Thái hậu còn chưa dứt lời, sân ngoài đột nhiên có tiếng hò hét, sau đó là có vài tên Hắc y nhân xông vào.
"Người đâu, hộ giá, hộ giá!" Nháy mắt, Mai viên trở nên hỗn loạn, tiếng hét thất thanh tụ lại một chỗ, thấy chúng phi tử hoa dung thất sắc, như lâm đại dịch*: "Im hết cho ta!" Tiếng quát bình thản không gợn sóng, bất ngờ khiến cả Mai viên chìm trong yên lặng, mặt Hiên Viên Kỳ như bị bao phủ bởi màn sương lạnh giá, lạnh lùng quan sát tên Hắc y nhân đứng đầu: "Láo xược, Hoàng cung đại nội là nơi các ngươi muốn xông vào làm bậy là được ư?" (*Như lâm đại dịch: tỏ vẻ nghiêm trọng, đây là cách nói ví von)
"Hừ! Đương nhiên xông vào được chứ sao!" Hắc y nhân đảo mắt nhìn khắp sân, giơ hàn kiếm trong tay lên: "Có người đồng ý ra vạn lượng vàng mua mạng của ngươi, nếu La Tát Môn đã dám nhận, dù có xông lầm vào địa ngục Tu La cũng không sao!" Dứt lời, Hiên Viên Kỳ thấy một tia sáng sắc bén và tiếng xé gió kéo đến, cười lạnh, thậm chí y còn lười cử động, tình thế chỉ mành treo chuông, rồi một người vận y phục xanh lam xuất hiện trước mặt Hiên Viên Kỳ như một tia chớp, chặn thế tấn công của Hắc y nhân.
Dưới sự tấn công của người vận y phục xanh lam, Hắc y nhân rõ ràng bị rơi vào tình thế xấu, bị người vận y phục xanh lam đánh trả khoảng hai, ba chiêu liền bại, thối lui đến cạnh cửa: "Đúng là không thể khinh thường ảnh vệ!"
"Nếu thông minh thì mau thúc thủ chịu trói đi!" Người vận y phục xanh lam lạnh lùng nói.
"Nếu đã dám xông vào Hoàng cung giữa ban ngày ban mặt, thì tất sẽ có sự hy sinh, quy tắt của La Tát Môn là ngày nào không hoàn thành sứ mệnh thì ngày đó sẽ không từ bỏ ý đồ, giết chúng ta rồi thì sẽ còn nhiều sát thủ nữa đến lấy mạng của ngươi!"
"La Tát Môn thật to gan, chỉ vì vạn lượng vàng mà cả gan đối đầu với triều đình?"
"Cũng không hẳn vậy!" Bỗng một thanh âm khàn khàn khó nghe vang lên, mọi người cả kinh, thì phát hiện một Hắc y nhân không biết đã trà trộn vào đây từ lúc nào, tên Hắc y nhân này không hề ăn vận kín mít như những Hắc y nhân khác, chỉ vận một bộ y phục đen tuyền, khuôn mặt bình thường chất phác, y chậm rãi bước đến, đôi mắt hồ đào sáng ngời hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt bình thường kia, cười tà: "Dù không ai đồng ý ra vạn lượng vàng, La Tát Môn cũng sẽ lên kế hoạch giết ngươi!"
"Tại sao?" Hiên Viên Kỳ lạnh lùng đặt câu hỏi, vừa thấy khuôn mặt không biểu cảm của Hắc y nhân liền hiểu ngay lý do y dám kiêu ngạo lộ mặt, hóa ra là dịch dung: "Trẫm đã làm chuyện tày trời gì? Mà lại bị liệt vào sổ đen của tổ chức sát thủ đứng đầu trong giang hồ?"
Sự việc ắt có nguyên nhân, Hiên Viên Kỳ hiểu rất rõ đạo lý này, một chọi một sẽ không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có tra ra nguyên nhân sự việc, bốc dược đúng bệnh mới có thể trị dứt!
"La Tát Môn không phải tổ chức không rõ phải trái, chỉ cần bệ hạ chịu làm một bậc Hoàng Đế quan tâm dân chúng, La Tát Môn đương nhiên sẽ không gây phiền phức cho bệ hạ."
"......"
Liếc y một cái, Hắc y nhân tiếp lời: "Năm nay sông Giang Nam xuất hiện đại hồng thủy, hơn mười thôn ven bờ đã bị chìm trong biển nước, người chết vô số, triều đình thì chậm chạp không chuyển tiền cứu trợ xuống cứu nạn, khiến càng nhiều dân chúng chết vì đói khát giá lạnh, đạo tặc thì ngang ngược, không thể đếm xuể những vong hồn đã chết dưới đao đạo tặc, bệ hạ chẳng lẽ không tính trả lại sự công bằng cho dân chúng sao?"
Giọng nói khàn khàn khó nghe, xứng với khuôn mặt bình thường chất phác, Hắc y nhân kể từng tội một của vị Đế Vương, không thèm để ý đến hàn khí bức người đang bốc lên từ người y: "Việc hôm nay, chỉ là một lời nhắc nhở đối với bệ hạ, La Tát Môn là tổ chức giang hồ, không muốn đối đầu với triều đình, nhưng nếu tình trạng của dân chúng vẫn không được cải thiện, đến lúc đó, bệ hạ đừng trách sao La Tát Môn không thông báo trước!"
Hiên Viên Kỳ nheo mắt, ánh nhìn nghiêm túc biến ảo không ngừng, nhìn thẳng vào mặt Hắc y nhân đứng cách y mười bước.
Rất lâu sau, Hiên Viên Kỳ chậm rãi nói: "Tiền cứu nạn, Trẫm đã phát rồi, một trăm vạn lượng vàng, hai trăm vạn gánh* lương thực, một trăm vạn áo bông, Trẫm đã sai người chuyển xuống đó cách đây hai tháng." (*Gánh: đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc, 1 gánh = 50kg)
Mặt Hắc y nhân vẫn đơ ra như khúc gỗ, thoạt nhìn trông thật ngốc nghếch, y nhìn Hiên Viên Kỳ.
"Trẫm phải làm như thế nào, không cần đến sự chỉ đạo của các hạ, Trẫm rất vui khi các hạ cho Trẫm hay những hành vi xấu của bề tôi, nhưng ngươi xông vào Hoàng cung, thì đó là tội không thể tha thứ!"
"Chẳng lẽ bệ hạ cho rằng, tại hạ không tự tin mình sẽ toàn vẹn ra khỏi Hoàng cung hay sao?" Khuôn mặt Hắc y nhân khẽ động, hình như là vừa cười ngoác mang tai dưới lớp mặt nạ: "Trong sân nhiều hoa đẹp như vậy, nếu không cẩn thận sẽ khiến một bông bị thương, vậy sẽ không tốt, không phải sao?"
Dứt lời, y vươn tay tóm lấy một vị phi tử ở gần mình nhất, kìm hãm nàng trước ngực.
"Nương nương—-" Lưu Dục sợ hãi hét lên, muốn giữ Liễu Vận Ngưng lại nhưng cũng đã không kịp nữa.
"Bệ hạ, người nói xem nếu tại hạ rạch một nhát lên mặt vị nương nương đây, vậy dung nhan kiều diễm này sẽ hoàn toàn bị hủy." Giọng nói khàn khàn khó nghe phảng phất bên tai, Liễu Vận Ngưng chau đôi mày thanh tú với vẻ khó chịu.
"Buông nàng ra." Hiên Viên Kỳ quát.
Hắc y nhân như không hề nghe thấy, ngược lại còn trượt lưỡi đao sắc bén ngang cổ Liễu Vận Ngưng: "Nếu không muốn dung nhan đẹp như hoa của vị nương nương này có một vết sẹo thì lệnh cho những người đó mau buông vũ khí xuống."
Lưỡi đao sắc nhọn dính trên cổ nàng, Liễu Vận Ngưng ngoại trừ kinh ngạc xong thì liền bình tĩnh trở lại, trên khuôn mặt bình thản không có sự hoảng sợ chỉ có sự lạnh nhạt, nàng buông mi mắt che giấu ý cười khổ sở trong mắt, lưỡi đao lạnh lẽo như kề sát cổ nàng hơn.
—- Hình như chuyện xấu xa gì trời cũng muốn ta vượt qua thì phải!
Thấy Liễu Vận Ngưng bình tĩnh đến vậy, Hắc y nhân có hơi kinh ngạc: "Nương nương không sợ sao?"
"......" Im lặng, thanh âm bình thản của Liễu Vận Ngưng cất lên: "Chắc ngươi đã bắt nhầm người rồi, những ai ở đây cũng đều quan trọng hơn bổn cung cả."
Hắc y nhân ngẩn ra, không khỏi quan sát kỹ Liễu Vận Ngưng, hồi lâu, y cười nhạo: "Nương nương cần gì phải tự hạ thấp chính mình? Ở đây có bao nhiêu tần phi có thể so tư sắc với nương nương?"
Liễu Vận Ngưng im lặng không nói.
Hắc y nhân nói với Hiên Viên Kỳ: "Nếu bệ hạ không lệnh những người đó buông vũ khí, đừng trách đao kiếm của tại hạ không có mắt, đến lúc đó nương nương có bị thương cũng không phải lỗi của tại hạ!"
"Hừ!" Khẽ hừ một tiếng: "Trục Tinh, bắt lấy thích khách—-" Hiên Viên Kỳ nở nụ cười tàn nhẫn: "Bất kể —- giá nào!"
Hắc y nhân giật mình, Liễu Vận Ngưng cũng cười, nụ cười thản nhiên, tao nhã, lông mi cong cong, đẹp đến nỗi khiến đất trời ảm đạm thất sắc.
"Hiên Viên Kỳ, ngươi điên rồi!" Hắc y nhân nhanh chóng hoàn hồn, ánh mắt thoáng hiện tia sáng lạnh lẽo: "Nương nương, chi bằng người theo tại hạ, ít ra tại hạ còn biết thương hương tiếc ngọc!"
Dứt lời, Hắc y nhân đẩy Liễu Vận Ngưng ra, quát: "Rút!" Vung tay, một làn khói trắng bay đến.
"Nương nương, chúng ta sẽ còn gặp lại!" Lời nói mơ hồ như lời hẹn, quay đầu, đương nhiên là không còn nhìn thấy bóng dáng Hắc y nhân nữa.
"Đuổi theo!" Người vận y phục xanh lam hô một tiếng, dẫn đầu đuổi theo, mười mấy thị vệ khác cũng đuổi theo sau.
Sau khi làn khói tan, Mai viên ban nãy còn nguy hiểm nay đã khôi phục tình trạng ban đầu, chúng tần phi chưa hết sợ, đứng sững sờ ở đó.
Liễu Vận Ngưng chậm rãi đứng dậy, Lưu Dục vội dìu nàng, tóc và y phục dính đầy tuyết khiến nàng đứng dậy có hơi khó khăn, đôi môi đang mím lại có hơi run run.
Hiên Viên Kỳ lạnh lùng liếc nàng một cái: "Tiểu Đặng Tử, đưa mẫu hậu hồi cung."
"Nô tài tuân lệnh!"
Thái hậu vỗ vỗ khóe mi, mệt mỏi phất phất tay: "Hoàng Nhi, Liễu phi bị kinh sợ, Hoàng Nhi đưa Liễu phi về đi!"
Hiên Viên Kỳ liếc Thái hậu một cái, không trả lời, trầm giọng nói: "Còn lại, giải tán!"
"Dạ!" Chúng tần phi còn chưa hết sợ nối đuôi nhau rời đi, không lâu sau, Mai viên mới vừa náo nhiệt chỉ còn lại chủ tớ Liễu Vận Ngưng và Hiên Viên Kỳ.
"Bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Liễu phi thật đúng là không nhỏ!"
"......" Mím môi, sắc mặt Liễu Vận Ngưng tài đến kinh người, không nghe thấy câu trả lời của nàng, sắc mặt Hiên Viên Kỳ càng thêm khó coi, nắm chặt lấy cằm của nàng: "Trẫm đang nói ngươi đó, ngươi không có nghe hay sao?"
"......" Những gì trước mắt dần trở nên mơ hồ, Liễu Vận Ngưng nghe thấy tiếng người nói chuyện, nhưng thanh âm đó như được truyền đến từ một nơi rất xa, không thể nghe rõ, nàng mấp máy môi, chỉ có thể nói được một, hai từ.
Mắt Lưu Dục trào lệ, không để ý có phạm thượng hay không, vội la lên: "Bệ hạ, nương nương là vì không được thoải mái nên mới không trả lời người, xin bệ hạ hãy tha cho nương nương!" Nàng quỳ xuống cầu xin thay cho Liễu Vận Ngưng, khiến Liễu Vận Ngưng loạng choạng muốn ngã vì không còn ai đỡ.
Nghe những lời của Lưu Dục, Hiên Viên Kỳ mới chú ý đến sắc mặt của Liễu Vận Ngưng đúng thật là không tốt, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, y cố áp chế ngọn lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Đưa Liễu phi về, truyền Thái y!" Vung tay, buông cằm nàng ra, bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.
"Nô tỳ tạ ân!" Dập đầu tạ ân theo bóng của Hiên Viên Kỳ, Lưu Dục không nhịn được rơi nước mắt, không bận tâm đi lau mặt, ôm chặt Liễu Vận Ngưng với vẻ sốt ruột: "Nương nương, người nhịn một chút, sẽ mau trở về thôi, nhịn một chút là được, Thái y đến thì sẽ không sao nữa."
Liễu Vận Ngưng miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói: "Không cần truyền Thái y—-" Nàng vươn cổ tay mảnh khảnh: "Ta biết tại sao lại như vậy." Trên cổ tay trắng như tuyết, có một chấm đỏ.
Trắng như tuyết, đỏ tựa máu.
Thấy mà hãi!
"Vừa nãy, lúc tên thích khách đẩy ta ra, đã dùng châm đâm, trên châm có độc."