Thiên Long Bát Bộ Hồi 27: Vi bộ hộc văn sinh

Dập dìu chân uyển chuyển,

Lung linh bóng chập chờn.

Trời vừa sáng cũng là lúc nạn đề của nàng đã giải quyết, có chạy cũng không kịp nữa rồi: "Kẻ bạc tình kia có đến cũng thế, không đến cũng thế, ta cứ đợi ở đây cho tới cùng." Nàng đang nghĩ đến nước đường tuyệt vọng, bỗng nghe bịch một cái, vật gì đó rơi cách nàng độ vài chục trượng, lẫn vào đám cỏ.

Mộc Uyển Thanh tự hỏi: "Cái gì thế nhỉ." Nàng bèn nằm xuống, thấy trong đám cỏ không có tiếng động gì khác, len lén bò lần tới để xem là cái gì. Nàng đến bên bụi rậm rồi, vạch đám cỏ cao ra xem, bỗng thấy người nổi gai ốc. Thì ra trong đám cỏ đó có sáu cái cái xác trẻ con, đứa thì nằm ngửa, đứa thì nằm nghiêng, trong đó có cả thằng bé bụ bẫm nàng thấy Diệp Nhị Nương bế hôm trước, trong lòng vừa kinh hoàng, vừa phẫn nộ: "Con mụ Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương, quả thực mỗi ngày giết một đứa trẻ. Không hiểu để làm gì? Mụ ta ở trên đỉnh núi sáu ngày, đã giết sáu hài nhi."

Nàng xem xét cả sáu đứa không đứa nào bị thương tích hay có vết máu, thật không biết con mụ ác ôn kia "giỡn" cách nào mà chết đứa bé, trong sáu đứa chỉ có một đứa áo quần tươm tất, còn năm đứa kia mặt quần áo vải thô con nhà nông, xem ra đã bắt trộm trong số gia đình nhà quê chung quanh núi Vô Lượng. Mộc Uyển Thanh lần này theo sư phụ xuất sơn cũng đã giết khá nhiều người, nhưng những người bị giết đều là hào khách giang hồ có bụng bất lương, còn như việc tàn sát hài nhi không một lý do như thế này không khỏi khiến nàng run rẩy.

Đột nhiên trước mặt bóng xanh thấp thoáng, một người nhô lên hụp xuống như bóng ma, nhanh như cắt chạy như bay từ trên núi xuống, chính là Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương. Mộc Uyển Thanh thấy mụ ta phi hành thần tốc như thế, đến sư phụ mình cũng còn kém xa, trong bụng không khỏi bàng hoàng, ngổn ngang trăm mối, hai chân mềm nhũn ngồi phệt xuống đất.

Nàng ngẩn ngơ một hồi, xếp sáu cái xác hài nhi thành một hàng, gom đất đá đắp lên những đứa bé bất hạnh. Đột nhiên nàng thấy đằng sau có hơi gió của ai đó tập kích, vội điểm chân trái một cái, lao luôn về phía trước. Chỉ nghe một giọng cười vừa sắc nhọn vừa ồm ồm ở đằng sau, một người nói:

- Tiểu cô nương, ông chồng cô bỏ cô rồi, chi bằng lấy ta đi thôi.

Chính là Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc. Tiếng nói của y vừa đến thì người cũng đi theo, bàn tay vươn ra chộp vào đầu vai Mộc Uyển Thanh. Bỗng có một chưởng ở đâu đánh xéo qua đẩy tay y chệch ra ngoài, chính là Nam Hải Ngạc Thần. Y gầm lên một tiếng vang trời, quát lớn:

- Lão tứ, môn hạ phái Nam Hải quyết không để cho ngươi coi thường được đâu.

Vân Trung Hạc nhẩy vọt ra, nhún vài cái đã ở bên ngoài hơn chục trượng, cười nói:

- Ngươi đã thu được đồ đệ đâu, cô nương này chưa phải là người của phái Nam Hải.

Mộc Uyển Thanh thấy người đó thân hình cao nghệu nhưng lại gầy nhom, chẳng khác gì một cây tre, còn khuôn mặt lại dài quá khổ trông đến sợ. Nam Hải Ngạc Thần quát lớn:

- Sao ngươi biết học trò ta không đến? Ngươi giết nó rồi, phải không nào? Đúng rồi, ngươi thấy học trò ta tư chất quá tốt nên định bắt y thu làm đồ đệ. Ngươi làm hỏng việc lớn của ta, ta phải giết ngươi mới được.

Y quả là ngang ngược hết chỗ nói, cũng chẳng thèm hỏi xem Vân Trung Hạc có thực là thò tay mặt, đặt tay trái gì không, lập tức xông lên tấn công. Vân Trung Hạc kêu lên:

- Học trò người tròn hay méo, mặt ngang mũi dọc ra sao ta đã gặp bao giờ đâu mà nói chuyện thu hay không thu làm đồ đệ?

Y vừa nói vừa nhanh nhẹn tuyệt luân tránh né hai lần Nam Hải Ngạc Thần xông lên tấn công liên tiếp. Nam Hải Ngạc Thần chửi:

- Bá xàm! Ai thèm tin lời ngươi nói? Ngươi đánh nhau thua rồi, bao nhiêu bực bội đem trút lên đầu học trò ta chứ gì!

Vân Trung Hạc nói:

- Thế học trò ngươi là con trai hay là con gái?

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

- Dĩ nhiên là con trai, ta thu nữ đồ đệ làm cái đếch gì?

Vân Trung Hạc nói:

- Thấy chưa! Vân Trung Hạc này xưa nay có bắt là bắt con gái, có bắt con trai bao giờ, bộ ngươi không biết hay sao?

Nam Hải Ngạc Thần đang nhảy lên trên không, nghe y nói có lý vội vàng sử dụng Thiên Cân Trụy, rơi phịch xuống, chân phải đạp lên một tảng đá, quát lớn:

- Thế thì học trò ta đi đâu? Sao đến giờ này chưa lên đây bái sư?

Vân Trung Hạc cười nói:

- Ha ha! Chuyện của phái Nam Hải nhà ngươi, ta đâu cần biết.

Nam Hải Ngạc Thần ngóng đợi Đoàn Dự đã sốt ruột lắm rồi, bao nhiêu bực rọc không có chỗ phát tiết, quát lên:

- Ngươi dám nói móc ta phải không?

Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: "Nếu như mình khích bác hai tên ác nhân này đánh nhau cho lưỡng bại câu thương(5.1) thì thật tốt quá." Nàng bèn lớn tiếng nói:

- Đúng đó, học trò của tiền bối ắt là gã Vân Trung Hạc này hại rồi, nếu không chàng ở trên đỉnh núi cao như thế, làm sao xuống được? Gã Vân Trung Hạc này khinh công ghê gớm, chắc là lẻn lên trên đó, đem học trò của tiền bối đến chỗ nào khuất nẻo giết mất rồi để phái Nam Hải mất đi một nhân tài lợi hại, nếu không thì sao thi thể cũng không kiếm thấy?

Nam Hải Ngạc Thần giơ tay vỗ lên đầu, nói với Vân Trung Hạc:

- Ngươi thấy chưa, đến vợ của học trò ta cũng còn nói thế, không lẽ nói oan cho ngươi hay sao?

Mộc Uyển Thanh nói tiếp:

- Trượng phu của tiện thiếp có nói là chàng được may mắn có được một sư phụ lợi hại đến thế, quả là tam sinh hữu hạnh, nhất quyết ra sức học nghệ để cho phái Nam Hải được mở mày mở mặt, khiến cho cái tên Nam Hải Ngạc Thần uy chấn thiên hạ, những người như Ác Quán Mãn Doanh, Vô Ác Bất Tác phải cảm phục không để đâu cho hết. Ngờ đâu gã Vân Trung Hạc này lại nổi độc tâm, giết chết hảo đồ nhi của tiền bối, từ nay về sau, làm sao còn tìm đâu ra được một đứa học trò giống mình đến như thế nữa?

Nàng nói một câu, Nam Hải Ngạc Thần lại vỗ đầu một cái. Mộc Uyển Thanh lại tiếp:

- Xương sau đầu(5.2) của trượng phu tiện thiếp nổi u lên thật không khác gì Nhạc tiền bối, thiên tư cũng thông minh chẳng khác gì tiền bối, quả đúng là một truyền nhân mười phân vẹn mười của phái Nam Hải, trên đời chẳng có người thứ hai. Gã Vân Trung Hạc này chăm chăm làm hại tiền bối, lẽ nào lại không báo thù cho học trò mình?

Nam Hải Ngạc Thần nghe đến đây, mắt nảy lửa, nghe vù một cái đã xông ngay đến Vân Trung Hạc. Vân Trung Hạc biết là y bị trúng kế khích bác của Mộc Uyển Thanh nhưng chưa thể nào minh oan, biết mình võ công kém Nam Hải Ngạc Thần một chút, thấy y xông tới liền co giò chạy. Nam Hải Ngạc Thần hai chân nhún một cái cũng đuổi theo ngay.

Mộc Uyển Thanh kêu lên:

- Y chột dạ nên bỏ chạy rồi. Nếu không phải y giết học trò của ông việc gì phải chạy trốn?

Nam Hải Ngạc Thần gầm lên:

- Đúng lắm! Đúng lắm! Lời đó nghe có lý lắm. Mau đền mạng học trò ta!

Hai người một đuổi theo, một chạy trốn, chỉ nháy mắt đã lẩn khuất bên kia núi. Mộc Uyển Thanh mừng thầm, trong giây lát lại nghe tiếng gầm của Nam Hải Ngạc Thần từ xa gần lại, hai người từ sau núi đã đuổi tới nơi.

Khinh công của Vân Trung Hạc cao hơn Nam Hải Ngạc Thần nhiều, thân hình cao nghệu như cây tre của gã lắc la lắc lư, lượn bên đông, lướt qua tây, Nam Hải Ngạc Thần còn cách hắn một quãng xa. Hai người chạy ngang qua mặt Mộc Uyển Thanh, chỉ thoáng một cái đã vòng lại đằng sau núi, đến vòng thứ hai, Vân Trung Hạc nhảy vọt tới trước mặt Mộc Uyển Thanh, giơ tay chộp vào vai nàng. Mộc Uyển Thanh kinh hãi, tay phải vung lên, nghe phụp một cái, một mũi độc tiễn bắn ngay vào người y. Vân Trung Hạc nhích qua bên trái nửa thước, tránh thoát mũi tên nhưng không biết y chuyển động cách nào, tay lại vươn ra chộp vào mặt Mộc Uyển Thanh. Mộc Uyển Thanh vội né tránh nhưng vẫn chậm một chút, mặt thấy mát rượi, tấm khăn che đã bị y cướp mất.

Vân Trung Hạc thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không khỏi ngơ ngẩn, cười giả lả:

- Đẹp quá! Cô em thật là xinh, giá như lẳng lơ thêm một tí thì thật thập toàn thập mỹ…

Y còn đang tán tỉnh, Nam Hải Ngạc Thần đã đuổi tới, vù một chưởng, đánh luôn vào hậu tâm y. Vân Trung Hạc vận khí vào tay phải phản kích, hai luồng chưởng phong đụng nhau nghe bùng một tiếng, trong vòng một trượng chung quanh đất đá bay lên tung tóe còn Mộc Uyển Thanh thấy tức ngực dường như không thở nổi. Vân Trung Hạc mượn sức của Nam Hải Ngạc Thần, tung mình nhảy tới phía trước hai trượng. Nam Hải Ngạc Thần lại rống lên nói: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

- Chịu thêm ta ba chưởng nữa xem nào!

Vân Trung Hạc cười nói:

- Ngươi đuổi ta không kịp mà ta đánh cũng không lại ngươi. Có đấu thêm một ngày một đêm nữa thì cũng đến thế thôi.

Hai người đuổi đánh nhau đã xa mà cát bụi vẫn còn mù mịt, Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: "Ta phải tìm cách chặn Vân Trung Hạc lại nếu không hai người không thể nào động thủ được." Đợi hai người chạy tới vòng thứ ba, Mộc Uyển Thanh tung mình nhảy ra, soẹt soẹt soẹt liên tiếp, sáu bảy mũi tên độc nhắm vào Vân Trung Hạc bắn tới, kêu lên:

- Đền mạng cho chồng ta!

Vân Trung Hạc nghe tiếng đoản tiễn rít lên, biết là lợi hại, chồm lên hụp xuống liên tiếp tránh né. Mộc Uyển Thanh vung kiếm lên, vụt vụt đâm luôn vào y. Vân Trung Hạc biết rõ bụng dạ nàng, không dám chống đỡ chỉ tránh qua một bên. Thế nhưng vì bị nàng ngăn trở, Nam Hải Ngạc Thần đã giơ song chưởng đánh tới, chưởng phong vây chặt y vào trong.

Vân Trung Hạc cười gằn:

- Lão tam, ta nhường ngươi mấy lần, chỉ vì không muốn tổn thương hòa khí của Tứ Đại Ác Nhân, chứ ngươi tưởng ta sợ thật hay sao?

Y đưa tay vào hông rút ra hai tay đã cầm hai cương trảo, mỗi chiếc cán dài ba thước, trên đầu là hình một bàn tay, ngón tay vươn ra, đầu ngón tay sáng lấp lánh, hai món binh khí đan chéo vào nhau, trái qua phải phải qua trái chặn hết trước mặt, nhưng là thế chỉ thủ mà không công.

Nam Hải Ngạc Thần mừng nói:

- Hay lắm, bảy năm không gặp, hóa ra ngươi đã luyện thành một món binh khí cổ quái, thế thì xem lão tử đây!

Y lấy cái bao trên lưng xuống mở ra hai món binh khí. Mộc Uyển Thanh biết mình gia nhập cuộc chiến cũng bằng vô ích lập tức lùi ra hai bước. Chỉ thấy Nam Hải Ngạc Thần tay phải cầm một thanh tiễn đao(5.3) lạ lùng, cán ngắn lưỡi dài, đầy răng như răng cưa, rõ ràng là một cái hàm cá sấu. Tay trái y cầm một nhuyễn tiên cũng có răng cưa hình đuôi cá sấu.

Vân Trung Hạc liếc qua hai món binh khí kỳ lạ kia, cương trảo bên tay phải vung ra, cào vào mặt Nam Hải Ngạc Thần. Nam Hải Ngạc Thần vung ngạc vĩ tiên lên, nghe bịch một tiếng đã gạt được cương trảo ra ngoài. Vân Trung Hạc ra tay thật nhanh, tay phải chưa rút về, tay trái đã tống ra. Chỉ nghe một tiếng lách cách, ngạc chủy tiễn đã tung ra, kẹp chặt lấy cương trảo. Cương trảo đó làm bằng thép nhưng không biết hai hàm răng của ngạc chủy tiễn đúc bằng gì cắt đứt luôn hai ngón tay. Phải nói Vân Trung Hạc giựt tay về thật nhanh nên ba ngón còn lại không bị đứt, tuy nhiên trảo pháp y luyện mười ngón tay mỗi ngón có một công dụng khác nhau, mất đi hai ngón, uy lực liền giảm hẳn, trong bụng cũng thấy mất tinh thần. Nam Hải Ngạc Thần cười ha hả vung ngạc vĩ tiên ra.

Đột nhiên một bóng xanh ở đâu nhẹ nhàng xông vào giữa hai người, chính là Diệp Nhị Nương. Mụ ta tay trái đè lên cây roi đuôi cá đẩy xéo qua một bên, Vân Trung Hạc liền thừa cơ nhảy trở ra. Diệp Nhị Nương hỏi:

- Lão tam, lão tứ, cớ sao lại ra tay đánh nhau?

Mụ liếc qua nhìn Mộc Uyển Thanh, thấy nhan sắc nàng lập tức sắc mặt đổi hẳn. Mộc Uyển Thanh thấy bà ta tay bồng một đứa bé trai chừng ba bốn tuổi, áo mũ đều may bằng gấm, má trắng môi hồng thật là dễ thương mới hay bà ta vừa xuống núi để đi bắt trẻ con. Mộc Uyển Thanh thấy ánh mắt mụ có vẻ khác thường, vội vàng quay đầu sang nơi khác không dám nhìn. Bỗng nghe thấy thằng bé kêu lên:

- Ba ơi! Ba ơi! Sơn Sơn muốn về với ba.

Diệp Nhị Nương dỗ dành:

- Sơn Sơn ngoan nào, một lát nữa ba con sẽ đến!

Mộc Uyển Thanh nghĩ đến sáu cái xác trẻ con ghê rợn trong đám cỏ, bây giờ nghe giọng điệu thân ái dịu ngọt của mụ ta tự nhiên thấy rùng mình. Vân Trung Hạc cười nói:

- Nhị tỉ, lão tam luyện thành ngạc chủy tiễn và ngạc vĩ tiên ghê gớm thật, thành thử hai người mới tập chơi với nhau. Thế bảy năm nay tỉ tỉ luyện công phu gì? Liệu có địch được với hai món binh khí lợi hại này chăng? E rằng bà chị cũng đánh không lại đâu.

Y không đề cập đến chuyện Nam Hải Ngạc Thần đổ oan cho y giết hại môn đồ mình, chỉ nói sơ qua vài câu nhưng lại đẩy cho Nam Hải Ngạc Thần và Diệp Nhị Nương động thủ. Diệp Nhị Nương khi lên núi đã thấy ngay hai người đánh nhau chí mạng, quyết không phải chỉ luyện võ sách chiêu mà thôi, cười nhạt nói:

- Bảy năm qua ta chỉ tu luyện nội công, bao nhiêu binh khí quyền cước quên hết sạch, chắc chắn không phải là địch thủ của lão tam.

Đột nhiên từ lưng chừng núi có tiếng người quát lớn:

- Con mụ kia, ngươi bắt con ta để làm gì? Mau trả lại cho ta.

Thanh âm chưa dứt, người đã đến đỉnh núi, thân pháp thật là nhanh nhẹn. Người đó chừng độ trên dưới bốn mươi, mặc áo gấm đoạn màu xanh lục, tay cầm trường kiếm. Nam Hải Ngạc Thần quát lớn:

- Ngươi là đứa nào? Sao dám lên đây la lối om xòm? Đồ đệ ta có phải ngươi bắt không?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thien-long-bat-bo/chuong-27/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận