Chương bốn
Mất đi rồi, quên hết rồi
"Trước việc lớn cả đời là kết hôn, nhi nữ thường tình có thể cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, mà lại phải bỏ xuống thật triệt để, không lưu lại một tí vết tích nào".
Đấy là câu châm ngôn của Nhậm Đạm Ngọc tôn thờ. Nói ra thì dễ nhưng làm mới khó. Hà Duy đã lấy đi cái trong trắng của Đạm Ngọc, lại còn dùng đôi giày để lừa tình cảm của nàng, cứ theo như thế thì Đạm Ngọc nên cho anh ta một cái tát và hận anh ta đến suốt đời mới phải. Nhưng sờ lên đầu gối chẳng thấy một chữ "oán hận" nào, bởi vì Đạm Ngọc biết, anh ta yêu nàng.
Có lúc vì tình yêu của Hà Duy, Đạm Ngọc đã suýt có những quyết định vội vàng ngốc nghếch, ví như chuyện nàng nói muốn Hà Duy đưa về Tế Nam chẳng hạn, hay là chuyện nàng định bảo con trai Hà Duy gọi nàng bằng mẹ kế... cứ nghĩ đến lại thấy sợ.
Đạm Ngọc ngồi trước đôi giày Manolo giá 100 nghìn, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt da.
Nếu xỏ đôi Manolo này vào, đi trên đường phố, tự nhiên thoải mái có một không hai, dáng vẻ cao quý không ai sánh kịp, đi nó cũng giống như đi trên tiền tài, quyền lực vậy, tuyệt đối ở vị trí cao hơn người khác rất nhiều, rất rất nhiều.
Đấy là giấc mơ suốt bao nhiêu năm của Đạm Ngọc, giấc mơ đó xem ra xa xôi đến không thể với tới, nhưng chỉ cần Tào Lợi Hồng nhúc nhích ngón tay là có thể thành hiện thực rồi. Bỗng nhớ lại lúc cùng Hà Duy đi dạo bên hồ, giống như một đôi vợ chồng thành thị, lòng nàng bỗng đầy ấp những mơ ước như thời lãng mạn ngây thơ...
Một bên là đôi giày giá 100 nghìn, một bên là tình yêu mà cả thế giới đều có. Nếu như thật sự phải định giá cho tình yêu, có lẽ nó cũng chẳng đáng đến một xu.
Đạm Ngọc nhớ đến câu nói của Hà Duy tối qua: "Nếu em muốn đi vá màng trinh thì cứ nói, anh sẽ giới thiệu cho em một bệnh viện". nàng cảm thấy như có từng cơn từng cơn ớn lạnh nổi lên sau lưng. Anh ta đeo cái mặt coi thường khinh bỉ, như thể muốn nói: cái màng trinh của mày thật là thứ rẻ tiền dễ mua. Tao đã dùng rồi, bây giờ tao trả mày.
Nhưng dù sao Đạm Ngọc biết, anh ta chỉ cố gắng một cách đáng thương để bảo vệ lòng tự tôn của mình mà thôi. Ngoài đường, những tờ quảng cáo vá màng trinh nhiều như nấm sau mưa, không ở đâu là không thấy. Nó được viết rõ ràng ở những tấm biển treo trước cổng bệnh viện hoặc thẩm mỹ viện chỉnh hình ngoại khoa, ngang nhiên đập vào mắt những người qua đường.
Đạm Ngọc đứng rất lâu trước cổng một bệnh viện xem ra có vẻ chính quy một chút. Nàng do dự hồi lâu, lén lút nhìn quanh xem có ai chú ý đến mình không, cứ như thể người khác vừa nhìn đã biết ngay Đạm Ngọc không phải bị bệnh mà là đi vá màng trinh vậy. Cuối cùng, thấy một cô gái đang đi vào, nàng đành đánh liều chui vào theo. Cuối tuần, người đông như kiến, tất cả đều ngồi ở băng ghế phòng đợi.
Cô gái vào cùng Đạm Ngọc có vẻ như đến nạo thai, xem ra quen lắm rồi. Cô ta vừa đến đã ra sức uống nước. Lúc đợi siêu âm, cô ta bình tĩnh nằm xuống chiếc giường trong phòng khám. Cửa vừa đóng lại, cô ta không chút ngại ngùng, thành thạo và thoải mái cởi thắt lưng, tốc áo lên... Đạm Ngọc quay đi chỗ khác. Đến lượt Đạm Ngọc được vào "khám", bác sĩ hỏi nàng không khỏe chỗ nào "Màng trinh..."
Đạm Ngọc thấy khó mở miệng, không biết bị rách màng trinh có gọi là không khỏe hay không. - Rồi - Bà bác sĩ trung niên chỉ ngẩng đầu nhìn Đạm Ngọc một cái, chẳng có hành động gì hơn nhưng cũng làm Đạm Ngọc đỏ bừng mặt. Sau khi người đàn bà đeo kính lão hỏi vài câu mang tính tượng trưng để ghi vào đơn, Đạm Ngọc hỏi phập phồng:
- Có gây mê không bác sĩ?
- Có thể dùng thuốc mê, thường là gây mê cục bộ - Bà bác sĩ vẫn cúi đầu trên lá đơn, tiếng nói từ cổ họng bà thoát ra ngoài.
- Khoảng bao nhiêu tiền ạ?
- Đạm Ngọc lại hỏi.
- Thường dao động từ 700 tệ đến 3000 tệ. bây giờ chưa biết được, phải khám xem độ rách màng trinh của cô đã - Bà bác sĩ nói, không hề thay đổi sắc mặt, mấy chữ "màng trinh" được bà nhổ ra khỏi miệng vô cùng tự nhiên và lưu loát.
Đạm Ngọc dựng hết cả tóc gáy, gật đầu, cầm tờ đơn bước ra ngoài.
Cô gái lúc nãy siêu âm xong, giờ đã bắt đầu tiêm ven. Cô ta dùng cánh tay còn lại thoải mái lật những trang tạp chí, miệng nhóp nhép nhai kẹo cao su, chẳng giống chút nào với hình ảnh lo lắng sợ hãi của Nhi Nhi hồi trước, cũng không buồn để ý đến vẻ xấu hổ ngại ngùng của Đạm Ngọc lúc đó.
Thấy Đạm Ngọc nhìn mình, cô ta cười với nàng rất thoải mái, lại còn chìa ra phong kẹo cao su mời nàng. Đạm Ngọc cảm ơn rồi lắc đầu từ chối.
Cô gái đó quả nhiên là đã quen việc lắm rồi, cô ta chỉ cần vươn cổ liếc qua màu tờ đơn trong tay Đạm Ngọc là đã đoán được nàng cần làm loại phẫu thuật gì rồi, bèn nhìn thẳng vào nàng, phác một động tác kiểu "chả sao đâu". Đạm Ngọc lại cảm thấy rất bối rối, sợ hãi. Nàng cúi đầu thật thấp, không muốn bất kỳ ai có thể phát hiện ra mình. Lát sau, một cô hộ lý bước đến, đưa Đạm Ngọc vào trong kiểm tra, tiêu độc.
Khi những bác sĩ đeo khẩu trang trắng chỉ để lộ đôi mắt bảo Đạm Ngọc cởi quần, nằm trên giường dạng hai chân ra, nàng thật sự kinh ngạc. Bác sĩ giục mấy lần, Đạm Ngọc đành phải làm theo. Rồi nàng cảm thấy con mắt của mấy người đang xem xét, thăm dò cái chỗ kính đáo nhất của mình, nàng đau khổ nhắm chặt cả hai mắt. Mãi rồi cái bực mình đó mới kết thúc, đắp thuốc rồi họ bảo Đạm Ngọc mặc quần vào đi ra ngoài như thể đuổi một con chó.
Nàng lại quay về ngồi bên băng ghế đợi, cô gái nhai kẹo cao su đã vào phòng phẫu thuật.
Chờ đợi, đó là một thứ cực hình. Đạm Ngọc thầm cầu nguyện trong đầu, nàng cố tình chọn ngồi ở góc khuất nhất, tránh xa những con mắt tò mò, cầu mong đừng có ai nhìn thấy mình. "Hà Duy, một nghìn năm trăm tệ, cô có làm không?" Đã có kết quả kiểm tra rồi, một cô hộ lý bỗng xuất hiện trước mặt Đạm ngọc và nói.
Cô ta nói cũng không quá to, nhưng Đạm Ngọc cảm thấy như ánh mắt của tất cả mọi người đều đang hướng về phía mình. Một cô gái, đến bệnh viện làm cái phẫu thuật nhục nhã để đem ra lừa người ta, thành ra tâm điểm chú ý của mọi người. Họ sẽ đoán già đoán non, xem tại sao Đạm Ngọc phải làm cái phẫu thuật đó, chắc hẳn trí tưởng tượng của họ lại được dịp phát huy mạnh mẽ, tất cả sẽ nhìn nàng và nghĩ: Một con đĩ muốn lừa khách, một cô gái muốn lừa dối tình nhân, tự mình lừa mình... Bất kể là điều gì thì đó cũng là chủ đề cho người ta chế giễu, đàm tiếu, ánh mắt họ bỗng thoắt cái trở nên thâm trầm,dường như trong chốc lát Đạm Ngọc bỗng biến thành quái vật vậy. Đàn ông dùng ánh mắt đánh giá, nghiền ngẫm nhìn nàng từ đầu đến chân; phụ nữ thì thầm nghĩ cái phẫu thuật của mình nếu đem so với cô ta thì trong sáng đẹp đẽ hơn gấp bội, liền ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
- Có làm không? - Cô hộ lý hỏi lại. Đạm Ngọc gật gật, cúi đầu xuống đi theo cô ta vào phòng phẫu thuật.
Mọi người nhìn Đạm Ngọc như thể nhìn một con đĩ, ánh mắt của họ đuổi theo Đạm Ngọc vào tận bên trong. Trên đường vào phòng phẫu thuật, nàng đụng phải một cô gái da đen vừa từ trong đó đi ra. Cô ta nhìn Đạm Ngọc, để lộ hàm răng trắng bóng mà cười nói với nàng, lại còn giơ ngón tay cái, không biết là dấu hiệu tán thành sự dũng cảm của Đạm Ngọc hay là muốn an ủi nàng: phẫu thuật sẽ thành công thôi, cô đừng sợ.
Cô gái da đen cũng vừa làm phẫu thuật vá màng trinh xong, cô ta đối với Đạm Ngọc thân thiện như vậy, rõ ràng là xem Đạm Ngọc như cùng loại với mình rồi. Nàng bỗng cảm thấy nếu phải trộn lẫn với loại người như vậy thì thật là sự sỉ nhục kinh khủng nhất đời.
Nhưng có nghĩ gì thì Đạm Ngọc cũng đã bị đưa vào phòng phẫu thuật rồi, đứng ở căn phòng mà lúc nãy cô gái da đen đã nằm, nhìn các bác sĩ, y tá đang bận rộn khử trùng trước mắt.
Cô y tá đang chuẩn bị thuốc mê nói với một y tá khác:
- Không ngờ mấy người nước ngoài cũng đến Trung Quốc làm cái này, chả biết cô ta đã làm bao nhiêu lần rồi nữa, thế mà vẫn cười tươi như hoa, tôi thật là phát ngượng cho đất nước của cô ta đấy!
- Đúng đấy, tôi đoán những người đàn ông đã qua tay cô ta chắc phải đủ thành lập một đội bóng rồi cũng nên!
Đạm Ngọc lặng ngắt đứng một bên, cảm thấy chân tay đều thừa thãi. Nàng cứ tưởng như những cô y tá đó đang nói mình, họ trưng quảng cáo: "Giúp phụ nữ làm lại cuộc đời", nhưng làm xong phẫu thuật thì lại đắc ý bình luận chê bai người ta.
Đàn bà có trưng tấm biển "Trong trắng tiết trinh" thì cũng chả ai khen ngợi, nhưng một khi lỡ làm điều sai sót thì lập tức phải chịu sự chán ghét sỉ nhục của người khác
Đạm Ngọc bỗng cảm thấy thân phận đàn bà thật là bất hạnh. Cả hai người cùng vui vẻ sung sướng, nhưng gánh chịu những ánh mắt kỳ thị vĩnh viễn vẫn chỉ có đàn bà; đàn ông lừa được gái trinh. Nhưng phải làm phẫu thuật vá màng trinh cũng vĩnh viễn vẫn chỉ có đàn bà.
Những bác sĩ ở đây cũng thế, ngoài mặt họ tỏ vẻ không quan tâm, thực ra trong lòng họ nghĩ: một khi đã bước vào căn phòng này thì cô chắc chắn là một thứ đàn bà hoang dâm, bừa bãi.
- Thích buôn chuyện thì về nhà mà buôn! Đây là bệnh viện! Lúc đó bỗng một bác sĩ lớn tuổi có vẻ uy quyền bước vào, bực bội mắng hai cô y tá trẻ nhiều chuyện lúc nãy. Các y tá lúc nãy mới quay lại nhìn thấy Đạm Ngọc đứng ở đấy, họ nhìn nàng một cái, quay đi như nhìn phải một con quỷ vậy, không nói gì nữa.
Bác sĩ gọi Đạm Ngọc bảo nằm trên giường, dạng chân ra.
Ngay khi cái cực hình nhục nhã đó lại bắt đầu, Đạm Ngọc bỗng nhớ đến Hà Duy, nhớ đến những tình cảm mãnh liệt của họ khi cùng ở trên giường, nhớ đến tình cảm thương yêu vô bờ của anh đối với nàng... bỗng thấy tủi thân. Sao em lại phải ở đây chịu đựng cái tội này, chịu đựng ánh mắt khinh rẻ của người ta? Em rõ ràng có quyền giống như những cô gái khác, hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của người đàn ông yêu thương, được trêu chọc chàng, được hưởng tình yêu của chàng, nấu những bữa cơm hằng ngày để sung sướng nhận lại những lời khen nồng nhiệt của chàng...
Thế nhưng chỉ ba mươi phút nữa thôi, thân thể Đạm Ngọc xét về một nghĩa nào đó, sẽ gột bỏ hoàn toàn những sợi dây ràng buột nàng với Hà Duy, nàng sẽ trở thành một người hoàn toàn mới, Hà Duy không thẩ kiêu ngạo đắc ý nói với mọi người: "Cô ta là của tôi" được nữa.
Hà Duy... Thuốc mê đã tiêm rồi, những bộ phận trên thân thể Đạm Ngọc dần mất đi ý thức.
Hà Duy... vừa rồi khi bác sĩ hỏi tên, nàng vô tình theo bản năng nói ra tên Hà Duy.
Bắt đầu phẫu thuật rồi.
Nàng sợ những dụng cụ phẫu thuật sáng bóng kia, nàng cũng sợ cả những bác sĩ khuôn mặt không chút biểu cảm kia.
Rõ ràng, họ đang cắt đứt nốt những sợi dây quan hệ của nàng với Hà Duy, đẩy mối tình thân thiết của họ xuống tận đáy sâu cùng.
Trong Đạm Ngọc bỗng bừng lên ý muốn tha thiết được gọi điện thoại cho Hà Duy, bảo anh hãy mau đến, cứu em ra khỏi chỗ này. Giống như một đứa trẻ ương bướng, nàng sẽ bất chấp tất cả nhào vào lòng anh, thoải mái cho nước mắt nước mũi nhòe ướt vai áo sơ mi cotton thơm mùi xà phòng bột của anh, hét lên trách móc: "Tại anh, tại anh cả! Đưa em đi ngay đi! Hà Duy, đưa em đi đi!" Nàng ước sao anh ở bên cạnh, ôm chặt nàng vào lòng, bảo vệ nàng khỏi những ánh mắt khinh rẻ của người ta, an toàn rời khỏi chỗ này.
Đạm Ngọc nằm trên bàn mỗ, mơ màng, Hà Duy với đôi mắt đầy yêu thương: 'Mình đi thôi, mình không làm cái thứ này nữa!" Giây phút đó, đắm mình trong hạnh phúc vô hình, cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng trôi vào giấc ngủ an lành...
Phẫu thuật kết thúc.
Bác sĩ bảo Đạm Ngọc thử xem xem, có phải là rất đẹp không. Đạm Ngọc cảm thấy mình thật hạ cấp.
Đạm Ngọc nhìn bộ dạng đắc ý của vị bác sĩ, im lặng không nói gì.
Bác sĩ bắt đầu dặn dò nàng, không nên quỳ gối hoặc ngồi xổm, ăn nhiều hoa quả, ngồi xe chân tạm thời không được dang rộng quá... Đạm Ngọc hoang mang gật đầu.
Bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Đạm Ngọc thấy ngay cô gái nhai kẹo cao su lúc nãy đã đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi rồi. Vừa mới nạo thai xong, mặt cô ta trắng bệch, nhưng bằng một sức lực phi thường, cô ta tự mình đứng dậy, bước ra phía cửa.
Lúc đi ngang qua Đạm Ngọc, cô ta kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt chẳng kiêng kị gì chiếu thẳng xuống phần bụng dưới của Đạm Ngọc, nhìn nàng nở nụ cười kỳ quái rồi đi mất dạng.
Nụ cười đó sao giống như những lời chế giễu vang vọng bên tai Đạm Ngọc: Trinh nữ? Trinh nữ?
Liệu làm xong phẫu thuật vá màng trinh, đi dưới ánh mặt trời, là có thể trở lại thuần khiết như ngày còn thiếu nữ không?
Đạm Ngọc vừa làm phẫu thuật xong, đi dưới ánh mặt trời, vốn quen đi theo cái dáng đi đẹp đẽ ngày trước, nhưng bỗng thấy một chỗ trên người ngấm ngầm nhói đau. Từng giờ, từng phút, nàng tự nhắc nhở mình, nhắc nhở mọi người trên đường: Tôi rất trong trắng, tôi rất đoan trang, tôi là cô gái trinh sạch sẽ nhất. Trong trắng và thuần khiết như thiên thần ấy. Thật đấy!
Cuối cùng lại phát hiện ra, thậm chí không thể thuyết phục nổi chính mình.