Thiên Hạ Kiêu Hùng Chương 881 : Tình hình thiên tai trước mắt (p1)

Chương 881: Tình hình thiên tai trước mắt (p1)

Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu tầm by Mộng hoa trang




Dương Nguyên Khánh nói:
- Quân đội của ta đều có kỉ cương phép tắc, nếu đầu hàng không phản kháng binh lính của ta sẽ không giết. Lần này quân Tùy chỉ là mượn quý quốc chút tiền lương, chứ không có ý đó.

Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh dương roi ngựa chỉ ra nội thành:
- Nếu ngươi đã đầu hàng, vậy hãy ra lệnh cho quân thủ trong nội thành hạ vũ khí đầu hàng đi, nếu không quân Tùy tiến vào nội thành, quân thủ thành bên trong sẽ không dễ mà tha cho họ đâu.

Cao Kiến Vũ vạn bất đắc dĩ, người cũng là thân phận tù binh, y cũng không thể làm chủ được rồi, đành phải tiến lên đầu thành hô to:
- Ta là Triều Tiên Vương, hãy bảo Lý Anh Minh ra đây gặp ta.



Một lúc sau, trên đầu thành xuất hiện một vị tướng quân, đó chính là chủ tướng của quân thủ thành Lý Anh Minh. Gã nhìn thấy Triều Tiên Vương, trong lòng ruột đau như cắt, run rẩy nói:
- Lão thần ở đây!

Cao Kiến Vũ thở dài trong lòng một tiếng, cao giọng khuyên hắn:
- Lý tướng quân, đại thành Bình Nhưỡng đã thất thủ, mau mở cửa nội thành ra đi! Hãy tránh cho bách tính thoát khỏi cảnh tang thương chết chóc.

- Lão thần tuân lệnh!

Lý Anh Minh đứng dậy, lệnh cho quân sĩ:
- Mở cửa thành.

Cửa chính nội thành từ từ mở ra, La Sĩ Tín đã sốt ruột từ lâu, anh ta ra lệnh một tiếng, mười nghìn quân Tùy hùng dũng tiến vào nội thành…

Sau nửa canh, quân Tùy đã khống chế toàn bộ nội thành, đến đây toàn bộ Bình Nhưỡng đã rơi vào tay quân Tùy. Quốc khố mà Dương Nguyên Khánh quan tâm lại ở ngay trong nội thành, bao gồm mấy trăm nhà kho, vật tư trong kho hàng khiến người ta phải mỏi mắt mà mong.

Dương Quảng viễn chinh Triều Tiên năm đó, vật tư, tiền lương, vũ khí, lều bạt, quân kì, trống trận để lại Triều Tiên chất đầy như núi, hầu hết vật tư đều tập trung trong kho ở nội thành, nhưng Dương Nguyên Khánh chú ý nhất đến kho lương thực.

Dương Quảng năm đó ở Triều Tiên bỏ lại mấy trăm vạn thạch lương thực, những lương thực này không thể gửi ở đây lâu như vậy được, nhưng chúng có thể khiến kho lương thực tích trữ của Triều Tiên giảm xuống.

- Tổng quản mời đi bên này!

Một gã thiên tướng dẫn Dương Nguyên Khánh đi thăm kho lương thực một lượt, kho lương thực này cao tới ba trượng, có diện tích hơn mười mấy mẫu. Đây là kho hàng thuộc mười mấy nghìn thạch cấp, có thể chứa lương thực cao nhất đạt trăm nghìn thạch cấp, lương thực như vậy có tới vài chục kho.

Đến giờ phút này hàng chục lính Tùy đứng gác trước kho hàng lớn, Dương Nguyên Khánh đi vào trong kho, trong kho hàng khổng lồ như thế này, từng bao từng bao lương thực xếp ngay ngắn chồng lên nhau như núi, khiến người ta phải ngất ngây vô cùng.

Một gã văn chức dẫn theo mười mấy tên lính đi kiểm tra số lương thực, gặp Dương Nguyên Khánh dẫn đầu một nhóm quan quân lớn, gã văn chức kia vội vàng tiến lên thi lễ:
- Tham kiến tổng quản.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, đi đến trước một bao lương thực, vỗ vỗ vào bao lương thực rắn chắc, lương thực từ một khe hở trong bao chảy ra những hạt gạo trắng ngần, Dương Nguyên Khánh giơ tay hứng lấy, lấy mấy hạt nhấm nhấm, hẳn là gạo từ năm trước.

Hắn quay đầu lại hỏi tên văn chức kia:
- Trong kho có bao nhiêu lương thực, đã kiểm tra xong chưa?

- Hồi bẩm tổng quản, lương thực trong kho đã kiểm tra xong rồi, tổng cộng có chín mươi ba nghìn thạch lương thực, và cũng khớp với số liệu trong sổ sách.

- Lương thực cả kho này có bao nhiêu, đã kiểm kê chưa?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi tiếp.

- Ty chức tính sơ qua có tới sáu trăm đến sáu trăm năm mươi nghìn vạn thạch, có lẽ không sai đâu ạ.

Con số này khiến đôi lông mày của Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên dãn ra, cuộc viễn chinh lần này đầy mạo hiểm, nhưng công lao được đền đáp hậu hĩnh như thế này cũng đáng rồi.

Dương Nguyên Khánh lại đi đến các kho hàng khác, những kho hàng này chất vũ khí, lều trại, yên ngựa, trống trận đầy như núi, những thứ này đều là vật tư năm đó quân Tùy bỏ lại, thời gian xoay chuyển, bây giờ chúng nó lại trở về với chính chủ của nó, điều này khiến Dương Nguyên Khánh bùi ngùi muôn phần.

Lúc này Trình GIảo Kim xúc động vô cùng chạy tới nói:
- Tổng quản, mời ngài tới kho cung mà xem, bảo đảm người không phải trố mắt ra mà nhìn, Ông trời ơi! Số vàng bạc châu báu này khiến đôi mắt lão lòa đi, lại còn số bạc trắng chói lóa và số vàng lấp lánh không đếm xuể kia nữa. Tổng quản, phong cho ta làm Trình quốc ở Triều Tiên, ta cũng không chê đâu.


Dương Nguyên Khánh vỗ bả vai y, tủm tỉm cười nói:
- Ta nhớ lúc trước ngươi thật sự không muốn phong quốc, nói là không có nguyện vọng đó, chỉ một lòng muốn làm nguyên lão, vậy tại sao lúc này lại thay đổi ý kiến vậy?

Trình Giảo Kim ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Kì thực không phải có dã tâm gì, chỉ là có chút lòng tham mà thôi.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả, quay đầu nói với tư mã hành quân Lý Danh Lộc:
- Tất cả những vật tư đều ghi chép cẩn thận vào sổ sách, vàng bạc trong kho phân ra một nửa, còn tất cả số tiền đồng ban thưởng và trợ cấp cho các huynh đệ tham gia vào lần viễn chinh này.

- Ty chức tuân lệnh!
Lý Danh Lộc thi lễ, rồi vội vàng lui xuống.

- Lão Lý, chờ ta với, ta giúp ngươi kiểm kê.
Trình Giảo Kim lòng như lửa đốt, cũng không quan tâm tới bề trên, không chào hỏi Dương Nguyên Khánh gì vội chạy như bay đi.

Lai Hộ Nhi bên cạnh không kìm nổi cười nói:
- Tổng quản, Trình tướng quân này cũng rất thú vị.

Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng:
- Anh ta từ trước tới nay đều như thế, mặt dày vô cùng, lúc đánh trận thì không nhìn thấy tăm hơi anh ta đâu, nhưng lúc chia tiền anh ta lại có mặt đầu tiên.

Lúc này Lại Hộ Nhi thì thầm nói:
- Tổng quản, lần này nắm được Bình Nhưỡng, chi bằng bắt số dân phụ cận đó, thần tính cũng tới mấy trăm nghìn người, đủ làm phong phú cho trung nguyên.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:
- Lúc này đây không phải lúc, nhất là quân đội chúng ta còn quá ít, quan trọng hơn là hiện tại thiên hạ chưa ổn định, bắt dân chúng Triều Tiên nhập tịch trung nguyên, lại càng dễ làm cho trung nguyên đại loạn. Ngươi quên là hậu quả số dân của sáu trấn năm đó nhập vào trung nguyên sao? Tiếp theo là diệt cả Triều Tiên đó.

Lai Hộ Nhi hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh, binh loạn ở lục trấn sau khi bị trấn áp, Bắc Ngụy bắt hơn trăm nghìn nam nữ trong trấn đưa về trung nguyên bố trí ổn thỏa. Hàng trăm nghìn người này đã gây ra đại loạn ở trung nguyên, góp phần hình thành hai triều đình Bắc Chu và Bắc Tề, người dân Triều Tiên khó thu phục, bây giờ mà xác nhập vào trung nguyên thực sự không thích hợp.

Nghĩ vậy, Lai Hộ Nhi lại hỏi:
- Vậy còn vua Triều Tiên kia thì tính sao, phải giữ gã lại hay sao?

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Ta sẽ đưa ra ba điều kiện cho gã, nếu gã đồng ý cắt nhượng Liêu Đông cho Đại Tùy rồi xưng thần, thì ta sẽ giữ gã lại cũng không sao. Nếu không Uyên Thái Tộ còn có cơ hội nhiếp chính.

Lai Hộ Nhi ngẩn người ra:
- Tổng quản người nói sai rồi! Phải là Cái Tô Văn chứ, làm sao có thể là Uyên Thái Tộ được?

Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, giọng lạnh nhạt nói:
- Ta không có nói sai, chính là Uyên Thái Tộ, ông ta sắp trở về Triều Tiên…

Sau năm ngày, hơn ngàn chiến thuyền của quân Tùy lần lượt kéo đến, vận chuyển toàn bộ vật tư trong quốc khố Triều Tiên đến đảo chung chuyển Lăng La. Trên đảo có không ít các hang động lớn, trước đây là kho cất giữ vật tư của thủy quân Tùy, đủ để cất chứa vật tư từ Bình Nhưỡng tới.

Dương Nguyên Khánh ở lại Thẩm Quang suất lĩnh năm nghìn quân canh đảo, lại để lại ba mươi thuyền chiến. Hắn đích thân dẫn hơn nghìn thuyền biển chở đầy bốn trăm nghìn thạch lương thực, trùng trùng điệp điệp hướng về phía Bột Hải…

Bây giờ đã sắp đến hạ tuần tháng chín, từ nam tới bắc, khắp nơi lần lượt vào mùa thu hoạch, nhưng vụ thu hoạch năm nay lại tiêu điều vô cùng. Trận hạn hán nghiêm trọng nhất kể từ năm Đại Nghiệp thứ sáu đã càn quét toàn bộ phương bắc, Hà Nam, Hà Bắc, Hà Đông, Quan Trung, Quan Nội, ngay cả các quận ở phía bắc sông Hoài Tần Lĩnh cũng không thoát khỏi.

Mức độ thiên tai ở các quận có liên quan trực tiếp tới mức độ chống hạn của các quan phủ, thời Đường chức An Phủ Sứ do thái tử Lý Kiến Thành đích thân đảm nhiệm, phó các quận đôn đốc kiểm tra chống hạn, lại điều động quan quản lý lương thực từ Ba Thục và Kinh Tương tới cứu tế, nhằm giảm thiểu tối đa mức độ ảnh hưởng của hạn hán.

Thời Tùy cũng rất chú trọng cứu hạn mùa thu hạ lần này, Dương Nguyên Khánh từ tháng tám đã bổ nhiệm Đỗ Như Hối quán xuyến tình hình hạn hán.

Nhờ những chính sách mạnh của triều đình, việc chống hạn của triều Tùy cũng đạt hiệu quả cao, cho dù tình trạng hán hán vô cùng nghiêm trọng, không ít những con sông cạn khô đáy, nhưng nông sản thu hoạch ở các nơi cũng được một nửa.

Hơn nữa triều Tùy cũng đã dự trữ lương thực đầy đủ, bắt đầu từ hạ tuần tháng tám, hàng trăm nghìn thạch lương lần lượt được phân phối cho Hà Bắc và các phủ quan ở khắp nơi nhằm cứu đói cho dân.

Dương Nguyên Khánh đã hạ lệnh, nếu xảy ra tình trạng có một người chết đói, thì từ Thái Thú đến Huyện Lệnh đều bãi chức ngay tại chỗ, trên mười người chết đói trở lên, thì huyện lệnh bị xử trảm, trăm người trở lên thì Thái Thú sẽ bị chém đầu.

Chính vì triều đình kịp thời trích cấp lương thực và sự nghiêm khắc của Sở Vương khiến cho quan phủ ở các địa phương đều tâm tâm niệm niệm chống hạn. Thậm chí tình hình hạn hán vô cùng nghiêm trọng đều được khống chế, không xảy ra bất cứ tình trạng khủng hoảng nào. Cho đến hạ tuần tháng chín, ngự sử giám sát ở các nơi đều không phát hiện có tình trạng chết đói nào xảy ra.

Nguồn: tunghoanh.com/thien-ha-kieu-hung/quyen-11-chuong-881-LbPaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận