Sáng sớm hôm sau, Tương Nhược Lan liền sai người tiến cung nói rõ bệnh của mình, giờ nàng ngã bệnh đương nhiên không thể vào cung, không thể đến gần Từ quý phi, là tình huống đặc thù nên cũng không tính là kháng chỉ. Nàng lại đem giấy ghi thực đơn mấy ngày sau cho Từ quý phi đưa vào cung.
Chắc phải đợi thương thế trên người biến mất mới có thể nói khỏe hẳn mà tiến cung. Nếu có thể, nàng thật sự hy vọng vĩnh viễn không phải tiến cung, như vậy cũng sẽ không bị hoàng đế dây dưa. Nhưng lại nghĩ rằng ý nghĩ đó của mình quá ngây thơ, hoàng đế nếu muốn đối phó mình, có vào cung hay không thì có khác gì nhau?
Cuối cùng dẹp hết tất cả, không nghĩ gì nữa, thả lỏng tâm tình, đợi ngày đó đến rồi hãy phiền não tiếp.
Tương Nhược Lan ban ngày đóng cửa không ra, bọn nha hoàn trừ phi có việc cần không thì cũng không cho bọn họ vào. Nàng ở trong phòng viết phương pháp thực liệu cho Lưu thái y, cũng bổ sung thêm một số phương pháp dưỡng sinh trường thọ.
Lại một ngày trôi qua.
Đến tối thì Cận Thiệu Khang tới Thu Đường viện. Tương Nhược Lan ở trong phòng nghe thấy giọng hắn thì vội nằm lên giường, tóc vốn không chải búi, giờ thành lớp lá chắn rất tốt.
Không lâu sau, Cận Thiệu Khang đẩy cửa mà vào, Trữ An ở phía sau cũng vào theo, trên tay hắn là một lồng đựng thức ăn lớn.
Tương Nhược Lan thoáng ngẩng đầu:
- Hầu gia sao lại tới đây? Lúc này, Hầu gia không nên đến mới đúng.
Cận Thiệu Khang một thân quan phục, vẻ mặt phong trần, hiển nhiên là vừa về đã tới đây ngay.
- Ta nói rồi, ta không cần kiêng kỵ mấy thứ đó.
Hắn cười cười, đi tới bên giường, nhìn sắc mặt nàng rồi sờ trán nàng hỏi:
- Nhược Lan, hôm nay khá lên không?
Tương Nhược Lan đáp:
- Vẫn có chút không thoải mái nhưng cũng đỡ hơn hôm qua nhiều. Lại hỏi: Hầu gia mới về?
Cận Thiệu Khang gật đầu, quay đầu nhìn Trữ An. Trữ An tiến lên, đặt cặp lồng đựng thức ăn lên bàn, cẩn thận mở ra, một luồng khí nóng phun ra, mùi thức ăn thơm ngát tràn ngập phòng.
Từ chỗ Tương Nhược Lan có thể thấy trong lồng đựng hai bát men sứ trắng lớn, nhưng không thấy rõ đây là cái gì.
- Hầu gia, đây là cái gì? Tương Nhược Lan hỏi.
Trữ An mở hộp ra, bưng một chiếc bát ra, đặt ở trên bàn.
Cận Thiệu Khang cười nói:
- Đây là cháo ở Túy Nguyệt lâu, là tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành. Ngay cả tiên đế cũng từng khen không ngớt lời. Không phải hôm qua nàng nói ăn không có khẩu vị sao. Ta nghĩ, cháo này nhất định nàng sẽ thích ăn, cho nên hôm nay trở về tiện mua thêm cho nàng một phần.
Vừa nói vừa xoay người đi tới trước bàn, bưng bát lên, nhìn thoáng qua bát cháo còn lại rồi nói với Trữ An:
- Đưa tới Cẩm Tú viên đi.
Trữ An đáp vâng, xách lồng ra khỏi phòng.
Trữ An đi rồi, Cận Thiệu Khang bưng bát cháo ngồi bên giường, dùng thìa khuấy thổi thổi cho bớt bỏng:
- Dậy đi, nhân lúc còn nóng thì ăn.
Tương Nhược Lan nào dám ngồi dậy, ngồi dậy thì vết cắn trên cổ sẽ lộ rõ nên nói:
- Bây giờ ta không muốn ăn, Hầu gia… cứ để đó đi, đợi chút nữa ta ăn.
Cận Thiệu Khang cười cười, bưng bát cháo tới trước mặt nàng, ôn nhu nói:
- Nghe lời, ăn một chút, mãi không ăn sao được, nha hoàn nói hôm nay nàng còn chưa ăn gì, nào, thử một chút, hương vị rất ngon.
Tương Nhược Lan đen mặt, dỗ trẻ con à? Nghe lời….
Nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp. Nhớ lại kiếp trước, lúc nàng ngã bệnh thì có ai quan tâm nàng ăn uống được gì? Lại càng không phải nói đến như bây giờ, có người hao hết tâm tư dỗ dành mình ăn.
Không phải không cảm động. Chính là không có cách nào nhận ý tốt này của hắn.
- Hầu gia, thật sự ăn không vô. Tương Nhược Lan nhỏ giọng nói.
Cận Thiệu Khang cúi đầu, đặt bát cháo xuống ghế nhỏ bên giường, nhẹ giọng nói:
- Nhược Lan, nàng trách ta mua cháo cho nàng còn mua thêm cho Thu Nguyệt?
Vốn không định để nàng biết, nhưng cảm giác lừa nàng lại càng không hay nên mới trước mặt nàng sai Trữ An đưa sang Cẩm Tú viên.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, nhất thời có chút ngây ra, sau đó nhớ ra khi nãy hắn nói với Trữ An thì mới ý thức được hắn mua cháo cho cả mình và Vu Thu Nguyệt.
- Mẫu thân nói, thời gian này Thu Nguyệt ốm nghén, không ăn được gì…. Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng nói.
- Hầu gia, ngươi không cần giải thích chuyện này với ta. Ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm như thế.
Đây là những lời nói thật của Tương Nhược Lan, nàng vẫn không viên phòng cùng hắn, có tư cách gì trông nom chuyện của hắn cùng thê thiếp? Huống chi, thiếp thất này còn mang thai với hắn. Nhưng lời này, Cận Thiệu Khang nghe vào lại nghĩ thành ý khác.
Hắn nhìn nàng một cái:
- Nhược Lan, nàng tức giận? Hay là thật sự không thèm để ý?
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng cười:
- Hầu gia, ngươi hẳn biết rõ ta rồi. Nếu ta để ý, chỉ nghĩ đến nữ nhân khác có hài tử với phu quân ta, ta sẽ rất thương tâm. Vì không để cho mình thương tâm, ta chỉ có cách không thèm để ý. Hơn nữa, nếu ta để ý thì có thể thay đổi được tất cả?
Cận Thiệu Khang há mồm, định nói gì nhưng khi nhìn đến đôi mắt trong suốt của nàng thì những lời đến bên miệng lại nuốt ngược lại. Vì hắn biết, nàng không phải là nữ tử dễ thay đổi, một khi nàng đã hạ quyết tâm, nói gì cũng chỉ là thừa.
Lòng hắn trầm xuống, có chút khó chịu. Hắn muốn tức giận nhưng lại nghĩ đến chuyện gây sự với nàng rồi, chính mình lại chẳng dễ chịu gì, tất cả sự tức giận và không cam lòng lại nén xuống.
Hắn ra vẻ dễ dàng nói:
- Thôi đi, không nói chuyện đó nữa, nàng là đồ vô lương tâm.
Hắn đứng dậy:
- Ta còn phải đi thỉnh an mẫu thân, nàng nghỉ ngơi đi.
Vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước thì quay đầu lại:
- Cháo nên ăn lúc còn nóng, để lạnh ăn không ngon đâu.
- Hầu gia!
Tương Nhược Lan đột nhiên gọi một tiếng, Cận Thiệu Khang dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng
- Cám ơn ngươi.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, hai mắt lưu chuyển, tươi cười như hoa, tóc xõa xuống trán, một khắc này, sự xinh đẹp của nàng khó có thể hình dung.
Lòng hắn nóng lên, không nhịn được, bước nhanh về phía nàng. Tương Nhược Lan bị ánh mắt của hắn hù dọa, còn chưa phản ứng lại thì hắn đã ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng, nụ hôn như lửa nóng, dây dưa triền miên như xâm nhập đến cốt tủy.
Tương Nhược Lan phải tốn sức lớn mới có thể đẩy hắn ra.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt u ám thâm thúy, nhẹ nhàng thở hào hển:
- Đồ vô lương tâm…
Hắn nhẹ nói một câu, giọng nói trầm thấp mập mờ. Sau đó đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tương Nhược Lan vỗ vỗ đôi môi bị sưng của mình, nhìn bóng lưng hắn, ngây ngốc hồi lâu.
Sau khi rời khỏi Thu Đường viện, Cận Thiệu Khang đi tới Tùng Hương viện, vấn an thái phu nhân.
Hành lễ với bà rồi, cùng bà hàn huyên, đang nói mấy chuyện sau khi trời vào thu phải lo liệu, Liễu Nguyệt đột nhiên dẫn nha hoàn Lệ Châu bên người Vu Thu Nguyệt vào.
Lệ Châu tiến vào, quỳ xuống trước mặt thái phu nhân, vội kêu:
- Thái phu nhân, di nương nhà con từ lúc trưa nay vẫn cứ khóc, bất kể chúng nô tỳ khuyên thế nào cũng vô dụng, chúng nô tỳ không biết nên làm thế nào?
- Tại sao có thể như vậy?
Thái phu nhân nhíu mày, bà chỉ vào Lệ Châu:
- Là lũ nô tài các ngươi khiến di nương tức giận!
Lệ Châu vội xua tay:
- Thái phu nhân, chúng nô tỳ sao dám làm di nương tức giận, nhưng lúc di nương khóc vẫn… vẫn…
Vừa nói hai mắt len lén nhìn Cận Thiệu Khang.
Thái phu nhân nhìn Cận Thiệu Khang, hiểu ý của nàng:
- Thu Nguyệt có thai, tâm tình kích động như thế không tốt cho hài tử.
Bà quay đầu, nhìn về phía Cận Thiệu Khang, trầm giọng nói:
- Hầu gia, ngươi đi thăm Thu Nguyệt một chút! An ủi nàng!
Cận Thiệu Khang trầm mặc một hồi, mới đáp:
- Vâng, mẫu thân.
Cận Thiệu Khang theo Lệ Châu tới Cẩm Tú viên, vừa vào đến phòng đã thấy Vu Thu Nguyệt ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, nhãn quyển sưng đỏ, tay cầm một chiếc khăn, nước mắt ròng ròng.
Nghe có động tĩnh, nàng ngẩng đầu, thấy là Cận Thiệu Khang, trên mặt lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ, khuôn mặt lê mang hoa vũ trông có một vẻ đẹp rất đáng thương.
- Hầu gia.
Nàng nhẹ gọi một tiếng, xuống giường, loạng choạng đi tới bên Cận Thiệu Khang, ôm hắn:
- Hầu gia, cuối cùng ngươi cũng đến thăm Thu Nguyệt..
Vừa nói vưa gắt gao ôm eo hắn, òa lên khóc. Cận Thiệu Khang nghe nàng khóc, nhẹ nhàng thở dài, hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, sau đó nói:
- Ngươi mang thai, hẳn là nên chiếu cố thân thể mình, khóc như vậy cẩn thận tổn thương thân thể.
Vừa nói vừa đỡ nàng ngồi xuống giường, lại nói:
- Mới vừa rồi ta sai Trữ An mang cháo đến, ngươi ăn chưa!
- Ăn rồi!
Vu Thu Nguyệt vừa nói vừa lau nước mắt:
- Ăn rất ngon, Hầu gia, cảm ơn Hầu gia còn nghĩ tới Thu Nguyệt
Cận Thiệu Khang trong lòng có chút hổ thẹn. Lúc mua cháo hắn vốn không nghĩ tới nàng, là Trữ An nhắc thì hắn mới mua thêm một phần.
- Nếu ngươi thích, sau này ta sai Túy Nguyệt lâu mỗi ngày đem tới cho ngươi.
Vu Thu Nguyệt kéo tay hắn, tựa vào vai hắn, tươi cười hạnh phúc:
- Cám ơn Hầu gia!
- Nghe nha hoàn nói, buổi trưa ngươi khóc? Nếu ngươi cảm thấy buồn bực thì mỗi ngày nên đi hoa viên cho thư thả.
Vu Thu Nguyệt nắm chặt tay hắn:
- Thu Nguyệt chỉ là quá nhớ Hầu gia thôi, ngay cả hài nhi trong bụng cũng nhớ phụ hầu nữa!
Vừa nói vừa cầm tay Cận Thiệu Khang đặt lên bụng mình.
Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Mỗi ngày con đều nói với ta là muốn gặp phu thân.
Ánh mắt Cận Thiệu Khang dừng trên bụng nàng, có chút cười cười:
- Mới được hơn hai tháng, hài tử còn chưa thành hình.
- Nhưng ta cảm giác được như thế! Vu Thu Nguyệt nhìn hắn cười, có chút làm nũng nói.
- Nói hươu nói vượn!
Cận Thiệu Khang rút tay về nhưng ánh mắt vẫn còn dừng trên bụng nàng.
- Hầu gia…
Vu Thu Nguyệt nhìn hắn, đột nhiên mềm giọng khẩn cầu:
- Buổi tối ở lại có được hay không?
Cận Thiệu Khang ngây người, sau đó dứng dậy:
- Ta còn có một số việc cần làm, mai sẽ đến thăm ngươi.
Vừa nói vừa đi ra ngoài.
Vu Thu Nguyệt bước lên ôm hắn từ đằng sau, cầu khẩn:
- Hầu gia, ngươi chán ghét Thu Nguyệt rồi sao? Ngươi có biết trong thời gian này ta có bao nhiêu khổ. Ta biết, mấy ngày nay ngươi đều ở lại chỗ tỷ tỷ, ta không dám ghen ghét, chính là…… Chính là lòng ta rất đau. “ Tư quân như minh chúc, tiên tâm thả hàm lệ” (nhớ nhớ mong mong, lệ chảy ròng ròng :)))) lòng của ta như bị đao cắt. Ta biết ta không tốt bằng tỷ tỷ, không thể so sánh với tỷ tỷ. Nhưng là, chỉ hôm nay, Hầu gia, hôm nay ở lại được không, ở lại bên ta và hài tử, để cho hài tử có cơ hội cùng phụ thân một chỗ. Ta biết bây giờ ta không thể nào hầu hạ Hầu gia. Chỉ cần Hầu gia ở bên ta, ta sẽ an tâm, ta sẽ thỏa mãn rồi. Hầu gia, chỉ hôm nay thôi có được hay không?