Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 435: Ông sẽ làm gì?
Nhóm dịch: Friendship
Sưu tầm by Jiuzhaigou -
Nguồn: Mê Truyện
Nghe thấy giọng nói này, Điền Du Năng không phải là cảm thấy không biết nên phải làm gì, mà ngược lại, gã còn cảm thấy vui mừng. Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng này, đương nhiên gã biết đó là giọng nói của ai. Gã không ngờ mấy vạn năm nay người phụ nữ không nói một câu nào này lại xen vào chuyện của người khác. Đây quả thực là đang buồn ngủ mà rơi ngay xuống cái gối đầu.
Điền Du Năng lẩm bẩm, tỏ vẻ xấu hổ, một câu cũng không nói. Chỉ có điều sự vui mừng trong lòng gã mãi mãi không phải là sự xấu hổ ngoài mặt kia, gã muốn có người bới móc chuyện này ra.
Người phụ nữ này là sư muội của Hứa Thạch, tên là Tống Ánh Trúc. Chỉ có điều người phụ nữ này và Hứa Thạch sau kia đến doanh trại, chưa từng nói nửa câu, vì vậy mặc dù cô ta là người của Thiên Tổ, nhưng từ trước đến nay Điền Du Năng cũng không trông cậy vào cô ta. Nếu như không phải vì Thiên Tổ có nghĩa vụ phải đến doanh trại để chỉ đạo, thì Điền Du Năng cũng sẽ hoài nghi không biết người phụ nữ này có đến doanh trại hay không nữa, cô ta là một người hoàn toàn không có liên quan đến chuyện này, mặc dù biểu cảm ngoài khuôn mặt rất thản nhiên, nhưng không nói lời nào.
Hứa Thạch chưa trở về, không ngờ Tống Ánh Trúc lại cho gã một niềm vui lớn như vậy.
Theo bản năng, Diệp Mặc nhìn về phía người phụ nữ vừa nói câu đó, đó là một người phụ nữ khoảng chừng 24 đến 25 tuổi. Ngữ khí trong trẻo mà lạnh lùng như vậy cùng với vẻ mặt điềm tĩnh xa xưa, thêm chút dung nhan không tầm thường, kết hợp với một mái tóc dài ngang vai, có một làn da trắng nõn, những thứ này đã tạo nên một người con gái xinh đẹp vô cùng.
Thấy Diệp Mặc nhìn mình, trong mắt người phụ nữ này lộ ra vẻ chán ghét, rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh. Cô ta dán mắt vào Điền Du Năng, dường như đang đợi Điền Du Năng trả lời.
Lúc này Điền Du Năng ước gì cô ta và Diệp Mặc có thể gây lộn với nhau, nên làm sao có thể trả lời được, gã chỉ ấp úng, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không dám nói ra, giống như một người vợ bé có nỗi oan ức trong lòng.
Mặc dù Diệp Mặc không biết người phụ nữ này là ai, nhưng hắn đã sớm nhìn thấy sự chán ghét và oán hận đã lóe lên trong mắt người phụ nữ này. Hắn không hiểu mình đã đắc tội với người phụ nữ xinh đẹp này từ khi nào, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều, hắn đến đây mặc dù đã lâu, nhưng tính tình của hắn đã quyết định là mình sẽ phải đắc tội với rất nhiều người, nhưng hắn cũng không để trong lòng.
Nếu như không có thực lực, cho dù là bạn khúm núm trước mặt người ta thì bạn cũng sẽ bị người ta giết. Hắn không quan tâm việc đắc tội với người khác, điều hắn quan tâm là liệu mình có thể khống chế được những người này hay không. Không bị người khác ghen tị, không bị người khác oán hận mới là người bình thường.
Lúc này, người phụ nữ này nói ra câu đó, rõ ràng là gây khó dễ với Diệp Mặc.
Đồng thời Diệp Mặc cũng tỏ vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Điền Du Năng, việc của Quách Khởi và Phương Vĩ là việc bị oan uổng. Bây giờ anh lập tức đi báo cáo lên bộ chỉ huy quân đội, hủy lệnh truy nã đó đi. Đem chính kẻ đã bắt cóc báo cáo lên cấp trên. Tôi nghĩ đoàn trưởng Điền sẽ không đến tận bây giờ mà còn chưa điều tra được nguyên nhân chính.
Điền Du Năng chau mày. Tên này nghĩ hắn là ai chứ, hắn nghĩ hắn là Tổng tư lệnh quân khu sao? Nói chuyện chẳng khác gì ra lệnh.
Điền Du Năng chần chừ và nhíu mày, Lý Thiên Tài đã biết hôm nay Diệp Mặc đến là vì việc của Quách Khởi và Phương Vĩ. Mặc dù khi ông ta đến đã nghe Lý Đống có đề cập qua, nhưng vì quá vội đi gặp Diệp Mặc nên thậm chí ông ta còn chưa nghe xong, mà đã gác ngay điện thoại xuống.
Lúc này thấy đôi bên dường như đang có ý đối nghịch nhau, Lý Thiên Tài lập tức lui ra sau lấy điện thoại gọi cho Lý Đống. Ông ta muốn nhanh chóng nghe được nguyên nhân rõ ràng. Mặc dù ông ta là quân đoàn trưởng, cao hơn mấy cấp so với Điền Du Năng, nhưng Điền Du Năng lại là đoàn trưởng của quân đoàn đặc chủng. Ông ta không có quyền trực tiếp chỉ huy quân đội, mà Điền Du Năng có thể là người là Thượng tướng Hàn Tại Tân trực tiếp chỉ huy. Nhưng quân đoàn trưởng, sư đoàn trưởng dưới Hàn Thượng tướng cũng chỉ là bù nhìn, căn bản là không cần mình chỉ huy.
- Như thế chẳng lẽ đoàn trưởng Điền còn muốn bao che cho tội phạm sao?
Diệp Mặc thấy Điền Du Năng thể hiện sắc mặt không vui, ngữ khí lạnh như băng.
- Hừ, cái gì gọi là bao che tội phạm chứ ? Quách Khởi và Phương Vĩ tự ý giết quan quân trong doanh trại, lẽ nào vì quan hệ mà được gỡ bỏ lệnh truy nã sao? Nếu là ai cũng có ô dù như vậy, ai cũng có quan lớn đứng sau như vậy thì có thể tùy tiện giết người hết sao, quốc pháp ở đâu chứ ?
Ngữ khí của người phụ nữ này lạnh lùng vang lên.
Diệp Mặc không rõ mình đã đắc tội với người phụ nữ này từ khi nào, nhưng hắn biết người phụ nữ này hoàn toàn muốn đối đầu với hắn. Đột nhiên hắn bỗng gằn giọng nói:
- Khâu Chí Phi muốn mượn rượu để làm nhục đội trưởng đội đặc chủng Liệt Ưng của chúng ta - Lô Lâm, gặp phải sự phản kháng của Lô Lâm, nhưng người thấy cảnh này là một sĩ quan trong tiểu đoàn và một gã sĩ quan cấp úy, chẳng những không giúp đội trưởng Lô, mà lại còn giúp Khâu Chí Phi ngăn cản đội trưởng Lô. Khi Khâu Chí Phi muốn thỏa mãn mong ước của mình, Quách Khởi và Phương Vĩ ngẫu nhiên bắt gặp, bọn họ vì bảo vệ Lô Lâm mà đã đối kháng với Khâu Chí Phi, lỡ tay giết chết hai sĩ quan kia. Lẽ nào, vì thế lực của nhà họ Khâu ở Yến Kinh lớn, mà Quách Khởi và Phương Vĩ phải chịu tội truy nã sao? Mọi người nói xem, Quách Khởi và Phương Vĩ có đáng bị truy nã không?
Diệp Mặc nói ra việc này một cách rành mạch, hơn nữa còn gằn giọng lớn, dường như cả doanh trại đều nghe hiểu. Những binh sỹ không hiểu chân tướng ra sao lúc này đã hiểu xảy ra chuyện gì. Mặc dù vẫn có người còn hoài nghi, nhưng Khâu Chí Phi là người như thế nào, mặc dù mới có vài ngày, nhưng những người trong doanh trại đều biết rõ, hơn nữa sự việc còn xảy ra trong phòng của Lô Lâm, việc này đã sáng tỏ quá rồi.
- Không đáng…
Mặc dù có rất nhiều binh sĩ biết việc này có liên quan đến đoàn trưởng Điền, không dám nói, nhưng đa số mọi người đều bất mãn với việc này. Bọn họ là binh sĩ, là những vệ sĩ để bảo vệ người dân và đất nước, ngay cả một nữ quan quân trong doanh trại cũng không có cách nào bảo vệ thì còn bảo vệ ai được nữa chứ?
Lúc này Lý Thiên Tài mới hỏi rõ ràng sự tình, ông ta bước lên, nói một cách nghiêm túc:
- Chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng rồi, vừa rồi những gì sĩ quan huấn huyện Diệp đây nói hoàn toàn là sự thật. Tên bại hoại này không chỉ giết hai người mà còn giết nhiều người nữa. Đoàn trưởng Điền, tôi ra lệnh cho cậu lập tức hủy lệnh truy nã dành cho Quách Khởi và Phương Vĩ.
Có quân đoàn trưởng Lý nói thêm vào, càng có nhiều người phụ họa theo, quân đoàn trưởng Lý không thể nói dối công khai được, việc này rõ ràng là oan uổng cho Quách Khởi và Phương Vĩ.
Mặc dù Điền Du Năng biết Lý Thiên Tài không có quyền trực tiếp ra lệnh cho gã làm việc gì, nhưng bây giờ Lý Thiên Tài đã ra lệnh rồi, nên gã không thể giả chết. Ngang nhiên nói quân đoàn trưởng Lý không có tư cách ra lệnh cho mình, thì đó là một điều ngu xuẩn nhất, vì như vậy không những đắc tội với quân đoàn trưởng Lý, mà còn đắc tội với nhà họ Lý, nhưng cứ như vậy mà nghe lệnh thì gã càng không cam lòng.
- Anh nói đúng thì đúng sao? Đây đều là những lời lẽ của riêng anh, mà việc giết hai sĩ quan dựa vào lời nói lý lẽ của anh muốn giải vây được việc này, vậy anh coi quân pháp là trò đùa sao.
Điền Du Năng sợ Lý Thiên Tài, nhưng người phụ nữ này lại không sợ, vẫn nói một cách rất lạnh lùng.
Đã không còn đủ kiên nhẫn với tên mập này được nữa, nếu như không phải là đợi Lô Lâm, thì hắn đã mang ngay Quách Khởi và Phương Vĩ đi rồi. Còn về việc hủy bỏ lệnh truy nã, đến khi gọi điện cho Hàn Tại Tân thì được rồi. Hắn nói lời này, chỉ không muốn Quách Khởi và Phương Vĩ bị đám đồng đội kia hiểu lầm, cũng để cho những người này biết Điền Du Năng là một người như thế nào mà thôi.
Bây giờ người phụ nữ này vẫn còn dài dòng lôi thôi, nhưng Diệp Mặc lại thản nhiên nói:
- Cô nói đúng rồi, tôi nói đúng là đúng.
Mạnh mẽ, không giảng đạo lý.
Tống Ánh Trúc sắc mặt trắng bệch. Cô ta không sợ Diệp Mặc giảng đạo lý, mà sợ hắn không nói đến đạo lý. Cho dù là đánh không ngã người này thì e rằng sự ghê tởm về hắn cũng khiến cô không cảm thấy thoải mái chút nào.
- Cậu cừ đấy, Hứa Thạch tôi hôm nay muốn xem xem rốt cuộc cậu khỏe như thế nào mà dám đến doanh trại để hống hách như vậy.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Hứa Thạch đã đến, nghe thấy giọng nói đó, Điền Du Năng cảm thấy như nghe thấy nhạc tiên. Cuối cùng thì cũng có người đến để đấu nhau với kẻ không biết trời cao đất dày là gì này, và những việc sau đó thì chẳng liên quan gì đến Điền Du Năng gã nữa. Gã chỉ muốn phụ trách việc thêm mắm thêm muối mà thôi.
Diệp Mặc nhìn người này, khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt dài, tóc ngắn, mặc dù có làn da hơi đen, nhưng lại có một dũng khí anh hùng, nhưng nói chuyện lại có vẻ hơi nữ tính.
Lần đầu tiên Diệp Mặc nghe thấy tên Hứa Thạch, là khi hắn luyện khí tầng hai, khi ở khu rừng rậm nguyên thủy đã cứu Quách Khởi và Trì Uyển Thanh, lúc đó nghe bọn họ nói Hứa Thạch là một cao thủ bậc nhất, hơn nữa nghe nói là một người có tu vi Địa Cấp sơ kỳ.
Nếu như dựa vào thân thủ lúc đó, thì Diệp Mặc không đánh lại Hứa Thạch, nhưng hai năm đã trôi qua, Diệp Mặc đã luyện khí trung kỳ, mà Hứa Thạch này vẫn còn ở tu vi Địa Cấp sơ kỳ.
- Giết người của tôi không những muốn nằm ngoài vòng pháp luật, còn dám lớn lối như vậy. Hứa Thạch tôi đây muốn thử xem thế nào.
Giọng nói của Hứa Thạch vẫn có vẻ lạnh lùng, không cần nói đến việc tên thanh niên trước mặt này muốn bao che người mà Hứa Thạch ông ta muốn giết, chỉ dựa vào việc hắn đắc tội với Tống sư muội, thì bản thân cũng không thể bỏ qua cho hắn được rồi.
Sư muội của mình từ trước đến nay không nói nhiều, hôm nay không ngờ nói nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy cô ấy có vẻ tức giận.
- Xin ngài Hứa đây cho phép, sỹ quan huấn luyện Diệp đây là bạn của tôi, hơn nữa việc này Quách Khởi và Phương Vĩ chính xác là thuộc bên chính nghĩa, tôi…
Lý Thiên Tài mới nói được một nửa thì đã bị Hứa Thạch ngắt lời.
Hứa Thạch lạnh lùng nhìn qua Lý Thiên Tài, quả quyết nói:
- Quân đoàn trưởng Lý, đừng có can thiệp vào. Nếu như quân đoàn trưởng Lý không muốn làm liên lụy đến nhà họ Lý thì đừng có nhiều lời. Hứa Thạch tôi nói rồi, kẻ giết người của tôi, cho dù là Thiên Vương cũng không thể bỏ qua. Người của Thiên Tổ tôi đây không ỷ thế ức hiếp kẻ khác, nhưng có người muốn ức hiếp Thiên Tổ chúng tôi là không được. Đừng nói là sỹ quan huấn luyện Diệp, cho dù là sỹ quan huấn luyện Hoa thì tôi cũng không bỏ qua cho hắn.
Tống Ánh Trúc do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hứa Thạch không quen Diệp Mặc, nhưng cô ta quen, chỉ là cô ta và Diệp Mặc có mối thâm thù nên đương nhiên không muốn Diệp Mặc được yên ổn. Bây giờ Hứa Thạch khiêu khích Diệp Mặc như vậy, mặc dù cô ta biết Hứa Thạch không phải là đối thủ của Diệp Mặc, nhưng cho dù không thể báo thù thì cô ta cũng ghê tởm tên Diệp Mặc này, những kẻ thù muốn khiêu khích Diệp Mặc càng nhiều thì cô ta càng thích thú.
Diệp Mặc thản nhiên cười:
- Thiên Tổ? Thiên Tổ rất mạnh sao? Có phải lão Đàm Giác đó đang ngứa ngáy không. Xem ra lần trước chưa được giáo huấn tốt. Như thế thì tôi đây muốn trở về Yến Kinh một chuyến xem sao. À, đúng rồi, Diệp Mặc tôi đây muốn ức hiếp người của Thiên Tổ các người thì ông làm gì nào?
Lông mày của Hứa Thạch nhướn lên, trong lòng tức giận tột độ, không ngờ hắn còn dám nói những lời này, kẻ không biết trời cao đất dày là gì này là ai vậy? Không ngờ dám gọi sư phụ của mình là lão Đàm Giác? Còn dám ức hiếp Thiên Tổ, không sợ chết, nhưng một gã không sợ chết như vậy, ông ta chưa từng gặp qua. Trong mắt ông ta, Diệp Mặc đã là người chết, tên này quá to gan… Ồ, không đúng, sỹ quan huấn luyện Diệp này còn trẻ như vậy, lẽ nào hắn chính là Diệp Mặc?
Nghĩ đến hai chữ Diệp Mặc, Hứa Thạch lập tức rùng mình. Vừa rồi chẳng phải hắn nói hắn chính là Diệp Mặc sao? Nghĩ đến lời sư phụ của mình: “Hứa Thạch, dựa vào tu vi của con, mặc dù không dám nói là ngang bằng, nhưng cũng không có kẻ nào có thể vượt qua con được. Chỉ có điều con nhất định phải ghi nhớ, đừng đắc tội với tên Diệp Mặc nhà họ Diệp, đắc tội với hắn, thì sư phụ cũng không cứu được con đâu.”