Thế Giới Tu Chân Chương 832 : Phản kích (4).

Tu Chân Thế Giới
Tác giả:Phương Tưởng

Chương 832: Phản kích (4).

DConverter: cuongphoenix & CCD
Dịch giả: Tử Uyển Thanh
Biên dịch: blackcat132
Biên tập: blackcat132
Nguồn: TTV




Hắc Yên yêu là người đầu tiên nhận ra biến hóa của đối phương.

Tầm mắt chiến lược tốt khiến hắn nhanh chóng nhận ra ý đồ của đối phương, trong lòng hắn cũng khá căng thẳng, cao giọng nói: “Mọi người chú ý, bọn họ chuẩn bị tấn công trên toàn mặt trận! Phòng thủ tốt khu vực của mình, không được để xuất hiện góc chết! Nguyệt, ngươi đến cao điểm, cá lọt lưới giao cho ngươi!”

Nam Nguyệt đáp ứng: “Được!” Ngay sau đó nàng đứng lên đi tới cao điểm, trong tay hiện ra một cây quang cung.

Thiên nam thần tiễn!


Thiên nam thần tiễn sau khi được thần lực hóa thì phát ra ánh sáng màu tím lóng lánh, dây cung mảnh khảnh thẳng tắp tràn ngập sức mạnh.

Nam Nguyệt đứng thẳng đón gió, vẻ mặt lạnh lùng, nàng đã sớm không còn là tiểu nha đầu năm xưa cái gì cũng không biết nữa. Thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, tâm lý đã trải qua nhiều thử thách, nàng xứng đáng là đội trưởng được mọi người tin cậy.

Nàng có khả năng tấn công xa nên khu vực kiểm soát rất rộng.

Mọi người ở cùng một chỗ đã lâu, phối hợp với nhau rất ăn ý, nghe thấy Hắc Yên yêu nhắc nhở thì đều không khỏi tập trung tinh thần, mỗi khi Hắc Yên yêu nói thế thì có nghĩa trận chiến tiếp theo chính là khổ chiến.

Nhưng chẳng ai trong bọn họ e sợ điều này, bọn họ đều còn trẻ, nhiệt huyết dâng trào, có thể lực và chiến ý vô cùng vô tận. Tu luyện liên tục nhiều năm, các loại tu luyện đặc biệt của Mạc Vân Hải làm bọn họ có được kỉ luật nghiêm khắc và ý chí cứng rắn như sắt thép.

Ở Mạc Vân Hải, kẻ không có ý chí bị mọi người khinh thường nhất. Bất luận là Công Tôn Sai hay Vi Thắng, hay Tả Mạc đều là kẻ có ý chí cực kì ngoan cường, bị ảnh hưởng bởi bọn họ nên Mạc Vân Hải vô cùng sùng bái phẩm chất này.

Mạc Vân Hải có một câu nói: “Ngươi có thể không có thiên phú, có thể không có tài năng, có thể không có gia thế nhưng tuyệt đối không được thiếu ý chí.”

Mọi người ngưng thần tĩnh khí, sắc mắt trầm tĩnh.

Hắc Yên yêu chưa bao giờ khẩn trương như này, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống nguy hiểm như thế nhưng không biết vì sao trong cơ thể hắn lại cảm thấy phấn khích khó nói nên lời, hắn chẳng thấy sợ hãi chút nào.

Trong đầu hắn thoáng hiện ra những sở học của bản thân, bình thường mọi người đều chiến đấu trong phạm vi nhỏ, chưa ai trải qua đại chiến như này.

Phía xa xa bắt đầu xuất hiện bóng dáng địch nhân.

“Chú ý! Địch nhân sắp tới!” Hắn cao giọng nhắc nhở.

Khi những bóng dáng kia dần dần hiện ra trong tầm mắt, rốt cuộc hắn cũng đã nhìn thấy rõ, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng, đối phương tản ra rất rộng, chẳng có chút liên hệ gì với nhau cả.

Khi hắn nhìn thấy thế trận của đối phương thì trong lòng càng thêm cảnh giác.

“Bọn họ định liều mạng rồi!” Hắc Yên yêu không nhịn được lại nhắc nhở, khói đen bao phủ quanh người hắn như những chiếc xúc tu vươn ra nhập vào các cấm chế bên cạnh.

Bóng dáng đối phương ở ngoài năm mươi dặm có chút kiềm hãm.

Năm mươi dặm, đó chính là phạm vi công kích cấm chế, địch nhân hiểu rõ cấm chế như lòng bàn tay vậy.

Hắc Yên yêu không cần nghĩ ngợi nói ngay: “Giết!”

Cùng lúc đó, tu giả vừa rồi hơi kiềm hãm trong giây lát đồng loạt phát lực, tập trung sức mạnh toàn thân với tốc độ kinh người vọt tới phía trước!

Mỗi người đều được bao phủ trong quang mang, quang ngân không ngừng xẹt qua bầu trời.

Đón bọn họ chính là mưa công kích, vô số quang mang các thể loại từ trong cấm chế bắn ra, trong nháy mắt bao phủ phạm vi năm mươi dặm xung quanh cấm chế.

Địch nhân đã muốn liều mạng, không ai lui bước, không hề có tiếng gào thét thảm thiết.

Những gia hỏa bị cấm chế công kích đều bị đánh tan thành vô số mảnh nhỏ hoặc biến thành tro bụi.

Những tu giả Thiên Hoàn này không hề sợ chết, phía trước ngã xuống phía sau xông lên, ngoan cường liều mạng né tránh, không ngừng biến ảo thân hình nghênh đón mưa công kích, cố gắng tiến lại gần!

Khoảng cách năm mươi dặm đối với tu giả mà nói thì không quá dài.

Dù cho chiến bộ của Thiên Hoàn không nổi tiếng bởi tốc độ nhưng tấn công không tiếc tính mạng vẫn khiến đám người Hắc Yên yêu cảm thấy một áp lực rất lớn.

Bọn họ có quá ít người!

Khi chiến bộ của đối phương tấn công trên toàn mặt trận thì cảnh tượng đó rất đồ sộ.

Vô số người được bao phủ trong quang mang, tràn ngập bầu trời, dày đặc chi chít giống như không có giới hạn vậy. Gương mặt bọn họ vặn vẹo dữ tợn, vừa nhìn đã có thể nhận ra bọn họ đang rất điên cuồng và bộ dáng thì như muốn cắn ai đó, bọn họ dùng tốc độ kinh người giống như châu chấu nhào tới.

Khi toàn bộ bầu trời và mặt đất đều là những tên gia hỏa như vậy, người gan hơi nhỏ chỉ sợ sẽ quay người bỏ chạy.

Đám người Hắc Yên yêu cũng điên lên rồi!

Không lý do, mọi người đều gào lớn, bọn họ mở to mắt, tập trung thần lực toàn thân tới cực hạn, thần thức cũng được vận dụng tới cực hạn, thao túng toàn bộ cấm chế có thể điều khiển, điên cuồng khai hỏa tất cả cấm chế!

Rầm rầm ầm!

Tiếng nổ không dứt bên tai làm người ta chẳng nghe thấy gì ngoài những tiếng ầm ầm.

Công kích như mưa khiến mặt đất trong phạm vi năm mưa dặm bị cày xới nát tươm. Những bóng người trên trời giống như thiêu thân lao đầu vào lửa điên cuồng di chuyển trong rừng ánh sáng.

Nam Nguyệt đứng ở cao điểm cũng bị chấn động, nàng đã bị cuộc chiến tàn khốc trước mắt làm cho kích động.

Lúc trước bọn họ đột phá vô cùng thuận lợi, không thể nghi ngờ luyện yêu tháp đã suy yếu nhưng những tên gia hỏa điên cuồng này lại khiến nàng phải một lần xem lại Thiên Hoàn.

May mà hầu hết những người này đều có thần lực rất yếu, quang mang lấp lánh trên người bọn họ đa số là quang mang do linh lực phát ra.

Nếu như chiến bộ này đều tu luyện thần lực thì dù cho chỉ mạnh hơn một chút mà muốn dựa vào ít người bọn họ vậy tuyệt đối không có khả năng áp chế chiến bộ này.

Không thể nghi ngờ, đây chính là một chiến bộ pháo hôi không được coi trọng, thần lực của bọn họ rất yếu ớt, trên người lại không có thần trang mà lại là linh giáp, vừa nhìn đã có thể nhận ra. Nhưng một chiến bộ pháo hôi mà lại có ý chí chiến đấu như thế vẫn khiến người ta tôn kính.

Rất nhanh, Nam Nguyệt không còn thời gian để nghĩ ngợi linh tinh nữa.

Có cá lọt lưới!

Nàng nheo nheo mắt, tay phải hạ xuống, trong nháy mắt đã biến mất.

Một tia sáng thẳng tắp nhanh như chớp xuyên qua lồng ngực đối phương.

Đối phương há hốc mồm, không kịp phát ra bất cứ tiếng kêu nào, nhãn thần nhanh chóng trở nên ảm đạm, ngã ngửa ra sau.

Nam Nguyệt tập trung toàn bộ tinh thần vào chiến đấu, tần suất công kích của nàng cũng vô cùng kinh người. Tay phải nhanh tới mức hóa thành hư ảnh, từng đạo quang tiễn tinh tế thẳng tắp không ngừng xuất hiện rồi lại biến mất trong tay nàng.

Quang tiễn như mưa!

Không có mũi nào trật!

Nàng giống như tử thần, không chút cảm xúc mà thu gặt sinh mạng với tốc độ cao.

Thiên nam tiễn thuật được thần lực hóa biến thành thiên nam thần tiễn, so với trước đây thì uy lực tăng vọt, linh giáp yếu đuối của đối phương ở trước mặt nó mỏng manh giống như tờ giấy vậy.

Rất nhanh đối phương đã phát hiện ra Nam Nguyệt đang đứng ở cao điểm, bọn họ đều cố gắng tránh né nàng.

Nhưng bất luận bọn họ né tranh thế nào thì quang tiễn vẫn không trật ra ngoài, nó giống như có thể xuyên qua không gian trực tiếp xuất hiện trước mặt họ và nhanh chóng mang đi sinh mệnh của họ.

Phụt!

Một vòi máu bắn ra, chiến tướng cảm thấy ngực rất đau, trái tim hắn như bị thứ gì đó lấy đi vậy.

Gương mặt điên cuồng của hắn dần trở nên bình tĩnh, không có hối hận, không có phẫn nộ.

Chỉ có thể làm tới mức này thôi…

Ầm, hắn ngã ngửa ra sau, trong đôi mắt dần mất đi sức sống của hắn thi thoảng lại lóe lên ánh quang ngân trên bầu trời.

Chiến tướng Thiên Hoàn chết giống như cao trào của bản nhạc tử vong trên chiến trường, tu giả còn sống càng thêm điên cuồng xung kích, xung kích không màng sống chết!

Không ai lui về sau.

Bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ máu.

Khi bóng người sau cùng ngã xuống, chiến trường một lần nữa trở nên yên lặng.

Mọi người đều như ướt như chuột lột, ai cũng cố gắng thở dốc, vẻ mặt dữ tợn dần bình tĩnh hơn, không ai nói gì, ngay cả Chanh Phát yêu luôn lải nhải cũng không nói gì.

Ánh mắt bọn họ đều đang nhìn về phía chiến trường, thi thể khắp nơi, không ai còn sống.

Mọi người đều không muốn nói chuyện. Chiến bộ này là một chiến bộ pháo hôi, trình độ chiến tướng của bọn họ bình thường, trình độ của chiến sĩ cũng chỉ dừng lại ở thời đại linh lực, trang bị của bọn họ cũng tầm thường nhưng một chiến bộ như thế lại thể hiện ra ý chí chiến đấu vô tận đáng được kính trọng. Không ai lui bước, không ai chạy trốn, mọi người đều mang trong người một tín niệm phải chết để tấn công cấm chế.

Mấy người Nam Nguyệt không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm xúc bản thân lúc này.

“Đúng là một chiến bộ đáng được tôn kính.” Hắc Yên yêu vô cùng cảm khái, giọng hắn cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

“Ồ, xem ra các ngươi đánh nhau rất khổ cực!” Giọng lão đầu từ đằng sau truyền tới.

Xoạt, mọi người quay lại nhìn, lập tức vẻ mặt mọi người đều trở nên cứng đờ, nghẹn họng nhìn trân trối.

Lão đầu như kéo thuyền trên sông, kéo một sợi dây thừng vàng óng ánh to bằng cánh tay, bộ dáng như bậc cao nhân tiền bối đi về phía mọi người.

Hai mươi tên gia hỏa xa lạ bị trói lại thành một chuỗi, kéo lê trên mặt đất, lão đầu xâu bọn họ lại như xâu chiến lợi phẩm.

Lão đầu cười gian xảo nhìn vẻ mặt hóa đá của mọi người, trong lòng vô cùng đắc ý.

“A, người nhiều quá nên không chú ý được hết.”

“Chiến lợi phẩm” dưới chân hắn đều lộ ra vẻ phẫn nộ, trợn trừng mắt, chỉ hận không thể dùng ánh mắt để đâm thủng lão đầu. Đáng tiếc cấm chế trên người làm bọn họ không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Rất nhanh Chanh Phát yêu đã bình thường trở lại, buộc miệng nói: “Oa, ngươi thật hèn mọn, giống hệt như đầu gấu trong trại giam vậy!”

Bốn phía lập tức yên lặng.

Vẻ mặt lão đầu trở nên cứng đờ, sát khí tràn ngập không gian.

Chanh Phát yêu với vẻ vô tội vội vàng quay sang hỏi những người khác: “Chẳng lẽ các ngươi không thấy giống sao?”

Những người khác quay mặt làm ngơ, không đành lòng nhìn.

“Ngươi chết chắc rồi!”

Lão đầu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Chanh Phát yêu.

-------------------------------

Tả Mạc nhận được tin tức mà Công Tôn Sai truyền tới, tâm lý cũng thả lỏng hơn nhiều. Chiến quả bên Công Tôn Sai rất tốt, nhất định có thể thu hút được sự chú ý của Thiên Hoàn.

Cuộc chiến giữa Côn Luân và yêu tộc đang ở vào thời điểm kịch liệt nhất, nghe nói chiến đấu giữa Mục Huyên và Mộc Hi vô cùng thảm khốc. Điều này cũng khiến Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm, Côn Luân bị chiến tranh ràng buộc không rảnh rỗi để tới đây náo loạn, đối với hắn thì đây chính là tin tức tốt.

Chiến bộ của Cốc Lương Đao đã xuất phát tiến về Tây Huyền.

Một khi Cốc Lương Đao và Chung Đức hội họp thì đại cục đã được định.

Chiến bộ của Mạc Vân Hải cũng phải chuẩn bị cho tốt, ngoại trừ chiến bộ của Ma Phàm thủ hộ phòng tuyến bên ngoài, mấy chiến bộ khác đều được gọi về, Chu Tước Doanh cũng được tập kết, bất cứ lúc nào mẹ trẻ cũng có thể tiến vào Tây Huyền.

Dưỡng Nguyên Hạo cũng đã chuẩn bị xong.

Trận chiến này nếu thắng, Mạc Vân Hải sẽ biến thành một trong các cự đầu.

Tả Mạc biết rõ, càng là thời điểm quan trọng thì càng phải bình tĩnh cẩn thận. Hắn vất chức nữ toa qua một bên, tập trung toàn bộ tinh thần vào trận khổ chiến sắp tới.

Chắc chắn Thiên Hoàn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, rất có khả năng trong khi đàm phán âm thầm giở thủ đoạn.

Tả Mạc tập trung tinh thần, mặc dù chiến lực trên tay hắn có rất nhiều nhưng Thiên Hoàn cũng không kém.

Thời gian tiếp tục trôi, sứ đoàn Thiên Hoàn ngày càng gần, bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn.

Trận chiến này có thể sẽ thay đổi kết cấu của tu chân giới!


Nguồn: tunghoanh.com/the-gioi-tu-chan/chuong-832-4fBaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận