Chương 1033: Chiến đấu kịch liệt ở bến tàu (1)
Dư Thọ Nhân cười ha hả, nói với giáo úy bên cạnh:
- Lấy tiền đi, tối chia cho các anh em, mọi người là đồng hương cũng không nên làm khó người nhà quá.
Giáo úy mừng rỡ, liền lệnh mấy tên lính mang hòm tiền lớn đi, trong lòng dự định để Dư tướng quân phần lớn nhất.
Lúc này năm con thuyền đi chầm chậm qua, trên thuyền ngồi đầy trẻ con, từ hai, ba tuổi tới mười một mười hai tuổi, cả nam cả nữ, đều là con cháu Tiêu gia, có khoảng hơn năm, sáu mươi người, do Tiêu Mạo quản gia trong phủ dẫn đầu, còn đi theo năm, sáu người phụ nữ chăm trẻ.
Dư Thọ Nhân âm thầm gật đầu, Tiêu gia thật rất có mắt nhìn, lại còn nghĩ đến việc đưa con cháu đi. Bất kể chiến tranh Giang Lăng đánh thảm như thế nào, chỉ cần con cháu bình an, vậy là Tiêu gia còn có hi vọng chấn hưng.
Gã ta vung tay lên.
- Mở cửa thành!
Chắn sắt thủy thành từ từ kéo lên, năm thuyền chạy nhanh ra khỏi thành, rời thành Giang Lăng đi nhanh về hướng mặt nước mênh mông của Trường Giang.
Tiêu Ngạn Khâm nhìn theo năm chiếc thuyền ra khỏi thành, lão ta vẫy vẫy tay tạm biệt con cháu của Tiêu gia…
Dương Nguyên Khánh trù tính sắp xếp chiến cục một đêm, tới canh ba mới đi ngủ, nhưng ngủ chưa bao lâu, khoảng canh năm, một tên thân binh ở ngoài trướng gọi hắn dậy.
- Điện hạ! điện hạ!
Dương Nguyên Khánh lập tức tỉnh dậy, hắn thấy ngoài trướng vẫn một màu đen, chắc là có việc gì gấp, liền hỏi:
- Có chuyện gì?
- Thám báo phát hiện năm thuyền cập bờ nam, là thuyền của Tiêu gia, nói gia chủ Tiêu gia có thư muốn đưa điện hạ, còn có một nhóm đông trẻ con.
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra,
- Trẻ con?
Hắn lập tức nghĩ ra cười cười, bước nhanh ra khỏi đại trướng.
Lều lớn quân Tùy đóng quân sát ngay bờ sông, hơn sáu vạn lều lớn có mười mấy dặm, quy mô lớn những nóc trại không thấy giới hạn. Quân Tùy cũng chưa tiến hành đầy đủ phòng ngự đóng quân, cũng không có mâu thương tập trung, chỉ là phái hơn nghìn lính tuần tra trinh sát tuần tra xung quanh.
Trên cơ bản có thể khẳng định sẽ không có quân Đường đến tập kích trước. Quân Đường đã không thể qua Trường Giang, hơn nữa dù quân Đường từ phía đông đánh đến, huyện Công An cũng sẽ châm lửa báo tin.
Dương Nguyên Khánh cùng tên lính bước nhanh tới trước mấy ngôi lều lớn, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ở ngoài lều lớn lo lắng đi qua đi lại:
- Sở Vương điện hạ tới rồi.
Ông ta liền quay đầu, chỉ nhìn thấy một nhóm binh lính vây quanh một tướng lĩnh đầu đội nón trụ vàng đi tới. Ông ta liền tiến lên quỳ xuông.
- Tiểu dân Tiêu Mạo khấu kiến sở Vương điện hạ!
Dương Nguyên Khánh nghe tên người này, liền biết ông với Tiêu Tiển là một thế hệ, liền cười gật đầu:
- Mời đứng lên!
Một gã thân binh nâng Tiêu Mạo đứng lên. Tiêu Mạo rút ra một phong thư đưa cho Dương Nguyên Khánh:
- Đây là là thư tay gia chủ gửi điện hạ, xin điện hạ xem qua.
Dương Nguyên Khánh mở thư xem một lượt, không ngờ là Tiêu gia nguyện giúp quân Tùy giành thành Giang Lăng, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, liền nói:
- Gia chủ các ngươi bây giờ thế nào? ta gặp bà ấy một lần năm Đại Nghiệp thứ tư, cũng đã hơn mười năm rồi không gặp.
- Đa tạ điện hạ quan tâm, gia chủ tất cả vẫn tốt. Bà rất biết ơn sự dìu dắt của điện hạ với Tiêu gia từ năm đó, để Tiêu Gia có trọng thần Đại Tùy như Tiêu Tấn!
- Ha ha! Đây là kết qủa tự mình nỗ lực.
Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn thấy trong lều lớn ngồi chật trẻ con, có khoảng bốn năm mươi người, có bốn năm người phụ nữ chăm sóc chúng, liền cười nói:
- Những người này đều là con cháu của Tiêu gia sao?
- Bẩm điện hạ, những người này đều là con cháu Tiêu gia, thật sự lo chiến sự thảm thiết, Sài Thiệu giết giết rất nhiều người rồi, họa cho dân thường, vì vậy trước tiên đưa con cháu dời đi, còn có một vài gia sản, khẩn cầu điện hạ bảo vệ.
Dương Nguyên Khánh biết đây thực ra là Tiêu gia lo sợ việc giúp đỡ quân Tùy bại lộ, bị tru diệt, vì vậy mới đưa con cháu đi, hắn gật đầu:
- Ta sẽ sắp xếp tốt cho bọn chúng, nhưng quân doanh không tiện, có thể tạm thời ở thuyền lớn hậu cần, ở đó cuộc sống tiện hơn, còn về gia sản, có thể cùng mang đến thuyền lớn.
Dương Nguyên Khánh lập tức lệnh binh lính đưa bọn họ đi thuyền lớn hậu cần, hắn lại nhìn màu trời phía đông, đã hơi hơi có chút sắc bình minh.
- Bây giờ là mấy giờ rồôi?
- Bẩm bệ hạ, vừa tới canh năm.
Binh lính vừa dứt lời, trong đại doanh quân Tùy lập tức vang lên tiếng trống trận ầm ầm, đây là trống trận xuất chinh. Những đội binh lính chạy ra từ trong lều lớn, các binh lính đều ngáp ngủ, có thể nhanh chóng tập kết. Hôm nay, quân Tùy chính thức vượt sông tấn công Giang Lăng.
Trời sáng rõ, mấy trăm thuyền chiến chở đầy binh lính Tùy bắt đầu nối nhau chạy về bờ bắc Trường Giang, chính thức mở màn tấn công thành Giang Lăng…
Kinh Tương, Kinh ở đây là chỉ Kinh Châu, Tương là Tương Dương. Trong đó, thành Giang Lăng là thành lớn thứ hai của Kinh Tương. Chu vi của thành gần bốn mươi dặm, tường thành cao lớn, dày rộng. Đầu thành có thể để cho hai con ngựa chạy song song. Tường thành dày ba trượng, cực kỳ rắn chắc.
Thành Giang Lăng cách Trường Giang chừng hai dặm. Ngoại trừ có một bến tàu nối thẳng tới quan đạo, còn có sông Kinh Thủy xuyên qua thành chảy vào sông Trường Giang.
Lúc này, việc phòng ngự trên thành Giang Lăng đang trở nên lộn xộn. Trong vòng một ngày, Sài Thiệu đã đưa ra rất nhiều mệnh lệnh khiến cho quan quân không biết phải nghe theo ai. Giống như một người vốn quen với sự nhàn nhã, bỗng nhiên một đống công việc ùn ùn kéo tới. Lúc đầu chỉ có thể mờ mịt không biết làm sao, sau đó là không đầu không đuôi bận rộn.
Các đại tướng đều đang điều binh khiển tướng, an bài phòng ngự ở khu vực của mình. Thỉnh thoảng có va chạm tranh đoạt đám dân phu, mấy chục viên đại tướng lại cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng. Ai cũng hiểu được, có càng nhiều dân phu trong tay, vậy thì nước luộc kiếm được càng lớn.
Muốn đưa con cháu về nhà, có thể giao tiền đến mang về. Đây là con đường phát tài, trong lòng đám quan quân đều hiểu rõ.
Dù sao Sài Thiệu cũng là danh tướng có chức vị cao của triều Đường. Ở thời khắc mấu chốt, y liền đưa ra quyết đoán. Dựa vào binh lực lớn nhỏ trong tay các đại tướng mà phân chia dân phu. Như vậy đã nhanh chóng ổn định tranh cãi giữa cái đại tướng. Mọi người bắt đầu đi bố trí phòng ngự.
Binh lực của quân Đường Giang Lăng có khoảng bảy mươi nghìn người. Ngoại trừ mười ngàn quân bố trí ở trên bến tàu làm phòng tuyến thứ nhất ra, số binh lực còn lại đều có rút vào trong thành. Sáu mươi nghìn quân bố trí ở khắp nơi trên tường thành. Cùng với sự giúp đỡ của năm mươi nghìn dân phu, hiện tại thành Giang Lăng đã được bố trí chắc chắn như tường đồng vách sắt.
Trời vừa mới sáng, Sài Thiệu liền đi lên đầu thành. Tâm tình hiện tại của y bây giờ rất tốt. Ngày hôm qua đi một vòng thăm hỏi, không ngờ lại thu hoạch được hai trăm ngàn thạch lương thực. Cộng với hai trăm ngàn thạch lương thực tồn trữ ở trong kho, khiến số quân lương trong tay y đã lên tới bốn trăm ngàn thạch. Số lượng này đủ để y thủ vững thành một năm.
Ngay từ lúc bắt đầu, Sài Thiệu đã lập ra kế hoạch phòng ngự. Lợi dụng tường thành chắc chắn của Giang Lăng và binh lực, quân lương đầy đủ để đối kháng với quân Tùy, giúp Trường An tranh thủ thời gian. Chỉ cần có thể kiên trì được nửa năm, triều Đường có đủ thời gian phục hồi, chuẩn bị tranh đoạt thiên hạ với triều Tùy.
Trước khi rời khỏi Trường An, Thánh Thượng đã đưa ra chỉ thị như vậy cho y. Cho dù chiến dịch Kinh Tương không thể thủ thắng, cũng phải giằng co với quân Tùy. Thời gian càng dài càng tốt. Hơn nữa, Sài Thiệu cũng biết, quân Tùy nhất định không chịu nổi chiến tranh lâu dài.
Trên đầu thành, binh lính quân Đường đang khẩn trương chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị các loại binh khí. Dưới chân họ đã xếp đầy các bó tên. Nhiều đội dân phu hỗ trợ binh lính, mang các đồ vật tư phòng thủ lên thành.
Sài Thiệu hiền lành chào hỏi với bọn lính. Nhìn thấy tinh thần phấn chấn của binh lính, y rất là vui mừng. Sĩ khí là yếu tố quan trọng nhất. Nghe nói chính vì sĩ khí của quân đội Lý Mật bị giảm xuống, khiến quân Tùy chỉ cần một trận chiến đã bình định. Dương Nguyên Khánh là người rất giỏi về công tâm chiến.
Đúng lúc này, một người binh lính bỗng nhiên chỉ về hướng mặt sông ở xa xa hô lên:
- Mau nhìn! Là chiến thuyền của quân Tùy.
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về hướng xa xa. Sài Thiệu cũng đã nhìn thấy. Chỉ thấy trên mặt sông xuất hiện mấy trăm chiến thuyền lớn, trùng trùng điệp điệp đi tới bờ Giang Bắc. Cánh buồm đông nghịt như muốn che khuất bầu trời.
Trong lòng Sài Thiệu trở nên khẩn trương. Y thực không ngờ, quân Tùy lại tới nhanh như vậy. Vừa mới buổi sáng hôm qua phá hủy thủy trại, hôm nay chủ lực đã đánh tới rồi.
- Gõ chuông cảnh báo, ra lệnh toàn quân chuẩn bị chiến đấu!
Sài Thiệu quát to ra lệnh.
- Đương! Đương! Đương!
Tiếng chuông điếc tai vang lên, vang vọng khắp tòa thành. Binh lính trên đầu thành bắt đầu giương cung lắp tên, khẩn trương nhìn về phía đoàn chiến thuyền.
Trong thành, người dân đã đóng kín hết cửa, mang theo vợ con đi tới trước bàn thờ của tổ tông dập đầu thắp hương. Cầu khẩn tổ tông phù hộ tính mạng của cả nhà. truyện copy từ tunghoanh.com
Thuyền lớn của quân Tùy càng ngày càng tới gần. Lưu Phương Trí lên giọng đề nghị:
- Đại tướng quân, kỳ thực binh lực của quân Tùy nhiều lắm cũng chỉ là năm sáu mươi nghìn, mà trong đó có quân của Đỗ Phục Uy, quân của Tiêu Tiển đều không phải quân đội thiện chiến. Không bằng chúng ta mang binh ra khỏi thành, đấu với bọn hắn một trận.
Sài Thiệu lắc đầu nói:
- Quân Tùy không yếu như ngươi nghĩ. Bọn họ còn có năm nghìn kỵ binh của Vương Quân Khuếch. Chúng ta đánh không lại kỵ binh, chỉ biết là thua thiệt mà thôi.