Thốn Mang Chương 119 Nhị thập nhất vị quyền thủ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
- Đúng là tổng giám đốc của tập đoàn Tuyết Lan!
Lý Dương mỉm cười nhìn phản ứng của Lily.
Lúc này Điền Cương mới kịp phản ứng lập tức nhìn qua hướng Lily hỏi:
- Lily, em vừa nói… hai trăm tỉ đô la? Tập đoàn Tuyết Lan trị giá hai trăm tỉ đô la?
Điền Cương cuối cùng cũng đã chấn kinh, lúc đầu y còn nghĩ rằng đây là một công ty nhỏ bé mà thôi, chứ không hề nghĩ tới một tập đoàn siêu cấp như vậy.
- Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh, ta nhất định sẽ không làm sư huynh thất vọng!
Lily lúc này đang cảm tạ Lý Dương, nghe thấy lời của Điền Cương, lập tức quay sang hướng Điền Cương nói:
- Cương ca ca, chẳng lẽ huynh ngay cả tập đoàn Tuyết Lan mà cũng không biết sao? Thật là khó tin.
Lily nhìn Điền Cương như một loại động vật quý hiếm vậy.

Điền Cương lập tức cảm thấy lúng túng. Lily nhìn dáng vẻ lúng túng của Điền Cương bèn lập tức cười rồi kéo tay Điền Cương nói:
- Hi hi, người ta chỉ nói giỡn thôi mà!
Lý Dương nhìn hai người này không ngờ đã bắt đầu cười nói tình tứ với nhau, liền vội vã lên lầu.
Một đêm trôi qua!
- Ừm, hôm nay mấy tên gia hỏa kia sẽ tới, còn muốn ta tự mình nấu ăn, quả là…
Lý Dương lắc đầu cười khổ, y sớm đã rất lâu rồi không nấu ăn. Bất quá Lý Dương đối với bản thân rất tự tin, ít nhất cũng sẽ không quá kém cỏi, dẫu sao thân là một cao thủ sử dụng phi đao, đối với năng lực khống chế đôi tay cũng vượt xa một đầu bếp giỏi, hơn nữa cả việc khống chế lửa cũng cực kì chuẩn xác.
Chín giờ sáng.
Bên ngoài biệt thự Lý Dương đã có tiếng xe, sau đó liền có sáu chiếc xe nối đuôi nhau đi vào trong sân của biệt thự.
- Ha ha ha! Đại ca, mấy người bọn ta giờ tới đây chính là đợi xem người sẽ nấu món gì đây!
Lý Thạc cười lớn từ trong xe bước ra, Steven và Thiên Lũy cũng đã theo y xuống xe.
Lý Dương nhìn thấy ba chiếc xe còn lại nhất thời sửng sốt:
- Chẳng lẽ còn có người?
Quả nhiên, có người từ trong ba chiếc xe còn lại bước ra chính là Thanh bang bang chủ Trang Tiêu, sư bá của Lý Dương là Thanh bang thái thượng trưởng lão Vương Thông, còn cả người phụ trách hiện tại của địa hạ quyền đàn cùng tổ chức trung gian sát thủ Diệu Huy.
- Sư điệt à, ngươi tự mình xuống bếp sao lại không báo cho sư bá biết, thật làm sư bá đau lòng a!
Vương Thông cố ý trêu trọc nói, cả ánh mắt cũng tràn đầy tiếu ý.
Lý Dương nhất thời lộ vẻ cay đắng, người đến càng đông không phải y càng phải nấu nhiều sao?
Nhưng bây giờ Lý Dương còn có thể nói gì đây? Mọi người đều đã đến trước cổng nhà y rồi.
- Mộc Dịch thân ái, Steven ta tuy không ăn nhiều món ăn của Trung Quốc nhưng lại rất thích chúng. Hôm nay ta nhất định phải thưởng thức tay nghề của Mộc Dịch ngươi.
Steven cố ý sờ sờ vào yết hầu của mình, tỏ vẻ không thể chờ thêm được nữa.
Thanh bang bang chủ Trang Tiêu thì cười lớn nói:
- Ta sớm đã nghe sư tôn nói Mộc Dịch sư đệ tinh thông thuật phi đao, nhưng không ngờ đệ còn nghiên cứu cả việc nấu ăn, hôm nay ta nhất định phải thưởng thức tài nấu ăn kinh người của sư đệ!
Thiên Lũy lập tức cười ha ha ngắt lời.
Đám người này ai ai cũng bắt đầu cố ý tâng bốc tài nghệ của Lý Dương, tựa như đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, luận về tài nấu ăn Lý Dương chính là đệ nhất vậy.
Lý Dương cũng chỉ có thể cười khổ.
Cuối cùng mọi người cũng ngừng cười đùa, Lý Dương dẫn theo sáu người đi vào phòng khách. Jake, huynh đệ Jerry, Lily cùng Điền Cương đều ở đó.
- Oa, sư tôn, người sao lại tới đây? Chẳng lẽ là muốn kiểm tra việc học tập của dệ tử?
Jake vừa nhìn thấy Vương Thông lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa trong phòng khách, tôn sư trọng đạo chính là việc tối thiểu.
Vương Thông nhìn thấy Jake, vẻ mặt nở một nụ cười rạng rỡ, ngộ tính của Jake không chỉ là cao ở mức bình thường. Theo như lời Vương Thông, Jake tuyệt đối là người có thiên phú cao nhất mà y từng gặp. Cho dù là Lý Dương so với Jake, cũng có một khoảng cách rất lớn. Có đồ đệ như vậy, Vương Thông đương nhiên cao hứng.
- Không phải, hôm nay Mộc Dịch sư huynh của ngươi đang chuẩn bị tự mình xuống bếp khoản đãi mọi người, có được cơ hội thế này ta sao lại không đến chứ?
Vương Thông nói.
Jake lập tức xoay người nhìn về phía Lý Dương, nét mặt pha lẫn sự kinh ngạc cùng vẻ khó tin, y từ trước tới giờ chưa từng thấy Lý Dương xuống bếp, liền hoài nghi nói:
- A! Sư huynh… người xuống bếp? Thật sao? Nếu như là thật thì quá tốt rồi, đúng rồi, sư huynh, là thật sao?
Lily, Điền Cương kể cả huynh đệ Jerry đều nhìn về phía Lý Dương, ai ai cũng lộ vẻ chờ mong.
Có thể khiến cho Lý Dương xuống bếp, thật khiến cho bọn Lily choáng váng.
- Ân!
Lý Dương gật gật đầu.
Bọn Jake lập tức lớn tiếng hoan hô.
Lý Dương đột nhiên nhìn về phía bọn Lý Thạc nói:
- Ta hỏi, mấy người các ngươi không phải nói là đến ăn trưa sao? Bây giờ mới chín giờ sáng, mà tất cả đều đã tới, ta còn chưa bắt đầu chuẩn bị nữa.
Lý Thạc lập tức tặc lưỡi cười nói:
- Anh à, là bọn ta lo lắng người sẽ để cho người giúp việc nấu hộ, sau đó nói dối bọn ta là do chính anh làm, cho nên…
Thiên Lũy lập tức tiếp lời:
- Cho nên bọn ta tới đây để tận mắt nhìn Mộc Dịch sư đệ ngươi nấu ăn!
Lý Dương nhìn bộ dạng gian trá của mấy người bọn Thiên Lũy, chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Trong bếp… Ánh đao lấp loáng.
Chỉ mới trong một hơi thở, củ cà rốt đã bị cắt thành từng miếng nhỏ, động tác của Lý Dương quả thực rất nhẹ nhàng.
Lý Dương vốn tưởng rằng một thời gian rất dài đã không nấu ăn, kỹ thuật sẽ bị kém đi, nhưng không ngờ rằng, hiện tại vô luận là cắt thái, hay là khống chế lửa các loại đều cao hơn nhiều so với trước đây, tựa như mọi việc đều vô cùng dễ dàng đơn giản.
Giống như nhà ảo thuật biểu diễn tiết mục, Lý Dương tùy ý huy động chiếc muôi trên tay, mọi việc đều vô cùng đơn giản.
Lý Dương tay trái khẽ rung lên, một khối đậu hũ đã biến thành rất nhiều khối nhỏ, hơn nữa lại rất có quy luật đều là hình lưỡi liềm. Hắn giống như một nghệ sĩ chơi đàn, hai tay khẽ vung, mọi việc đã được xử lý xong trong nháy mắt.
Lý Dương thậm chí không cần phải dùng mắt nhìn, hai tay tựa như nắm rõ tất cả, mỗi động tác đều rất tự nhiên đẹp đẽ, y thậm chí cảm thấy mơ hồ lĩnh ngộ, tựa như lý giải đối với thiên địa càng thêm rõ ràng.
Bên ngoài đám người Thiên Lũy nhìn Lý Dương nấu ăn, ai ai cũng mở to hai mắt lộ vẻ khó tin.
- Lão thiên a, ta thật là không nghĩ rằng, không ngờ có người có thể sử dụng muôi để cắt đậu hủ, hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn khi đậu hủ rơi xuống.
Diệu Huy kinh ngạc nói.
Vương Thông hai mắt sáng rỡ, nhìn thấy quỹ tích thuận theo tự nhiên của Lý Dương liền tán thán nói:
- Sư điệt quả nhiên là thiên tài, ngộ tính thật cao a. Sợ rằng lý giải với thiên đạo không chừng lão đầu ta đây cũng không bằng, xem động tác của Mộc Dịch tự nhiên linh hoạt, mỗi một động tác đều tiếp cận với tự nhiên chi đạo.
