THẾ GIỚI TU CHÂN
Chương 735 : Côn Luân hồn
Tác giả : Phương Tưởng
Dịch & Biên tập : Mỹ Nam Tử
Nguồn : bachngocsach.com
Một thân hình hoàn mỹ chậm rãi hiện ra từ trong dược trì.
Thân thể cao gầy nhưng hiện lên từng múi da thịt rạch ròi mà cân đối, cặp mắt trên gương mặt anh tuấn kiên nghị đang nhắm chặt lại. Bất chợt hắn mở to mắt ra, từ nơi sâu thẳm hiển hiện tinh thần hết sức thâm thúy và mênh mông, khiến cho người khác dễ bị mất tự chủ mà lạc lối.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, lúc này nước ao trên thân thể tựa như giọt sương đọng lại trên lá sen liền sóng sánh rồi lăn rớt xuống.
Trông hắn rất hoàn mỹ không để lại chút tỳ vết nào, thậm chí còn nghĩ hắn là kiệt tác của ông trời ban cho nữa kìa, lúc này trong ánh mắt của toàn thể Trưởng lão đều lộ vẻ vui mừng và mãn nguyện.
“Cảm giác thế nào?” Vị Chưởng môn có đôi mày bạc trắng hỏi ngay, hiển nhiên Lâm Khiêm có thể hiểu được lời hỏi han ân cần qua lời nói của Chưởng môn.
Hắn cũng không trả lời ngay mà thử vận động thân thể một lát, biểu lộ dường như hơi nghi hoặc gì đó.
Chưởng môn thấy thế, không do dự chút liền nói: “Hãy đến Thử Kiếm Trường nào”.
Thử Kiếm Trường.
Hiện tại Lâm Khiêm không tốn chút sức lực nào chém thẳng một nhát vào Thử Kiếm Thạch vô cùng cứng rắn, thế mà giống như cắt miếng đậu hủ vậy, khiến cho toàn bộ Trưởng lão đều không tự chủ như hít phải luồng khí lạnh vậy.
Thử Kiếm Thạch là một trong những tảng đá cứng nhất thiên hạ, và đây cũng là tảng Thử Kiếm Thạch cao hơn trượng, lớn nhất Côn Luân. Cho dù là Chưởng môn có thi triển toàn thân linh lực đi nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng chém đứt khối Thử Kiếm Thạch này ra làm hai.
Lâm Khiêm không hề chú ý tới thần sắc của chư vị Trưởng lão, hắn đang đắm chìm vào một loại trạng thái kỳ lạ.
Hắn có chút lạ lẫm với thân thể của mình, hiện tại lực lượng ẩn chứa quá kinh người, mỗi lần hắn giơ tay nhấc chân lên là Thần lực tự nhiên lưu chuyển, thật là thuận lợi không nói nên lời. Hắn lại thử dung nhập kiếm ý vào trong đó, rõ ràng không bị chút trì trệ nào ngược lại uy lực còn tăng vọt lên nữa.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, phi kiếm trong tay hắn không cách nào thừa nhận nỗi lực lượng Thần lực quá mạnh mẽ đó, lập tức tan thành chất thép mà không ngừng nhỏ giọt xuống.
Sự việc này làm cho Lâm Khiêm lộ ra vẻ hết sức bất ngờ, vốn phi kiếm trong tay hắn chính là một trong những thanh kiếm rất có danh tiếng của Côn Luân, đẳng cấp đạt tới thất phẩm, có tên là Thiên Vẫn, không ngờ thế mà cũng chẳng cách nào thừa nhận nỗi Thần lực.
Chư vị Trưởng lão đều nhíu mày, quả thật Thần lực rất mạnh bạo nhưng thậm chí cả phi kiếm thất phẩm mà cũng không cách nào thừa nhận được thì rõ ràng đây là một vấn đề hơi phiền phức.
“Xem ra chuyến tìm kiếm di tích viễn cổ đó chúng ta phải xúc tiến sớm hơn mới được” Một tên Trưởng lão trầm giọng nói.
“Không sai, phi kiếm thất phẩm lại bị tan thành chất thép, e rằng bát phẩm cũng không cách nào phát huy được uy lực của Thần lực” Một tên Trưởng lão khác đành thở dài rồi nói tiếp: “Nếu như chúng ta có thể đoạt được Thiên Sứ Cụ Trang vào tay thì tốt biết mấy, thật không biết khi hai thứ này kết hợp lại với nhau sẽ có uy lực lớn đến cỡ nào”. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
“Tại sao lại tránh gần tìm xa thế? Nhiều di chỉ thế kia nhất định sẽ có một hai thanh Thần binh mà, chỉ vì trước kia chúng ta chưa coi trọng mà thôi”.
. . .
Đôi mắt Chưởng môn lộ vẻ suy tư, bỗng nhiên nói: “Minh Trưởng lão, ngươi tới thử xem sao”.
“Được !” Một vị Trưởng lão râu tóc hoa râm liền gật đầu ứng tiếng, lão bước đến chỗ khối Thử Kiếm Thạch lúc trước mới bị chặt ra, rồi thúc dục Thần lực chém thẳng thanh kiếm xuống Thử Kiếm Thạch, khiến cho thanh kiếm cắm vào được một nửa.
Chư vị Trưởng lão này đều là người thông minh tuyệt đỉnh, vì thế tức khắc ai nấy lộ ra vẻ suy tư.
“Quả nhiên không sai !” Cặp mắt của Chưởng môn như chiếu hào quang uy nghiêm, rồi trầm giọng nói: “Nếu tu vi đạt Phản Hư kỳ mà tu luyện Thần lực thì thực lực tuy có thể gia tăng, nhưng so với người chưa tiến vào Phản Hư rõ ràng Thần lực sẽ yếu hơn rất nhiều”.
Minh Trưởng lão vừa nghe thế lập tức thần sắc trở lên nghiêm túc, cặp mắt tỏ vẻ trầm tư: “Chưởng môn nói có lý. Sau khi tiến vào Phản Hư kỳ thì chúng ta đã câu thông được với thiên địa, hồn đã hợp thành một thể, lại phải thay đổi cách thức đã quen thuộc trước kia, nên thực lực được tăng trưởng cũng có hạn”.
Lão ngó thanh phi kiếm trong tay mà thần sắc có chút ảm đạm, hiện tại phi kiếm trong tay lão cũng đạt tới thất phẩm, nhưng lại hoàn toàn chẳng có chút tổn hại gì. Từ đó có thể hiểu được, Thần lực của lão so với Lâm Khiêm rõ ràng yếu hơn không ít.
“Chẳng lẻ muốn tu luyện Thần lực phải càng sớm càng tốt sao?” Một tên Trưởng lão không kiềm được hỏi ngay.
“Lâm Khiêm, hãy nói ra ý kiến của ngươi đi” Chưởng môn bỗng nhiên bảo.
Lâm Khiêm trầm ngâm một lát rồi mới chậm rãi mở miệng: “Đệ tử cảm thấy không hẳn là như vậy. Thần lực của chúng ta so với Thần lực có từ thời Viễn Cỗ kỳ thật không giống nhau lắm. Thần lực của chúng ta vốn được biến hóa từ linh lực mà ra, có thể thành tựu nhờ lấy linh lực và kiếm ý làm lực lượng nồng cốt, rồi mới tự phát triển thành hệ thống hoàn chỉnh. Dù sao linh lực vẫn là trụ cột, thế nhưng dưới Kim Đan kỳ thì linh lực chưa ổn định, ngược lại trên Phản Hư kỳ thì vòng chu thiên cũng đã tự hình thành rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, theo suy đoán của đệ tử ắt hẳn nên cho đệ tử Kim Đan và Nguyên Anh kỳ tu luyện mới được. Trong đó Nguyên Anh kỳ thì e rằng có thể sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên muốn biết kết quả cuối cùng thế nào, chúng ta cần phải thử qua mới biết được”.
"Rất có lý".
Chư vị Trưởng lão đều vuốt cằm, ai trong số bọn họ cũng đều có tu vi thâm hậu, nên việc thông hiểu về vấn đề tu luyện đều thâm sâu hơn so với Lâm Khiêm, nên Lâm Khiêm chỉ cần thốt ra một câu thôi, lập tức mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ. Tuy nhiên không ít Trưởng lão đều có thần sắc ảm đạm, bởi vì có thể trở thành Trưởng lão nếu chẳng phải có tu vi Phản Hư kỳ thì nhất định cũng là Nguyên Anh kỳ rất gần với Phản Hư rồi.
Nay bọn họ tu luyện Thần lực lại không cách nào chuyển hóa tinh thuần như đám đệ tử trẻ tuổi được, cũng vô tình khẳng định việc tu luyện Thần lực của bọn họ đã bị hạn chế. Quả thật bọn họ tuyệt đối không thể nào ngờ được, họ đã trải qua thời gian dài đau khổ để tu luyện được tới đây, thế mà bây giờ ngược lại biến thành trở ngại khi bọn họ muốn tiến lên bước nữa.
Lập tức bầu không khí trở nên hơi lắng đọng lại, làm cho tinh thần mọi người sa sút hẳn đi.
"Lâm Khiêm !" Chưởng môn đột nhiên mở miệng gọi.
"Đệ tử xin nghe!" Lâm Khiêm vội vàng cung kính nghe dạy.
“Thần lực do ngươi tự ngộ ra, mặc dù nhờ có các vị sư thúc bá trợ giúp hoàn thiện, nhưng ngươi cũng không thể lười biếng được, hằng ngày cần phải không ngừng nghiền ngẫm tu luyện đấy”.
“Vâng !”
“Kể từ hôm nay, ngươi nhậm chức Các chủ của Kiếm Các, tự kiến lập ra Kiếm Các riêng biệt”.
Lâm Khiêm thân hình chấn động, toàn trường bỗng lặng ngắt như tờ.
Tất cả các Trưởng lão đang có mặt đều khó kiềm lòng được mà hiện lên vẻ kinh ngạc. Kiếm Các, là một đặc thù trong Côn Luân. Mỗi vị được nhậm chức Các chủ của Kiếm Các đều là Chưởng môn tương lai sau này, người đó cần phải tự mình kiến lập ra Kiếm các, toàn bộ chín thành viên trong Kiếm Các tính luôn cả Các chủ, đều chính là lực lượng chủ lực trợ giúp cho người đó kế nhiệm về sau.
Bình thường Kiếm Các phần lớn không được nhắc tới, chỉ khi nào tới lúc Chưởng môn cần công bố người nối nghiệp mới được mở ra.
Mặc dù cơ hồ toàn bộ mọi người đều biết rõ Chưởng môn đời sau của Côn Luân tất nhiên sẽ là Lâm Khiêm, nhưng không ai ngờ được ngày này lại tới nhanh như thế. Dù gì Chưởng môn cũng có tu vi khó lường, rất có uy nghiêm, đồng thời được mọi người hết sức tín nhiệm.
“Các vị Trưởng lão có ý kiến gì khác không?” Ánh mắt của Chưởng môn nhìn quanh chư vị Trưởng lão.
“Không có ý kiến!”
“Không có ý kiến!”
. . .
Toàn bộ các Trưởng lão đều có thần sắc nghiêm nghị, thái độ lại đồng loạt nhất trí, bởi vì ai cũng hiểu rõ Lâm Khiêm nhậm chức Các chủ Kiếm Các đó là mục tiêu chung mà không thể ngăn cản.
“Đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của sư phụ” Lâm Khiêm nhất nhất tuân lệnh, thần sắc cũng khôi phục lại bình thường, tuy lời nói không ra vẻ dõng dạc cho lắm, nhưng Chưởng môn nghe ra được sự kiên quyết trong lời nói của hắn, vì thế trong ánh mắt lão cũng hiện lên tia vui mừng.
Thần sắc của Chưởng môn nghiêm nghị uy nghi, hào quang từ cặp mắt tỏa ra khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào, râu tóc trắng phau không gió mà bay, thanh âm như kiếm sát phạt nghe rổn rảng.
“Thế cân bằng trước đây đã bị phá vỡ, bắt đầu cho một thời đại mới. Tương lai của Côn Luân chúng ta đều nằm hết trên vai những người trẻ tuổi này. Chỉ có bọn họ mới có thể xông pha trong thời loạn này, lúc đó Côn Luân mới có thể tranh đấu được! Còn những di chỉ kia, chúng ta không thể đánh đổi bằng tính mạng của các đệ tử được, vì mỗi đệ tử đều là một phần hi vọng của Côn Luân. Do đó những lão già gần đất xa trời như chúng ta đã đến lúc mở đường tiên phong cho bọn hắn, các vị, ánh dương quang của chúng ta cũng sắp lu mờ rồi, thời đại của chúng ta cũng đã trôi qua, bây giờ chúng ta chỉ có thể làm một điều duy nhất đó là hãy dùng thanh kiếm sắc bén của mình, dùng sức nóng của ánh dương quang xế chiều này, dùng cả sinh mạng còn lại của chúng ta mà hãy bồi đắp cho tương lai của bọn hắn, để tăng thêm cơ may trong trận chiến sắp tới đây!”
Gió thổi phần phật trên không trung của Thử Kiếm Trường, lời nói lẫm liệt của Chưởng môn đã không ngừng kích động mọi người. Mỗi vị Trưởng lão đều lắng nghe và nhập tâm từng câu nói, bọn họ mất tự chủ khiến cho thân hình cứ thẳng tắp người ra, trên mặt lộ vẻ kích động và sùng kính không thôi. Thoáng chốc tư tưởng uể oải lúc vừa rồi vì tu luyện Thần lực khó tiến triển kia đã tiêu tan không còn chút tăm hơi nào nữa.
“Chúng ta là Côn Luân, trách nhiệm này là của chúng ta, sứ mạng đó cũng của chúng ta, chúng ta phải tự chịu trách nhiệm cho suy nghĩ của mình. Nếu như đã nhất quyết hy sinh thì mấy lão già như chúng ta đây, kể từ hôm nay những thứ tài liệu liên quan như Luyện Khu Thần Trì, hay Kết Đan đều toàn bộ ngừng cung ứng cho thế hệ Trưởng lão và Chưởng môn nữa. Hiện tại ta đã tra ra được manh mối của bảy chỗ Viễn cổ di chỉ, quyết định mỗi nơi sẽ giao cho ba vị Trưởng lão đồng hành thăm dò, còn thanh kiếm này của ta cũng đến lúc phải xuất động rồi. Hơn nữa, những Trưởng lão còn lại phải vượt ra tiền tuyến mà thay thế cho tất cả các đệ tử Kim Đan kỳ. Đồng thời triệu tập toàn bộ những đệ tử Kim Đan kỳ trở về môn phái mà bắt đầu tu luyện Thần lực! Từ lực lượng đó chúng ta nhất định sẽ tìm ra những đệ tử có thiên phú mà dốc lòng bồi dưỡng”.
“Chúng ta muốn tranh thủ thời gian giúp đỡ bọn họ, khiến cho họ mau chóng trưởng thành! Đến lúc nào đó bọn hắn mạnh lên rồi, thì tương lai của Côn Luân chúng ta tất nhiên sẽ tỏa sáng!”.
Thanh âm hết sức uy nghiêm và khắc nghiệt, vang vọng tràn ngập khắp nơi với một khí thế khó gì chống lại nỗi.
“Các vị, xin hãy giúp đỡ ! Vì Côn Luân chúng ta” Chưởng môn cúi người thật sâu, khiến cho cặp chân mày kiếm vốn rất dài và trắng xóa như tuyết buông chạm xuống đất.
Toàn bộ các Trưởng lão đều có thần sắc nghiêm nghị nhưng vô cùng cuồng nhiệt, bọn họ thấy vậy cũng đồng thời khom người trả lễ, cùng thốt lên một câu tôn kính mà không kém phần kích động: “Xin nghe theo mệnh lệnh Chưởng môn! Hãy vì Côn Luân!”.
Chiếc mũi của Lâm Khiêm bỗng nhiên cay xè, cặp mắt hắn tự dưng nhòa đi, hắn vội cúi đầu xuống mà hai bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại.
Côn Luân!
*
* *
Thần sắc Thúc Long khó dấu khỏi vẻ mệt mỏi, đám Khổ Vệ ở bên cạnh đang ngủ nghiêng qua ngã lại, lúc này doanh địa vô cùng yên tĩnh chỉ nghe tiếng ngáy vang liên tục không ngừng. Với thân thể cường hãn như Khổ Vệ đây, chỉ khi nào dưới tình huống bị tiêu hao thể lực cực độ mới xuất hiện cảnh tượng như trước mắt đây. Hắn ngẩng đầu thoáng nhìn lên bầu trời thấy đã gần sáng bạch, tuy nhiên ngó qua quang cảnh tường đổ trước mắt thì biết rõ nơi đây vừa mới trải qua một trận chiến vô cùng kịch liệt.
Cho tới nay tốc độ hành quân của Vệ Doanh vẫn là một vấn đề nan giải. Mặc dù đã có Kim Ô Doanh nghĩ hết mọi biện pháp, thậm chí tăng cường nhiều loại pháp bảo vận dụng lên thân thể của bọn hắn nhưng hiệu quả vẫn chưa khả quan hơn, vì bọn họ tu luyện chính là Ma công, nên không am hiểu cách dùng pháp bảo được. Về sau này, nhờ có đại nhân Thuần Vu Thành nuôi dưỡng linh thú, nên mới phần nào giải quyết được khuyết điểm này.
Nhưng nếu so với Chu Tước Doanh thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Cho nên Công Tôn Sai đã giao nhiệm vụ bảo vệ mé bên cánh cho bọn hắn, vì mé bên cánh này cũng có một Giới mang tài nguyên trọng yếu đó chính là Sa Giới. Việc chiếm lấy Sa Giới cũng chẳng tốn nhiều công sức lắm, bởi vì lúc này Huyền Không tự đã không còn bao nhiêu người đến thủ vệ Sa Giới nữa.
Tuy nhiên Sa Giới vốn là mảnh đất màu mỡ, nên có không ít thế lực đang dòm ngó, vì thế cho đến lúc này Thúc Long đã dẫn đầu Vệ Doanh đánh tan hết tám chi chiến bộ của các thế lực khác nhau!
Vì bọn hắn liên tục khổ chiến, nên cho dù có ý chí vô cùng kiên cường như Vệ Doanh đi nữa, cũng rơi vào cảm giác mệt mỏi rã rời.
Đột nhiên có một con hạc giấy bay tới rồi rơi ngay vào tay Thúc Long, tinh thần Thúc Long liền chấn động mà lập tức mở hạc giấy ra, tức thời trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rở như điên.
Rốt cuộc người của Kim Ô Doanh đã tới rồi!
Rất nhanh chư Tướng của Vệ Doanh đều bị đánh thức, một lực lượng mật thám đáng kể được phái đi để phòng ngừa những nhóm nhỏ địch nhân lẻn vào, mà gây thương tổn đến Kim Ô Doanh.
Không lâu sao, một đội tàu hùng dũng xuất hiện, phía chân trời dần hiện ra vô số điểm đen, mỗi chấm đem đó chính là một bảo thuyền.
Khi đội bảo thuyền tiến tới gần, vì thông qua một phù trận khuyếch đại âm thanh nên nghe rõ ràng tiếng hô to dồn dập, kêu la ầm ỉ liên tục không ngừng, vô cùng náo nhiệt.
“Nhanh nào ! Chuẩn bị đầy đủ những thùng tài liệu! Chuẩn bị rời thuyền cho tốt! Toàn đội phải trình tự không được loạn động, hành sự nhanh lên!”
“Toàn đội giữ vững tinh thần, lúc này ai phạm lỗi thì đừng trách ta không khách khí!”
“Đã tìm được dấu hiệu, lập tức bố trí chủ phù trận, phải hoàn thành trước lúc trời tối!”
. . .
Đội tàu vừa dừng lại, có vô số nhóm người cùng rất nhiều các loại thùng chứa tài liệu, toàn bộ kéo đến như nước lũ ầm ầm vỗ mạnh vào mạn thuyền rồi văng ra tung tóe. Đám Khổ Vệ ở trên mặt đất chỉ cảm thấy bầu trời như tối sầm lại, trong nháy mắt cả không gian như bị giăng kín, chằng chịt che khuất cả bầu trời!