Thiên địa càn khôn Hồi 5


Hồi 5
Huyền Thông Linh Đạo

Ha... Ha... Ha...

 Nghe tràng cười, vị đạo nhân có phần biến sắc!

 Cùng lúc đó, Hồng Thụ Nhân bật kêu khe khẽ :

 - Ai như là Hà Kỉnh Chi?!

 Khúc Đới Lập bàng hoàng :

 - Đến Hàn Nam Long còn bị Hà Kỉnh Chi đả bại, nêu lão thật sự đến...

 Vị đạo nhân giật mình :

 - Hàn Nam Long ư? Hà Kỉnh Chi làm sao có được bản lãnh này?

 Khúc Đới Lập hất hàm vế phía Tiểu Thiên :

 - Chính tiểu oa nhi đã nhìn thấy!

 Bắt gặp ánh mắt chiếu xa đầy uy lực của vị đạo nhân, Tiểu Thiên bỗng co rúm người như chạm phải mắt độc xà!

 Đã thế Hồng Thụ Nhân còn nói thêm :

 - Hàn Nam Long như có điều bí ẩn đã ủy thác cho tiểu oa nhi, xem ra...

 Vị đạo nhân bỗng ngoác mồm cười lớn :

 - Đã có Huyền Thông Linh Đạo, bổn Đạo chủ ở đây. Ngũ Hành bang cho dù không ngại Thất tinh không lẽ cũng không xem bổn Đạo chủ ra gì? Ha... Ha...

 Chưa hiểu tại sao vị đạo nhân lại đột nhiên cười lớn như vậy. Tiểu Thiên bỗng bàng hoàng khi nhận ra ngay sau đó ở khắp khu rừng chợt có quá nhiều người xuất hiện và xuất hiện ở mọi phía!

 Khúc Đới Lập chợt trầm giọng hạ lệnh cho đồng bọn :

 - Đừng để bọn chúng kịp bố trí thiên la địa võng, chúng ta phải nhanh chóng thoát đi sau hãy tính đến chuyện tìm đến Huyền Thông Linh Đạo!

 Vi đạo nhân cũng hạ thấp giọng :

 - Khúc nhân huynh nói rất đúng! Chúng ta phải chia nhau ra hành động, bổn Đạo chủ sẵn sàng chờ chư vị tìm đến bổn Đạo quan!

 Gật đầu làm hiệu, Khúc Đới Lập cố tình không nhìn ngó đến Tiểu Thiên, lão dẫn đầu bọn Thất tinh xông thẳng đến phía Bắc của khu rừng!

 Vừa chạm trán với bọn Ngũ Hành bang vừa xuất hiện, Khúc Đới Lập gầm vang :

 - Hỏa Hành đường các ngươi chết! Đỡ!...

 Ào... ào...

 Tiểu Thiên đưa mắt nhìn theo và hiểu rõ tại sao lão Khúc gọi bọn người kia là Hỏa Hành đường!

 Như đã gặp bọn Thổ Hành đường vốn mặc sắc phục mau vàng thổ, bọn kia do y phục tuyền đỏ chứng tỏ họ phải ở Hỏa Hành đường lấy màu lửa đỏ làm tiêu ký!

 Cùng một lúc với Khúc Đới Lập sáu nhân vật còn lại trong Thất tinh cùng vận dụng công phu, phát thành chưởng xông vào bọn Hỏa Hành đường với khí thế như chỉ muốn một cái cất tay là phải hạ thủ một mạng người...

 Và Tiểu Thiên phải thật sự kinh hoàng khi lần đầu tiên nhìn rõ thảm họa do chưởng lực của bọn người có võ công cố tình triệt hạ nhau!

 Chưởng của Khúc Đới Lập bị ba nhân vật Hỏa Hành đường ngăn đỡ :

 Vù!... Vù...

 Ào... ào...

 Những luồng kình phong kinh nhân ngay sau đó chạm nhau :

 Ầm! ầm!...

 Một trong ba nhân vật Hỏa Hành đường bị kinh phong quật bay vế phía sau.

 Vụt!

 Và không ngờ do người này vô tình bị quật bay vào một cội cây rừng nên có tiếng kêu thảm vang lên :

 - A... A...

 Tiếp đó là...

 Huỵch!

 Người này khuỵu xuống và nằm bất động ở cội cây với đôi mắt đang trợn trừng bất động!

 Cái chết của người này vừa đột ngột vừa là sự khởi đầu cho nhiều cái chết thảm kế tiếp!

 Tiểu Thiên nghe đủ loại những thanh âm huyên náo.

 - Hãy đỡ!...

 Ào... ào...

 Ầm...! Hư...

 - A...! A...! Lão quỷ ngươi...

 Hự!...

 Ầm!...

 - Ha...! Ha...! Thủy Hành đường Đường chủ?! Đỡ chưởng!

 Vù...! Vù...

 - Xem kiếm của ta! Đỡ!...

 Véo... véo...

 Ầm!...

 - Chạy đi đâu? Nằm xuống...

 Vút...

 Ào... ào...

 Cảnh tượng trước mắt Tiểu Thiên cực kỳ hỗn loạn! Và đây là cảnh mà cho dù Tiểu Thiên là người có nhiều trí tưởng tượng đến mấy cũng chưa bao giờ có thể nghĩ là sẽ có sẽ nhìn thấy!

 Ngũ Hành bang theo danh xưng ắt phải có năm Đường!

 Và đã có Thổ, Hỏa, Thủy Hành đường thì hai Đường còn lại phải là Kim và Mộc!

 Họ xuất hiện ngày càng đông và do họ ở năm Đường khác nhau nên sắc phục cũng khác nhau. Thổ màu vàng, Hỏa màu đỏ, Thủy màu lam, Kim màu trắng và Mộc màu xanh!

 Họ nhốn nháo chạy qua chạy lại khiến những sắc màu càng lúc càng nhiều lẫn lộn! Xanh đỏ trắng vàng lam lam vàng xanh đỏ trắng... khiến Tiểu Thiên càng nhìn càng hoa mắt!

 Cùng với những sắc màu hòa quyện này, Tiểu Thiên cũng nhìn thấy đủ các loại công phu muôn hình muôn vẻ! Có chưởng, có quyền, có cước, có kiếm, có đao, có trường tiên...! Và tất cả đều được sử dụng với chỉ một mục đích duy nhất: Hạ sát kẻ thù!

 Hoảng loạn trước thực cảnh kinh tởm trước cảnh máu chảy thây rơi Tiểu Thiên gần như hết cả những ham muốn là sẽ có ai đó truyền thụ võ công cho nó! Nó chán ngán đến cùng cực...

 Bất ngờ có tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên :

 - “Cửu diệp Tử Linh thảo”?! Bọn Thất tinh các ngươi sao lại có vật này?

 Đưa mắt nhìn, Tiểu Thiên thấy Hồng Thụ Nhân đang bị một nhân vật đã cao niên truy đuổi!

 Tuy chưa biết nhân vật đó là ai nhưng qua thinh âm Tiểu Thiên ngờ ngợ đó chính là nhân vật họ Hà, nó đã có lần nghe lão đôi đáp với Đàm Khoát bên bờ Khuyên Bích trì!

 Điều đó hoàn toàn đúng vi lập tức nó nghe Khúc Đới Lập gầm vang :

 - Hà Kỉnh Chi! Sáu lá còn lại phải chăng đã rơi vào tay lão sau khi lão hãm hại Hàn Nam Long?

 Nhân vật cao niên, chính là Hà Kỉnh Chi, có phần ngạc nhiên :

 - Hàn Nam Long?! Bọn ngươi...

 Thanh âm của vị đạo nhân, Linh đạo chủ của Huyền Thông Linh Đạo bỗng vang lên :

 - Hà Kỉnh Chi có bản lãnh đả bại Hàn Nam Long, bổn Đạo chủ dù có nằm mơ cũng không hề nghĩ đến! Mong được chỉ giáo! Đỡ!...

 Vù... Vù...

 Tiểu Thiên thất kinh nhìn vị đạo nhân bỗng biến mất hình thù! Thay vào đó, nó phải căng hết mục lực mới nhìn thấy đang có một tia bóng mờ lao vào Hà Kỉnh Chi!

 Hà Kỉnh Chi bất ngờ vươn tay với năm ngón tay xòe rộng, chộp vào bóng mờ nọ :

 - Nếu bổn tọa thật sự có năng lực đó Linh đạo chủ còn dám đương đầu sao? Xem trảo.

 Vù...

 Ầm!...

 Đang là bóng mờ, vị đạo nhân ngay sau đó phải hiện nguyên hình!

 Với thần sắc biến động vị đạo nhân cười lạt :

 - Ngũ Hành bang sau nhiều năm tuyệt tích, nay xuất hiện quả nhiên có nhiều thay đối và dã tâm càng ngày càng nhiều!

 Hà Kỉnh Chi chợt động dung :

 - Bổn tọa có dã tâm gì? Hãy đỡ!

 Vù... Vù...

 Tuy biết Hà Kỉnh Chi không hề hãm hại Hàn Nam Long, và điều đó không hề xảy và do tự bản thân đặt chuyện, nhưng Tiểu Thiên cũng phải kinh ngạc khi phát hiện Hà Kỉnh Chi có phần giận dữ do lời nói đầy ẩn ý của vị đạo nhân!

 Nhìn Hà Kỉnh Chi tuy vươn tay chỉ một lần nhưng không hiểu sao từ cánh tay của lão lại xuất hiện đến năm bóng trảo... Tiểu Thiên nếu chưa biết đó là công phu võ học có lẽ phải nghĩ lão Hà Kỉnh Chỉ có phép tiên nên mới thực hiện được điều đó!

 Đến khi nhìn thấy cách chống đỡ của vị đạo nhân, Tiểu Thiên càng có thêm nhiều nhận thức hữu ích về thế nào là mức độ cao thâm của võ học!

 Vị đạo nhân đang gầm thét :

 - Ngũ Hành Long Hồn trảo?! Khá lắm! Hãy xem Linh Ảo Cửu Chuyển bộ!

 Vút!

 Bóng dáng của vị đạo nhân đang là một bỗng thay đổi và biến thành chín cái bóng, tất cả cùng một lúc xuất hiện quanh phương vị của Hà Kỉnh Chi! Điều đó làm cho năm bóng tráo được gọi là Ngũ Hành Long Hồn trảo do có ít hơn nên không biết phải chộp vào năm bóng nào trong số chín bóng nhân ảnh của vị đạo nhân!

 Hà Kỉnh Chi nhếch miệng cười :

 - Hảo bộ pháp! Nhưng, xem đây!

 Vút!

 Bóng kình của Hà Kỉnh Chi chớp động hóa thành một bóng mờ và bóng mờ này cùng một lúc xuất hiện đón đầu chín bóng nhân ảnh của vị đạo nhân kia.

 Đang mải mê mục kích những cảnh tượng vô cùng kỳ ảo, Tiểu Thiên bỗng giật mình khi nghe có nhiều tiếng gào rú cùng một lúc vang lên :

 - Khúc Đới Lập ngươi quả độc ác. Xem chiêu!

 Ào... ào...

 - Bọn Thất tinh các ngươi phải chết! Đỡ!

 Vù... Vù...

 - Tổng hộ pháp hãy cẩn trọng!

 Nghe tiếng hô hoán, Hà Kỉnh Chi đang dùng công phu võ học giao đấu với vị đạo nhân bỗng phải dừng lại, quay đầu nhìn quanh!

 Phát hiện Hồng Thụ Nhân đang len lén tung ra một lớp bụi mù mờ ảo.

 Hà Kỉnh Chi quát lên giận dữ :

 - Dùng độc với ta ư! Hồng Thụ Nhân ngươi muốn chết!

 Ào... ào...

 Tay tả của Hà Kỉnh Chi lập tức khỏa lên tạo thành một luồng gió, đẩy bay toàn bộ lớp bụi mù kia quay ập lại chính kẻ tạo ra công là Hồng Thụ Nhân!

 Càng nhìn càng ngơ ngẩn, Tiểu Thiên thật sự không ngờ đối với người luyện võ lại có quá nhiều cách thức để thi triển bản lãnh vượt trội!

