Thiên Hạ Đệ Nhất Gả Chương 8


Chương 8
Ngọn lửa vẫn rừng rực, đỏ rực mà ấm áp.

Long Vô Song trái nghĩ phải nghĩ, giữa việc nhiễm phong hàn và mặc y phục của hắn, hơi lo lắng trong chốc lát.

Đừng, cho dù nói như thế nào, mặc y phục khô, luôn luôn so với mặc quần áo ướt sũng thoải mái hơn. Đã có y phục khô có thể mặc — cho dù y phục của Công Tôn Minh Đức là nam — nàng hà tất vì trở ngại của bàn thân, khổ thân mình mặc quần áo ướt sũng?

Công hiệu của dược sương trắng rồi tám phần mười, nhưng dược lực còn sót lại vẫn khiến nàng hư nhuyễn vô lực, hai tay càng run rẩy không ngừng, hao phí rất nhiều thời gian, mới cởi ra áo đơn ướt đẫm một thân và giầy, thay xiêm y khô ráo.

Triều phục của Công Tôn Minh Đức, mặc ở trên người nàng, quả thực rộng thùng thình. Ống tay áo dài tới đầu gối, vạt áo trước chạy thẳng đến bên hông, đáy áo càng kéo dài tới mặt đất.

Nàng thử buộc vạt áo, cuộn tay áo, đông quấn tây cuộn sau một lúc lâu, mới có thể hoạt động thoải mái một chút.

Công Tôn Minh Đức bên cạnh đống lửa, cởi áo đơn ra, nửa người trên trần trụi, ngồi xếp bằng, lặng lẽ không hé răng hong áo đơn ẩm ướt.

Long Vô Song trừng lớn mắt, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Hắn, hắn hắn hắn hắn — hắn cởi trần ư!

Đương nhiên, nàng không phải chưa thấy qua nam nhân cởi trần. Nàng cùng tiểu thư khuê các bình thường, thiên kim tiểu thư khác nhau, từ nhỏ thì khác, vì mỹ thực thường xuyên gào to đại đội nhân mã cùng nàng đại giang nam bắc chạy tới chạy lui.

Ngực của nam nhân, nàng nhưng là thấy nhiều! Cho dù là đen, trắng, phơi nắng đến đỏ lên, thậm chí lông dài, kiểu ngực gì nàng không thấy qua –

Khụ, nhưng mà, nàng ngược lại thực sự không thấy qua ngực của Công Tôn Minh Đức.

Mắt quay tròn, không tự chủ được hướng trên người hắn nhìn.

Nàng vốn tưởng rằng, Công Tôn Minh Đức là loại người thư sinh, thịt trên người có thể không có mấy lượng, nói không chừng còn là xương sườn.

Ai biết, hôm nay tận mắt thấy, cũng khiến nàng phủ định hoàn toàn suy đoán lúc trước. Tuy rằng, trước kia khi bị hắn ôm vào trong ngực, nàng cách xiêm y, đã sờ thấy cơ thể hắn cứng như sắt, thế nhưng bây giờ, nhìn thấy hắn cởi xiêm y, loã dưới ánh lửa, đường nét bắp thịt rõ ràng, nàng vẫn có chút giật mình.

Tuy rằng nói, thân hình của Công Tôn Minh Đức không có cường tráng như vậy, thế nhưng nhìn từ phía sau, là hai vai rộng, song chưởng mạnh mẽ, bả vai thẳng rất giống như tùng bách, giống như có thể đỉnh thiên lập địa –

Long Vô Song bắt đầu dùng sức mạnh mẽ lắc đầu.

Chết tiệt, những dược kia, có đúng là còn có thể khiến người ta thần trí mơ hồ hay không?

Hừ hừ, nhưng mà chính là bạch trảm kê* chỉ một thôi! Cho dù vóc người của Công Tôn Minh Đức cũng không tệ lắm, lại như thế nào đi, giỏi lắm chính là bạch trảm kê thôi!

(*) bạch trảm kê: một món ăn chế biến từ gà.

Nàng đảo cặp mắt trắng dã, ngăn chặn bản thân lại nghĩ ngợi lung tung, quyết định xuống giường, đến tiếp cận bên cạnh đống lửa để sưởi ấm.

Chỉ là, vừa mới một cước đạp xuống giường, người còn không có đứng lên, nàng liền cảm thấy lòng bàn chân truyền đến một cơn đau.

"Ai a!" Nàng đau nhức kêu một tiếng, yếu ớt quay lại giường, thương yêu đến trong mắt còn chảy ra một giọt lệ.

Chỉ thấy một viên ngói thủng, may mắn thế nào, vừa vặn chỗ nàng xuống giường, bị nàng một cước giẫm lên. Máu đỏ tươi nhanh chóng tuôn ra, nhiễm hồng chân trần trắng noãn. Nàng nằm úp sấp ngã vào giường đầy bụi bặm, tay nhỏ bé đỡ chân, cắn môi kêu.

"Đau quá –"

Công Tôn Minh Đức bên cạnh đống lửa, cuối cùng cũng có động tác. Hắn đứng dậy, cau mi lại, đi trở về bên giường, một tay trước tiên nắm chân trần của nàng, lại dùng một tay kia, nhanh chóng rút mái ngói nhỏ kia.

Long Vô Song kêu lớn tiếng hơn nữa.

