Thiên Long Bát Bộ Hồi 73

Nói xong nàng đi vào đằng sau bức bình phong mang ra một chiếc dao cầm.(11.11) A Bích ngồi ngay ngắm trên chiếc cẩm đôn, để cây đàn lên chiếc bàn nhỏ trước mặt, giơ tay vẫy Đoàn Dự cười nói:

- Đoàn công tử thử lại đây xem cây đàn của tôi là loại đàn gì?

Đoàn Dự đi đến trước mặt nàng, thấy chiếc đàn đó so với thất huyền cầm thông thường thì ngắn hơn chừng một thước nhưng lại có đến chín dây, mỗi dây một màu, liền ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Cửu huyền cầm này đây là lần đầu nhìn thấy.

A Châu đi đến giơ ngón tay bật vào một sợi dây, nghe tưng một tiếng thật to, thì ra dây này làm bằng kim loại. Đoàn Dự ấp úng:

- Tỉ tỉ, đàn này…

Mới nói đến đó, bỗng dưng thấy dưới chân hụt hẫng, nhịn không nổi kêu "ối" một tiếng, thân hình rơi tọt ngay xuống, rớt vào vật gì mềm nhũn như bông, đồng thời tai nghe tiếng kêu "ối chết", "hỏng rồi" liên tiếp, tiếng rơi xuống nước lõm bõm, rồi thấy thân hình dao động, bị ai đó kéo ra ngoài. Biến cố đó thật là kỳ quái, lại thật đột ngột, chàng gượng ngồi lên thấy mình ở trong một con thuyền nhỏ, A Châu, A Bích ngồi hai đầu, tay cầm mái giầm đang hết sức chèo.

Chàng quay đầu nhìn lại thấy Cưu Ma Trí, Thôi Bách Tuyền, Quá Ngạn Chi ba người đang chới với cố ngoi lên khỏi mặt nước. A Châu, A Bích chỉ chèo mấy cái chiếc thuyền đã cách Thính Vũ Cư mấy trượng. Bỗng từ dưới nước một người ướt sũng vọt lên, chính là Cưu Ma Trí. Y vừa lên được Thính Vũ Cư, lập tức giơ tay chặt đứt một cây cột gỗ, nghe vù một tiếng đã cầm ném thẳng vào A Bích ngồi tại đằng sau con thuyền. A Bích kêu lên:

- Đoàn công tử, hụp xuống mau.

Đoàn Dự cùng hai cô gái cùng nằm mọp xuống, nửa cây cột gỗ lao vụt qua đầu, gió mạnh đến nỗi nghe ngâm ngẩm đau rát cả cổ. A Châu khom người, chèo mạnh mấy cái chiếc thuyền lại vọt lên thêm cả trượng. Bỗng dưng nghe tiếng ầm ầm, bùng bình vang dội, con thuyển chao đảo nhấp nhô, nước tạt vào làm cho cả ba người đều ướt sũng. Đoàn Dự quay đầu lại thấy Cưu Ma Trí đã đánh vỡ một bên vách Thính Vũ Cư, tay cầm đôn đá, đỉnh hương những vật nặng ném ra. A Bích nhắm chừng thế tới của những vật đó, lách thuyền tránh kịp, còn A Châu vẫn cắm cúi chèo tới trước, mỗi lần vung tay, chiếc thuyền con lại vọt xa thêm mấy thước, tuy Cưu Ma Trí vẫn liên tiếp ném theo nhưng mỗi lúc một xa, xem ra y kình lực mạnh mẽ thật nhưng không thể nào tới được.

Hai cô gái liên tiếp chèo chống, Đoàn Dự quay đầu lại nhìn quanh, thấy Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi cũng đã bám được thang trèo trở lại lên Thính Vũ Cư. Chàng trong bụng mừng thầm nhưng lại kêu ngay "chao ôi" một tiếng, thấy Cưu Ma Trí vừa nhảy xuống một chiếc thuyền khác. A Châu kêu lên:

- Ác hòa thượng đuổi theo kìa!

Nàng gắng sức chèo luôn mấy cái, quay đầu nhìn bỗng dưng bật cười ha hả khiến Đoàn Dự cũng quay lại theo, thấy chiếc thuyền của Cưu Ma Trí chạy vòng vòng trên mặt nước. Thì ra tuy y võ công cao cường nhưng lại không biết lái thuyền. Ba người thở phào một cái nhưng chẳng bao lâu thấy Cưu Ma Trí đã biết cách điều khiển cố gắng chèo thuyền đuổi theo.

A Bích thở dài:

- Nhà sư này quả là thông minh, việc gì cũng học một lần là làm được ngay.

A Châu nói:

- Mình phải để y không mò ra được lối đi.

Nàng chèo mấy cái đưa con thuyền vào trong đám lá lăng um tùm. Trong Thái Hồ có hàng ngàn hàng vạn lối mòn, chiếc thuyền nhỏ chỉ cần vòng qua mấy khúc là đã chui tọt vào trong một con lạch nhỏ, Cưu Ma Trí không thể nào đuổi theo được.

Đoàn Dự nói:

- Tiếc rằng huyệt đạo trên thân thể tôi chưa được giải thành thử không thể chèo thuyền giúp hai vị tỉ tỉ được. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

A Bích an ủi:

- Đoàn công tử chớ có lo, nhà sư kia không đuổi kịp đâu.

Đoàn Dự nói:

- Cơ quan trong Thính Vũ Cư kể cũng hay thật. Có ai ngờ được chiếc thuyền lại nằm ngay dưới cái ghế tỉ tỉ đánh đàn, phải không nhỉ?

A Bích mỉm cười:

- Đúng vậy, khi tôi mời công tử lại coi đàn, A Châu tỉ tỉ búng vào sợi dây một cái làm hiệu, người ở bên ngoài nghe thấy, mở cửa hầm ra, tất cả đều rơi xuống hết.

Ba người cùng cười ha hả, A Bích vội bịt miệng lại nói:

- Đừng để nhà sư đó nghe thấy được.

Bỗng nghe từ xa văng vẳng có tiếng truyền tới:

- A Châu cô nương, A Bích cô nương, mau mau chèo thuyền quay lại. Mau quay lại, hòa thượng này là bạn của công tử nhà cô, không làm khó các cô đâu.

Chính là tiếng của Cưu Ma Trí, mấy câu đó dịu dàng thân thiết khiến người ta không còn tự chủ được muốn làm theo. A Châu bần thần nói:

- Đại hòa thượng gọi chúng ta về, nói là không làm hại chúng ta đâu.

Nói rồi ngừng lại không chèo nữa, dường như đã xiêu lòng. A Bích cũng nói:

- Thế thì mình quay về thôi.

Đoàn Dự nội công vô cùng hùng mạnh nên không bị thanh âm của Cưu Ma Trí dẫn dụ chút nào, vội nói:

- Y đánh lừa các cô đó, lời nói y làm sao tin được?

Lại nghe giọng ôn hòa trìu mến của Cưu Ma Trí chậm rãi lọt vào tai:

- Hai vị tiểu cô nương ơi, công tử của các cô về rồi, muốn gặp các cô, mau mau chèo thuyền quay về, mau lên, quay về ngay đi.

A Châu đáp:

- Vâng!

Nàng cầm mái chèo lên lái cho thuyền quay đầu lại. Đoàn Dự nghĩ thầm: "Mộ Dung công tử nếu trở về thật thì đã tự mình lên tiếng gọi A Châu, A Bích chứ lẽ đâu lại phải nhờ y gọi giùm? Cái này là tà thuật thu nhiếp tâm hồn người ta đây." Chàng chợt nghĩ ra, giơ tay ra ngoài thuyền, hái mấy lá lăng trên mặt nước, vo lại thành một cục nhét vào tai A Bích, sau đó tiếp tục bịt vào tai A Châu.

A Châu vừa định thần, thất thanh kêu lên:

- Chao ôi! Nguy hiểm thực!

A Bích cũng kinh hoàng nói:

- Gã hòa thượng đó biết sử dụng phép câu hồn, mình suýt nữa thì bị y đánh lừa.

A Châu quay đầu thuyền lại hết sức chèo tới kêu lên:

- A Bích, chèo mau lên, mau lên!

Hai người ra sức chèo chiếc thuyền con đi sâu vào bãi lăng. Một hồi sau, tiếng gọi của Cưu Ma Trí nhỏ dần, sau cùng không còn nghe thấy nữa. Đoàn Dự ra hiệu cho hai cô gái bỏ lá lăng đang bịt lỗ tai ra. A Bích vỗ ngực, thở hắt ra nói:

- Sợ quá mất thôi, A Châu tỉ tỉ, mình phải làm sao bây giờ?

A Châu đáp:

- Mình cứ ở trên hồ này đi một vòng thật lớn để y không tìm thấy được. Khi nào đói thì mình hái lăng, đào củ sen mà ăn, nhà sư đó có đuổi theo mười bữa nửa tháng cũng không sao cả.

A Bích mỉm cười nói:

- Phương cách đó kể cũng hay, không biết Đoàn công tử có buồn không?

Đoàn Dự vỗ tay cười đáp:

- Phong cảnh trên hồ coi cũng chưa đủ, huống chi có hai cô làm bạn, ngao du mười ngày, thật sung sướng không khác gì thần tiên.

A Bích nhếch mép cười dẩu môi:

- Nếu mình đi về hướng đông nam thì dưới đó sông lạch thật nhiều, trừ dân chài ở đây, người khác đâu có biết đường nào mà mò. Nếu như mình vào Bách Khúc Hồ, gã hòa thượng kia không thể nào đuổi kịp được.

Hai cô gái thư thả chèo thuyền, Đoàn Dự nằm dưới sàn nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời cao, ngoài tiếng mái chèo khuấy nước và tiếng là lăng chạm vào thành thuyền kêu loạt soạt, bốn bề tĩnh mịch không một tiếng động, gió mát trên mặt hồ, thêm mùi hoa thơm dìu dịu, nghĩ thầm: "Nếu cứ được thế này mãi thì thật sướng biết bao." Chàng lại nghĩ: "A Châu, A Bích hai vị tỉ tỉ tốt bụng như thế, xem ra Mộ Dung công tử cũng không phải là hạng người cùng hung cực ác, Huyền Bi đại sư chùa Thiếu Lâm và sư huynh của Hoắc tiên sinh không biết đã bị ai giết? Ôi, trong nhà ta tì nữ phục thị nhiều biết bao nhưng có ai sánh được với A Châu, A Bích hai vị tỉ tỉ?"

Một lúc lâu sau, chàng đang thiu thiu toan nhắm mắt ngủ bỗng nghe A Bích cười khúc khích nói:

- A Châu tỉ tỉ, chị lại đây.

A Châu cũng hạ giọng hỏi nhỏ:

- Cái gì thế?

A Bích giục:

- Chị cứ lại đây rồi em nói cho nghe.

A Châu bỏ chiếc giầm, đi đến cuối thuyền ngồi xuống. A Bích ôm lấy vai nàng, ghé tai mỉm cười nói nhỏ:

- Hai chị em mình làm cách nào cho khỏi mắc cỡ đây.

A Châu cười hỏi:

- Chuyện gì vậy?

A Bích nói:

- Nói nhỏ thôi. Đoàn công tử đã ngủ chưa?

A Châu đáp:

- Không biết nữa, ngươi sao không hỏi thử xem.

A Bích nói:

- Hỏi không được. A Châu tỉ tỉ, em… em… em muốn đi giải.

Hai người nói nhỏ như muỗi kêu nhưng Đoàn Dự nội công cực kỳ hùng hồn nên nghe rõ mồn một, nghe A Bích nói thế không dám động đậy, giả vờ ngáy nhè nhẹ để nàng khỏi thẹn. Chỉ nghe A Châu hạ giọng cười nói:

- Đoàn công tử ngủ rồi. Ngươi cứ việc đi cầu đi.

A Bích ngượng nghịu đáp:

- Em không dám đâu, lỡ đang đi nửa chừng Đoàn công tử tỉnh dậy thì biết làm thế nào?

A Châu nhịn không nổi cười rúc rích, vội vàng đưa tay bịt miệng nói nhỏ:

- Có gì mà ngượng? Ai chẳng phải đi ngoài, có gì lạ đâu.

A Bích cầm tay A Châu lắc lắc, năn nỉ:

- Chị ơi, nghĩ giùm em xem làm cách nào đây?

A Châu đáp:

- Để ta che cho ngươi đi cầu, nếu như Đoàn công tử tỉnh dậy cũng không nhìn thấy được.

A Bích nói:

- Thế nhưng có tiếng động, nghe rơi xuống nước, em… em…

A Châu cười đáp:

- Thế thì làm cách nào được bây giờ? Ngươi cứ đi cầu đi, Đoàn công tử không nghe thấy đâu.

A Bích nói:

- Không được đâu, có người ở bên cạnh, em đi không được.

A Châu đáp:

- Không đi được thì càng tốt.

A Bích bí quá dường như muốn khóc, chỉ rền rĩ:

- Làm răng bây chừ? Làm răng bây chừ?

A Châu lại cười khúc khích nói:

- Cũng tại ngươi hết, ngươi không nói ra, ta cũng quên khuấy đi, bây giờ ngươi nói tới nói lui, làm ta cũng mắc đi cầu nữa. Thôi đành tới phủ nhà mợ Vương chỉ cách chừng nửa con chín, mình chèo tới đó đi ngoài luôn cũng được.

A Bích nói:

- Mợ Vương không cho chúng mình héo lánh đến, bà ấy dữ như chằng, không chừng vừa gặp đã cho mỗi đứa mấy cái tát tai.

A Châu đáp:

- Có gì đâu mà sợ. Mợ Vương với lão thái thái đều hay ngầy nhưng bà lão nay mất rồi. Ta với ngươi bất quá chỉ là kẻ ăn người ở, mình có làm chi mô mà bạt tai mình? Mình len lén lên bờ, đi xong lại xuống thuyền về nhà, mợ ấy làm sao biết được?

A Bích đáp:

- Vậy cũng được.

Nàng hơi trầm ngâm bỗng nói:

- Hay mình kêu Đoàn công tử lên bờ đi ngoài luôn, nếu không… nếu không anh ta tỉnh dậy cười mình thì thẹn chết.

A Châu cười khẩy nói:

- Sao ngươi chăm sóc anh chàng ta quá vậy? Không sợ công tử biết công tử ghen hay sao?

A Bích thở dài nói:

- Những chuyện nhỏ nhặt công tử đâu có để tâm đến làm chi. Mình chỉ là hai con tiểu a đầu, công tử có bao giờ nghĩ tới.

A Châu nói:

- Nhưng ta cứ nghĩ đến thì sao? A Bích muội tử, ngươi tối ngày sáng đêm nghĩ đến công tử, việc gì phải dấu.

A Bích thở hắt ra, không trả lời. A Châu vỗ nhẹ lên vai nàng, nói nhỏ:

- Ngươi vừa mắc đi ngoài lại vừa nhớ đến công tử, hai chuyện nẹo lại làm một, thật tức cười quá hỉ?

A Bích cũng cười khúc khích nói:

- Chị chỉ nói rỡn, chẳng đâu vào với đâu.

A Châu quay trở lại đầu thuyền cầm mái chèo bơi tiếp. Hai cô gái bơi một hồi thì trời bắt đầu hửng sáng. Đoàn Dự nội công thâm hậu, huyệt đạo không bị đóng lâu. Trước đây cứ độ vài giờ Cưu Ma Trí lại điểm thêm mấy cái cho nên đến lúc này chàng cảm thấy nội tức bắt đầu thông các huyệt bị điểm từ từ mở ra. Chàng vươn vai ngồi dậy nói:

- Ngủ được một giấc dài còn hai vị tỉ tỉ thật là mệt nhọc. Có một việc không tiện nói, xin hai vị đừng trách, ta… ta muốn đi ngoài.

Chàng nghĩ thầm mình tự ý nói ra cho hai cô gái khỏi ngượng ngập. A Châu, A Bích hai người cùng bật cười. A Châu nói:

- Cũng chẳng còn xa, chúng ta sẽ đến một người nhà họ Vương, lúc đó công tử lên bờ đi giải.

Đoàn Dự đáp:

- Thế thì tiện quá.

A Châu bỗng dưng nghiêm mặt nói:

- Có điều Vương thái thái tính tình rất là khó chịu, không cho đàn ông lạ lên nhà. Công tử lên bờ rồi lập tức quay trở lại thuyền ngay, chúng tôi ở lại đây cho khỏi phiền phức.

Đoàn Dự đáp:

- Được rồi, tôi đã hiểu.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thien-long-bat-bo/chuong-73/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận