Ánh dương quang vừa nhô lên phía biển Đông. Minh Quang đã gọn gàng trong bộ võ phục bằng vải thô màu khói lam. Chân bện giày da hổ, lưng mang bọc hành trang và cây đoản kiếm trong vỏ cây. Cây kiếm chỉ để lộ ra chiếc chuôi xấu xí bằng gạc nai kỳ lạ...
Chàng vái lạy mộ sư phụ rồi nhìn lại cửa lều đã đóng kín bằng mấy bụi mây rừng đầy gai. Minh Quang đứng nhìn về con đường đi xuống phía sau núi. Chàng bặm môi lẩm bẩm:
- Dù sao cũng phải xuống hết con đường để xem sự thể ra sao? Biết đâu kẻ thù của sư phụ đã đánh lừa ta?
Minh Quang nghĩ xong thì rời chỗ đứng. Chàng bước mạnh dạn về con đường mà chàng s ắp xuống...
Lũ chim rừng, chim núi nhốn nháo bay, nhảy rối tung cả lên khi Minh Quang lần đến đầu con đường và đang mò mẫm lần xuống. Chàng xuống rất chậm và luôn thận trọng quan sát hai bên lá cây rừng và các mỏm đá sắc bén. Cứ từng bước một chàng ngừng lại để nghe ngóng rồi mới tiếp tục đi tiếp...
Qua hết một đoạn đường khá dài thì mặt trời cũng đã lên cao... Minh Quang tìm một tảng đa bằng phẳng để ngồi nghĩ. Mắt chàng tìm kiếm những gì có thể khả nghi và có thể làm hại kẻ đi xuống dưới ấy...
Đang ngồi suy nghĩ bỗng Minh Quang nghe tiếng kêu "Chóe... chóe... " rồi một chú vượn rơi từ trên cao xuống tảng đá kế bên. Minh Quang vội bước lại quan sát Chàng thấy chú vượn bị một mũi tên màu đen xuyên qua đùi... Con vật bị thương kêu rên khe khẽ, giương đôi mắt sầu thảm đau đớn nhìn chàng thanh niên sơn dã như cầu cứu...
Minh Quang nâng con vượn lên. Chàng bẻ đôi mũi tên và rút ra... Một dòng máu đen bầm tiết ra. Minh Quang hiểu loại tên độc này. Chàng quay tìm kiếm loại lá thuốc và nhai đắp lên vết thương cho con vật tội nghiệp... Chàng ôm con vật đặt vào một hốc đá nhỏ. Lấy lá cây phủ bên ngoài và cầm mũi tên lên xem. Một mũi tên vuốt rất khéo, nhưng không có dấu hiệu nào khác trên tên... Tuy nhiên nếu gặp mũi thứ hai chàng có thể nhận ra chủ nhân của nó. Minh Quang lẩm bẩm:
- Đây là loại tên có tẩm thuốc độc bằng mủ cây của người Vân Kiều... Rừng thượng du của miền núi chung quanh vẫn có dân tộc nầy qua lại và sinh sống. Có thể một thợ săn nào đó đang lẩn quẩn quanh đây... Nếu vậy thì vùng nầy không có độc khí Có thể sư phụ bị ám hại bằng độc... Trên lá cây, trên đá, trong dòng nước... cũng nên ! Minh Quang nhét mũi tên gãy đôi vào túi hành trang rồi tiếp tục đi xuống chân núi... Chàng đi đến mặt trời đứng trên đỉnh đầu thì chân đã đặt xuống tảng đá cuối cùng và nơi nầy một dòng nước trong suốt chảy êm đềm từ trong lòng núi thoát ra.
Minh Quang ngồi xuống tảng đá, đưa mắt nhìn quanh một vùng đá núi thoai thoải và xa hơn là trùng điệp cây cao các loại tùng bách và bách diệp, sao...
Dòng nước tuôn chảy mà không có chỗ đọng lại để có thể rải xuống đấy một loại độc dược hoặc để giữ lại trong vài khắc... Minh Quang nhíu mày suy nghĩ rồi nhìn thẳng vào cửa suối từ lòng núi chảy ra. Chàng ước lượng nếu một người tầm thước lội suối thì có thể đi thẳng vào lòng suối ấy... Và, có thể sư phụ của chàng đã thám hiểm vào ấy nên bị ám hại Nhưng sư phụ đâu có họa đồ của kho tàng. Sao người lại liều l~nh đi vào nơi mà mình không biết rõ?
Minh Quang thở dài đứng dậy. Chàng tự nghĩ:
- Phải đi tìm người họ Trương ? Kho tàng của nhà Lê?
Chàng xốc lại hành trang và nhìn lên đường hẻm núi... Bất ngờ chàng thấy một người cao lêu khêu đang cầm cung, lưng mang một xâu thú rừng... Nào là thỏ , vượn và chim trỉ...
Người thợ săn nhìn xuống thấy chàng thì đưa cung lên vẫy chào. Trông hắn ta có vẻ dễ dãi, vui vẻ không có gì phải để cho Minh Quang ngờ vực đề phòng...
Minh Quang đáp lại bằng cái vẫy tay rồi bước lên các tảng đá để trở lại con đường cu Người thợ săn đã nhảy xuống đứng đối diện với Minh Quang. Hắn nhìn chàng từ đầu xuống chân rồi hỏi:
- Nhân huynh đi lạc đường à?
Minh Quang nhìn người thợ săn dân tộc. Chàng hỏi:
- Huynh đi săn vùng nầy từ bao lâu rồi?
Người thợ săn đưa tay chỉ một vòng bao quát rồi nói:
- Lâu lắm rồi? Ta sống trên núi cao kìa! Minh Quang nói:
- Sao ta không trông thấy nhân huynh? Ta sống trên đầu núi kia mà.
Người thợ săn lại nhìn Minh Quang rồi đáp:
- Ta biết ông lão trên ây?... Còn huynh thì... không ?
Minh Quang ngạc nhiên hỏi lại:
- Sư phụ ta ít ra ngoài... Sao nhân huynh lại biết... Còn ta ra nhiều mà huynh lại không?
Người thợ săn cười khà khà trả lời:
- ông lão vẫn hay xuống dòng nước nầy... Vẫn hay chui vào cái hang núi kia... Ta gặp ông ấy lúc đi săn con thú... Còn nhân huynh có xuống nơi nầy đâu...
mà gặp?
Minh Quang chợt hỏi:
- Sáng hôm qua huynh có đến săn ở đây không?
Người thợ săn lắc đầu:
- Ba hôm nay ta nghỉ ở nhà... Hôm nay mới đi đấy?
Minh Quang đưa tay ra. Chàng bảo người thợ săn:
- Nhân huynh cho ta xem mũi tên của huynh với?
Người thợ săn vui vẻ rút một mũi tên ở ống tên phía sau đưa cho chàng trai.
Hắn ta cười hỏi:
- Muốn đi săn như ta à?
Minh Quang không đáp. Chàng quan sát thấy đúng là mũi tên đã bắn con vượn mà chàng cứu. Chàng trả mũi tên cho hắn và nói:
- Nhân huynh đừng bắn thú quanh chỗ ta ở nhé? Ta vừa cứu một chú vượn đấy à ? Huynh quê nhà ở đâu?
Người thợ săn cúi đầu xuống như suy nghĩ. Thật lâu y mới nói bằng giọng xa xăm:
- Ta ở xa... xa lắm... Không nhớ được.
Minh Quang lại hỏi:
- Thế những con vật nầy nhân huynh sẽ đem đi đâu?
Người thợ săn chỉ qua phía bên kia mấy ngọn đồi trập trùng. Y nói:
- Ta mang đến phiên chợ bán cho quan binh của chúa Nguyễn.
Minh Quang chợt hỏi:
- Nhân huynh danh xưng như thế nào?
Người thợ săn chỉ vào ngực đáp:
- Tên gọi ta là A... Túc Kiều A Túc ? Còn huynh đệ?
Minh Quang đáp :
- Ta là Minh Quang không có họ ?
- Sao vậy? Ai lại không có họ?
Minh Quang lắc đầu lảng qua việc khác. Chàng hỏi:
- Lúc nào thì nhân huynh xuống phiên chợ?
- Chiều nay? Lúc ông trời nằm xuống bên kia thì ta đi ?...
Minh Quang bảo:
- Ta cùng đi với nhân huynh được chứ?
Kiều A Túc khẽ gật đầu:
- Được thôi Cứ đi Buổi chiều hôm ấy. Kiều A Túc đi trước mở đường, Minh Quang đi theo sau.
Chàng vừa đi vừa quan sát người thợ săn. Hắn ta thản nhiên vạch những đường còn đầy cành lá và thỉnh thoảng quay lại hỏi chàng trai sơn dã:
- Huynh đệ theo ta đi về đâu... Sao không ở trên cái nhà đó nữa?
Minh Quang giấu tiếng thở dài. Chàng đáp:
- Ta được sư phụ ta dặn lại... phải tìm cho được người bà con họ Trương ? Cái nhà sẽ trở lại sau nầy?
Kiều A Túc lẩm bẩm điều gì đó rồi nói:
- Người họ Trương thì nhiều lắm. Huynh đệ phải biết y làm nghề gì, giàu nghèo... cũng như sống ở đâu... chứ?
Minh Quang lại lắc đầu sau một cái nhảy qua một đường hố:
- Ta chỉ biết họ Trương... Còn làm nghề gì hay các việc khác thì chịu... thôi ?
Kiều A Túc chợt dừng lại nói:
- Từ đây ra đến phiên chợ... đường còn gần... Huynh đệ nên nghĩ xem sẽ đi đâu Ta thì tới phiên chợ rồi ở lại đó... không đi nữa đâu...
Minh Quang gật đầu đáp:
- Được ? Ra đến chợ phiên rồi sẽ tính ?
Kiều A Túc chợt hỏi:
- Huynh đệ có đem đồng quan hay bạc nén để mua cái ăn?
Minh Quang giật mình lo lắng đáp:
- Ta chỉ có một nén bạc của sư phụ để lại. Còn quan tiền thì không... ! Kiều A Túc cười vui vẻ:
- Được ? Nén bạc là tốt rồi. Nhưng phải tìm thêm để mua cái ăn, cái áo cho ấm... ?
- Vâng? Ta hiểu.
Hai người đi đến hoàng hôn thì đến chợ phiên Ba Đồn bên nầy Bắc sông Giang. Minh Quang nhìn những ngọn đèn dầu mù u, đèn dầu phộng thắp giăng giăng như những con đom đóm khổng lồ. Người đi buôn phần đông là dân miền núi đem bắp, thịt rừng và măng củ xuống đổi chác... Số nông dân, thương buôn thì dắt trâu bò, heo gà đến để bán cho lũ quan binh...
Phiên chợ họp hàng tháng một lần. Lần nầy Minh Quang may mắn được Kiều A Túc gặp và dẫn đường nên chàng trai sơn dã đỡ lúng túng... Chàng theo Kiều A Túc đến nơi một bãi đất trống rồi đứng nhìn người thợ săn bày những con thú đã bị bắn chết trên tấm thồ gai vừa mượn của những bạn buôn gần đấy.
Họ Kiều mang cung vào vai. Y vui vẻ cất giọng tự nhiên mời khách:
- Mua đi bà con? Con thịt mới bị giết... máu còn tươi, thịt còn béo ngon. Mua đi quan nhân, quan bà?...
Giọng rao hàng dẻo vui vang vang của Kiều A Túc nổi bật giữa không gian ban tối... Bay đi xa... ?
Kiều A Túc rao đến tiếng thứ ba thì một bọn chừng năm tên quân lính mặc áo nẹp đỏ đội mũ đấu... tay cầm kích và đao đi đến. Một tên trông có vẻ đầu đàn chỉ con mển mập mạp y hỏi:
- Con nầy bao nhiêu?
Kiều A Túc vui vẻ nói một hơi:
- Dạ? Kể luôn da là năm quan... ạ! - Năm quan à? Đắt dữ thế?
- Bẩm quan ngài. Năm nay mất mùa nên các con thú cũng khó săn lắm. Thôi kẻ rừng núi nầy bán cho quan ngài bốn quan rưỡi vậy.
Một tên lính cầm đao xăm vào con thịt. Hắn cười khình khịch:
- Con nầy giá chỉ hai quan là nhiều... Nào ? Có bán không?
Kiều A Túc lắc đầu đáp:
- Ba quan rưỡi cũng không bán chứ... đừng nói... là... ?
Tên lính cầm đao trợn mắt hỏi:
- Mi là dân ở đâu mà láo vậy? Mi không biết bọn ta là ai à?
Kiều A Túc quay lại nhìn Minh Quang rồi nhìn lên tên chỉ huy. Y cười không chút sợ hãi bảo:
- Hai đứa ta là người miền núi nên không cần biết quan quân của Nam Bắc để làm gì... Cứ ai trả được giá là ta bán thôi.
Người chỉ huy trầm nét mặt lại. Hắn bảo:
- Bọn ta là Bắc quân... Đây thuộc về đất chúa Trịnh... Bọn mi cũng thuộc người của Chúa... Thôi hãy đưa con thú đây?...
Kiều A Túc giật con thú lại và ném trở xuống tấm trải dưới đất. Y bảo:
- Bọn ta qua lại sông Linh Giang như đi tắm mát. Sao lại thuộc dân của Chúa Trịnh được?
Người chỉ huy phất tay cho năm tên lính ép nẹp đỏ bước tới nhấc lấy con thịt:
- Mang tất cả về cho quân ta khao mừng trận ở Lũy Thầy. Chúng nó chống cự thì đưa về huyện cho quan xét...
Năm tên lính được lịnh của chỉ huy thì hè nhau xông đến vác các con thú trên vai...
Minh Quang từ nãy đến giờ vẫn đứng im để nghe và theo dõi. Đến khi thấy bọn lính chúa Bắc cậy thế thì lúng túng chưa biết hành động ra sao đã thấy Kiều A Túc nhanh nhẹn tung luôn hai cước vào hai tên vừa vác các con thịt bước ra. Hai tên lính "Nhất binh" bất ngờ bị hai cái đá như trời giáng làm ngã bật ra mặt đất...
rồi lăn lộn kêu la như bị cắt cổ.
Minh Quang lo lắng bước lại Kiều A Túc. Chàng hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Kiều A Túc lạnh lùng bảo:
- Đối với bọn cướp ngày này thì cứ mạnh tay thôi ? Đừng sợ... Đã có ta.
Minh Quang lùi lại phía sau thì tên chỉ huy đã tuốt gươm ra:
- Bắt hai đứa giặc Nam cho ta?
Ba tên lính còn lại đồng loạt múa đao vây lấy Kiều A Túc và Minh Quang vào giữa. Kiều A Túc bỗng nói với Minh Quang:
- Huynh đệ hạ ba thằng nầy... Để ta bắt thằng chỉ huy đem qua bờ Nam bán lấy tiền...
Kiều A Túc nói xong thì đá luôn hai cước thần tốc làm hai tên lính nhất binh (là loại lính giữ các trấn, hầu hạ các quan) phải nhảy lùi lại để tránh... Kiều A Túc chỉ nhân lúc ấy mới nhảy ra vòng vây. Y nhằm tên chỉ huy mà tấn công.
Người chỉ huy kêu lên một tiếng căm giận. Y múa kiếm chém xả vào Kiều A Túc như chém mía...
- Cho mi biết thế nào là quân phía Bắc nhé?
Kiều A Túc không thèm đá. Y lùi lại để tránh đường kiếm và cánh cung trên vai bỗng đánh thẳng vào vai của cơ nhất binh một phát là rơi cả thanh gươm xuống đất... Tên chỉ huy ôm vai nhảy ra phía sau kêu to:
- Mau chạy về huyện báo tin có hai thằng giặc phía Nam qua đây náo loạn.
Y vừa kêu vừa chạy. Còn ba tên "Nhất binh" cũng vội vã bỏ trận đấu mà chạy theo chỉ huy. Hai tên đang lăn lộn dưới đất cũng cố bò lê lết theo đồng bọn...
Kiều A Túc nhổ bãi nước bọt chửi theo:
- Bọn khốn kiếp ? Cậy thế hiếp kẻ yếu. Chưa chi mà đã chạy như ma đuổi...
Minh Quang nhìn qua bờ Linh Giang. Chàng hỏi Kiều A Túc:
- Bọn ta có qua sông không?
Kiều A Túc nhặt các con thú lên vai. Y chậm rãi bảo:
- Phải qua thôi? Qua bên kia bán mới có bạc mà mua cái ăn chứ?
Minh Quang nhặt hộ mấy con thú và giữ trên tay. Chàng cười bảo người thợ săn:
- Chúng nó đã gọi ta và huynh đệ là thợ săn thì ta cũng nên làm thợ săn xem sao?
Kiều A Túc cũng cười bảo:
- Thợ săn đâu có xấu, chỉ có bọn cướp ngày mới xấu chứ?
Hai người thấy dân chợ đang xầm xì nhìn Có người tránh ra khi hai người đi qua. Minh Quang hỏi Kiều A Túc:
- Họ làm sao vậy?
- Họ sợ vạ lây ấy mà?
Minh Quang ngây ngô hỏi:
- Sao lại vạ lây?
Kiều A Túc giải thích:
- Bọn "Nhất binh" kia là lính ở phủ hay huyện phía Bắc mà ta gây sự đánh nhau với chúng, dân họ sợ bị vạ lây với ta... chứ sao?
Minh Quang giục Kiều A Túc:
- Chúng ta qua sông thôi? Đừng để bọn "Nhất Binh" đến quấy rầy.
- ử? Thì đi?
Hai người nhắm hướng sông Linh Giang bước mau. Minh Quang nhìn lại cảnh chợ phiên ban đêm còn loáng thoáng ánh đèn mờ như những con thiêu thân đang lao vào đêm tối. Chàng chưa nghĩ đến cách nào để sang sông mà khỏi bị quân chúa Nguyễn bên bờ Nam gây phiền hà, thì Kiều A Túc đã kéo chàng chạy về phía một vùng lau sậy cao um tùm. Người thợ săn bảo Minh Quang đứng chờ y nơi bờ sông đầy lau sậy rồi loay hoay trong ấy một lúc...
Khi Minh Quang nghe dưới nước sông có tiếng khua động thì nhìn xuống.
Chàng thấy một thuyền nan do Kiều A Túc đang bơi lại. Người thợ săn bảo:
- Xuống thuyền nhanh lên?
Minh Quang loay hoay mãi mới bước được xuống lòng thuyền, chàng ngồi yên thở phào nói :
- Cả đời ta... Hôm nay mới đi qua sông bằng cách nầy.
Kiều A Túc vừa bơi thuyền vừa hỏi:
- Thế huynh đệ chưa từng đi sông nước à?
Minh Quang đỏ mặt trong bóng đêm. Chàng e thẹn hỏi:
- Chưa... Nếu còn đi với huynh thì ta còn qua sông nhiều chứ?
Kiều A Túc đáp:
- Chưa hẳn ta còn đi với nhân huynh đâu... Bởi mỗi người đều có việc riêng của mình mà ?
- ư? nhỉ?
Minh Quang đáp xong thì nhìn về bờ Nam... Chàng chỉ thấy một màu đen sẫm những bóng cây bên bờ. Chàng thầm nghĩ Không hiểu kẻ có họ "Trương" nầy là ai, làm sao mà tìm. Chắc phải hỏi Kiều A Túc mới xong. Nghĩ thế nên Minh Quang mới cất tiếng khe khẽ:
- Kiều nhân huynh ?... Anh đi đến đâu vậy?
Kiều A Túc lẩm bẩm điều gì đó rồi trả lời:
- Ta đến gần Lũy Thầy mà thôi ?
- Lũy Thầy là thế nào?
- Là cái nơi đắp đất cao để ngăn chống giặc đến đánh... ?
Minh Quang hỏi:
- Nơi ấy có người nào họ Trương không?
Kiều A Túc cười khẽ đáp:
- Họ Trương lính lát thì nhiều. Còn họ Trương làm quan chỉ có một mà thôi ?
Minh Quang thắc mắc hỏi:
- Lính lát là thế nào?
Kiều A Túc nhăn mặt:
- Là bọn không có quyền trong tay. Bọn nhà nghèo...
Minh Quang gật đầu nói:
- Vậy thì ta tìm người họ Trương làm quan vậy?
Kiều A Túc lại cười:
- Họ Trương làm quan khó gặp lắm.
- Sao thế?
- Bởi là quan thì họ ở nơi có canh gác cẩn mật... làm sao huynh đệ đến gần được?
Minh Quang nói:
- Được ? Ta sẽ có cách đến gần...
Kiều A Túc cố giấu một nụ cười về câu nói của Minh Quang. Y lại cắm cúi bơi cho thuyền đi về phía cánh đồng cỏ lau bên mạn bờ Nam. Đến nữa đêm chiếc thuyền con của Kiều A Túc mới lủi vào một lùm cây rậm rạp. Nơi đây cách đường xa lộ chính, nên chắc chắn không có bọn lính tuần canh.
Minh Quang chợt hỏi khi hai người đã kéo thuyền vào cất giấu để đi bộ ra bãi quang:
- Kiều huynh vẫn dùng thuyền nầy qua lại hai bờ đấy à?
Kiều A Túc gật đầu trong bóng đêm. Y nói nho nhỏ:
- Phải săn thú mới có tiền quan mà mua cái ăn chứ! - Nhân huynh định bao giờ trở lại Hoành Sơn?
- Để làm gì?
- Nhân huynh không săn nơi ấy nữa à?
Kiều A Túc làm thinh một lúc mới đáp:
- Ta không muốn làm đau con thú chung quanh nơi huynh đệ ở. à ? Chừng nào huynh đệ trở lại núi?
Minh Quang cắm đầu đi theo Kiều A Túc, chàng vờ như không nghe câu hỏi ấy Họ Kiều phải hỏi lại một lần nữa Minh Quang mới trả lời:
- Chừng nào tìm ra người họ Trương thì ta mới trở lại núi.
Kiều A Túc cười nhẹ. Y nói một câu thật lạ lùng:
- Họ Trương? Khó mà tìm ra y lắm?
- Nhưng ta vẫn phải tìm... ! Hai người đến con đường đất rộng. Họ Kiều chỉ cho Minh Quang thấy những bóng nhà ẩn hiện hai bên đường đất. Rất lạ là nhà chỉ có mái mà vách thì che tạm vài tấm tranh đơn sơ.
Minh Quang ngạc nhiên hỏi:
- Nơi ấy có người ở không?
- Có chứ ?
- Nhà cửa như thế làm sao che gió mưa?
Kiều A Túc cười buồn buồn đáp:
- Thời chinh chiến. Người dân không muốn có cái nhà tốt. Họ sợ bị đốt phá...
Với lại hôm nay đang vào mùa hè mà. Nóng lắm?
Minh Quang đưa tay ra như nghe ngóng. Chàng gật gù bảo:
- Mùa nầy gió từ núi qua... Nóng lắm? Nhưng có cái vách nó ngăn cái nóng thì đỡ hơn nhỉ?
Minh Quang định hỏi nữa thì đã nghe có tiếng mõ giục từng canh. Kiều A Túc thì thầm bảo:
- Gần đến Lũy Thầy. Ta tìm chỗ nghỉ qua đêm. Ngày mai sẽ tính...
- Nghỉ nơi đâu... Anh có nơi quen à?
- Phải? Nghề săn thú như ta thì quen nhiều lắm.
Họ Kiều lại kéo áo Minh Quang đi theo y len vào các căn chái tranh tồi tàn...
Hai người đến một mái tranh, Kiều A Túc nhìn vào phía ngọn đèn mù u. Y kêu khẽ mấy tiếng:
- A ? A Thều ? A Thều ?
Trong ánh sáng tù mù ấy một người đang cuộn mình trên ổ rơm dưới đất vụt ngồi dậy nhìn ra. Y giụi mặt một lần nữa rồi cất giọng nhừa nhựa hỏi:
- Ai đấy?
Người thợ săn thì thầm trả lời:
- Kiều? Kiều A Túc đây?
- A Túc à?... Chờ hỉ ? ?
Cánh cửa liếp được xô ra. Kiều A Túc đẩy Minh Quang vào trước. Y vào theo rồi bảo:
- Mi còn cái ăn không?
- Khoai luộc mấy củ à?
- Đem ra đây cho ta.
Người chủ nhà lúi cúi đi vào phía sau chái. Một lát y đi ra, Minh Quang thấy một người nghèo đói lam lũ hơn họ Kiều. Người nầy độ chừng ba mươi nhưng dáng vẻ già hơn họ Kiều đến mười tuổi. Chủ nhà đặt rổ khoai còn độ năm củ xuống nền đất.
Người chủ nhà nhìn khách lạ. Y hỏi họ Kiều:
- Ai đây?
Kiều A Túc cầm củ khoai đưa cho Minh Quang. Y giục:
- ăn đi ? Cái bụng đói lắm rồi ?
Minh Quang không buồn lột vỏ. Chàng cảm thấy hôm nay bắt đầu đói... Bởi mấy ngày qua phần đau buồn, phần suy nghĩ về cách đi đứng đ ^ tìm người nên không nghe đói. Củ khoai chỉ vừa hai lần nhai. Minh Quang tiếp lấy củ thứ hai trong khi họ Kiều trả lời A Thều:
- Y là người quen với ta đấy... A Thều cho y ở đây vài bữa nhé?
A Thều gật đầu, nhưng mắt thì lộ vẻ phân vân. Một lúc y mới nói:
- Làm sao đủ cái ăn?
Kiều A Túc gắt khẽ:
- Y tự lo lấy... ?
- Được ? Vậy thì ở mấy hôm cũng được.
Hai người ăn xong mấy củ khoai. Minh Quang được A Thều lót cho một ổ rơm trong góc chái mà nằm. Còn y thì nằm chung với Kiều A Túc. Chỉ một lát sau mọi người đã ngủ yên...