 Và những cách đó nếu trước kia Tiểu Thiên có nghĩ đến thì bất quá nó chỉ có thể nghĩ đó là cách đấu phép thiên hình vạn trạng của những bậc đại tiên mà thôi! Nào ngờ đó lại là những thủ pháp thông thường của những người luyện võ!

 Với những suy nghĩ này, Tiểu Thiên bất giác tự nhủ nó phải cố luyện cho được những bản lãnh tương tự!

 Đang nghi như thế, toàn thân nó bỗng bị một người tóm lấy! Đồng thời, bên tai nó chợt nghe thanh âm minh bạch của vị đạo nhân, chứng tỏ nhân vật vừa tóm nó chính là vị đạo nhân Huyền Thông Linh đạo chủ :

 - Ngươi nên ngoan ngoãn đi theo ta! Bằng không, hừ, ngươi đừng trách ta sao quá ác độc!

 Vút!

 Chưa kịp đáp lại, Tiểu Thiên có cảm giác toàn thân nó đang bay đi thật nhanh và những âm thanh huyên náo từ những trận giao chiến kia cứ nhỏ dần rồi mất hẳn!

 Nhìn lại, Tiểu Thiên phát hiện vị đạo nhân đang đưa nó đi với cách di chuyển nhanh chưa từng có.

 Vút!

 Hoang mang, nó bật hỏi :

 - Đạo trưởng định...

 Định hỏi vị đạo nhân muốn đưa nó đi đến đâu nhưng nó chỉ hỏi được đến đó thì thanh âm vụt tắt ngang ngay bên trong miệng nó! Nó hiểu, thế là nó đã bị vị đạo nhân khống chế huyệt đao như có lần nó đã bị gã Đàm Khoát chế ngự!

 Không thể ngờ một vị đạo nhân rõ ràng là bậc chân tu theo đạo Tam Thanh lại có thể có hành vi không khác gì hạng ác nhân. Tiểu Thiên cố quay đầu nhìn lão!

 Nó bắt gặp ánh mắt kỳ quái của vị đạo nhân, kèm theo đó là một nụ cười nửa miệng :

 - Ngươi muốn biết ta sẽ làm gì ngươi? Đừng lo, khi đến Huyền Thông Linh Đạo, tự ta sẽ nói cho ngươi rõ! Ha... Ha...

 Cùng với âm thanh giọng cười quái dị, Tiểu Thiên bỗng thấy toàn thân chấn động và thần trí liền mất hết cảm giác!

 Một tiếng quát thịnh nộ làm Tiểu Thiên giật mình lai tỉnh :

 - “Cửu diệp Tử Linh thảo” sao không còn trong người ngươi?

 Mở mắt nhìn, Tiểu Thiên kinh hoảng trước sắc mặt quá dữ tợn của vị đạo nhân!

 Đã thế, nó thêm kinh ngạc vì không hiểu sao vị đạo nhân lại cả quyết nó phải là người đang giữ những chiếc lá “Cửu diệp Tử Linh thảo”!

 Nó lắc đầu :

 - Chỉ có ba chiếc lá và đã bị Hồng Thụ Nhân...

 Vị đạo nhân cười gằn :

 - Ta không hỏi đến ba chiếc lá đó! Ta muốn hỏi sáu chiếc lá ngươi đã ăn mà thôi!

 Nó bàng hoàng :

 - Đã ăn? Đạo trưởng làm sao biết...

 Vị đạo nhân cau mày :

 - Tại sao ta biết, ngươi không cần hỏi! Nói mau. Sau khi ngươi ăn chúng, ngươi đã có những hành động gì?

 Tiểu Thiên càng thêm ngơ ngác :

 - Tiểu điệt không hề ăn! Đạo trưởng không chịu hỏi cho minh bạch đã vội đã quyết như thế, phải chăng đây là thái độ đã được Tam Thanh lão Tổ dạy bảo?

 Vi đạo nhân bất ngờ kéo nó ngồi dậy, đưa tay chỉ cho nó thấy một khay gỗ cạnh đó và trên khay là dụng cụ sắc nhọn chưa hiểu để làm gì! Vị đạo nhân bảo :

 - Ngươi đừng quá xem thường ta! Chỉ có bọn Thất tinh ngu muội mới không biết ngươi đã ăn hết sáu chiếc lá Tử Linh thảo! Riêng ta, cứ qua sắc mặt luôn bừng bừng huyết khí của ngươi, ta thừa biết điều gì đã xảy ra! Nếu ngươi không nói ra sự thật, những vật dụng này sẽ phanh thây ngươi cho dù ta biết sáu chiếc lá Tử Linh thảo hiện giờ đã không còn nằm trong ngũ tạng của ngươi!

 Tiểu Thiên kinh hoảng hồn vía :

 - Phanh thây? Đạo trưởng nhẫn tâm giết người một cách thê thảm thế sao?

 - Ha... Ha... Ha... Đừng nói là nhẫn tâm, cho dù phải làm hơn thế ta vẫn làm, miễn sao ta có thể thu hồi hết những dược lực kỳ diệu từ những chiếc lá Tử Linh thảo mà ngươi đã vồ tình ăn!

 Như muốn làm cho Tiểu Thiên phải sợ hãi nhiều hơn, vị đạo nhân cất giọng âm Trầm bảo :

 - Ta sẽ phanh thây ngươi thành nhiều đoạn! Đặt tất cả vào một chảo to sau đó cho thêm nhiều dược vật vào và nấu ngươi đến tan chảy thành nước. Chờ chúng cô đặc lại, ta sẽ có một loại linh dược cực kỳ trân quý. Ha... Ha...

 Kinh tâm táng đởm, Tiểu Thiên kêu la hoảng loạn :

 - Ác ma! Đạo trưởng là một ác ma, không phải người! Chỉ có ác ma mới có những ý nghĩ kinh tởm như đạo trưởng!

 Chờ cho Tiểu Thiên kêu xong, vị đạo nhân dằn giọng :

 - Ngươi có đúng nửa ngày để suy nghĩ Hoặc nói rõ tất cả sự thật hoặc sẽ bi ta chế luyện thành linh dược, tùy ngươi chọn! Hừ!...

 Bung!...

