Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 18: Tây Phong Tàn Nguyệt Lãnh Sa Trường
Chương 817: Bắt hổ không dễ
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Kết quả này khiến Khuất Đột Thông vô cùng đau xót, y như một người thợ săn đau khổ đang đi tìm mãnh thú nhưng cuối cùng lại bị mãnh thú săn lại vậy.
- Lão tướng quân, chúng ta nhất định phải xông ra sao?
Phó tướng Tần Võ Thông cưỡi ngựa chạy lên lớn tiếng hỏi, y cũng ý thức được việc đột phá vòng vây sẽ tổn thất rất lớn.
Khuất Đột Thông nhìn hỏa thế càng ngày càng gần, càng ngày càng mạnh, y lạnh lùng nói:
- Chỉ cần nửa canh giờ nữa thì cả tòa thành sẽ biến thành biển lửa.
Toàn bộ tướng lĩnh đều buồn bã trong lòng, họ cắn chặt môi. Trong lòng Khuất Đột Thông tính toán thời gian cần để xông ra khỏi thành, chỉ đi một cửa thành thì e rằng không kịp. Y liền quay đầu nói với Tần Võ Thông:
- Tần tướng quân, tướng quân có thể dẫn tả quân phá vòng vây từ phía nam được không, chúng ta sẽ gặp nhau ở sườn núi ba dặm về phía đông thành.
- Tuân lệnh!
Tần Võ Thông hét lớn một tiếng
- Các huynh đệ tả quân đi theo ta.
Vô số quân Đường quay đầu chạy về hướng cửa phía nam, Khuất Đột Thông đợi một lát rồi hạ lệnh:
- Mở cửa thành, thả cầu treo.
Cửa thành ầm ầm mở ra, chiếc cầu treo cũng chậm rãi buông xuống. Bộ binh quân Đường giơ cao giáo mác xếp thành hàng dày đặc.
Chừng một trăm bước phía ngoài thành bắc, Từ Thế Tích dẫn năm ngàn cung nỏ thủ đã chờ đợi từ lâu. Trong đó hai ngàn trọng cung thủ đứng hàng đầu tiên, cứ hai người thành một nhóm, một ngàn bộ trọng nỏ lạnh lùng chuẩn bị hành động.
Nếu như nói cuộc chiến ở huyện Trường Uyên chẳng qua là để cho Từ Thế Tích xả ra buồn phiền, vẫn không đủ để y trở mình triệt để trong sự việc quân kỷ. Như vậy, quận Tương Thành có giữ được hay không có quan hệ đến tiền đồ của y, quan hệ với địa vị của y trong quân Tùy.
Trong toàn bộ chiến dịch Trung Nguyên, Từ Thế Tích không đảm nhiệm vai trò chủ lực, mà đảm nhiệm sự ràng buộc và kết nối hai bên giữa hai chiến trường chính, tương đương với phần thắt lưng trên cơ thể.
Nói thẳng ra, chính là đội quân hai mươi ngàn người này của Từ Thế Tích, khiến cho quân Tùy sống lại trong bố cục của toàn bộ ván cờ. Lấy việc lùi trước tiến sau, đã có thể giành được quyền chủ động của toàn bộ chiến dịch.
Từ Thế Tích luôn để ý đến động tĩnh của đại quân Lý Hiếu Cung, lúc Khuất Đột Thông dẫn hai mươi ngàn quân tiến về phía tâ lập tức nhận được tin tức tình báo. Trận này chính là cuộc chiến đối phó với Khuất Đột Thông, trên thực tế là y lấy ám đối minh, y trốn từ một nơi bí mật gần đó còn Khuất Đột Thông ở ngoài chỗ sáng.
Vừa mới bắt đầu y đã chiếm được tiên cơ, chiếm được địa lợi, lúc ẩn lúc hiện dụ dỗ Khuất Đột Thông, lợi dụng nhược điểm lương thực không đầy đủ của Khuất Đột Thông, bày ra một cái bẫy ở huyện Nhữ Nam, cuối cùng là đem vị lão tướng thân từng trải qua trăm trận này dẫn vào cái bẫy đã bố trí sẵn trong một cái thành nhỏ của huyện Nhữ Nam.
Trên thực tế cũng là do Khuất Đột Thông khinh địch. Ở trong quân Đường, lão dần dần đạt được địa vị quân thần, ánh mắt sắc bén, tầm nhìn sâu xa, khiến cho hai thủ lĩnh quân đội là Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung đều nhìn lão với vẻ mặt tôn sùng.
Hơn nữa lão dùng trí đoạt Hổ Lao Quan, không mất một binh một tốt nào đã khiến cho Đại tướng quân Tùy La Sĩ Tín bỏ quan mà đi. Thành tích như vậy cũng khiến cho người như lão có chút lâng lâng.
Trong cuộc chiến ở quận Tương Thành, lão cũng không coi trọng một người có xuất thân từ trại Ngõa Cương như Từ Thế Tích, dùng hai mươi ngàn đấu hai mươi ngàn, lão cho rằng chỉ cần tìm được quân Tùy, không cần phải nghi ngờ, trận này lão tất thắng. Đây rõ ràng là một loại ý nghĩ khinh địch.
Kiêu binh tất bại. Sự khinh địch của Khuất Đột Thông đã khiến cho lão rơi vào cái bẫy mà Từ Thế Tích đã bày ra. Lúc này, trong lòng Từ Thế Tích cũng không tránh khỏi có chút kích động. Nếu y đánh bại, có lẽ có thể bắt sống Khuất Đột Thông, với công lao như vậy, chắc chắn y sẽ vang danh thiên hạ, tiến vào hàng ngũ danh tướng.
Ánh mắt lợi hại của Từ Thế Tích nhìn thẳng vào quân Đường đang ra khỏi thành. Đao thuẫn binh của quân Đường xếp thành hàng năm người, tay cầm cự thuẫn lần lượt ra khỏi thành tạo thành một hàng dài. Đây là đội quân tiên phong, trách nhiệm của chúng là phá tan trận hình cung nỏ của quân Tùy, để kỵ binh ở phía sau có thể đột phá vòng vây xông ra.
Từ Thế Tích cũng phải bội phục kinh nghiệm tác chiến của Khuất Đột Thông, đây chính là biện pháp tốt nhất để đột phá vòng vây. Lấy đao thuẫn binh làm tiên phong, kỵ binh làm trung phong, trường thương binh ở cuối, kết cấu chặt chẽ. Có điều đây không phải là trận hình phá vây nữa rồi, phải là trận hình tiến công mới đúng.
Nhưng Khuất Đột Thông không ngờ là Từ Thế Tích mang đến một loại lợi khí chuyên dùng để đối phó với tấm chắn. Từ Thế Tích cười lạnh một tiếng, thét lên ra lệnh cho thuộc hạ:
- Trọng nỗ năm hàng đứng bắn, chuẩn bị!
Hai ngàn trọng nỗ binh chia làm năm hàng, vẻ mặt lạnh băng, đồng loạt giơ lên một ngàn bộ trọng nỗ. Đầu tên sắt sắc bén nhắm ngay thẳng vào thành lũy đao thuẫn binh của quân Đường. Trong bóng tối, đầu mũi tên tỏa ra hơi thở tử vong.
Đao thuẫn binh của quân Đường đã ra khỏi cầu treo. Còn hơn trăm bước, Từ Thế Tích ra lệnh:
- Bắn!
“Tùng! Tùng Tùng!...” Những tiếng trống vang lên liên hồi, ngay sau đó là hàng loạt âm thanh ken két. Hai trăm mũi thiết tiễn mang theo sức mạnh không gì cản nổi bắn thẳng vào chính diện và hai cánh của quân Đường.
Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng vỡ của những tấm chắn, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết của quân Đường. Thiết tiễn bắn thủng tấm chắn, đâm vào thân thể binh lính quân Đường, thậm chí còn xuyên qua thân thể.
Năm người hàng đầu tiên và hơn mười người ở hai bên đều kêu lên thảm thiết trước khi ngã xuống đất. Ngay sau đó là hai trăm mũi thiết tiễn thoát khỏi dây cung, nhanh như chớp lao về phía quân Đường. Lại có hơn chục quân Đường bị bắn gục.
Năm lượt liên tiếp, quân Đường tử thương gần hai trăm người. Bởi vì quân Tùy tiến hành một cách liền mạch, lưu loát, thêm nữa là thời gian quá ngắn nên quân Đường cũng không kịp có phản ứng gì.
Năm hàng thay phiên bắn hoàn tất, nhất thời quân Đường bị dọa đến hồn phi phách tán. Loại thiết tiễn này có khả năng bắn xuyên tấm chắn, xuyên qua xương cốt của cơ thể. Nó sinh ra lực sát thương vô cùng lớn, khiến cho binh sĩ quân Đường hoảng sợ. Bọn chúng vội vàng quay đầu bỏ chạy vào bên trong thành, quan quân ở phía sau liên tục gào thét nhưng cũng không cản được.
Một loạt bắn đổi phiên của quân Tùy lại bắt đầu. Lần này, Từ Thế Tích cho đổi lại thành bắn ba hàng, thiết tiễn dày đặc và mạnh mẽ nhắm thẳng vào cổng thành. Bên trong cổng thành đen nhánh phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, thi thể chồng chất, máu tươi sền sệt từ lỗ tò vò chảy ra thành dòng.
Ánh mắt Từ Thế Tích lạnh lùng chăm chú quan sát quân địch đang bị giết chóc, y hạ lệnh:
- Châm lửa!
Hơn mười mũi hỏa tiễn bay lên trời, nhằm vào rãnh nước khô cạn. Huyện Nhữ Nam là thành nhỏ, không có sông đào bảo vệ thành, chỉ đào một cái rãnh cạn phía dưới cầu treo, sâu khoảng hai trượng mang tính tượng trưng.
Lúc này, dưới rãnh cạn đã bị quân Tùy đổ đầy dầu hỏa. Hơn mười hỏa tiễn bắn vào rãnh cạn, ngọn lửa lập tức bốc lên, khói đặc cuồn cuộn, nhanh chóng bốc cháy dữ dội.
Thế lửa bên trong thành Nhữ Nam càng lúc càng lớn, quân Tùy liên tục bắn dầu hỏa vào bên trong thành, thế lửa thiêu đốt quá nhanh, quá mạnh, vượt xa dự liệu của Khuất Đột Thông.
Lão vốn cho rằng phải cần khoảng một canh giờ thì đại hỏa mới có thể nuốt hết huyện thành. Nhưng nhìn tốc độ lan tràn của lửa lúc này, xem ra tối đa là nửa canh giờ, tất cả sẽ chìm trong biển lửa.
Thế lửa chỉ còn cách tiên phong của quân Đường hơn trăm bước. Lửa đỏ thè lưỡi thiêu đốt từng căn nhà dân, thế lửa ngất trời, sóng nhiệt cuồn cuộn thiêu đốt binh sĩ quân Đường, chiến mã hí vang hoảng sợ, kỵ binh phải liều mạng giữ chặt dây cương. Nội tâm toàn bộ binh lính đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng.
Mồ hôi trên trán Khuất Đột Thông không ngừng rơi xuống, không phải do nóng mà là khẩn trương và lo lắng. Áp lực cực lớn khiến tâm của lão loạn cả lên. Lão tòng quân đã ba mươi năm, chưa từng đối mặt với thảm bại. Sớm đã nghe nói về việc quân Tùy giỏi dùng hỏa công, lão lại thua dưới đại hảo.
Lúc này Khuất Đột Thông đã không còn tin vào khả năng chuyển bại thành thắng. Lão biết toàn quân hiện giờ đã không còn chút sĩ khí nào, bây giờ chỉ còn trông cậy vào khả năng bảo tồn binh lực nhiều hay ít. Khuất Đột Thông phóng ngựa vào dòng quân đội đang chạy trốn, giọng khàn khàn hô to:
- Không nên loạn, ổn định trận hình, mọi người có thề còn mạng!
Uy vọng của Khuất Đột Thông trong quân có thể miễn cưỡng ổn định được trận hình quân Đường. Lúc này, chỗ cửa thành nổi lên một trận náo loạn, mấy ngàn quân đao thuẫn binh tan tác đào thoát vào thành, khiến cho đội hình rối loạn. Khuất Đột Thông giận dữ, xông lên quát mắng:
- Vì sao lại chạy về?
Một gã Thiên tướng vội vã tiến đến, trình lên một mũi thiết tiễn:
- Lão tướng quân, quân Tùy có cung nỏ mạnh, các huynh đệ tử thương thảm trọng!
Khuất Đột Thông cầm lấy mũi thiết tiễn, dưới ánh lửa đỏ, mũi thiết tiễn dường như được bao phủ bởi một lớp máu tươi. Khuất Đột Thông hít vào một hơi khí lạnh, đây phải là cường nỏ thất thạch trở lên mới có khả năng bắn ra mũi tên này, không ngờ quân Tùy lại mang theo loại trọng nỏ như vậy. Lúc này, trong lòng lão cũng hiện lên một loại cảm giác tuyệt vọng. Xem ra, hôm nay lành ít dữ nhiều rồi.