Thiên Hạ Kiêu Hùng Chương 957 : Một cây không thể chống vững nhà

Chương 957: Một cây không thể chống vững nhà

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya

Nguồn: Mê Truyện


Lý Uyên gật đầu, lại hỏi Tiêu Vũ:
-Tiêu ái khanh cảm thấy thế nào?

Tiêu Vũ trong lòng hiểu rõ, những gì Lý Uyên nói đều là cái cớ. Kì thật nói trắng ra, ông ta sợ Dương Nguyên Khanh. Nhưng bản thân Tiêu Vũ cũng phản đối gây chiến. Chiến tranh đối với triều đình là một gánh nặng lớn.

Nếu Lý Uyên hỏi đương nhiên trả lời:
-Bệ hạ, lương thực năm nay mất mùa, thuế má chỉ có bảy phần so với năm trước. Đã không thể đảm bảo đủ chi tiêu thông thường của triều đình. Vốn sau khi chúng ta bồi thường lương thực cho triều Tùy lúc trước, vẫn cón lương thực dư để cứu trợ thiên tai và trả bổng cuối năm. Nhưng lần này xuất binh đến Lạc Dương và Quan Nội, đã tiêu hao đi ba trăm ngàn thạch lương thực. Còn có khoảng trợ cấp cho các tướng sĩ vong trận, vi thần tính sơ, ít nhất cũng khoảng hai mươi trăm năm mươi ngàn thạch, mà các nhà kho hai mươi lăm vạn lương thực chỉ có hai trăm ngàn thạch, không đủ để chi trả cho khoảng trợ cấp cho các tướng sĩ, lại càng không đủ để chi trả cho bổng lộc của quan lại cuối năm. Vấn đề hiện tại là, nếu triều Tùy yêu cầu bồi thường, chúng ta phải làm sao?



Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Vũ đã nói đến chỗ quan trọng nhất, không có tiền và lương thực, lấy cái gì nghị hòa với triều Tùy?

Sau một lúc lâu, Lý Kiến Thành nói:
-Phụ hoàng, nhi thần đã nghĩ đến việc triều Tùy mới trải qua cuộc đại chiến với người Đột Quyết, cũng đã kiệt sức, hơn nữa Hà Đông bị phá hư nghiêm trọng. Nhi thần cho rằng Dương Nguyên Khánh cũng không muốn đánh tiếp. Cho nên chỉ cần song phương có thể chân thành đàm phán, chưa chắc phải bồi thường cái gì. Nhi thần tự nguyện đích thân đi quận Hội Ninh đàm phán với Dương Nguyên Khánh!

Lý Kiến Thành trong lòng ít nhiều cũng có một chút áy náy. Dù sao Thịnh Ngạn Sư cũng là tâm phúc của y. Thịnh Ngạn Sư đầu hàng, y hẳn là gánh trách nhiệm rất lớn. Còn có cái chết của hoàng thúc Lý Thần Phù, y cũng có một trách nhiệm nhất định. Dù sao cũng là do y cực lực khuyên bảo phụ hoàng xuất binh từ Hà Tây.

Nhưng phụ hoàng cũng không đề cập chút nào đến việc truy cứu trách nhiêm. Điều này làm trong lòng y rất cảm động, chỉ có thay phụ hoàng phân ưu, y mới có thể an tâm.

Lý Kiến Thành vừa dứt lời, Trần Thúc Đạt liền phản đối nói:
-Không ổn, điện hạ là Thái Tử Đại Đường, không nên lấy thân mạo hiểm. Vi thân nguyện ý đi sứ.

Trần Thúc Đạt lo lắng sau khi Thái Tử đi sứ quân Tùy về, Lý Thế Dân ở sau lưng bắn lén, lại khơi mào chiến tranh. Thái Tử ở trong doanh trại quân Tùy thì đã nguy hiểm rồi, cho nên y phản đối Thái Tử tự mình đi sứ.

Lý Kiến Thành cũng có cách nghĩ riêng của phải chỉ đạo về mặt chính trị trong quan hệ Tùy Đường. Trong chiến tranh đã bại, y muốn đoạt lại quyền chủ đạo với triều Tùy. Điều này đối với việc củng cố vị trí Thái Tử của y, có lợi rất lớn.

Lý Kiến Thành khoát tay chặn lại.
-Trần Tướng Quốc không cần khuyên bảo. Thời gian không thể kéo dài, nhất định phải nhanh chóng nghị hòa. Trực tiếp đàm phán với Dương Nguyên Khánh sẽ có kết quả nhanh chóng hơn. Dựa theo nguyên tắc công bằng, hẳn là do ta đi đàm phán với Dương Nguyên Khánh. Về phần nguy hiểm thì không cần phải lo lắng.Dương Nguyên Khánh đường đường là Sở Vương, cũng không đến mức tổn thương ta.

Lý Uyên cũng có muốn để Thái Tử đi đàm phán, đúng lúc này có một gã thị vệ ở ngoài điện bẩm báo:
-Tần Vương điện hạ cầu kiến!

Thật ra cuộc hội nghị quân tình quốc gia trong triều lần này cũng có liên quan tới Lý Thế Dân. Vốn cũng nên gọi y đến nghị sự, nhưng do Lý Uyên nghe nói Lý Thế Dân bị bệnh, cho nên không phái người đến thông báo cho y.

Hiện tại nếu Thế Dân đã đến, thì cũng chỉ có thể để y tham dự. Lý Uyên gật đầu nói:
-Truyền yết kiến!

-Bệ hạ có chỉ, truyền Tần Vương yết kiến!

Trong tiếng hét to của thị vệ, Lý Thế Dân vội vàng đi vào Thiên điện. Y vừa muốn quỳ xuống thi lễ, Lý Uyên đã ngăn lại:
-Hoàng nhi đang bệnh trong người. Không cần phải hành lễ, ban ngồi!

-Tạ ơn phụ hoàng ban ơn!

Lý Thế Dân đi đến chỗ ngồi sau cùng phía bên phải, y cũng không vội ngồi xuống, khom người nói:
-Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn nói với phụ hoàng.


Lý Uyên thật ra cũng không muốn để con thứ Lý Thế Dân đến tham dự nghị sự, còn có một nguyên nhân sâu xa. Đó là bởi vì Lý Thế Dân thuộc phái chủ chiến. Lý Uyên không muốn y đến nhiễu loạn cuộc nghị hòa. Hiện tại Thế Dân có việc muốn nói, Lý Uyên đoán ngay được vài phần.

-Hoàng nhi có việc gì, chút nữa rồi nói sau!

Lý Thế Dân cắn môi một cái:
-Nhưng phụ hoàng, sự tình quả thật rất cấp bách.

Lý Uyên thấy y nhất định phải nói, sắc mặt trầm xuống. Miễn cưỡng nói:
-Hoàng nhi có chuyện gì?

Lý Thế Dân đi tới một bước, khom người nói:
-Phụ hoàng, hai vạn quân Hà Tây ở quận Hội Ninh toàn bộ bị diệt. Hiện tại Hà Tây chỉ có mười ngàn quân đóng ở Trương Dịch. Dương Nguyên Khánh sao có thể không biết. Hắn tất nhiên sẽ phái binh chiếm Hà Tây. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng lập tức phái binh đi tiếp viện Hà Tây, bảo vệ nông trường của chúng ta.

Lý Uyên đương nhiên biết sự nguy ngập của Hà Tây, nhưng hiện tại ông ta sợ phải đánh tiếp với Dương Nguyên Khánh. Ông ta đã cố ý không đề cập tới việc của Hà Tây. Mọi người cũng hiểu được suy nghĩ của Lý Uyên. Nên cũng ngậm miệng không nhắc đến Hà Tây, không ngờ Lý Thế Dân lại moi chuyện này ra.

Đề nghị của Lý Thế Dân trúng ngay chỗ đau của Lý Uyên. Ông ta cực kỳ không vui nói:
-Hiện tại, tài lực của triều đình đã không còn đủ để chi cho chiến tranh. Ngươi muốn trẫm làm sao xuất binh?

Lý Thế Dân cảm thấy phụ hoàng không hài lòng, nhưng có mấy lời y nhất định phải nói. Trong ngữ khí của phụ hoàng, Lý Thế Dân hiểu được, dường như ông ấy đã chuẩn bị từ bỏ Hà Tây. Trong lòng y trở nên khẩn trương, vội vàng nói:
-Phụ hoàng, nông trường Hà Tây hiện có bốn trăm ngàn con chiến mã. Chiến mã quân Đường phần lớn đã già nua. Đã đến lúc phải thay ngựa, nếu Hà Tây bị quân Tùy chiếm lĩnh, quân Đường sẽ mất hết kỵ binh. Phụ hoàng, Hà Tây là yếu địa chiến lược, tuyệt đối không thể mất!

Lý Uyên trầm mặt, không nói một lời. Trong triều đình cũng im phăng phắc, không khí vừa ngập ngùng, vừa căng thẳng. Bùi Tịch biết Lý Thế Dân đã nói ra lời làm Thánh Thượng tức giận, làm cho Thánh Thượng không còn đường lui. Trong lòng y thầm sốt ruột.

Bùi Tịch thấy ai cũng không nói gì, đành khuyên Lý Thế Dân:
-Điện hạ không cần phải khư khư cố chấp như vậy. Thánh Thượng đương nhiên cũng không muốn bỏ Hà Tây, ai cũng không muốn. Chỉ có điều bây giờ cần phải suy xét cho đại cục, cùng triều Tùy nghị hòa mới là việc cấp bách cần làm. Hà Tây mất đi cũng chỉ là tạm thời, đợi thực lực chúng ta đủ, có thể đoạt lại!

Lý Thế Dân cũng có chút tức tối, thanh âm của y trở nên nghiêm nghị lại:
-Cái gì gọi là thực lực của chúng ta đủ, hiện tai thực lực của chúng ta chưa đủ sao? Quan Trung có hai trăm mười ngàn đại quân, Quan Nam có hai mươi ngàn quân Đường, Dương Nguyên Khánh có bao nhiêu quân chứ? Hắn đơn giản chỉ là phái cách quân hơn mười ngàn quân của Bùi Nhân Cơ đi tấn công Hà Tây. Nhiều nhất là thêm mười ngàn quân của Tô Định Phương. Hiện tại ở quận Hội Ninh chỉ còn mười ngàn quân của Dương Nguyên Khánh, hắn còn phải thu nạp hàng quân, chúng ta sợ cái gì chứ?

Lý Thế Dân lại bước lên một bước, khẩn cầu Lý Uyên:
-Phụ hoàng, xin cho nhi thần lĩnh ba mươi ngàn quân. Con không đánh Hà Tây mà trực tiếp tấn công quận Hội Ninh. Quân Bùi Nhân Cơ nhất định sẽ rút về, đến lúc đó ta lại phái hai mươi ngàn quân cứu viện Hà Tây. Hà Tây có thể bảo vệ, bốn trăm ngàn chiến mã cũng có thể giữ lại. Mong phụ hoàng đáp ứng.

Lý Uyên chậm rãi nói:
-Trẫm chính là tin tưởng, nghe theo ngươi xuất binh đến Trung Nguyên, xuất binh đến Quan Nội, kết quả thì sao? Trường An bị công phá, trẫm suýt bị bắt, Hoàng Hậu cũng bị kinh hoàng mà qua đời, thế mà ngươi lại kéo dài thời gian không chịu trở về cứu viện, trẫm đã không muốn so đo với ngươi. Nhưng ngươi lại không biết tốt xấu, muốn bức trẫm xuất binh. Ngươi có thể cho Đường Phong tới giám thị trẫm! Rồi nắm lấy nhược điểm của trẫm, thì trẫm sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi, đúng không?

Lý Uyên nói rất chậm, giọng điệu cũng không nghiêm khắc. Nhưng mỗi một câu ông ta nói ra như đâm từng nhát dao vào lòng Lý Thế Dân. Y cả kinh quỳ xuống, nước mắt đầm đìa nói:
-Nhi thần một lòng vì xã tắc Đại Đường, tuyệt không có chút tư tâm, nguyện ý moi ruột gan cho phụ hoàng xem!

Mọi người đều cảm thấy được sát khí của Lý Uyên, bọn họ cùng nhau quỳ xuống:
-Bệ hạ, Tần Vương là vì xã tắc. Ý kiến có thể bất đồng, nhưng cũng không khi quân.

Lý Kiến Thành cũng tiến lên khom người nói:
-Phụ hoàng, Nhị đệ quản quân sự. Không biết tình huống chính vụ, nhi thần của thể lý giải điều đệ ấy lo lắng. Khẩn cầu phụ hoàng nhìn vào đệ ấy một lòng vì xã tắc, thứ cho đệ ấy tội nói bậy.

Lý Uyên cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Bệnh của ông ta còn chưa lành, thật sự không có nhiều sức lực để lo nhiều chuyện như vậy, liền thở dài nói:
-Ngươi xem huynh trưởng cửa ngươi. Lúc này y còn thay ngươi cầu tình, ngươi không thấy hổ thẹn sao? Thôi được, thấy người một lòng vì xã tắc, trẫm không truy cứu. Nhưng chức Thượng Thư Lệnh của ngươi tạm thời bãi bỏ, đi đi!

Lý Uyên truy cứu tội của Lý Thế Dân, nguyên nhân chủ yếu là do Lý Thế Dân sau khi nhận được thánh chỉ, vẫn không chịu lập tức trở về, mà vẫn tiếc tục tấn công Lạc Dương.

Đồng thời, Lý Thế Dân tấn công Lạc Dương. Bây giờ lại muốn dâng hai tay cho quân Tùy. Chuyện này làm cho Lý Uyên không cách nào giải thích với thần dân. Điều này làm cho Lý Uyên rất bất mãn với Lý Thế Dân, thậm chí có vài phần nghi kỵ.

Nguồn: tunghoanh.com/thien-ha-kieu-hung/quyen-13-chuong-957-TyRaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận