Đau đầu quá
‘ Thật ầm ĩ…’ Lạc Khanh Nhan một thoáng nhăn mi, là ai to gan dám phá hỏng giấc ngủ của nàng
Âm thanh âm ĩ xung quanh khiến cho Lạc Khanh Nhan không sao chợp mắt được nữa, hàng mi dài một thoáng khẽ run sau đó ánh mắt mở toang, lạnh lùng nhìn xung quanh, nhưng điều khiến cho Lạc Khanh Nhan bất ngờ chính là xung quanh từ đâu lại nhiều người như vậy? căn phòng trang trí theo kiểu cổ đại lỗi thời này …. Rốt cuộc là tại sao nàng ở đây?! gần ba mươi năm đối mặt với bao nhiêu sóng gió cuộc đời, không có chuyện nào là không trải qua như nàng cũng một thoáng nghi hoặc, nhưng vẻ ngoài vẫn như vậy điềm tỉnh, mặt lạnh nhìn đám người chỉ chỏ quanh nàng
“ Lạc Vân Linh, ngươi đừng tưởng là vương phi của bổn vương thì được phép làm càn, nói… rốt cuộc ngươi có hay không hãm hại Uyển nhi…” bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên, Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn nơi phát ra thanh âm, đôi con ngươi một thoáng lạnh như băng. Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu khinh thường như vậy nói chuyện với nàng, thực sự là tức cười thật
Âu Dương Triệt nhìn thấy ánh mắt của Lạc Khanh Nhan, một thoáng kinh nghi, nữ tử ôn ôn uyển nhược này từ khi nào lại có ánh mắt lạnh lẽo nếu băng sương như vậy, là y nhìn lầm sao? Âu Dương Triệt đăm đăm nhìn Lạc Khanh Nhan, hắn tự dưng cảm thấy nữ tử kia đang đứng trước mặt hắn… thật khác thường…
Lạc Khanh Nhan đưa mắt nhìn tất cả đám người trong phòng, nam nhân uy vũ bất phàm nhưng nhìn nàng vẻ mặt chán ghét, bên cạnh đó đứng hai nữ tử xinh đẹp, một người nhu nhược không xương dựa vào nam nhân, một người đứng bên cạnh như kẻ đứng ngoài xem cuộc vui, theo đó là vài gã sai vặt, nha hoàn?! Mọi chuyện đúng là quỷ dị, nàng nhớ là đang cùng Lâm tổng bàn về hợp đồng sắp tới, sau đó… sau đó bỗng dưng….
“ Lạc Vân Linh, ngươi tại sao không nói?!” Âu Dương Triệt thanh âm không hờn giận, Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn nam nhân, thanh âm không ra cảm xúc, nàng nói : “ ngươi nói ta làm hại…Uyển nhi của ngươi, rốt cuộc làm làm hại nàng ta cái gì? Chẳng phải nàng ta vẫn an toàn đứng bên cạnh ngươi sao?” nếu như nàng đoán không lầm thì nữ tử tên gọi Uyển nhi kia là nữ nhân xinh đẹp nhu nhược không xương tựa vào hắn, hừ! lại ba cái trò tranh diễn tình nhân nhàm chán…
“ Hừ! đã làm mà còn không dám nhận, vương phi nha, chính mắt tiểu nữ thấy ngài đẩy Uyển nhi muội muội xuống hồ nha, vương gia ngài xem trời lạnh như vậy… nếu không phải ngài kịp thời cứu lên Uyển muội thì có lẽ….” nữ tử đứng bên cạnh bỗng dưng chen ngang, thanh âm rất chi là nghẹn ngào ai thán. Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười lạnh, không ngờ mấy cái vụ vu oan giá họa nhàm chán này lại rơi trúng đầu nàng, xem ra ông trời không muốn cho nàng sống an ổn mà
“ Lạc Vân Linh, ngươi còn gì để nói…” Âu Dương Triệt thanh âm trầm thấp, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan chợt cười, tiếu dung một thoáng lạnh lẽo vô cùng, mâu quang nhàn nhạt lưu chuyển ánh sáng ngọc, mênh mang vô bờ, dường như không có ai, không bất cứ gì lưu lại trong đôi đồng tử kia, Lạc Khanh Nhan mỉa mai : “ vậy không biết vương gia ngài trị tội ta như thế nào đây, hay là….” Lạc Khanh Nhan thanh âm kéo dài, vươn tay rút một chi ngọc trâm trên đầu của mình, đôi bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt, ánh mắt cười nhạo, sau đó dơ lên đâm thẳng vào vai của mình, một hàng máu đỏ tươi diễm lệ chảy ra, thấm ướt vạc áo… Nữ tử này giờ khắc này, một thân lam y thanh lệ, một đầu tóc đen xỏa xuống, nửa bờ vai nhiễm đỏ, đôi con ngươi tràn đầy chế nhạo nhìn ba người trước mặt, trên môi tiếu dung như yêu nghiệt, câu hồn thế nhân…. Khiến cho ba người chỉ còn biết ngây ngẩn trợn mắt thật to, không thốt nên lời
“ Thế nào… bao nhiêu huyết này của ta đủ bù lại cho việc tổn thất tinh thần thể xác của Uyển nhi cô nương đi?!” Lạc Khanh Nhan vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh, lạnh nhạt như vậy
“ Ngươi…..” Âu Dương Triệt nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ tử trước mặt, rốt cuộc là cái gì thay đổi, tại sao mới thoáng chốc mà nữ tử này lại thay đổi nhiều đến như vậy…?!
“ Như vậy mọi việc coi như xong, không biết vương gia có hài lòng?! Xin thứ lỗi bổn vương phi hơi mệt, không tiễn…” Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay, có chút không kiên nhẫn, sau đó xoay người bước vào trong. Âu Dương Triệt giận tím mặt nhưng cũng không nói gì, phẫy tay bỏ đi, hai nữ tử kia cũng vội theo sau, Lạc Khanh Nhan nhìn thấy ba kẻ kia như diễn trò hề, trên môi tiếu dung đạm như nước…..
“ Vương… vương phi… ngài không sao chứ?!” Một nha hoàn đứng cạnh đó ấp úng lên tiếng, Lạc Khanh Nhan đưa mắt nhìn tiểu a hoàng chừng mười bốn mười lăm tuổi này đứng trước mặt mình, vẻ mặt tái ngắt sợ gần chết mà vẫn kiên cường nhìn nàng, thật sự là một tiểu cô nương thú vị a
“ Ta không sao, mất chút máu thôi….” Lạc Khanh Nhan cười cợt. Tiểu nha hoàng nghe Lạc Khanh Nhan nói vậy, một thoáng thất thần, vương phi rốt cuộc là làm sao vậy, tự dưng lại kỳ cục quá, không nói thành lời nhưng mà nàng cảm thấy vương phi không giống như là vương phi
“ Ngươi tên là gì?!” Lạc Khanh Nhan như có như không vấn. Tiểu nha hoàng kia nghe vậy, lắp bắp sững sốt : “ vương… vương phi… ngài bị sao vậy, ngay đến cả tiểu Vân ngài cũng không nhớ sao?!” Lạc Khanh Nhan nhìn tiểu nha hoàng chân tay luống cuống không biết làm gì cho phải, muốn khóc mà không dám khóc, cảm thấy có chút buồn cười, nàng nói : “ từ bây giờ ta hỏi, ngươi trả lời, không được thắc mắc biết không?!” Nàng mới không có nhiều thời gian như vậy giải thích cho tiểu nha hoàng này biết được, trước hết phải xem chuyện gì xảy ra đã
Nếu nàng nhớ không lầm thì nàng cũng Lâm tổng đang bàn một phi vụ rất lớn, sau đó hợp đồng hoàn thành, cả hai cùng vào quán bar, nàng uống hơi nhiều một chút, sau đó… sau đó thanh âm của ô tô, tiếng la hét chói tai…. Lạc Khanh Nhan nghĩ đến đây, sắc mặt một thoáng khó coi vô cùng, không lẽ nàng… đã chết rồi sao?! bị tai nạn ô tô? Tử vong…. Sau đó cứ như vậy linh hồn nhập vào thân thể của nữ tử tên gọi Lạc Vân Linh này?!
Lạc Khanh Nhan nhíu nhíu mi, bèn nhìn tiểu nha hoàng tên gọi tiểu Vân hỏi : “ nói cho ta biết, đây là đâu?! Ta là ai? Và lúc nãy là mọi chuyện như thế nào?!” Tiểu nha hoàng còn nhiều lắm nghi vấn muốn hỏi Lạc Khanh Nhan nhưng nhớ lại lúc nãy lời nói của Lạc Khanh Nhan, nàng cũng không dám cãi, bèn lần lượt đáp :
“ Vương phi, đây là Hàn Thanh quốc, vương phi tên gọi Lạc Vân Linh, nữ nhi duy nhất của Lạc thái sư, người là tam vương phi đích thân hoàng thượng sắc phong…… còn chuyện lúc nãy thì tiểu Vân cũng không rõ lắm, tự dưng lúc mới sáng vương gia đã đến đây vấn tội, vương phi đột ngột ngất đi, sau đó người tỉnh dậy… rồi cứ như vậy….”
Lạc Khanh Nhan một thoáng suy tư, Hàn Thanh quốc? cái thế giới này đảo điên rồi chăng, nếu nàng nhớ không lầm thì trong lịch sử làm gì có cái quốc gia tên gọi Hàn Thanh này? một thời không khác? Không ngờ có một ngày nàng lại bị lão thiên gia cho đến nơi này, ở hiện đại, tài sản của nàng, quyền lực của nàng, cứ như vậy nhân sinh cố gắng phấn đấu ba mươi năm điều như gió bay sao? Lạc Khanh Nhan một thoáng tiếc nuối
Nhìn nhìn lại cái thân xác này, dường như cũng mới mười bảy mười tám tuổi, xem ra nàng buôn bán lời hơn mười năm nhân sinh, cũng không tệ, sự nghiệp có thể xây dựng lại từ đầu thôi….
“ Vương phi….” tiểu Vân lên tiếng
“ Ân”
“ Vết thương….” Tiểu Vân cố lấy dũng khí lên tiếng, vương phi tự dưng thay đổi, khí chất cũng thật đáng sợ, nàng cũng không dám lại gần. Lạc Khanh Nhan lúc này mới để ý đến miệng vết thương của mình, một thoáng nhăn mi
“ Để tiểu Vân băng bó giúp người…” tiểu nha hoàn nói. Lạc Khanh Nhan nhìn vẻ mặt ‘mong đợi’ của tiểu nha hoàn, bỗng dưng bật cười, nàng lên tiếng : “ ngươi không cần phải căng thẳng như vậy, ta sẽ không ăn thịt ngươi”. Nàng đáng sợ lắm sao? sao tiểu cô nương này lại nhìn nàng vẻ mặt như vậy a, thiệt tình, Lạc Khanh Nhan nàng làm người tuy lãnh huyết một chút nhưng cũng không phải tán tận lương tâm nha!
“ Vương phi….” tiểu Vân bỗng dưng đỏ mặt, trời ạ! Tại sao nàng lại thấy vương phi bật cười sang sảng lại như vậy… hấp dẫn nhân chứ… nhất định là đang mơ, nàng đang mơ thôi…
Lạc Khanh Nhan lắc lắc đầu, tự mình cầm máu vết thương, dùng vải sạch băng lại, nàng thực sự không thích người nào tiếp xúc nàng quá gần, dù là ai đi chăng nữa, có lẽ là… thói quen đi
Để cho tiểu nha hoàn đi rồi, Lạc Khanh Nhan ngồi xuống bàn, hớp nhẹ một ngụm trà, hương vị trà thấm đượm, một chút đắng chát lại thoang thoáng hương thơm khiến cho nàng một thoáng tĩnh tâm….
“ Vương phi thất sủng sao?!” Lạc Khanh Nhan cười nhạt, từ trước đến giờ chỉ có nàng lãnh nhạt với người khác chứ chưa có ai từng không dám để nàng vào mắt, nam nhân kia đúng là ngu ngốc, bị mấy nữ tử quay như chong chóng mà không hề hay biết, haiz! Chẳng lẽ nam nhân cổ đại điều ngu ngốc ngựa đực như vậy sao?!
Tốt nhất bọn họ đừng đến chọc nàng, nàng Lạc Khanh Nhan không chấp nhặt nhưng khiến nàng khó chịu thì bọn họ tốt nhất nên tự giải quyết đi thôi, điều đầu tiên là làm sao thoát ra khỏi cái vương phủ nhàm chán này mới được…
Lạc khanh nhan bên ngoài vẻ mặt vẫn như vậy lạnh nhạt thưởng thức trà, nhưng mà bên trong trí não lại xoay chuyển 180 độ để tìm kế thoát thân
Chậm nhất là một tháng, nhất định phải bước ra khỏi vương phủ này! Lạc Khanh Nhan nhếch môi lạnh nhạt cười
Thế giới của nàng há có thể chỉ là vương phủ tầm thường này, cái nàng muốn là phú khả địch quốc, quyền khuynh thiên hạ, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, đùa giỡn quyền lực, đứng trên cao cười nhạt xem thế gian phồn hoa…. Lạc Khanh Nhan nàng, chỉ cần muốn là làm được
“ Vương phi, trà của người….” Tiểu Vân nhẹ giọng lên tiếng, nữ tử đang đọc sách, đặt cuốn sách xuống, gật gật đầu. Nâng lên cốc trà, hớp nhẹ một ngụm, mùi hương thoang thoảng nhẹ dịu, quả thật trà ở cổ đại uống tốt hơn so với hiện đại nhiều, Lạc Khanh Nhan gật đầu tán thưởng : “ Tiểu Vân, trà nghệ của ngươi quả thật rất tốt”. còn nhỏ như vậy mà đã khéo léo như thế, đúng là rất đáng được tán thưởng. Tiểu Vân một thoáng vui mừng, khẽ mỉm cười, hai má lún đồng tiền như ẩn như hiện, ngọt ngào khả nhân
Lạc Khanh Nhan thoải mái nằm trên ghế quý phi, một đầu tóc đen nhán xỏa dài đến thắt lưng, một thân hồng y rực rỡ xinh đẹp yêu diễm mười phần, dung nhan chỉ thanh thanh tú tú nhưng không hiểu vì sao Tiểu Vân cảm thấy dung mạo kia thực sự rất hoặc nhân, nhất là đôi hoa đào mắt kia, lúc não cũng sâu thăm thẳm không thấy đáy, mênh mang vô bờ, không có điểm cuối cùng với nét miệng lúc nào cũng như có như không tiếu dung trêu cợt thế nhân vậy, mỗi khi vương phi cười lên khiến cho dung nhan kia thêm một phần…. nói như thế nào nhỉ, Tiểu Vân cũng không biết diễn tả như thế nào mới đúng, nói chung là… rất câu nhân!
“ Tiểu vân, ngươi nói xem, thế gian này ai là cường giả?!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, nàng chán ghét kẻ yếu, nàng nhất định phải là kẻ mạnh, mà muốn trở thành cường giả trong thế giới cổ đại này, thật sự không dễ, nhưng dù là vậy, Lạc Khanh Nhan nàng tin tưởng, chỉ cần nàng cố gắng không gì là không đạt được
“ Vương phi, cường giả dĩ nhiên là hoàng thượng rồi….” Tiểu Vân nghiêng đầu đáp lại, hoàng thượng đứng đầu một nước tất nhiên là người mạnh nhất rồi. Lạc Khanh Nhan cười khẽ, đầu ngón tay khe khẽ gõ thành ghế, tự tiếu phi tiếu : “ thật sao?!” tiểu Vân nhìn thấy vẻ mặt đó của Lạc Khanh Nhan cũng không biết đáp sao cho đúng, chỉ còn biết ngơ ngác gật đầu
Lạc Khanh Nhan không nói, tiếp tục đưa cuốn sách lên đọc, một cơn gió nhẹ đi ngang qua, thổi nhẹ mái tóc đen nhánh của nàng……
Tiểu Vân đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Lạc Khanh Nhan, không sao đoán được ý nghĩ cùng lời nói của vương phi, Tiểu Vân gõ gõ đầu, không biết là do bản thân nàng ngốc hay là vương phi vốn dĩ kỳ lạ như thế, từ ba hôm trước vương phi tự thương mình xong, sau đó vẫn thường hay hỏi nàng những vấn đề kỳ quái, cũng thường hay nói chuyện mập mờ bí ẩn hết sức, nói chung là…. Thật sự rất lạ a….
Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, có chút buồn ngủ, đã bao nhiêu lâu rồi nàng mới thong thả nghĩ ngơi như thế này? cũng không rõ… kiếp trước bận rộn nhiều lắm, bỏ qua rất nhiều thứ, Lạc Khanh Nhan thừa nhận đôi khi bản thân cũng có chút tiếc nuối nhưng là nàng không hối hận…
Bây giờ có lẽ lão thiên gia cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu, nhất định những tiếc nuối lúc trước còn chưa thực hiện được, nàng sẽ lần lượt đi làm…. Cứ như vậy đi…
Mời bạn đón đọc chương tiếp!