Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Chương 782 : Lo lắng.


 Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 782: Lo lắng.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm: tunghoanh.com

Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: kenwen.com


<< BOOM cảm ơn bạn "Phuoc_Feeder" đã ủng hộ truyện >>



    Cho dù bọn họ biết Diệp Mặc bất kể làm chuyện gì, đều là bình thường, cũng không cần kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn bị “Đại bồi nguyên đan” làm cho kinh ngạc.

    Đối với Hứa Bình và Hư Nguyệt Hoa mà nói, vị trí thành chủ của Lạc Nguyệt thực ra cũng không có gì, cái mà bọn họ theo đuổi chính là tinh thần tối cao của cổ võ. Nhưng bây giờ bọn họ không ngờ lại có thể thăng cấp thẳng lên Tiên Thiên, điều này thật làm cho người ta rung động. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m



    Theo bọn họ biết, cả giới cổ võ cũng không có cao thủ Tiên Thiên nào, Đàm Giác vừa mới thăng lên cấp Ngụy Tiên thiên đã bị Diệp Mặc đánh bại, cho nên người khác cũng không biết. Còn Nhâm Bình Xuyên vừa thăng lên cấp Tiên Thiên đã bị Diệp Mặc chém chết, cũng không có người nào biết.

    Nếu Diệp Mặc có thể tùy ý làm người ta thăng lên cấp Tiên Thiên, thì tu vi của hắn là gì rồi? Cho dù ba người Hư Nguyệt Hoa sau khi mơ mơ màng màng đi ra, vẫn còn đang trong dòng suy nghĩ miên man. Nhưng vừa nghĩ đến ngày trước bọn họ có thể thăng lên cấp Địa cấp cũng là do duyên cớ Diệp Mặc, cũng có thể giải thích được chút ít.

    Chỉ có Hư Nguyệt Hoa trong lòng xúc động thật lâu, ngày trước Diệp Mặc nói có thể khiến cô thăng lên cấp Tiên Thiên, cô nghĩ đó chỉ là lời nói tùy ý mà thôi, hiên tại xem ra những lời hắn nói trước kia quả nhiên là thật.

    Sau khi ba người Hư Nguyệt Hoa rời khỏi, Diệp Tử Phong đứng dậy định nói với Diệp Mặc chuyện gì đó, nhưng Diệp Lăng lập tức kéo Tử Phong lại. Cô biết Tử Phong muốn nói cái gì, nhưng cô cũng biết được suy nghĩ của Diệp Mặc.

    Đông Phương Xung đã bị Diệp Mặc giết, chuyện Đông Phương Na ở Lạc Nguyệt làm tuyệt đối không tránh khỏi cái chết, anh hai lúc này đang cầu tình, căn bản không hợp thời. Nếu như anh cả Diệp Mặc là một nhà chính trị vô tình, anh hai lúc này nhất định sẽ không ngồi ở đây, cầu tình cũng vô dụng.

    Diệp Mặc lại nhìn về phía Diệp Tử Phong nói:
    - Người của nhà Đông Phương đến Lạc Nguyệt làm chuyện gì, anh nghĩ em không thể nào không biết một chút gì. Hơn nữa Đông Phương Na có phải thích em hay không, anh nghĩ trong lòng em cũng biết. Trước khi em đến viện võ trang học, anh hi vọng em có sự chuẩn bị.

    - Anh cả, xin anh buông tha cho Na Na, cô ấy vô tội, cô ấy bị người của Đông Phương gia ép buộc, Đông Phương Húc thật sự không phải anh ruột của cô ấy…
    Đôi mắt Diệp Tử Phong đỏ lên. Anh biết Diệp Mặc đại ca có ý định giết Đông Phương Na.

    Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:
    - Tử Phong, cô ấy có vô tội hay không, trong lòng em tự biết. Dưới con mắt của anh, vừa nhìn liền thấy Đông Phương Na chẳng những không phải vô tội, hơn nữa chết còn chưa hết tội. Em sắp đi viện võ trang, để Đông Phương Na lại tiếp tục bán đứng chúng ta sao?

    - Anh cả, em muốn mang Na Na rời khỏi Lạc Nguyệt, xin anh buông tha cho Na Na.
    Giọng điệu Diệp Tử Phong buồn bã, rõ ràng địa vị Đông Phương Na trong lòng y là rất lớn.

    Diệp Mặc thầm than, mặc dù Diệp Tử Phong không phải là em ruột của hắn, nhưng hắn không xem Diệp Tử Phong là người ngoài. Hắn không có cách nào làm đến nông nỗi liều lĩnh, những cái khác đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng, cho nên hắn mới không muốn tiếp tục nắm quyền ở Lạc Nguyệt, đồng thời cũng không muốn Diệp Tử Phong cầm quyền ở Lạc Nguyệt.

    Đông Phương Na tuyệt đối không thể ở lại Lạc Nguyệt được, nhưng Diệp Tử Phong rõ ràng rất ân nặng tình sâu với cô. Khiến Diệp Tử Phong vứt bỏ người con gái đó là không thể nào, đừng nói đến chuyện giết cô trước mặt Diệp Tử Phong.

    Diệp Mặc đồng thời nghĩ đến Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, còn cả địa vị của Tiểu Vận trong lòng hắn nữa, hắn không thể vứt bỏ bất kỳ người nào cả.

    Thử nghĩ nếu có một ngày các cô làm sai chuyện gì đó, tự mình có thể tự tay giết các cô ấy được không? Diệp Mặc biết, với tính cách của hắn thì không thể nào tự tay mình giết người con gái của mình được, cũng tuyệt đối không thể đứng nhìn người con gái của mình bị giết chết được. Hắn không phải là người công chính liêm minh, mà là một người trọng tình nghĩa.

    Chuyện mình không làm được, sao phải trách Diệp Tử Phong không làm được?

    Diệp Mặc thầm thở dài một tiếng, không nói nữa.

    Ánh mắt Diệp Lăng ảm đạm, cô biết ý của anh cả chính là ngầm đồng ý Diệp Tử Phong rời Lạc Nguyệt. Nhưng trong nội tâm cô lại có chút đau xót. Trong suy nghĩ của cô, anh cả trở về rồi, sẽ tìm đến chị dâu, người một nhà đều ở cùng một chỗ thì tốt quá rồi. Nhưng cô không phải là con nít, cô cũng biết bây giờ không phải là trò chơi tập làm người lớn, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị người khác nhìn thấy.

    - Anh hai, chúng ta đi ra ngoài trước đi.
    Diệp Lăng kéo Diệp Tử Phong ra ngoài.

    Diệp Mặc biết Diệp Lăng hiểu được ý tứ của hắn, cô chắc là khuyên bảo Diệp Tử Lăng dẫn Đông Phương Na rời khỏi Lạc Nguyệt. Diệp Mặc biết rằng, hắn không còn cách nào ra tay hạ sát Đông Phương Na được nữa, mặc dù biết người con gái đó rất dối trá. Nhưng yêu không có ai có thể giải thích rõ ràng được, người mà Diệp Tử Phong yêu chính là Đông Phương Na, trong mắt của anh chỉ có Đông Phương Na. Cho nên trong mắt anh, bất luận Đông Phương Na làm gì cũng là đúng.

    Nếu không phải như vậy, với sự khôn khéo của Diệp Tử Phong, cuối cùng sẽ không bị người ta lợi dụng mà vẫn còn mơ mơ màng màng.

    Để Diệp Mặc giết Diệp Tử Phong, rồi giết Đông Phương Na, hắn không làm được, thậm chí hắn còn không nghĩ đến. Thậm chí hắn còn không để ý đến suy nghĩ của Diệp Tử Phong, trực tiếp giết Đông Phương Na cũng không làm được.

    Diệp Mặc chợt nhớ đến Mục Tiểu Vận, với bản tính của Mục Tiểu Vận, cho dù mình giết người phóng hỏa, phỏng chừng trong mắt cô cũng chỉ có hắn là tướng công. Cái khác nhau duy nhất chính là, hắn chỉ sợ sẽ làm chuyện Mục Tiểu Vận không thích.

    Chỉ hi vọng Diệp Tử Phong dẫn Đông Phương Na đi không phải về Diệp gia, mà tự lập môn hộ. Với bản tính của Đông Phương Na, về Diệp gia ở Yến Kinh phỏng chừng cũng không phải chuyện tốt lành gì.

    - Sư phụ, xe đến trước núi ắt có đường, những chuyện này không cần nghĩ có khi lại tốt.
    Chỉ còn một mình Du Nhị Hổ ở lại phòng họp nhìn bộ dạng trầm tư của Diệp Mặc, chủ động an ủi.

    Diệp Mặc phục hồi tinh thần lại, khẽ cười nói:
    - Nhị Hổ, anh nói rất đúng, xe đến trước núi ắt có đường, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy. Đúng rồi, tôi gọi anh đến để kiểm tra linh căn của anh một chút.

    Nói xong Diệp Mặc lấy ra dụng cụ kiểm tra linh căn đặt trước mặt Nhị Hổ nói:
    - Cho tay anh vào đi, sau đó thử vận một ít nội khí.

    - Được.
    Du Nhị Hổ nắm chặt dụng cụ kiểm tra, vận một chút khí công đi vào, trên mặt dụng cụ thí nghiệm nhanh chóng có ba đường sáng hiện lên.

    - Ba hệ linh căn đất, mộc, hỏa.
    Diệp Mặc cau mày nhìn ba hệ linh căn, nói thật hệ ba linh căn này không được tốt lắm, hơn nữa ánh sáng của ba đường linh căn này của Nhị Hổ tương đối yếu. Nói cách khác trong ba hệ linh căn này, linh căn của anh ta coi như là kém.

    Dụng cụ kiểm tra trong tay hắn là Vân Tử Y cho, dụng cụ kiểm tra này kiểm tra có linh căn hay không cũng đã rất tốt, nhưng cũng chỉ là kiểm tra ra có linh căn gì mà thôi, đối với chất lượng của linh căn thì rất khó kiểm tra ra, chỉ có thể nhìn độ sáng của tia sáng.

    - Sư phụ, cái gì là ba hệ linh căn đất, mộc, hỏa?
    Du Nhị Hổ hỏi một câu.

    Diệp Mặc không giấu diếm gì, nói thẳng:
    - Thứ mà tôi tu luyện rất phức tạp, thực ra anh theo tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa dạy anh được cái gì, nhiều nhất chỉ là một ký danh đệ tử mà thôi. Chế thuốc chỉ là một trong những cách thức của tôi, còn cổ võ càng không phải là thứ mà tôi học. Thứ mà tôi tu luyện gọi là Tu Chân, Tu Chân là một chuyện rất buồn tẻ, nhưng nếu như tu luyện đến đỉnh điểm, còn trên cả cổ võ, tôi hỏi anh có hứng thú học hay không?

    Du Nhị Hổ lập tức nói:
    - Sư phụ, con bằng lòng.

    - Được.
    Diệp Mặc gật gật đầu.
    - Anh nên nhớ, thứ mà tôi tu luyện tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Ngày trước tôi cũng có nhận một đệ tử, mặc dù anh theo tôi sớm hơn anh ta, nhưng nghiêm khắc mà nói, anh ta mới là đệ tử đầu tiên học tu chân của tôi.

    - Sư phụ, con không để ý thầy có bao nhiêu đệ tử, con chỉ cần đi theo sư phụ học Tu Chân. Nhưng, nếu Tiểu Trân nhìn thấy con tu luyện thì sao?
    Du Nhị Hổ mặc dù học từ Diệp Mặc không được bao nhiêu thứ, nhưng anh ta biết Tu Chân của sư phụ không tầm thường, cho nên sau khi anh ta nghe đến Tu Chân, cũng không quá ngạc nhiên.

    Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
    - Tiểu Trân là vợ của anh, nếu như cô ấy bằng lòng, anh có thể dạy cô ấy, chỉ có điều giữ bí mật là được. Nhớ kỹ, công pháp mà tôi muốn dạy anh là “Hồng mông tạo hóa quyết”…

    Nói xong Diệp Mặc bắt đầu truyền công pháp trước Trúc Cơ của “Hồng Mông tạo hóa quyết” cho Du Nhị Hổ. Tuy rằng công pháp này không phải do hắn chế tạo ra, nhưng công pháp này là công pháp cao nhất mà hắn có thể lấy ra. Nếu dạy đương nhiên là phải dạy công pháp cao nhất rồi, hơn nữa năng lực của Nhị Hổ, cũng chỉ có thể nhận công pháp trước Trúc Cơ

    Đợi Diệp Mặc truyền thụ xong, khi Du Nhị Hổ lấy một ít đan dược rời khỏi, Diệp Lăng đã quay trở lại rồi.

    - Diệp Lăng, em để Tử Phong ở lại đi, sau này không cần tham dự vào chuyện của Lạc Nguyệt là được rồi, làm chút chuyện buôn bán.
    Diệp Mặc nhìn bộ dạng thương cảm của Diệp Lăng, vẫn không kìm nổi nói một câu.

    Diệp Lăng lắc lắc đầu:
    - Anh hai cảm thấy rất có lỗi với anh, em nói với anh hai rồi, nhưng anh hai nhất quyết muốn rời khỏi Lạc Nguyệt.

    Nhìn bộ dạng có chút ảm đạm của Diệp Mặc, Diệp Lăng bỗng nhiên giãn cơ mặt ra nói:
    - Anh à, anh không cần lo lắng cho anh hai, anh ta mang theo tiền cũng đủ để gây dựng lại sự nghiệp, dựa vào sự thông minh tài trí của anh hai, nếu như Đông Phương Na bằng lòng sống, bọn họ nhất định sẽ sống rất tốt. Hơn nữa, em cũng thấy rằng anh hai rời khỏi đây sẽ tốt hơn chút.

    Diệp Mặc gật gật đầu, gạt chuyện này sang một bên, sau đó hỏi:
    - Em có biết chị dâu và Bắc Vi đi đâu rồi không?

    Đôi mắt Diệp Lăng đỏ lên nói:
    - Chị dâu và Bắc Vi đều có thể tu chân, chỉ có em không thể tu chân, bọn họ đều có thể bay rồi, cho nên bọn họ đi tìm anh rồi, để lại một mình em ở lại Lạc Nguyệt.

    - Có thể liên lạc với bọn họ không?
    Diệp Mặc có chút áy náy, hắn quay về Lạc Nguyệt mới có một ngày, mới có thời gian hỏi đến mấy người Lạc Ảnh.

    Diệp Lăng lắc lắc đầu:
    - Lúc mới đi, em có thể liên lạc được với các chị ấy, bây giờ đã gần hai năm liên lạc không được rồi. Nếu như không phải những chuyện gần đây của Lạc Nguyệt, em không dám bất thình lình bỏ đi, em cũng đi tìm các chị ấy rồi.

    - Em có biết mấy người họ ở đâu không?
    Diệp Mặc lập tức hỏi.

    Diệp Lăng lắc lắc đầu:
    - Em cũng suy đoán, ngày trước khi em, Bắc vi và chị Lạc Ảnh ở cùng nhau, chị Lạc Ảnh nói anh có khả năng đi đến tiểu thế giới. Còn chị Lạc Phi biết tiểu thế giới ở chỗ nào, thời gian trước, chị Lạc Phi rất thất vọng về Lạc Nguyệt, liền một mình rời khỏi Lạc Nguyệt, đi tìm Lạc Ảnh và Khinh Tuyết. Nhưng điện thoại của Lạc Phi, hôm nay em cũng không gọi được.

    - Không tốt.
    Diệp Mặc nghe đến đây, hắn đột nhiên đứng dậy. Từ lúc hắn từ tiểu thế giới đi ra, trận pháp bên ngoài đột nhiên nới lỏng, lúc đó hắn liền biết có người đã phá trận. Sau đó sau khi hắn ra ngoài, trận pháp bên ngoài quả thật bị phá một lần, hơn nữa còn khóa cứng rồi.

    Như vậy xem ra, trận pháp đó 100% là do Lạc Ảnh phá hỏng. Diệp Mặc cảm giác được một kiểu chế giễu, hắn vừa mới đi ra, bọn họ liền đi vào, cái này là cái gì cùng cái gì đây.

    Nhưng ngay sau đó, sau lưng Diệp Mặc lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn đương nhiên biết chỗ trận pháp hung hãn nơi dãy núi Hoành Đoạn kia. Dựa vào tu vi luyện khí trung kỳ của mấy người Lạc Ảnh, đi phá trận pháp quả thực là hành động đi tìm đến cái chết.


Nguồn: tunghoanh.com/thieu-gia-bi-bo-roi/chuong-782-0rMaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận