Đội ngũ phía trước bỗng nhiên dừng lại, Đông Phương Vân Tường ưu nhã ngước mắt lên, tầm nhìn chuyển hướng sang phía bên cạnh xe ngựa: “Vinh bá, đi phía trước xem một chút, đã xảy ra chuyện gì. . . . . .”
“Dạ, công tử.”
Khi Vinh bá đi tới đội ngũ phía trước, thì phát hiện có một đám sơn tặc đang chặn cướp một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa là hai nam tử bộ dạng thư sinh, nhưng người sáng suốt nhìn một cái là có thể phát hiện các nàng cũng không phải là nam tử, mà là hai nử tử giả nam trang.
“Các ngươi thật to gan! Có biết công. . . . . . Công tử nhà ta là ai không? Ngài ấy là hoàng tử Tây Mộ quốc được hoàng thượng thương yêu nhất, thân phận vô cùng tôn quý, nếu các ngươi dám động đến một sợi lông của ngài ấy, hoàng thượng ta sẽ tru di cửu tộc các ngươi!” Một nữ tử trong đó vươn cánh tay che ở trước mặt chủ nhân.
“Hoàng tử? Cô ta nếu là ‘hoàng tử ’, ta đây chính là Ngọc Hoàng đại đế! Ha ha ha. . . . . .”
“Lão Đại, không cần dài dòng với chúng! Hai người này vừa nhìn là biết hai nữ tử, còn dám vô sỉ khoác lác ở chỗ này giả mạo hoàng thân quốc thích, cho rằng các ông sẽ thật sự bị hù dọa sao?”
Sơn tặc từ từ tiến tới gần, tỳ nữ kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không có lùi bước, dũng cảm chắn trước mặt chủ nhân. So với tỳ nữ đang hoảng sợ, thì chủ nhân của nàng lại không có sợ, ngược lại còn vênh mặt hất cằm sai khiến, hung ác nhìn chằm chằm sơn tặc mà lớn tiếng mắng.
“Các ngươi đừng tới đây, nếu không ta sẽ bảo phụ hoàng tru di cửu tộc các ngươi!”
Một màn thật cẩu huyết!
Vân Khê lắc đầu, thật không có nổi một chút hứng thú nào, sống chết của bọn họ có quan hệ gì tới nàng đâu?
Cũng không biết là nàng đụng phải vận cứt chó gì, chẳng qua chỉ lắc đầu một cái thôi, lại làm cho Tây Môn Huyền Sương kia vừa vặn tóm được, không có lý do liền rước lấy một cái trừng mắt hung ác, thật giống như nàng đã phạm vào tội ác tày trời gì đó.
Tây Môn Huyền Sương tặng cho nàng một cái trừng mắt ác độc xong, tầm mắt dời đi, ngừng ở trên người Long Thiên Thần ngồi phía sau nàng, ánh mắt kia quả thực tựa như ảo thuật, lập tức trở nên tỏa sáng lấp lánh.
Vân Khê im lặng nhíu mày lại, chẳng lẽ đây chính là lòng ghen tỵ của nữ nhân gây hoạ?
“Này, các ngươi nghe cho kỹ, người nào cứu ta, ta sẽ có trọng thưởng!”
Quả nhiên là sản phẩm của hoàng gia, đều không phải “Vật phàm” !
Ngay cả nhờ người cứu nàng ta cũng mang giọng điệu bố thí, hiện tại nếu ai xông ra cứu nàng, thì sẽ bị xem thường, giống như phải mang danh ‘tiện nhân’.
Long Thiên Thần khinh thường hừ lạnh một tiếng, nếu nàng ta không nói những lời này, dựa vào tích cách thích lo chuyện bao đồng, và hay bênh vực kẻ yếu của hắn, thì sẽ ra tay tương trợ mà không có chút nào suy nghĩ. Bất quá, hắn dù ham chơi, cũng không thích bị xem thường.
Vân Khê nghe được từ đỉnh đầu phía trên truyền đến tiếng hừ lạnh, không khỏi hiểu ý cười một tiếng, nếu hắn thật ra tay cứu người, từ nay về sau nàng nhất định sẽ cùng hắn vạch rõ giới hạn, nàng không làm bạn cùng người bị coi thường!
Tây Môn Huyền Sương thấy không có ai để ý tới mình, bệnh công chúa lập tức phát tác, ngẩng cao đỉnh đầu, khiển trách nói: “Lớn mật! Bản công chúa cho các ngươi cơ hội, các ngươi lại dám không phục tùng? Tất cả các ngươi đều đáng chết, thấy chết mà không cứu, bản công chúa muốn chém đầu hết tất cả các ngươi, tru di cửu tộc các ngươi!”
Vân Khê móc móc lỗ tai, giọng nói này thật là đủ chói tai, nàng làm như không có chuyện gì hướng phía sau vẫy vẫy tay bọn thuộc hạ: “Đi thôi, tiếp tục lên đường!”
Tây Môn Huyền Sương trừng lớn tròng mắt, không thể tin vào tai và mắt mình . Nữ nhân này cứ phất tay mà đi như vậy. . . . . .
Bọn sơn tặc Hắc Phong trại học bộ dạng của lão đại, ngoáy ngoáy lỗ tai, nghênh ngang mà bước thẳng đi. Đừng nói lão đại, ngay cả bọn họ cũng phiền vì công chúa chó má này, nếu nàng ta đã nghênh ngang như vậy, thì nhất định có biện pháp thoát thân, sống chết của nàng cùng bọn họ có quan hệ gì đâu?
Sắc mặt Vinh bá cũng có chút ngượng ngùng, tính tình cô công chúa này thật đúng là không phải người bình thường có thể chịu đựng được , chẳng qua nghĩ lại, đối phương dù sao cũng là công chúa Tây Mộ quốc, ở khu vực Đông Lăng quốc xảy ra chuyện, nếu truy cứu tới, ắt hẳn sẽ liên lụy đến công tử nhà mình . . . . . . Hắn khẽ cau mày, quay đầu nhìn về bóng lưng rời đi của Vân Khê, dưới tay của nàng cũng là sơn tặc, lấy sơn tặc đối phó với sơn tặc là thích hợp nhất. Hơn nữa sơn tặc người đông thế mạnh, nếu xuất động hộ vệ công tử cứu người, ngộ nhỡ có tình huống gì đột nhiên xảy ra, người nào tới bảo vệ công tử?
Trong lòng hắn âm thầm tính toán, sau đó đi lên mấy bước đuổi theo Vân Khê: “Vân nương tử, đám sơn tặc này thực ghê tởm, Ngay cả hai người nữ tử nhu nhược cũng không bỏ qua cho, không bằng chúng ta hôm nay trừng trị bọn hắn, vì dân trừ hại!”
Thanh âm trong lời của hắn chưa dứt, tất cả sơn tặc Hắc Phong trại đồng loạt đem ánh mắt sáng hơn cả bóng đèn quét về phía hắn, ánh mắt rất là không tốt. Hắn chỉ dùng một gậy tre đã quật ngã toàn bộ người trên một con thuyền, bọn họ còn có thể cho sắc mặt tốt sao?
Tây Môn Huyền Sương nghe vậy, nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ, hừ hừ nói: “Coi như ngươi thức thời! Nếu như ngươi cứu bản công chúa, bản công chúa nhất định trọng thưởng!”
Vinh bá đáy ở lòng trực tiếp than thở, hắn thật là bị coi thường a!
“Vinh bá, ngươi rất muốn lãnh thưởng sao? Vậy các ngươi tự mình động thủ cứu người đi.” Giọng nói của Vân Khê rất nhạt nhưng lại làm cho đáy lòng Vinh bá sinh ra rét lạnh nhè nhẹ, hắn cũng không biết từ khoảnh khắc đó, hắn đã bị Vân Khê liệt vào sổ đen những người không thường lui tới của nàng.
“Chúng ta đi!”
Mắt thấy đoàn người Vân Khê sẽ phải rời đi, Vinh bá thở dài một hơi, quyết định cố gắng lần cuối.
“Vân nương tử, đám sơn tặc kia không chuyện ác nào không dám làm, nếu chúng ta buông tay mặc kệ, vậy hai nữ tử này chẳng phải thật sự là chịu người ta làm nhục sao?”
Tiếng chê cười của Vân Khê vang lên, đáy lòng lần nữa cho Vinh bá đánh một cái dấu chéo (X).
“Sơn tặc thì thế nào? Sơn tặc cũng là một nghề nghiệp chính đáng, so với những người không làm mà hưởng, không có gì làm thì suốt ngày dựa vào tổ tông che chở vẫn tốt hơn nhiều.”
Lời của nàng nói ra, đám sơn tặc đều như thấy được tri kỷ, hoàn toàn nói ra lời nói từ đáy lòng bọn họ.
Lý Lộc kích động tán thành: “Vân nương tử nói lời này rất đúng! Nếu không phải vì cuộc sống bức bách, ai nguyện ý sống một cuộc sống ngày ngày dùng lưỡi đao liếm máu? Những người này là đồng hành (cùng nghề)của chúng ta, đồng hành với nhau thì chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, sẽ không có đạo lý phải chém giết lẫn nhau.”
Thủ lĩnh đám sơn tặc chặn cướp Tây Môn Huyền Sương cũng theo đó cất giọng nói: “Vị mỹ nhân này, lời của ngươi rất đúng khẩu vị của Lão Tử! Lão Tử hôm nay liền phát thiện tâm, tha cho đoàn người các ngươi đi qua.”
Vân Khê cúi đầu nở nụ cười, lắc đầu nói: “Ngươi nói sai rồi, không phải là ngươi thả chúng ta đi qua, mà là chúng ta không muốn xen vào, tha cho các ngươi một mạng .