Thần Mộ Chương 49: Nộ phượng

Dịch: MTQ
Biên dịch: AkiraShiina
 
Nhìn Phó Viện trưởng đang dần bình tĩnh lại, Đông Phương lão nhân cười nói: “Lão gia hỏa ngươi không ngờ lại đi đe dọa một tên hậu bối, ha ha… bất quá gã tiểu tử hỗn trướng đó quả thật đáng ghét, nhiều lần trêu chọc tôn nữ của ta, ta thực sự rất muốn đánh cho hắn một trận nhừ tử.”
 
“Thôi được rồi Đông Phương lão tiểu tử, đóng kịch đến đây là được rồi, hôm nay ngươi đã doạ nạt hắn ta không nhẹ đấy. Ha ha, trong học viện của chúng ta có một số học sinh tu vi không tệ, thêm tên tiểu tử này, có lẽ sẽ có thể thắng được năm mươi vạn kim tệ trong cuộc thi đấu khởi động này!”
 
“Bọn lão già các ngươi, bản thân đều là viện trưởng các học viện, không ngờ lại đi đánh cược với nhau trong cuộc thi đấu khởi động của bọn học sinh. Chuyện này mà đồn ra ngoài, mặt mũi của tứ đại học viện bị các ngươi bội nhọ cả.”

 
An Phó viện trưởng cười nói: “Nếu không có lợi nhuận thì cuộc tỷ thí còn có kịch tính gì, hơn nữa ta cũng vì kiếm chút tiền cho học viện mà thôi!”
 
“Nếu như thua thì sao?”
 
“Không thể nào, những cao thủ xuất sắc trong đám đệ tử sẽ không xuất hiện trong cuộc thi đấu khởi động này, mấy lão gia hỏa đó tham hơn chúng ta, bọn chúng đều hy vọng rằng cuối cùng sẽ chiến thắng trong trận thi đấu lớn ba tháng sau, bọn chúng đều mong muốn thắng một trăm vạn kim tệ.”
 
Đông Phương lão nhân kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Trận thi đấu lớn ba tháng sau đó các ngươi cũng đánh cược hả?”
 
“Đương nhiên! Cho nên chúng ta chỉ có thể thắng, tuyệt đối không được phép thua.”
 
Đông Phương lão nhân líu lưỡi không nói ra lời: “Các ngươi ... là sự phụ của người ta đó… Ta hừ…!!”
 
An viện trưỏng nói: “Đông Phương lão tiểu tử không nên ăn nói lăng nhăng.”
 
Đông Phương lão nhân nói: “Đúng rồi, thế còn về việc tên tiểu tử đó có thể kéo Hậu Nghệ cung, ngươi thấy sao?”
 
“Chuyện này rất khó nói, cần từ từ tìm hiểu. Hiện tại chưa thể đưa ra kết luận gì được.” Sau đó phó viện trưởng đi một vòng quanh căn phòng rồi nói: “Hôm nay tên tiểu tử đó vô tình nói ra một câu thức tỉnh ta.”
 
“Ồ, là câu gì?”
 
“Thánh Long Ngải Mễ không chịu rời khỏi học viện, chuyện này có chút gì đó rất cổ quái.”
 
Đông Phương lão nhân cười nói: “Ngươi hôm không phải bị Ngải Mễ sửa một trận nên lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung đấy chứ?”
 
An Nguyên Trường nói: “Lão gia hỏa, không biết ngươi chưa từng xem xét kĩ về lịch sử của Thần Phong học viện chưa? Trong số những người sáng lập nên học viện có một nữ Thánh Long Kị Sĩ, ta nghĩ Ngải Mễ và con rồng của cô ta rất giống nhau.”
 
“Sao có thể thế được, ngươi đã nghĩ quá rồi phải không?”
 
An viện trưởng nghiêm túc: “Lịch đại Thánh Long Kị Sĩ sau khi chết, Thánh Long của họ đều trở về Đại Sơn. Ngải Mễ rất có khả năng chính là Thánh Long trở về thâm sơn ngàn năm trước, nhưng đúng lúc đó nó lại được một vị tiền bối của học viện phát hiện và đem về Thần Phong học viện.”
 
Đông Phương lão nhân nói: “Ta cũng đã tìm hiểu rất kĩ càng về lịch sử của học viện, hình dáng Ngải Mễ đích xác cùng Thánh Long ngàn năm trước có điểm tương đồng, bất quá về phương diện tính cách lại không phù hợp. Theo sử ghi chép, Thánh Long ngàn năm trước trí tuệ tuyệt đỉnh, còn Ngải Mễ thì lại mang tính cách của một tiểu hài tử, hai bên khác nhau rất xa.”
 
An phó viện trưỏng nói: “Nhưng Ngãi Mễ quả thực đối với học viện có một cảm tình đặc biệt. Nhìn biểu hiện hằng ngày của nó, nó tựa hồ như thực sự từng sống tại đây.”
 
Đông Phương lão nhân nói: “Nếu như đúng là Thánh Long ngàn năm trước, thì trong vòng ngàn năm nhất định trên thân nó sẽ phát sinh sự tình gì đó. Thực lực của nó dường như đã đạt đến cảnh giới tối cao của Thánh Long, nhưng còn tâm tính của nó… Ai, quả thật làm cho người ta không sao hiểu được.”
 
An Phó viện trưởng cảm thán: “Tên gia hỏa đó thực sự làm cho chúng ta phải đau đầu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì những cây sâm trân quý trong kho của chúng ta không thể không bị nó ăn sạch. Vị tiền bối đó tại sao lại gặp nó, sao lại phải mang tên hỗn thế tiểu ma vương trở lại chứ? Thật là một đại bất hạnh của Thần Phong học viện.”
 
***
 
Lần trước, sau khi Thần Nam từ chỗ phó viện trưỏng bước ra liền bị người vây đánh, lúc đó tuy hắn không phát hiện ra trong viện có người mai phục, nhưng trong lòng hắn có chút gì đó thấp thỏm không yên. Đông Phương Phượng Hoàng lúc này hận hắn ta cực độ, nếu như biết được hắn đang ở học viện Thần Phong, không lập tức tìm hắn liều mạng mới là lạ.
 
Trên đường rời đi, rất nhiều học sinh nhìn hắn với nhãn thần đầy nét kì dị, sau lưng hắn thì thầm to nhỏ, Thần Nam không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được bọn họ đang bàn luận chuyện gì.
 
Hắn ta bây giờ “Nhân vật Phong vân” của Thần Phong học viện, tai tiếng bê bối đến cực điểm, tin tức liên quan đến hắn nhất định không có gì tốt lành. Lúc hắn ta mỉm cười với một nữ sinh mỹ lệ, lập tức bị vô số những ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn và kèm theo đó là những lời quở trách: “Sắc lang!”
 
“Một nụ cười thiện ý, không ngờ lại bị hiểu lầm sắc lang,… ta cứ nghiêm sắc mặt mà đi vậy.”
 
Lúc gần đến đại môn của học viện, Thần Nam đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không phải. Những học sinh ở đây dường như đang tập trung quá đông đủ, hơn nữa, nhiều người hình như có biểu tình như đang chờ xem điều gì rất vui.
 
“Bại hoại ngươi cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi, ta đã đợi ngươi khá lâu rồi đấy “
 
Thần Nam kêu khổ không ngớt, Đông Phương Phượng Hoàng trên mặt phủ một lớp sương lạnh, chạy ra từ một cái cửa với ánh trăng sáng cách đó không xa bước ra. Tiểu bảo chủ ôm Tiểu Ngọc cười hi hi đi bên cạnh, ngoài ra còn có hơn mười nữ sinh đi ngay sau bọn họ.
 
“Nguyên lai là Đông Phương tiểu thư thông tuệ tuyệt luân, mỹ lệ vô song, cô tìm ta có việc gì?”
 
Đông Phương Phượng Hoàng nghiến răng nói: “Tên bại loại đáng chết, đừng cười đùa trước mặt ta, ngươi biêt tại sao ta đến tìm ngươi rồi chứ? Hôm nay ta với ngươi phải quyết một trận sống còn.”
 
“Hãy khoan đã, Phượng Hoàng tỷ tỷ, muội có điều muốn nói.” Tiểu bảo chủ chạy đến phía trước nói: “Bại hoại ngươi đã cướp của ta năm vạn kim tệ, bây giờ hãy mau trả lại cho ta đi.”
 
“Cái này….” Thần Nam nhất thời cứng họng không nói được gì. Trong thời điểm này mà tiểu bảo chủ bắt hắn ta trả tiền, thì thật làm cho hắn ta đã rối lại càng rối hơn, rõ ràng là giậu đổ bìm leo. Hắn ta nếu như có thể trả được thì đã tốt, nhưng hiện giờ trên người hắn ta chỉ còn chưa đầy một trăm kim tệ.
 
“Muội muội, muội giữ trên người nhiều kim tệ vậy không an toàn đâu, lúc đầu chẳng phải chúng ta đã thoả thuận rồi sao, ta giúp muội bảo quản, sau này khi nào muội cần ta sẽ đưa cho muội.”
 
“Hừ, bại hoại đáng chết, ai là muội muội của ngươi kia chứ? Lúc đó số tiền là do ngươi cướp của ta, ta nào có nhờ ngươi bảo quản.” Tiểu bảo chủ giận tới trợn mắt lên, đầy vẻ phẫn hận, nói: “Mau trả lại ta! Trên người ta hiện nay không còn một phân tiền nào, hàng ngày đều do Phượng Hoàng tỷ tỷ bỏ tiền ra cho ta ăn cơm.”
 
Thần Nam đưa tay vào túi tìm kiếm, móc ra vài kim tệ, nói: “Trước hết hãy cầm lấy chỗ này.”
 
“Haha”
 
Chúng nhân chung quanh quan sát cười ồ lên, không tưởng một ca ca giữ mấy vạn kim tệ của muội muội, cuối cùng chỉ đưa ra chút ít. Họ thực sự không sao hiểu được có vấn đề gì giữa hai huynh đệ cổ quái này, cứ mỗi lần hai huynh muội cãi nhau, không có chút gì giống huynh muội nữa.
 
Tiểu bảo chủ tức giận đến mức xanh xám mặt mày lại, cắn môi nói: “Bại hoại ngươi muốn chối? Hừ, ngươi nếu như không trả tiền cho ta, thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.”
 
Nhìn tiểu bảo chủ đang tức giận, ánh mắt long sòng sọc của Đông Phương Phượng Hoàng và cả sắc mặt không mấy thiện chí của những người xung quanh quan sát, Thần Nam nói: “Được rồi, ta đành nói thật vậy. Năm vạn kim tệ đó của ngươi đã bị lão Phó Viện Trưỏng bỉ ổi vô sỉ bắt chẹt rồi.”
 
“Cái gì? Thế là thế nào?”
 
“Lần trước chẳng phải ngươi đã tận tai nghe thấy ta mắng chửi lão gia hỏa ấy sao? Chính cái lần đó hắn đã moi của ta năm vạn đồng tiền vàng rồi chạy mất.”
 
“Tại sao ngươi lại đưa cho lão ta?”
 
“Bởi vì lão hỗn đản đó trước đó đã đưa ta vào bẫy, ta không thể không đưa cho lão.” Thần Nam vui vẻ tuờng thuật lại toàn bộ sự việc, nhằm dễ bề làm cho tiểu bảo chủ điêu man kia bất mãn, đi tìm Phó viện trưởng đại náo một trận.
 
Lúc này, Đông Phương Phượng Hoàng bước lên phía trước nói: “Tiểu ma phiền ngươi lùi lại đằng sau. Tên gia hỏa này rõ ràng muốn chối cãi. Phó viện trưởng đại nhân làm sao có thể làm việc đó được. Đối phó với loại vô lại đáng ghét này, chỉ có thể dùng vũ lực thôi.”
 
Lúc đó trên khuôn mặt thiếu nữ thiên tài ma pháp này tràn đầy vẻ phẫn nộ, tuyệt sắc dung nhan như bị một màn sương lạnh bao phủ.
 
Thần Nam vừa thấy đại sự bất diệu, liền nghĩ đến việc đào tẩu, nhưng lúc đó hắn ta phát hiện ra rằng những người xung quanh đó chẳng biết vô tình hay cố ý đã phong tỏa đường lui từ lúc nào.
 
“Đông Phương tiểu thư, ta nghĩ mối ân oán giữa chúng ta được hóa giải rồi chứ. Lần trước trước khi quyết đấu chẳng phải cô đã nói chỉ cần ta thắng, cô sẽ không gây khó dễ gì cho ta nữa, hôm nay tại sao lại còn cản đường ta?”
 
Đã nhiều ngày qua nhưng tin đồn về Thần Nam và Đông Phương Phượng Hoàng vẫn chưa dứt, điều này làm cho Đông Phương Phượng Hoàng khốn khổ vô cùng. Lần trước cô ta vốn nghĩ là sẽ quyết đấu một trận tất thắng, kết quả là cô ta bị Thần Nam đánh bại, hơn còn bị hắn ôm từ trên không xuống, điều này làm cô vô cùng xấu hổ và căm phẫn.
 
Những ngày đó trong lòng cô ta nộ hỏa bừng bừng, nhiều lần muốn tìm Thần Nam báo thù , nhưng đều bị gia gia của cô ta là Đông Phương Lão nhân gia ngăn cản lại. Hôm nay cô ta sau khi biết Thần Nam sẽ đến học viện Thần Phong, lập tức dẫn một số bằng hữu, đến đợi sớm ở trước cổng học viện.
 
“Bại hoại vô sỉ, cho dù băm vằm ngươi ra làm trăm nghìn mảnh cũng khó mà hoá giải được nỗi hận trong lòng ta.” Đông Phương Phượng Hoàng lúc này tinh thần kích động dị thường, tay phải cầm Tử Ngọc Ma trượng do dụng lực thái quá, huyết quản màu xanh có thể nhìn thấy rất rõ. Cô ta dần trấn tĩnh lại rồi nói: “Không sai, lần trứoc là ngươi thắng, ta hôm nay không phải là đến làm phiền ngươi mà là đến để quyết đấu với ngươi.”
 
“Điều này… cũng được sao?” Thần Nam không biết nói gì hơn, đó chẳng phải là khó dễ hắn sao?
 
“Đông Phương tiểu thư, cô vẫn muốn quyết chiến với ta sao? Nhưng mà... hình như cô không phải là đối thủ của ta. Chúng ta ......có nhất thiết phải tiếp tục không?” Thần Nam biết rõ phiền phức lần này là không thể trách được, liền làm ra vẻ coi thường, cố ý biểu lộ tư thái khinh thị đối với Đông Phương Phượng Hoàng.
 
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận vô cùng, nói: “A... bại hoại chết tiệt, lần trước bị ngươi đánh lén, lần này ta quyết không cho ngươi cơ hội nữa, ta nhất định phải giết ngươi.”
 
Tình hình đã trở nên hêt sức nghiêm trọng nhưng ngược lại Thần Nam lại tỏ ra rất bình tĩnh, hắn nói với vẻ không hề hoang mang lo sợ gì: “Đó chỉ là cuộc quyết đấu do cô đơn phương đề xuất, ta vẫn chưa đáp ứng à!”
 
Đông Phương Phượng Hoàng nói: “Ngươi không còn lựa chọn khác! Nếu ngươi không quyết đấu với ta, ta quyết không để cho ngươi đi.”
 
Thần Nam nói: “Ta không muốn mình vô duyên vô cớ đi quyết đấu với người khác, lần trước là vì ta không muốn lại người bị truy đuổi giết chết nên mới quyết đấu với cô. Lần này thì vì cái gì chứ? Hay là chúng ta đánh cược đi, người thắng cuộc thì được lợi ích gì đấy, cô thấy thế nào?”
 
Đông Phương Phượng Hoàng gật đầu nói: “Được, nếu như ta thua, năm vạn kim tệ của tiếu ma phiền sẽ không đòi ngươi nữa.”
 
Tiểu bảo chủ lập tức kháng nghị: “Không được, Phượng Hoàng tỷ tỷ, tuy ta và tỷ như tỷ muội ruột thịt nhưng ngươi không thể lấy tài sản của ta đi đặt cược thế được.”
 
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận nói: “Lẽ nào ngươi nghĩ là ta không thể thắng hắn sao? Lần này ta đảm bảo là sẽ giết chết hắn ta.”
 
Tiểu bảo chủ thấp giọng lầm rầm: “Lần trước ngươi đã thua hắn, lần này... ...”
 
Đông Phương Phượng Hoàng nói: “Ngươi đang lầm rầm gì đấy? Lẽ nào ngươi không tin ta sao?”
 
Tiểu bảo chủ lắc đầu nói: “Muội đương nhiên là tin tỷ, nhưng… muội vẫn không đồng ý.”
 
“Tại sao?”
 
“Vì... vì …”
 
“Vì sao? Rốt cuộc ngươi vẫn không đồng ý sao?”
 
“Phượng Hoàng tỷ tỷ, năm vạn kim tệ đem đi đặt cược là quá nhiều, để xem hắn đặt cược ra sao rồi chúng ta hãy đưa ra quyết định.”
 
Thấy tiểu bảo chủ xảo quyệt đang tìm mọi cách để thoái thác, trên khuôn mặt Thần Nam lộ ra chút tiếu ý, nói:” Muội muội của ta không hi vọng ngươi đem mấy vạn kim tệ biến thành tro bụi, tuy nói chúng ta là huynh muội, nhưng về vấn đề tài sản, từ trước đến nay dù là huynh muội ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng.”
 
“Bại hoại ngươi bớt cuồng vọng đi, lần này ngươi chết chắc rồi.” Tiếp đó Đông Phương Phượng Hoàng lại quay sang nói với Tiểu bảo chủ: “Ngươi thực sự vẫn nghĩ rằng ta sẽ thua hắn ta sao?”
 
Tiểu bảo chủ nói: “Đương nhiên không phải như vậy, tỷ rõ ràng biết tên gia hỏa đó căn bản không phải là ca ca của ta, hắn là kẻ vô sỉ nhất, vô lại nhất.”
 
Đông Phương Phượng Hoàng giọng lạnh lùng nói: “Bại hoại chết tiệt, ngươi đặt cược gì?”
 
Thần Nam mò mò tìm, từ trong túi lôi ra vài kim tệ, nói: “Ta chỉ có bấy nhiêu thôi…”
 
“Haha”
 
Những người xung quanh lại một lần nữa cười ồ lên, trong khi người ta lấy ra năm vạn kim tệ ra đặt cược, hắn ta lại chỉ lôi ra có vài kim tệ, thực sự chẳng chút tương xứng.
 
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận nói: “Ngươi dám hí lộng ta… “
 
“Cô hiểu lầm rồi , ta thề không hề có ý hí lộng cô, thực sự trên người ta lúc này chỉ còn có vài kim tệ này thôi.”
 
Đông Phương Phượng Hoàng lạnh lùng nói: “Ta nghĩ ngươi nên cược tính mạng của mình là tốt nhất. Nếu không sau khi ta thắng ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, lúc đó ngươi sẽ phải lấy tính mạng của mình ra làm tiền đặt cược đấy.”
 
Thần Nam nói: “Sao có thể vậy được, ta lấy tính mạng của mình ra đặt cược. Còn cô lấy gì đặt cược?”
 
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận nói: “Ta cũng sẽ lấy tính mạng của ta ra để đặt cược, hôm nay ta phải quyết đấu với ngươi đến cùng.”
 
Trong trường không khí bắt đầu trở nên khẩn trương, những học sinh nghe đồn đến ngày càng nhiều, đông đến mức nuớc cũng không thể lọt qua, số người đến vẫn không ngừng tăng lên.
 
Trong đám người không thiếu truy cần giả cuồng nhiệt của Đông Phương Phượng Hoàng, những người náy đối với Thần Nam địch ý nồng nặc, không ít người đã chuẩn bị sẵng sàng chiến đấu, chuẩn bị lúc cần là xuất thủ.
 
Thần Nam nhìn vẻ mắt đầy sát khí của Đông Phương Phượng Hoàng, nói: “Không nên tức giận như thế, chúng ta không nhất thiết phải kẻ sống người chết như thế, đúng không?”
 
Đông Phương Phượng Hoàng nâng cây Tử Ngọc ma trượng trong tay lên, nói: “Ngươi là tên bại hoại vô sỉ, hôm nay có ta thì không có ngươi, có ngươi thì không có ta.”
 
Thần Nam vuốt vuốt mũi nói: “Vậy thì còn ta, không còn cô vậy!”
 
Đông Phương Phượng Hoàng nói với chúng nhân ngoài trường: “Các ngươi nghe rõ rồi đó, tên bại hoại này đã lấy tính mạng của mình ra để đặt cược, đến lúc đó ta giết hắn thì đừng có trách ta.”
 
Thần Nam nói: “Cái chết với ta mà nói là trừng phạt lớn nhất, nhưng đối với cô thì lại không phải như vậy. Vì vậy vật đặt cược của cô phải đổi lại đi. Nếu như cô thua ta, cô phải làm thị nữ cho ta một tháng.”
 
Những lời đó vừa được nói ra, chúng nhân bỗng ầm ĩ hẳn lên, họ vạn vạn lần không ngờ rằng hắn ta lại đề xuất yêu cầu như vậy. Đông Phương Phượng Hoàng rõ ràng là thiếu nữ thiên tài của Ma Pháp Hệ, được mọi người đánh giá là một trong sáu tuyệt thế mĩ nữ của học viện, đưa ra yêu cầu đó đối với một cô gái kiêu sa mĩ miều như cô ta thì thực sự còn quá đáng hơn là giết chết cô ta.”
 
Ngoài sân vọng lại một tiếng chửi rủa, bất luận đó là giọng nam hay giọng nữ thì cũng đối với Thần Nam vô cùng phẫn hận, không ít những ma pháp sư bay lơ lửng trên không trung, rất nhiều những võ sĩ cầm chắc trong tay vũ khí của mình, bất kể lúc nào cũng có thể lao tới vây công Thần Nam.
 
Đông Phương Phượng Hoàng tức giận tới mức run bắn người lên, lấy cây ma trượng chỉ vào Thần Nam mà nói: “Ta… nhất định phải giết chết ngươi.”
 
“Nếu như ngươi không giết nổi ta thì sao? Lẽ nào ngươi thực sự muốn làm thị nữ cho ta sao?”
 
Những lời nói đó của Thần Nam không chỉ làm cho Đông Phương Phượng Hoàng tức điên người lên mà còn làm cho tiểu bảo chủ đứng bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cô ta nắm chặt cú đấm, nhớ lại cách đó không lâu Thần Nam cũng luôn miệng lập ra kế hoạch bắt cô ta làm thị nữ, điều đó làm cho cô ta vô cùng xấu hổ và phẫn nộ.
 
Đông Phương Phượng Hoàng thù hận nói: “Ngươi nằm mơ à, chết đi!” Cô ta huy động ma trượng, khẽ niệm chú ngữ, một cột băng hàn quang lóe sáng rít lên hướng về phía Thần Nam.
 
Thần Nam không một chút lơ là, hữu quyền mãnh kích, một luồng kim quang sáng chói xuất hiện trước mặt hắn, cột băng vỡ ra, cuối cùng hóa thành bạch vụ tan biến trong không trung.
 
Hắn lùi về sau một bước nói: “Chậm đã, ngươi cuối cùng là đặt cược gì?”
 
Đông Phương Phượng Hoàng lúc đó tức giận tột độ, giọng phẫn nộ nói: “Chỉ cần ngươi có bản lĩnh thắng được ta, thì dù là đặt cược gì cũng được.”
 
Thần Nam cười ha ha nói: “Được.” Hắn hướng về phía những xem chung quang nói: “Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ, nếu như ta thắng Đông Phương Phượng Hoàng thì cô ta sẽ phải làm thị nữ cho ta một tháng.”
 
Ngoài sân vô cùng ồn ào, nhốn nháo, tiếng chửi rủa ầm ĩ không đập vào tai.
 
Đông Phương Phượng Hoàng thi triển Phong Tường Thuật nhanh chóng bay lên không trung, lúc đó hai mắt cô ta như phát lửa, cô ta nghiến răng nói: “Bại hoại, ngươi hãy nhận cái chết đi.” Nàng bắt đầu niệm chú ngữ, ma pháp nguyên tố không trung không ngừng tụ tập về phía cô ta.
 
***
 
An phó viện trưởng và Đông Phương lão nhân bàn chuyện Thánh Long, sau lại tiếp tục bàn đến trận đối đầu ba tháng sau của tứ đại học viện, đúng lúc đó thì một tiếng gõ cửa gấp gáp cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
 
“Vào đi.”
 
Một nữ sinh hoảng hốt khẩn trương đẩy cửa bước vào, nói : “Viện trưởng, không xong rồi, Đông Phương Phượng Hoàng học tỷ tiến hành sinh tử đại chiến với tên bại hoại ở môn khẩu của học viện.”
 
Đông Phương lão nhân nhảy dựng lên, gấp giọng hỏi: “Chuyện là thế nào?”
 
Nữ sinh nhìn thấy gia gia của Đông Phương Phượng Hoàng ở đây, vội vàng nói: “Đông Phương lão sư, người hãy mau đi đến đó đi. Phượng Hoàng học tỷ nếu thua thì sẽ phải làm thị nữ cho gã bại hoại đó một tháng.”
 
An phó viện trưỡng nói: “Nha đầu này tử nhỏ đã luôn tranh cường háo thắng, hơn nữa tính tình lại rất nóng nảy. Đông Phương lão tiểu tử hãy mau đi xem sao, chưa biết chừng tôn nữ của ngươi sẽ phải làm thị nữ cho tên bại hoại đó cũng nên.”
 
Đông Phương lão nhân hừ lên một tiếng rồi từ trong phòng phóng ra, tốc độ nhanh cực điểm, trong nháy mắt đã biến mất.
 
Lúc ông ta đến chỗ Đại Môn của học viện, ở đó đã có mấy trăm người, hiện trường vô cùng huyên náo, ồn ào.
 
Đông Phương Phượng Hoàng lơ lửng trên không trung, những nguyên tố ma pháp quanh cô ta dao động dị thường mãnh liệt, khi cô ta đã tập trung đầy đủ năng lượng ma pháp, hướng về Thần nam phát động công kích ma pháp.
 
Đông Phương lão nhân nhanh chóng xuyên qua đám người đông đúc đó để tiến vào trong tràng, hướng về phía Đông Phương Phượng Hoàng trên không trung kêu lớn: “Phượng hoàng, mau dừng lại!”
 
Đông Phương Phượng Hoàng đang định huy động ma trượng, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Đông Phương lão nhân, cô ta nhìn theo hướng phát ra thanh âm, nhìn thấy gia gia đang ở phía dưới vẫy tay về phía cô ta.
 
“Phượng Hoàng, mau xuống đi!”
 
“Không, gia gia, hôm nay cháu nhất định phải giết chết kẻ bại loại này.”
 
Đông Phương lão nhân nói: “Lẽ nào cháu không nghe lời gia gia sao? Mau xuống đây, gia gia có vài lời muốn nói với cháu.”
 
Đông Phương Phượng Hoàng nộ hỏa bừng bừng, hận Thần Nam cực điềm. Sau khi nghe Đông Phương lão nhân nói vậy thì có phần do dự, cô ta biết rằng hạ xuống như vậy, gia gia nhất định sẽ ngăn cản việc cô ta quyết đấu.
 
“Gia gia, cứ mặc cháu, kẻ bại hoại này thật vô cùng đáng ghét…..”
 
Đông Phương lão nhân liền cắt ngang lời của cô ta: “Mau xuống đây! Nếu không gia gia sẽ nổi giận.”
 
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn chòng chọc về phía Thần Nam với vẻ phẫn nộ tột độ, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải bay xuông mặt đất.
 
Đông Phương lão nhân bước đến, nói với mười mấy nữ sinh khác cùng đi với Đông Phương Phượng Hoàng: “Các ngươi đưa nó về trước đi.”
 
“Không, gia gia, cháu không muốn về.”
 
Mười mấy nữ sinh đó đều là những người hảo hữu của Đông Phương Phượng Hoàng, họ vừa nhìn Đông Phương Phượng Hoàng, lại vừa nhìn sang Đông Phương lão nhân, do dự, chần chừ.
 
Đông Phương lão nhân vẫy tay về phía hai nữ sinh ở phía xa, hai nữ sinh nhanh chóng bước tới, họ đều là võ giả, đều lưng đeo trường kiếm.
 
“Hai ngươi hãy đưa nó về.”
 
Hai nữ sinh này là những đệ tử do Đông Phương lão nhân đích thân truyền thụ, do đó họ hiểu rất rõ về Đông Phương Phượng Hoàng. Hai người nhanh chóng bước đến trước mặt cô ta, một người nói: “Xin lỗi, Phượng Hoàng tiểu thư, cô hãy nghe lời của Đông Phương lão sư quay về trước đi.” Rồi hai người một trái một phải kéo cô ta ra ngoài trường.
 
“Các ngươi buông ta ra, ta phải giết chết kẻ bại hoại đó. Gia gia, gia gia hãy bảo bọn họ nhanh thả cháu ra … “ Đông Phương Phượng Hoàng không ngừng vùng vẫy, nhưng cô là một ma pháp sư, khí lực căn bảo không thể so sánh với hai võ giả.
 
Nhìn về phía Đông Phương lão nhân cách không xa, Thần Nam trong lòng gửi đến cho ông “lời thăm hỏi” nồng nhiệt nhất. Đồng thời hắn cũng biết rằng chắc chắn Đông Phương lão nhân sẽ gây khó dễ cho hắn. Sau này rất có thể hắn sẽ phải chịu càng nhiều đau khổ.
 
Thần Nam nhìn về phía không xa nơi Đông Phương Phượng Hoàng không ngừng vùng vẫy, hắn liền nhếch mép cười, bất quá vừa hay bị Đông Phương Phượng Hoàng quay đầu lại bắt gặp, điều này làm cho Đông Phương Phượng Hoàng nộ hỏa vốn bừng bừng nay lại càng cuồng bạo hơn.
 
“A…. đồ bại hoại đáng chết….” Cô ta nhanh chóng niệm một tràng chú ngữ.
 
Hai nữ võ giả đang giữ cô ta bỗng cảm thấy thân thể nặng như núi, đến nửa bước cũng khó di chuyển. Đó là một loại ma pháp mới mà Đông Phương Phượng Hoàng gần đây mới học được – Trọng Lực thuật, những người trúng thuật này trọng lực tăng lên gấp bội, hành động trở nên khỏ khăn.
 
Đông Phương Phượng Hoàng nhanh chóng thoát khỏi lưỡng nữ, lập tức bay đến phía Thần Nam, nhưng liền bị Đông Phương lão nhân nhanh chóng ngăn lại.
 
“Phượng Hoàng, lẽ nào cháu không nghe lời gia gia sao?”
 
“Gia gia, cháu ….”
 
Đông Phương lão nhân nói: “Cháu bây giờ thực sự không phải là đối thủ của hắn, sở dĩ ta ngăn cản cháu là vì muốn tốt cho cháu, khi thực lực của cháu có thể thắng được hắn ta, ta quyết không ngăn cản cháu nữa.”
 
Sắc mặt Đông Phương Phượng Hoàng lộ ra vẻ không cam và ủy khuất, cuối cùng phẫn nộ rút cây trường kiếm từ trên người của một nữ võ giả bên cạnh, hướng thẳng về phía Thần Nam thét lên: “Đồ bại hoại chết tiệt, sớm muộn gì ta cũng phải giết ngươi!”
 
Những người vây quanh xem ai cũng ngây ngốc ra, một ma pháp sư không ngờ dùng trường kiếm hướng về phía địch nhân giận dữ mắng, có thể thấy trong lòng cô ta vô cùng phẫn nộ.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-mo/chuong-49/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận