Thần Điêu Hiệp Lữ Hồi 35

Dương Quá nói:

- Tối hôm qua nằm bên ta có cái trắng trẻo hơn.

Hồng Lăng Ba hỏi:

- Là ai? Tẩu tẩu của ngươi hay là mẫu thân ngươi?

Nàng ta định bụng sẽ giết chết nữ nhân nào trắng trẻo hơn mình.

Dương Quá nói:

- Đều không phải, là con cừu trắng của nhà ta.

Hồng Lăng Ba chuyển nộ thành tiếu, nói:

- Đúng là Thằng Ngố, sao lại so sánh người với súc sinh? Thôi đi nào!

Lại nắm cánh tay Dương Quá đi nhanh lên núi.

Khi tới con đường lớn dẫn tới cung Trùng Dương, Hồng Lăng Ba rẽ sang hướng Tây, đi về phía "Hoạt tử nhân mộ". Dương Quá nghĩ thầm: "Quả nhiên nàng ta tìm cô cô của mình". Đi một hồi, Hồng Lăng Ba lấy tấm địa đồ trong túi ra, tìm kiếm đường đi. Dương Quá nói:

- Tiên cô, đằng trước không đi được đâu. Trong rừng có ma đó.

Hồng Lăng Ba nói:

- Sao ngươi biết?

Dương Quá nói:

- Trong rừng có ngôi mộ lớn, trong mộ có ác quỷ, không ai dám tới gần.

Hồng Lăng Ba mừng thầm: "Hoạt tử nhân mộ quả nhiên ở đấy rồi". Nguyên Hồng Lăng Ba mấy năm qua được sư phụ truyền thụ, võ công tiến nhanh, ở Sơn Tây đã giúp sư phụ đánh bại quần hào võ lâm, càng được Lý Mạc Sầu yêu mến. Khi nghe sư phụ đàm luận chuyện giao đấu với chư tử phái Toàn Chân, có nói nếu luyện thành "Ngọc nữ tâm kinh" thì sẽ chẳng sợ gì mấy lão đạo sĩ thối tha, tiếc rằng quyển sách ghi chép môn võ công ấy cất trong ngôi cổ mộ trên núi Chung Nam. Hồng Lăng Ba hỏi sư phụ tại sao không đến ngôi mộ nọ mà luyện "Ngọc nữ tâm kinh", thì Lý Mạc Sầu ậm ừ, nói rằng đã giao ngôi mộ cho tiểu sư muội, sư tỷ sư muội bất hòa nặng nề, lâu nay không hề lai vãng. Lý Mạc Sầu cực kỳ hiếu thắng, việc mấy phen nàng ta xông vào "Hoạt tử nhân mộ" lùng sục, bị đánh đuổi ra, nàng ta không hề kể cho đệ tử biết, lại bảo Tiểu Long Nữ tiểu sư muội còn nhỏ tuổi, võ công bình thường, nàng là sư tỷ không tiện cậy lớn bắt nạt nhỏ. Hồng Lăng Ba ra sức khuyên sư phụ đi lấy tâm kinh. Thực tình thì Lý Mạc Sầu cũng không lúc nào quên, nhưng đối với các cơ quan trong ngôi cổ mộ, nàng ta trước sau vẫn không hiểu nổi, nên chưa dám hành động, nghe đệ tử giục thì chỉ mỉm cười không đáp.

Hồng Lăng Ba nhắc mấy lần, thấy sư phụ chẳng bảo không, cũng chẳng nói là có, bèn tự lưu tâm hỏi sư phụ tỉ mỉ về đường đi lối lại trên núi Chung Nam, lén vẽ một tấm địa đồ, không biết rằng Lý Mạc Sầu thực ra chưa hề kể hết cho đệ tử. Lần này sư phụ phái Hồng Lăng Ba đi Tràng An giết một cừu gia, làm xong việc, Hồng Lăng Ba bèn đến núi Chung Nam, vô tình gặp Dương Quá, bèn sai Dương Quá mang theo rìu để chặt gai góc, mở rộng lối vào ngôi cổ mộ.

Dương Quá nghĩ bụng mở đường mà đi kiểu này thì có cả năm cũng không đến được ngôi mộ, nhưng cứ giả vờ ngớ ngẩn làm theo lệnh nàng ta. Mở đường đến nửa canh giờ, trời sắp tối, chưa đi được một dặm, còn xa mới đến chỗ nhà mồ. Nghĩ tới Tiểu Long Nữ, lòng chàng nóng như lửa đốt, nghĩ thầm chi bằng dẫn đạo cô đến luôn đó, xem nàng ta có gì cổ quái, bèn vung rìu chém bừa mấy nhát, nhắm một hòn đá mà bổ thẳng xuống, lửa văng tung tóe, lưỡi rìu lập tức mẻ quằn đi. Chàng kêu to:

- Úi chao, úi chao, chỗ này có hòn đá, rìu bị mẻ rồi, về nhà cha ta sẽ đánh ta mất. Tiên cô, ta... ta phải quay về thôi.

Hồng Lăng Ba vốn đang hết sức nóng ruột, thấy theo này thì tối nay không thể nào tới ngôi mộ nổi, chỉ mắng:

- Thằng Ngố, không về được!

Dương Quá nói:

- Tiên cô có sợ ma hay không?

Hồng Lăng Ba nói:

- Ma quỷ sợ ta thì có, gặp ác quỷ ta chém một nhát thì nó đứt làm hai mảnh ngay.

Dương Quá hỏi:

- Tiên cô không lừa ta chứ?

Hồng Lăng Ba đáp:

- Ta lừa ngươi để làm gì kia chứ?

Dương Quá mừng rỡ, nói:

- Ác quỷ đã sợ Tiên cô, thì để ta dẫn Tiên cô đến chỗ ngôi mộ lớn, ác quỷ hiện ra, Tiên cô phải ôm chặt nó đấy nhé!

Hồng Lăng Ba cả mừng, nói:

- Ngươi biết đường đến chỗ ngôi mộ lớn ư? Mau dẫn ta đi!

Dương Quá sợ nàng ta nghi ngờ, cứ đòi nàng ta phải hứa nhất định sẽ giết ác quỷ, Hồng Lăng Ba luôn miệng an ủi, bảo chàng cứ yên tâm, dẫu có mười con ác quỷ hiện ra, nàng cũng chém chết cả mười.

Dương Quá nói:

- Mấy năm trước, ta có tới chăn cừu gần chỗ ngôi mộ lớn. Một hôm ta đang ngủ chợt tỉnh dậy, lúc ấy đã nửa đêm, ta thấy từ trong nhà mồ bước ra một con ma mặc áo trắng, ta sợ quá cắm đầu chạy, bị vấp ngã một cái, đầu còn vết sẹo đây này.

Nói đoạn chúi đầu lại gần để Hồng Lăng Ba sờ. Dọc đường chàng được nàng ta dìu đi, lúc ấy cảm thấy người nàng tỏa ra mùi thơm mát như hoa lan, người chàng lâng lâng dễ chịu, bây giờ thừa dịp nói bịa ra thế để cúi đầu sát người nàng. Hồng Lăng Ba cười, nói:

- Thằng Ngố!

Nàng đưa tay sờ sờ, đâu có thấy vết sẹo nào, song cũng chẳng để bụng, chỉ giục:

- Mau dẫn ta đi nào!

Dương Quá cầm tay nàng dẫn sang con đường bí mật đi tới ngôi mộ cổ. Lúc này đã gần nửa đêm, trăng sao đều mờ tối, Dương Quá kéo tay Hồng Lăng Ba, cảm thấy ấm và mềm, lấy làm lạ, nghĩ thầm: "Cô cô và nàng ta đều là nữ, tại sao tay cô cô giá lạnh như băng, còn nàng lại mềm ấm?" Chàng bất giác bóp bóp, cọ cọ mấy cái. Nếu trong võ lâm có kể nào dám vô lễ với Hồng Lăng Ba, hẳn nàng đã rút kiếm lấy mạng y, nhưng nàng nghĩ đây chỉ là một thằng ngớ ngẩn, nàng lại đang cần đến nó, hơn nữa nàng thấy nó cũng tuấn mỹ, trong bụng cũng thinh thích, nên không giận, nghĩ thầm: "Thằng Ngố này kể ra cũng chưa đến nỗi quá ngu, nó còn biết là ta xinh đẹp".

Đi một hồi nữa thì Dương Quá đã đưa Hồng Lăng Ba tới trước nhà mồ. Lúc rời khỏi đây, vì hoảng loạn, chàng đã quên đóng cửa mộ. Chàng thấy phiến đá lớn làm cửa mộ vẫn để lệch sang một bên, thì trống ngực đập dồn, nghĩ thầm: "Mong sao cô cô không chết, để ta còn được gặp cô cô một lần nữa". Lúc này chàng cũng chẳng còn bụng dạ nào nghịch ngợm với Hồng Lăng Ba nữa, chỉ nói:

- Tiên cô, ta đưa Tiên cô vào, nếu ác quỷ ăn thịt ta, ta hóa thành ma, thì sẽ vĩnh viễn bám riết lấy Tiên cô đấy.

Hồng Lăng Ba nghĩ thầm: "Lạ nhỉ, sao tự dưng Thằng Ngố lại bạo dạn hẳn lên như thế?" Nàng cũng không còn thời gian suy nghĩ, trong bóng tối vội bám sát theo, nàng từng nghe sư phụ nói rằng trong ngôi mộ đường đi lối lại quanh co rắc rối, chỉ cần nhầm một bước, sẽ rơi ngay vào mê lộ, nàng thấy Dương Quá không chút do dự, cứ đi xăm xăm, rẽ chỗ này, quẹo chỗ kia, đẩy cửa đá chỗ này chỗ kia, tựa hồ thông thuộc lạ thường. Hồng Lăng Ba bắt đầu sinh nghi: "Lối đi trong ngôi mộ đâu có gì rắc rối, Không lẽ sư phụ đánh lừa ta, sợ ta tìm vào một mình chăng?" Chẳng mấy chốc Dương Quá đã dẫn Hồng Lăng Ba tới phòng ngủ của Tiểu Long Nữ ở giữa ngôi nhà mồ. Chàng đẩy nhẹ cánh cửa, dỏng tai nghe, không thấy động tĩnh gì, đang định gọi "cô cô!" chợt nhớ Hồng Lăng Ba đang ở bên cạnh, bèn nói:

- Đến nơi rồi!

Hồng Lăng Ba lúc này vào sâu trong nhà mồ, tuy võ nghệ cao, gan lớn, cũng hồi hộp lo lắng, nghe Dương Quá nói thế, vội lấy bùi nhùi ra đánh lửa, thắp vào cây nến để trên bàn, chỉ thấy một bạch y thiếu nữ nằm trên giường. Nàng sớm liệu, rằng trong ngôi mộ sẽ gặp sư thúc Tiểu Long Nữ, không ngờ lúc này sư thúc nằm trên giường kia, không rõ đang ngủ say hay không thèm để ý tới nàng, bèn nói:

- Đệ tử Hồng Lăng Ba, bái kiến sư thúc!

Dương Quá há hốc mồm, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thần chăm chú theo dõi sự động tĩnh của Tiểu Long Nữ, thấy nàng không hề cử động, hồi lâu mới "ừ" khẽ một tiếng. Từ lúc Hồng Lăng Ba lên tiếng, đến lúc Tiểu Long Nữ trả lời, Dương Quá nôn nóng dị thường, hận không thể bước tới ôm sư phụ mà khóc òa lên. Nghe sư phụ trả lời, lòng chàng như trút được gánh nặng, chàng mừng quá, không kìm nổi nữa, khóc nấc lên. Hồng Lăng Ba hỏi:

- Thằng Ngố, ngươi làm sao vậy?

Dương Quá nghẹn ngào, nói:

- Ta... ta sợ quá.

Tiểu Long Nữ từ từ xoay mình lại, nói nhỏ:

- Ngươi đừng sợ, ta vừa chết một lần rồi, thấy không có gì khó chịu cả.

Hồng Lăng Ba nhìn dung nhan tú lệ tuyệt tục của Tiểu Long Nữ, thì kinh ngạc, nghĩ thầm: "Thế gian lại có một mỹ nữ tuyệt sắc thế này ư?" không khỏi tự thẹn rằng mình xấu xí, lại nói:

- Đệ tử Hồng Lăng Ba bái kiến sư thúc.

Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng hỏi:

- Sư tỷ của ta đâu, cũng tới đây chứ?

Hồng Lăng Ba nói:

- Sư phụ của đệ tử sai đệ tử đến trước, thỉnh vấn sức khỏe của sư thúc.

Tiểu Long Nữ nói:

- Ngươi hãy ra khỏi đây, nơi này đừng nói là ngươi, ngay cả sư phụ nhà ngươi cũng không được phép bước vào.

Hồng Lăng Ba thấy Tiểu Long Nữ mặt xanh mét, ngực loang lổ vết máu, nói năng như bị hụt hơi, rõ ràng đã bị trọng thương, thì không cần đề phòng nữa, hỏi:

- Tôn bà bà đâu ạ?

Tiểu Long Nữ nói:

- Tôn bà bà mất lâu rồi. Ngươi mau ra khỏi đây.

Hồng Lăng Ba càng yên tâm, nghĩ thầm: "Đúng là duyên trời xảo hợp, không ngờ Hồng Lăng Ba ta lại trở thành truyền nhân của "Hoạt tử nhân mộ". Thấy Tiểu Long Nữ chẳng sống được mấy chốc nữa, chỉ lo Tiểu Long Nữ đột nhiên chết đi, không ai biết "Ngọc nữ tâm kinh" cất giấu chỗ nào, vội hỏi:

- Sư thúc, sư phụ sai đệ tử đến lấy "Ngọc nữ tâm kinh". Sư thúc giao nó cho đệ tử, đệ tử sẽ lập tức trị thương cho sư thúc.

Tiểu Long Nữ trường kỳ tu luyện, thất tình lục dục đã bị nàng áp chế, có cũng như không, có thể nói là vạn sự chẳng để trong lòng, nhưng hiện giờ bị trọng thương, mất đi sự kiềm chế, nghe Hồng Lăng Ba nói thế thì vừa lo vừa giận, lại ngất lịm đi. Hồng Lăng Ba sấn tới, day day nhân trung của nàng mấy cái, Tiểu Long Nữ mới tỉnh lại, nói:

- Sư tỷ ta đâu? Ngươi thỉnh sư tỷ lại đây, ta có điều... muốn nói.

Hồng Lăng Ba nghĩ rằng bí kíp thượng thừa của bổn môn cuối cùng sắp lọt vào tay mình, thì sốt ruột sốt gan, cười khẩy một tiếng, rút ra hai chiếc ngân châm dài, gằn giọng, nói:

- Sư thúc, sư thúc nhận biết loại ngân châm này chứ, mau đưa "Ngọc nữ tâm kinh" cho đệ tử, nếu không đừng trách đệ tử vô lễ.

Dương Quá từng bị khổ sở vì món "Băng phách ngân châm", chỉ vô ý nắm trong tay mà bị nhiễm chất kịch độc, nữa là bị nó đâm vào người? Thấy tình thế nguy cấp, chàng kêu to:

- Tiên cô, chỗ kia có ma, ta sợ!

Nói rồi nhào tới ôm sau lưng Hồng Lăng Ba, thuận tay điểm luôn hai huyệt Kiên Trinh và Kinh Môn. Hồng Lăng Ba nằm mơ cũng không ngờ Thằng Ngố lại có võ công thượng thừa, đang định mắng nó nói năng hồ đồ, thì toàn thân đã tê dại, ngồi tê liệt dưới đất. Dương Quá lo nàng ta biết cách tự thông kinh mạch, lại ấn mạnh tay vài cái vào huyệt Cự Cốt của Hồng Lăng Ba, rồi nói:

- Cô cô, nữ nhân này quá tệ, đệ tử dùng ngân châm đâm cho cô ả vài cái nên chăng?

Nói rồi dùng vạt áo quấn hai ngón tay, nhặt ngân châm lên.

Hồng Lăng Ba không thể cựa quậy, tai nghe rõ rành rành câu nói của Dương Quá, thấy chàng nhặt ngân châm, cười hi hi nhìn mình, thì hồn bay phách lạc định lên tiếng van xin, nhưng há miệng không được, ánh mắt chỉ biểu lộ sự đáng thương. Tiểu Long Nữ nói:

- Quá nhi, hãy đóng cửa lại, đề phòng sư tỷ của ta vào đây.

Dương Quá đáp:

- Vâng!

Vừa định quay ra, bỗng nghe sau lưng vang lên giọng nói kiều mị của nữ nhân:

- Sư muội, mạnh giỏi chứ? Ta vào từ nãy rồi.

Dương Quá cả kinh xoay mình, dưới ánh nến thấy sừng sững đứng choán cửa phòng là một đạo cô xinh đẹp, mắt hạnh má đào, khóe miệng nửa cười nửa không, chính là Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu.

Khi Hồng Lăng Ba dò hỏi đường tới "Hoạt tử nhân mộ" Lý Mạc Sầu đã đoán chừng thể nào đệ tử cũng sẽ tự đến lấy trộm "Ngọc nữ tâm kinh", việc sai Hồng Lăng Ba đi Tràng An giết người, thực ra là cố ý sắp đặt. Lý Mạc Sầu kín đáo theo sau, thấy rõ Hồng Lăng Ba gặp Dương Quá như thế nào, vào trong nhà mộ, đòi Tiểu Long Nữ giao tâm kinh ra sao, bị trúng kế thất thủ thế nào. Thân pháp của Lý Mạc Sầu quá mau lẹ, cước bộ quá nhẹ nhàng, nên Hồng Lăng Ba và Dương Quá không hề phát giác được. Đến lúc này, Lý Mạc Sầu mới hiện thân.

Tiểu Long Nữ gượng ngồi dậy, nói:

- Sư tỷ!

Rồi ho sặc sụa. Lý Mạc Sầu lạnh lùng chỉ Dương Quá, hỏi:

- Kẻ này là ai? Tổ sư bà bà đã di huấn, không một gã nam tử thối tha nào được đặt chân vào "Hoạt tử nhân mộ", tại sao sư muội lại cho nó ở đây?

Tiểu Long Nữ ho dồn dập, không thể trả lời. Dương Quá đứng che phía trước nàng, cất giọng sang sảng, nói:

- Đây là cô cô của ta, mọi việc ở đây khỏi cần đạo cô đa quản!

Lý Mạc Sầu cười nhạt, nói:

- Người đóng vai Thằng Ngố khá lắm!

Cây phất trần vung vẩy, vù vù vù xuất liền ba chiêu. Ba chiêu này tuy phát xuất trước sau, nhưng tựa hồ tới cùng một lúc, chính là chiêu số lợi hại của võ công phái Cổ Mộ, cao thủ của phái khác nếu không hiểu sự huyền ảo của nó, sẽ lập tức bị Lý Mạc Sầu đánh cho gãy rời xương cốt. Môn võ công này Dương Quá luyện tập đã quen, tuy công lực không thâm hậu bằng Lý Mạc Sầu, song cũng dễ dàng né tránh chiêu số "Tam yến đầu lâm" của nàng ta.

Lý Mạc Sầu thu hồi cây phất trần, thầm ngạc nhiên, thấy thân pháp né tránh của Dương Quá chính là võ học bản môn, thì gằn giọng hỏi:

- Sư muội, tên tiểu tặc này là ai?

Tiểu Long Nữ sợ lại thổ huyết, không dám cao giọng, chỉ nói nho nhỏ:

- Quá nhi, hãy bái kiến đại sư bá đi.

Dương Quá nói:

- Hừ, như thế cũng đi làm sư bá ư?

Tiểu Long Nữ nói:

- Ngươi ghé tai lại đây, ta có điều cần dặn.

Dương Quá nghĩ sư phụ muốn khuyên chàng khấu đầu trước Lý Mạc Sầu, trong bụng không muốn, nhưng vẫn ghé tai. Tiểu Long Nữ nói khẽ, nghe như tiếng muỗi kêu:

- Cạnh chân giường trong góc, có một phiến đá trồi lên, ngươi hãy dùng lực đẩy phiến đá sang bên trái, rồi nhảy ngay lên giường với ta.

Lý Mạc Sầu tưởng rằng Tiểu Long Nữ đang dặn đệ tử cúi đầu cầu xin mình, trước mặt nàng ta là sư muội trọng thương và một tên tiểu tử hậu bối, chẳng có gì đáng ngại, nàng ta cần nghĩ cách hay để buộc sư muội trao "Ngọc nữ tâm kinh" ra.

Dương Quá gật đầu, nói to:

- Vâng, đệ tử bái kiến đại sư bá! Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Chàng đưa tay sờ sờ cạnh chân giường trong góc, quả nhiên có một phiến đá trồi lên, bèn dùng lực đẩy mạnh sang bên trái, rồi nhảy ngay lên giường. Chỉ nghe ken két vài tiếng, chiếc giường đá đột nhiên hạ xuống. Lý Mạc Sầu kinh ngạc, biết trong nhà mồ chỗ nào cũng có cơ quan, sư phụ ngày trước thiên vị, giấu nàng ta, chỉ bày vẽ cho sư muội biết cách điều khiển các cơ quan đó. Nàng ta liền giơ tay chộp lấy Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nữ lúc này không có sức đề kháng, chiếc giường tuy hạ xuống, nhưng Lý Mạc Sầu hành sự cực nhanh, giơ tay kéo nàng ra khỏi chiếc giường. Dương Quá cả kinh, dồn sức đánh một chưởng vào tay Lý Mạc Sầu, chỉ cảm thấy mắt tối sầm, xình xình hai tiếng, chiếc giường đá đã tụt tầng dưới của thạch thất, mảng trần phía trên tự động bật lên, ngăn cách sư đồ mỗi bên hai người, Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba ở tầng trên, Tiểu Long Nữ và Dương Quá ở tầng dưới.

Dương Quá lờ mờ nhìn thấy hình như có bàn ghế, bèn lại bàn đốt bùi nhùi, thắp ngọn nến cháy dở ở trên bàn. Tiểu Long Nữ nói:

- Ta không đủ máu, khó vận công trị thương. Song dẫu ta không bị thương, thì ta và ngươi cũng không đấu nổi sư tỷ ta...

Dương Quá nghe ba chữ "không đủ máu", không đợi nàng nói xong, liền đưa tay trái lên, nhắm chỗ đường gân máu, cắn mạnh một cái, tức thì máu tươi chảy ra. Chàng kề vết thương vừa cắn vào bên miệng Tiểu Long Nữ, để máu tươi chảy ròng ròng vào trong miệng nàng.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-dieu-dai-hiep/chuong-35/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận