“Mạnh Thiếu chủ, xử trí nó như thế nào?” Một gã hộ vệ tiến lên hỏi thăm, dù sao thì đó vẫn là đứa bé, cũng không thể thật sự đem nó giết chết đi?
Da thịt trên mặt Mạnh Lạc Thu không ngừng co quắp, thần sắc âm lãnh ngó chừng Vân Tiểu Mặc, lạnh lùng nói: “Trước tiên đem nó giam lại cho ta!”
“Dạ, Mạnh Thiếu chủ!” Bọn hộ vệ tuân lệnh, đem Tiểu Mặc trói lại.
Tiểu Mặc không giãy dụa, tiếp tục nhấp nháy đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt, hướng đám người mà khóc nỉ non: “Các bá bá thúc thúc tốt bụng, xin giúp ta đi phủ tướng quân truyền tin, Tiểu Mặc đã bị người xấu bắt đi rồi. Người báo tin, phủ tướng quân sẽ cho tiền thưởng . . . . . .”
Thì ra là tiểu thiếu gia của phủ tướng quân!
Lần này Tụ Bảo đường đã gặp phiền toái rồi, người nào không đi chọc, thế nhưng lại chọc phải tiểu thiếu gia phủ tướ ng quân?
Bất quá nghĩ lại, phía sau Tụ Bảo đường lại là Mạnh gia một trong thập đại gia tộc, bàn về thế lực so với phủ tướng quân, có thể nói mạnh hơn nhiều.
Đến tột cùng là ai thắng ai, luận bàn về chuyện này còn khó hơn.
Hộ vệ xin chỉ thị: “Mạnh Thiếu chủ, nó là người của phủ tướng quân, làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Phủ tướng quân thì làm sao? Người phủ tướng quân có thể tùy tiện tới Tụ Bảo đường ta quấy rối sao?” Mạnh Lạc Thu không để phủ tướng quân vào trong mắt, nghĩ hắn đường đường là đại thiếu gia của Mạnh gia, một trong thập đại gia tộc, ngay cả hoàng đế Nam Hi quốc thấy hắn, cũng phải nể hắn ba phần, phủ tướng quân là cái gì kia chứ?
“Mang đi! Cẩn thận trông coi kỹ nó cho ta!”
Chung quanh tiếng nghị luận liên tiếp, Mạnh Lạc Thu lạnh lùng vượt qua hướng đám người nhìn một cái, nói: “Nếu như các ngươi muốn đi báo tin, thuận tiện nói giúp ta một câu, phủ tướng quân muốn chuộc người, mang mười triệu lượng vàng để đổi!” Nói xong, hắn hung hăng phất tay áo, bực tức rời khỏi hiện trường.
Mười triệu lượng vàng?
Sợ rằng đem cả phủ tướng quân cùng mọi người làm trong đó bán, cũng không được mười triệu lượng vàng đi? Cái này không phải là làm khó phủ tướng quân sao?
Đám khách nhân đều mang vẻ mặt xem kịch vui, có ít người đã kiềm nén không được, đi phủ tướng quân báo tin trước, có thể nhận được tiền thưởng, ai không muốn?
Thời điểm người phủ tướng quân nhận được tin báo, thì ở Hàn Viên, Vân Khê cũng nhận được tin tức kia.
“Tụ Bảo đường?” Vân Khê mâu quang lóe lên, ánh mắt trong sáng hiện lên tia thị huyết, khóe miệng cong lên, tựa tiếu phi tiếu, “Rất tốt! Dám giam giữ con ta, ta nổ Tụ Bảo đường của ngươi!”
Long Thiên Tuyệt đứng ở bên người của nàng, thấy nàng ánh mắt thị huyết cùng thần sắc âm lãnh, tròng mắt đen trong cũng hiện lên tia sáng kỳ dị. Nữ nhân này nếu khởi xướng ngoan độc, thật đúng là không phải người bình thường có thể gánh vác được , bất quá tính tình như vậy. . . . . . Hắn thích! (VK: ngươi thích cái rắm á!!!)
“Chuyện này giao cho ta, ta nhất định sẽ làm cho tụ Bảo đường chịu thật nhiều trả giá nghiêm trọng!” Chỉ là một Tụ Bảo đường, hắn còn không để vào trong mắt! Huống chi, Tiểu Mặc là con trai ruột của hắn. Dám đả thương nhi tử của Long Thiên Tuyệt hắn, quả thực là chê đời quá dài rồi!
Nhưng lần này hắn bí mật đi tới Nam Hi quốc, không tiện công khai bại lộ thân phận của hắn, chuyện này. . . . . . Hắn còn phải hảo hảo mà trù tính một phen, vừa phải thuận lợi cứu người, lại có thể che dấu tốt thân phận, vả lại còn phải dạy dỗ Tụ Bảo đường một phen!
“Không cần! Đã có tin tức của Tiểu Mặc, ta cũng nên rời đi. Chúng ta từ nay về sau, nước giếng không phạm nước sông!” Vân Khê đứng dậy, đáy mắt hiện lên tia sáng trong trẻo lạnh lùng, nếu đối phương yêu cầu lấy mười triệu lượng vàng chuộc người, như vậy Tiểu Mặc tạm thời sẽ không có nguy hiểm, nàng có thể có thời gian một buổi để an bài chuyện cứu người.
Không muốn cùng hắn có bất kỳ gút mắt nào nữa, Vân Khê xoay người rời đi, mang đi một mảnh quang hoa trong trẻo lạnh lùng, chỉ còn lại bóng lưng lãnh khốc.
Giọng nói của Long Thiên Tuyệt không nhanh không chậm vang lên, lúc bóng lưng màu trắng sắp biến mất ở trong bóng tối , hắn đột nhiên mở miệng nói: “Sáu năm trước nàng. . . . . .”
Vân Khê ngừng cước bộ, tất cả vẻ mặt đều chìm trong bóng tối.
“Nàng của sáu năm trước, cùng nàng bây giờ. . . . . . Rất không giống nhau!” giọng của hắn trầm thấp nhưng ám muội.
Vân Khê ẩn ở trong bóng tối nhưng vẫn đứng yên bất động, bóng lưng chìm trong một đám mây sương mù.
Giây lát, tiếng nói trầm thấp dễ nghe của hắn tiếp tục vang lên: “Đêm hôm đó, miệng nàng nói ‘Vương gia ’, là Tĩnh Vương Nam Cung Dực sao?”
Bóng lưng rõ ràng cứng đờ, trong đầu Vân Khê từ từ hồi tưởng lại một hình ảnh mông lung, đáy lòng nàng lộp bộp rơi xuống, đồng tử đen láy đột nhiên hơi co lại, Vân Khê kia đối với Nam Cung Dực lưu luyến si mê như thế, chẳng lẽ…..
“Nàng cũng đã biết, đêm hôm đó thân thể của ta bị thương nặng, không cách nào hành động, cũng không thể nói. Nàng. . . . . . Thiếu chút nữa lấy mạng của ta!” giọng nói của hắn trầm thấp ám muội, mang theo vài phần tư vị hài hước.
Ánh mắt một trận mông lung, một màn sương mù thật mỏng bịt kín tròng mắt Vân Khê, đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, theo như hắn nói, sẽ không phải là. . . . . . Nàng không dám nghĩ!
“Xác thực mà nói, đêm hôm đó, là nàng. . . . . . cường bạo ta!” Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, thật giống như đang kể một chuyện rất bình thường, nhưng ngữ khí kinh người, hoàn toàn làm cho mỗ nữ kia như bị sét đánh.
“Bịch!”
Kiếm trong tay Băng hộ pháp rơi xuống, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng binh khí rơi xuống đất, thức tỉnh đêm khuya yên tĩnh.
Lồng ngực Vân Khê một trận nhiệt huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa phun ra một búng máu .
Nam nhân này. . . . . . Có chủ tâm muốn sét đánh chết nàng sao?
Nàng không biết ,vẫn còn một câu nói kinh người đang chờ nàng.
“Cho nên, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.”
Đây mới là mục đích của hắn sao? !
Vân Khê sắc mặt đều co quắp, cuộc đời này nàng gặp vô số người vô sỉ, nhưng vô sỉ đến làm cho người ta không chối cãi được giống như hắn vậy, chính là lần đầu tiên gặp. Không nói đến lời của hắn có phải là sự thật hay không, mặc dù thật là như thế, hắn cũng không cần đem loại sự tình này ra nói đi? Một người đàn ông bị cường bạo, hắn chẳng những không thấy sỉ nhục, còn có chút đắc ý đem việc này ra nói, dùng cái này hướng nàng yêu cầu, nàng thật sự đã thua cái vô sỉ lại còn không có chối cãi này.
“Chẳng lẽ ngươi cũng không có định lực sao?” Nàng lạnh lùng cắn răng, làm chuyện như vậy, không phải là ngươi tình ta nguyện đấy sao? Nếu hắn không muốn, cũng có thể đẩy Vân Khê ra. . . . . . Được rồi, cho dù hắn không có khí lực, vậy hắn cũng có thể chịu đựng a!
Long Thiên Tuyệt thanh âm có chút vô tội từ phía sau truyền tới: “Ta là nam nhân bình thường, hơn nữa. . . . . . ta chính là ở phía dưới cơ.”
Gương mặt mĩ miều nháy mắt phát hồng, trong bóng tối, thân ảnh của ai đó bị xốc xếch ở trong gió.
Vân Khê hết chỗ nói rồi, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Nam nhân chết tiệt, bị đè ở phía dưới rất vinh quang sao? Không thấy được thuộc hạ của ngươi đang ở đây sao? Chẳng lẽ chuyện như vậy nói ra, một chút cũng không ảnh hưởng đến uy nghiêm của ngươi với thuộc hạ sao?
Môi anh đào khẽ hé, đóng mở nhiều lần, nhưng một chữ cũng nói không ra, người nam nhân này làm cho nàng hoàn toàn hết chỗ nói rồi!
Băng hộ pháp trực tiếp bị hóa đá, biến thành một pho tượng.
Long Thiên Tuyệt lại giống như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng xốc xếch trong bóng tối, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười giảo hoạt, trong tròng mắt đen thâm thúy phóng ra những tia sáng khác thường.
Gặp phản ứng của nàng giờ phút này, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ, mặc dù chuyện này nói ra thật sự hủy hoại tôn nghiêm một đời Tà tôn của hắn, bất quá có thể thấy phản ứng thất thường của nàng như thế , tôn nghiêm vân vân, cũng không vấn đề gì.
Quan trọng là …, hắn muốn nàng chịu trách nhiệm với hắn, hơn nữa lại còn vô cùng mong đợi.