Một lúc sau…
Lý Dương mỉm cười đi ra
- Các vị, chuẩn bị ăn cơm đi!
Lý Dương mỉm cười nhìn người, phía sau ba người giúp việc đã đem đồ ăn bày lên bàn.
Từ đầu tới cuối, Lý Dương không hề có chút gượng gạo, y phục trên mình y vẫn sạch sẽ tinh tươm, làm bao nhiêu việc như vậy mà trên mình y không hề có lấy một vết bẩn, Lý Dương đã khống chế mọi việc tới từng điểm một.
Bội phục! Trên mặt mọi người chỉ có vẻ bội phục.
Lý Dương trong lòng cũng có chút tự hào:
- Không nghĩ rằng thiên đạo lại hữu dụng với việc nấu ăn như vậy, lần nấu ăn này, sự lý giải với thiên đạo của ta không ngờ lại tịnh tiến thêm một chút, ừm, có lẽ sau này ta nên nấu ăn nhiều nhiều!
- Vạn vật đều có thiên đạo, phàm là thiên địa tự nhiên, không gì là không dung hợp với thiên đạo, hiểu biết của ngươi với thiên đạo càng sâu, đương nhiên cảm nhận về việc nấu ăn cũng thêm thấu triệt, đáng tiếc, bổn Bá vương vô pháp thưởng thức tài nghệ của ngươi, đợi tới khi lên ma giới, nhất định phải thưởng thức!
Âm thanh của Hạng Vũ vang lên trong đầu Lý Dương.
Jake hiện giờ đang nhìn Lý Dương, lộ vẻ sùng bái:
- Oa! Sư huynh, sự sùng bái của ta đối với huynh quả thực là cho dù biển cạn đá mòn cũng không thể thay đổi, ngươi thực là quá lợi hại. Mau nói cho ta biết, sư huynh, tại sao động tác của người lúc nấu ăn lại đẹp đẽ như vậy, chỉ bằng vào những động tác đấy thôi đã có thể hớp hồn rất nhiều nữ nhân rồi!
Những người bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn Jake, tiểu tử này không ngờ vì động tác đẹp đẽ của Lý Dương mà tỏ vẻ sùng bái? Còn hớp hồn nữ nhân gì nữa? Thật là tuổi nhỏ mà đầu óc đã đen tối (1)!
Trong động tác của Lý Dương ẩn chứa tự nhiên chi đạo,đương nhiên trở nên phiêu dật hoa mỹ, hâm mộ cũng là việc bình thường.
- Mọi người tới thưởng thức đi!
Không đợi Lý Dương nói xong, đám người phía dưới đã vội vàng ra tay.
- Ừm!
Steven ừm một tiếng rồi lại tiếp tục phong cuồng gắp lấy thức ăn.
Không ai nói câu nào, tất cả đều ăn rất nhanh mà gắp cũng nhanh.
- Sảng khoái!
Lý Thạc sờ sờ bụng, quả thực rất hài lòng thư thả nói:
- Anh à, không ngờ nhiều năm như vậy, kĩ thuật nấu nướng của anh lại tiến bộ nhiều như vậy. Quả là sảng khoái,tay nghề so với đặc cấp trù sư của Hồng bang còn cao hơn nhiều.
Steven vỗ vỗ bụng, tỏ vẻ kích động nói:
- Mộc Dịch à, ta từ hôm nay không ăn được đồ tây nữa rồi, ta nhất định phải tìm một đầu bếp siêu cấp của Trung Hoa, tối thiểu tay nghề phải bằng một nửa của ngươi, nếu không sợ rằng không nuốt nổi.
Lý Dương nhìn đám người đang tỏ ra cực kì mãn ý, cũng bật cười.
- Sư huynh, anh còn không ăn đi?
Jake cẩn thận nói.
Lý Dương không khỏi cười khổ, vừa nãy đám người này ăn tựa như hùm như báo, chỉ một lát đã ăn hết sạch thức ăn trên bàn, khách còn không đủ ăn y thân là chủ còn có ý muốn ăn sao?
- Ha ha…đơn đã được thông qua Meese Hove, chúng ta sau này không cần phải ở lại địa hạ quyền đàn chịu nguy hiểm nữa!
Bork Russ nhảy vào trong phòng của lão bằng hữu Meese Hove hô lớn.
Meese Hove đang cười dài ngồi xem ti vi, vẻ mặt cực kì thoải mái.
Nếu là trước đây, Meese Hove gần như không bao giờ ngừng luyện tập, chỉ có không ngừng luyện tập mới có thể giúp y sống sót trong địa hạ quyền đàn, nhưng yêu cầu của y đã được thông qua. Từ nay về sau, y không cần lo lắng về tương lai nữa, tự nhiên là cảm thấy thoải mái.
- Bork Russ, ta sớm đã biết rồi, lại đây coi giải NBA với ta nào, người kia kìa? Hắn được gọi là đệ nhất trung phong, hình như rất ư cường tráng! Bork Russ, ngươi nói xem nếu chúng ta lên đó, đệ nhất trung phong kia có vượt qua chúng ta được không?
Meese Hove chế nhạo nói.
Bork Russ nhìn trung phong cao lớn trong ti vi, lắc đầu cười nói:
- Meese Hove, ngươi quả là nhàm chán, hắn ta là người thường, chỉ có thể trọng lớn hơn bình thường mà thôi, người như vậy dù cho có cả trăm cũng không phải đối thủ của bọn ta. Chúng ta dù có đứng yên thì cũng có ai có thể đẩy được bọn ta cơ chứ?
- Được rồi, Meese Hove, ngươi biết đơn được thông qua từ lúc nào vậy? Ta cũng chỉ vừa mới biết mà thôi.
Bork Russ hỏi.
Meese Hove liền cười tự đắc:
- Ha ha, không nói cho ngươi biết!
Trên thực tế, Meese Hove kể từ ngày nộp đơn, hàng ngày phần lớn thời gian đều là ngồi sử dụng máy tính, vừa lướt web đồng thời chú ý tới đơn xin ra khỏi địa hạ quyền đàn của mình, cho tới sáng nay nhận được một lời phúc đáp chắc chắn, hắn mới an tâm thích thú xem ti vi, theo dõi trận đấu.
Bỗng dung, Meese Hove thở dài nói:
- Giải đấu NBA…giờ đã quá xa vời, đã rất lâu rồi từ khi tới trại huấn luyện tại Siberia không được xem môn bóng rổ ta yêu thích. Ban đầu ta còn chuẩn bị trở thành một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, đáng tiếc do nợ nần chồng chất, đành phải tự bán mình vào trại huấn luyện! Bình thường luyện tập, ngay cả thời gian xem một trận đấu cũng không có, hôm nay cuối cùng mới có dịp xem được một trận đấu từ đầu tới cuối.
Bork Russ cũng gật đầu, tiến vào trại huấn luyện quyền thủ, có tới 99% là không thể vượt qua nổi, mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, nhưng một khi bước vào trại huấn luyện, gần như không có một ai có thể trở lại với cuộc sống bình thường, cho dù có bước vào địa hạ quyền đàn, bọn họ cần luyện tập như trước để chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
- Mộc Dịch, đám quyền thủ của địa hạ quyền đàn này ai cũng hi vọng rời khỏi quyền đàn, chỉ trong có nửa ngày ngắn ngủi, đã có hai mươi mốt đỉnh cấp quyền thủ gửi đơn xin ra nhập vào công ty vệ sĩ.
Sau khi ăn xong, Diệu Huy lấy ra một cặp tài liệu đặt trước mặt Lý Dương.
Thập đại siêu cấp cao thủ, ngoại trừ Huyết tộc hầu tước đã chết, còn lại đều nộp đơn gia nhập vào công ty vệ sĩ, kể cả Điền Cương. Điền Cương sở dĩ rời khỏi địa hạ quyền đàn một là vì Lý Dương, hai là do yêu cầu của Lily, Lily cho rằng nơi đó quá nguy hiểm.
Lý Dương lập tức nhận lấy cặp tài liệu.
Nhìn vào hồ sơ của mỗi quyền thủ, Lý Dương vẻ mặt rạng rỡ vô cùng, cười cực kì mãn ý.
Tất cả hai mươi mốt cao thủ này đều là tứ cấp cao thủ, thân thể năng lượng đạt tới tứ cấp cao thủ, tuy xem đám quyền thủ này lợi hại như vậy, nhưng nói không biết chừng có thể sẽ chết ngay trong trận đấu sắp tới, Lý Dương thực ra làm như vậy cũng là cứu mạng bọn họ.
- Được rồi, ngươi chuẩn bị để cho bọn họ sau này làm gì đây? Chẳng lẽ để cho họ làm vệ sĩ?
Diệu Huy hỏi.
Lý Dương liền nói:
- Không, không, đương nhiên không phải là vệ sĩ, ta sao có thể để cho bọn họ làm vệ sĩ, nếu như chết mất một người vì thế thì thật không đáng giá, hơn nữa ta cũng không để ý tới phí bảo vệ, ta cần chính là…bọn họ tu luyện thật tốt.
--
1. Hậu sinh khả ố… hi hi
Tập 4: Cực thối Đạo quán
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thon-mang/chuong-119/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận