Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu
Chương 748: Giảo Kim tranh công
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Suau tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: niepo xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Kỵ binh quân Tùy giống như hai lưỡi dao sắc nhọn, tấn công về phía hơn một chục nghìn kỵ binh quân Triều Tiên, tấn công hai bên trái phải đột ngột khiến quân địch không kịp sắp xếp trận hình, rơi vào thế hoảng loạn rồi sau đó mới chia địch ra để tiêu diệt.
Kỵ binh quân Triều Tiên bị bộ binh mạch đao đánh cho đến nỗi ý chí chiến đấu đã không còn. Kỵ binh tiến đến đột ngột khiến bọn họ càng thêm hỗn loạn. Chỉ có thể cầm cự được một lúc rồi ngay lập tức đã sụp đổ.
Kỵ binh quân Triều Tiên đại bại, hàng nghìn kỵ binh hàng chục nghìn chiến mã chạy trối chết. Bọn chúng bất chấp tất cả chạy về phía trận doanh của mình. Kỵ binh quân Tùy truy sát phía sau, năm nghìn binh trường mâu phía sau cũng đuổi theo ngay sau kỵ binh, yểm trợ đánh quân địch.
Lúc này, La Sĩ Tín đã khai hỏa với chiến dịch của quân Cao Khai Đạo. Hai mươi nghìn quân Tùy tinh nhuệ đối đầu với ba mươi lăm nghìn quân Yến, quân Tùy đã chiếm được ưu thế khiến quân Yến thất bại phải lui binh. Thời khắc quyết định thắng bại cũng sắp đến gần.
Một trận đánh mà không ai được thua đã diễn ra tại ngoại ô huyện thành Yến. Đại quân năm mươi nghìn người do Uyên Thái Tộ mang đến đều là quân tinh nhuệ của Triều Tiên. Họ đã tham gia ba chiến dịch của Triều Tiên, trang bị hoàn hảo, sức chiến đấu rất cao. Hai mươi nghìn kỵ binh là sức mạnh chủ chốt của Triều Tiên.
Uyên Thái Tộ tưởng rằng chỉ cần đội quân này vừa xông ra là có thể chiếm được Liêu Đông và Hà Bắc. Nhưng Uyên Thái Tộ không ngờ rằng kỳ binh trên nước của quân Tùy khiến cho ông ta lâm vào cảnh khốn cùng bốn phía đều là địch…
Ônh ta lại càng không có kinh nghiệm đối phó với trọng giáp bộ binh. Dùng kỵ binh tấn công mạch đao quân khiến ông ta rơi vào cảnh càng khốn cùng.
Chính do sự thất bại thảm hại của kỵ binh khiến quân Triều Tiên bị động về mọi mặt. Mặc dù Uyên Thái Tộ còn hai mươi nghìn bộ binh và năm nghìn cung thủ, nhưng kỵ binh đã bị đánh lui lại khiến cho quân cung nỏ không thể nào bắn được. Hơn nữa sự thất bại của kỵ binh còn làm rối loạn trận hình sự sắp đặt của bộ binh.
Uyên Thái Tộ chỉ huy bộ binh và một bộ phận nhỏ kỵ binh ác chiến với quân Tùy. Dù bị lâm vào cảnh bị động, nhưng bọn họ vẫn gắng sức hết mình.
Cuộc chiến bên ngoài thành Yến đã đến hồi gay cấn, kim qua thiết mã , âm thanh giết chóc rung trời, tiếng trống rền vang, tiếng kèn lệnh nức nở. Trong khát vọng được quay về nhà nên gắng gượng, quân Triều Tiên đã xếp thành phương trận cùng sống chết với kỵ binh quân Tùy. Tại mặt nam mấy nghìn kỵ binh thất hồn lạc phách lại một lần nữa phải đối đầu với sự tàn sát của mạch đao quân, bọn họ hy vọng sẽ có sự trợ giúp của bộ binh.
:Kim qua thiết mã: giáo vàng ngựa sắt, ý nói sát ý của quân sĩ và giáo mác trên chiến trường
Nhưng ba nghìn quân chi viện cuối cùng của Uyên Thái Tộ đã không thể chống đỡ cho binh cung nỏ đã sắp không thể duy trì thêm được nữa rồi. Binh cung nỏ của Triều Tiên đã bị năm nghìn bộ binh quân Tùy bao vây, đã tử thương hơn hơn nửa.
Thế cục ngày càng bất lợi đối với quân Triều Tiên. Bất luận là phương trận trường mâu hay binh cung nỏ, hay là mấy nghìn kỵ binh còn lại thì cũng đều rơi vào hoàn cảnh bất lợi.
Thời gian trôi, quân Triều Tiên tử thương càng lúc càng nặng nề. Khí thế của bọn bọn họ đã sắp tan vỡ. Ngay lúc này, cách họ mấy dặm về phía sau truyền đến một tiếng gào thét, Uyên Thái Tộ bỗng nhiên quay đầu lại. Trước mắt ông ta là một cảnh tượng khiến ông ta lập tức mất đi cả hy vọng cuối cùng.
Quân đội của Cao Khai Đạo đã thất bại trước, quân tháo chạy đã đổ về phía này, kêu khóc thảm thiết. Quân Tùy đánh tới từ phía sau, cách bọn họ chỉ có ba dặm.
Nhìn thấy binh lính tháo chạy và quân Tùy các lúc càng gần, mồ hôi Uyên Thái Tộ từ trên trán đã chảy xuống ròng ròng. Ông ta đã ý thức được rằng trận chiến đã chắc chắn thất bại.
- Đại vương, rút thôi! Nếu không sẽ không kịp.
Mấy tên cận binh lo lắng nói.
Uyên Thái Tộ lại quay sang nhìn đội quân đã sắp gục thì liền quay ngựa chạy về hướng bắc. Mấy chục thân binh cùng đi với ông ta, dần dần rời xa chiến trường.
Sự thất bại của Cao Khai Đạo giống như một cây rơm cuối cùng áp đảo quân Triều Tiên. Quân Triều Tiên bị bao vây tứ phía khiến cho toàn bộ lực lượng thất bại. Chiến trường giờ đây đã biến thành một lò sát sinh.
Kỵ binh quân Tùy đuổi giết một cách vô tình quân Triều Tiên đang bỏ chạy. Những chiến mã truy đuổi chạy gấp, trường mâu đâm xuyên tim những người đang bỏ chạy, hoành đao chém bay đầu quân Triều Tiên. Cả quãng đường mười mấy dặm đều là thi thể của quân Triều Tiên. Mãi đến khi có lệnh ngừng chiến của Dương Nguyên Khánh thì quân Tùy mới dừng lại.
Quân Yến và quân Triều Tiên tổng cộng có tám mươi người đưa vào chiến đấu, con số tử trận và bị giết đã vượt quá năm mươi nghìn người, hơn hai mươi nghìn người bị bắt, số người chạy thoát chỉ khoảng vài nghìn. Đến cả Cao Khai Đạo còn bị chết trận. Đây là lần giết địch thảm nhất từ khi quân Tùy phát động chiến dịch Hà Bắc. Quân Tùy cũng tử trận hơn bốn nghìn người.
Dưới sự bảo vệ của hàng trăm thân binh, Dương Nguyên Khánh quan sát chiến trường nhuốm màu máu tươi. Hàng chục nghìn quân Tùy đang bận rộn dọn dẹp chiến trường, lột bỏ khôi giáp, tập hợp binh khí, chất xác các quân địch để đốt, đem chôn hài cốt.
Máu tanh và sự tàn khốc được thể hiện rất rõ ràng trong trận chiến này. Không có sự thương hại, không có sự đồng cảm, chỉ có sự yên lặng sau cái chết cùng với nỗi đau thương của người nhà bọn họ.
Kỵ binh La Sĩ Tín chạy nhanh tới, từ xa đã hô to:
- Tổng quản!
La Sĩ Tín xoay người xuống ngựa, quỳ gối hành lễ,
- Mạt tướng La Sĩ Tín tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh đỡ La Sĩ Tín dậy, vỗ vào vai anh ta, khen ngợi nói:
- Trận Liêu Đông này đánh rất tốt. Ta nhất định thưởng ngươi hẫu hĩnh!
La Sĩ Tín có chút ngại ngùng gãi gãi đầu:
- Đây là kỵ binh của tổng quản giành phần thắng, chứ nếu không thì với sức của mình ty chứ, chưa chắc đã thắng được.
- Vậy ta cũng sẽ phải thưởng cho chính mình rồi!
Dương Nguyên Khánh bật cười ha hả.
Lúc này một tên tướng chạy đến bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, không tìm thấy thi thể của Uyên Thái Tộ. Tên lính bị bắt nói, trước khi thua trận Uyên Thái Tộ đã bỏ chạy rồi.
Dương Nguyên Khánh ngay lập tức trầm xuống, lộ ra một vẻ không mấy làm vui. Uyên Thái Tộ đã chạy thoát. Điều này còn nghiêm trọng hơn cả việc năm mươi nghìn quân Triều Tiên chạy thoát. Ông ta là tể tướng của Triều Tiên, rất có giá trị chính trị. Dương Nguyên Khánh lập tức quay sang La Sĩ Tín lệnh nói:
- Phái ba nghìn kỵ binh đi sang bên Liêu Thủy tìm kiếm. Nếu bắt sống Uyên Thái Tộ sẽ được thưởng mười nghìn lượng, nếu tìm được xác thì thưởng năm nghìn lượng!
Cầu nối Liêu Thủy đã đứt, Uyên Thái Tộ rất khó sang đến bờ bên kia, hắn vẫn còn cơ hội. Dương Nguyên Khánh đã đưa ra phần thưởng cao nhất cho quân Tùy. Ba nghìn kỵ binh trở nên phấn chấn vô cùng, chia làm ba mươi đội, chạy về hướng bờ đông Liêu Thủy.
Trước khi quân Triều Tiên thất trận, Uyên Thái Tộ đã tháo chạy khỏi chiến trường. Ông ta chạy vào một khu rừng, vội vội vàng vàng như chó mất chủ, tháo chạy về phía đông bắc, hướng về huyện thành Yến, cách Liêu Thủy hơn trăm dặm.
Chạy được chừng nửa ngày, tốp người đã đến trấn Hoài Viễn gần Liêu Thủy. Lúc này cùng đi với ông ta chỉ có ba mươi thân binh. Ngoài những con ngựa kiệt sức, bọn họ không có bất cứ công cụ nào để qua sông, nhưng bọn họ có thể chặt cây, trôi qua Liêu Thủy.
Nhưng đó chỉ là bước đi bất đắc dĩ cuối cùng, hơn nữa ông ta rất lo lắng gần trấn Hoài Viên sẽ có quân Tùy tuần tra, vậy là ông ta chuyển hướng tháo chạy về phía bắc.
Uyên Thái Tộ đã tự có cách qua Liêu Thủy. Cách trấn Hoài Viễn hơn hai mươi dặm về phía bắc có một làng chài, tên là thôn Liêu. Thôn này có khoảng ba bốn mươi hộ gia đình, kiếm sống bằng nghề đánh bắt cá tại Liêu Thủy, tại đó có thể tìm được thuyền cá qua sông.
Uyên Thái Tộ dẫn đoàn thân binh chạy về phía bắc. Đây là một con đường nhỏ bí mật, ít có dấu chân người lui tới, là do tuần tra của ông ta phát hiện ra và vẽ lên bản đồ nên ông ta mới biết. Cuối con đường này chính là thôn Liêu, là một thôn nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lúc này trời đã tối, ánh tà dương đỏ ối xuyên thâu qua ngọn cây, chiếu lên mặt và người giống như nhuốm vệt máu còn sót lại sau trận đại chiến.
Từ quận Yến chạy đến, người ngựa cũng đã mệt. Lúc này bọn họ chỉ còn cách trấn Hoài Viên chừng mười dặm, họ đã bớt cách giác và tốc độ cũng giảm dần, họ đi chậm rãi.
Đúng lúc này, từ trong rừng phát ra âm thanh “vù” một tiếng. Mấy thân binh của Uyên Thái Tộ kêu thảm ngã xuống đất. Biến cố đột ngột khiến mọi người kinh hãi.
Chỉ thấy phía trước là hàng trăm quân Tùy. Bọn họ quay ra phía sau nhìn, phía sau cũng tuôn ra hàng trăm người, trước sau đều bị chặn. Một người quân Tùy tay cầm búa lớn từ trong đội hình đi ra, chỉ tay:
- Này! núi là do ta mở, cây ở đây là do ta trồng, muốn qua chỗ này, để lại tiền mãi lộ!
Nói xong, ông ta ngửa mặt lên trời cười ha hả. Người này chính là tướng Tùy Trình Giao Kim. Ông ta dẫn năm trăm kỵ binh đi tắt đến chặn đứng đường lui của Uyên Thái Tộ. Đây là công lao mà Tiên Diên Niên tặng ông ta. Nếu Uyên Thái Tộ từ chiến Trường chạy trốn thì chắc chắn ông ta sẽ đi con đường này đến làng chài tìm thuyền.