Chương 913: Đích thân tới cửa
Linh hồ chín đuôi bị năng lượng bạo kích đã biến thành ma thú. Thi thể nó cũng sẽ không có bất cứ giá trị gì, nhưng nó lại là vật chứng về hành động của phía Hàn Quốc nên Trương Dương mời linh thú diều hâu ngậm thi thể của linh thú chín đuôi đang nằm ở hố sâu phía sau con suối đi.
Mang theo vật chứng này, Trương Dương rời khỏi khe sâu.
Sau khi rời khỏi Tử Kim Sơn, vì Trương Bình Lỗ còn phải đi liên lạc với phía Cục An ninh quốc gia, thông báo cho những người tu luyện đó, nên ông cụ mang con linh thú rời đi trước, còn để lại hồ ly chín đuôi làm vật chứng lại cho Trương Dương.
Kiều Dịch Hồng đi thăm ông lão bị Phác Thừa Ân đánh bị thương, sau khi nói muốn tới bệnh viện thăm ông cụ thì ông ta liền mang theo Sói ảo đi trước.
Cuối cùng chỉ còn lại mình Trương Dương quay về.
Lúc tờ mờ sáng Trương Dương cưỡi Truy Phong về tới biệt thự, lúc này Khúc Mỹ Lan cũng vừa mới dậy không lâu, còn đang trong sân tu luyện.
Vừa hoàn thành một bài tu luyện buổi sáng, Khúc Mỹ Lan mở mắt, thấy Trương Dương mang theo một con hồ ly có chín đuôi về, hai tiểu tử Vô Ảnh và Tia Chớp cũng nhảy từ trên người Trương Dương xuống, cô rất kinh ngạc và tò mò.
Trương Dương không giải thích với Khúc Mỹ Lan mà rất hài lòng khi nhìn thấy cô dậy sớm tu luyện như vậy, mỉm cười với Khúc Mỹ Lan, gật đầu ra hiệu cô tiếp tục tu luyện, rồi liền đi vào trong biệt thự.
Khúc Mỹ Lan tuy thiên phú không cao nhưng lại được cái chăm chỉ, có viên thuốc Trương Dương cho, cộng thêm sự chăm chỉ của cô, hiện tại cô đã có dấu hiệu đột phá nhị tầng rồi.
- Mễ Tuyết dậy chưa?
Đi được mấy bước, Trương Dương đột nhiên dừng bước quay đầu lại hỏi Khúc Mỹ Lan.
- Hẳn là chưa. Bình thường đều chờ tôi chuẩn bị xong bữa sáng chị Mễ Tuyết mới đi từ trên tầng xuống.
Sau khi Khúc Mỹ Lan suy nghĩ, liền trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của Khúc Mỹ Lan, Trương Dương liền yeent âm. Nếu Mễ Tuyết chưa tỉnh, lát hắn chỉ việc lén đi lên là được, như vậy Mễ Tuyết cũng sẽ không biết chuyện buổi tối mình đi.
Nửa đêm đi khỏi giường, sau đó cả đêm không về, sáng sớm mới về, sự việc này giải thích thật có chút rắc rối.
Sau khi đi vào biệt thự, Trương Dương trực tiếp đi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ, Mễ Tuyết yên lặng nằm trên giường, thở đều, dường như còn chưa tỉnh. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Sau khi thay áo ngủ, Trương Dương khẽ nằm xuống, cố gắng hết sức không làm động Mễ Tuyết, nhưng khi hắn vừa nằm xuống, Mễ Tuyết liền vòng tay qua ôm hắn.
Hóa ra Mễ Tuyết đã tỉnh rồi, tốt xấu gì hiện tại cô cũng là một người tu luyện nội kình, cảm giác ngũ quan mạnh hơn nhiều so với trước, ngủ cũng không sâu. Mễ Tuyết sao có thể không chú ý việc điện thoại của Trương Dương rung lên lúc nửa đêm, chỉ là thấy Trương Dương có vẻ sốt ruột rời đi, cô sợ sẽ gây thêm phiền toái cho Trương Dương nên mới chưa dậy, đợi sau khi Trương Dương đi rồi cô vẫn luôn nằm trên giường đợi Trương Dương về.
- Xin lỗi Mễ Tuyết.
Trương Dương phát hiện Mễ Tuyết đã tỉnh liền nói xin lỗi.
- Ngốc à, em đâu có trách anh.
Mễ Tuyết từ trên giường ngồi dậy sau đó cúi người hôn Trương Dương, mỉm cười, không hề có ý trách Trương Dương nửa đêm chạy ra ngoài, rất dịu dàng nói với Trương Dương:
- Anh bận cả một đêm rồi, mau ngủ bù đi, em xuống giúp Khúc Mỹ Lan chuẩn bị bữa sáng, chuẩn bị xong sẽ gọi anh dậy.
Trương Dương hiện tại đã là tu vi đại viên mãn, có ngủ hay không cũng không vấn đề gì, nhưng nghe thấy Mễ Tuyết hiểu chuyện như vậy, trong lòng Trương Dương thấy rất ấm áp.
Nhìn thấy Mễ Tuyết lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, lộ ra đường cong cơ thể, Trương Dương cười ha hả, kéo Mễ Tuyết lại, sau đó ôm Mễ Tuyết vào ngực mình.
- A, Trương Dương, anh làm gì vậy?
- Đường, đừng, hí hí, Trương Dương, anh hư quá…
….
….
Buổi sáng tuyệt vời hai người đắm chìm trong hoan lạc.
Mãi tới tận lúc gần ăn bữa trưa Trương Dương và Mễ Tuyết mới đi xuống, trên mặt Mễ Tuyết còn hơi ửng hồng, tuy nhiên vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
- Công tử.
Nhìn thấy Trương Dương và Mễ Tuyết đi từ trên lầu xuống, Khúc Mỹ Lan lập tức đi tới, muốn nói gì lại thôi.
- Sao thế?
Nhìn thấy bộ dạng Khúc Mỹ Lan, Trương Dương kì lạ hỏi một câu.
- À, là thế này, buổi sáng có một người rất kì quái tới nhà ta, bảo là muốn công tử đi một chuyến tới chỗ anh ta.
Khúc Mỹ Lan lấy một bức thư từ trong người ra, sau đó bất thình lình nói:
- Vâng, người đó đưa tôi phong thư này, còn bảo chỉ cần công tử xem thư sẽ biết ai tìm công tử, cũng biết tới đâu để tìm họ.
- Hả? Đưa tôi xem.
Trương Dương nhận thư, mở ra, như vậy mới biết ai mà muốn hắn đích thân tới.
Trên tờ giấy có một con dấu rất to của Cục an ninh quốc gia ở góc dưới, nội dung thư đơn giản là muốn Trương Dương tới làm trụ sở Cục an ninh quốc gia Trường Kinh trước 12 giờ trưa, có việc cần bàn.
Không ngờ mấy người tu luyện chịu sự quản lý của Cục an ninh quốc gia lại tìm tới hắn.
Trương Dương nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Mễ Tuyết bên cạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, kỳ quái hỏi:
- Trương Dương, bọn họ tìm anh làm gì?
- À, vẫn là vì việc mấy người Hàn Nhật lần trước nên tìm anh, yên tâm đi, không sao đâu.
Trương Dương thuận miệng giải thích một chút, liền ra hiệu cho Mễ Tuyết không phải lo.
- Công tử, những người đó là ai, ra vẻ ta đây vậy, có chuyện tìm công tử bàn bạc không đích thân tới lại còn bắt công tử đích thân tới, thật quá đáng.
Khúc Mỹ Lan có vẻ rất không hài lòng về người đem thư tới lúc sáng, sau khi nghe Trương Dương nói thì lập tức phát biểu một câu.
- Haha, không cần để ý tới họ, chính bọn họ sẽ tìm tới tận cửa.
Trương Dương vò thư thành một cục tùy tay ném vào thùng rác bên cạnh, nói với Mễ Tuyết và Khúc Mỹ Lan:
- Được rồi, chúng ta đi ăn trưa.
Nếu không nhận được thư này Trương Dương cũng vẫn hy vọng có thể sớm gặp mặt nhóm người tu luyện thuộc Cục an ninh quốc gia này, nhưng sau khi hắn thấy bức thư này trong lòng cũng đã có chủ ý, không sốt ruột mấy nữa.
…..
Ở một góc của Trường Kinh, ba người mặc áo bào màu bạc yên lặng ngồi trong một phòng họp, người mặt áo bào màu đen chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ phòng họp nhìn ra ngoài.
- Đã một giờ rồi, Trương Dương này sao còn chưa đến.
- Cậu ta quá không coi chúng ta ra gì rồi.
- Đúng đấy, cho dù là người tu luyện đại viên mãn, sau khi biết thân phận của chúng ta cũng phải giữ lễ nghĩa căn bản chứ.
….
Mấy người áo màu bạc dường như sốt ruột rồi, nhỏ giọng bàn luận.
- Đủ rồi.
Người mắc áo đen vẫn luôn không nói gì đột nhiên quát lạnh một tiếng, ba người áo bạc lập tức ngậm miệng.
Sau khi người mặc áo đen quát, ba người mặc áo bạc liền đứng dậy đi theo phía sau người mặc áo đen.
Một người áo bạc nghi hoặc hỏi một câu:
- Đại nhân, bây giờ chúng ta phải đi đâu?
- Tới nhà Trương Dương, nếu cậu ta đã không tới chỗ chúng ta vậy chúng ta đành phải tới đó.
Người mặc áo đen nói xong ba người mặc áo bạc gần như cùng một lúc liền nhảy dựng.
- Còn không đi.
Giọng người áo đen truyền đến, ba người áo bạc lúc này mới khôi phục tinh thần, sau đó vội vàng đi theo.
Ba người áo bạc trong lòng đều chấn động nói không ra lời, thực lực của người áo đen này như nào ba người họ rất rõ, thêm cả thân phận đặc thù của họ, giới tu luyện chưa từng có ai dám khinh thường lời mời của họ.
Chỉ có đối phương tới gặp họ, không có chuyện họ đi gặp đối phương. Đây sớm đã trở thành một quy định bất thành văn của họ, nhưng lúc này không ngờ vị đại nhân kia lại chủ động tới nhà gặp đối phương, điều này càng khiến mấy người họ chú ý tới Trương Dương này.
Cấp bậc của ba người áo bạc không đủ, tư liệu tỉ mỉ về Trương Dương họ không có quyền đọc, ngoài việc biết Trương Dương là một người tu luyện tứ tầng trẻ tuổi, gần đây còn được giới tu luyện xưng là người đệ nhất ra, tình hình còn lại của Trương Dương họ căn bản không biết.
Cho nên họ mới coi Trương Dương bình thường như vậy, thông báo đối phương tới chỗ họ để gặp nhau.
Không ngờ Trương Dương chẳng những không đến, ngược lại vị đại nhân kia còn muốn đích thân tới nhà tìm đối phương, điều này đủ chứng minh vị đại nhân này coi trọng Trương Dương như nào.
Cửa đại viện biệt thự đối với mấy người này căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to, sau khi người mắc áo bào đen dẫn đầu đi vào phòng khách biệt thự của Trương Dương Khúc Mỹ Lan mới phát hiện nhà mình có bốn vị khách không mà đến.
- Các ông là ai.
Khúc Mỹ Lan kêu lên, lập tức đứng ngăn trước mặt bốn người này, tư thế phòng ngự không chút khách khí chất vấn.
- Khúc Mỹ Lan, không phải khẩn trương, bọn họ không phải là địch, cô về phòng trước đi.
Trương Dương đột nhiên đứng ra phía sau Khúc Mỹ Lan, giơ tay vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô không phải khẩn trương.
Lúc bốn người này xuất hiện ở khu vực gần biệt thự Trương Dương cũng đã cảm nhận được. Cho nên lúc họ hiện ra ở cửa nhà mình Trương Dương cũng ra nghênh tiếp.
Những người này không phải người Khúc Mỹ Lan có thể đối phó nên Trương Dương bảo cô về phòng.
Đợi sau khi Khúc Mỹ Lan đi, người áo đen đi đầu mới nhìn Trương Dương cười ha hả, sau đó nói thẳng:
- Chúng ta lại gặp rồi.
Người áo đen này chính là người áo đen Trương Dương gặp ở trước biệt thự Khương gia ở Nhạn Minh Sơn lúc trước, ngoài ra, chính người áo đen này mang con cá lọt lưới Hoa Đà cư Trương gia kia tới Khương gia, nửa bản Độc Kinh thuộc về Y thánh nhất mạch bọn họ cũng bị chính tên này trộm đi.
Có điều Trương Dương không ngờ đối phương lại lài người tu luyện thuộc quốc gia.
Trương Dương nheo mắt lại nhìn, thản nhiên trả lời:
- Đúng vậy, thật không ngờ, ông còn có thân phận như vậy. Tuy nhiên các ông chẳng phải đợi tôi tới sao? Sao lại tự mình tới vậy? Người ta bảo các ông là người tu luyện thuộc quốc gia, thật cũng ra vẻ lắm.
Bá
Ba người áo bạc đứng sau người áo đen không hẹn mà cùng tiến lên một bước, thái độ của Trương Dương rõ ràng là đang chọc giận bọn họ.
Trong phòng khách phút chốc không khí lạnh như băng.