 Lão đạo trưởng tà ác bỏ đi sau khi dùng chân xô mạnh vào cửa làm cho gian phòng đang giam giữ Tiểu Thiên chỉ còn lại tiếng ầm vang kéo dài.

 Một lúc sau, dù đã dần dần trấn tĩnh nhưng Tiểu Thiên vẫn không hiểu tại sao lão đạo trưởng ma quái đó biết nó đã ăn những chiếc lá Tử Linh thảo!

 Cũng vậy, nó cũng không hiểu tại sao lão đạo trưởng lại quá quan tâm và vì quá quan tâm nên sẽ không từ bỏ thủ đoạn nào nếu có thể giúp lão thu hồi những chiếc lá kia?

 “Cửu diệp Tử Linh thảo” thật sự quý báu như thế nào? Sao bọn Thất tinh cũng có vẻ hớn hở cho dù chỉ chiếm được ba chiếc lá?

 Còn nữa, càng nhớ lại Tiểu Thiên càng hoang mang, nó đã nghe đến những danh xưng hết sức lạ tại! Nào là nội lực nguyên dương, nào là mười năm công phu...

 Phải chăng đó là những gì quá đỗi cần thiết cho bất kỳ ai muốn luyện võ học ngang bằng với phép tiên?

 Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc là gì? Cũng là công phu vô học ư? Người đã có công phu ngoài sức tưởng như vị đạo nhân cớ sao vẫn muốn chiếm đoạt “Cửu diệp Tử Linh thảo”?...

 Cạch!

 Cánh cửa bỗng hé mở, đủ cho một người lách vào!

 Thoạt nhìn qua đạo bào của người vừa xuất hiện suýt nữa Tiểu Thiên phải kêu lên vì cho rằng lão đạo trưởng khi nãy chỉ dối gạt nó! Lão bảo sẽ cho nó suy nghĩ đúng nửa ngày nhưng với quãng thời gian trôi qua rõ ràng đến một canh giờ còn chưa hết nói gì đến nửa ngày gồm những ba canh giờ?

 Nhưng kịp nhìn lại vóc dáng nhỏ nhắn của người nọ, hoàn toàn khác với dáng dấp dong dỏng cao của vị đạo nhân ác ma. Tiểu Thiên nhờ đó không kêu toáng lên!

 Thay vào đó, nó hỏi :

 - Nhân huynh là ai? Vào đây để làm gì? Nhân huynh không sợ lão ác đạo phát hiện sao?

 Người nọ giương mắt nhìn nó :

 - Thứ nhất, ta là một tiểu đạo sĩ. Tiểu huynh đệ không nên gọi ta là nhân huynh! Thứ hai, nếu người khi nãy vừa từ trong này bước ra là người được tiểu huynh đệ gán cho mỹ danh “lão ác đạo”, rất tiếc đó chính là sư phụ của ta, tiểu huynh đệ không nên nói như vậy!

 Tiểu Thiên ngớ người :

 - Lão là sư phụ của nhân huynh! Một ác đạo như lão cũng có đệ tử sao?

 Người nọ nhăn mật :

 - Đã bảo đừng gọi ta là nhân huynh và cũng đừng gọi sư phụ ta như vậy, sao tiểu huynh đệ cố tình không nghe?

 Tiểu Thiên giận dữ :

 - Lão định nấu ta tản chảy thành nước để chế luyện linh đan, ta không gọi như vậy thì phải gọi như thế nào đây? Ngươi là đệ tử của một ác đạo, ta tin chắc ngươi cũng không có tấm địa tốt đẹp gì!

 Tên tiểu đạo mỉm cười :

 - Sư phụ ta chỉ dọa tiểu huynh đệ như thế thôi, có lý nào tiểu huynh đệ tin là thật?

 - Dọa? Tại sao lão muốn dọa ta chứ?

 Tên tiểu đạo không giải thích vội. Thay cho lời giải thích tên tiểu đạo bất ngờ hất nhẹ ống tay áo!

 Vù!...

 Đạo bào nào cũng vậy, luôn có ống tay áo vừa rộng và dài, tên tiểu đạo sau cái hất vừa rồi đã bất ngờ để lộ ra một mâm thức ăn vẫn còn nghi ngút nóng!

 Đặt mâm thức ăn xuồng trước mặt Tiểu Thiên, tên tiểu đạo bảo :

 - Tiểu huynh đệ đã được gia sư đưa về từ tối qua, cho đến giờ vẫn chưa ăn gì có lẽ phải rất đói! Huyền Thông Linh Đạo này vốn chỉ có những thức ăn chay tịnh và thanh đạm, nếu tiểu huynh đệ không ngại xin cứ tự nhiên cho! Ăn xong, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!

 Nhìn những thức ăn quả nhiên chỉ toàn là những món chay lạt, Tiểu Thiên bĩu môi :

 - Miệng chay lạt nhưng tâm địa lại luôn nghĩ đến điều ác, đến bây giờ ta mới hiểu thế nào là câu khẩu Phật tâm xà!

 Lời dè bỉu chê bai của Tiểu Thiên không hề làm cho tên tiểu đạo nổi giận!

 Tên tiểu đạo vẫn thản nhiên sắp bày bát đĩa và trao cho Tiểu Thiên.

 - Là khẩu Phật tâm xà hay không phải, chỉ cần tiểu huynh đệ sống ở đây ít ngày và tự tìm hiểu ắt sẽ minh bạch! Nào, tiểu huynh đệ mau dùng đi! Biết đâu lúc no lòng, tiểu huynh đệ sẽ nghĩ khác!

 Sự nhẫn nại của tên tiểu đạo khiến Tiểu Thiên phải suy nghĩ! Do đó, đang lúc chờ tên tiểu đạo bới cho nó bát cơm thứ hai, Tiểu Thiên buột miệng hối :

 - Không thể gọi nhân huynh là “Nhân huynh”, ta biết phải gọi như thế nào? Tên tiểu đạo mỉm cười :

 - Đạo hiệu của gia sư là Linh Hóa. Ta là đệ tử nên được gia sư ban cho đạo hiệu Hóa Thông!

 - Hóa Thông huynh!

 Tên tiểu đạo Hóa Thông gật đầu khích lệ :

 - Tiểu huynh đệ muốn hỏi gì thì cứ hỏi, bất tất phải ngại!

 Tiểu Thiên vừa nhai vừa hỏi :

 - Nói như Hóa Thông huynh thì đệ đang ở Huyền Thông Linh Đạo!

 - Không sai!

 - Thật sự đây là địa phương như thế nào?

 Hóa Thông giải thích :

 - Phía bên ngoài được gọi là Thất Khúc động, nằm cạnh núi Linh Thứu mãi phía Tây Trung Nguyên! Do là động nên Huyền Thông Linh Đạo đương nhiên phải tọa lạc trong những thạch động liên hoàn!

 - Thất Khúc động ư? Như vậy Thất Cầm cổ động là danh xưng khác của Thất Khúc động hay là một động hoàn toàn khác?

 Hóa Thông kinh ngạc :

 - Tiểu huynh đệ đã nghe ai đề cập đến Thất Cầm cổ động?

 Tiểu Thiên đặt bát cơm đã cạn.

 - Chính lão ác đạo... à không là do đệ nghĩ lệnh sư đề cập đến!

 Hóa Thông gật đầu :

 - Nếu do gia sư nói thì hoàn toàn đúng! Thật ra trước kia gia sư không hễ biết ở Thất Khúc động còn có Thất Cầm cổ động, gia sư mãi sau này mới phát hiện!

 - Như vậy nếu tính thêm Thất Cầm cổ động thì nơi này có đến tám động, phải gọi là Bát Khúc động mới đúng!

 Hóa Thông lại gật đầu :

 - Không sai! Tiểu huynh đệ ăn đủ chưa?

 Tiểu Thiên thở dài :

 - Tuy chưa no nhưng trong cảnh trạng này đệ thật không muốn ăn nữa!

 Hóa Thông tỏ.Vẻ cảm thông :

 - Tiểu huynh đệ hoang mang, ăn không ngon miệng cũng đúng! Cũng như gia sư vậy những lúc gần đây đâu có lúc nào gia sư được ăn ngon hay ngủ yên!

 Tiểu Thiên động tâm :

 - Vì duyên cớ gì?

 Hóa Thông rầu rầu nét mặt :

 - Có một lần vì không lượng sức nên gia sư đã luyện công trong lúc chân lực không đủ! Khí huyết sôi trào khiến già sư lâm phải hiện trạng chân khí nghịch hành!

 Tiểu Thiên ngơ ngác :

 - Thế nào là khí huyết sôi trào, nghịch hành chân khí?

 Hóa Thông mỉm cười :

 - Ta có nghe gia sư nói tiểu huynh đệ là người chưa từng luyện võ quả nhiên không sai! Nếu không, tiểu huynh đệ đâu hỏi ta những điều mà bất kỳ ai đã từng luyện võ đều biết?

 Tiểu Thiên đỏ mặt :

 - Đệ không phủ nhận điều này! Cũng như đệ không hễ biết “Cửu diệp Tử Linh thảo” lại quá quan trọng đến người luyện võ như vậy!

 Hóa Thông gật đầu giải thích :

 - Còn hơn là quan trọng nữa! Như gia sư chẳng hạn, do già sư một lần bị chân khi nghịch hành khiến bản thân công lực dễ có nguy c 6132 thất tán nếu phải vận dụng lâu để đối địch... Vì thế bấy lâu nay người vẫn quyết tâm truy tìm những loại linh dược tương tự như Cừu Diệp Tử Linh thảo! Giả như tiểu huynh đệ đã tình cờ tìm thấy và đã ăn một vài chiếc lá Tử Linh thảo...

 Tiểu Thiên khẩn trương ra mặt :

 - Đệ chưa từng ăn! Đệ nói thật đấy!

 Hóa Thông cười xòa :

 - Nào có ai nói tiểu huynh đệ thật sự đã ăn? Gia sư chỉ nghi ngờ nên tìm cách dọa để tiểu huynh đệ sợ và phải thú nhận!

 Tiểu Thiên lo ngại :

 - Nếu lệnh sư đã minh bạch là đệ không từng ăn, người sẽ xử trí đệ như thế nào?

 Hóa Thông nhún vại :

 - Cũng còn tuỳ!

 - Tùy như thế nào?

 - Tùy theo tư chất của tiểu huynh đệ! Nếu tiểu huynh đệ chứng tỏ là người có tư chất thích hợp cho việc luyện võ, gia sự đương nhiên sẽ thu nhận tiểu huynh đệ làm truyền nhân đệ tử!

 - Đệ tử ư? Đệ không muốn!

 Hóa Thông kinh nghi :

 - Không muốn ư? Tại sao?

 Tiểu Thiên vì không thể nói thật nên đành phải nói dối :

 - Là người biết võ ắt không tránh khỏi việc giết người, đệ hoàn toàn không muốn điều đó sẽ xảy đến cho đệ!

 Hóa Thông mỉm cười :

 - Vậy thì dễ! Tiểu huynh đệ cứ chứng tỏ điều ngược lại, cứ làm như không hễ có tư chất luyện võ, ắt gia sư sẽ đưa tiểu huynh đệ ra ngoài Huyền Thông Linh Đạo!

 Nhẹ thở phào, Tiểu Thiên lại hỏi :

 - Còn ngược lại thì sao? Nếu lệnh sư vẫn để quyết là đệ đã ăn “Cửu diệp Tử Linh thảo”, chuyện gì sẽ xảy ra?

 Hóa Thông chợt hạ thấp giọng :

 - Gia sư đã trù tính, nếu tiểu huynh đệ thật sự đã ăn “Cửu diệp Tử Linh thảo”, tuy người không giết tiểu huynh đệ như đã dọa nhưng sẽ phải cưỡng ép tiểu huynh đệ luyện công!

 - Cưỡng ép ư?

 - Phải! Để sau này, khi tiểu huynh đệ luyện thành công phu, gia sư sẽ bảo tiểu huynh đệ dùng công lực đó giúp gia sư điều trị thương thế!

 Tiểu Thiên ngơ ngác :

 - Nhưng đệ nào phải y sư?

 Hóa Thông tỏ ý nhẫn nại khi lên tiếng giải thích :

 - Gọi là điều trị nhưng không phải cách điều trị thông thường như bọn y sư!

 Lúc đó, tiểu huynh đệ sẽ phải dùng nội lực bản thân để trút sang người gia sư, đó gọi là truyền lực để điều trị!

 - Ái chà...! Có cách điều trị kỳ ảo đến vậy thật sao?

 Hóa Thông một lần nữa lại nhún vai :

 - Đương nhiên là kỳ ảo và hậu quả cũng thật khó lường!

 - Hậu quả như thế nào?

 - Là người truyền lực do đã cạn kiệt chân lực nên khó tránh khỏi cái chết!

 Tiểu Thiên kinh hoảng :

 - Chết ư?

 Hóa Thông gặt đầu :

 - Không sai!

 Tiểu Thiên kêu :

 - Như vậy có khác nào lệnh sư chỉ muốn lợi dụng đệ?

 Hóa Trang bỗng đặt một ngón tay lên môi :

 - Ta không hề nói điều này! Đó là do tiểu huynh đệ tự nói ra, tiểu huynh đệ phải hiểu đúng ý của ta!

 Tiểu Thiên vụt hiểu :

 - May quá! Nếu không được Hóa Thông huynh giải thích, đệ chắc chắn khó tránh khỏi kiếp nạn vào thân!

 Hóa Thông nhăn mặt :

 - Ta không hề giải thích gì cả, tiểu huynh đệ đừng bao giờ quên điều đó!

 Tỏ vẻ giận dữ, Hóa Thông quảy quả bỏ đi để lại một mình Tiểu Thiên trong tâm trạng hoang mang cùng cực!

 Nhìn vị đạo nhân đang bước vào, Tiểu Thiên quyết tâm thực hiện theo kế sách đã trù định, cho dù lão phải hay không phải ác đạo.

 Những chỉ điểm của Hóa Thông xem ra thật hữu ích, vì sau một lúc hỏi và chỉ nghe Tiểu Thiên khăng khăng là chưa từng ăn “Cửu diệp Tử Linh thảo”, lão đạo Linh Hóa bỗng thay đối thái độ! Lão cười nhẹ :

 - Ngươi không thừa nhận cũng không sao! Vì đối với ta có hay không có “Cửu diệp Tử Linh thảo” đều không quan trọng!

 Có phần bất ngờ, Tiểu Thiên vội hỏi :

 -Thưa đạo trưởng, tiểu điệt có thể tự ý rời khỏi nơi này?

 Linh Hóa lão đạo giường mắt nhìn nó :

 - Ngươi không thích nơi này hay do có việc nên phải gấp rút bỏ đi?

 Tiểu Thiên vì không dám nói là không thích nên đành bịa chuyện :

 - Tiểu điệt cô việc cần phải đến Giang Nam!

 - Đến Giang Nam? Để làm gì?

 Tiểu Thiên ngắc ngứ :

 - Tiểu điệt... tiểu điệt không thể...

 Linh Hóa cười lạt :

 - Như ta từng được nghe, ngươi đã chịu sự ủy thác của Hàn Nam Long! Phải chăng việc đến Giang Nam có liên quan đến sự ủy thác đó?

 Cảm nhận có nói dối cũng không qua được mắt lão, Tiểu Thiên lắc đầu :

 - Vị Hàn Nam Long nào đó chưa từng ủy thác điều gì cho tiểu điệt! Mục đích đến Giang Nam của tiểu điệt chỉ là tìm người thân!

 - Ngươi tìm ai?

 - Tiểu điệt... tiểu điệt vẫn chưa biết!

 Linh Hóa lão đạo trầm giọng :

 - Ngươi chưa biết thật hay ngươi đang tiếp tục bịa chuyện để dối gạt ta?

 Tiểu Thiên thầm lo ngại :

 - Lần này tiểu điệt không hề bịa chuyện!

 - Hừ! Có nghĩa là những lần trước ngươi đã bịa?

 Hoang mang và hoảng sợ, Tiểu Thiên ấp úng mãi mới thốt nên lời :

 - Rốt cuộc, đạo trưởng cho hay không cho tiểu điệt rời khỏi nơi này?

 Linh Hóa mỉm cười :

 - Ngươi không hề có người thân, đúng không? Và như ngươi vừa nói ngươi không hễ chịu sự ủy thác nào của Hàn Nam Long? Như vậy tại sao ngươi không lưu lại đây và ta sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử?

 Những lời nói hàm ý cảnh tỉnh của Hóa Thông ngay lập tức quay trở lại với Tiểu Thiên, nó đáp :

 - Tiểu điệt không thích luyện võ, việc bái sư là điều không cần thiết! Ngươi không thích võ công? Tại sao?

 Tiểu Thiên nói luôn một thôi dài :

 - Người luyện võ công nhiễu thì ít cũng phải dùng võ lực để động thủ và chém giết lẫn thau, tiểu điệt đã không ít lần mục kích những thảm trạng như vậy! Điều đó khiến tiểu điệt sợ hãi, không muốn biết đến võ tông!

 Linh Hóa lão đạo bỗng bật cười :

 - Ngươi có biết rõ những gì ngươi vừa nói không? Bất luận ai khác, một khi nghe ta hỏi như vậy đều hớn hở và sung sướng vì được ta thu làm truyền nhân! Còn ngươi, phúc phận đến với ngươi ngươi lại khước từ! Được! Ta không miễn cưỡng ngươi! Ngươi muốn đi cứ đi! Rồi sẽ có lúc tự ngươi sẽ phải dập đầu cầu xin ta thu nhận! Ha... Ha...

 Vút!

 Lão bỏ đi cũng bất ngờ như lúc đến và điều đó chỉ làm cho Tiểu Thiên cảm thấy nhẹ nhõm như vừa được trút đi một gánh nặng!

 Không chậm trễ, Tiểu Thiên vội bước ra và tìm lối đi!

 Cũng đúng như Hóa Thông bảo, Huyền Thông Linh Đạo quả nhiên chỉ gồm những thạch động liên hoàn. Tiểu Thiên dù bước đi đến đâu cũng chỉ thấy toàn là đá và đá! Động này liền kế với động kia với những lối thông thương khi hẹp khi rộng, lúc thẳng lúc quanh co khúc khuỷu!

 Do chỉ muốn mau chóng thoát khỏi địa phương u ám này, Tiểu Thiên đi càng lúc càng nhanh! Nhưng càng đi Tiểu Thiên như càng thêm hoa mắt! Bởi những nơi nó đã đi qua nếu so với nơi nó đang đến hầu như cảnh quang không hề thay đổi cũng có những ngách đá lúc ngoặc hữu lúc ngoặc tả! Còn vách động tức là những vách đá thì ở chỗ nào cũng giống chỗ nào, cũng lam nham sần sùi và thi thoảng vẫn, xuất hiện một vài chỗ ám khói chứng tỏ đã nhiều lần được ai đó cắm một ngọn đuốc thắp sáng sát vào vách đá!

 Hoang mang vô tả, Tiểu Thiên vội đi nhanh hơn.

 Được một lúc, bất chợt Tiểu Thiên nhìn thấy một bóng người!

 Cả mừng, Tiểu Thiên hối hả kêu :

 - Hóa Thông huynh!

 Bóng đó thoáng dừng lại! Nhưng sau đó, thật kỳ quặc, bóng đó lại tiếp tục bước đi! Không để lỡ cơ hội, Tiểu Thiên vội chạy theo và cất tiếng gọi khẩn thiết!

 - Hóa Thông huynh! Chờ đệ với!

 Tiểu Thiên chạy thì người đó cũng chạy, khiến Tiểu Thiên càng thêm khẩn trương!

 Vừa chạy theo, Tiểu Thiên vừa quan sát người đó. Đến khi thấy vóc dáng của người đó hoàn toàn khác với vóc dáng khá bé nhỏ của Hóa Thông, Tiểu Thiên mới biết là đã nhận lầm người!

 Tuy vậy, do cần hỏi han về đường đi nước bước, Tiểu Thiên vẫn tiếp tục đuổi theo người nọ!

 Hết quanh tả lại ngoặc hữu, được một lúc lâu, khi Tiểu Thiên ngỡ là đã hết hy vọng thì nó nhìn thấy người nọ đi vào một gian thạch động sáng bừng ánh dương quang!

 Ngỡ đó là lối thoát khỏi Huyền Thông Linh Đạo, Tiểu Thiên lập tức đi vào!

 Đến khi lọt vào gian thạch động Tiểu Thiên hoàn toàn ngỡ ngàng với những gì đang nhìn thấy!

 Đây là một thạch động khá rộng với nhiều bếp lò cứ hừng hực lửa! Cạnh những bếp lò là những nhân vật tuy cũng vận đạo bào nhưng dường như phận sự của họ không là gì khác ngoài việc nấu nướng những thức ăn!

 Họ đang lăng xăng làm những việc họ cần làm: thái rau, rửa bát sắp bày những thức ăn đã nấu xong...

 Cỏn ánh dương quang như Tiểu Thiên nhìn thấy, rất tiếc đó chỉ là những tia nắng chính ngọ được rọi thẳng từ trên cao xuống, xuyên qua một huyệt khẩu vừa nhỏ vừa nằm tít trên cao, mãi ở trần động!

 Điều này chứng tỏ nếu Tiểu Thiên muốn rời bỏ Huyền Thông Linh Đạo thì không thể bỏ đi từ chỗ này!

 Không vội nản lòng, Tiểu Thiên lân la tìm cách dò hỏi một trong sáu vị đạo nhân có nhiệm vụ coi sóc trù phòng!

 Đến gần vị đạo nhân mà Tiểu Thiên đã từng bám đuổi, nó lên tiếng :

 - Đạo trưởng! Tiểu điệt muốn đi khỏi nơi này thì phải đi theo lối nào?

 Vị đạo nhân nọ vẫn dửng dưng như không, cứ tiếp tục công việc đang làm dở!

 Thấy vậy, Tiểu Thiên đành đứng chờ đến lúc vị đạo nhân xong việc!

 Nào ngờ, vị đạo nhân vẫn luôn tay luôn chân, vừa xong việc này lại bắt tay ngay vào việc khác!

 Hết cả nhẫn nại, Tiểu Thiên vừa dùng tay chạm vào vị đạo nhân, vừa hỏi :

 - Đạo trưởng có thể chỉ cho...

 Bị chạm tay, phản ứng của vị đạo nhân thật là bất ngườ! Và sau cái hất tay của vị đạo nhân, Tiểu Thiên còn hỏi chưa dứt lời thì toàn thân liền bị bay bắn vào vách động.

 Vù!...

 “Bung”

 Tuy bị một phen đau điếng nhưng Tiểu Thiên nhờ đó phát hiện được một điều thú vị! Những đạo nhân còn lại dường như cố tình không nhìn thấy hành động của vị đạo nhân kia. Và điều này chỉ có hai cách giải thích, thứ nhất vị đạo nhân này là người có bối phận cao nhất ở đây nên những vị đạo nhân kia không dám xen vào, thứ hai như Tiểu Thiên có ý nghi ngờ tất cả sáu vị đạo nhân ở đây đều là những người khuyết tật, họ không nghe cũng không nói được.

 Để minh bạch, Tiểu Thiên vờ ôm chân la to :

 - Ối chao! Sao đạo trưởng lại mạnh tay với tiểu điệt? Chân của tiểu điệt, ôi... đau! Đau quá!

 Cả sáu vị đạo nhân đều không lộ thần sắc, họ chỉ chuyên chú vào việc của họ, cứ như họ không hễ nghe tiếng kêu đến chói tai của Tiểu Thiên!

 Cố kêu la thêm một lúc nữa. Tiểu Thiên quả nhiên không nhìn thấy ở họ có bất kỳ một biểu hiện nào của những người phải bất ngờ chịu đựng những tiếng kêu gào của Tiểu Thiên!

 Tuy chưa thể tin chắc là họ có bị điếc và bị câm thật hay không, nhưng tiếng kêu la của Tiểu Thiên dù sao vẫn thu được kết quả!

 Từ bên ngoài bỗng có tiếng nói vọng vào :

 - Là tiểu huynh đệ phải không?

 Phấn khích, Tiểu Thiên chạy ngay ra ngoài :

 - Hóa Thông huynh!.. Tiểu Đạo Hóa Thông nhìn Tiểu Thiên kinh ngạc :

 - Sao tiểu huynh đệ lại ở đây?

 Tiểu Thiên vội đáp :

 - Đúng như Hóa Thông huynh bảo. Sau khi đệ chối từ việc bái sư, lệnh sư đã chấp thuận cho đệ bỏ đi! Hóa Thông huynh có thể chỉ cho đệ...

 Hóa Thông cười buồn :

 - Chỉ lối đi khỏi nơi này chứ gì? Rất tiếc, ta không thể giúp gì cho tiểu đệ!

 Tiểu Thiên ngơ ngác :

 - Tại sao chứ?

 Hóa Thông đáp gọn :

 - Vì ta cũng không biết!

 - Huynh cũng không biết! Thật ư?

 Hóa Thông thở dài :

 - Từ khi lên mười ta đã được gia sư đưa về đây! Đã năm năm trôi qua, cho dù ta đã nhiều lần nài nỉ, gia sư đến việc đưa ta ra ngoài cũng không có, nói gì đến việc chỉ cho ta cách thức xuất nhập trận đồ?

 - Trận đồ! Là cái gì?

 Hóa Thông cười nhẹ :

 - Tiểu huynh đệ sẽ không bao giờ biểu nếu chưa từng là người thuộc giới võ lâm! Tóm lại, nhờ có trận đồ mà nhiều năm đã qua nếu không có sự ưng thuận của gia sư nơi này vẫn không một ai có thể tự tiện xâm nhập hoặc thoát đi!

 Nhân lúc Tiểu Thiên hoang mang Hóa Thông nói thêm :

 - Phải chính gia sư đích thân đưa tiểu huynh đệ ra ngoài, đến lúc đó mới có thể nói người chịu buông tha cho tiểu huynh đệ!

 Nhớ lại câu nói sau cùng của lão Linh Hóa: “...Rồi sẽ có lúc ngươi sẽ phải tự dập đầu để cầu xin ta thu nhận!”. Tiểu Thiên hiểu bản thân nó vẫn bị lão đạo giam câm nhờ vào trận đỗ gì đó như Hóa Thông vừa bảo!

 Nó đưa tay chỉ vào gian thạch động được dùng như một trù phòng :

 - Bọn họ thì sao? Không lẽ lệnh sư cũng phải đưa họ đi mỗi khi cần mua sắm vật thực?

 Hóa Thông lắc đầu :

 - Bọn họ vừa câm vừa điếc, là Đạo nô ở Huyền Thông Linh Đạo này, họ không cần ra ngoài và cũng không có quyền đi ra ngoài!

 - Đạo nô? Danh xưng gì lạ vậy?

 Hóa Thông phì cười :

 - Ở Huyền Thông Linh Đạo này có tất cả bảy thứ bậc! Đạo nô là thấp nhất gồm toàn những kẻ vừa câm vừa điếc như tiểu huynh đệ vừa nhìn thấy!

 Tiểu Thiên ngờ vực :

 - Họ bị khuyết tật bẩm sinh?...

 - Cũng có thể! Hoặc do tự nguyện chọc thủng tai và cắt lưỡi để được gia sư suốt đời hoạn dưỡng!

 Rùng mình vì sợ. Tiểu Thiên bảo :

 - Chỉ để được hoạn dưỡng, họ dám hủy hoại bản thân ư? Thật khó tin! Còn những bậc khác thì sao? Họ phải hủy hoại những gì nữa để được lệnh sư bảo bọc?

 Hóa Thông đáp :

 - Ngoài hai bậc trên cùng là Đạo chủ và Thiếu đạo chủ, bốn bậc còn lại được phân như sau. Hộ Đạo, Vệ Đạo, Phòng Đạo và Tuần Đạo! Hộ Đạo gồm hai nhân vật gọi là tả hữu Hộ Đạo. Vệ Đạo có bốn người gọi là Tứ Giả! Hai bậc nầy được quyền xuất nhập tự ý, tùy theo sự sai xử của Đạo chủ? Riêng Phòng Đạo và Tuần Đạo, họ tuy đông, gồm Thập Nhị Chi Phòng và Tam Thập Lục Địa Sát Tuần Đạo, nhưng họ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ trú sở, không được tự ý ly khai, nếu bất tuân sẽ bị xử trị!

 Kinh ngạc về điều này. Tiểu Thiên buột miệng hỏi :

 - Vị chi ở Huyền Thông Linh Đạo có không dưới trăm người. Họ ở đâu, sao đệ đi đã hầu như khắp động nhưng vẫn không nhìn thấy?

 Hóa Thông cả cười :

 - Đã có trận đồ bao phủ, cho dù tiểu huynh đệ có đi đến mỏi chân vẫn chỉ quanh quẩn ở khu vực hậu động. Còn bốn động ở phía trước tiểu huynh đệ chưa đi đến nên không thể nhìn thấy họ!

 Thất kinh, Tiểu Thiên bật kêu :

 - Đệ chỉ quanh quẩn ở phía hậu động thật sao? Còn huynh, huynh đã lần nào đi ra phía trước chưa?

 Hóa Thông thu lại nụ cười :

 - Cũng một đôi lần! Đó là lúc gia sư cao hứng, dẫn ta đi quanh cho biết.

 - Hẳn Hóa Thông huynh còn nhớ rõ lối đã đi?

 Hóa Thông lắc đầu :

 - Đã bảo đấy là trận đồ, dù ta có muốn ghi nhớ rõ lối đi thì sau này khi tất cả đều biến đổi, điều ghi nhớ đó cũng trở nên vô ích!

 Tiểu Thiên nôn nao :

 - Nói như vậy đệ sẽ không bao giờ đi khỏi nơi này?

 Khẽ hít một hơi, Hóa Thông chợt hỏi :

 - Tiểu huynh đệ thật sự không muốn gia sư thu nhận làm truyền nhân?

 Tiểu Thiên cả quyết :

 - Đệ đã nói rồi, không bao giờ!

 Gật đầu, Hóa Thông bảo :

 -Vậy hãy đi theo ta!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/4146


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận