Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 145
Năm Đại Cao Thủ?
Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Banlonghoi.com
Kẻ đứng ngoài cùng bên phải, là một người tướng mạo hết sức quái dị, nửa khuôn mặt bên trái mười phần anh tuấn, nhưng nửa bên phải lại cực kỳ ghê tởm.
Hắn chỉ chừng hai sáu hai bảy tuổi, toàn thân trường bào màu xanh, thắt lưng đỏ rực. Trước ngực, đung dưa một chuỗi hạt bằng xương người, to chừng ngón cái, hết sức tà môn.
Dưới ánh dương quang rực rỡ mà năm người này lại tràn ngập âm hàn quỷ khí, cảnh tượng thật vô cùng tương phản và quái dị.
Lần lượt đánh giá từng người xong, Thiên Vũ vẫn bình thản cười nhạt:
- Có người đến tức là có rắc rối a, bọn chúng cố ý tìm ta phiền toái, hay là ta mang tới phiền toái cho chúng đây?
Nguyệt Hiểu Nhã thở một hơi nhẹ như tơ:
- Đám người này vốn không phải một nhóm. Tên ngoài cùng bên trái có biệt hiệu Thần Lực Quỷ Vương, đao pháp rất hung ác. Bên cạnh hắn là Âm Liễu Hoa, linh thuật khá cao cường. Lão già tóc bạc đứng chính giữa là Chu Nho, rất nổi tiếng ở vùng Lăng Thủy, thực lực đã đạt tới Võ Hồn, biệt hiệu Bạch Phát Tà Sát, cũng là kẻ mạnh nhất trong đám người này. Còn người đàn bà xấu xí bên phải lão xưng là Độc Hạt Tử, một cao thủ dụng độc, nuôi trồng độc vật rất lợi hại. Kẻ ngoài cùng bên phải, là Lưỡng Diện Nhân, chuỗi khô lâu trên cổ hắn, chính là một loại Pháp bảo vô cùng tà ác, uy lực kinh người!
A Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Bọn họ thật mạnh, lại đến đây tìm Thiên Vũ, hẳn là vì Dạ gia rồi!
Nguyệt Hiểu Nhã cười nhạt:
- Bọn chúng chính là nô tài do Dạ gia sai khiến tới đây! Chỉ tiếc, vận khí hôm nay không tốt rồi!
Nàng vừa dứt lời, Bạch Phát Tà Sát đột nhiên xen vào cắt ngang:
- Nguyệt Hiểu Nhã, nếu a đầu ngươi không muốn chết thì cút khỏi đây, đừng để chút nữa lại hối hận thì đã muộn.
Nguyệt Hiểu Nhã lãnh đạm:
- Giết chết lão, ta lại nâng cao công lực! Cơ hội thế này, sao có thể buông tha?
Bạch Phát Tà Sát khinh thường hừ một tiếng:
- A đầu ngươi cũng muốn giết lão phu sao? Thật không biết lượng sức!
Nguyệt Hiểu Nhã nghe lão nói xong cũng chẳng tức giận, trái lại còn lạnh lùng cười nhạt, âm trầm nói:
- Võ Hồn cũng không là cái gì, sinh tử của lão coi như đã định! Các người đã muốn bước vào Quỷ môn quan, thì đó chính là vận mệnh của các người. Hôm nay, sẽ không một ai trốn thoát!
Bạch Phát Tà Sát cười rung tóc bạc:
- Nói hay lắm, lão phu hôm nay cũng muốn thử một lần. Ai là kẻ xông lên đầu tiên lấy mạng Thiên Vũ đây?
Thần Lực Quỷ Vương mạnh mẽ bước ra:
- Để đó cho ta!
Hắn vác ngang đại đao, toàn thân tràn ra áp lực như núi đổ, khiến không khí xung quanh thoáng chốc trở nên vô cùng trầm trọng.
Nguyệt Hiểu Nhã vẫn lạnh lùng thản nhiên, nàng quay sang A Thanh rồi nói:
- Nếu ngươi muốn đánh, thì chọn mụ Độc Hạt Tử, Liệt Hỏa của ngươi là khắc tinh của đại đa số độc vật. Còn Thiên Vũ, trừ Bạch Phát Tà Sát ra, đám còn lại để cho ngươi đó!
Thiên Vũ cười lớn:
- Không thành vấn đề! Ta đang lo thực lực tăng trưởng quá chậm, nay có người đem mỡ tới miệng mèo thế này, ta cầu còn chưa được ấy chứ.
Khi đối đáp gã vẫn bình tĩnh ung dung, hơi thở sâu mạnh, tâm cảnh so với trước kia quả là một trời một vực. Toàn thân gã bây giờ, tràn ngập một khí thế đỉnh thiên lập địa.
Nguyệt Hiểu Nhã nhìn gã chăm chú, trong mắt lóe lên một tia khen ngợi, còn A Thanh mặt hoa rạng rỡ, càng ngắm Thiên Vũ càng cảm thấy rộn rã dị thường.
Cự ly mấy trượng được thu hẹp trong tích tắc, mắt thấy Thần Lực Quỷ Vương sắp áp sát Thiên Vũ thì đột nhiên giữa không trung lóe lên những luồng sáng rực rỡ, một trận pháp huyền bí bất ngờ xuất hiện, mở ra một cánh cửa không gian. Từ trong cánh cửa, có một vị trung niên nam tử mặc trường bào vàng kim tuấn tú uy vũ bất phàm bước ra. Khí thế như vương giả phủ xuống chúng sinh.
Chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, khiến cho ai nấy đều giật mình nhìn lên không, trên mặt lộ ra những phản ứng cực kỳ khác nhau.
Thiên Vũ thì hết sức kinh ngạc, đối với trận pháp mở ra cánh cửa không gian kia, gã vô cùng tò mò và thích thú, nhưng không cách nào thấu hiểu được huyền cơ.
Nguyệt Hiểu Nhã thì vô cùng ngưng trọng, hiển nhiên việc trung niên nam tử này xuất hiện, đã khiến nàng cực kỳ lưu ý đề phòng.
Bạch Phát Tà Sát bỗng nhiên khiếp hãi đến cùng cực, quát lớn:
- Là Tiêu Dao Vương, Phiêu Miểu Hoàng, Nữ Đế, Thiên Tôn, tự xưng Cuồng, chạy mau!
Thân hình lão lao vút về phía sau cực nhanh, khiến đám người cạnh lão cũng giật mình chấn động, vội vàng thi triển ra tốc độ nhanh nhất, trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích! Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Chỉ mỗi Thần Lực Quỷ Vương là không bỏ chạy, hắn lặng yên đứng một chỗ, ngước mặt lên trời đầy cổ quái.
Thiên Vũ hiện tại đã lấy lại bình tĩnh, gã nhìn nam tử trung niên đang lơ lửng trên bầu trời rồi mở miệng hỏi:
- Các hạ là ai? Tới đây có chuyện gì vậy?
Giữa không trung, nam tử áo vàng chợt nhìn về phía gã, trong mắt lóe ra những tia sáng kỳ lạ, tựa hồ đang đánh giá gã vậy!
Ngay lập tức, mầm cây trên tay Thiên Vũ chợt rung động, có vẻ như nó phát hiện người kia đang quan sát gã, lập tức run nhẹ rồi phát ra một lực lượng rất kỳ quái, nháy mắt đã bao bọc toàn thân Thiên Vũ, thu liễm toàn bộ khí tức!
Trung niên nam tử dường như khẽ giật mình, cổ quái trừng mắt nhìn gã, chỉ thấy chớp lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Thiên Vũ, đồng thời chấn lùi Nguyệt Hiểu Nhã ra xa vài thước.
Nở một nụ cười nhẹ nhàng, nam tử trung niên đó mới nói:
- Lão phu gọi là Đường Vân, biệt hiệu Tiêu Dao Vương, chỉ vô tình đi qua đây. Tiểu tử, ngươi tên gọi là gì?
Nguyệt Hiểu Nhã bị lão chấn bay, toàn thân đang căng thẳng, chợt nghe mấy câu nói đấy, liền buông lỏng đi rất nhiều, yên lặng đứng một chỗ mà kỳ quái nhìn lão già gọi là Đường Vân kia.
Thiên Vũ khẽ chớp mắt, gã nhìn Đường Vân không kiêu không nịnh, thản nhiên nói: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Tại hạ Thiên Vũ, là đệ tử Ngoại môn của Phân đường Thiết Thạch.
Tiêu Dao Vương có vẻ ngạc nhiên:
- Ồ, thực lực của tiểu tử vào Nội môn còn thừa, sao chỉ là đệ tử Ngoại môn thế nhỉ?
Thiên Vũ mỉm cười:
- Tại hạ vừa gia nhập không lâu, vẫn chưa gặp cơ hội khảo hạch tiến cấp!
Đường Vân nghe vậy cười cười, đưa mắt nhìn gã từ chân tới đầu:
- Thân hình này là tiểu tử mới tu luyện mà có hả? Luyện Thể Thuật này đúng là kì diệu, tiểu tử có thể cho lão phu biết nó là Pháp quyết gì không?
Thiên Vũ lại cười:
- Tiểu xảo tạp kỹ nhỏ mọn không đáng giá nhắc tới... Tiền bối lần này đi ngang qua đây thôi sao, không biết ngài định tới chỗ nào?
Đường Vân thấy Thiên Vũ nói tránh đi, khá là thất vọng, lạnh nhạt đáp:
- Lão phu muốn tới Thông Thiên Lâu tìm ít đồ vật. Thân thể ngươi rất đặc biệt, khác hẳn người thường, khí tức như ẩn như hiện. Cho nên mới hấp dẫn lão phu lại đây, cứ coi như lão phu và ngươi có duyên. Đây là quà gặp mặt cho ngươi!
Một tia sáng nhỏ lóe lên, trên tay Thiên Vũ đã xuất hiện một cái hộp bằng ngọc.
Nhìn thấy vật này, sắc mặt Thiên Vũ lập tức trở nên rất kỳ quái, gã cười cười:
- Có duyên cùng tại hạ sao? Ngài không sợ vạ lây à!?
Đường Vân cười lớn:
- Lão phu biệt hiệu Tiêu Dao Vương, xưa nay tự do tự tại? Ai dám bắt vạ lão phu chứ?
Rồi lão quay đầu lại nhìn Nguyệt Hiểu Nhã, nói ra một tràng ngôn ngữ đầy thâm ảo:
- Cương cực dịch chiết, Cương nhu trường tồn. Chí nhu chí cương, tương phụ tương thành! (Cương quá sẽ gãy, có cương có nhu mới trường tồn. Chí cương Chí nhu, mới hỗ trợ lẫn nhau!)
Dứt lời thân ảnh lão lại lóe lên rồi biến mất, như một làn gió chợt đến rồi chợt đi.
Sắc mặt Nguyệt Hiểu Nhã chợt vô cùng kỳ lạ, có vẻ như nàng đang trầm ngâm suy tư về những lời mà Đường Vân vừa nói vậy.
A Thanh tận lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng sợ hãi vỗ ngực:
- Thật lợi hại! Tuy chỉ thoáng qua như gió, lại thu liễm hoàn toàn, nhưng cứ nhìn trình độ phá vỡ hư không mà đi của lão, cũng có thể biết, Tiêu Dao Vương này nhất định là một nhât vật truyền kỳ!
Nguyệt Hiểu Nhã nghe xong sực tỉnh, trong mắt hiện lên chút gì đó khá phức tạp, nàng thở dài:
- Tiêu Dao Vương, Phiêu Miểu Hoàng, Nữ Đế, Thiên Tôn, tự xưng Cuồng! Đây chính là một đoạn truyền văn huyền thoại trên đại lục Huyền Thiên. Nó kể về năm nhân vật từng chấn động thiên hạ một thời gian dài. Tóm lại là tôn vinh lực lượng của bọn họ!
Thiên Vũ tò mò:
- Ngoại trừ Tiêu Dao Vương Đường Vân ra, bốn người còn lại là ai?
Nguyệt Hiểu Nhã trầm ngâm:
- Năm nhân vật này gồm có Tiêu Dao Vương, Phiêu Miễu Hoàng, Nữ Đế, Thiên Tôn, và Cửu Châu Cuồng. Nữ Đế còn gọi là Minh Đế, lai lịch bí ẩn, ít người biết được. Thiên Tôn tên thật là Triệu Lược, người đời gọi ông là Diệt Tuyệt Thiên Tôn. Cửu Châu Cuồng thì được cả đại lục công nhận là Huyền Thiên Đệ Nhất Cuồng, lão từ Kiếm Cuồng, Si Cuồng, Phong Cuồng mà nổi danh, là người cực kỳ khó chịu nhất thiên hạ, không ai dám trêu chọc...
Thiên Vũ chợt hỏi:
- Trong năm người này, ai là kẻ mạnh nhất?
Nguyệt Hiểu Nhã ngần ngừ:
- Cái này cũng khó biết. Có người nói Nữ Đế là mạnh nhất, có người nói Thiên Tôn còn mạnh hơn, cũng có người nói Cửu Châu Cuồng mới là vô địch. Nhưng nếu hỏi ai yếu nhất, thì đó chính là Tiêu Dao Vương!
A Thanh mới nói:
- Tuy ông ta yếu nhất trong năm người, nhưng so với thiên hạ này vẫn là kẻ siêu cường!
Đứng ngẩn ngơ cách đó không xa, Thần Lực Quỷ Vương nghe ba người nói chuyện mà lúng ta lúng túng.
Vốn hắn tới đây để giết Thiên Vũ, nhưng đồng bọn đã sớm chạy mất tích. Mà giờ bên cạnh Thiên Vũ vẫn còn Nguyệt Hiểu Nhã, khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan. Muốn chạy thì sợ mất mặt, mà đánh thì làm sao thắng nổi?
Nhưng dường như Thiên Vũ chẳng ngó ngàng gì tới hắn vậy, vẫn ba hoa tám cùng Nguyệt Hiểu Nhã và A Thanh, mắt thì nhìn chăm chăm vào cái hộp ngọc, lòng tự hỏi bên trong đó có gì!
Tiêu Dao Vương này xử sự thật khó lường, ra tay mau lẹ, không thể đoán trước. Chính vì thế Thiên Vũ vô cùng hồi hộp, cuối cùng nhịn không nổi đã mở chiếc hộp ra.
Ngay tức khắc, ánh sáng bừng lên rực rỡ. Hào quang chói lọi đã thu hút ánh mắt của Nguyệt Hiểu Nhã cùng A Thanh. Ai nấy đều chăm chú nhìn vào vật bên trong chiếc hộp!
Một cái hộp nhỏ như vậy, chắc chắn là không thể chứa đựng cái gì quá lớn, bên trong chỉ là một viên Thạch châu màu trắng, lóng lánh tỏa sáng. Bề mặt nó không hề trơn bóng, mà khắc vô số những hoa văn kỳ lạ, tựa như bùa chú vậy!
Khi chiếc hộp được hoàn toàn mở ra, viên Thạch châu dưới ánh mặt trời liền trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, không chói chang như lúc đầu nữa.
Thiên Vũ lẳng lặng nhìn viên Thạch châu, sâu trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Gã thấp giọng hỏi:
- Các cô có biết đây là cái gì không?
A Thanh lắc đầu:
- Ta chỉ mới thấy nó lần đầu, không biết là cái gì!
Nguyệt Hiểu Nhã nhìn viên châu thật lâu rồi khẽ nói:
- Nó thật giống vật trong truyền thuyết, Địa Hạch Thạch Châu!
Thiên Vũ ngơ ngác:
- Địa Hạch Thạch Châu? Là cái gì?
Nguyệt Hiểu Nhã lắc đầu không đáp, liếc nhìn Thần Lực Quỷ Vương rồi nói tránh đi:
- Ngươi cất nó vào trước đã, sau rảnh rỗi hãy nghiên cứu. Thần Lực Quỷ Vương nãy giờ đang đứng chờ ngươi kìa, đừng để hắn thất vọng chứ!
Thiên Vũ nghe xong liền đóng hộp ngọc lại cất vào Huyễn Linh Giới, rồi ngước mặt nhìn Thần Lực Quỷ Vương, trêu chọc:
- Đứng đây cả nửa ngày rồi mà không chịu đi sao? Ngươi có bị đần không vậy?
Thần Lực Quỷ Vương quát lớn:
- Câm miệng! Ta không giết chết ngươi thì không rời đi đâu! Đến đây, là nam nhi thì mau tới đánh với ta một trận cho sảng khoái!
Thiên Vũ cười to:
- Không nghĩ ngươi to lớn thô kệch như vậy mà còn biết dùng phép khích tướng nhỉ! Được, nếu mà ta không cho ngươi một cơ hội xuất thủ, hẳn là ngươi sẽ chết không chịu nhắm mắt rồi...