Thứ Nữ Hữu Độc Chương 73


Chương 73
Thân thế thần bí

Trên mặt Lí Vị Ương không hiện ra sự đau đớn, ngược lại nhướng mi nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi nói không có ác ý là đây sao?”

Người áo xám tức giận nói: “Còn không mau lui ra!”

Thanh y phía sau Lí Vị Ương lập tức lùi lại một bước, nhưng vẫn cảnh giác cầm trường kiếm đứng cách đó không xa.

Lí Vị Ương phát hiện, đối phương dường như chỉ quan tâm đến sinh tử của Lí Mẫn Đức, trong mắt bọn họ mình chỉ là một con kiến, căn bản không đáng để cân nhắc… Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, đối phương cũng không muốn lấy tính mạng mình. Ánh mắt nàng dừng trên người Lí Mẫn Đức đã lâm vào hôn mê.



“Các ngươi định làm gì Mẫn Đức!” Lí Vị Ương chậm rãi nói.

Mọi người lại biến sắc, lúc này đến ngay cả người áo xám cũng vô cùng kinh ngạc. Trước mắt chỉ là một tiểu nha đầu, thấy nguy hiểm đến tính mạng, bị đao kiếm uy hiếp, nhưng lại có thể bình tĩnh phán đoán tình thế, thậm chí biết bọn họ đến vì Lí Mẫn Đức, đây không phải là điều một tiểu cô nương bình thường làm được, hắn không thể không giật mình, cùng chấn động!

Đúng lúc này, thanh y bên cạnh đột nhiên nói: “Hơi thở hắn càng lúc càng mong manh!”

Người áo xám biến sắc, nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm lấy Lí Mẫn Đức, Lí Vị Ương ngăn trước mặt hắn, tay chỉ vào Mẫn Đức, gằn từng chữ: “Ngươi không thể mang hắn đi!”

Trên mặt người áo xám lần đầu tiên xuất hiện sự chần chừ, sau đó hắn quyết định thật nhanh: “Ngươi cũng đi theo chúng ta!”

Sắc mặt Lí Vị Ương hơi biến đổi, sau đó nhanh chóng quyết định.

Người áo xám phân phó bịt kín mắt Lí Vị Ương, sau đó hình như được đưa lên xe ngựa, Lí Vị Ương đột nhiên nói: “Còn hai nha đầu của ta.”

Người áo xám hít sâu một hơi, nói: “Ta sẽ phái người đi tìm.”

Xe ngựa đi khá xa, tới một tòa nhà, Lí Vị Ương mới được tháo dải khăn bịt mắt.

“Đại nhân, đại phu đã chuẩn bị xong…” Đám tỳ nữ chạy lại nghênh đón, hành lễ rồi nói, ánh mắt không hề liếc đến chỗ Lí Vị Ương.

“Ừm, lập tức bắt đầu chẩn trị.” Người áo xám nói.

Lí Vị Ương quan sát tất cả, trong lòng càng hoài nghi thân phận thật sự của những người này.

“Mời Huyện chủ chờ tạm ở đây.” Giọng nói người áo xám nhàn nhạt truyền tới.

Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức trong lòng hắn, nhíu mày: “Ta muốn bảo đảm hắn bình an vô sự.”

Người áo xám không tiếp tục kiên trì, mang Lí Mẫn Đức vào phòng, hắn cất bước đi vào, đột nhiên quay đầu liếc nhìn Lí Vị Ương, “Vào đi.”

Lí Vị Ương cất bước vào, cửa phòng sau lưng bị đóng lại.

Người này cho mình vào trong, chứng tỏ tình huống không đến nỗi quá tệ, ít nhất đối phương không muốn tính mạng bọn họ. Trong lòng Lí Vị Ương nhẹ nhàng thở phào, ngẩng đầu đánh giá toàn bộ căn phòng. Trong phòng có bình phong sơn thủy bằng kim loại phủ nhũ, trên lô hương chạm rỗng từng làn hương thơm nhẹ ấm áp lượn lờ bay lên, tranh chữ văn chương treo đầy đủ, nhưng đều là đồ mới… Ngoại trừ bài trí xa hoa trang trọng, thì không nhìn ra sở thích của chủ nhân, cũng không thể đoán ra thân phận của chủ nhân.

Một nam tử râu tóc bạc trắng lưng đeo hòm thuốc, nơm nớp lo sợ đứng trong phòng, người áo xám cẩn thận đặt Lí Mẫn Đức lên giường, sau đó thấp giọng nói: “Chẩn trị cho hắn.”

Đại phu gật đầu, cúi người bắt đầu xem xét miệng vết thương của Lí Mẫn Đức.

Lí Mẫn Đức vẫn mê man như trước, da thịt trắng trẻo như ngọc không mang theo tia huyết sắc, miện ngọc không biết đã đánh rơi từ lúc nào, đầu tóc đen tán loạn xuống người, giống như gấm vóc.

“Mẫn Đức ——” Lí Vị Ương đột nhiên căng thẳng, không nhịn được nhỏ giọng kêu.

“Không có việc gì hết…” Giọng người áo xám vang lên bên cạnh, “Hắn nhất định sẽ không có việc gì!” Lúc nói chuyện, tay của hắn hơi nắm chặt, giọng nói khàn khàn. Vì tìm ra hắn, bọn họ đã trả giá bằng nhiều năm nỗ lực, tránh thoát bao nhiêu hung hiểm, hiện giờ người đã ở ngay trước mắt…

Đại phu quay đầu, sắc mặt trầm trọng.

“Hắn không có việc gì chứ?” Người áo xám kích động, vội vàng lao lên một bước, nhìn chằm chằm đại phu.

“Tuy vừa rồi đã hút ra phần lớn độc tố, nhưng lượng độc còn dư đã vào trong đường máu, hiện giờ, tình hình rất nguy hiểm…” Đại phu nơm nớp lo sợ nói.

“Ngươi không trị được hết?” Trên mặt người áo xám hiện lên sự tức giận, túm lấy cổ áo đại phu.

Sắc mặt đại phu biến đổi hoàn toàn, sợ tới mức một câu cũng nói không nên lời.

Nhìn thấy cảnh này, Lí Vị Ương cũng có chút nôn nóng, nàng tức giận nói: “Buông đại phu ra, ngươi thật sự muốn nhìn Mẫn Đức chết sao?”

Người áo xám sửng sốt.

Đám tỳ nữ trong phòng đều lắp bắp kinh hãi, mặt lập tức tái đi, các nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Lí Vị Ương dám nói chuyện với người áo xám như vậy.

“Ta không sao.” Một giọng nói bỗng dưng vang lên.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía giường.

“Người rốt cuộc cũng tỉnh…” Người áo xám sắc mặt kích động, buông đại phu, bước vài bước lại gần.

Sắc mặt Lí Mẫn Đức không tốt lắm, hơn nữa trong mắt không có bao nhiêu sự vui mừng cùng cảm kích khi được cứu, chỉ có sự phiền chán.

Lí Vị Ương tin chắc, mình không nhìn lầm, khi Lí Mẫn Đức nhìn thấy người áo xám, trong mắt chợt lóe qua sự phiền chán.

“Ta chưa nói gì hết…” Người áo xám vội nói, mới nói một nửa, nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dừng trên Lí Vị Ương đang đứng yên lặng nơi đó, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Lí Vị Ương thầm thở dài, xem ra đối phương không muốn nàng biết chân tướng. Nàng liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, trong lòng có sự khổ sở. Tuy rằng nàng thật ngạc nhiên là mình còn cảm xúc khổ sở, nhưng Mẫn Đức rõ ràng đã biết mọi chuyện, nàng nhận ra được, lúc trước hắn giấu giếm nàng.

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Mẫn Đức, hai người đã quen nhau, vậy thì đệ ở lại đây dưỡng thương đi.” Sau đó, nàng quay đầu nói với người áo xám, “Coi như ta là người vô tội bị liên lụy vào, mong các hạ đưa ta trở về.”

Sắc mặt Lí Mẫn Đức trắng bệch, ngay cả tia máu trên môi cũng biến mất, hắn giãy dụa muốn ngồi dậy: “Không! Ta không ở lại đây!”

Giọng điệu kiên quyết, như thể nơi này, đối với hắn mà nói, có mãnh thú hồng thủy vậy.

“Không, ngươi không thể đi…” Người áo xám đảo mắt qua Lí Vị Ương, giọng nói không mang theo một chút cảm xúc nào chậm rãi nói, “Trước khi xác định hắn an toàn, không ai được rời đi.”

Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Ồ, các hạ muốn giam lỏng ta?”

Người áo xám không nói nữa, cả căn phòng trầm mặc.

Lí Mẫn Đức muốn đứng lên: “Ta muốn đi cùng nàng.”

Người áo xám lập tức đổi giọng điệu, nói với Lí Vị Ương, cố gắng dùng giọng nói hòa nhã nhất: “Huyện chủ, hiện giờ hắn rất nguy hiểm, quả thật không thể di động, coi như ta cầu xin cô —— “

Lí Vị Ương hơi nhíu mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Lí Mẫn Đức, đáy mắt hắn, có sự sợ hãi, sợ bị nàng bỏ rơi. Trong lòng Lí Vị Ương thầm lắc đầu, nàng đã đáp ứng với Tam phu nhân, bất cứ thời điểm nào cũng không bỏ rơi hắn mặc kệ hắn, nhưng rốt cuộc hắn có chuyện gì không thể không giấu nàng? Chẳng lẽ những người này ép buộc hắn? Không, không đúng, thái độ người áo xám đối với hắn vô cùng cung kính, như thể hắn là chủ tử.

Suy nghĩ của Lí Vị Ương nhanh chóng xoay chuyển, người áo xám cảnh giác nhìn nàng.

Cuối cùng, Lí Vị Ương gật đầu: “Được, nhưng trời vừa sáng ta phải rời đi.” Hiện giờ nàng không có quá nhiều thời gian để tự suy xét, nàng phải tuân thủ hứa hẹn với Tam phu nhân.

Lí Mẫn Đức nhẹ thở phào, cánh tay hơi cứng đờ, đột nhiên ngã xuống. Khuôn mặt lạnh như băng của người áo xám bỗng chốc tan vỡ, vội vàng phân phó tỳ nữ mang nước đến.

Tỳ nữ kinh sợ lấy một chén trà đến, rồi rót nước ấm, hai tay đưa lên cao cúi đầu đi đến bên giường, quỳ xuống.

Lí Vị Ương nhìn, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng sâu. Nàng mơ hồ cảm thấy, những người này chỉ sợ đã quen Mẫn Đức từ trước, không, có lẽ, mọi chuyện đều có liên quan đến thân thế Mẫn Đức.

Mà hắn đã từng nói qua, hắn là một đứa trẻ bị vứt bỏ không ai cần đến.

Như vậy những người này, từ đâu chạy ra?

Uống nước xong, đột nhiên Lí Mẫn Đức hôn mê bất tỉnh. Đại phu bên cạnh vội vàng chạy đến bắt mạch.

Người áo xám quay đầu thật mạnh nhìn về phía Lí Vị Ương, hừ lạnh một tiếng. Từ lần đầu nói chuyện, theo bản năng hắn không coi cô nương này như một tiểu cô nương để đối đãi, nói vậy nàng ta chắc cũng hiểu tình cảnh của mình hiện giờ.

Hắn đột nhiên đứng lên, bước từng bước đi qua, rút trường kiếm, đặt trên cổ họng Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương biến sắc.

“Hoá ra không phải không sợ chút nào! Ta đã nói rồi, thiên hạ này không có người nào không sợ chết!” Hắn nói mang theo sự trào phúng.

Lí Vị Ương hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên ý cười: “Trên đời này không có ai không sợ chết, mà là xem có đáng giá để chết hay không! Nếu ta chết, hắn cũng sẽ áy náy mà chết.” Nàng nói, trong lời nói mang theo vài phần khinh thường, “Vậy hôm nay ngươi hao hết tâm tư cứu hắn, không phải hoàn toàn vô nghĩa sao.”

Mặt người áo xám cứng đờ, không tình nguyện nhưng không thể không phun ra ba chữ “Ngươi có gan”.

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Ngươi chỉ hy vọng ta giữ bí mật, nhưng bí mật này rốt cuộc là gì, ta còn không biết, thì nói ra ngoài thế nào?”

Người áo xám nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi, buông kiếm xuống. Hắn làm như vậy, không phải vì hắn cảm thấy Lí Vị Ương hoàn toàn không biết gì cho nên không có uy hiếp, mà hoàn toàn ngược lại, hắn cảm nhận được tiểu cô nương thông minh này nhất định đã đoán được gì đó, nhưng nàng ta nói đúng, nếu hắn giết Lí Vị Ương, tiểu chủ nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Sắc mặt đại phu càng thêm sốt ruột, trịnh trọng quay đầu nói, “Hiện giờ còn nguy hiểm hơn vừa rồi…”

Lí Vị Ương ngẩn người, không nhịn được bước qua đó: “Không có khả năng, vừa rồi hắn còn nói chuyện.”

“Vừa rồi hắn sốt ruột, máu lưu động nhanh hơn…” Đại phu chậm rãi nói, “Loại độc này, ta không có cách nào, cũng chưa bao giờ gặp qua…”

Trái tim Lí Vị Ương, trầm xuống từng chút một…

“Đây là một loại độc dược tên Chu Hồng…” Người áo xám chậm rãi nói, nhìn về phía Lí Mẫn Đức, sắc mặt hơi kích động, “Vô sắc vô vị, không dễ bị người khác phát hiện, chỉ cẩn trúng một chút, độc sẽ xâm nhập vào phế phủ, hít thở không thông mà chết.” Nếu vừa rồi Lí Vị Ương không hút đi phần lớn độc tố trên người Lí Mẫn Đức, chỉ sợ hiện tại hắn đã là một thi thể.

“Làm sao ngươi biết?” Lí Vị Ương nhìn hắn.

Sắc mặt người áo xám trở nên rất khó coi, nhưng không trả lời.

“Thật sự không ổn rồi, chỉ có thể dùng cách lấy độc trị đôc.” Lòng bàn tay đại phủ đổ mồ hôi.

Lấy độc trị độc?

Sắc mặt Lí Vị Ương ngẩn ra, trong lòng nàng có dự cảm không tốt, nói: “Ông định dùng dược gì.”

Đại phu suy nghĩ, chậm rãi trả lời: “Thạch Tín, Thần Sa, Bạch Thạch, Cửu Châm, Hạt Vĩ, Xà Tín.”

Lí Vị Ương và người áo xám liếc nhìn nhau, biến sắc, những thứ đó đều là… kịch độc.

Toàn bộ căn phòng, tràn ngập không khí cô đọng, dường như ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.

Sắc mặt người áo xám càng kích động hơn, hắn hít sâu một hơn, áp chế cảm xúc mãnh liệt trong người: “Hắn phải sống sót, bằng không ta sẽ giết ngươi.”

Trên đầu đại phu, lập tức nó giọt mồ hôi to đùng rơi xuống.

Lí Vị Ương khoát tay, ngắt lời hắn: “Nếu ngươi muốn đại phu xem bệnh cho tốt, thì đừng có luôn miệng đánh đánh giết giết.”

Người áo xám giận tím mặt, “Không cần ngươi phải dạy ta!”

Lí Vị Ương nhìn hắn, không vội không nóng nảy, vẻ mặt không hề thay đổi.

Ngực người áo xám phập phồng kịch liệt, rất lâu sau mới áp chế được, không biết vì sao, hắn cảm thấy trên người thiếu nữ trước mắt có uy thế của người chỉ ngồi trên thượng vị mới có. Điều này sao có thể?! Một thiên kim nho nhỏ của Thừa tướng, cùng lắm được cái chức vị Huyện chủ mà thôi, hắn còn không thèm để vào mắt, nhưng trước mặt nàng, sự quyết đoán của hắn như thể biến mất hết không dùng được.

“Nếu ngươi không muốn hại chết hắn, thì ngậm miệng lại.” Lí Vị Ương nhàn nhạt nói, sau đó, nàng hỏi đại phu kia: “Không có biện pháp khác sao?”

Đại phu cẩn thận suy nghĩ một lát, trịnh trọng lắc đầu.

Lí Vị Ương trầm mặc trong một khắc, ngẩng đầu nhìn ông ta nói: “Ông bị mời đến chẩn bệnh, người này – ” Nàng tiện tay chỉ vào người ái xám, “Hắn nhất định sẽ giết chết ông. Nhưng nếu ông có thể thuận lợi chữa khỏi cho hắn, ta cam đoan với ông, ông có thể sống sót đi ra ngoài.”

Đại phu nhìn Lí Vị Ương, không biết vì sao, cảm thấy tâm tư thiếu nữ này thâm trầm đến mức làm người khác cảm thấy sợ hãi.

“Ai cho ngươi quyền khoa tay múa chân ở đây!” Người áo xám không nhịn được nói.

Lí Vị Ương nhìn hắn thản nhiên lặp lại lần nữa: “Ta định đoạt!”

“Ngươi chán sống rồi?” Người áo xám cười lạnh một tiếng.

Lí Vị Ương đáp, vẻ mặt thản nhiên: “Trừ phi ngươi định không làm gì hết cứ như thế nhìn hắn chết đi.”

Người áo xám nói không nên lời, hắn kinh ngạc nhìn tiểu cô nương trước mắt, cảm thấy thật kỳ lạ! Bởi vì sự trấn định của Lí Vị Ương, đã khắc sâu ấn tượng trong lòng nam nhân này, tuy không ngừng tự nhủ không thể tin, nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn có cảm giác tin phục với nàng, cô nương này gây ra sự rung động quá lớn trong hắn.

Ánh mắt chớp sáng, đấu tranh tinh thần kịch liệt, lần đầu tiên hắn nhìn thẳng Lí Vị Ương, sắc mặt trở nên trịnh trọng: “Ta nghĩ ngươi không biết mình đang làm gì cùng với có những hậu quả gì, ngươi còn không biết thân phận của hắn…”

Lí Vị Ương nhìn hắn, không nói gì.

Người áo xám rốt cục gật đầu, “Được, tạm thời nghe theo ngươi, nếu hắn có gì bất trắc, ngươi phải dùng tính mạng để bồi thường.”

Người đầu tiên phát hiện Lí Vị Ương mất tích chính là Thác Bạt Chân, những khách nhân khác, đều cho rằng Lí Vị Ương theo xe ngựa Lí giả trở về rồi, mà người Lí gia, lại cho rằng Lí Vị Ương ở lại phủ Công chúa tiếp tục tham dự tiệc tối. Chỉ có Thác Bạt Chân càng nghĩ càng không cam lòng, phái người đi giám thị hành động Lí Vị Ương, mới phát hiện có chỗ không đúng.

“Không thấy xe ngựa?” Nghe hạ nhân báo lại, trên mặt Thác Bạt Chân có chút bất ngờ.

“Hình như giữa đường đổi lộ tuyến, sau đó đi vào đường nhỏ, rồi không thấy tăm hơi.”

“Sao có thể như vậy?” Cho dù đi đường nhỏ, nhưng cũng là đường cho quan lại đi, không thể tùy tiện có nguy hiểm gì, cho nên Thác Bạt Chân không ngờ rằng Lí Vị Ương bị người khác đuổi giết, nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Không có khả năng, thật sự không đúng, chẳng lẽ tiểu nha đầu này bỏ đi? Muốn rời khỏi Lí gia? Như thế cũng có khả năng, nhưng hắn luôn cảm thấy Lí Vị Ương có oán hận sâu nặng gì đó với Lí gia.

“Trên đất hình như có vết máu, nhưng không còn một bóng người.” Hạ nhân vội nói.

Vết máu? Nha đầu kia giở trò mê hoặc? Hay thật sự đã gặp nguy hiểm? Thác Bạt Chân gật đầu, tùy ý phất tay, hạ nhân biết điều lui xuống, hắn đưa tay nâng chén trà lên, trước mắt hiện lên khuôn mặt của Lí Vị Ương, nghi ngờ trong lòng càng sâu hơn. Trên đất có vết máu, nếu như quả thật bị tập kích – Lí Vị Ương cũng không phải người dễ bị bắt nạt, ai dám động thủ ngay trên đường đây? Đại phu nhân Lí gia? Không, bà ta còn chưa có gan một tay che trời, nếu thật sự muốn giết Lí Vị Ương, thì nên làm không để lại dấu vết mới đúng, Huyện chủ bệ hạ tự mình sắc phong chết trên đường trở về từ phủ Công chúa, nhất định sẽ thành sóng to gió lớn, Đại phu nhân không ngu xuẩn như vậy. Nếu thế, rốt cuộc là ai làm?

“Điện hạ…” Có người tiến vào bẩm báo.

Thác Bạt Chân đột nhiên bị cắt ngang suy nghĩ, nhíu mày.

Hạ nhân đem đến một phong thư, cung kính dâng lên: “Đây là mật báo vừa nhận được.”

Thác Bạt Chân cầm lấy, đọc lướt qua một lượt, sắc mặt khẽ biến.

Thất Hoàng tử bị thương về phủ, vội vàng băng bó sau đó lại rời phủ, thoát khỏi sự giám thị của hắn thì không biết tung tích.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng mưa rơi tí tách, bóng đêm càng âm trầm hơn.

Thác Bạt Chân đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió bên ngoài mang theo hơi lạnh, thổi vào mặt.

Cả khoảnh sân bị mưa bụi bao phủ, trong bóng đêm tĩnh lặng, cây cối hoa viên trở nên đáng sợ mênh mang.

Thác Bạt Chân đột nhiên cười lạnh một tiếng, điều hắn cần lo lắng nhất, là rốt cuộc Lí Vị Ương có bắt tay với Thác Bạt Ngọc hay không, Thác Bạt Ngọc rõ ràng đã bị thương còn muốn chạy ra ngoài tìm kiếm, người hắn muốn tìm là ai!

Hắn bỗng nhiên nhíu mày, dường như bấn mãn với việc mình tiêu phí thời gian để thất thần, không biết vì sao, hắn nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ đều là nữ hài tử kia.

Mà lúc này, Lí Vị Ương đang căng thẳng vô cùng.

Tiếng mưa rơi tí tách xuyên qua cửa sổ truyền vào trong phòng, bầu không khí bên trong có vẻ vô cùng ngưng trọng.

Cho bệnh nhân uống xong bát dược được điều chế tỉ mỉ kia, áo ngoài của đại phu đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, hôm nay ông đi bước này là vô cùng hung hiểm, nếu thiếu niên xinh đẹp không sống nổi, có khả năng ông sẽ phải dùng tính mạng mình chôn cùng.

Lí Vị Ương cầm chăn mỏng bên cạnh nhẹ nhàng phủ lên người Lí Mẫn Đức, nhưng hai mắt thiếu niên vẫn nhắm chặt, nhíu mày, trên trán đầy mồ hôi.

Nhất định là rất đau. Trong lòng Lí Vị Ương không hề thả lỏng, chủ động nhận lấy khăn trên tay tỳ nữ lau mồ hôi cho hắn, nàng cố gắng cẩn thận hết mức, nhưng mỗi lần chạm vào vẫn làm thân thể Lí Mẫn Đức khẽ run lên.

Người áo xám thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”

“Nếu gắng gượng được đến lúc trời sáng, thì có thể sống sót.” Đại phu lau mồ hôi đáp, “Thành hay bại, qua thời gian này mới biết được…”

“Rốt cuộc nắm chắc mấy phần.” Người áo xám không nhịn được hỏi lại lần nữa.

Cứ qua nửa canh giờ, người này lại hỏi một lần. Đại phu bị hắn hỏi tới hỏi lui từ bình tĩnh cũng biến thành căng thẳng. Trong lòng ông thật sự một phần cũng không nắm chắc, nhưng không dám nói thật, chỉ có thể khúm núm.

Đúng lúc này, Lí Mẫn Đức đột nhiên mở mắt. Hắn nhìn Lí Vị Ương, trong ánh mắt có sự đau đớn, sau đó biến mất không thấy bóng dáng, chỉ nói với người áo xám: “Ngươi đi ra ngoài.”

Đây là giọng điệu mệnh lệnh.

Người áo xám sửng sốt, bật thốt: “Điện hạ —— “

Sắc mặt Lí Mẫn Đức đột nhiên biến đổi, người áo xám nhận ra, hung dữ trừng mắt liếc nhìn Lí Vị Ương, bất đắc dĩ lui ra ngoài.

Lí Vị Ương rõ ràng đã nghe thấy hết, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ tươi cười như thường ngày, như thể không nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt Lí Mẫn Đức cùng bàn tay đang nắm chặt. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Đỡ hơn chưa?”

Đôi mắt xinh đẹp kia của Lí Mẫn Đức, phảng phất như hoa đào, không cười cũng ẩn tình, lúc này mái tóc đen của hắn xõa xuống, vài sợ dính trên gò má, vẻ mặt lại có vài phần kinh hoảng, hắn đột nhiên ôm chặt lấy thắt lưng Lí Vị Ương.

Trong nháy mắt Lí Vị Ương thấy thật mâu thuẫn, bàn tay đặt trên lưng rõ ràng đang run run, nhưng lại làm cho tấm lưng căng cứng của nàng chậm rãi thả lỏng, cố gắng nói thật dịu dàng:

“Làm sao vậy?”

Lúc này một tia sáng lấp lánh từ cửa sổ buông xuống, chạm lên khuôn mặt cực kỳ tinh xảo của Lí Mẫn Đức, hàng mi nhẹ nhàng rung, vương từng hạt nước mắt nhỏ vụn, như những viên ngọc vỡ. Cho dù là Lí Vị Ương cũng thất thần trong nháy mắt, hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Đừng bỏ lại ta…”

“Ta sẽ nói hết, bọn họ tới tìm ta, bảo rằng phụ thân ruột thịt của ta tốn rất nhiều tâm tư, bao năm qua vẫn luôn muốn tìm ta, muốn ta trở về cùng bọn họ, ta không chịu…”

Lí Mẫn Đức nằm trên đùi nàng, toàn thân run run làm cho Lí Vị Ương gần như cũng run theo, nàng đoán không sai, chuyện này quả nhiên có liên quan đến thân thế Lí Mẫn Đức.

Nàng thở hắt ra một hơi thật dài, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn. Mẫn Đức không hề phát hiện ra tâm tư của nàng, ngừng một lát, tiếng nói run run lại vang lên: “Ta không cố ý giấu gạt tỷ.”

Nhưng trong lòng hắn, lại mang sự sợ hãi nặng nề, còn một chuyện, về thân thế của hắn, hắn tuyệt đối không thể nói cho Vị Ương biết, bằng không nàng nhất định sẽ chán ghét hắn, cảm thấy hắn thật dơ bẩn! Hắn không muốn, tuyệt đối không muốn! Cho dù có chết, hắn cũng muốn giữ lại bí mật này! Tuyệt đối không thể để Tam tỷ biết! Tay chân hắn lạnh lẽo, trong lòng càng như bị nước hồ hàn băng chảy qua, lạnh đến mức không còn một tia ấm áp, cùng lúc đó, bóng đêm bao phủ bên ngoài cũng ập thật mạnh vào trong lòng hắn.

Lí Vị Ương thấy hắn lo lắng như vậy, nở nụ cười, nói: “Ta không trách đệ.”

Mỗi người đều có bí mật của chính mình, nàng cũng có, nàng vĩnh viễn sẽ không nói cho bất kỳ ai chuyện mình trọng sinh sống lại, cũng như vậy Lí Mẫn Đức có bí mật của bản thân, hắn nguyện ý nói ra những lời này, đã tin tưởng cùng ỷ lại nàng: “Mặc kệ thời khắc nào, ta đều không trách đệ, càng không bỏ lại đệ.”

Nàng trả lời như vậy.

Lí Mẫn Đức ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vào mắt Lí Vị Ương, thấy trong mắt nàng không có sự xa cách, cả người hắn như tro tàn sau khi bị thiêu đốt, trái tim cũng được thả lỏng, nhẹ nhàng tựa đầu lên đùi nàng: “Ừ, ta cũng vĩnh viễn không rời khỏi tỷ.”

Đứa nhỏ này, có phải ỷ lại mình quá mức không. Lí Vị Ương dở khóc dở cười, sau đó mới nhớ tới, nếu hắn không thể sống qua đêm nay, vậy thì còn nói gì đến vĩnh viễn. Đúng lúc này, Lí Mẫn Đức nói: “Ta rất mệt, ta muốn ngủ một lát.”

Trong lòng Lí Vị Ương hiểu rằng, nếu lúc này để hắn lâm vào giấc ngủ sâu, vậy thì có khả năng cả đời cũng không tỉnh lại, cho nên nàng nắm chặt tay hắn, nói: “Đừng ngủ, vừa rồi đã đánh mất ngọc quan, ngày mai ta tặng đệ một lễ vật khác, đệ thích cái gì?”

Lí Mẫn Đức giật mình, sau đó mở mắt.

Hắn chậm rãi mở miệng: “Có một năm, mẫu thân làm một bát mì thọ cho ta, người tự tay làm…” Lí Vị Ương cẩn thận đắp chăn cho hắn, để đầu hắn tựa vào gối mềm.

“Hoá ra đệ muốn ăn mì thọ sao?” Lí Vị Ương nói, trên mặt tỏa ra ý cười.

“Ừm.” Hắn khẽ gật đầu.

“Khả năng nấu nướng của ta không tốt lắm, còn kém cả các đầu bếp ở Lí phủ, nhưng nấu mì thọ thì không thành vấn đề. Trở về xong, ta sẽ nấu cho đệ.”

Lí Mẫn Đức cười, sắc mặt lại càng tái nhợt. Trong lòng Lí Vị Ương biết không tốt, nhưng trên mặt không lộ ra điều gì khác thường.

“Hiện tại ta không ngủ được, đệ nói chuyện với ta đi, không được ngủ đâu đấy.” Nàng nói như vậy.

Lí Mẫn Đức miễn cưỡng mở mắt, gật đầu.

“Không bằng, chúng ta chơi trò chơi.” Lí Vị Ương nảy ra ý tưởng, ngẩng đầu nói.

Lí Mẫn Đức nghiêm túc nhìn nàng, sau đó nói: “Ta không phải là tiểu hài tử.”

“Mặc kệ đệ bao nhiêu tuổi, chắc chắn sẽ thích trò chơi này.” Lí Vị Ương cười nhẹ, trong mắt có sự tự tin, “Ta làm cho đệ xem, đây là tạp diễn…”

“Tạp diễn?” Lí Mẫn Đức lặp lại.

Lí Vị Ương mỉm cười, khẽ lắc bàn tay trống trơn trước mặt Lí Mẫn Đức, sau đó lướt ra sau gáy của hắn, trong tay đột nhiên xuất hiện một đóa hoa mẫu đơn dính sương sớm. Đôi mắt Lí Mẫn Đức mở to, giật mình nhìn, Lí Vị Ương khua khua tay, hoa mẫu đơn bỗng chốc lại biến mất không thấy được nữa, Lí Mẫn Đức vừa định hỏi làm cách nào biến được ra, thì Lí Vị Ương giơ tay lên, hoa mẫu đơn trong tay áo rơi ra, bay vòng quanh phòng hai lần, rồi vọt vào trong mưa.

“Tỷ học cái này lúc nào thế?” Lí Mẫn Đức giật mình.

“Ngày mai sẽ nói ch 4708 o đệ biết…” Lí Vị Ương nhìn hắn, trên mặt hiện lên ý cười.

Lí Mẫn Đức đang định hỏi thêm, thì người áo xám không biết đi vào từ lúc nào nói: “Chỉ là thứ xiếc nho nhỏ, tiểu chủ nhân muốn xem, nô tài có thể biểu diễn cho ngài xem bất cứ lúc nào.”

Hắn biết Lí Mẫn Đức không thích nghe thấy xưng hô kia, cho nên quyết đoán đổi bằng một từ trung tính, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn nhíu mày: “Không phải đã bảo ngươi đi ra ngoài sao?”

Người áo xám thở dài: “Tiểu chủ nhân, nô tài không canh giữ ở bên trong, thật sự thấy lo lắng.” Hắn cảm thấy tiểu cô nương Lí Vị Ương này quá lợi hại, tiểu chủ nhân có thể sẽ bị nàng ta mê hoặc.

Lí Mẫn Đức lại giận tái mặt: “Đi ra ngoài.”

Tuy hắn còn nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt ấm áp vừa rồi đã thay đổi hoàn toàn, mờ mờ lộ ra sự lạnh lùng tàn khốc.

Lí Vị Ương than thầm. Tuy tính tình Tam phu nhân đạm mạc, nhưng vẫn chăm sóc Lí Mẫn Đức cực kỳ cẩn thận, cho nên cuộc sống của hắn ở Lí gia coi như yên ổn. Chỉ tiếc Tam phu nhân đột nhiên qua đời, hắn không còn chỗ để dựa vào, tại Lí gia một nơi ăn thịt người đúng là từng bước gian nan. Nhưng mà hắn thông minh cơ trí, tính tình kiên nhẫn, sự hồn nhiên yếu đuối bề ngoài đều là giả bộ để lừa gạt kẻ địch. Có lẽ đêm nay, nàng sẽ nhìn thấy được mặt khác của hắn.

Bỗng nhiên, từ cửa sổ có một con rắn nhỏ xanh biếc, trên lưng mang theo một bức thư trườn từ bên ngoài vào.

Lí Vị Ương là người đầu tiên nhìn thấy, sắc mặt biến đổi.

Nhưng người áo xám không hề kinh ngạc, bước lên phía trước, đưa tay ra, không ngờ lại để cho con rắn nhỏ kia trườn vào lòng bàn tay hắn, Lí Vị Ương nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy khiếp sợ. Nàng đúng là đã từng nghe nói có người thuần dưỡng rắn để truyền thư tín, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt, bởi vì rắn rất khó nắm bắt, hơn nữa còn rất dễ bị nó cắn lại, không cẩn thận đến tính mạng cũng đánh mất.

Trên gáy con rắn nhỏ có buộc một cái nơ, viết hai hàng mật ngữ. Người áo xám lấy ra, cẩn thận xem xét, sau đó đi đến trước đế nến thiêu hủy, rồi cẩn thận lấy ra một cái nơ khác, không biết viết gì lên phía trên, cuối cùng buộc lên gáy xà.

Lí Vị Ương nhìn con rắn nhỏ như cái đũa trúc biến mất trước cửa sổ, trên mặt xuất hiện sự hứng thú.

Lí Mẫn Đức hiển nhiên không có hứng thú với con rắn kia, nhưng thấy Lí Vị Ương hình như rất thích, thì nhẹ giọng nói: “Rắn này – nuôi như thế nào?”

Người áo xám sửng sốt, vẻ mặt được sủng ái mà kinh sợ, đây là lần đầu tiên Lí Mẫn Đức có vẻ mặt hiền hòa khi nói chuyện với hắn, làm hắn kích động không biết phải làm thế nào, vội nói: “Đây là Bích Dương nô tài nuôi, tiểu chủ nhân nhìn này!” Hắn tháo túi hương bên hông xuống, cẩn thận đưa qua, “Trong túi hương này có một loại bí dược, mùi của nó cả người lẫn vật đều không ngửi thấy, chỉ có Bích Dương được nuôi lớn bằng dược này mới có thể ngửi ra.”

Hóa ra là vậy, Lí Vị Ương lộ ra ý thích thú, Lí Mẫn Đức lập tức nói: “Người khác có thể sử dụng rắn này không?”

Người áo xám sửng sốt, lập tức lắc đầu, rắn này hắn đã khổ tâm huấn luyện ra, ở những thời kỳ đặc biệt dùng để giữ liên lạc với thuộc hạ, người khác chỉ cần chạm vào, hay tới gần đều sẽ bị cắn chết.

Đừng thấy Bích Dương nhỏ, nhưng cũng là thứ kịch độc.

Lí Vị Ương thất vọng, nàng cảm thấy cực kỳ hứng thú với con rắn nhỏ này.

Đương nhiên Lí Mẫn Đức nhìn ra được biểu cảm rất nhẹ này của Lí Vị Ương, nói: “Không còn cách nào khác?”

Người áo xám tưởng hắn thích, vui mừng quá đỗi, “Nếu tiểu chủ nhân thích, nô tài có thể nuôi dưỡng hai con cho ngài, chỉ nghe ngài phân phó, tuyệt đối sẽ không làm tiểu chủ nhân bị thương.”

Lí Mẫn Đức gật đầu.

Sau đó, người áo xám lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi. Lí Vị Ương thấy thế, biết hắn có chuyện khó nói, cho nên đứng lên: “Ngồi trong phòng lâu, ta ra ngoài đi dạo một lát.”

Người áo xám hừ lạnh một tiếng, hắn không sợ Lí Vị Ương rời đi, bởi vì bên ngoài đều là người của hắn, không có sự đồng ý của hắn, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.

Lí Mẫn Đức chờ Lí Vị Ương bước ra ngoài, rồi mới suy yếu tựa lên đệm mềm, rất hiển nhiên, trước đó hắn giả bộ bình thường, nhưng thực tế toàn thân rất đau đớn, luôn có cái gì đó thiêu đốt cổ họng kéo dài đến lục phủ ngũ tạng, như thể muốn xé rách người hắn ra làm hai, sự đau đớn khổ sở này, hắn chưa từng trải qua.

Người áo xám tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Tiểu chủ nhân, cô nương bên ngoài kia, nô tài suy nghĩ rất lâu, thấy không thể để lại nàng ta, ngài ngẫm lại xem, vạn nhất nàng ta biết được thân phận ngài —— “

“Nếu ngươi muốn thương tổn nàng, phải bước qua xác ta!” Trong lòng Lí Mẫn Đức quýnh lên, bật ngồi dậy, nhưng hắn vừa cử động đã lập tức cảm thấy trong lồng ngực như có một trận lửa nóng, không ngừng cháy, miệng mũi lại như bị bịt bởi bông, tắc nghẽn không thể hô hấp, dùng hết sức lực toàn thân cũng không hít được không khí, lập tức đổ ập xuống giường!

Người áo xám tuyệt đối không ngờ Lí Mẫn Đức thoạt nhìn đã vô cùng suy yếu lại nói ra một câu lạnh đến thấu xương như vậy, hắn kinh hoảng biến sắc. Ban đầu hắn cho rằng dung mạo tiểu chủ nhân quá xinh đẹp, lại lớn lên ở Lí gia, không giống với chủ tử, hiện tại nhìn đối phương chợt thấy thiếu niên này lộ ra sát khí, đúng là có vàn phần rung động lòng người. Nếu hắn đã muốn che chở cho một người, cho dù tính mạng cũng không cần, điều này giống chủ tử đến mức nào, thật đúng là số mệnh!

Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không dám tự tiện làm chủ, vội quỳ xuống nói: “Tiểu chủ nhân đừng tức giận, nô tài không dám!”

Lí Mẫn Đức muốn nói chuyện nhưng một câu cũng không nói được ra, hắn cảm thấy dòng máu như phát điên bùng nổ trong mạch máu, bỗng nhiên ào ạt chảy, dâng lên tận đỉnh đầu, như thể muốn phá ra khỏi cơ thể phun ra ngoài. Từ đầu đến chân giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn, tứ chi đau nhức không chịu nổi, trước mắt chói lóa, đầu hắn choáng váng, hô hấp càng lúc càng khó khăn, cả người bị dày vò đến độ muốn nổ tung.

Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, liều mạng đưa tay ra muốn bắt được bất cứ cái gì, theo bản năng hắn gọi tên Lí Vị Ương, người áo xám thấy không tốt, lập tức lao ra ngoài gọi người.

Lí Mẫn Đức chỉ cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, thì đúng lúc này, một đôi tay cầm lấy tay hắn, dịu dàng mà nồng ấm. Hắn cố hết sức mở to hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt Lí Vị Ương, trên mặt nàng đã không còn sự bình tĩnh ấm áp lúc trước, mà chậm rãi biến thành kinh hoảng.

Lí Vị Ương thật không ngờ, mình vừa về phòng đã thấy cảnh này, lòng nóng như lửa đốt.

Không biết từ lúc nào, thiếu niên này đã trở thành người nàng rất để ý, ban đầu nàng cho rằng, hắn là gánh nặng cùng trách nhiệm, nhưng hiện tại, nàng đã coi hắn trở thành người thân của chính mình rồi!

“Mẫn Đức, đệ phải cố gắng chống đỡ! Ta đã thề với mẫu thân đệ, đệ đừng để ta phải thẹn với người! Mẫn Đức! Đệ hãy nghe ta nói!” Lí Vị Ương không ngừng nói chuyện với Lí Mẫn Đức, cho đến khi hắn có ý thức một lần nữa.

Nhìn thấy Lí Vị Ương trước mắt mình, Lí Mẫn Đức cắn môi, cố gắng chống đỡ qua một trận đau đớn, rồi mới miễn cưỡng chịu đựng xuống, cười nói: “Ta không sao —— “

Bờ môi của hắn khô nứt, ẩn ẩn còn có tơ máu.

Lí Vị Ương lấy lại tinh thần, tiếp nhận chén trà tỳ nữ bên cạnh đưa, chạm tay vào nước ấm, chấm nhẹ lên môi hắn, “Đệ nhất định phải cố gắng chống trọi, ta còn muốn dạy đệ tạp diễn nữa…”

Lí Mẫn Đức khẽ cười, hơi nhắm mắt lại, ít nhất, hắn dùng đau đớn của mình, để đổi được sự thương tiếc của nàng. Vậy tốt lắm, nàng không bỏ lại hắn như mẫu thân.

Mẫu thân đã từng đáp ứng, vĩnh viễn làm bạn bên cạnh hắn, nhưng người vẫn bị cái chết cướp đi tính mạng. Hiện tại, hắn chỉ có nàng, trong thế giới này, người duy nhất hắn tin tưởng, cũng chỉ có nàng.

Đại phu tới đưa thuốc lần thứ hai, tinh thần Lí Mẫn Đức vô cùng uể oải, người lúc ngủ lúc tỉnh, yếu ớt dựa lên gối, đèn nến tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, ngoại trừ gương mặt của Lí Vị Ương, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên không chân thực. Thuốc đắng ngắt được đưa đến miệng, bởi vì người lúc tỉnh lúc không, luôn cố gắng áp chế sự đau đớn làm hắn kháng cự theo bản năng.

“Mẫn Đức, đây là bát thuốc thứ hai.”

“… Lần này uống vào, đệ sẽ khỏe lên…”

Giọng nói ấm áp mềm mại vang vọng bên tai hắn, làm hắn hé miệng ra uống thứ thuốc đắng đến mức làm người khác thấy buồn nôn kia.

“Đệ đã đáp ứng với ta, sẽ mãi ở cùng với ta, đệ quên rồi sao?”

Lí Mẫn Đức gần như không thể đáp lại, người áo xám quay đầu thật mạnh: “Không phải ngươi nói chỉ cần tìm cách loại bỏ vài thứ trong kịch độc kia, là có thể cứu hắn sao?”

Lão đại phu đầu đầy mồ hôi, ông đã tận lực, để giảm bớt độc tính, ông cố ý đun qua ba lần nghiền thành bột phấn, rồi bỏ thêm thật nhiều dược liệu quý hiếm vào để trung hòa dược tính, mà kịch độc vẫn là kịch độc, độc tính của nó sẽ không bị trừ đi hoàn toàn, nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự không có chút độc tính nào, thì thuốc cũng thành vô dụng. Phải giữ lại độc tính, để tiêu từ đi độc trong cơ thể thiếu niên này.

“Câm miệng!” Lí Vị Ương nhíu mày, lúc nào rồi, lại còn giận chó đánh mèo.

Người áo xám nhất thời chán nản, hắn từng này tuổi rồi, ngoại trừ chủ tử, còn không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.

Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên trầm trọng.

Lí Mẫn Đức cảm thấy mình đang bước đi trong bóng tối, phiêu đãng mờ ảo không điểm đến, cho đến khi bên cạnh xuất hiện một ánh lửa, tuy nhỏ bé, nhưng làm hắn không đến mức mất đi toàn bộ ý thức.

Hắn biết, Lí Vị Ương luôn nói chuyện với hắn, chung quy, vẫn không bỏ lại hắn. Cảm giác đau đớn chậm rãi biến thành ấm áp, sự đau đớn trong người từng chút một biến mất, hắn lại phát hiện bản thân hình như không thể phát ra tiếng nói. Hắn cố gắng giãy dụa, đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó mở bừng mắt.

Lí Vị Ương đang ngồi ghé vào cạnh giường bừng tỉnh, nàng thấy Lí Mẫn Đức mở to mắt, trái tim luôn treo cao cuối cùng được thả lỏng.

“Tam tỷ?” Lí Mẫn Đức giật mình nhìn nàng, nàng ngồi bên giường suốt một đêm?

Lí Vị Ương nắm lấy tay hắn, “Đệ không có chuyện gì thì tốt rồi.”

Lí Mẫn Đức sửng sốt, hắn luôn cảm thấy mắt của Tam tỷ rất đẹp, hàng mi đen bóng dài mượt, hơi cong lên, tròng mắt cùng đồng tử trắng đen rõ ràng, đồng tử đen hơn cả hắc thủy tinh, còn tròng mắt trong trẻo tựa như mặt hồ mùa xuân, nhưng lúc này, mặt hồ kia bị xen kẽ bởi tơ máu, thể hiện sự mệt nhọc của chủ nhân. Lí Mẫn Đức ngồi dậy: “Chúng ta phải trở về ngay lập tức!”

Lí Vị Ương hơi giật mình, lập tức hiểu ra ý hắn. Thiên kim Thừa tướng một đêm không về, nhất định sẽ trở thành chủ đề bàn tán ngày hôm nay! Nghĩ qua cũng biết, đám Đại phu nhân sẽ bôi đen nàng đến mức nào! Cho dù nàng thật sự bị kẻ xấu bắt cóc, thì cũng không có ai đồng tình với nàng, trong mắt họ, nàng sẽ trở thành nữ tử thất trinh, cả đời bị người khác phỉ nhổ!

Từ đêm qua, nàng đã nghĩ tới điều này, nhưng ngay cả như thế, nàng cũng không thể bỏ mặc Lí Mẫn Đức.

Người áo xám thấy thế vội vàng ngăn cản: “Tiểu chủ nhân, ngài không thể rời khỏi nơi này!”

Lí Mẫn Đức lạnh lùng liếc nhìn hắn, nói: “Đi chuẩn bị xe ngựa!”

“Bọn họ đã biết người ở Lí gia, sau này sẽ có vô số phiền toái! Nói không chừng loại chuyện này có thể phát sinh một lần nữa!” Người áo xám không nhịn được nói ra.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua tia sáng mới lộ ra bên ngoài, trời sắp sáng, nàng không thể trì hoãn nữa.

Lí Mẫn Đức lặp lại: “Đi chuẩn bị xe ngựa, ngay lập tức!”

Người áo xám nghiến răng nghiến lợi nhìn Lí Vị Ương, nhưng đối phương lại dời tầm mắt đi, hắn bất đắc dĩ nói: “Dạ.”

Xe ngựa xóc nảy, không thích hợp với bệnh nhân, sắc mặt Lí Mẫn Đức trắng bệch, lại kiên trì muốn đi cùng Lí Vị Ương, người áo xám tức đến hộc máu lại không thể không làm theo, đành phân phó người dùng xe ngựa tốt nhất, đệm mềm nhất, rồi Lí Mẫn Đức mới được đưa lên xe ngựa, Lí Vị Ương nhìn bộ dáng của hắn, biết bộ dáng này khi trở về nhất định sẽ đem đến phiền toái, theo bản năng nhìn thoáng qua bên ngoài.

Người áo xám còn đứng trước xe ngựa.

“Chỗ rẽ ngoặt phía trước ngươi sẽ nhìn thấy hai tỳ nữ, nhưng – tốt nhất người đừng có nói ra chuyện tối hôm qua…” Hắn thấp giọng nói lạnh lùng.

“Ngu không ai bằng…” Lí Vị Ương nhíu mày nhìn hắn một cái, lạnh lùng ném ra bốn chữ. Vì sao nàng muốn nói ra, đầu bị hỏng rồi chắc?

Sống đến từng này tuổi luôn là người cao cao tại thượng, người áo xám lần đầu tiên nghe thấy người khác nói mình ngu ngốc, sắc mặt xanh mét, “Ngươi thật to gan!”

“Đa tạ đã khích lệ, cáo từ.” Lí Vị Ương thản nhiên liếc hắn, phân phó xa phu đi nhanh một chút.

Xe ngựa lay động vài cái, phát ra tiếng lộc cộc, rồi nhanh chóng phóng đi

Trước cửa lớn, người áo xám thở dài nặng nề, người bên cạnh đi tới, hắn thấp giọng nói: “Nói với chủ tử, tiểu chủ nhân bị thương.”

“Dạ!”

—— Lời ngoài truyện ——

Không ngờ lại có bé nói Mẫn Đức là hài tử không hiểu sự đời… Mọi người suy nghĩ quá nhiều rồi… Dù sao, Lí Vị Ương cả đêm không về nhà, chẳng biết có phải sẽ bị răng rắc không, ha ha ha ha ha ha ha ha, nói thế nào nhỉ, ta cảm thấy mỗi lần nữ chính vượt qua nguy hiểm, đều ngồi trên xe ngựa sơn son

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/6471


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận