Thần Ma Thiên Tôn Chương 25: Huyết Thiềm Mộc Diệp

Thần Ma Thiên Tôn
Tác giả: Cửu Đương Gia
Chương 25: Huyết Thiềm Mộc Diệp
  
Ads
- 5 vạn đồng tiền nhỏ à?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng dừng lại một chút, sau đó gt đầu nói:

- Quảlà một cái giá công bằng.

Giá tht công bằng?

Ngọc Nhan và thiếu niên kia đều sợ đến ngây người, cằm sắp rơi xuống đất.

Không ngờlại có tên ngốc bỏ ra 5 vạn đồng tiền nhỏ đểmua một cái lá cây, tiểu tử này quảnhiên không biết nhìn hàng.

Tên thiếu niên kia không khép miệng nổi, bên khóe miệng lại chảy ra một giọt nước miếng, trong lòng mừng rỡ như điên, hôm nay quảnhiên gặp được dê béo, liền vội vàng nói:

- Vịthiếu gia này quảtht là hỏa nhãn kim tinh, mắt sáng như đuốc, khiến người ta bội phục! Nói tht ra, giá trịthực sự của chiếc lá cây này, tuyệt đối vượt qua… Mười vạn đồng tiền nhỏ, nếu bán sang tay, thiếu gia có thểkiếm được lợi mấy vạn đồng tiền nhỏ lợi nhun, lợi hại, bội phục. Thiếu gia, có cần gói lại cho ngươi không?



Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Không cần vội, ngươi trước hết nói cho ta nghe xem ngươi hái chiếc lá này từ đâu, ta sẽ lp tức giao 5 vạn đồng tiền nhỏ cho ngươi.

Chiếc lá cây này tất nhiên không đáng giá 5 vạn đồng tiền nhỏ, nhưng cũng không phải là lá cây bình thường.

Đây chính là lá của “Huyết Thiềm Mộc”.

Huyết Thiềm Mộc chính là một loại Huyền Linh mộc, có thểdùng làm thuốc.

Giá trịtuy không bằng “Kim Ti Tử Mộc”, nhưng cũng cực kỳ đắt đỏ.

Một lượng Huyết Thiềm Mộc, đại khái có thểbán được một lượng lưu ly.

Nói cách khác, giá của Huyết Thiềm Mộc cũng giống như lưu ly.

Ngọc Lam quốc thường lưu truyền một vài truyền thuyết, một vịVõ giảnhặt được một nhánh Huyết Thiềm Mộc, sau khi bán ra ngoài, liền trở thành phú giáp một phương.

Huyết Thiềm Mộc cực kỳ thưa thớt, muốn phân biệt rõ cũng khó, rất nhiều Võ giảcho dù gặp được Huyết Thiềm Mộc, có lẽ cũng chỉnhìn thoáng qua loại Huyền Linh mộc này, căn bản không nhn ra giá trịcủa nó.

Cũng chỉcó Dưỡng Tâm Sư quen thuộc với Huyền dược và Huyền mộc, mới có thểthông qua năng lực cảm ứng sâu sắc, nhìn ra chỗ bất phàm của Huyết Thiềm Mộc.

Ninh Tiểu Xuyên lúc ở Hầu Phủ, đã từng nhìn qua hình vẽ “Huyết Thiềm Mộc” trên “Huyền Linh mộc điển”, thm chí còn có cảghi chép về “Huyết Thiềm Mộc”. Cho nên hắn chỉcần liếc mắt nhìn một cái, liền nhn ra đây là lá của Huyết Thiềm Mộc.

Huyền Linh mộc, không phải là một loại củi đặc biệt nào đó, mà là dùng đểphân loại Thần mộc trân quý. Bảo mt trân quý, đều là khảngộ bất khảcầu.

Giá trịcủa Huyết Thiềm Mộc so với lưu ly hoặc Huyền thạch, còn cao hơn.

Trên “Huyền Linh mộc điển”, có ghi lại 47 loại Huyền Linh mộc, trong đó, có một vài Huyền Linh mộc có giá trịcòn trên cả“Kim Ti Tử Mộc”.

Huyết Thiềm Mộc ở trong “Huyền Linh mộc điển”, xếp hạng khá thấp trong Huyền Linh mộc.

Đương nhiên, 47 loại Huyền Linh mộc trong “Huyền Linh mộc điển” cũng không phải là toàn bộ Huyền Linh mộc, vn còn rất nhiều Huyền Linh mộc không được ghi chép trong đó, còn chờhu nhân khai qut.

Một chiếc lá của Huyết Thiềm Mộc đặt ở trước mặt, khiến Ninh Tiểu Xuyên cực kỳ kích động, nếu có thểtìm được một gốc Huyết Thiềm Mộc, vy thì quảtht một đêm bạo phú rồi, thm chí nói không chừng còn kiếm đủ tiền đểchuộc thân cho Ngọc Ngưng Sanh.

Thế nhưng, thần sắc Ninh Tiểu Xuyên vn bình thản như cũ, nói Ngọc Nhan lấy ra 500 đồng tiền lớn, đặt trước mặt thiếu niên, rồi nói:

- Chủ quán, chỉcần nói cho ta biết ngươi hãi chiếc lá cây này ở đâu, 500 đồng tiền lớn này sẽ thuộc về ngươi.

500 đồng tiền lớn bịNinh Tiểu Xuyên đặt trên mặt đất, phát ra ánh sáng lóa mắt, ngay cảnhững chủ quán xung quanh cũng đều nhìn lại, trong mắt đều mang theo thần sắc tham lam, không ngừng nuốt nước miếng.

Thiếu niên kia cũng nuốt nước miếng.

Từ lúc tám tuổi hắn đã bày quán ở đây, giảdanh lừa bịp, tuy rằng cũng có lúc đắc thủ, thế nhưng lần nhiều nhất cũng chỉlừa được 8000 đồng tiền nhỏ, như vy cũng đủ đểhắn kích động mấy ngày rồi.

Lần này, lại là 5 vạn đồng tiền nhỏ.

- Ta… Ta… Không bán nữa.

Thiếu niên kia cuối cùng vn nhịn xuống.

Nói đùa, không ngờlại có người bỏ ra 5 vạn đồng tiền nhỏ đểmúa một cái lá cây, điều này nói rõ chiếc lá này có lai lịch không đơn giản, nói không chừng 5 vạn đồng tiền nhỏ cũng không xứng với giá trịcủa chiếc lá này.

Bán ư?

Bán đi mới là thằng ngốc.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không cảm thấy kinh ngạc, cười nói:

- Không sao, mua bán quan trọng nhất là ngươi tình ta nguyện, nếu ngươi không đồng ý thì quên đi.

Thiếu niên kia nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên thu lại 500 đồng tiền lớn, sau đó lp tức rời khỏi quầy hàng.

Thiếu niên kia thấy Ninh Tiểu Xuyên sảng khoái như vy, cũng không hề nán lại chút nào, trái tim nhất thời đp mạnh, bắt đầu hối hn, vừa rồi là 5 vạn đồng tiền nhỏ a.

Thiếu niên kia cuối cùng vn không đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên, ngược lại cuốn chiếu đứng dy, nắm chặt cái lá cây trong lòng bàn tay, sau đó lp tức rời khỏi con đường này, chạy tới Huyền Diệp Trai, tìm chưởng quầy của Huyền Diệp Trai đểkiểm tra giá trịcủa chiếc lá cây này.



Ninh Tiểu Xuyên dn theo Ngọc Nhan đến một tòa tửu lâu hoa lệ ở Nam Sơn Tp, ngồi tại vịtrí gần cửa sổ lầu hai, chuẩn bịdùng cơm trưa.

Tòa tửu lâu này xây dựng rất tao nhã, tiếp đón Võ giảtừ nam tới bắc, trong đó có rất nhiều người đều là thiếu niên tài tuấn muốn đến Hoàng thành lăn lộn.

Đề tài mà bọn họ nghịlun nhiều nhất, chính là “Thiên Đế học cung”.

Thiên Đế học cung cứnăm năm chiêu sinh một lần, tất nhiên khiến vô số thiên tài đều hướng tới. Một khi thi vào được Thiên Đế học cung, sẽ giống như cá chép hóa rồng, trở thành cường giảdanh chấn thiên hạ.

Tất cảđều là anh kiệt thiên tài ấp ủ hoài bão.

- Thiếu gia tại sao lại bỏ 5 vạn đồng tiền nhỏ ra mua chiếc lá cây đó? Tại sao tên thiếu niên kia lại đột nhiên không bán nữa? Tại sao hắn không bán mà thiếu gia lại không giữlại chút nào?

Dọc trên đường đi, Ngọc Nhan đã muốn hỏi những vấn đề này, nhưng tới bây giờnàng mới nói ra.

- Thiếu gia tại sao lại bỏ 5 vạn đồng tiền nhỏ ra mua chiếc lá cây đó? Tại sao tên thiếu niên kia lại đột nhiên không bán nữa? Tại sao hắn không bán mà thiếu gia lại không giữlại chút nào?

Dọc trên đường đi, Ngọc Nhan đã muốn hỏi những vấn đề này, nhưng tới bây giờnàng mới nói ra.

Nàng luôn cho rằng bản thân không ngốc, ít nhất thì lúc ở Quan Ngọc Lâu, cầm kỳ thư họa đều học cực nhanh, hơn nữa tài nghệ nhạc kỹ còn rất cao siêu.

Nhưng sau khi ở cùng Ninh Tiểu Xuyên, nàng lại cảm thấy trí tuệ của mình không đủ dùng, trở nên có chút

“đần độn”, hoàn toàn không hiểu trong lòng vịthiếu gia không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi đang nghĩcái gì.

Ninh Tiểu Xuyên nói Ngọc Nhan ngồi xuống, Ngọc Nhan lại không chịu, nào có đạo lý nữhầu ngồi cùng bàn với chủ nhân, nhưng khi Ninh Tiểu Xuyên ra lệnh, cuối cùng nàng vn khiếp sợ ngồi xuống, nhưng lại không dám ngẩng đầu.

Ninh Tiểu Xuyên chống tay lên song cửa của tửu lâu, nhìn thoáng qua đường cái bên dưới, nhàn nhạt cười nói:

- Rất nhanh sẽ có kết quảthôi.



Phía dưới tửu lâu.

Một thiếu niên ăn mặc nghèo túng, từ trong Huyền Diệp Trai đi ra, vẻ mặt vô cùng lo lắng, túm lấy người ven đường hỏi thăm Ninh Tiểu Xuyên.

Có người chỉcho hắn đi về phía tửu lâu, sau đó, hắn liền nhanh chóng chạy tới.

- Mẹ nó, nếu chưởng quầy Huyền Diệp Trai đã nói chiếc lá này không phải Huyền dược, vy thì nhất định không phải Huyền dược, tht là hối hn mà. Sớm biết như vy thì đã bán chiếc lá này cho tên coi tiền như cỏ rác kia rồi, bây giờkhông biết hắn có chịu mua nữa không.

Thiếu niên này tương đối hối hn, giống như lão bà của mình bỏ trốn cùng người khác, hối hn đến xanh ruột.

Hắn vô cùng lo lắng, lao vào bên trong tửu lâu, nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Ninh Tiểu Xuyên.

Hắn không biết rằng, ngay lúc hắn rời khỏi Huyền Diệp Trai, tên chưởng quầy của Huyền Diệp Trai cũng từ trong đó đi ra, ánh mắt âm trầm nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, bàn tay hơi vy vy một chút, liền có một tên Võ giảlưng hùm vai gấu đi tới.

- Ngươi đi theo hắn!

Chưởng quầy Huyền Diệp Trai thấp giọng nói bên tai tên Võ giảkia một câu, sau đó lại đi vào trong Huyền Diệp Trai.

Tất cảnhững điều này, tất nhiên đều lọt vào trong mắt Ninh Tiểu Xuyên đang ngồi trên lầu hai, hắn chỉkhẽ lắc đầu cười, sau đó lẩm bẩm:

- Trên đời này, người tham lam, quảtht quá nhiều.

Ngọc Nhan cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tò mò hỏi:

- Thiếu gia, ngài đang nói ai vy?

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chén rượu trên bàn, chỉcười mà không đáp.

- Bịch bịch…

Liên tiếp có tiếng bước chân truyền đến.

- Khách quý, trời đất, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.

Tên thiếu niên kia thở hổn hển xông vào, dựa lên bàn mà thở hồng hộc.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên nhìn thấy hắn chạy lên, liền bưng chén rượu nhấp một ngụm, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Chủ quán, ngươi tìm ta à?

Tên thiếu niên kia dùng sức gt đầu, cẩn thn đặt chiếc lá Huyết Thiềm Mộc lên bàn, dè dặt nói:

- Bây giờ, ta có thểbán chiếc lá thần này cho ngươi không?

Ninh Tiểu Xuyên cười hỏi:

- Tại sao vừa rồi ngươi không bán?

Tên thiếu niên kia thn trọng nói:

- Vừa rồi canh giờkhông đúng, việc mua bán tất nhiên phải chọn ngày tốt giờtốt, ta vừa mới xin một quẻ bói, bây giờchính là ngày tốt, nếu lỡ mất thời gian này, phải chờthêm một năm nữa. Khách quý à, ngươi mau mua đi! Nếu còn không mua, sẽ mất ngày tốt a.

Tên thiếu niên nhìn Ninh Tiểu Xuyên với vẻ tha thiết chờmong, chỉsợ Ninh Tiểu Xuyên sau khi nghĩthông suốt, sẽ không mua nữa.

Ninh Tiểu Xuyên vn ngồi yên tại chỗ, hơi dừng một chút, sau đó cười nói:

- Vịhuynh đệ này, phải xưng hô thế nào đây?

Trong lòng tên thiếu niên có chút lo lắng, nhanh chóng nói:

- Tên của ta nghe không thun tai, khách quý, ngươi đừng hỏi cái này, chúng ta trước hết bàn chuyện mua bán, sau đó nói chuyện tên họ, được không?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ngồi xuống uống chén rượu đi, chúng ta từ từ nói chuyện mua bán.

Tên thiếu niên lp tức bình tĩnh, nói:

- Được rồi, thấy hôm nay là ngày tốt, ta chỉbán giá 3 vạn đồng tiền nhỏ, được không?

Ninh Tiểu Xuyên hơi liếc nhìn chiếc lá Huyết Thiềm Mộc trên bàn, nói:

- Giá không phải là vấn đề.

Tên thiếu niên kia lp tức cảm thấy xót của, cắn răng nói:

- Vy thì 1 vạn đồng tiền nhỏ!

Đột nhiên, hắn quỳ xuống đất, trong mắt rưng rưng nước, nói:

- Khách quý à, ta thề với trời, giá trịcủa chiếc lá này ít nhất là… 10 vạn đồng tiền nhỏ, nếu không phải trong nhà ta có một vịgia gia bệnh lâu ngày, ta cũng sẽ không bán rẻ cho ngươi với giá 1 vạn đồng tiền nhỏ, ta quảtht đang cần tiền dùng, muốn mau có tiền đểđi chưa bệnh cho ông cụ a…

Vừa rồi, lúc hắn đi tìm chưởng quầy của Huyền Diệp Trai đểkiểm tra hàng, tên chưởng quầy liền nói với hắn, cái lá cây này nhiều nhất chỉđáng giá 80 đồng tiền nhỏ.

Nếu như bán được 1 vạn đồng tiền nhỏ, cũng xem như kiếm lớn rồi.

Trong lòng thiếu niên nghĩvy.

Tên thiếu niên này miệng đầy lời ma quỷ, Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên là không tin nửa lời, chỉnói:

- Vy được rồi! Chiếc lá cây này ta mua, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi hái chiếc lá cây này từ chỗ nào? Nếu như ngươi có thểđích thân dn ta đi, ta sẽ dùng giá gốc đểmua chiếc lá cây này cho ngươi, ngươi thấy sao?

Ánh mắt thiếu niên lp tức sáng lên, hỏi:

- Giá gốc là bao nhiêu?

- 5 vạn đồng tiền nhỏ!

Ninh Tiểu Xuyên vươn ra năm ngón tay.

Tên thiếu niên vốn tưởng rằng chỉcó thểbán được 1 vạn đồng tiền nhỏ, như vy cũng đã là đại vn rồi, không ngờtên coi tiền như rác này còn muốn dùng 5 vạn đồng tiền nhỏ đểmua nó.

Con mẹ nó, coi tiền như rác, đây tuyệt đối là coi tiền như rác mà.

Nguồn: tunghoanh.com/than-ma-thien-ton/chuong-25-ENpbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận