Thầy Ơi Em Ghét Thầy Chương 3.2


Chương 3.2
Chiếc camera quý giá

Ngày cuối tuần là thời gian Chu Dật dạy bổ túc cho tôi, tôi cũng thật bội phục chính mình, vậy mà cũng không vắng một buổi chứ đừng nói đến trốn học.

Tôi vì bản thân chăm chỉ, tiến bộ, gật gù đắc ý, Chu Dật liền hung dữ cảnh cáo tôi: “Dạy bù miễn phí cho em, em còn muốn trốn? Chu Đạm Đạm em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tôi co giật một trận, cảm thấy nói thế cũng có lí.

Địa điểm học bù vẫn định ở một quán nước tôi thường đến, ba giờ chiều, tôi tắm rửa thơm phức, sau đó lấy sách vở tung ta tung tăng đi ra ngoài.

Tôi ra khỏi nhà, đầu tiên là gọi một cuộc điện thoại thay đổi địa điểm thành một quầy sách cách không xa nhà anh ta và nhà tôi, cũng xem như yên tĩnh.

Chu Dật rõ ràng rất lúng túng, tôi khinh thường tắt điện thoại.

Hứ, đối diện quán nước chính là cửa tiệm kim cương lớn của chính anh ta, anh ta chịu được, tôi thì chịu không nổi đấy!

Tôi đột nhiên nhớ tới có một lần tôi nói với Chu Dật quả thực không thể tưởng tượng anh ta bị một đám những người lão luyện chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng vây ở chính giữa, gọi “thiếu gia” “ông chủ” “anh cả”.

Mà tôi cảm thấy ở trong gió nhẹ Phật tổ kích động cho tôi một bạt tai, Chu Dật anh ta đúng là bị những người lão luyện vây bắt liếm quanh mông ngựa.

Tôi cầm sách bước đi nghiêm chỉnh đến quầy sách, Chu Dật đang ngồi trên một cái sô pha ở trong góc đọc sách.

Hôm nay không ngờ ăn mặc có chút trang trọng, áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là bộ âu phục màu xám bạc phẳng phiu, nhân viên thu ngân ở trước sảnh tranh thủ lúc rảnh rỗi chú ý nhìn anh ta.

Nói thật, tôi cũng buồn bã liếc mắt vì anh ta, anh ta hấp dẫn sự chú ý của người khác như vậy thì tất cả mọi người đều theo cách của tôi là thông minh.

Tôi lén lút nói thầm: Chú không nên công khai chạy tới đây giả bộ đạo đức giả chứ!

Cô chị nhân viên thu ngân thấy hai mắt của tôi dại ra nhìn chằm chằm ý trung nhân của cô nàng liền nổi cơn tức giận, giọng điệu điêu ngoa nói: “Đừng xem nữa, đến đây đều là đọc sách, cô không đọc sách thì đừng vào đây nha.”

Tôi sâu kín nhìn chị gái mắt một mí này, sau đó mới sâu kín nhìn đôi mắt hết sức chăm chú của Chu Dật.

Đắn đo hồi lâu, cuối cùng hé ra một nụ cười rực rỡ độc nhất vô nhị, nhặt lấy cành hoa lan, bước từng bước nhỏ lộn xộn, nhẹ nhàng hướng Chu Dật bay qua.

Chu Dật cuối cùng cũng ngẩng đầu, tôi liều lĩnh che kín miệng của anh ta, nửa thân thể ngã vào trên người anh ta, dịu hiền êm ái kêu một tiếng: Chồng ơi ~

Phù!

Cô chị ở trước sảnh bưng khay nước lệch đi, con mắt lệch đi, mũi lệch đi, tôi nhìn thấy cả khuôn mặt của cô nàng đều lệch đi, nghiêng mắt ngốc miệng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi đầu tiên lén nở nụ cười âm trầm…

Sau đó tôi văng ra khỏi người Chu Dật, ngồi nghiêm chỉnh, lô ra nụ cười của Tổng thống phu nhân chính thức: “I’m just kidding.”

Chu Dật híp mắt, cười lạnh, vẻ mặt cũng rất công việc: “I know, you are from a madhouse.”

Tôi đắc ý gật đầu, bưng lên ly nước chanh chị gái mắt một mí đưa tới.

Chu Dật đầu tiên là nguýt tôi mấy cái, nhưng mà da mặt tôi được luyện đến cảnh giới không ai có thể sánh kịp rồi, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó giống như là ma pháp biến ra một túi giấy màu trắng.

“Không phải chứ! Thầy mang theo nhiều sách như vậy ư?”

Anh ta liếc mắt lườm tôi: “Không phải sách.”

Sau đó lấy ra từ bên trong một cái hộp hồng nhạt đưa cho tôi.

Tôi kinh sợ che kín miệng lại, khoé mắt rưng rưng: “Thầy, đây là quà thầy tặng cho em sao? Tuy rằng em vừa mới lỡ miệng kêu thầy một tiếng chồng nhưng sao nhanh như vậy thầy đã đưa tín vật đính ước rồi, có phải quá nhanh hay không ạ? Thầy cũng đừng tặng kim cương nha, em đây hưởng thụ không dậy nổi đâu ạ…”

“Câm miệng!” Anh ta hung tợn ra lệnh

Tôi nhất thời im bặt.

“Ngừng sức tưởng tượng vô biên vô hạn của em đi, mở ra mà xem.”

Tôi rưng rưng gật đầu, mở cái hộp giấy màu hồng nhạt ra, thò tay lấy ra một cái gì đó vuông vuông.

“A!! Cái này cái này … Là cái cameras lần trước chúng ta thấy trên đường ạ, a không đúng gọi là máy ảnh kĩ thuật số chứ!”

Tôi kinh hỉ cầm lấy, quan sát chính diện trái phải.

Sờ lên thân máy thuần màu trắng là cảm giác ma sát, rất có xúc cảm, chiều dài béo tròn rất được yêu thích.

“Thầy, thầy thật sự nhờ bạn của thầy hỏi qua hả?”

Anh ta ngậm miệng cười: “Ừ, vừa lúc hắn từ Hồng Kông trở về thì đem theo một cái.”

“Oa! Thực sự rất nhanh nha, thầy, thầy thật là một người tốt, cuộn phim của máy ảnh này thì thế nào ạ, chúng ta nhanh tới thử chụp đi.”

Anh ta đưa qua một cái túi nhỏ: “Cuộn phim là mua riêng, một hộp gồm mười tấm, tới đây thầy chỉ cho làm thế nào.”

Anh ta cầm máy ảnh kĩ thuật số khẩy cái cửa nhỏ thấp ở phía sau ra, mở cuộn phim ra, là một hộp màu đen, nhắm ngay kí hiệu màu vàng bỏ vào.

Sau đó mở nút khởi động: “Được rồi, học được chưa?”

“Ừ vâng, học xong rồi ạ, chúng ta nhanh thử chụp đi. Cách thức chụp hình này trước đây em có hỏi qua.”

“Thầy chụp cho em nhé?”

“Không nên không nên, đây là của thầy Chu mua, đầu tiên phải chụp ảnh chung.”

Anh ta ngẩn người, sau đó gọi nhân viên bên cạnh qua: “Thật ngại quá, có thể giúp chụp tôi chụp hình được không?”

Tôi nhanh chóng đứng dậy lách qua bàn ngồi vào bên cạnh anh ta, nhân viên kia đã giơ cái cameras lên, tôi hơi nghiêng đầu, vừa mới nở nụ cười mỉm thì thấy ánh sáng chợt loé lên, máy móc bắt đầu ken két lộc cộc hoạt động.

Tôi chạy tới xem thành quả của cameras, luôn miệng nói lời cảm ơn với nhân viên, sau đó hiếu kì nhìn vào tấm ảnh từng chút từng chút đi ra.

“Thầy Chu à, thầy vừa mới làm biểu cảm gì đây?”

“Không biểu cảm.”

“Hừ, vậy cái này cho thầy giữ đi.”

“Làm sao vậy? Em không muốn?.”

“Không phải không phải, đây là thầy mua giúp em nha, bức đầu tiên nên để thầy giữ đi, đừng làm mất đấy ạ.”

Anh ta nghe xong cúi đầu cười: “Đã biết.”

Ai có thể biết được, chiếc cameras thuần màu trắng cùng tấm ảnh mỏng manh nho nhỏ lại trở thành hồi ức quý giá nhất của hai người chúng tôi sau này.

Chụp ảnh xong, chúng tôi bắt đầu học, anh ta đem mấy công thức toán học quan trọng và tinh tuý nói rút gọn, rồi ném cho tôi một quyển bài tập dày: “Làm đi, luyện tập những đề này xong em sẽ không sai nữa.”

Tôi hung hăng nhận bài tập: “Hoá ra thầy Chu chỉ biết nói ngữ văn, mỗi lần dạy toán học đều bảo em làm bài.”

Anh ta gõ đầu tôi: “Toán học quan trọng nhất là luyện tập, đừng dài dòng. Nhanh làm đi.”

Tôi nói với anh ta nhưng mà không thể làm gì khác hơn là yên lặng làm bài, anh ta thản nhiên ngã người, tựa trên đệm sô pha mỉm cười, bắt tay vào lật tiểu thuyết.

Tôi làm bài một hồi, ngẩng đầu thấy anh ta vô cùng hài lòng, trong lòng nghi hoặc: “Thầy ơi, thầy xem tiểu thuyết gì đấy, sao lại cười vui vẻ như vậy?”

Anh ta nhìn trang bìa mỉm cười: “Viết về tình yêu thầy trò.”

Tim tôi đập thình thịch run lên, không nói chuyện, vùi đầu làm bài.

Anh ta nhìn tôi không nói chuyện, không giận không cười, vẻ mặt thản nhiên buông sách, lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi bị anh ta nhìn cực kì khó chịu, thậm chí ngay cả tay cầm bút cũng run nhè nhẹ.

Mắt tôi nhìn chằm chằm công thức phức tạp, nhưng trong đầu lại nghĩ đến hình dáng của anh ta.

Lại không dám ngẩng đầu, không thể làm gì khác hơn là nhìn ngón tay của anh ta.

Anh ta có lẽ là nhìn ra tôi không chú tâm, không hờn giận nói: “Chăm chú làm bài.”

Tôi nghe xong trong lòng càng buồn phiền hơn, thẳng thắn buông bút, nhìn chằm chằm anh ta.

“Làm sao vậy?” Anh ta hỏi tôi.

Tôi dán mắt vào anh ta một phút, trong đầu tựa như một thứ hồ dán đậm đặc, vô số tâm tư bay tới bay tới, cuối cùng là đầu thực sự nóng lên, tâm ngổn ngang, xúc động, táo bạo, nóng bỏng trực tiếp khiêu khích nói: “Thầy, có phải thầy thích em không ạ?”

Sau đó không khí xung quanh đều đóng băng.

Tôi nghe âm thanh da mặt của mình vỡ vụn…

Tôi mò lấy hai tay run run lạnh buốt của mình…

Sau đó nhìn vẻ mặt thập phần bình tĩnh của Chu Dật…

Âm thanh dịu dàng êm tai: “Chu Đạm Đạm, làm xong bài mới được nói chuyện với thầy.”

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/47094


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận