Khó bề phân biệt
- Thượng đế ơi, chẳng lẽ đúng ngươi là khỉ phát triển biến hóa được sao?
Thấy Diệp Thiên nhanh chóng leo lên cây, khoảng cách giữa hắn với máy bay chỉ có khoảng 20m, 3 người đều há mồm trợn mắt.
Nhưng có vài giây đồng hồ ngắn ngủi, vừa rồi Diệp Thiên mới còn ở dưới tán cây dĩ nhiên là cây đại thụ cũng cao 20m, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí Mikhail còn quên mất cả quay họng súng nhắm bắn vào Diệp Thiên.
- Mikhail, mau, mau xử lý hắn đi!
Không biết vì sao, người lái máy bay Korff lại cảm giác được tim đập rất nhanh, đã hơn một lần ông ta trong lúc làm nhiệm vụ suýt nữa thì máy bay đâm vào núi, lúc đó cũng từng xuất hiện cảm giác như thế này làm cho ông ta không nhịn được quay sang chỗ bạn kêu rống lên.
- Korff, không phải cấp trên đã ra lệnh là phải bắt sống hắn sao?
Milikhail không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, nhưng theo bản năng vẫn cứ nhắm họng súng hướng lên ngọn cây.
- Mẹ kiếp, nói nhảm, mau làm cho hắn rụng!
Căn bản là Korff không có thời gian để giải thích vì y có tầm mắt tốt nhất, phát hiện có người đừng trên ngọn cây, trong tay lại đang cắt một vật gì đó.
- Yên tâm đi, ta sẽ cho hắn biết khỉ lợi hại thế nào thì cũng chỉ là khỉ mà thôi!
Trên mặt Mikhail lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, ngón trỏ tay phải đã đặt trên cò súng, y không kịp bóp cò thì một đoạn cành cây to bằng cánh tay một em bé, đột nhiên bắn từ ra từ trong tay Diệp Thiên, "đoàng" một tiếng cửa kính của máy bay trực thăng đã bị rụng nát.
Sau khi cửa kính của trực thăng bị vỡ, đoạn cành cây không dừng lại mà như một mũi tên nhọn liên tục đâm thẳng vào ngực Korff, đâm xuyên qua cả người y khiến y ngồi sững sờ trên ghế.
- Đoàng đoàng… đoàng đoàng!
Đúng lúc cành cây đâm vào cửa kính máy bay thì Mikhail cũng liên tục nổ súng, Korff đột nhiên chết khiến cho máy bay điên đảo, chuỗi đạn vừa bắn ra cũng không biết phi đến từ đâu.
Máy bay cách mặt đất cũng không cao lắm, lúc Korff chết máy bay cũng lao thẳng xuống mặt đất, cách quạt gãy làm đôi, một đầu rơi trên ngọn cây to.
- ầm…
Một tiếng nổ mạnh sau đó là một quả cầu lửa hiện lên trên núi, cái máy bay cũng biến thành một đống lửa hừng hực cháy lan cả sang cây rừng, binh lính từ bốn phương tám hướng chạy đến vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
- Hèn chi mà những người tu đạo thường tránh đến những nơi thâm sơn cùng cốc, ngoài nơi này ra thì thế tục đều thiếu linh khí, uy lực của vũ khí hiện đại không phải là người tu đạo không đối phó được, ta còn khinh thường nữa là đằng khác!
Cách trại huấn luyện khoảng 40km có một cái sơn động nhỏ, Diệp Thiên áo quần thì rách rưới, mặt thì cháy đen thịt dưới cách tay thì chảy máu, vết thương há ra như miệng cá vậy.
Bây giờ, súng lục, đạn đối với Diệp Thiên không còn có uy hiếp gì lớn nhưng uy lực của súng máy thì vẫn khiến cho hắn đau khổ, nếu không phải hắn nhanh nhạy thì có lẽ cánh tay hắn đã sớm bị đạn chặt đứt rồi.
Súng đạn còn có uy lực như thế nếu đổi lại là tên lửa hoặc đạn đạo thì e rằng đừng nói đến tu vi tới Tiên Thiên mà e rằng cao nhân Kim Đan cũng chỉ còn nước lui binh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng chỉ đoán, dù sao thì hắn cũng không biết sau khi tiến vào đến cảnh giới Kim Đan thì trạng thái đột cùng của cơ thể sẽ là như thế nào nhưng chỉ cần cơ thể vẫn là máu thịt thì tin chắc rằng không bị vũ khí hạng nặng đánh trúng.
Thò tay vào ba lô đeo trên người móc ra một cái bình sứ Diệp Thiên lấy đan dược của Cẩu Tâm Gia ra ăn, hắn dùng hết khí lực của bản thân đá đất lấp kín cửa động.
Sau khi làm xong, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, rồi khoanh chân ngồi trong hang động.
Trạng thái của hắn lúc này không tốt, không những thực khí bị tiêu hao gần hất mà cơ thể còn mệt mỏi gần như đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa, thậm chí ngay cả nguyên thần để quan sát xung quanh cũng không làm được. Đại chiến liên miên khiến cho hắn giống như là đèn đã cạn dầu vậy.
Ngồi xếp bằng thiền ở sâu trong động cả người Diệp Thiên giống như cây chết héo già vậy, không còn sức sống nhưng trong núi linh khí nhiều, lại cứ hướng đến núi này mà đến hội tụ, chen qua những khe hở của đá mà vào, tràn đến làn da của Diệp Thiên.
Hai cái âm dương đan điền đã vào trong cơ thể của Diệp Thiên nhanh chóng quay vòng lên, thực khí Ti Ti giống như hạt mưa xuân vậy làm dịu cơ thể Diệp Thiên khi nó đã gần như khô cạn hoàn toàn.
Khôi phục được một chút thực khí, vết thương trên cánh tay trái của Diệp Thiên mắt thường cũng có thể thấy miệng vết thương đang dần khép lại.
Trình độ tu vi của Diệp Thiên tới độ như vậy thì không riêng gì chỉ khu vực não bộ mới được tu luyện tinh lực mà ngay cả mỗi tế bào trong cơ thể cũng được tiến hóa hoàn mỹ, cho dù bọn hắn bị thương thì năng lực khôi phục lại thể lực so với người thường cũng nhanh hơn mấy chục lần thậm chí là vài trăm lần.
Lúc này suy nghĩ của Diệp Thiên hoàn toàn là viển vông, trong lòng hắn vây giờ không có giận giữ mà giữ vững lý trí tinh thần, một ngụm thực khí lưu chuyển trong người, cũng không hề có dấu hiệu hoạt động của sinh mạng sống.
Một tiếng chó sủa từ trong động mà Diệp Thiên ẩn vang lên, nhưng dù là người hay chó thì cũng đều đang ở trong chỗ bị đá vụn che lấp, khi hắn ra nhòm thì chỉ có một khe hở đủ để cho chuột chui vào chứ hoàn toàn không có khả năng là con người sinh sống.
Nhưng bọn hắn cũng không biết đối tượng mà mình đang truy bắt lại ở ngay gần mình chỉ trong gang tấc.
Thời gian thì không ngừng trôi qua, đảo mắt mất cả một ngày nhưng mấy vạn quân lùng bắt cũng không đem lại kết quả gì, người kia đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất tiếp tục cũng không còn cách nào mà tìm thấy tăm hơi đâu cả.
Nằm cách trại huấn luyện hắc quyền chừng 3km, chỗ đóng quân của Jini Si tuy điều kiện so với trại huấn luyện rất kém nhưng Jini Si cũng không muốn dời khỏi đó, riêng chỉ cảnh tượng ở đó thôi cũng đủ cho họ vài ngày ăn không ngon.
Một người ở trong ban tham mưu bước nhanh vào trại chỉ huy nói:
- Thượng tá, đã tìm thấy hộp đen, bên trong còn bản ghi chép, hình ảnh phát sinh!
- Nhanh, bỏ ra đi xem xem!
Jini Si nghe thấy vậy tinh thần bỗng trở lên hoạt bát, tổn thất mất một chiếc máy bay trực thăng Kremlin gọi điện thoại tới đã nhắn dùm ý là ông ta bất mãn.
- Này… người này làm sao mà đến được đây?
Thấy từ trên đầu máy bay có góc quay hình ảnh, tướng tá, chỉ huy trong bộ đều mở to hai mắt nhìn, bị thân cây đâm vào giống như bị một mũi tên nhọn đâm vào người vậy nên trong lòng mỗi người bọn họ đều phát sinh một cảm giác không được tự nhiên.
- Người phương Tây?
Jini Si chú ý đến khuôn mặt của người kia, camera quay rất rõ ràng, sống mũi người kia cao, mắt xanh được chiếu qua tấm hình nhưng không phải là gương mặt xuất hiện trong các cuộc chết chóc ở Moscow.
Thực ra là Diệp Thiên vẫn muốn tiếp tục trở thành bộ dạng của Rudolph, chẳng qua là trong cơ thể của hắn những vùng phụ cận gần như không còn đã muốn khống chế để gương mặt nhỏ lại nhưng lại bị biến thành hình dạng này cũng là bị miễn cưỡng.
Nhìn chằm chằm vào hình ảnh khoảng hơn 10 phút, Jini Si quay đầu lại nói:
- Đem bộ mặt của người này đi phân tích, rồi lập tức truyền cho tổng bộ trong phạm vi toàn Thế giới nhất định phải tìm ra người này!
Gương mặt này hoàn toàn xa lạ, chính Jini Si suy đoán trừ phi là người mù nếu không thì là người nào đi nữa cũng nhìn ra rằng Camera quay được người này tuyệt đối không phải là người Trung Quốc, chuyện này cũng trở lên khó bề mà phân biệt được.
- Thượng ta, đây có phải là Châu Âu hoặc Châu Mĩ cố ý châm ngòi hành động của chúng ta không?
Trong tràng phần lớn đều là những tướng lãnh cấp cao của Nga, hơn nữa tất cả lại đều đã có kinh nghiệm trải qua hai thời kì chiến tranh, bọn họ không hẹn mà cũng đều nghĩ đến điểm này, tuy rằng Soviet trước kia đã tan thành mấy khói nhưng lối suy nghĩ thì không thể dễ dàng thay đổi như vậy được,
- Tôi lập tức đến báo cáo với Tổng Thống, các ông cũng mau thúc giục quân đội, nơi đó một gang tấc đất đều phải cho tôi đào một lần, tôi cũng không tin hắn sẽ biến mất được!
Nếu như Pavlovsky đúng thật là chết ở tay người Phương Tây thì sau lưng đó nhất định là cất dấu một âm mưu lớn, nói không chừng đó lại là vạch trần mở màn Thế chiến thứ Ba.
Jini Si càng nghĩ càng thấy sợ liền vội vàng đi ra bộ chỉ huy, rồi đi về phía Tổng thống để báo cáo tình hình, đến nỗi không tìm được hung thủ thì đến giờ phút này cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.
- Hắn là ai vậy? ai mang hắn đến đây?
Dùng thời gian là 20 phút để suy đoán và phân tích báo cáo rõ ràng cho Tổng Thống, lúc ông ta tiếp tục quay lại Bộ chỉ huy thì phát hiện ra trong trướng có một người mặt khổng vô cùng xa lạ.
Người kia thấp bé, mặt mũi nhợt nhạt không còn sinh khí, mặc một chiếc áo bành tô của phương Tây đầy quân trang của Bộ chỉ huy.
- Thượng tá, vừa rồi ông đang gọi điện thoại, tôi xin giới thiệu một chút…
Vidocq đứng dậy nói:
- Anh ta tên là Kurt, là nguyên soái giới thiệu có thể giúp chúng ta tìm ra hung thủ.
- Người nước Anh?
Jini Si nghe thấy vậy liền nhíu mày, ông ta năm nay 43 tuổi nhưng thật ra đã có 32 năm làm tình báo ở Anh đối với chuyện này vô cùng quen thuộc nhưng cái tên Kurt thì chưa hề nghe qua.
- Vidocq tướng quân, đây là chuyện trong nội bộ của chúng ta, không cần người ngoài tham gia!
Ánh mắt nghiêm khắc của Jini Si nhìn về phía Vidocq, tin tức tử vong của tướng quân Pavlovsky cũng không được truyền ra thì sao có thể cho quốc gia khác tham dự vào chuyện này.
Vidocq lắc đầu nói:
- Đây là đích thân nguyên soái đã ra lệnh tôi chỉ biết phục tùng thôi.
Liên Bang Nga có duy nhất một vị nguyên soái, trong quân đội ông ta có uy lực cực kì cao, ông ta làm lá chắn, Vidocq hoàn toàn có thể không nể mặt Jini Si.