Chương 201: Thương Sinh Đạo chủ.
- Không đến cuối cùng cũng không tính là chấm dứt, cũng không biết kết quả cuối cùng. Ngược lại sư phó của ngươi lúc đó trước khi chết, dù biết rõ sẽ thua nhung vẫn chiến đấu giết thêm vài người nữa.
Ở trong thủy đàm, một tiếng cười nhạo vang lên, một quân cờ trắng hạ xuống bàn cờ, thanh âm chuyển thành lười nhác:
- Chỉ là kết quả cuối cùng như thế nào? Bị nho gia chư thánh và rất nhiều phật đạo nhị mạch cường giả vây công mà chết, ngay cả chết rồi cũng không an bình, phanh thây mấy chục khối trấn áp tại ngũ lục mười hai đảo, đúng là cực kỳ bi thảm. Một người cơ hồ muốn đạp vào chư giới đỉnh phong, vốn nên là bất tử bất diệt, lại có kết cục như thế, đúng là không biết nói gì hơn.
- Lời này của ngươi nói không đúng!
Thanh niên kia lắc đầu, thần sắc vô cùng chăm chú:
- Sư phó bất đồng với ta, hắn biết rõ chính mình nhất định có thể thắng mới một mực chiến đầu với trời, chiến đấu với đất, chiến đấu với người. Chỉ vì hắn biết được ý niệm Thương Sinh Đạo của chúng ta và chúng dân ngang hàng, nhất định có thể có phổ cập thế gian. Không có thế hệ này của ta thì đời sau nhất định có thể thực hiện...
Âm thanh nữ nhân cười lạnh một tiếng, trong chốc lát thủy đàm đều đông lại toàn bộ:
- Nói dễ dàng thế, khí thế cũng thực bi thương nhưng mà ngươi cho là người nho gia đều làm bằng bùn sao? Nho gia chư thánh, ai cũng đều là nhận thiên địa chính khí, lo liệu khí vận của thiên địa. Nếu gọi Thương Sinh Đạo các ngươi là tà ma ngoại đạo, tự nhiên có đạo lý riêng! Bản thân ta là cảm thấy các ngươi hôm nay đã nguy hiểm như trứng xếp chồng, chẳng có cơ hội xuất đầu gì.
- Chậc! Tiền bối nói thiếu rồi, sư tôn ta cũng là một trong nho gia chư thánh, cho dù trước khi chết cũng mang Hạo Nhiên Chính Khí, là chư thánh chi quan!
Thanh niên mặc áo bào trắng sửa sang nho quan trên đầu, tựa hồ cố ý nhắc nhở đối phương, giờ phút này đang ăn mặc kiểu nho sinh.
- Sư tôn từng nói, nho là thế nào? Chữ nho (儒) chính là hai chữ nhân (人) và nhu (需) ghép lại. Vì vậy cái gọi là nho, nói ngắn gọn chính là nhân nhu, hôm nay nội dung quan trọng của nho gia là thích hợp chư giới nhân đạo, tự nhiên là số mệnh nhiều nhưng nếu như có một ngày, người trên thế gian này nếu không nguyện tới những đạo lý kia. Thời điểm nhân sinh biến ảo, những người gọi là nho gia bất quá là chút ít ngụy nho, giả nho. Sao có thể không thắng?
- Nhưng ngươi làm sao biết thiên đạo sẽ có ngày biến ảo?
- Cái này bản thân ta thật không biết.
Thanh niên mặc áo bào trắng cúi đầu trầm ngâm, tựa hồ đang suy nghĩ, lại đặt một con cờ lên bàn.
- Những người kia liều mạng dùng ngu dân làm nhiệm vụ của mình. Họ nói rằng: dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi (Dịch: ý câu này là cứ sai dân đi làm là được đừng để dân biết bọn họ đang làm cái gì => đây là thuật trị quốc của giai cấp phong kiến ngày xưa, dân chúng cứ ngu ngơ thì mới dễ điều khiển.) Nho gia kinh luân bị đám người xuyên tạc thành ý này đúng là đau lòng, truyền bá lễ giáo nho học để giam cầm nhân tâm, cứ như thế thì nhân đạo xu thế khó có thể thay đổi.
- Đã không biết, vậy sao biết chính mình sẽ có cơ hội thắng?
Thanh âm càng lạnh lùng như hóa thành khối băng trong đầm nước.
- Ta đương nhiên biết rõ.
Thanh niên mặc áo bào trắng cũng nhẹ nhàng mỉm cười:
- Nhân tâm biến ảo khó dò nhất nhưng thân thể khỏe mạnh chưa chắc đã không mắc bệnh, dù có giam cầm, dù có lừa gạt thì có ích gì? Những người kia nghịch nhân tâm như thế sao có thể đi xa trên đại đạo? Vân Giới thay đổi hơn mười vương triều bất quá mấy trăm năm là hết, mà nho gia mỗi lần đều là mấy trăm năm cường thịnh mấy trăm năm một sát kiếp Luân Hồi, chưa từng có biến hóa. Ngũ lục mười hai đảo, không biết bao nhiêu sinh dân bởi vì chiến loạn mà chết. Chết cũng không hối cải, đúng là những con sâu của đạo ta...
Nói đến đây, thần sắc thanh niên mặc áo bào trắng càng ngày càng tức giận:
- Nho gia ta chính đạo lục nghệ, lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ. Thượng cổ chư thánh hoặc là võ đạo cường giả hoặc là Linh Sư đỉnh phong. Kết quả hôm nay bị đám người đổi thành lục kinh khiến cho nho sinh hơn phân nửa đều là tay trói gà không chặt, chỉ dựa vào Hạo Nhiên Chính Khí ăn cơm, sinh tử bị quân vương nhân gian nắm giữ biến thành tay sai quân vương, còn nói gì không có gì trị? Còn có trung dung chi đạo, đều là chó má!
Giật mạnh cổ áo, hắn nói:
- Thượng cổ thánh nhân, cái gọi là trung dung, chính là thiên nhân hợp nhất nói, chú ý nhân tâm và nhân hình hợp nhất, tu tâm dưỡng tính đạt tới chí thiện, chí nhân, chí thành, chí đạo, chí đức, chí thánh. Không ngờ bị bọn họ biến thành bất thiên bất ỷ, chiết trung điều hòa. Trị quốc như nấu tiểu tiên (nấu ăn), đại quốc sao có thể ví von là tiểu tiên? Mặc dù thật muốn nấu tiểu tiên ngẫu nhiên dùng sức mãnh liệt cũng không sao. Giống như đám người mặc dù thân thể khắp nơi hư thối chảy mủ cũng không dám dùng đao cắt đi thì có ý nghĩa gì? Ta năm đó làm việc ngay thẳng chỉ hơi chút khác người đã bị coi là ác quan, không đẩy ngã thì không bỏ qua. Lại cái gì nước quá trong ắt không có cá, vậy nước trong và nuôi có quan hệ gì với nhau? Nho gia trị thế, mỗi hơn trăm năm thì bộc phát tham nhũng, loạn triệu nhiều lần, nho gia chư sinh thúc thủ vô sách nhưng lại chỉ trích sư tôn ta tà thuyết ngoại đạo, đậu xanh rau má bọn chúng!
Ở trong thủy đàm nhất thời yên tĩnh im ắng, hình như bị câu cuối cùng thô tục của thanh niên triệt để chấn trụ.
Mà thanh niên mặc áo bào trắng lại cười cười:
- Đánh cờ thôi, nói chuyện này để làm gì. Ta khó mà được gặp ngươi một lần, những chuyện này cũng không liên can tới ngươi.
Thật lâu về sau thanh âm trong đầm nước mới hừ nhẹ một tiếng, cũng hạ một quân cờ xuống.
Thanh niên mặc áo bào trắng thấy thế khẽ giật mình. Sau một lát mắt lộ ra vui vẻ:
- Quả nhiên không tiếp tục đấu làm sao biết chính mình cuối cùng thắng hay thua, mới thế đã nhận thua thì làm sao sẽ nghĩ tới, ngươi lộ ra sơ hở lớn như vậy? Mà ngay cả nước cờ dở của ta đây cũng chứng kiến cơ hội chuyển bại thành thắng.
Trong đầm nước lại một hồi yên tĩnh. Bất quá đang lúc thanh niên kia đặt quân cờ đen xuống dưới thì trong lòng khẽ nhúc nhích, tiện tay phẩy một cái.
...
Cách đây mấy trăm dặm lập tức một đạo phù ảnh bay nhanh tới. Thanh niên mặc áo bào trắng thần sắc khẽ giật mình hấp vào trong tay, sau chốc lát lông mày hắn cau lại, vừa kinh hỉ, lại phát sầu.
- Người phát phù là hậu bối có được kim đan võ thánh kia?
Thanh âm ở trong thủy đàm tựa hồ cho rằng là như thế, không đợi thanh niên trả lời, thì chuyển thành hiếu kỳ hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì làm cho ngươi tâm thần rung chuyển như thế?
Thanh niên kia cũng không đáp lời nói, hắn ngẫm nghĩ hồi lâu mới bỗng dưng nắm chặt tay lại, xụ mặt đáp:
- Đúng là Lăng Ba, nàng gần đây tìm được một hạt giống tốt. Mười bốn tuổi, kiếm đạo Thông Linh, tiên thiên sơ mạch, Dạ Du Linh Sư.
- Chỉ có vậy sao?
Giọng nữ rõ ràng có chút khó hiểu, tựa hồ cái tuổi này chỉ có thành tựu như thế thật không đáng nhắc tới.
- Linh Võ song tu, mười bốn tuổi có thể có cái thành tựu này chỉ được coi là không tệ. Ngược lại kiếm đạo Thông Linh, kẻ này là đệ nhất nhân từ thuở khai thiên tới nay, nhưng chưa chắc kinh động tọa tôn Thương Sinh Đạo ngươi. Do Thái Nguyên Tông Hiện Nhâm Tông Chủ ra mặt thu làm đệ tử đích truyền là được, dù sao ngươi hôm nay ở đây không có ở Vân Giới.
Thanh niên mặc áo bào trắng, lại khe khẽ thở dài, rất là bất đắc dĩ:
- Điều cần nói chính là người này từ nhỏ có thân thể song mạch, Thiên Nhân chi chướng cùng thần hồn tàn phá thì sao?
Ở trong thủy đàm phát ra một tiếng kinh dị, trên mặt nước lộ ra một cái đầu rồng trắng như tuyết. Tuy là rất khổng lồ nhưng bộ dáng kia của nó lộ ra vẻ đáng yêu rất khó hiểu, đôi mắt mở to tròn ngạc nhiên nhìn bàn cờ dưới mặt đất.
- Thế gian này còn có kỳ nhân bực này sao? Tu luyện đến cảnh giới này, rõ ràng còn không chết thật sự là kỳ quái. Nếu nói là hắn là hậu tuyển Thần Hoàng thì số mệnh thực sự không nên chênh lệch như thế, mấy đại tu Hành Chi chướng tụ họp một chỗ, nhưng nói hắn không phải thì thiên tư bực này thật sự là hiếm thấy thế gian, có thể kế thừa y bát Thương Sinh Đạo các ngươi. Ngươi không phải một mực vì truyền thừa chính thống đạo Nho mà phiền não? Đây là việc vui mới đúng, vì sao lại có vẻ khó xử như thế? ? Đúng rồi, nhớ rõ ta còn thiếu nợ ngươi một cái nhân tình. Ngươi cùng ta cũng coi như tương giao nhiều năm, chỉ cần là nằm trong khả năng, ta sẽ giúp ngươi một tay.
Thanh niên mặc áo bào trắng lại không nửa phần vui mừng mà hơi lắc đầu nói:
- Có đệ tử bực này ta tự nhiên là vui mừng vô hạn. Bất quá người này, hôm nay kiếm tông cũng biết. Đứa nhỏ Lăng Ba cùng Ngũ Tuyệt Sơn Trang Nghiêm Phàm đã tranh chấp mấy tháng không có kết quả, lúc này mới báo ta biết. Ngươi nói sao ta không đau đầu cho được? Bất quá, nếu ngươi thực chịu giúp ta, việc này cũng dễ giải quyết thôi.
- Kiếm Tông? Muốn liên hệ cùng vị Kiếm Tông kia à? Thôi được rồi, ta muốn đi ngủ.
Nhãn châu của Ngọc Long xoay động sau đó quyết đoán chìm vào trong nước, bọt nước nổi lên òng ọc.
Thanh niên mặc áo bào trắng im lặng, cũng không thèm để ý, chỉ khẽ lắc đầu:
- Nữ nhân ngươi quả nhiên không đáng tin cậy. Xem ra thật đúng là trở về Vân Giới một chuyến. Nói đến chỗ đó ta cũng đã ly khai hơn bốn ngàn năm rồi, thật là tưởng niệm.
Tiếp theo hắn lại nhìn bàn cờ trước mắt:
- Chỉ là quân cờ này ta không nỡ bỏ. Thật khó có cơ hội thắng ngươi.
- Dùng tài đánh cờ của ngươi, mặc dù ta đánh nhầm một nước ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Ván này đến cuối cùng ta thắng ngươi.
Giọng nữ mỉm cười nhẹ một tiếng mang theo vài phần khinh thường, tiếp theo lại đem một đoàn bạch quang đánh về phía thanh niên mặc áo bào trắng.
- Thứ này ngươi cầm lấy đi, ở chỗ này của ta, dù sao cũng vô dụng. Ngươi một thân võ đạo linh pháp, mặc dù đều đã nhập thánh. Chỉ khi nào vào Vân Giới nhất định sẽ bị áp chế. Có vật ấy có thể giúp ngươi một hai. Tóm lại cẩn thận một ít, chớ để như sư tôn ngươi bị vây giết...
Thanh niên mặc áo bào trắng cười cười, cũng không nhìn bạch quang rốt cuộc là vật gì, tiện tay thu vào trong tay áo. Trong mắt hiện ra ý cảm kích, hướng phía đầm nước này gật đầu. Sau đó cũng không dừng lại, vừa sải bước tiến nhập hư không.
Khi mà thân ảnh thanh niên biến mất, cái đầu rồng như bạch ngọc lại trồi lên, thân hình xuyên qua nước, chỉ thấy vô số xiềng xích màu đỏ vây khốn toàn bộ thân rồng.
Giờ khắc này long nhãn lại đang có chút ít kinh ngạc nhìn bàn cờ:
- Kỳ quái, con cờ này của ta sao lại đặt ở đây?