Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 411: Nói lời không giữ lời (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: Black
Tại Vô Thủy Sa Mạc mênh mông, một cột sa thạch trụ thật lớn dựng đứng kéo dài về phía bầu trời giống như muôn vàn ngọn núi cao trùng điệp hiểm trở. Đứng trên đỉnh sa thạch trụ, có thể mơ hồ nhìn thấy Hậu Thổ Thành phía xa xa. Độ cao như vậy, hình dạng quỷ dị như vậy, không phải lực lượng thiên nhiên có thể tạo lên, mà là Luyện Lực Sĩ tạo lên.
Lạc Dương sau thời gian dài đã tỉnh dậy, bỗng chốc mở mắt liền thấy một người béo như lợn, hình dạng lại càng giống lợn.
Trên thế giới này chỉ có một nhân vật như vậy được tôn vinh, đó chính là tông chủ Tử Đảo Mật Nhân Xã, Trư Hoàng. Một vương giả đến từ thế giới sát thủ. Giờ khắc này, hắn trừng mắt đôi mắt to tròn bình tĩnh nhìn về phía Lạc Dương.
- Ngươi...Ngươi là ai?
Kinh ngạc sửng sốt một chút, Lạc Dương bừng tĩnh trở lại. Hắn nhớ rất rõ ràng, hắn mang theo hơn mười thị vệ tinh nhuệ từ Hổ Uy Bảo, chuẩn bị chạy trốn qua Vô Thủy Sa Mạc quay vòng về Anh Thạch Thành, kết quả gặp phải hồ ly tinh, vì vậy giao thủ. Lại không ngờ, lúc này mở mắt, không ngờ là một nhân trư đứng bên cạnh hắn, đâu phải hồ ly tinh xinh đẹp kia?
- Ta là ai? Hỏi rất có trình độ.
Trư Hoàng cười nói:
- Ngươi có thể coi ta là người cứu tính mệnh ngươi.
- Hóa ra ngươi đã cứu ta.
Lạc Dương hồi tưởng vài hình tượng then chốt nhất, hắn liền nhớ rõ lúc đó hắn bị hồ ly tinh mê hoặc và đang chiến đấu cùng một số Huyễn Hồ phân thân.
- Ôi, ngay cả một câu tạ ơn đơn giản ngươi cũng không có, xem như Lạc Dương công tử ngươi báo đáp ân cứu mạng sao?
Trên mặt Trư Hoàng vẫn lộ rõ dáng vẻ tươi cười như trước.
- Đương nhiên không phải, Lạc Dương ta thích nhất kết giao với tiền bối sở hữu lực lượng tu vi cao cường, ngươi cứu mạng ta, ta tự nhiên không bạc đãi ngươi, tiền tài mỹ nữ ta đều cho ngươi, chỉ có điều, chờ ta trở lại Anh Thạch Thành mới có thể cho ngươi à.
Lạc Dương hào sảng nói. Thu phục nhân tâm, tự nhiên hắn có phong các của chính hắn, chẳng qua lần này hắn chỉ là ngồi bấm bàn tính mà thôi.
- Ha ha ha...
- Tiền bối cười cái gì? Ta đường đường là thiếu gia của quân đoàn trưởng quân đoàn Hổ Chấn Thiên, ta nói chuyện tuyệt đối chắc chắn, chỉ cần ngươi mang ta an toàn tới giải đất Anh Thạch Thành, muốn gì ta đều cho ngươi, nếu như ngươi có thể giết chết Phó Thư Bảo, vậy là ngươi có thể lập đại công, tiền bối sở hữu thân thủ như vậy, hơn nữa lại có công lao, cha ta nhất định sẽ trọng dụng ngươi, tùy ý cho ngươi ngồi vào vị trí đại tướng quân thống lĩnh vạn quân, thậm chí rất có thể ngồi vào vị trí phó quân đoàn trưởng.
Lạc Dương hầu như bán đại hạ giá chức quan, tung ra từng chức từng chức để Trư Hoàng gặm nhấm.
Trư Hoàng thở dài, chậm rãi nói:
- Lão tử nghĩ ngươi là một nhân vật, lại không ngờ ngươi là loại ma cà bông, mở miệng là cha ngươi, ngậm miệng là cha ngươi, cuộc đời lão tử hận nhất loại người dựa vào cha hắn có chút quyền lực, tựa như diễu võ dương oai! Cha ngươi là quân đoàn trưởng quân đoàn uy phong rất uy phong sao? Xách giày cho lão tử cũng không xứng, chỉ cần tâm tình lão tử mất hứng, thoáng mở miệng, đầu hắn sẽ lìa khỏi cổ!
- Tiền bối, tuy rằng ngươi là ân nhân cứu mạng ta, nhưng ngươi nói lời này, ta không thích nghe.
Lạc Dương có chút phẫn nộ, cuộc đời này hắn coi trọng nhất là một phần quyền lực trong tay cha hắn, bây giờ có người nói đó là quyền lực rắm chó, không đáng một xu, hắn đâu có thể chịu đựng được.
- Ngươi mất hứng?
- Tiền bối tuy là ân nhân cứu mạng ta, nhưng tại lập trường đại ơn đại nghĩa ta khẳng định không thích nghe như vậy.
- Mẹ kiếp, còn có lập trường đại ơn đại nghĩa?
Những lời này vừa ra khỏi miệng, Trư Hoàng liền phất tay giáng xuống một cái bạt tai.
Lạc Dương rõ ràng thấy một cái bạt tai giáng xuống, theo bản năng muốn tránh né, nhưng ngay khi Trư Hoàng xuất thủ, toàn thân hắn giống như bị xích sắt trói buộc, không thể cử động. Đạo âm hưởng giòn tan vang lên, ngay cả một chút phản ứng vùng vãy đều không có, trên mặt Lạc Dương liền hiện lên một bàn tay ửng đỏ, máu loảng từ khóe miệng chảy ra, nơi nào đó trên mặt còn có hai chiếc răng cửa!
Vậy đã là Trư Hoàng hạ thủ lưu tình, nếu không, cái tát này có thể khiến đầu Lạc Dương biến thành hồ loãng.
Bị tát trúng một cái, Lạc Dương kinh sợ vô cùng, nhưng ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Hắn vô cùng rõ ràng, nhân trư mập mạp trước mắt có thực lực đạt tới trình độ kinh người, nếu muốn giết hắn, quả thực dễ như trở bàn tay. Hơn nữa với bản tính vui buồn thất thường của hắn, khả năng hắn bị giết có thể tùy thời phát sinh!
- Khà khà, ta thích nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của ngươi.
Trư Hoàng tựa hồ rất thỏa mãn đối với công dụng của cái tát chính mình mang tới.
Lạc Dương ói ra một ngụm máu, hai gò má sưng vù, không dám hé miệng lên tiếng, chỉ cúi thấp đầu, suy nghĩ làm sao thoát thân.
- Ngươi đã trở nên thông mình, ta không muốn nhiều lời với ngươi, cha ngươi chính là Thanh Dật Vương, nắm trong tay quân đoàn uy vũ, ta muốn ngươi nói toàn bộ chuyện này với Thanh Dật Vương, hơn nữa, ta muốn ngươi nói toàn bộ quân đội, tướng lĩnh Thanh Dật Vương thống lĩnh cho ta biết, nếu không, ta tiếp tục xuất thủ, ngươi nhất định phải chết.
- Tiền bố rốt cuộc là ai?
Trong lòng Lạc Dương cảnh giác, ngẩng đầu nhìn lên.
- Ta?
Trư Hoàng cười nói:
- Ngươi thực sự muốn biết?
- Đương nhiên, yêu cầu của tiền bối không phải ân nhân cứu mạng của ta có thể đòi hỏi, vả lại ngươi cũng không thành tâm cứu mạng ta? Mà ngươi nhằm vào thân phận và bí mật ta biết, ngươi phải biết rằng ngươi đang đối đầu với Thanh Dật Vương.
Lạc Dương lại dựa vào Thanh Dật Vương làm chỗ dựa vững chắc.
- Được rồi, ta nói ngươi biết, ta chính là tông chủ Tử Đảo Mật Nhân Xã, cái này ngươi thỏa mãn chưa?
Trư Hoàng vừa cười vừa nói.
Chỉ một câu nói hời hợt mà thôi, đã khiến trên trán Lạc Dương toát lên một tảng lớn mồ hôi lạnh: xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Ngươi... Ngươi chính là Trư Hoàng!
Trư Hoàng gật đầu:
- Kiến thức của tiểu tử ngươi rất rộng rãi, vậy được rồi, xem ra ta lần này cần phá giới một lần, chỉ cần ngươi nói rõ cho ta biết điều ta muốn biết, ta có thể để ngươi rời đi, nếu như ngươi không thành thực, dùng lời lẽ giả dối lừa gạt ta, tin rằng ngươi đã biết thủ đoạn của ta, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.
- Ta...
Nhãn thần Lạc Dương lóe lên tia bất định. Hắn biết Trư Hoàng có một quy tắc, đó chính là ngươi biết tên hắn đều trở thành một loại ngươi, đó chính là người chết. Bây giờ, Trư Hoàng tuy nói chỉ cần Lạc Dương nói cho hắn những gì hắn muốn biết, hắn liền phá lệ một lần, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy khó tin.
- Xem ra ngươi phải kiểm chứng thủ đoạn của ta một chút.
Trư Hoàng vung tay hời hợt xuất một chiêu, trong nháy mắt, một sa châm nhỏ bé yếu ớt cắm trên đùi Lạc Dương.
- Àaaa...
Tiếng hét thảm thiết vang lên, máu tươi từ trên đùi Lạc Dương chảy thành dòng. Sa châm được hình thành vốn không mềm dẻo như châm sắt, thoáng chốc liền cắm vào huyết nhục của hắn. Không chỉ như vậy, Trư Hoàng còn duy trì cây châm ở nhiệt độ rất cao, khiến hắn giờ khắc này, giống như bị trăm nghìn cây châm nóng đỏ không ngừng thiêu đốt huyết nhục. Hắn chịu thống khổ gòm có cây châm nhọn xuyên thấu, lại có nhiệt độ nướng thịt, thật khó có thể chịu đựng được.
- Cái này xem như là nhẹ nhất, chờ chút, ta sẽ để sa châm đâm vào mặt ngươi, cắm vào hai mắt ngươi, muốn xem khi đó sẽ là loại tư vị dạng gì.
- Ta nói...
Tâm tư Lạc Dương hoàn toàn suy sụp.