Lưu Uyển Thanh thấy thần sắc của Thúy Nhi ở một bên, như có lời muốn nói, thì hơi hơi nhíu mày, lập tức dò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thúy Nhi mím môi, dường như trải qua tranh đấu một hồi, âm thầm nắm chặt nắm tay: “Nhị tiểu thư, sáng nay lúc nô tỳ đến ngoại viện…ừm…Thì Lý Thuận Gia bên thất di nương ngăn nô tỳ lại, nói là… Nói là…Bây giờ sức khỏe của Thất di nương không tốt, muốn gặp nhị tiểu thư một lần, nàng có việc gấp muốn nói với người”
Lưu Uyển Thanh nghe xong thì thở dài, cầm lấy bút mực trong tay tiếp tục sao chép kinh thư, Thúy Nhi thấy nàng như thế, cũng không nói thêm, trực tiếp đi ra khỏi phòng, đến sân ngoài nói với Lý Thuận Gia: “Bây giờ, nhị tiểu thư gặp ngươi rất bất tiện… ừ…ngươi trở về chăm sóc tốt cho Thất di nương đi, còn nữa, nhị tiểu thư cũng không dễ dàng gì, bây giờ nàng được lão phu nhân sủng ái, làm cho nhiều người cảm thấy không thoải mái, đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm, muốn bắt được điểm sơ sót của nàng, Thất di nương dù sao cũng là mẹ ruột của nhị tiểu thư, cũng xin nàng nên suy nghĩ cho nhị tiểu thư một chút, đáng lẽ, những lời này, người làm nô tỳ như ta không nên nói, nhưng nếu nhị tiểu thư tốt thì thất di nương mới có cuộc sống tốt, không phải sao?”
Vẻ mặt của Lý Thuận Gia thất vọng, cũng thầm trách mình không nên vì chút lợi ích nhỏ mà lờ mà lờ mờ đi chuyển lời hộ cho Thất di nương, sợ là lúc này dã truyền đến tai của Nhị phu nhân, sau này, cuộc sống của mình…. Ai, vốn tưởng rằng nhị tiểu thư là do thất di nương sinh ra, nghe mẹ mình vất vả, chịu khổ, tất nhiên sẽ cảm thấy đau lòng, nào ngờ, nàng lại không quan tâm….Rõ ràng là tự hại chết mình rồi
Lúc Thúy Nhi trở vào nhà, Lưu Uyển Thanh cũng để cây bút trong tay xuống hỏi: “Lý Thuận Gia đâu?”
“Bị nô tỳ đuổi đi rồi, nô tỳ nói vài câu, bảo Thất di nương hãy suy nghĩ vì tiểu thư một chút…”
Lưu Uyển Thanh khoát tay áo, Thúy Nhi này bây giờ cũng xem như thật lòng nghĩ cho mình, , nhưng mà dù sao Thất di nương cũng là mẹ đẻ của mình, tuy rằng kiếp trước, nàng bị bà làm ảnh hưởng, cuối cùng phải rơi vào kết cục như thế, còn tự tay hại chết Tuấn nhi….Nhưng, nếu muốn đi đại tiện thì phải vào nhà xí…Suy cho cùng, cũng vì lòng của mình không kiên định, thật ra bà cũng hy vọng mình có thể sống tốt, Lưu Uyển Thanh nghĩ vậy nên vội vàng nói:
“Thúy nhi, đi một chuyến gọi Lý Thuận Gia qua đây”
Thúy nhi sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: “Nhị tiểu thư, nô tỳ biết trong lòng người cũng không dễ chịu, nhưng mà chuyện của Thất di nương, tốt nhất người vẫn làm như không biết đi. Dù sao người…”
“Được rồi, ta biết, Thúy nhi nhanh đi, bằng không sợ là đuổi không kịp” Thúy nhi thấy nàng kiên quyết như thế, cũng chỉ có thể làm theo
Lý Thuận Gia hiện lên nụ cười a dua, nịnh hót, quỳ trước mặt của Lưu Uyển Thanh, nước mắt như trân châu, không cần cố gắng cũng có thể rơi xuống, vẻ mặt ủy khuất, khóc lóc kể lể: “Nhị tiểu thư a, người nên phát lòng từ bi, mà cứu giúp Thất di nương đi”
Lưu Uyển Thanh nhìn Thúy nhi, Thúy nhi hiểu rõ nên gật đầu nói: “Còn không câm miệng. Đây là chỗ nào?. Sao đến phiên ngươi làm càn?. Ngươi muốn ăn đại bảng sao?. Đừng quên chỗ này là viện của lão phu nhân, nếu như thật xảy ra chuyện gì, cho dù nhị tiểu thư của chúng ta có lòng che chở cho ngươi, chỉ sợ cũng không làm được, còn làm ầm ĩ ở chỗ này, thì trực tiếp đến chỗ của Nhị phu nhân mà kêu oan, đừng sợ nhị tiểu thư của chúng ta, đến lúc đó chỉ sợ không phải chỉ riêng đại bản thôi đâu”
“Vâng, vâng”
Lý Thuận Gia lau mồ hôi hột trên trán, sau khi bị Thúy nhi châm biếm cũng yên tĩnh trở lại, nói: “Nhị tiểu thư tha tội, nhị tiểu thư tha tội, là lão nô quá kích động, chẳng qua lão nô… Huh u…”
Lưu Uyển Thanh nhíu mày: “ Được rồi, có chuyện gì thì nhanh nói đi, ta còn muốn sao chép kinh thư cho bà nội và đại bá mẫu”
“Vâng, vâng, nhị tiểu thư, người không biết a, sau chuyện phát sinh ngày đó, nhị phu nhân ỷ có lão phu nhân chống lưng, Thất di nương thật là khổ a…”
Nói đến đây, Lý Thuận Gia cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lưu Uyển Thanh, thấy trên mặt nàng cũng không quá mức lo lắng, nên trong lòng căng thẳng….
Thúy nhi ở bên cạnh thấy bà ta lại ấp a ấp úng, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc: “Xem ra lời nói vừa rồi của ta, ngươi không nghe lọt tai, nếu đã như vậy, không cần ở trong này làm phiền nhị tiểu thư nghỉ ngơi nữa”
Nói xong, giả vờ làm ra dáng muốn tiễn khách, lúc này Lý Thuận Gia mới sợ hãi lên, ngay từ đầu cũng không đem Lưu Uyển Thanh mới hơn 3 tuổi để vào mắt, bởi vì bà nghĩ chỉ cần bà diễn trọn vai diễn của mình, như vậy còn không dễ dàng lừa được đứa trẻ này hay sao?. Nhưng hôm nay xem ra, bà đã tính toán nhầm rồi, nên vội vã dập đầu:
“Là lão nô không đúng, xin nhị tiểu thư tha tội, nhị phu nhân phạt Thất di nương sao chép kinh thư, nhưng người cũng biết Thất di nương không biết chữ làm sao có thể sao chép kinh thư, không phải là muốn đòi mạng người ta sao?
Huống hồ, nhị phu nhân nói mỗi ngày nếu không sao chép hết 10 lần, thì không cho phép ăn cơm, còn phái nha đầu bên cạnh đến trông chừng, Thất di nương thật sự chống đỡ không nổi, nên tựa vào bàn nghỉ ngơi, nhưng nha đầu đó lại cầm gậy đánh vào người Thất di nương, nói là Thất di nương bất kính với Phật tổ, … Nhị tiểu thư, người nên suy nghĩ biện pháp cứu Thất di nương, … Nếu còn kéo dài, sợ là không kịp nữa”
Mặc dù hiện tại Thất di nương không có chỉ định Lý Thuận Gia nói nghiêm trọng như vậy, nhưng nếu nhị phu nhân đã nói thế, chắc chắn sẽ không để yên cho bà, chỉ sợ sẽ giống như lời Lý Thuận Gia nói.
Thúy Nhi ở bên cạnh ho khan nói: “Được rồi, lời của ngươi nhị tiểu thư đã nghe hết rồi, ngươi trở về nói với Thất di nương, hãy cố gắng nhẫn nhịn một khoảng thời gian, chờ việc này trôi qua, nhị tiểu thư của chúng ta sẽ nghĩ biện pháp nói giúp cho bà, chỉ có điều trong khoảng thời gian này ngươi đừng sang đây nữa”
Lý Thuận Gia à một tiếng nhưng không quan tâm đến phản ứng của Thúy nhi, mà vẻ mặt khẩn cầu nhìn Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh thấy vậy đành phải nói:
“Ngươi lui xuống đi, chiếu theo lời của Thúy nhi nói, nói lại với Thất di nương như thế để cho bà yên tâm”
Tuy rằng Lý Thuận Gia không cam lòng, nhưng thấy Lưu Uyển Thanh đã mở miệng cũng không dám đắc tội, nhị tiểu thư rất được lão phu nhân yêu thương,… Huống hồ, người này vì phú quý chuyện gì mà làm không được, nhị tiểu thư này sau cùng có bằng lòng hay không, bất kể là bà hay Thất di nương cũng không thể nào biết được
Lúc này, sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, Lý Thuận Gia cảm thấy lúc đó đầu mình đúng là bị lừa đá, mới nhận lời giúp bà chuyển lời….
Sau khi Lý Thuận Gia đi rồi, trên mặt Thúy nhi hiện lên lo lắng nhìn Lưu Uyển Thanh, nhị tiểu thư này thật xui xẻo, tại sao lại gặp phải người như Thất di nương a, đừng nói đến làm chỗ dựa, lại còn kéo nhị tiểu thư xuống nước, tuổi của nhị tiểu thư còn nhỏ, lại luôn đi theo bên người Thất di nương, thật vất vả bản thân mới tìm được chỗ dựa vững chắc, cũng không thể để Thất di nương làm hỏng, mình phải khuyên nhủ nàng thật tốt, không thể để cho nhị tiểu thư bị Thất di nương liên lụy
“Nhị tiểu thư, có vài lời không nên nói nhưng Thúy nhi cũng phải nói, những chuyện ngày hôm nay, người nên giả vờ không biết thì tốt hơn, lá gan của nhị phu nhân dù có lớn cũng không dám gì quá đáng với Thất di nương, nhiều lắm Thất di nương chỉ chịu đựng chút đau khổ…. Trong nhà giàu có, có di nương nào không bị chủ mẫu làm khó, bây giờ lão phu nhân rất yêu thương người, hiện tại trong hầu phủ, có ai dám gây khó dễ cho người?. nô tỳ đi theo bên người cũng được thơm lây, nhưng sự việc của Thất di nương sẽ chọc giận lão phu nhân, chẳng lẽ người…. Ừ….Chẳng lẽ người còn muốn tiếp tục sống cuộc sống ban đầu sao?”
Lưu Uyển Thanh nhìn Thúy nhi, gật đầu nói: “Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng dù sao bà ấy cũng là di nương của ta, bây giờ Lý Thuận Gia tới tìm ta, bên bà nội nhất định cũng biết, sợ là bà nội nhìn thấy cũng không thể không cao hứng”
Lưu Uyển Thanh nói xong, cũng không giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ của Thúy nhi, nàng cũng đã hiểu được suy nghĩ của mình, nhìn lại, nếu như mình có thể thu nhận Thúy nhi, thì thật là tốt
Bên này, Lưu đại phu nhân nằm lệch trên giường vuốt ve bụng bầu còn chưa lộ ra của mình: “Việc này là thật sao?. Không phải có người cố ý truyền ra chứ?”
Bạch ma ma lắc đầu: “Phu nhân, làm sao lão nô có thể không đi hỏi thăm trước rồi nói cho người biết, việc này đã bị lão phu nhân trong lúc vô ý nhìn thấy, lão nô còn đặc biệt phái người đi theo dõi, thật không ngờ, nhị tiểu thư là người tri ân đồ báo”
Lưu đại phu nhân gật đầu: “Nó là một đứa nhỏ hiểu chuyện, dễ thương, chỉ tiếc là đào thai lầm chỗ, điều này cũng thôi đi, lại còn gặp phải một mẹ cả khong hiểu chuyện… Ai, nếu như trong viện của ta, có thể sinh ra một đứa nhỏ hiểu chuyện, ngoan ngoãn giống như Uyển Thanh, thì ta nhất định sẽ thương yêu nó, cưng chiều nó, cầu ông trời phù hộ cho ta có một đứa con hiểu chuyện giống như Uyển Thanh”
“Xem người kìa, người có thân phận gì?. Tất nhiên có thể sinh ra một đứa trẻ thông minh, hiếu thảo rồi”
“Vậy thì tốt rồi, chỉ là việc này nếu như ta không biết thì không nói, nhưng nếu như ta đã biết rồi, thì sau này nhất định sẽ đối xử với Uyển Thanh thật tốt, sau này chờ khi nàng lớn lên, ta sẽ giúp nàng tìm một mối mai mối thật tốt, nếu như bị phối cho một mối hôn nhân không tốt, thì cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi”
“Người a, chính là tâm bồ tát như vậy. Đúng rồi, lúc nãy Lý Thuận Gia trong viện của Thất di nương đi tìm nhị tiểu thư, sợ là chuyển lời giúp Thất di nương”
Lưu đại phu nhân híp mắt: “Việc này dù sao cũng phải giải quyết, nếu như có thể làm cho nương tức giận, đuổi một phòng bọn họ ra khỏi Hầu phủ, thì tốt biết mấy”
Bạch ma ma gật đầu: “Đáng tiếc chuyện này nhị tiểu thư muốn quản cũng quản không được”
“Nó chỉ là một đứa nhỏ, thì biết cái gì?. Bà a, vẫn nên phái người đến xem nàng một chút, nếu giúp đỡ được thì cứ giúp đỡ, dù sao đứa nhỏ này cũng có lòng hiếu thảo, ta cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bị di nương liên lụy được”
“Người cứ yên tâm, việc này, lão nô a, đều đã sắp xếp thỏa đáng rồi”
“Bạch ma ma, bà làm việc ta luôn luôn yêu tâm, chỉ là vài việc cũng nên nhanh một chút”
“Việc này lão nô đã an bày ổn thỏa rồi”
Mời bạn đón đọc chương tiếp!