Băng đang tiến lại… nhỏ dừng chân khi thấy cảnh tượng trên giường, nơi nhỏ đã nằm suốt thời gian qua… Sững người vài giây… Khang như vẫn chìm trong cuộc yêu mãnh liệt nhưg thực chất vẫn để ý hành động của Băng… Và nhỏ.. không thể đứng trơ ra đấy mà xem tiếp được.. Nhỏ quay người, bước đến đặt khay đựng cốc nước bàn rồi… lại quay người hướng về fía cửa vào.
Cửa fòng Khang lại khép…
- Chẳng giống 1 suy đoán nào của em… cô ta.. hoàn toàn dửng dưng và bình thản quay đi..
Chấn Khang đã dừng mọi hành động từ lúc nào, cô gái với chiếc áo bị xé trần trụi trước mặt cậu cũg chẳg làm nỗi thèm khát trỗi dậy thêm nữa… Trong đầu Khang, giờ đang có nhữg suy nghĩ.. không cách nào giải thích.
Trên giường, Yến Chi kéo lại áo mình, hơi mỉm cười trên gươg mặt… đã tối sầm. Dù sao cũg là lần đầu tiên có kẻ dám đẩy nhỏ ra khi nhỏ là người bắt đầu…
…….. Băng đang đi một mik trên hành lang vắng lặng, bước chân thật chậm rãi..
Bỗng, 1 bàn tay bạo lực kéo mạnh nhỏ quay lại… Khang đang nhìn Băng, thở hổn hển vì mới chạy, vẻ như không gặp được nhỏ lúc này, Khang sẽ phát điên luôn.
- Tại sao em lại như thế? tại sao em có thể như thế???
Đáp lại Khang là ánh mắt khó hiểu..
- Em thật sự… thật sự không có cảm giác gì sao?? Không 1 chút cảm giác gì sao?? Nhìn thấy ta và người con gáí khác trên giường đó.. sao e có thể dửng dưng mà quay đi?? Sao em có thể làm thế… Em muốn làm ta phát điên lên phải không? Em đang thách thức sức chịu đựng của ta phải không??.. Vậy ta nói cho em biết.. ta thực sự đã chịu hết nổi rồi… Em làm ta muốn điên lên! Em làm ta chỉ muốn điên lên!!!!!!!
Băng từ từ đưa 1 tay gạt tay Khang ra khỏi mik…. NHỏ quay đầu… chậm rãi bứơc tiếp…
- Thực sự thì em… không coi ta ra j….. sao????
Chân Băng vẫn bước và 2 bàn tay Khang đã xiết chặt lại….
…………
Gần 2h sáng.. Chi đi trên hành lang khu giữa, định ra khỏi khu biệt thự.
- Dẫu chưa tìm ra được bí mật nào… nhưg mik vẫn thấy khu biệt thự cò nhiều điều thú vị lắm…
Chi sững lại, mắt để yên không chớp và miệng vẫn nói như 1 cái máy:
Chi cứ đứng ngây người.. và như hành động theo cảm tính, nhỏ rút di động, giơ lên và bấm nút chụp hình liên tục…
……..
Lâm Chấn Đông đang ngồi trước bàn làm việc đặt laptop. Ông vừa đáp chuyến bay cuối ngày về nước và lập tức về khu biệt thự của 3 cậu con trai.
Trên màn hình laptop, hình ảnh đang được thu về từ camera dãy hành lang khu giữa… nơi 1 cô gái đang cầm chiếc di động và chụp ảnh không ngừng… Lâm C. Đông chợt cười…
- Phán đoán của mik chưa bao giờ sai…
………….
Ba nghĩ sao? ( Chap bị thiếu có nói đến, con trai ngài Thượng nghị Oban-rad si mê cô tiểu thư nhà Hoàng Bá và trên mặt báo có thông tin mùa xuân năm sau, hắn và Yến Chi sẽ đính hôn, "tên bất tài và nhu nhược" là hắn)
….
8h sáng…Tay qlí vào fòng Chấn Khang ..
- Cậu chủ không dùng bữa sáng sao?
Khang ngồi trên giường, đan chéo 2 tay vào nhau. Dưới đất, tàn thuốc lá rơi vai~ và 1 bao thuốc hét nhẵn nằm lăn lóc…
…. Khu B. Lũ tội phạm đang nhốn nháo, hò hét vây quanh 2 tên đang vật lộn nhau. Chúng lao vào nhau như 2 con hổ dữ tranh mồi.. máu me be bét. 2 tên càng xung, cành bị đòn đau và hiểm thì lũ xug quanh lại càng vỗ tay, hò hét tán dương hơn…
Cửa fòng bỗng mở toang ra…
-Chúg mày phát dại lên đấy àh?
1 tiếng hét khó chịu, Chấn Khang đang bước vào….
Mắt Khang trợn trừng lên, cơn giận dữ đang bốc khói. Lũ tội fạm biết không nên ho he gì lúc này, để Khang điên lên tới mức phải rút súng ra thì…
- Chúng mày không coi tao ra gì phải không? Không thực hiện qui định.. chúng mày muốn chống tao fải không???? - Giọng Khang lại gầm lên… 1tên tội fạm có vẻ rụt rè và sợ hãi lên tiếng:
- Không…không phải.. cậu chủ….
Đám tội fạm quay sang nhìn.. Leader từ fòng trog đang bước ra..k liếc anh mắt khó chịu đến chỗ hắn
- Mày ra lệnh cho chúng cắn càn fải không?
- Cậu chủ không nên nói thế… lũ chó thấy khó chịu thi cắn nhau thôi… vẫn còn may là…. Chúng chưa quay lại.. cắn chủ đấy..
Vài tên tội fạm bụm miệng cười… mặt Chấn Khang tối sầm lại:
- Ừ, thật may, nếu đứa nào làm thế…. Tao sẽ bẻ răng, chặt chân nấu giã cày và đập vỡ sọ ra lấy óc luộc ăn lắm…Tao đoán là óc chó rất ngon…
- Vậy thì không ổn rồi…Câu chủ cũg biết ông chủ tốn bao nhiêu tiên mới đưa được lũ chó ấy về đây. cậu chủ không quản nổi mà đem ra giết thịt như thế.. cậu định ăn nói với ông chủ thế nào???
Chấn Khang liệc mắt nhìn 1 lượt lũ tội fạm….
- Nếu chúng mày còn để tao đến đây vì chuyện này nữa… tao sẽ không nói lời nào mà chỉ rút súng ra thôi…. – Khang liếc nhìn tên Leader, hắn khẽ cười
Khang quay đi mà vẫn chưa thấy cơn giận nguôi ngoai….
10h đêm.
"- huhu.. mẹ ơi…mẹ .. mẹ đừng đánh anh nữa..
- Nam! Con tránh ra….
- Mẹ…con xin mẹ… là lỗi của con .. tự ý con chạy ra ngoài chơi mà mẹ….
- Con không được khóc… con ra chỗ khác đj…
…….
- Phong!con biết lỗi chưa??? Con còn lì thế được phải không??
Vút… vút…vút…
- Á á mẹ ơi… mẹ đừng đánh anh nữa mà….
- Chấn Phong! Ta hỏi con biết lỗi chưa? Trời thì mưa mà con để em chạy ra ngoài… em bị ốm thì biết làm sao?
- Là tự ý con mà mẹ….anh rầm mưa đi tìm con đấy thôi… người bị ốm là anh kia kìa…
Vút…vút…
- Phong! Con không mở miện ra phải không?
- Mẹ đừng đánh anh nữa… anh đau mà….
Vút… vút… - Vẫn không mở miệng ra xin lỗi…. xem con lì tớ mức nào.. ( vút…vút….) - Đứa con bất hiếu này…. bất hiếu!!!
- Mẹ! anh chảy máu rồi… mẹ đừng đánh nữa mà.. huhuhu…
- Mày im đi! Mỗi lần này nói tao càng bị đánh nhiều hơn thôi!
Chát!!!
- Con dám to tiếng với em sao??? Con không trông được em mà còn dám to tiếng quát em??
- Nó có phải trẻ lên 3 đâu! Nó = tuổi con và con cũg là con trai mẹ đấy!
Chat!!!
- Im ngay! mẹ không có đứa con như mày… ! Mày được sinh ra để bảo vệ Chấn Nam! Và chỉ thế thôi!
- Vậy tại sao mẹ không mướn vệ sĩ và giết quách con đi?
- Không đc! Mày quên mẹ đã nuôi nấng mày khó khăn thế nào àh? thằng bất hiếu…
- Thì ra mẹ còn nhớ con là con trai mẹ đấy….
……….
- Chấn Nam? Con sao thế? Con mệt àh?
- Chỉ hơi hơi thôi mẹ… mẹ và anh đừng cãi nhau nữa….
- Phong! Con còn đứng đó được sao? Đi mua thuốc cho e đi!
- Con biết rồi!
- Mẹ.. mẹ đừng bắt anh đi… trời còn mưa to lắm….
- Phải trưng phạt nó vì nó làm con trai mẹ mệt thế này….
- anh không phải con trai mẹ sao?
- Chấn Nam àh….con ngoan quá…. mẹ yêu con nhất…chỉ yêu con thôi……
- Anh nghe thấy đấy mẹ… anh sẽ buồn lắm……………"
……….. Chấn Phong choàng tỉnh, bật dậy trên giường..
Mồ hôi ướt đẫm áo sơmi… Phong thở dốc, hơi thở gấp gáp và bấn loạn…Xug quang tối đen như mực, bóng đêm bao trùm với 1 sự tĩnh lặng đến gai người….
Mưa!
Tiếng mưa đêm vọng về từ đâu đó xa… rất xa….
Tiếng mưa ù ù bên tai Phong ….
Mắt cậu bỗng… mở căng….2 bàn tay xiết chặt lại…. người Phong run lên….
…..
" - Phong àh… mẹ sợ lắm … sợ phải bỏ rơi em con lại.. sợ 1 ngày không được nhìn thấy Chấn Nam nữa. Nó quá hiền lành và tin người.. nó không thể tự bảo vệ cho bản thân…Mẹ muốn chăm sóc và ôm Nam mãi… nhưng Phong àh, mẹ mệt quá… mẹ không thể chịu nổi cuộc sống này nữa.. Mẹ ích kỉ phải không?
- Phong! Con đã bao giờ hận mẹ chưa?... con có bao giờ ghét mẹ không?... không đúng không… mẹ biết.. con yêu mẹ lắm.. yêu rất nhiều.. nhưg xin con.. hãy chuyển tình yêu ấy sang em con… mẹ không thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời này nữa… người mẹ lo lắng và nhớ nhất… là Chấn Nam. Xin con.. Phong àh.. hãy thay mẹ.. thay mẹ… bảo vệ Chấn Nam… và hãy gánh hết trách nhiệm lên vai con… hãy làm luôn phần việc của em trai con… giúp đỡ ba…
- Phong! Sao còn nhìn mẹ với ánh mắt đó… Phong .. mẹ mệt quá.. mẹ muốn ngủ… mẹ ngủ trong vòg tay con được không…. Khi Chấn Nam tỉnh giấc.. hãy nói với em rằng… mẹ yêu em rất nhiều.. rất rất nhiều……………."
" Mẹ… ngủ sao… mãi mãi không tỉnh dậy.. phải không… Lâu quá rồi… con không được ôm mẹ thế này… giờ.. mẹ hiền quá…. Con muốn được nghe giọng nói của mẹ lần nữa… dù .. mỗi lần mẹ nói, mẹ nhìn con… tim con đều rất đau… Co muốn được nhìn mẹ thế này hơn… giống như.. mẹ là của con.. chỉ của con thôi…. Con vui lắm…. vì… sẽ không bao giờ… nghe mẹ nói.. mẹ yêu em nữa…. Mẹ chưa bao giờ hiểu được cảm giác của con … sao??? Câu nói cuối cùng của mẹ.. vẫn chỉ là…. mẹ …..yêu em………."
……..
Băng chậm rãi bước trên hành lang… Bất chợt, tiếng mưa đêm.. từ đâu đó vọng về… Tim Băng se lại.. Trong tiếng mưa ấy…. hiện rõ khuôn mặt của 1 người con trai… thật hiền và thật ấm áp… Băng dừng chân! Trước mặt nhỏ là… phòng 102!
Phòng ngủ phòng 102. 11h đêm.
Vỏ hộp zkilico nằm lăn lóc dưới đất…. vài viên thuốc tung toé ra.
Ánh đèn ngủ trắng mờ nhạt trải mau lên tường kín.
* * *
Trong bóng tối, có tiếng thở gấp gáp như tiếng thở 1 con thú hoang vừa săn mồi… mệt dừng chân nghỉ.
Phong đứng dựa tường, bàn tay đăt úp trên tường…. Cậu thấm mệt sau 1 hồi.. điên loạn. Zkilico phản tác dụng khi dùng quá liều và trong trạng thái kích động… Từ trán Phong, máu đang chảy xuống… qua khoé mắt.. qua cánh mũi… nhỏ giọt xuống cằm, xuống áo sơ mi.. Trong lúc không giữ được bình tĩnh và không có ai để tấn công, Phong đã tự hành hạ mik cho đến khi thấm mệt…Sau khi zkilico góp công vào việc làm trí óc hoảng loạn, nó như 1 chất cafein đậm đặc làm dây thần kinh căng ra….. Tiếng thở mệt vẫn đều đều…
Áo sơmi của Phong đẫm mồ hôi bà dần loang ra với máu… Chấn tĩnh được 1 lát, bất giác, bên kia bức tường, tiếng mưa đêm lại dội về….
Giữa căn phòng tối…..
Tiếng mưa rả rích và ai oán như muốn khoét dần, khoét dần 1 khoảng trống rộng thênh…mênh mang là nỗi cô đơn…
Bàn tay đặt lên tường… lại từ từ xiết chặt lại và run lên khe khẽ. Phong cố, cố dằn lòng xuống, cố nén cái khoảng trống cứ từng lúc rộng ra ấy…. Phong sẽ làm được nếu không có thứ gì tá động thêm…
Nhưg, cửa phòng ngủ chợt mở.
Và… tiếng bước chân… từ đôi bàn chân trần, thật khẽ
Đôi mắt vô hồn, màu café đặc… từ từ đưa ngang…. Chiếc váy trắng! Đôi mắt nâu! Hiện lên mờ ảo trong bóng tối đang tiến lại...
Tiếng mưa.... lại dội về trong tâm trí Phong ..
Và đôi mắt cậu…. đang chuyển màu….
Bàn tay lên gân… đang cào trên mặt tường.. 2hàm răng nghiến chặt lại… zkilico tan ra bao giờ mới thực sự ngấm vào máu Phong!
Chiếc váy trắng vẫn đang tiến lại gần…
Phụt!!!
Chiếc đèn treo tường đang sáng… bỗng bốc cháy!!!!
Rồi…1,2.. cái đèn không sáng cũg vụt cháy theo…
Có tiếng lách tách rất to trên bảng điện… bảng điện xì khói khét… nhựa nhão ra và tan chảy trong giây lát…
Mắt Chấn Phong, đôi mắt căng ra, nhìn chằm chằm vào con người đang bước đến… đôi mắt màu - lửa!
Chân Băng vẫn bước…. bước đi như trong vô thức… chỉ có đôi mắt vẫn vô cảm nhìn về phía 1 người, như cố tìm 1 gương mặt qúa quen…. Nhỏ không hề cảm thấy rằng… cơ thể mình.. đang nóng lên.. Và!!!!!!!!!!!
Bất chợt, rất rất gần Băng...1 góc tối sáng rực lên.. chiếc bàn kính… bốc cháy!!! Như 1 thứ năng lượng khổng lồ và dư thừa quá mức.. đang được phóng đi không mục đích… Nhưg Băng, Băng vẫn bước và lúc này, nhỏ đã dừng lại… trước mặt Phong ..!! Rất gần!!!
Đôi mắt Phong giờ đang nhìn như xoáy sâu vào Hải Băng, cái nhìn đáng sợ và nguy hiểm.. cái nhìn như muốn tấn công ngay tức khắc và cướp đi mạng sống người đối diện ngay tức khắc…
Đôi mắt nâu trong veo màu khói.. nhẹ nhàng nhìn Phong …Thật sự thì lúc này, Băng chẳng chú ý đến cơ thể đang gồng lên hết mức và nguy hiểm hết mức ấy… nhỏ chỉ thấy… khuôn mặt dịu dàng của… Chấn Nam!! Tay nhỏ đang đưa lên… chậm rãi.. chậm rãi..
Nhưg!!!!!
Cũng cùng lúc, bàn tay rắn như đá đưa len… và trong khoảnh khắc… đã ghì lấy cổ Băng!!
Phong đẩy Băng đi… rất nhanh và vô cùng thô bạo…
Rầm!!!!
Băng bị trận vào tường… bàn tay Phong lên gân và ghì chặt nhỏ vào tường… Bàn tay đang.. bóp cổ Băng!!! Phong lúc này như 1 con thú dữ đang tấn công! cánh tay rắn thép cướp dần đi mạng sống con mồi trong khi đôi mắt.. rực đỏ!
Băng chưa đủ thời gian để hiểu chuyện gì đang diễn ra… cũg chưa đủ thời gian để trở về thực tại…Khí quản bị xiết chặt, nhỏ khó thở.. cơ thể gồng lên… Đôi mắt vẫn mở căng nhìn… Chấn-Nam không chớp… nhưg Chấn Nam bây giờ.. với đôi mắt rực đỏ tàn nhẫn và đáng sợ…
Cổ họng ngày càng bị xiết chặt… Băng đang cảm thấy sự sống dần rời xa mình….
Trong phòng, khói vẫn bốc lên nghi ngút.. vẫn sáng rực cả 1 góc lửa cháy… nhưg tĩnh lặng đến rợn người…
Bàn tay rắn chắc vẫn xiết chặt
Đôi mắt đáng sợ vẫn rực đỏ..
Và Băng thấy không thể chịu thêm nữa… Đôi mắt nâu nhìn Phong, cái ánh nhìn tuyệt vọng…
Băng .. từ từ.. đưa bàn tay lên… nhỏ đang làm theo bản năng.. Trước khi đi cùng Thần Chết.. nhỏ thật sự.. thật sự muốn…
Nhữg ngón tay Băng chạm vào khuôn mặt Phong.. thật khẽ..
Tim Chấn Phong… bỗng sững lại!!!
Nhữg ngón tay Băng lần đi trên khuôn mặt Phong … khoé mắt.. chiếc mũi.. đôi môi… tất cả… tất cả đều của Chấn Nam!!!
- Lạnh… em lạnh quá… Chấn Nam……
Trong đôi mắt Phong, màu của lửa.. đang nhạt dần… nhạt dần…
Cảm giác này… cảm giác 1 bàn tay chạm vào mình.. mà Phong đã nghĩ nó tồn tại trong giấc mơ. Mỗi lần những ngón tay khẽ chạm vào da thịt… lại như có dòng điện chạy qua người…
Bàn tay Phong giãn ra… cánh tay từ từ buông xuống… Và đôi mắt màu cafe đặc…
Đôi mắt đang nhìn xoáy vào cặp mắt nâu.. cái nhìn như vô hồn!!
………
Gần 12h đem. trên hành lang vắng lặng.
Quản lí của Phong ôm cuốn sổ kiểm tra gì đó… Hắn chợt khựng lại…. khi bất giác nghe tiếng mưa vọng vào từ ngoài khu biệt thự..
- Cậu chủ…
Hắn vội vã chạy đi…
Mở cửa phòng 102, tay qlí bước vào… Phòng khách bao trùm bóng tối rờn rợn… hắn cảm thấy có chuyện chẳng lành…. Hắn quyết định vào phòng ngủ phía trong… Đẩy cửa vào..
Hắn sững lại!!!!
Trước mắt là 1 cảnh tượng kinh hoàng…
Căn phòng gần như bị phá huỷ. Nước từ vòi cứu hoả tự động trên trần đang phun khắp phòng, dập tắt nhữg đám cháy còn rừng rực… Nhữg mảnh vụn và mảnh thuỷ tinh văng tung toé.. Đồ đạc không lăn lóc thì cũg đã cháy đen… Và.. quan trọng hơn… Cảnh đập vào mắt tay qlí làm mắt hắn mở căng… gần như chết lặng…
Gần 1 bức tường… có 2 người… 1 nam 1 nữ.. toàn thân ướt rượt nước… Người con trai cao, phải, rất cao… đứng yên như bất động….Còn người con gái…. chiếc váy trắng ượt nhẹt.. mái tóc đen dài xoã xuống… sũng nước… Điều đáng nói là…
Khuôn mặt Băng … đang.. dựa vào ngực Phong!!!!!!!!!
Không phải 1 giọng nói ấm áp… không phải 1 vòng tay dịu dàng… Nhưg lúc này.. chỉ dựa vào cơ thể vạm vỡ và cao lớn ấy thôi… cũg cho Băng cảm giác an toàn vô cùng….
Mảnh áo sơ mi trên ngực Phong .. đã ướt nước, đã loang ra màu đỏ của máu của Phong .. và giờ… hoà vào nữa.. những… giọt nước mắt…Mặn, trong veo… Những giọt nước mắt cứ rớt đều.. rớt đều.. từ đôi mắt Băng …
Dù khuôn mặt lạnh lùng như vô cảm..
Dù cơ thể bất động như bất cần…
Nhưg.. khi.. nhữg giọt nước mắt trong veo.. thấm vào da thịt… trái tim Phong đã…. lệch nhịp…
Tay qlí vẫn đứng đó.. mắt không chớp…
………..
Sáng!
- Party hả?
- ukm! Chị Như bảo là 1 party quan trọng, hầu hết đều là bạn của cậu cả, toàn nhữg thiếu gia công tử quyền thế.
Hai cô giúp việc đang đứng trước của phòng 102. Phải lấy dũng khí mấy lần, mới dám đẩy cửa vào…
- Qlí dặn dọn dẹp phòng ngủ, vào luôn đi!
- Ừ!
2 cô giúp việc cùg vào trong.
Nhữg đám cháy h đã tắt rụi, phòng không có 1 cái cửa sổ nên tối đen như mực.
- Phòng này cho người sống sao trời?? Tao chả thấy gì cả…
- Đã bảo im như sên mà! bật cái đèn đi!
Tách.
Ánh sáng từ đèn xách tay chiếu được nửa căn phòg, 2 cô giúp việc cùng đứng như trời trồng…
- Oh my god!!!!!!!!!!!!!
Cảnh tượng khó có thể sửng sốt hơn!
1 cô giúp việc chậm rãi cúi xuống… hết sức cẩn trọng nâng chiếc áo lên.
- Áo! áo của cậu 2 mày ơi….
- Máu này…. máu nữa… máu của cậu 2???
Cô kia bỗng lao tới chộp lấy cáu áo sơ mi…kéo ra:
- Của tao! tao thấy trước!
- Không! tao đã nhặt nó.. trả đây…
2 cô đang tranh giành nhau… thì chợt cả 2 khựng lại, quay sang..
Một dáng người cao, rất cao… tiến vào… Là Chấn Phong!! Cả 2 cô giúp
spinner.gif
việc luống cuống cùg cúi xuống:
- Cậu chủ…
Lúc này.. Phong đang nhìn chằm chằm vào… chiếc áo trên tay 1 cô người làm…
1 cô người làm khẽ liếc lên nhìn Chấn Phong, lập tức cô ta cứng đờ người… khi thấy cơ thể cao lớn trước mặt gần như lút đi trong bóng tối mờ nhạt…. hiện leen…. 2 đôi mắt đỏ rực!!
Cô ta quay sang nhìn cô bạn đứng gần với chiếc áo sơ mi khư khư trong tay… Cô bạn ấy… như bất động… chiếc áo tuột ra… rơi xuống sàn.Cô ta bỗng thấy không khí xung quanh nóng lên đột ngột…đến mức chắc có thể sôi lên được nếu có nước… Và từ miệng cô ta.. máu hộc lên.. túa ra ngoài….1… rồi 2 đợt… máu hộc lên tràn qua miệng.
Cô giúp việc còn lại đứng như trời trồng…
Trong phút chốc… cô giúp việc tưởng mik may mắn giựt được chiếc áo sơ mi.. đã ngã vật xuống.. toàn thân khô cứng lại.. vì máu cứ trào ra từng đợt liên tiếp thành vũng lớn dưới sàn.. Mắt cô ra trợn ngược lên.. cơ thể bỗng co giật từng hồi… cô ta chết mà chưa kịp hiểu lí do là j…
Cô giúp việc kia vẫn đứng im re.. mặt tái mét và thực sự không dám nhìn lại cậu 2 lần nữa..
Bàn chân Phong đang tiến lại.. cô giúp việc run lên vì sợ hãi… Nhưg may cho cô ta… Phong chỉ nâng chiếc áo của mình lên và quay người bước đi luôn…
- Biến…. đi….
Một giọng nói chứa đựng sức mạnh và vô cùng đáng sợ dằn xuống… nó thấu vào tận tim gan cô giúp việc vẫn đứng như trời trồng…
Cô giúp việc xấu số đã fạm 1 sai lầm không thể ngu xuẩn hơn…. Khi chiếc áo ấy không chỉ đơn thuần là sở hữu của Phong …đã ướt máu Phong … mà còn.. có vị mặn… trong nước mắt của Hải Băng !!
………
- Ôi mẹ ơi…..
- Chắc nó làm gì khiến cậu 2 giận.
Cô giúp việc bỗng đứng phắt dậy .. gào lên:
- Là cậu 2 nói chuyện với tao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1
- Á.. á á á á………………….
……
Chấn Khang ngồi trên ghế, gác chân lên bàn, tay giở giở lật lật đọc cuốn tạp chí. Nói là đọc nhưg cậu không thể tập trung nổi… 2 ngày rồi Yến Chi không trở lại, cũg không liên lạc… Khang nghĩ là do cậu đã nặng lời đêm hôm đó. Lại thêm nỗi khó chịu không tả hết vì người tình không coi ai ra gì …
- Cậu chủ! – Tay qlí đang bước vào phòng – Sáng nay cậu 2 đã sát hại 1 người giúp việc , nguyên nhân ban đầu em tìm hiểu là do cô ta chạm vào đồ cậu 2
- Chuyện thế thôi mà mày cũg báo cáo àh?? Đau đầu… Nó giết ai mặc nó, cho đỡ chật nhà. Báo cáo chuyện party tối mau đi!
Tay qlí cúi đầu, rồi quay người bước …
Khang quăng cuốn tạp chí lên bàn…
- Nói thật ra thì… ta chỉ muốn "nàng" là của ta thôi… "Say" là 1 cảm giác tuyệt vời… và ta, không cho phép kẻ nào, ngoài ta, có cai quyền được "say" ấy cả….
Phòng 102.
- Cậu chủ!
….
……….
- Việc qlí bên ngoài party tối mai em sẽ lo. Party tổ chức ngoài công viên nên em sẽ cho người canh giữ tất cả các lối vào các dãy hành lang. Có khả năng sẽ có kẻ theo chân đám thiếu gia quyền thế đột nhập vào khu biệt thự… Thật mày vì "lũ chó hoang" đã được cậu cả dẹp yên và bớt miệng đi được rồi… Nhưg em đoán là không lâu dài…
Thường thì qlí của Chấn Phong sẽ báo cáo kế hoạch của mình và cứ theo đó mà làm, bởi Phong không tham gia vào nhữg chuyện không cần thiết.
Khang nằm kềnh xuống giường….
- Việc chuẩn bị đến đâu rồi?
- Vẫn tốt àh! Sẽ như 1 buổi tiệc đứng trong khách sạn 5 sao… Vì tổ chức ngoài khuôn viên nên bên cậu 2 cho báo là sẽ canh gác tất cả lối vào căn biệt thự.
Tay qlí đặt 2 hộp giấy to lên bàn.
- không còn việc gì nừa thì ra ngoài đi
- Vâng!
…. Khang vẫn thả mình trên giường.. thấy thoải mái và đầu óc trống rỗng. Chợt, cậu từ từ mở mắt.. Có tiếng bước chân thật khẽ.
- Cả ngày nay…. em đã làm gì vậy?
…..
cả bức bối… cả khó chịu vô cùng…Nếu muốn chiếm đoạt thể xác em.. thì thật dễ dàng… Nhưg hãy nói cho ta biết… làm sao để có được..trái tim em???
….
- Em chưa trả lời ngay cũg được… Nhưg trước mắt, ta muốn em tham dự 1 bữa tiệc quan trọng vào tối mai. Nếu còn không coi lời ta ra gì nữa… em sẽ phải hối hận đấy…
……………….
…..
8h tối mai.
Máy tính của Phong đang thu hình ảnh từ party linh đình ở khuôn viện hơn 60m2… Phong ngồi trên cửa sổ, mắt không nhìn vào màn hình máy, nhưg thực chất 1 phần bộ não đang xử lí mọi tình hình mà tai nghe được.
Tay qlí của Phong bước vào…
- Cậu chủ! ông chủ cho người báo đang bắt chuyến bay về nước… Ông đã biết về party cậu cả tổ chức.
- Có lẽ ông chủ tán thàn vì 1 số mối quan hệ tốt đẹp với các thiếu gia quyền thế sẽ có ích sau này. Còn cậu ? Cậu không định dự tiệc sao? Bữa tiệc bắt đầu rồi??
Im lặng…
- Ông chủ còn ra chỉ thị… cậu chủ phải có mặt trong buổi party này….
Vài giây im lặng tiếp… Phong bước xuống khỏi khung cửa sổ… và bước về phía cửa, không suy nghĩ thêm, cũg không sửa sang quần áo làm gì .
Party.
Tiếng nhạc sacxophone du dương từ trên 1 bục cao. 1 bữa tiệc đứng chỉ với rượu và đồ ăn nhẹ. Chấn Khang vận bộ vest dài cổ cao, màu đen, trông lịch sự và vẫn phong thái 1 kẻ cầm quyền… Cậu đi tiếp khách, hầu hết là bạn bè lâu ngày không gặp, là đám thiếu gia quyền quí con trai những vị sừng sỏ, không phải mafia thì là bộ trưởng, thứ trưởng, các nhà lãnh đạo phái chủ chiến.
- Thật sự rất vui vì các vị đã nhận lời mời
- Không có các
......
Tiếng nhạc sập sình đầy hưng phấn.. Đám các công tử quyền thế tản ra cùg người tình của mình đi thưởng thức vài món nhẹ…
- Người yêu hả? Hàng ngon phết!
- Tao gặp nàg ở Pháp, người Pháp chính gốc đấy.
Bạn khá thân của Chấn Khang hồi trung học – con trai thứ trưởng Bộ Tài chính, với cái vẻ đậm chất dân chơi của 1 du học sinh, hắn vừa đặt ly rượu ngoại xuống bàn, vừa bĩu môi nhè nhẹ.
- Có thể. Trừ khi mày lôi 1 em người mẫu diễn viên nào son phấn khắp mặt hoặc động chạm dao kéo…. Còn tao rất tự hào giới thiệu với mày -Hắn dướn người khoác vai cô gái đang đứng cạnh – Người tình của tao là vẻ đẹp tự nhiên 100% của con gái Paris, là 1 trong 5 người đẹp nhất Đại học Harvard!
Chấn Khang một lần nữa liếc lại cô bạn gái của thằng bạn , hơi có vẻ gật gù.
1 anh chàng dáng cao, vận vest lịch thiệp nhưg tóc nhuộm hoe vàng và 1 bên tai đeo khuyên, khoác vai 1 cô gái đang tiến lại..
- Ừm, hình như mày quen nàng ngoại quốc này hơn 2 tháng rồi. Hồi nào tao mượn 1 đêm?
- Cẩn thận cái miệng mày đấy. Quả đấm của tao không nể nang ai dâu!
Chấn Khang lúc này đang để ý cô gái mới xuất hiện cùng thằng bạn, váy dạ tiệc khiêu gợi là điều bình thường nhưng khuôn mặt cô ta với cái vẻ ngang tàn, thỉnh thoảng nhìn xung quanh mới là điều đáng chú ý.
Khang nâng 1 cốc nước hoa quả lên, ra ý mời… Cô ta liếc 1 cái rồi giơ tay nâng 1 ly rượu mạnh lên nhấp 1 hơi, như để từ chối lời mời ấy. Khang hơi mỉm cười. Cô ta quay sang nói gì đó với người yêu, rồi bước đi luôn, không ngó lại Khang 1 lần.
- Cô ta không dễ chơi đâu!
Ánh mắt xem xét đầy cao ngạo của Khang vẫn nhìn theo cô gái, cậu đưa tay nhấp 1 ngụm rượu ngoại.
3 đại thiếu gia cùg quay ra, Yến Chi đang bước đến….
- Oh', đây chẳng phải là con gái cưng của Hoàng Bá Nguyên sao? Lâm Chấn Khang àh, tao cũg khâm phục tài "ngoại giao" của mày đấy
- Xin lỗi. Nhưg em là người muốn kết bạn với anh Khang trước àh! Thì ra ở đây toàn bạn anh Khang … Không biết có vinh hạnh cho em làm quen? Em là Hoàng Yến Chi .. còn 2 thiếu gia đây?
…..
Bỗng…. ở 1 góc bữa tiệc, tiếng xôn xao rộn lên. Cả Chi cùng mấy đại thiếu gai cùg quay lại nhìn…
Đám đông tản ra… nhường đường cho 1 người… Chấn Phong đang bước vào..
Tiếng xôn xao vẫn nổi lên.. mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Phong. Nhưg tiếng người và tiếng nhạc không làm Phong quan tâm…. Cậu vẫn bước, mắt nhìn thẳng, không 1 lần liếc sang…Giữa những chiếc váy dạ hội dài và khiêu gợi, giữa những bộ vest trang nhã. lịch sự của các thiếu gia… Phong chỉ đơn giản với chiếc sơ mi trắng không cài hết khuy, quần jean và chân trần…
- Ai thế? trông phớt đời khiếp…
- Được mời tới bữa tiệc mà ăn mặc thiếu lịch sự thế này thì….
Chấn Phong vẫn bước và tai không nghe lọt 1 lời bình nào về mình… và với 1 sự vô tình, cậu đang tiến đến chỗ người anh cả…
Cheng…
Chấn Khang quay lại nhìn, Yến Chi luống cuống với chiếc cốc vừa làm rơi…
- Không cần chạm vào đâu, để anh gọi phục vụ…
1 thiếu gia kéo nhỏ lên và Khang vừa nhận ra cái vẻ thất thần trong đôi mắt Chi .. cậu chợt cười..
Cùng lúc, Khang tiến thêm vài bước và ngáng đường Phong. Tiếng xôn xao đã nhỏ hơn.. đám đông đang tò mò xem chuyện gì đang diễn ra…
- Dù gửi giấy mời, nhưg anh cũg rất ngạc nhiên vì mày đến, em trai àh!
- Oh…- Tiếng ồ phát ra xung quanh bữa tiệc. Lần đầu tiên tất cả được chạm mặt con trai thứ của Lâm C. Đông.
Nhưg 1 giây… 2 giây.. 3 giây.. Bàn tay hắn vẫn lạc lõng giữa không trung, hắn hơi nhíu mày
- Ý này là….
Phong vẫn chưa 1 lần nhìn xuống bàn tay muốn làm quen.. Cậu hơi quay ra, 1 tai rút từ túi ra 1 chiếc dây đen dài, nhét 1 tai phone sang bên phải, 1 sang bên trái… Rồi chân Phong .. bước tiếp.. ngang qua người Trần Hữu Quân, vẫn không 1 lần liếc nhìn ai…
Hữu Quân từ từ hạ tay, vẫn còn chưa hiểu gì về cái thái độ không – chấp - nhận nổi kia.
- Bỏ qua hộ! Thằng em tao xưa nay vẫn vậy, không quan tâm chuyện bên ngoài và không kết giao với ai!
- Tao sẽ cho qua! nhưg mày định không cho bọn tao gặp cô người tình bí mật của mày sao?Chà, muốn gặp người tình của bạn mà khó khăn vậy đấy…
….Bữa tiệc vẫn tiếp tục với không khí sôi động như trước.. Phong chỉ xuất hiện để hoàn thành điều cha yêu cầu, cậu không thích nhữg nơi ồn ào, đông người….
Ở 1 góc khuất đằng sau bữa tiệc, Phong đang ngồi dưới đất, dựa vào thành cột, tai nghe mp3 và mắt nhắm như đang ngủ….
Yến Chi rút khỏi bữa tiệc.. đi ra phía đằng sau khuôn viện… Mắt nhỏ nhìn quanh tìm người…Nhỏ đã nhận ra Chấn Phong ngồi đằng sau cây cột…
- Em… cho em xin lỗi chuyện tối mấy hôm trước… đã tự ý vào phòng anh…
………….
Khang nhìn khắp nơi trong bữa tiệc, các thiếu gia đang trò truyện với người tình. mik cậu ngồi đây với ly rượu ngoại sắp cạn… Khang rút di động với vẻ bực mình
- Cậu chủ àh?
- Lôi người đẹp đến đây cho tao!
….
-Này, mày dùg được di động àh?
-Sao? – Khang quay người khi nghe giọng thằng bạn
- Tao không gọi được, không có tí sóng nào…
- Chắc điện thoại mày hỏng rồi…
- mày điên à? tao mới mua.
-Tao không phải chuyên gia thiết bị… đừng có than vãn với tao!!
- Gì thế? không dưng tự nhiên nổi nóng?
…………
- Cậu chủ! Ngài Davinci Uyliam đến!
Cả bữa tiệc như ngưng lại sau thông báo ấy. Các đại thiếu gia đang ngồi cũg đứng lên, chỉnh chang áo quần, đủ biết nhân vật này mang tầm cỡ thế nào…
Tiếng nhạc đổi sang thể nhẹ nhàng, trang trọng. Từ cửa party, mọi người tản ra 2 phía… Khang đang bước lại để tiếp đón1 vị khách quan trọng.
1 thanh nien trẻ bước vao, vận vest trắng, giầy trắng. Đi bên cạnh là cô người tình trẻ đẹp, khiêu gợi….đằng sau có 2 vệ sĩ vest đen.
- Thật vinh hạnh vì ngài đã đến bữa tiệc này, ngài Uyliam! – Khang hơi cúi đầu vẻ kính trọng. Davinci đưa mắt nhìn xung quanh.
- Tôi là Lâm Chấn Khang.. bữa tiệc này thực chất để chào mừng ngài mới về nước làm việc!
- Khu biệt thự bé con thế này mà cũg nhiều cảnh vệ nhi?
Khang hơi nhíu mày vì bắt đầu thấy cái vẻ cao ngạo của Davinci. Nhưg kiểu gì cũg phải nhịn, nếu không kết giao được mà còn gây thù với hắn thì không khác nào tự đào mồ chôn mình.
- Cũng không dám để ngài lưu tâm. Khu biệt thự nhỏ bé này sao sánh = toà dinh thự của ngài Uỷ Viên được ? – Khang dứt lời. mắt liếc nhìn cô người tình của Davinci, cô ta mặc 1 chiếc váy ôm sát người, ngang đùi, lấp lánh bạc, khoe đường cong vô cùng sexy.
- Đừng có nhìn như ăn tươi nuốt sống thế! Nếu muốn, tôi có thể cho cậu mượn!
- Được vậy thì tôi sẽ không khách sáo. Đúng là 1 du hs Pháp, tính tình thật hào phóng.. Tôi thấy vinh dự nếu được kết giao với ngài Uyliam đây…
- Kết giao àh? Hình như rất cả những cậu quí tử với những đôi mắt đang hau háu nhìn người tình của tôi kia…. đều có chung 1 mong muốn với cậu?
Mặt Chấn Khang tối sầm… Chắc chắn đám thiếu gia bạn cậu đang dự tiệc chẳng thấy vui vẻ gì. Khang không chỉ khó chịu với cái vẻ cao ngạo của Davinci mà vì hắn còn dám xỉa xói trước bao nhiêu người trong bữa tiệc.
- Ngài Uyliam, ngài không nên nói thế khi ở đây. Tất cả các thiếu gia đều đang đi cạnh người tình của họ!
- Oh, thế không phải àh? có ai phản đối không nếu tôi nói trong bữa tiệc này… người tình của tôi đẹp nhất?? – Davinci nâng 1 cốc rượu và quay ra nhìn 1 lượt mọi người trong bữa tiệc.
- Sao nào? Ai muốn phản đối thì bước ra đây! nếu không có ai thì tôi nghĩ tôi nên về… Party này nhạt nhẽo quá.. cả đồ uống và cả… khách đến dự nữa…. - Hắn bật cười 1 cách thích thú.
- Ngài cao ngạo quá rồi đấy ngài Uyliam!
- Lâm Chấn Khang? cậu có ý kiến gì sao?
- Nếu tôi nói người tình của tôi đẹp hơn của ngai? – Sau lời nói của Khang, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, cả tò mò và lo lắng.
- Tự tin nhỉ? Nhưg nói thì phải có bằng chứng….
- Đương nhiên.. tôi đang nhìn lại người tình của ngài đây… Rất đẹp, hấp dẫn và khiêu gợi vô cùng… Mắt phẫu thuật 2 mí và cái mũi nâng lên 1 chút cũg đẹp và khó phát hiện nữa….
Vài tiếng cười vô ý bật lên. Davinci có vẻ bắt đầu khó chịu:
- Được ! tôi rất muốn nhìn thấy người tình bí mật của cậu đấy ! Dù có động chạm dao kéo hay màhe up chuyên nghiệp thì tôi cũg sẽ không bàn….
- Tôi có thể đảm bảo với ngài rằng, không có dao kéo gì ở đây và bất kì 1 công nghệ thẩm mĩ nào.. mà người tình của tôi chỉ để mặt mộc thôi cũg đủ bỏ xa rất cả tiểu thư có mặt trong bữa tiệc này rồi.. kể cả cô gái đang đứng cạnh ngài….
- Nói vậy tự tin quá chăng? không cần minh hoạ nữa…. cho tôi gặp mặt cô gái bí ẩn đó đi…..Đám thiếu gian đứng ngoài cuộc đấu khẩu đang cố đưa mắt nhìn xung quanh xem có nàng tiên nào sẽ xuất hiện không, dù bán tín bán nghi những lời bảo đảm thái quá của cậu chủ nhà Lâm Chấn… Rốt cuộc, kẻ xen vào bữa tiệc là qlí của Khang
- Cậu chủ. không tìm thấy cô ấy đâu.
- Gì cơ?
- Em đã tìm khắp nơi nhưng đều không thấy.
Rất nhiều ánh mắt đang nhìn Khang soi xét thaí độ khác thườg của cậu sau khi tay qlí nói thầm gì đó vào tai Khang.
- Nhưng em nghĩ cô ấy không nên có mặt ở đây!
- Thay vì thực hiện mệnh lệnh mày lại đang đứng đây dạy đời tao hả?
- Sao cậu chủ không nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu các thiếu gia ở đây chạm mặt cô ấy? sẽ loạn mất àh!
- Đó không phải việc của mày, tìm cô ấy về đây cho tao!
….
- Xin lỗi. Có chút trục trặc nên người tình của tôi lúc này chưa thể có mặt được . Nếu ngài Uyliam thấy mất thời gian …
- Không! Tôi sẽ chờ. Kể cả bây giờ cậu mới đang cho người tìm 1 cô chân dài nào đó ở vũ trường về thì tôi vẫn vui lòng chờ…Tôi chỉ muốn nhắc cậu 1 điều, đã nói thì phải thực hiện được … không không thực hiện nổi thì đừng nói.
Tiếng xì xầm vang lên…Nhìn ánh mắt thách thức của cậu con trai ngài Uỷ viên, người Khang đang nóng dần
Tay qlí chỉnh lại chiếc tai nghe trên bộ đàm, mặt biến sắc trong giây lát.
- Cậu chủ. Rắc rối rồi. Hệ thống vừa phát tín hiệu có kẻ lạ đột nhập vào khu biệt thự và có vẻ có ý định đột nhập phòng AS11 (phòng thử nghiệm vũ khí của Khang )
- Mẹ kiếp!
Khang nhìn Davinci , hắn coi vẻ vẫn dửng dưng chờ.
- Lại phải xin lỗi ngài lần nữa, tôi sẽ quay lại bữa tiệc sớm nhất có thể - Khang ra hiệu cho tay qlí ở lại và bước đi thật nhanh.
- Được rồi, tôi sẽ chờ, nhưg việc kéo dài thời gian để hoãn binh không phải kế hay đâu!
Mặc kệ lời xỉa xói của Davinci, Khang vẫn lướt nhanh qua đám đông đang xì xầm… Cậu chợt dừng lại ngay cạnh 1 thiếu gia, là Dương Chiến:
- Người tình của mày đâu?
- Ờ bảo đi vệ sinh từ hồi nãy chưa thấy quay lại.
- Mày quen lau chưa/?
- Mới chiều… thấy cũng thú vị nên mời…
- Thằng khốn! mày đưa gián điệp về nhà tao rồi!
Nói xong, Khang bước nhanh luôn…
….. Trước cửa phòng AS11, 1 cô gái đang tìm cách mã hoá bảng kiểm tra dấu vân tay và mật mã, khá căng thẳng, mồ hôi đã lấm tấm trên mặt. Hệ thống an ninh sẽ không réo chuông khi phái hiện kẻ lạ đột nhập mà sẽ đưa tín hiệu về máy tính Chấn Phong trước, đưa hình ảnh từ camera trực tiếp về rồi sau đó sẽ thôg báo về bộ đàm của qlí của các cậu chủ.
Cạnh!
Họng súng dí sát vào đầu cô gái đột nhập. Rất nhanh, cô ta định quay người,1 tay định gạt khẩu súng, 1 tay rút vũ khí từ trong áo ra… Nhưg không kịp, 2 khẩu súng nữa tiếp tục lên đạn và hướng vào cô ta từ đăng sau.
- Còn tiếp tục cử động thì đạn sẽ bay ra đấy! – Cô ta nhìn Chấn Khang với ánh mắt sắc xảo không 1 chút mất bình tĩnh… Khang đã không nhầm, cô ta chính là người tình Dương Chiến, cô gái đã làm cậu lưu tâm với cử chỉ ngang tàn lúc mới mở tiệc.
- Nói xem, cô muốn gì?
Cô ta im lặng, quay đi.
- Làm cho Cục điều tra hay Cục tình báo?
Cô ta vẫn im lặng. Khang liếc nhìn từ đầu xuống chân, cô ta đã trút bỏ chiếc váy dạ tiệc thay vào bộ đồ đên ôm người gọn gàng, 1 kẻ đột nhập sẽ quan sát hệ thống camera đầu tiên, nhưg với hệ thốg camera ẩn của Chấn Phong thì không thể phát hiện ra.
- Nếu ở lại qua đêm với tôi, tôi sẽ cho cô sống thêm tới sáng mai!
Vẫn 2 chữ im lặng. Khang chợt cười…
- Phí nhỉ? người đẹp vậy mà làm nghề này… Game over!!
Phằng!
Viên đạn xuyên thẳng vào trán cô gái, cô ta ngã về phía sau và chết ngay lúc đó…
2 tên cảnh vệ hạ súng, cùng lúc Khang giơ súng lên, chĩa súng vào chúng:
- Chúng mày canh cửa vào khu biệt thự phải không? Lâm Chấn Phong dạy dỗ chúng mày "tử tế" quá nhỉ ?
Phằng! – 1 tên ngã xuống đất, chết không kịp kêu lên 1 tiếng, tên còn lại cúi đầu chờ 1 phát đạn nữa.
- Cậu Chấn Khang, nóng tính quá rồi. – Qlí của Phong đang bước tới…
- Dù sao đây cũng là người dưới quyền của cậu hai. Cậu không nên tuỳ tiện kết liễu như vậy.
- À, ra thằng 2 còn để qlí lên mặt ngang hàng với cậu chủ trong nhà?
- Tôi không có ý đó. Nhưg dù sao đây cũng là người của cậu 2, sống hay chết phải do cậu 2 quyết định.
- Vậy à? rất tiếc, ta thấy chướng mắt quá…
Họng súng 1 lần nữa chĩa vào tên cảnh vệ và tay Khang định bóp cò trước đôi mắt không mấy dễ chịu của Wind, tay qlí của Chấn Phong.
Nhưng… Khang bỗng từ từ hạ tay xuống …khi mắt cậu nhận ra có người đang bước đến trên dãy hành lang dài. Bước chân nhẹ nhàng quen thuộc… Qlí của Phong quay đầu… Là Hải Băng!
Súng trên tay Khang bị ném văng vào tường, trong đầu cậu giờ đang dội về những bực bội.
- Cái vẻ mặt thảng nhiên đó là sao?? Em đã đi đâu và giờ em đang làm gì ở đây???
Rầm!!!
Khang xô ầm Băng vào tường. Băng ngước nhìn, vẻ mặt thản mặc.
- Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Hay em chưa 1 lần chịu cơn giận dữ của ta nên vẫn bỏ ngoài tai lời ta??
Khang ngày càng khó chịu, máu như muốn sôi lên.
- Mệnh lệnh! mệnh lệnh của ta là em phải xuất hiện tại bữa tiệc cùng bộ đồ ấy nhay bây giờ! Ngay- bây - giờ!!
Đáp lại sự giận dữ ấy vẫn là đôi mắt thản nhiên nhìn.
- Mệt! Muốn ngủ! Không thích tiệc!
- Em….
Khang đang cô kìm chế, muốn nén cái cơn giận đang muốn nổ tung, giừ không phải lúc lên cơn, ki bao nhiêu khách khứa và tên thiếu gia khó ưa Davinci đang chời tại bữa tiệc… Khang bỏ tay khỏi người Băng .. quay mặt đi, hít thở 1 hơi dài…
- Được rồi… ta nhường em thêm 1 lần. Muốn gì cũng được… chỉ cần… em đến bữa tiệc thôi.
Khang bước đi, để người con gái của cậu lại với sự lựa chọn..
Tay qlí của Phong nhìn Băng, cặp mắt đầy suy tính…. "Cách cư xử của cậu cả làm mình bất ngờ… 1 kẻ độc đoán như cậu cả sẽ không dễ dàng bỏ qua cách ăn nói ngang ngược không nghe lời đó của người tình… Còn cô ta…Cô ta đang nghĩ gì ? Tại sao cô ta có mặt ở đây, vào lúc cậu cả đang bận rộn với bữa tiệc? Và… cô ta có vẻ như thuộc đường trong khu biệt thự như trong lòng bàn tay vậy…"
…….
Bữa tiệc ồn ào hơn khi có sự trở lại của Chấn Khang. Khang bước vào giữa đám đông, nơi Davinci vẫn thảnh thơi nhấp rượu.
- Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu.
- Thế nào? Đủ thời gian để kiếm 1 nàng nào khuếch đại như đã giới thiệu chưa?
- Nàng không thích nơi đông người cho lắm. Mong ngai Uyliam thông cảm.
Davinci bật cười đắc thắng:
- Chỉ biết nói suông thôi thì thường không làm được tích sự gì đâu, anh bạn àh.. Tôi đã nói rồi… đã không làm được thì đừng có mạnh miệng.
- Ngài hiều nhầm rồi… Tôi chỉ là…
- Chỉ là lỡ phóng đại trong lúc tự cao trỗi dậy. Không ngờ… con trai Lâm Chấn Đông chỉ được đến thế này thôi….
Vài tiếng cười, vài lời bàn tán… làm mặt Khang bắt đầu biến sắc…
- Có thể ngài thích công kích kẻ khác… nhưng nên tuỳ người chứ…
- Không! tôi chỉ là nói ra những điều tôi nghĩ… Tôi đã nghe danh 3 cậu con đại tài nhà Lâm Chấn Đông, hôm nay gặp mới biết chỉ là.. hư danh! Chỉ là kẻ đớn hèn thích nói suông..
- Ngài…Kết giao sao? Chưa nói đến chuyện chính sự lớn lao to tát gì, tôi chỉ muốn thử cậu qua chuyện người tình mà cậu đã lộ rõ bản chất 1 kẻ rỗng tuếch nói xoàng. Người ta bảo… "thùng rỗng kêu to" mà…
2 bàn tay Khang đã nắm chặt lại… Cậu đang tự nhắc nhở phải cố kìm chế, cố đè cái bản tính hung hăng xuống trước khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mặt Davinci đang thích thú vô cùng.
Tiếng xôn xao ngày càng to nhưng chưa át được tiếng đàn piano nhẹ nhàng…
Khang chưa bao giờ bị xúc phạm đến mức này, cậu sắp không giữ nổi bình tĩnh khi nhìn cái vẻ cao ngạo của Davinci .
Bỗng… tiếng nhạc ngưng! Các vị khách ngơ ngác nhìn xung quanh… Khang đang bực mình lại có cớ để trút giận:
- Chuyện quái gì thế? – Khang nhìn về phía bục cao nơi các nhạc công đang ngồi… họ đều đã sững lại quay về cùg 1 hướng nhìn… cả Khang giờ cũng đang sững lại…
Rốt cuộc, cả căn phòg cũng đổ dồn ánh mắt về phía dàn nhạc… Tất cả như chết lặng luôn, không khí như phồng lên 1 sự ngạc nhiên và yên ắng…
Từ trên cao… nơi ánh đèn dồn vào nhiều nhất, 1 nàng công chúa đang bước xuống.. chậm rãi…
Không hề cầu kì và rườm rà, không phải bộ váy dạ tiệc lung linh dưới ánh đèn, không phải 1 chiếc vương miện pha lê lấp lánh, cũng không phải chiếc giầy thuỷ tinh thật đẹp của Lọ Lem….
Nàng mặc chiếc váy trắng 2 dây chiết eo rồi thả buông xuống, chạm đất nhưng những đường sóng cao vén lên phía trước để lộ đôi chân thon trắng nõn và bàn chân trần… Mái tóc dài để xoã và không thêm bất kì 1 đồ trang sức nào khác…ngoại trừ chiếc mặt nạ cánh bướm = lông vũ che đi nửa khuôn mặt, trông nàng bí ẩn vô cùng. Không lộng lẫy, không nóng bỏng nhưng nàng thu hút ánh nhìn của tất cả bởi sự thuần khiết như 1 thiên thần.
Nàng đang bước xuống trước hàng chục con mắt ngước lên, ngỡ ngàng như chết lặng
Giây phút tĩnh lặng đến nín thở tan biến, tiếng nhạc lại nổi lên bắt đầu nghe xôn xao… xôn xao…
- Ai thế? Có biết ai không?
- Ai? Là ai nhỉ?
………..
Lúc này, đằng sau bữa tiệc, nơi con gái Hoàng Bá Nguyên đang cố gắng gây sự chú ý…
- Vì ba.. nên em đã cố gắng rất nhiều, ba có mỗi mình đứa con là em mà…Ukm.. thực ra thì.. nãy giờ anh có nghe được em nói gì không?
Phong vẫn không 1 cử động, nét mặt hoàn toàn không thay đổi…Yến Chi lập tức ngồi xuống, sát cạnh Phong, cố đẩy người về phía Phong càng gần càng tốt.
-Anh thật sự… không nghe thấy sao? hay cố tình không nghe? anh ghét em àh? - Ở cự li rất gần, Chi cố ngắm kĩ từng đường nét trên khuôn mặt Phong, nhìn không chớp mắt.
Bỗng, Phong từ từ mở mắt và hơi quay đầu.
2 đôi mắt chạm nhau trong vài giây…
1 đôi màu cafe đặc lạnh lùng nhìn…
1 đôi long lanh to tròn chớp chớp rồi bối rối cúi xuống… Chi biết ở khoảng cách quá gần thế này, quá đủ để người đối diện thấy hết sức hấp dẫn của mình…
Đương nhiên, là bất kì thằng đàn ông nào, trừ Chấn Phong!
Cậu đẩy người đứng dậy và chân bước đi… ở đây không thể yên tĩnh được.
- Ơ…ơ anh…
Phong trở lại bữa tiệc, định nhanh chóng ra cửa và trở về phòng, nhưng cũng như tẩt cả khách tham dự, Phong phải dừng lại và mắt nhìn về hướng… 1 thiên thần đang xuất hiện…
Tiếng xôn xao vẫn không ngớt…Hải Băng sắp bước xuống sàn, những bước chân thật nhẹ từ đôi bàn chân trần.
1 phép lịch sự, 1 thiếu gia bước đến, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bí ẩn ấy… còn tay đang đưa lên như muốn thành hoàng tử của của bữa tiệc, khi bàn tay mình may mắn được đỡ lấy bàn tay công chúa.
Mọi người đang nín thở để chờ giây phút thật đẹp diễn ra. Nhưng vị thiếu gia liều lĩnh ấy đã mừng hụt…khi Băng bước xuống lướt qua người hắn, không 1 ánh nhìn liếc đến, gương mặt lạnh băng và kiêu kì…
Xôn xao. Xôn xao….
Băng đứng trước mấy chục con mắt tò mò… Và không để 1 thiếu gia nào có cơ hội thêm nữu, không đã chen qua đám đông bước lại gần người đẹp. Đương nhiên Khang đủ thông minh để hiểu với Băng,không nên đưa tay để chờ đợi bàn tay nhỏ đặt vào. Khang cúi xuống nắm lấy bàn tay đang núp sau những lọn vải mềm.
- Thứ lỗi vì đã để mọi người chờ lâu….đây….là người tình của tôi!
- Ồ…
Tiếng bàn tán lại nổi lên, các thiếu gia bạn Khang đang cố nhớ xem cô người tình của Khang lần này có thể là tiểu thư quyền quí nhà ai… Dù chưa thấy rõ mặt nhưng ai cũng đoán được đó là 1 cô gái đẹp, còn đẹp cỡ nào thì…
- Thật may vì thiếu gia nhà Lâm Chấn không phải kẻ nói suông như tôi đã nghĩ….- Davinci Uyliam đang bước đến, mắt hắn không dời khỏi khuôn mặt đầy bí ẩn của Băng .
- Kìa ngài Uyliam? ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ấy là sao?
- Là sao àk? Lâm Chấn Khang này, cậu nói coi trước 1 cô gái đẹp… cậu muốn gì?
Davinci đã tiến sát Hải Băng, mắt hắn vẫn nhìn nhỏ không chớp… hắn nâng 1 bàn tay Băng lên và hôn nhẹ.
- Lần đầu tiên được biết người đẹp, rất hân hạnh. Nói cho anh được không? Em là ai và đến từ đâu?
Bàn tay Davinci đang đưa lên… vuốt nhẹ trên mái tóc dài… những ngón tay tiếp tục đưa lên nhưng chưa thực hiện được ý định tiếp theo thì Khang đã kéo Băng về sau mình, làm tay Davinci bỗng trở nên hụt hẫng giữa không trung…
- Quá rồi đấy, ngài Uyliam!
- Cậu làm tôi mất hứng quá…Chí ít, cũng nên để mọi người ở đây chiêm ngưỡng toàn bộ khuôn mặt của "nàng"!
- Tôi chắc chỉ đôi mắt nâu sau chiếc mặt nạ này đã đủ làm ngài và đám bạn rôi … quá phiêu rồi…Chiếc mặt nạ này được mở ra nữa, ở đây sẽ xảy ra… hỗn chiến mất…
- Ồ.. cậu nói vậy làm tôi nảy sinh 1 ham muốn tột cùng lúc này… "nàng" sẽ trở thành của tôi!
Khang nhếch mép cười:
- Ngài nghĩ tôi dễ dàng để điều đó xảy ra? Vậy ngài… đang mơ đấy à?
Cả căn phòng cười rộ lên….
* * *