Thiên Hạ Kiêu Hùng Chương 838 : Nội ứng ra tay (p1).

Chương 838: Nội ứng ra tay (p1).

Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen


Đỗ Như Hối gật đầu:
- Chuyện này cứ để ta xác nhận!

Dừng một chút, y lại cười rồi bổ sung:
- Đương nhiên là ta sẽ đem nguyện vọng mãnh liệt của Tô Tướng quốc là muốn Sở Vương đăng cơ truyền đạt lại với Điện hạ.

Tô Uy cười híp mắt, nói Đỗ Như Hối không quá am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lời ấy thật quá sai lầm!

Quân đội của Dương Nguyên Khánh đã kết thúc chiến dịch Trung Nguyên. Hắn bổ nhiệm Từ Thế Tích làm Tổng quản binh mã Huỳnh Toánh, thống lĩnh năm mươi ngàn quân lính trấn thủ quận Toánh Xuyên. Đồng thời bổ nhiệm Ngưu Tiến Đạt làm Đoàn luyện sứ Trung Nguyên, chiêu mộ ba mươi ngàn quân ở Trung Nguyên. Còn quân đội thì phân ra trú đóng ở Hà Đông, Hà Bắc. Dương Nguyên Khánh thống lĩnh ba mươi ngàn quân tinh nhuệ theo đường bộ trở về Thái Nguyên.



Mấy chục ngàn quân Đường bị bắt sống được tạm thời bố trí ở các đồn điền thuộc quận Hà Nội. Những quân nhân này đều là người Quan Trung và người Thục, Dương Nguyên Khánh dự tính dùng số hàng binh này đổi lấy lương thực của triều Đường để giải quyết vấn đề thiếu lương thực của triều Tùy.

Buổi tối hôm nay, đại quân của triều Tùy đã về đến quận Thái Nguyên, còn cách thành Thái Nguyên hơn ba mươi dặm thì đóng quân nghỉ ngơi ở bên cạnh bờ sông.

Ánh trăng tròn như cái khay bạc, chiếu ánh sáng trong suốt xuống cả vùng đất. Binh lính quân Tùy cũng thả xuống nước mấy nghìn âm đăng, ký thác niềm thương nhớ với các tướng sĩ tử trận.

Dương Nguyên Khánh đứng trên bờ, yên lặng nhìn về phía một chiếc thủy liên đăng khổng lồ chứa đựng ước nguyện các tướng sĩ tử trận có thể yên nghỉ, sau đó nhận lấy cây đuốc, châm vào khay dầu hỏa trong thủy liên đăng. Ngọn lửa bốc lên, mấy tên lính dùng sức đẩy thủy liên đăng ra giữa dòng sông. Thủy liên đăng theo sóng nước phập phồng, dần dần trôi theo dòng nước.

Lúc này, một gã kỵ binh từ trong đại doanh chạy vội tới, từ xa đã cao giọng hô:
- Tổng quản!

- Chuyện gì?
Dương Nguyên Khánh tiến lên hỏi.

- Đỗ Tướng quốc tới, đang chờ Tổng quản trong lều lớn.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, bước nhanh tới bên cạnh chiến mã, xoay người lên ngựa, thúc giục chiến mã. Mấy trăm thân vệ lập tức theo hắn chạy về đại doanh.

Trong lều lớn trung quân, Đỗ Như Hối và Lý Tĩnh đang đứng trước sa bàn, thưởng thức thành quả của lần đại chiến Trung Nguyên này.

Tay Lý Tĩnh cầm cây gỗ chỉ về phía nam nói:
- Lần chiến dịch Trung Nguyên này, ngoại trừ ba quận Nam Dương, Tích Dương và Nhữ Nam ra, các quận còn lại của Trung Nguyên đều bị chúng ta thu thập. Hơn nữa, ở quận Lương, quân Ngụy của Lý Mật cũng đang từng bước rút lui. Ngày quân Ngụy hoàn toàn rút khỏi, quận Lương cũng sẽ nhập vào bản đồ Đại Tùy chúng ta.

Đỗ Như Hối trầm tư một chút rồi hỏi:
- Vì sao không lấy quận Nam Dương và quận Tích Dương?

Lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng cười của Dương Nguyên Khánh:
- Hai quận kia dùng để hòa hoãn, quân Đường không trú quân, chúng ta cũng không trú quân. Đây là thỏa hiệp giữa ta và Lý Hiếu Cung.

Đỗ Như Hối quay đầu lại, thấy Dương Nguyên Khánh từ ngoài trướng đi vào liền vội vã khom người thi lễ:
- Hạ quan Đỗ Như Hối tham kiến Sở Vương Điện hạ!

- Đỗ Tướng quốc giải quyết triều chính đã cực khổ rồi.

Dương Nguyên Khánh nở nụ cười, tiến lên phía trước cầm lấy cây gỗ chỉ về hướng hai quận Nam Dương và Tích Dương, tiếp tục giải thích:
- Hai quận này đều giống quận Hoằng Nông, đều bị Phục Ngưu Sơn vắt ngang qua, có nhiều vùng núi, thiếu thốn ruộng cày, nhân khẩu không nhiều, không có ý nghĩa lớn về mặt chiến lược. Ta cũng không nghĩ đến chuyện có đường biên giới trực tiếp giáp với quân Đường, vì thế ta và Lý Hiếu Cung đã đạt thành hiệp nghị.

Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu như triều Đường không chịu thừa nhận hai quận hòa hoãn này, vậy thì quân Tùy chúng ta sẽ không chút do dự mà chiếm lấy chúng.

Đỗ Như Hối gật đầu:
- Ý của Điện hạ, ty chức đã hiểu, cũng là tạm thời không lấy mà thôi.

Dương Nguyên Khánh nở nụ cười:
- Cặp mắt Đỗ Tướng quốc quả nhiên rất tinh tường. Hiện tại triều đình rất khó gánh vác chiến dịch quy mô lớn. Ta dự định nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, chờ đến khi thực lực triều đình dần sung túc, Trung Nguyên khôi phục sinh cơ, sẽ không còn lo lắng, xuất binh tiêu diệt Đậu Kiến Đức.


Dương Nguyên Khánh mời Đỗ Như Hối ngồi xuống, lệnh cho thân binh dâng trà. Lý Tĩnh biết hai người có việc quan trọng cần thương lượng bèn mượn cớ rút lui, trong lều lớn chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và Đỗ Như Hối.

Lúc này, Đỗ Như Hối mới trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đêm nay ty chức tới gặp Điện hạ là có một đại sự muốn thương lượng với Điện hạ.

Đỗ Như Hối nhìn chăm chú vào hai mắt Dương Nguyên Khánh, chậm rãi nói:
- Chiến dịch Trung Nguyên đã kết thúc, Điện hạ có nghĩ tới việc đăng cơ hay không?

Đột nhiên nói tới vấn đề này, Dương Nguyên Khánh chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Một lát sau, hắn hỏi lại một cách nhàn nhạt:
- Vì sao Đỗ Tướng quốc lại nghĩ đến chuyện này?

Đỗ Như Hối đột nhiên ý thức được mình hỏi có chút mạo muội, nói những chuyện này hẳn trước tiên phải rào trước đón sau, ví dụ như quyền lực biến hóa, quân dân một lòng, sau đó là văn võ cả triều rất kỳ vọng, cuối cùng mới chậm rãi chuyển đề tài câu chuyện sang vấn đề đăng cơ.

Một điểm gợi chuyện mình cũng không có, đột nhiên vào thẳng chủ đề, Điện hạ có thể đồng ý ngay mới là chuyện lạ. Đỗ Như Hối áy náy nói:
- Ty chức thật là, làm quan lâu như vậy lại không hiểu chuyện, một chút kiềm chế cũng không có. Ty chức có chút đường đột, mong Tổng quản thứ lỗi!

Dương Nguyên Khánh cười cười, đây cũng chỉ có Đỗ Như Hối, đổi lại người khác hỏi như vậy, hắn thực sự sẽ không cao hứng. Thân làm Tướng quốc, nói chuyện phải uyển chuyển kín đáo, đây là kỹ năng tối thiểu. Nếu chút kỹ năng ấy cũng không có thì còn làm Tướng quốc cái gì? so với quan thất phẩm thì khác gì nhau?

Tuy nhiên bản thân Đỗ Như Hối vẫn thường như vậy, nói rất thẳng. Làm việc với y đã mấy chục năm, cho tới bây giờ vẫn không chịu sửa cái tính này, chính hắn cũng từng nhắc nhở Đỗ Như Hối vài lần, nhưng dạy mãi không được, lâu dần cũng thành thói quen.

Dương Nguyên Khánh cũng không cho là đúng, cười nói:
- Bệnh cũ của ngươi ta biết, biết làm việc nhưng không biết nói chuyện. Nếu có ngày nào đó, ngươi đột nhiên có thể nói chuyện uyển chuyển, ta thật là không quen, đây có còn là Đỗ Tướng quốc sao?

Đỗ Như Hối nghe xong liền nở nụ cười không tốt lắm:
- Điện hạ thật biết nói đùa.

Dương Nguyên Khánh trực tiếp đưa câu chuyện đang vòng vo về chủ đề chính:
- Đỗ Tướng quốc, nếu như ta đoán không sai, chuyện này chắc là do Tô Tướng quốc nói ra đầu tiên phải không?

Đỗ Như Hối gật đầu:
- Điện hạ nói không sai. Tô Tướng quốc là người đầu tiên nói ra. Tối hôm qua, lão Tướng quốc đến tìm ty chức. Sáng sớm hôm nay, ty chức và Thôi Tướng quốc chụm đầu bàn bạc chuyện này, cả hai người thuộc hạ đều cho rằng đầu tiên cần phải biết được ý tứ của Điện hạ. Nếu quả thật Điện hạ có ý này, vậy thì cũng nên sớm tiến hành chuẩn bị, ví dụ như thực hiện một ít thao tác, ví dụ như thụy điềm, thiên ứng các loại (tạo ra các biểu tượng điềm lành, hợp mệnh trời). Còn nếu như Điện hạ không có ý này, tạm thời không nhắc đến việc này nữa.

Dương Nguyên Khánh chắp hai tay sau lưng, bước lên hai bước. Quả thật là hắn có nghĩ đến chuyện này. Hiện tại hắn là Nhiếp chính Vương của Đại Tùy, hoàn toàn nắm trong tay quyền lực tối cao của triều Tùy. Đối với hắn mà nói, đăng cơ hay không đăng cơ cũng chỉ là vấn đề danh phận mà thôi. Hiện tại, Tùy Đế cũng chỉ là Hoàng đế trên danh nghĩa mà thôi.

Hiện tại địa vị của Dương Nguyên Khánh hắn không khác gì địa vị của Tào Tháo, nhưng Tùy và Hán không giống nhau. Triều Tùy không chiếm được nhân tâm mạnh mẽ như triều Hán. Tào Tháo có kiêng kỵ, mà Dương Nguyên Khánh hắn lại không bị kìm chế nhiều lắm. Nếu như hắn muốn đăng cơ cũng không có trở ngại gì.

Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh cho rằng thời cơ vẫn chưa chín muồi, vẫn còn chưa có được cảm giác nước chảy thành sông. Hiện tại mà đăng cơ, còn có chút miễn cưỡng.

Về phương diện khác, hắn không có khả năng buông lỏng quân quyền. Hiện tại, các thế lực nhà Tùy vẫn còn rất nhiều, người nắm quân quyền rất dễ sinh ra dị tâm, Lưu Hắc Thát và Tống Kim Cương chính là ví dụ tốt nhất.

Điểm này thì Lý Uyên cũng hiểu được, vì thế mà các thế lực lớn nắm giữ quân quyền của triều Đường đều là tôn thất Lý thị, thậm chí đối với tôn thất y cũng tỏ ra lo lắng. Từ cuộc chiến Trung Nguyên này có thể thấy được, về mặt chiến lược, Lý Uyên vẫn khống chế quân đôi như cũ.

Mặc dù loại chiến lược không chế này dẫn đến thất bại của chiến dịch Trung Nguyên, nhưng thủ đoạn của Lý Uyên không sai. Nếu như y ngự giá thân chinh, đại chiến Trung Nguyên nhất định sẽ không gặp phải thảm bại như vậy.

Nhiều lần suy nghĩ, kết quả chỉ có một, hiện tại hắn còn đang ở thời kỳ gây dựng sự nghiệp, còn lâu mới đến lúc nói chuyện đăng cơ đế vị.

Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh đem câu chuyện chuyển sang đề tài khác:
- Hiếm khi nào Đỗ Tướng quốc chủ động đêm hôm đến đây, chúng ta nói chuyện về vấn đề lương thực đi!

Đỗ Như Hối nhẹ nhàng thở dài. Y thở dài vì Sở Vương nói chuyện uyển chuyển sâu xa hơn y không biết bao nhiêu lần. Sở Vương cái gì cũng không nói, chỉ thể hiện ra một cái phong thái, liền mang ý tứ của mình truyền đạt một cách chính xác ra ngoài.

Rõ ràng đăng cơ quan trọng hơn vấn đề lương thực nhưng hắn tình nguyện nói chuyện lương thực, nói cách khác, việc đăng cơ không nên nhắc lại nữa.





Nguồn: tunghoanh.com/thien-ha-kieu-hung/quyen-11-chuong-838-nYMaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận