Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 356: Lạc Phi cùng đường.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship - metruyen.com
Biên tập: metruyen.com
Sưu tầm: tunghoanh.com
Chỉ có điều Diệp Mặc lại thấy hơi lo lắng, đại sư tỷ của Lạc Huyên sẽ không đối xử như thế nào với Lạc Huyên nhưng hai người ở cùng một chỗ, nhỡ may Lạc Huyên phát hiện Ní La Kinh ở trên người đại sư tỷ của cô ấy thì làm thế nào?
Diệp Mặc có thể khẳng định, một khi Ní La Kinh bị Lạc Huyên phát hiện ở trên người đại sư tỷ của cô ấy, như vậy rất có thể cô sẽ bị giết để diệt khẩu, chỉ là không biết đại sư tỷ của cô có ra tay hay không.
Diệp Mặc thở dài, ba chị em thân với nhau cuối cùng không ngờ thành ra như vậy. Mà khởi nguồn lại là bộ Ní La Kinh. Hắn có chút thông cảm mà nhìn Lạc Phi, chầm chậm nói:
- Có phải cô có người để hoài nghi rồi không?
Lạc Phi chần chờ hồi lâu, lắc lắc đầu, cho dù cô hoài nghi đại sư tỷ thì loại lời nói này cũng sẽ không nói ra.
Một vết máu đỏ tươi chảy dọc theo chân Lạc Phi, lúc này Diệp Mặc mới chú ý đến tình hình của Lạc Phi nhìn bề ngoài cũng không lạc quan như vậy. Trên mặt cô bởi vì có quá nhiều nguyên liệu dịch dung nên nhìn không ra nhưng mồ hôi từ trán rịn ra lại thấy được tình hình của cô không thể lạc quan.
- Cô xảy thai rồi?
Diệp Mặc nhíu mày, bây giờ mới phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự việc. Sau khi nghe được lời của Lạc Phi, hắn đã không có chút động cơ giết người nào đối với cô, thậm chí chỉ còn thông cảm. Cô có thể vì ở trong Tiểu Thế Giới tiếp xúc quá ít người, vì thế vừa ra ngoài liền bị Kỳ Ngọc Lâm phong độ ngời ngời hơn nữa lại cố ý giăng lưới.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, thầm nói người phụ nữ này cũng đủ bi ai, cô mang thai con của tên đàn ông kia lại còn bị người đàn ông kia truy sát, cuối cùng đứa bé trong bụng còn bị tên đàn ông kia đá hỏng. Khó trách cô nói với Kỳ Ngọc Lâm, cô không để ý tính mạng của mình, cái cô để ý chính là đứa trẻ trong bụng.
Hắn nhớ đến một câu nói “Đàn ông sợ làm nhầm nghề, phụ nữa sợ gả nhầm chồng”. Tình hình của Lạc Phi chính là theo sai người kinh điển, một người đàn ông có thể lợi dụng người phụ nữ yêu mình, có ưu tú nữa cũng không thể là bạn đời phó thác cả đời.
Lạc Phi cắn chặt răng, không nói câu nào, chỉ gắt gao đỡ lấy bụng mình. Cô vì tên đàn ông đó mà bỏ ra nhiều như vậy, nhưng không thể tin tưởng câu nói nào của người đàn ông đó. Thậm chí lúc trên đường truy sát cô, trái tim cô đã chết rồi.
Diệp Mặc lấy ra một viên Liên Sinh Đan trực tiếp đặt vào trong miệng Lạc Phi, Liên Sinh Đan vào miệng lập tức tan ra, biến thành sức sống vô tận, trong nháy mắt làm dịu đi cơ thể của Lạc Phi. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc, lúc Liên Sinh Đan nhập vào cơ thể, cô liền cảm thấy được đan dược này tuyệt đối không đơn giản. Không ngờ hắn lại nỡ đưa loại đan dược này cho cô uống, hơn nữa cô còn là người ám toán sư muội.
Diệp Mặc lấy ra vài bình nước lọc, dùng chân nguyên làm nóng chỗ nước này một chút, đặt vào trước mặt Lạc Phi, rồi lại lấy khăn mặt đưa cho cô nói:
- Cô tự xử lý đi, tôi ở phía trước chờ cô.
Lúc Lạc Phi nhìn thấy vài bình nước sạch và khăn mặt, trong lòng lại càng kinh nghi bất định, ban nãy rõ ràng cô nhìn thấy trên người Diệp Mặc không có bất cứ túi nào hay là đồ vật khác, chỗ nước này tới từ đâu? Con người này quá thần bí. So với những thứ này, chỗ nước ấm này cũng chẳng có gì vì chỉ cần là người tu luyện ra nội lực, muốn nước nóng lên cũng không có gì.
Chỉ có điều lúc cô hồi phục tinh thần lại thì Diệp Mặc đã đi rất xa rồi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, hắn biết hắn mềm lòng rồi. Cảnh ngộ của Lạc Phi quả thực quá thê thảm, bị người đàn ông mình thích lừa gạt và truy sát thì không cần nói, lại còn bị đại sư tỷ của mình lợi dụng triệt để. Bây giờ để cô quay trở lại thì cô cũng không dám quay trở lại.
Diệp Mặc ngồi trên một mặt đá ở núi Đại Hồng, hắn đang đợi Lạc Phi. Lạc Phi bây giờ chắc chắn không thể trở về Tiểu Thế Giới nữa, cô nợ hắn một ân tình, bây giờ hắn phải hỏi cô một số chuyện, cô hẳn là sẽ không chối từ chứ.
Lạc Phi làm việc thực sự chậm, Diệp Mặc đợi một tiếng cũng không thấy cô ấy đi tới, nhưng thần thức của Diệp Mặc lại cũng không tiện đi thăm dò, dù sao thì cô cũng sảy thai không phải sao. Tuy nhiên Diệp Mặc lại không thể lo lắng có sự cố gì bất ngờ, Liên Sinh Đan của hắn không cần nói chỉ là sảy thai mà thôi, đến nghiêm trọng gấp mười lần, Liên Sinh Đan của hắn cũng có thể cứu sống.
Trong lúc chán muốn chết, Diệp Mặc lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tàng Gia Nghiêm, “Công ty dược Lạc Nguyệt” phát triển rất nhanh, hơn nữa tiếng tăm chấn động, điều này khiến Diệp Mặc rất vui, bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn đã khởi động rồi, tiếp theo chỉ cần tiếp tục cố gắng nữa, một đế quốc buôn bán của giới y dược thì không thành vấn đề.
Chỉ cần trở thành đế quốc buôn bán số một, vậy thì hắn tin rằng chỉ cần linh dược có trên Trái Đất thì hắn có thể cướp đoạt được.
Lúc Diệp Mặc lấy điện thoại ra, mới nghĩ đến điện thoại cũng cần sạc pin, dù cho điện thoại của hắn pin dùng được lâu thì pin vẫn sẽ dùng hết.
Diệp Mặc có chút thất vọng mà đặt điện thoại xuống, hắn đã nhìn thấy Lạc Phi đi tới. Diệp Mặc đứng lên, Lạc Phi đã bỏ đồ dịch dung đi, cả người khác hoàn toàn lúc trước. Đây là một cô gái rất đẹp, một đôi lông mày lá liễu, tuy dung nhan còn kém Tô Tĩnh Văn một chút nhưng công pháp cô tu luyện khiến khí chất của cô càng cao quý.
Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như trạng thái này của cô tới “Thế giới Oanh Ca” làm công chúa, không biết sẽ dẫn đến sự điên cuồng của cả vũ trụ không.
Liên Sinh Đan quả thực là thứ tốt, bây giờ không những căn bản nhìn không ra cô đã trải qua những gì, thậm chí sắc mặt cũng hơi ửng hồng. Chỉ có điều ánh mắt của cô vẫn mang theo sự thương tâm và mất mát, cùng với khuôn mặt của cô tạo thành tương phản cực lớn. Nhìn cơ thể cô đã gột rửa sạch sẽ, Diệp Mặc cũng có chút khâm phục, chút nước này có thể khiến cô gái này giống như tắm qua vậy, phụ nữ đúng là một động vật không thể tin nổi.
Hắn chợt nhớ đến Lạc Ảnh, lúc trước ở sa mạc, hắn tặng một hồ nước cho Lạc Ảnh. Lúc đó Lạc Ảnh dường như dùng chỗ nước đó rửa ráy cơ thể giống như một tiên tử vậy, không nhiễm một hạt bụi.
Lạc Ảnh, trong mắt Diệp Mặc lóe lên chút nhớ nhung, hắn đã tìm mấy tháng rồi nhưng không có chút tin tức nào của Lạc Ảnh.
Lạc Phi đi tới trước mặt Diệp Mặc cung cung kính kính làm một cái lễ, lúc này mới nói:
- Tuy tôi không biết tiền bối tên gì nhưng đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối. Tôi biết tiền bối còn ở lại đây, chắc chắn có chuyện muốn hỏi Lạc Phi, Lạc Phi biết thì sẽ nói.
Diệp Mặc thầm khen cô gái này thông minh, biết hắn có chuyện hỏi cô, nói nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Không cần gọi tiền bối, tôi và Lạc Huyên là bạn, Lạc Huyên gọi tôi là anh Diệp, cô gọi như thế cũng được, gọi tôi là Diệp Mặc cũng được.
Nghe đến Lạc Huyên, trong mắt Lạc Phi lại một lần nữa có chút thất thần, chỉ có điều một lát liền phản ứng lại, cô nhìn điện thoại hết pin trong tay Diệp Mặc, biết Diệp Mặc ban nãy gọi điện thoại không được liền đặt xuống, lấy điện thoại của mình ra đưa cho Diệp Mặc nói:
- Anh Diệp, đây là điện thoại của em, anh dùng của em đi.
Diệp Mặc không khách khí, tiếp nhận điện thoại trong tay Lạc Phi, trực tiếp gọi điện thoại cho Tàng Gia Nghiêm.
Nghe thấy là điện thoại của Diệp Mặc gọi đến, trong lòng Tàng Gia Nghiêm rất kích động, anh không ngờ đến ban đầu chỉ là khâm phục cách làm người của Diệp Mặc, nhất thời kích động cùng Diệp Mặc tới Lưu Xà. Nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi không ngờ lại làm được thành tích to lớn như vậy. Vô số Chủ tịch và Chủ tịch hội đồng quản trị của các công ty đều đích thân đến Lưu Xà, không có nguyên nhân nào khác, chỉ là muốn gặp Tàng Gia Nghiêm mà thôi.
Tàng Gia Nghiêm tỉ mỉ kể lại tình hình kinh doanh của công ty Lạc Nguyệt, nhưng dược liệu Diệp Mặc nhắn nhủ phải thu thập lại rất nhiều, thậm chí dược liệu hiếm chẳng thu thập được loại nào, điều này khiến Diệp Mặc tương đối thất vọng.
Cũng may Tàng Gia Nghiêm dường như cũng cảm thấy vấn đề này, vì thế hai ngày nữa công ty Lạc Nguyệt chuẩn bị công khai tổ chức hoạt động đấu thầu ở Yến Kinh, tìm đối tác hợp tác. Theo kế hoạch của Tàng Gia Nghiêm và đám người Hứa Bình, tìm bốn đối tác hợp tác trong phạm vi toàn cầu, những đối tác hợp tác này cung cấp một số dược liệu sản xuất Mỹ Nhan Hoàn, sau đó giúp công ty Lạc Nguyệt thu tập dược liệu mà Diệp Mặc đã giao phó.
Đương nhiên tất cả các công ty Lạc Nguyệt hợp tác thì đều có thể tự tìm những công ty hợp tác cùng ngành, cứ như vậy nhiệm vụ công ty Lạc Nguyệt liền thông báo đến toàn thế giới rồi.
Diệp Mặc tương đối hài lòng với cách này, hơn nữa nói với Tàng Gia Nghiêm rằng hắn gần đây sẽ để điện thoại mở máy bên ngoài, có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với hắn, nếu như có thời gian, hắn có thể sẽ tới Yến Kinh.
Cúp điện thoại, Diệp Mặc trả lại điện thoại cho Lạc Phi.
Lạc Phi nhận điện thoại, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh chính là ông chủ đúng sau lưng công ty Lạc Nguyệt?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười.
- Không cần phải nói thần bí như vậy, tôi sở dĩ không ra mặt là vì tôi còn có chuyện khác phải làm, tuy nhiên công ty Lạc Nguyệt là của tôi là không sai, không ngờ người như cô cũng quan tâm những chuyện này.
Trong mắt Lạc Phi hiện lên sự tranh chấp, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra gì.
Diệp Mặc nhìn ra ánh mắt của Lạc Phi, lập tức nói:
- Có chuyện gì thì nói đi, nếu như không phải là tôi cứu cô thì cô đã chết rồi, còn có chuyện gì mà do dự.
Diệp Mặc nói trắng ra, không có chút giọng điệu dịu dàng nào, nhưng vào tai Lạc Phi thì cô cảm thấy Diệp Mặc nói rất đúng, nếu như không phải Diệp Mặc cứu cô thì thực sự cô đã chết rồi, làm gì còn có cơ hội nói chuyện.
Nghĩ đến đây cô cắn cắn môi nói:
- Bây giờ em không có bất cứ chỗ nào có thể đi, Mỹ Nhan Hoàn đó nghe nói rất tốt, em cũng rất muốn mua nhưng em không có tiền, vốn sau khi em biết anh là ông chủ của công ty Lạc Nguyệt, em có chút muốn tới công ty của anh. Nhưng sau đó ngẫm nghĩ, em không thể tới công ty của anh, vì thế…
- Ồ, vì sao?
Diệp Mặc hoài nghi hỏi.
Lạc Phi im lặng một lát nói:
- Bởi vì lai lịch em rất thần bí, Kỳ Ngọc Lâm kia và em là ở cùng một nơi, thân phận của y còn cao quý hơn em, bây giờ y mất tích bên ngoài, người đầu tiên trong ấy phải tìm đến là em. Huống hồ vì chuyện Ní La Kinh em có thể là đối tượng mọi người đều muốn tìm, một khi chuyện bị truyền ra ngoài, người khác đều cho rằng Ní La Kinh ở trong tay em.
- Một mình em bị bắt cũng là con đường chết mà thôi, nhưng một khi em vào công ty của anh, thì sẽ liên lụy đến công ty anh. Hơn nữa cho dù là không có những chuyện này, chỉ cần đến lúc đó em không trở về, nói không chừng sẽ bị họ tìm thấy, sau đó không chút do dự liền giết chết em.
Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc cười ảm đạm,
- Có gì thần bí, không phải là Nội Ẩn Môn sao. Liên lụy công ty của tôi? Tuy tôi không đồng ý cho cô vào công ty tôi nhưng không phải vì sợ bị liên lụy. Diệp Mặc tôi thực sự không để ý những môn phái Ẩn thế các cô, không động đến tôi còn chưa tính, nếu như động đến tôi, tôi sẽ ghi thù.