"A, đau quá, rất đau nha, ngươi nhẹ chút, nhẹ chút nha!" Vết thương của nàng đau quá, vừa giận người này không biết thương hương tiếc ngọc, nhịn không được đưa tay đánh vai hắn.

Công Tôn Minh Đức bỏ qua viên ngói, lại lần nữa cầm tay nhỏ bé của nàng vung tới, lạnh lùng giáo huấn: "Nếu sẽ đau nhức, lần sau trước khi làm chuyện gì thì đừng quên dùng cặp mắt cùng đầu của cô nương.

"Này, ý của ngươi là gì hả?" Nàng nổi nóng muốn rút tay về, nhưng rút không được.

"Ý là, nếu như cô nương có đầu to, có mắt to, lần tới nên biết dùng nó."

"Ngươi nói ta không có đầu to, không có mắt to?" Nàng không dám tin, trừng mắt nhìn hắn.

"Cô nương có sao?" Hắn nhíu mi.

"Công, Tôn, Minh, Đức –" Nàng tức giận đến vung tay kia.

Hắn như tia chớp lại bắt được, lạnh nghiêm mặt, chậm rãi tới gần nàng.

"Nếu như cô nương có, mấy năm qua, sẽ không lại làm ra loại tội lớn bị chém đầu đi đoạt cống phẩm này, cũng sẽ không khiến cho mọi người bên cạnh theo cô nương cùng nhau chịu tội, lại càng không phải trêu chọc đến cái loại giống ngày hôm nay –"

"Cái gì là đi theo ta chịu tội?" Long Vô Song không phục, muốn cãi lại. "Người của Long Môn khách điếm ta, tất cả đều theo ta được ngưỡng mộ, uống lạt, lương bổng hậu đãi, phúc lợi chu toàn, ăn, dùng, ở, ta chỗ nào thiếu bọn họ? Bọn họ ở lại chổ ta, nhưng đều là suy nghĩ rõ ràng, cam tâm tình nguyện mà ký làm khế ước, ta cũng không cầm đao bức qua bọn họ!"

"Cô nương lại để cho bọn họ không hiểu được có một ngày sẽ bị cô nương cả gan làm loạn, hại đến vào thiên lao? Còn phải luôn luôn sâu sắc, kinh hồn bạt vía chuẩn bị thay cô nương ngăn cản dao, chống kẻ xấu?"

"Ta nào có –"

"Vì thỏa mãn dục vọng ăn uống của cô nương, mấy năm qua, trộm, đoạt, lừa gạt, cô nương chưa dùng qua?"

"Ngươi nói cái gì? Ta trộm, đoạt, lừa gạt?" Nàng giơ cằm lên, nhíu mi, hừ một tiếng chất vấn: "Xin hỏi, ngươi có chứng cứ không? Ngươi là con mắt nào thấy được? Mắt trái hay là mắt phải? Con nào hả? Tướng gia?"

Hắn hiếng mi, dáng vẻ lạnh hơn, âm thanh trơn nhẵn mà nguy hiểm.

"Ta thật nên để cho những ăn trộm kia lúc nãy cầm cô nương mang đi, bọn họ không biết bản thân có bao nhiêu may mắn."

Nàng ngược lại hít một hơi thở, trong đầu, lửa giận cách cách đốt nóng. Trong nháy mắt, nàng không chút suy nghĩ, một cước liền hướng ngực hắn đá tới –

"A!"

Bị đá, Công Tôn Minh Đức bất động như núi, người đá Long Vô Song lại kêu thảm một tiếng, đau đến toàn thân phát run, lại lần nữa ngã trên giường, trong đôi mắt sáng đau đến nước mắt lưng tròng.

Ô ô, chết tiệt chết tiệt, nàng lại có thể đã quên bản thân không có mang hài. Càng hỏng bét chính là, nàng đã quên lòng bàn chân bị thương, thì như vậy vừa vặn nàng giơ lên đá hắn, chính là chân bị thương kia.

Công Tôn Minh Đức như cũ lạnh nghiêm mặt, nhìn nàng tự làm tự chịu, đau đến phải trên giường lăn lộn, lúc này mới buông tay nàng ra, xoay người lại cầm áo đơn của mình, xé một miếng vải trắng nhỏ.

Vì duy trì tôn nghiêm cuối cùng, nàng nỗ lực hướng trong giường bò đi, cự tuyệt sự thương hại của hắn.

"Tránh ra!"

Lực lượng mạnh mẽ tóm mắt cá chân của nàng, thật sự đem nàng kéo trở về. Bất kể nàng làm sao phản kháng, hắn chính là không buông tay.

"Câm miệng."

Công Tôn Minh Đức lạnh lùng nói, đem nàng kéo đến bên giường, sau đó cầm bình ngói, đến bên ngoài hứng nước mưa, sau đó lần nữa trở lại bên giường.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Nàng cảnh giới hỏi.

Hắn không có trả lời, dùng vải trắng thấm nước mưa, sau đó để lên chân của nàng, nghiêm túc mà tỉ mỉ, lau đi nước bùn và vết máu trên chân trắng mịn. Sau khi xác định vết thương sạch sẽ, hắn lấy ra thuốc trị thương mang bên mình, dùng thái độ nghiêm túc như nhau, cẩn thận tỉ mỉ làm việc, thay gói thuốc trên mặt đất, mảy may không làm nàng đau nhức.

Nhìn nhất cử nhất động của hắn, tâm tình nào đó khó mà phân biệt, bỗng dưng nảy lên trong lòng.

Long Vô Song biết, Công Tôn Minh Đức luôn luôn xem nàng không vừa mắt. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người thương yêu nàng, sủng nàng, nam nhân này luôn luôn đối với nàng xụ mặt, sau khi lớn lên càng khắp nơi tìm nàng phiền phức, bất luận nàng uy hiếp dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, hắn vẫn một bộ mặt mục nát cương trực công chính, căn bản không thua nàng!

Nếu không tận mắt trông thấy, nàng căn bản không thể tin được, nam nhân có nề nếp này, mà lại lấy tay thay nàng tẩy chân, dược trên –

Trong lúc tâm tư nàng rối loạn, Công Tôn Minh Đức không hề báo động trước, một tay lấy nàng lên.

"A!" Nàng thấp hô một tiếng, vội vã bám thương yêu, chỉ sợ ngã xuống đất, mông của mình lại muốn chịu đau nữa.

Taynhỏ bé mảnh khảnh, vòng quanh cần cổ hắn, nàng lúc này mới phát hiện, tóc dài sau vai hắn rối tung, vẫn còn ẩm ướt lạnh.

Dòng tâm tình khó mà phân rõ kia, đột nhiên trở nên càng thêm mạnh mẽ, giống như tảng đá, tầng tầng lớp lớp đặt ở lòng của nàng.

Đống lửa cháy đang sáng, Công Tôn Minh Đức đem nàng đặt ở bên cạnh đống lửa, sau đó xoay người cầm chút củi, thêm vào bên trong đống lửa.

"Ngươi thực sự chỉ có ba mươi ba?" Nàng không đầu không đuôi hỏi.

Hắn cũng không quay đầu lại đống lửa.

"Cái gì ba mươi ba?"

"Tuổi tác của ngươi nha!"

"Theo ta được biết, ba mươi ba, không sai." Hắn vẫn như cũ không có quay đầu lại, tiếp tục điều chỉnh đống lửa.

"Ta nghĩ ngươi bốn mươi mấy nha."

Hắn dừng động tác lại, chậm rãi quay đầu, không nói gì nhìn nàng.

Long Vô Song vô tội trừng mắt nhìn. "Không thể trách ta nha, ai kêu ngươi quanh năm suốt tháng luôn giữ một khuôn mặt một bộ dạng tiểu lão đầu."

Công Tôn Minh Đức lại nàng một lát, mới quay đầu, tiếp tục đem đống lửa cang thêm sáng, nhàn nhạt mở miệng: "Nói đi, cô nương lúc này lại trêu chọc người nào?"

Nàng hừ một tiếng, vẻ mặt không phục.

"Này này, ngươi lại biết. Là ta trêu chọc người nào? Ngươi sao biết không phải người nhà đến trêu chọc ta? Nhờ phúc của ngài, bây giờ khắp thiên hạ đều biết, ta là con dê béo tay trói gà không chặt, những ăn trộm này không đến bắt ta, còn có thể bắt ai?"

Nàng?Taytrói gà không chặt?

Thực sự là truyện cười thiên đại!

Công Tôn Minh Đức mặt không chút thay đổi, con ngươi đen không gợn sóng, nhìn Long Vô Song bên cạnh đống lửa, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, tỉ mỉ đem nàng xem một lần.

"Này, ngươi ánh mắt này có ý tứ gì?" Nàng bị nhìn đến tức giận, nhíu mi trừng hắn.

Hắn lạnh lùng mở miệng.

"Chỉ là xem hình dạng dê béo dài ngắn."

Trong mắt của nàng, tức giận đến muốn phun ra lửa, nắm trong tay còn sót lại một chiếc giầy thêu, dùng sức hướng trên mặt hắn ném.

Công Tôn Minh Đức nghiêng người tránh công kích. So với sự tức giận của Long Vô Song, hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh, ngay cả vẻ mặt cũng không chút thay đổi nào.

" Cô nương tốt nhất bỏ thói quen làm loạn đông tây đi."

"Không tới phiên ngươi quản ta!" Nàng hừ một tiếng, nhíu mi.

Khóe mắt của hắn có chút nhếch lên, không hề tức giận, nhưng mà đem chủ đề chuyển trở lại, trầm tiếng nói: "Những người này tới ngày hôm nay, sử dụng ám khí và chiêu thức, đều là sở trường của bộ tộc Tây Nam. Ba tháng trước cô nương mới vừa đi qua phía nam, đoạt một số lượng khuẩn nấm, không phải sao?"

"Cái gì kêu là đoạt? Ta là dùng bạc mua." Nàng ngước cằm lên, nhíu đôi mi thanh tú, đưa ra ngón tay thon thon, lúc ẩn lúc hiện giữa không trung. "Đó là ta dùng ba nghìn lượng bạc mua. Công Tôn Minh Đức, ngươi mặc dù làm một tướng gia triều đình coi trọng, nhưng cũng không thể tin lời vu oan nha."

Ba nghìn lượng?

Khóe mắt của hắn lại lần nữa giật giật một cái.

Nữ nhân này thực sự là lãng phí đáng giết!

Công Tôn Minh Đức hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi lại: "Nếu như cô nương dùng bạc để mua, vậy những người ngày hôm nay là ai?"

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai hả?" Nàng tức giận liếc mắt khinh thường.

"Cô nương không biết?"

"Ta? Ta làm sao biết." Nàng bỏ qua khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như thong dong nhìn mưa lớn ngoài cửa. "Cũng không phải ta là người đến bắt ta, ngươi không hỏi bọn hắn, ngược lại đến truy vấn ta người bị hại này, có thể rất kỳ lạ hay không?"

Nàng trả lời rất nhanh, vẻ mặt xem ra dường như không có việc ấy. Thế nhưng, hắn không có để lộ, trước khi nàng quay đầu lại trong mắt có một tia chột dạ.

Nữ nhân này tuyệt đối biết, đối phương là người nào.

Hắn díp mi hạ mắt, tiếp tục nói: "Nếu như cô nương biết đối phương là ai, tốt nhất nhanh chóng thành thật mà nói, những người này không một đao giết cô nương, ngược lại muốn bắt sống cô nương quay về, cô nương cho rằng thật là vì tiền chuộc? Cô nương là công chúa cao quý, bắt cóc công chúa là tội chém đầu, không có tên kẻ cắp nào, không có gan lớn liều lĩnh đến bắt cóc công chúa, cùng đương kim thiên tử chuộc người."

"Ác? Có đúng không?" Long Vô Song quay đầu, hướng về phía hắn ngọt ngào cười. "Đúng là, ta lần đầu mới bị người bắt cóc, sẽ không biết tên bắt cóc nào gan lớn, đúng không? Tướng gia."

"Những người đó đến bắt cô nương một lần, sẽ đến bắt lần thứ hai." Hắn lạnh nghiêm mặt cảnh cáo.

"Ác, đó chính là nói, ngươi sẽ đến cứu ta lần thứ hai?" Nàng châm chọc khiêu khích, mắng chửi hắn mà không có lời thô tục, hết lần này tới lần khác chính là không trả lời đúng chủ đề.

Một cổ lửa giận, chậm rãi chậm rãi từ ngực nổi lên. Công Tôn Minh Đức xiết chặt nắm tay, gần như khó mà kiềm chế cổ kích động muốn đem nàng đặt ở trên đùi, hảo hảo giáo huấn một trận kia.

Bất ngờ, trong tiếng mưa rơi hỗn loạn, lẫn vào tiếng vó ngựa. Âm thanh càng lúc càng gần, rất nhanh thôi đến gần phòng bọn họ tránh mưa.

Công Tôn Minh Đức nhíu mi, đưa tay hướng Long Vô Song vung lên, ý bảo nàng tạm thời im lặng, sau đó đứng dậy đến cạnh cửa xem xét.

Trong mưa lớn tầm tã, vài thân ảnh cưỡi ngựa mờ nhạt xuất hiện ngoài phòng.

Trong mưa, đột nhiên truyền đến tiếng người. Hơn nữa âm thanh kia không đến từ ngoài phòng mà là phát ra từ phòng trong.

Ngồi ở bên cạnh đống lửa, Long Vô Song giương giọng hỏi: "Này, ngươi đang làm cái gì?"

Âm thanh trong trẻo vang lên, Công Tôn Minh Đức mới đột nhiên nhớ tới, luôn luôn chỉ có nàng bắt người khác im lặng, chứ không ai dám yêu cầu nàng im lặng, nàng căn bản xem không hiểu động tác tay người khác muốn nàng im lặng!

Giọng nói vừa mới truyền ra, ám khí của đối phương, như hoa đầy trời mưa kéo tới.

Sợ lại là ngân châu chứa dược lúc trước, Công Tôn Minh Đức hoả tốc lui về phòng trong. Không nghĩ tới, ám khí lần này cũng không có vỡ tung, công lực của đối phương cực cao, một viên trân châu phốc phốc phốc phốc liên thanh vang lên, toàn bộ xuyên tường qua, lực đạo vẫn không suy giảm.

"A!"

Long Vô Song lại càng hoảng sợ, lên tiếng kêu sợ hãi.

Mắt thấy nàng ngồi dưới đất sẽ bị ám khí bắn trúng, Công Tôn Minh Đức hai tay bỏ áo đơn đang hong, phi thân đến bên người nàng, vung tay lên chụp tới, đem ô châu trước người một lưới bắt hết, khí còn chưa hết, đối phương tấn công bất ngờ, không đi cửa chính lại một chưởng đánh vào hàng trăm vết thủng trên tường, cả người xuyên tường mà vào.

Bên trong nhất thời tràn đầy bụi đất.

Bụi đất còn không hết, Công Tôn Minh Đức rồi nghênh thân dựng lên, cùng người được phái đến nhanh chóng đáp trả mấy chiêu, mặt mũi hiện lên một chút kinh ngạc.

Lần này, công lực của người được phái đến so với bọn cướp lúc trước cao –

Long Vô Song ở phía sau lại hổn hển chửi ầm lên.

"Cung, Thanh, Dương! Ngươi đối với ta bắn ra những hạt châu này là có ý gì? Ngươi, Vương bát đản này, là ăn hùng tâm mật báo sao?"

Tiếng mắng chưa dứt, hai người đánh nhau đã dừng lại.

Trận trận bụi bặm dừng lại, chỉ thấy người được phái đến trước mắt, quả thật là đại chưởng quỹ của Long Môn khách điếm.

"Tướng gia, thất lễ." Cung Thanh Dương ôm quyền gật đầu, đến lúc thấy rõ ràng Công Tôn Minh Đức xích lõa nửa người trên, cùng Long Vô Song mặc triều phục tướng gia, không khỏi nhíu hạ mi.

Công Tôn Minh Đức còn chưa mở miệng, ngoài cửa lại đi tới một người, không phải người khác chính là Đại Phong Đường La gia tổng quản Trầm Phi Ưng.

" Công Tôn –" Trầm Phi Ưng mới mở miệng nói hai chữ, ngay sau đó cũng nhìn thấy, quần áo nam nữ phòng trong này khác hẳn với bình thường, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, cũng là nhíu mày.

Vẻ mặt Công Tôn Minh Đức không biến đổi, lạnh lùng nhìn hai người, sau đó quả đấm run lên, chấn động rớt xuống một hạt châu, chắp tay trên áo đơn.

Hai nam nhân, rất thức thời không mở miệng, ngược lại Long Vô Song quang quác quang quác kêu lên.

"Cung Thanh Dương, ngươi còn ở nơi nào làm cái gì? Xe ngựa của ta đâu?"

"Vì nhu cầu nhanh chóng đuổi kịp, hơn nữa mưa lớn, cho nên không để xa mã đồng thời qua đây." Cung Thanh Dương ngậm bồ hòn làm ngọt, giống như chuyện xưa cung kính trả lời.

"Không xe ngựa? Không xe ngựa làm sao trở về?" Long Vô Song vênh mặt hất hàm sai khiến, nói không khách khí. "Ngươi trở lại phái mã xa qua đây!"

"Không cần."

Ba chữ này, cũng không xuất từ miệng của Cung Thanh Dương, Long Vô Song nhíu mày suy nghĩ, quay đầu lại nhìn Công Tôn Minh Đức khiến người ta ghét.

"Vì sao không cần?"

"Cô nương và ta cưỡi chung một con."

Cái gì?

Long Vô Song sửng sốt ngay tại chỗ, còn không có phản ứng lại, Công Tôn Minh Đức đã chặn ngang, đem nàng ôm lấy, đi ra bên ngoài.

Nàng lúc này mới nghĩ đến cần phải phản kháng, trên vai hắn tuỳ tiện giãy dụa, oa oa kêu loạn, đá loạn.

"Tại sao ta phải cùng ngươi, ta mới không cần, ngươi thả ta xuống! Công Tôn Minh Đức — Cung Thanh Dương, ngươi còn đứng đó làm chi? Cung Thanh Dương — Công Tôn Minh Đức, ngươi là điếc sao? Ngươi mau buông ta xuống –"

Tiếng kháng nghị phẫn nộ từ từ đi xa, chỉ lưu lại hai nam nhân đứng nhìn.

"Ngươi không cần đi sao?"

"Cái gì? Trầm tổng quản có nghe được cái gì không?" Cung Thanh Dương mặt mang tươi vui, vẻ mặt tự nhiên nói. "Trong lỗ tai ta mới vừa rồi vào nhiều nước, cái gì cũng nghe không rõ ràng lắm. Xin hỏi, Trầm tổng quản là nghe được những cái gì?"

Trầm Phi Ưng nhìn hắn, sau đó mở miệng đáp: " Không có, cái gì cũng không có."

Ý thu nồng đậm, trăng sáng nhô lên cao.

Sau khi mặt trời lặn, trên đường cái Huyền Vũ vẫn còn náo nhiệt không dứt, còn hơn lúc ban ngày, bầu không khí lúc này ngược lại càng sôi động, người cũng càng nhiều mấy lần.

Chỗ đám người đông đúc nhất, chính là Long Môn khách điếm tiếng tăm lừng lẫy.

Mười tám cánh cửa khắc tranh kim tước kia, sớm đã lau đến không nhiễm một hạt bụi, chỉnh tề mở rộng, trên mặt đất còn trải một tấm thảm hồng Ba Tư giá hơn nghìn vàng, đợi khách quý lâm môn.

Tuy rằng Long Môn khách điếm sớm đã nói rõ, đêm nay không kinh doanh, có thể hưởng dụng được Thao Thiết yến chỉ có số ít mấy người. Nhưng mà, vào không được khách điếm, ghé vào bên ngoài xem náo nhiệt, ngửi ngửi được hương vị món ăn cũng là không sai nha!

Huống hồ, ngày hôm nay chính là ngày hai mươi sáu tháng tám, ngày Hoàng thượng chỉ hôn. Trong kinh thành, toàn bộ bạc đặt cược đều đặt xuống, cùng thích quản chuyện người khác sao đồng ý bỏ qua vở kịch hay này?

Nhưng mà, lúc này nguyệt thượng chi đầu, Thao Thiết yến sắp bắt đầu rồi, đội ngũ đón dâu lại không thấy bóng dáng, trong lòng mọi người nghi hoặc, ngoài miệng thấp giọng nói chuyện với nhau.

A, chẳng lẽ, tướng gia không dám tới thú Long Vô Song?

Đang thảo luận sôi nổi, một con tuấn mã cùng với noãn kiệu, trực tiếp đi tới cổng khách điếm.

Nghiêm Diệu Ngọc nhảy xuống tuấn mã, ngẩng đầu nhìn khách điếm, vẻ mặt giống như cười mà không cười. Hắn đi tới trước nhuyễn kiệu, đưa tay chờ, nhẹ giọng kêu: "Kim nhi, chúng ta tới rồi."

Liêm kiệu xốc lên, tay nhỏ bé mềm mại không xương, đặt trên tay Nghiêm Diệu Ngọc thiếu phụ mỹ lệ chậm rãi đi xuống noãn kiệu, cùng đi với trượng phu, đi vào Long Môn khách điếm.

"Là ai? Là ai?" Người đứng xa một chút, vội vàng hỏi.

"Là Nghiêm Diệu Ngọc cùng Tiền Kim Kim!"

Phu phụ Nghiêm gia phú khả địch quốc, lại cùng Long Môn khách điếm quan hệ không đơn giản, có thể dự Thao Thiết yến, ngược lại cũng là chuyện trong dự liệu của mọi người.

Qua không bao lâu, một chiếc xe ngựa cũng đứng ở trước khách điếm, một người nam nhân bước ra mã xa, một thân bạch sam lam tú, cao lớn ngọc lập, tuấn nhã giống như thanh hoa từ* hảo hạng, trong lòng còn ôm một ngủ mỹ nhân.

(*) thanh hoa từ: đồ sứ trang trí hoa văn màu xanh.

"A, là phu phụ Nam Cung gia."

"Phía nam sản xuất đồ sứ đỉnh cấp Nam Cung gia kia?"

"Đương nhiên! Bằng không thì trong thiên hạ, còn có người nào Nam Cung gia xứng đáng tham dự Thao Thiết yến?"

Ngay sau đó, đội kỵ mã của Đại Phong Đường La gia, bảo vệ nhuyễn kiệu tinh xảo, đã dừng lại trước khách điếm.

Nguyên là mọi người thảo luận sôi nổi, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người trừng mắt to, mắt mở trừng trừng nhìn người trung niên cao to lực lưỡng, quần áo hoa lệ, đi cùng la mộng xinh đẹp như tiên nữ, đang đi vào khách điếm, đi theo phía sau hai người là Trầm Phi Ưng trang phục rộng rãi giấu trong tay áo.

Đại Phong 3b22 Đường La gia, làm ăn chính là tiêu cục, xem như là giang hồ nhân sĩ, đeo đao đeo kiếm, thấy thương thấy máu đều là chuyện thường, thông thường bách tính bình dân thấy nhân mã La gia, khó tránh khỏi có chút kiêng kỵ.

"Thao Thiết yến này, xưng được với tập hợp quan lại." Có người ca ngợi nói.

"Đúng vậy đúng vậy!"

Trong tiếng ca ngợi của mọi người, một bà lão lưng còng, chống gậy, chậm rãi bước đi thong thả bước đi thong thả, xuyên qua biển người, bước trên tấm thảm hồng Ba Tư.

Trên đường cáHuyền Vũ, tiếng người ồn ào.

"Lão thái bà này là ai hả?"

"Không phải đi nhầm đường chứ?"

"Có thể, có thể."

Mọi người thảo luận sôi nổi, còn có nhân sĩ nhiệt tâm, chuẩn bị tiến lên đem bà lão đỡ, một người cổ vòng điêu vĩ, mỹ nhân vòng eo thướt tha điêu cừu, từ bên trong khách điếm đi ra.

"Đồ bà bà, bà bà mới tới!" Long Vô Song cười mím chi nói, nhất định bỏ giai đoạn cuối cùng trù bị Thao Thiết yến của khách điếm, tự mình đi ra nghênh tiếp bà lão.

Nàng tự tay đỡ bà lão, cong môi cười.

Bà lão nhướng mày, cầm đầu gậy, khẽ gõ trán của Long Vô Song. "Đúng vậy, ta đến xem, ngươi cô gái nhỏ này, có thể làm ra cái gì yến hội đẳng cấp."

Long Vô Song không chỉ không ngang ngược, ngược lại co cổ lại, hiếng một con mắt, cười đến mức xinh đẹp đáng yêu.

"Chờ một lát nha, khiến cho bà bà tiền nhiệm ngự trù thoái ẩn mười lăm năm nếm thử mấy năm qua đây con hao tâm tổn trí thu thập món ăn tốt!"

Hồng nhan dìu tóc trắng, không để ý người bên ngoài nhìn chăm chú, bước vào Long Môn khách điếm.

Một hồi sau, đại đội nhân mã dẫn theo hộ hạ, Bát Vương gia giá lâm; thì ngay cả Đường Thập Cửu truyền nhân trăm năm làm tương, cũng cầm thiếp mời Thao Thiết yến đi vào cửa chính khách điếm.

Cẩn thận tính toán số tân khách, một ... hai ... ba..... bốn năm sáu bảy tám chín –

Di?

Nghe nói, Thao Thiết yến chỉ mời mười vị khách quý. Hôm nay tăng tăng giảm giảm tính toán, cho dù tính toán thế nào, tân khách chính là còn thiếu một người.

Mắt thấy Thao Thiết yến sắp khai tiệc, mà tân khách lại chưa đến đông đủ, vị tân khách cuối cùng rốt cuộc là ai chứ?

Lúc này, có người bừng tỉnh đại ngộ, đập chân kêu to.

"A, là tướng gia!"

"Đúng nha, thiếp mời cũng phát cho tướng gia."

"Nhưng tướng gia không có tới nha!"

Đúng vậy, tướng gia không có tới.

Tướng gia vì sao không có tới?

Mọi người thì thầm nói nhỏ, không ngừng thảo luận, ánh mắt còn nhìn chằm chằm cuối đường cái Huyền Vũ, nhưng chậm chạp không thấy bóng dáng của Công Tôn Minh Đức.

Chẳng lẽ, tướng gia không dám tới?

Đại sảnh của Long Môn khách điếm bố trí đến tinh xảo hoa lệ, giống như nhân gian tiên cảnh.

Bình phong tứ phía dùng chính là cây san hô Nam Hải, đỏ tươi xinh đẹp, cao hơn sáu thước, rộng đến bốn thước, nhánh san hô tinh tế, đem ánh sáng đèn lồng trên đỉnh nhỏ đến càng nhỏ, càng ôn nhu.

Cái bàn là đồ cổ trăm năm, gỗ lim phối với tú điếm* mềm mại, khiến người ta ngồi thoải mái vô cùng. Mà bát canh trên mặt bàn, thìa canh, đĩa đơn giản đều là Nam Cung gia đặc biệt sản xuất, đồ gốm vạn chọn một.

(*) tú điếm: điệm thêu

Về phần chiếc đũa là thỉnh sư phụ nước sơn trứ danh, trước tiên đo chiều rộng ngón tay của các tân khách, mới đi tuyển cây, tước cây, điêu khắc trên nước sơn. Mỗi một đôi đũa, đều là độc nhất chế tạo đặc biệt cho một vị tân khách, không chỉ nắm thoải mái vừa ý, vả lại nước sơn tinh tế tỉ mỉ, sờ trên đầu ngón tay, xúc cảm giống như tơ lụa.

Trên Thao Thiết yến hội, các khách quý dần dần ngồi xuống, liền ngay cả ham ngủ như mạng Nam Cung phu nhân Tiền Ngân Ngân, cũng bị trượng phu nhẹ nhàng diêu tỉnh, con mắt chớp nửa mộng nửa tỉnh, đối với những người khác mỉm cười.

Long Vô Song đi tới chủ vị, đôi mắt sáng nhìn chung quanh một vòng, từng cái một cùng các khách quý gật đầu thăm hỏi, cuối cùng đem ánh mắt của nàng, rơi vào một chỗ trống, môi đỏ mọng rốt cuộc lặng lẽ cong lên, hiện ra nụ cười thắng lợi.

Hắc hắc, nàng thắng!

Công Tôn Minh Đức không những không dám thú nàng, thậm chí ngay cả Thao Thiết yến cũng không có lòng dũng cảm dự tiệc. Bởi vậy, người chống lại thánh chỉ chỉ có hắn nha.

Nếu như Hoàng thượng hỏi tội xuống, nàng có thể nói lớn, bản thân không có thể như vậy không lấy chồng, là Công Tôn Minh Đức không dám tới thú nha!

Hơn nữa, lần này Hoàng thượng tứ hôn, chính là toàn thành nhìn chăm chú, bên ngoài cũng tụ tập người nhiều như vậy. Tin tức Công Tôn Minh Đức không dám dự tiệc, không có can đảm thú nàng, khẳng định là không đến canh ba, sẽ truyền khắp kinh thành. Tất cả mọi người sẽ biết hắn kháng chỉ; tất cả mọi người biết hắn không dám tới thú nàng; tất cả mọi người sẽ biết, đường đường đương triều tể tướng, trị không được tiểu nữ nhân này –

Tất cả mọi người sẽ biết, hai người nhiều năm qua tranh đấu gay gắt, mà nàng mới là người thắng cuối cùng!

Tư vị thắng lợi làm cho nàng vui vẻ lâng lâng, lúc này nếu như có hảo tửu, hảo món ăn để hưởng dụng, càng dệt hoa trên gấm, quả thực là người sinh đệ nhất đẳng chuyện vui!

Cánh môi đỏ hồng lại lần nữa xinh đẹp cười. Nàng thu lại váy, đối về khách quý vén áo thi lễ.

"Cảm ơn các vị, đặc biệt thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến đây, tham gia Thao Thiết yến tiểu nữ tử thiết lập." Nàng nói, giọng nói thanh thúy giống như chuông bạc, đặc biệt dễ nghe. "Thao Thiết yến trù bị nhiều năm, là từ mỹ thực giữa thiên hạ, tuyển ra mười món ngon nhất, lúc ngon nhất, đưa đến thẳng kinh thành. Lại lấy ra nguyên liệu nấu ăn hảo hạng, dùng công phu cao nhất, nấu nướng xử lí mà thành."

Nghiêm Diệu Ngọc nhíu mi, mỉm cười nhắc nhở.

"Long nhi, còn có chỗ ngồi trống không mà!" Hắn cố tình hướng chỗ trống kia, nhìn nhiều lần.

Long Vô Song ngọt ngào cười.

"Tuy rằng nói, tân khách còn thiếu một người, nhưng giờ đã đến, hảo món ăn chính là không đợi người." Nàng dương tay áo, hai tay nhẹ nhàng vỗ. "Khai tiệc."

Mười nha hoàn thanh tú, đang cầm bàn nước sơn, trên bàn có một cái chén nhỏ, cẩn cẩn dực dực bưng đến trước mặt tân khách.

"Đây là món khai vị."

Đặt ở trước mặt mọi người một chén nhỏ màu trắng.

Bên trong bát không có nước canh, không vật liệu hỗn hợp, mặt trên chỉ có sợi trọng lượng cực nhỏ, nam nhân trưởng thành ước chừng hai miệng, là có thể ăn đến một kiền hai tịnh (chắc là ăn một cái là hết sạch).

Sợi trên mặt hảo hạng, trắng noãn như lụa, mà sợi trong bát, màu sắc lại có vẻ có phần vàng xám. Nhưng mà, một cổ hương khí thấm vào ruột gan, làm mất đi hết sợi này đến sợi khác trong bát nhẹ nhàng ra, cám dỗ nước miếng mọi người chảy ròng.

Long Vô Song khép lại tay áo, từ trong tay nha hoàn, tiếp nhận một chiếc đũa hồng tuyến, cười khẽ nói: "Đây bát tế mặt*, chỉ dùng ba mươi loại dã khuẩn Vân Nam vừa ăn, lấy gốc ngoài, với ánh sáng mặt trời phơi nắng tới toàn bộ, lại nghiền nát thành phấn, nhào nặn cùng bột mì, làm thành tế mặt, trong mặt chỉ dùng một chút gia vị muối, thỉnh nếm thử." Sơn trân cùng hải vị, tất cả trong bát này nha.

(*) tế mặt: không biết món gì nữa

Mỗi người giơ đũa nếm lại nếm, quả thật là mỹ vị không gì sánh được.

Bà lão buông chiếc đũa, hừ một tiếng. "Cô gái nhỏ này, ngươi thật là có chút bản lĩnh."

Long Vô Song tràn đầy hạnh phúc.

"Tạ ơn Đồ bà bà khen ngợi."

Ngay sau đó, hảo món ăn trên bàn, trong khay sứ lớn màu xanh, là gắn xanh nhạt, sợi gừng rượu Thiệu Hưng, lấy một tầng lưới dầu hơi mỏng bao vây, tiên ngư hấp*.

(*) tiên ngư: cá còn tươi.

"Món ăn thứ nhất, là thì ngư* hấp." Long Vô Song nói. "Khi bắt Thì ngư không thể dùng lưới, để tránh khỏi thương vẩy ngoài cá. Vị thịt cá còn tươi, vảy cá có nhiều mỡ, mùi vị du mỹ."

(*) thì ngư: tên một loại cá.

Đồ bà bà tiên phong nâng đũa, trên người cá nhẹ nhàng đâm, chỉ thấy nước cá tuôn ra như suối.

"Đây nói tiên ngư, nếu như phối trên cơm trắng, mùi vị sẽ rất tốt." Đồ bà bà khơi mào mi muối tiêu, nhìn Long Vô Song. " Ngươi sẽ không đã quên đem cơm trắng chứ?"

"Đương nhiên không dám quên." Nàng điềm điềm cười, lại lần nữa dương tay áo vỗ tay. "Đem cơm trắng bưng lên."

Cơm trắng nóng hổi rất nhanh đặt trên bàn, mỗi một hạt gạo đều óng ánh sáng long lanh, mượt mà như trân châu. Hương khí của cơm, pha lẫn một chút thơm mát, tràn đầy phòng.

Long Vô Song cười đến mức dung mạo cong cong, nhìn khách quý hưởng dụng mỹ thực, mỗi người vẻ mặt hoặc là kinh ngạc, hoặc là say sưa không dứt, trong lòng vui sướng tới cực điểm.

Nàng cũng ngồi xuống, nâng đũa kẹp một khối thịt cá.

Thịt cá cực mềm, trên đầu đũa nhẹ nhàng lắc lư, còn giọt nước cá nóng. Đem thịt cá đặt bên trên cây lúa nấu thành cơm trắng, cảm thấy mỹ mãn thưởng thức.

Trong lúc nhìn được một màn này, bưng bát lên, khi chuẩn bị hảo hảo hưởng dụng, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh.

" Công Tôn tướng gia đến!"

Long Vô Song bỗng chốc cứng đờ.

Mọi người trong yến hội, đều dừng lại động tác. Chỉ nghe tiếng bước chân từ trầm kia, từng bước một đến gần, sau một lúc lâu cuối cùng bước vào đại sảnh.

Khi nhìn thấy mặt của Công Tôn Minh Đức, tròng mắt của Long Vô Song thiếu chút nữa không rơi xuống, thì ngay cả cơm trắng tiên ngư, thiếu chút nữa cũng rớt.

Hắn, hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn, hắn –

Hắn vậy mà ăn mặc một thân đỏ, trên đầu mang hai cánh đỏ mạo*, ăn mặc giống như là — giống như là — giống như là một tân lang quan!

(*) hai cánh hồng mạo: cái mũ giống như quan lại nhưng có mầu đỏ.

Công Tôn Minh Đức đi tới trong phòng, hướng mọi người nâng tay áo chắp tay, dùng âm thanh trầm thấp mà rõ ràng, mỗi chữ mỗi câu tuyên bố.

"Minh Đức phụng ngự chỉ của Hoàng thượng, tới thú Vô Song cô nương."

 
 
Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/71357


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận