thật , Phượng Phi không dám nghịch ngợm nữa, nghĩ kĩ thì đúng là lời mẫu thân nói rất đúng, vì thế không phản bác.
“Biết là tốt! Mẫu thân chỉ hy vọng Phi nhi có thể nhanh trưởng thành, trở thành một nam tử hán chân chính! ” nói xong thì cúi người bế Phi nhi lên, áp mặt lên mặt bé..
Đúng lúc này, Tà Phong bế Nộn nhi đi từ trong nhà ra.
Hương hoa mai thoang thoảng , từng bông tuyết bay bay
Trong nhất thời, sự ưu thương như đong đầy hồi ức..
Không ai lên tiếng.
Thời gian 5 năm, nói dài không dài, nhưng nói ngắn thì tuyệt đối không ngắn.
Hắn vẫn như trước.
Nàng cũng không thay đổi.
Mặc dù không ai nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương, 2 người cũng đã rõ ràng tất cả.
Hắn bế Nộn nhi, cười rất ngọt ngào, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được hắn rất thương yêu tiểu nha đầu này, tuy chỉ mỉm cười nhưng sự vui sướng tràn đầy gương mặt.
Về phần Tà Phong, cả người như hóa đá, đứng đờ ra ở cửa, không tiến cũng chẳng lùi, nhìn thẳng vào Vãn Thanh.
Vốn dĩ, hắn luôn nghĩ rằng, đã nhiều năm không gặp Vãn Thanh, lần này gặp lại, nhất định hắn sẽ lao tới ôm nàng, nhưng lúc này hắn mới nhận ra, hai chân hắn như mọc rễ, căn bản là không thể nhúc nhích chút nào.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, dường như hắn đang sợ rằng, chỉ cần dùng sức một chút, nữ tử đang đứng giữa những cánh mai và bông tuyết kia sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Nàng vẫn mỹ lệ như xưa.
Không, dường như so với trước kia nàng còn mỹ lệ hơn.
Đôi mắt to tròn trong veo của nàng rất dịu dàng, đôi môi luôn nở nụ cười ngọt ngào an tĩnh, nhẹ nhàng lặng lẽ, khiến ai cũng phải động lòng, làn da không tô son điểm phấn, nhưng không tái nhợt giống trước kia, mà thấp thoáng sắc hồng, rất động lòng người, áo khoác lông hồ ly trắng càng khiến nước da nàng thêm phần nổi bật, vô cùng xinh đẹp.
Nàng vẫn thanh lệ như xưa, giờ lại thêm sự mãn nguyện hạnh phúc, khiến vẻ đẹp càng thêm tròn đầy.
Cuộc sống của nàng giờ rất tốt.
Hắn đã biết chuyện đó từ lâu. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào mãn nguyện của nàng, hắn mới thật sự yên tâm .
“Ngươi, có khỏe không? ” vẫn là Vãn Thanh lên tiếng trước.
“Uh, cũng được, so với trước kia yên ổn hơn rất nhiều, mặc dù vẫn muốn lãng du thiên hạ, nhưng đã có một chỗ an cư.” Tà Phong nói.
“Nơi này rất tốt, có một vườn mai, vào đông đẹp lắm.” Vãn Thanh nhìn bốn phía rồi nói.
“Đúng vậy.” Tà Phong mừng rỡ trả lời “Ta vẫn nhớ ngươi từng nói rất thích hoa mai, vì vậy khi mới đến ngôi nhà này, nhìn thấy một vườn tuyết mai, lòng tràn đầy hoan hỉ mua ngay!”
“Mặc dù ta chưa từng liên lạc với ngươi, nhưng ta biết, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ đến ngôi nhà này, cuối cùng ngày đó đã đến! ” Tà Phong cười khẽ nói, nhìn Vãn Thanh với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng tình cảm hắn dành cho nàng chưa từng suy giảm, chỉ tăng thêm theo tháng năm.
Vãn Thanh khẽ cười một tiếng, dung nhan như ngọc, trong veo như tuyết: “Thật bõ công đến đây! Chỉ không ngờ, chỉ một việc nhỏ đó mà ngươi luôn canh cánh trong lòng, nhiều năm như vậy cũng không chịu gặp ta! “
Ngữ khí xen lẫn thở dài.
Theo lời hắn nói, cho đến tận giờ phút này, hắn vẫn chưa quên được sự kiện kia!
Nhưng, lần này nàng tới đây, trước là vì muốn gặp hắn, sau là muốn giải thoát hắn khỏi sự ám ảnh kia, có như vậy, hắn mới có thể hồi phục Tà Phong tràn đầy sức sống, Tà Phong luôn xuất hiện với nụ cười sáng lạn!
Vừa nghe Vãn Thanh nói vậy, mặt Tà Phong liền hiện vẻ khó xử, chuyện tình năm đó, như miếng xương cá đâm vào cổ họng hắn, nuốt không được, phun không ra, khiến cổ họng nhức nhối quanh năm, lấp đi tất cả hạnh phúc trong lòng hắn.
Nhìn bộ dạng của hắn, Vãn Thanh không khỏi thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đôi đề tài, nhẹ nhàng nói: “Ta nói ‘Nhất Trận Phong” đại hiệp, ngươi không định mời ta vào nhà uống chén trà nóng sao? Hôm nay tuyết rơi dày lắm! “
Tà Phong vừa nghe, mới nhận ra mình đã quên mất chuyện cả hai đều đang đứng ngoài sân, gió lạnh rít gào, không ngừng đổ tuyết! Vì vậy vội vàng nói: “Mau mau, mau vào ngồi một chút đi! “
Nộn nhi đang ở trong lòng Tà Phong, liên tục đảo mắt nhìn từ mẫu thân sang Phong thúc thúc và ngược lại, tò mò như nai con, cô bé vẫn đang nghĩ lúc này nên ôm mẫu thân hay Phong thúc thúc.
Đã lâu không gặp mẫu thân, trong lòng cô bé muốn ôm mẫu thân, nhưng chơi đùa với Phong thúc thúc thích lắm, bé muốn chơi gì Phong thúc thúc cũng chiều! Hôm nay bé dậy từ sáng sớm, Phong thúc thúc liền đưa bé ra ngoài hậu viện nặn người tuyết, đào khoai nướng ăn, khoai nướng ngon lắm, bé ăn rất no, rất no …
Thấy 2 người định vào nhà, ngẫm lại thì hình như ôm mẫu thân thích hơn, vì vậy bé giang tay về phía mẫu thân: “Mẫu thân, Nộn nhi muốn ôm một cái. . .”
Vãn Thanh cười một tiếng, đi lên trước, ôm lấy Nộn nhi từ trong lòng Tà Phong, vừa đi vừa cười hỏi: “Nộn nhi buổi tối rất khó dỗ, chỉ có người quen mới dỗ cho con bé đi ngủ được, ngươi đã dỗ con bé thế nào, lại khiến con bé ngoan ngoãn thế này, không khóc cũng không la, khi ta mới đến, ta con tưởng con bé không rời khỏi ngươi được nữa chứ! “
Nhắc đến chuyện ngày hôm qua, nhớ đến công phu khóc lóc muốn đổ Trường Thành của Nộn nhi, Tà Phong liền thấy đau đầu!
Hắn gượng cười khổ: ” Kỳ thật Nộn nhi rất ngoan, đúng là lúc buồn ngủ rất khó dỗ, tối hôm qua còn khóc suốt một canh giờ vẫn không chịu ngủ, càng khóc càng hăng, sau đó ta phải điểm huyệt cô bé mới ngủ ngoan được!”
Nói xong Tà Phong sợ Vãn Thanh trách hắn chuyện điểm huyệt Nộn nhi, vội vàng giải thích “Đương nhiên, ta chỉ điểm huyệt cô bé một lúc thôi, đặt bé lên giường liền giải huyệt, khi đó bé đã ngủ thiếp đi rồi, không làm loạn nữa ! “
Vãn Thanh thấy hắn khẩn trương giải thích, chỉ khẽ cười, hắn có cần phải giải thích rõ vậy không? Kỳ thật chỉ cần liếc mắt nàng cũng nhìn ra, hắn rất thương Nộn nhi, sao có thể làm chuyện có hại với cô bé chứ!
“Hẳn là người đã một đêm không ngủ? ” Vãn Thanh hỏi.
Tà Phong lắc đầu: “Lúc đầu ta cũng tưởng thế, bất quá sau khi Nộn nhi ngủ say không hề làm loạn , ngủ một mạch đến sáng mới tỉnh, ngủ đủ giấc, lại được chơi đùa, cô bé không quấy khóc gì! “
Nghe thấy thế, Nộn nhi híp mắt cười, kéo áo mẫu thân: “Mẫu thân, người tuyết đẹp lắm, tròn lắm, khoai nướng cũng rất ngon . . .” Vừa nói còn vừa khoa chân múa tay để diễn tả rất sinh động.
“Mới sáng sớm đã ầm ĩ, vẫn còn không biết xấu hổ nói ra! ” Phượng Phi hờn dỗi ấm ức lầu bầu , bé vốn định đi tìm sư phụ học thêm chút công phu, có ai ngờ dẫn theo Nộn nhi đến thật là tai hại, sư phụ chỉ lo chơi đùa cùng Nộn nhi, không dạy bé công phu gì.
Làm bé khó chịu từ sáng đến giờ!
“Làm sao vậy? ” Vãn Thanh nhìn Phượng Phi dẩu môi vì dỗi, dáng vẻ rất không hài lòng. Vốn dĩ Phượng Phi rất thương Nộn nhi, không hiểu thế nào mà lúc này lại có vẻ bực bội.
“Không có việc gì ạ! ” Phượng Phi nhỏ giọng đáp, ánh mắt có chút lo sợ, bé làm sao dám nói là vì không được học võ công chứ! Đầu óc bé vẫn chưa hỏng, vẫn nhớ rõ chuyện mẫu thân không cho học võ công, nếu để mẫu thân biết chuyện, chỉ có nước nếm mùi đau khổ.
“Mẫu thân, thực sự không có việc gì, con bị Nộn nhi quấy từ sáng, từ sáng đến giờ vẫn phải trông muội muội” Phi nhi trả lời.
Vãn Thanh nhìn bộ dạng của bé, cũng có chút không tin, nhưng nghĩ kĩ cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, không truy hỏi nữa.
“Được rồi, mẫu thân không hỏi nữa, con dẫn Nộn nhi đi chơi đi, mẫu thân có việc muốn nói với thúc thúc.” Vãn Thanh vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt Nộn nhi xuống, nói với Phi nhi.
“Dạ, mẫu thân! ” Phi nhi thức thời lặng lẽ gật đầu, sau đó kéo tay Nộn nhi đi về phía hậu viện.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lại tĩnh lặng.
Không một tiếng động.
Chỉ có tiếng gió rít cùng tiếng tiếng rơi ngoài cửa sổ.
“Chuyện tình năm đó, ta không hề trách ngươi.” Vãn Thanh nói.
Tà Phong đau khổ cúi đầu: “Ta biết ngươi sẽ không trách ta, nhưng ngươi không trách ta, không có nghĩa là ta không trách mình, chuyện tình năm đó, ta hại các ngươi thảm như vậy, tuy nói sau đó Phượng Cô không có việc gì, nhưng nếu hắn có việc gì thì sao? Ta không chỉ hại một đời hắn, còn hủy một đời ngươi! “
“Kỳ thật, ta tình nguyện ngươi trách ta, ngươi hận ta, cũng không muốn ngươi tha thứ cho ta! ” thanh âm của hắn, mang theo đau khổ, mang theo bất đắc dĩ, dù đã cúi đầu, Vãn Thanh vẫn có thể hình dung ra sự đau đớn trên mặt hắn lúc này.
“Ngươi nói gì vậy? Tại sao ta lại phải hận ngươi, trách ngươi? Chuyện đó, cũng không phải ngươi muốn thế, ngươi cũng là bị kẻ khác giăng bẫy hãm hại!” Vãn Thanh nói, nàng vẫn biết Tà Phong để tâm chuyện này, nhưng không ngờ hắn lại để tâm nhiều đến thế, nghe thanh âm đau khổ của hắn, nàng thấy có chút bất lực.
“Tuy nói ta là bị kẻ khác giăng bẫy, nhưng chuyện đó vẫn là do ta gây ra! ” Tà Phong nói.
“Ngươi biết không? Nguyên nhân chúng ta có thể trở thành bằng hữu, ngươi có thể khiến ta coi như người thân, chính là vì ngươi thẳng thắn chân thành, cho dù là với bất cứ ai, ngươi đều thật lòng đối đãi, chưa từng giả nhân giả nghĩa, chính vì thế mà ta vẫn luôn tín nhiệm ngươi, một mực coi ngươi như người thân! Nếu ngươi là một kẻ trăm phương ngàn kế hiểm độc thủ đoạn, ngươi sẽ không có sự thẳng thắn, ta lại càng không coi ngươi là người thân! ” Vãn Thanh chậm rãi khuyên nhủ: “Chuyện năm đó, chỉ có thể trách Mộ Dung Kiềm, hắn độc ác, lại lợi dụng sự chân thành của ngươi, lợi dụng sự không phòng bị không thủ đoạn của ngươi dành cho hắn, tất cả đều xuất phát từ sự hèn hạ của hắn! Căn bản là không do ngươi! Ngươi có thể hiểu được không! “
“Có lẽ ! ” Tà Phong thở dài nói: “Bất quá dù sao hắn cũng có ân với ta ! “
“Ta biết. Hắn có ân với ngươi , chịu 1 ân huệ nhỏ của người phải báo đáp gấp bội, đó chính là nguyên tắc sống của ngươi, đối với chuyện này, ta cũng không muốn trách ai hết, tất cả mọi chuyện đều đã qua, ta chỉ hy vọng có thể xua ý nghĩ tội lỗi ra khỏi đầu ngươi, không để ngươi bị canh cánh trong lòng nữa ! ” Vãn Thanh than nhẹ : “Ngươi biết không? Ngươi cứ thế này, không chỉ làm khổ bản thân, còn khiến ta cũng khổ sở theo, chúng ta là người thân, không phải sao? “
Nàng nhẹ nhàng nói, nhìn Tà Phong một cách chân thành: “Đáp ứng ta, không nên canh cánh chuyện đó nữa , được không? “
Tà Phong ngẩng đầu, khóe mi hoen lệ, nặng nề gật đầu, chuyện này, hắn đã canh cánh rất lâu, rất lâu ! Lòng hắn vẫn một mực lo lắng, không biết phải đối mặt Vãn Thanh như thế nào, đến tận giờ phút này, hắn mới biết được, thì ra, đấy cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Hắn nở nụ cười du côn của ngày xưa, sáng lạn như hoa, rực rỡ như nắng xuân: “Ta biết nên làm thế nào ! “
“Đúng vậy! Đây mới là Tà Phong mà ta biết, hãy để ta mãi mãi được nhìn thấy nụ cười của Tà Phong! ” Vãn Thanh nhìn hắn rốt cục cũng thanh thản, cảm thấy hài lòng cười một tiếng, nhẹ nhàng cởi áo khoác.
Rồi sau đó ngẩng đầu nói: “Ta cũng đã nhiều năm không ăn mứt quả hồng , thật sự rất nhớ mùi vị kia, chỉ không biết lúc này có được ăn không? ” nàng có chút hoài niệm vị ngọt ngào có chút chua chua, ẩn sau miếng hồng treo veo rất đẹp mắt trước kia.
Hết chương 215. Mời các bạn đón đọc chương 216 .