Thuận Minh Chương 397 : Đại chiến mở màn. (1+2+3)

Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch

Chương 397: Đại chiến mở màn. (1+2+3)

Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vipvanda
Đả Tự: nomore8x - 4vn


Động tĩnh bên ngoài này thậm chí không đánh thức Lư Mạnh đang ngủ, bắn đạn trái phá của pháo hai pound và pháo một pound rồi tiếp sau đó, súng hỏa mai thay phiên bắn đánh tan hoàn toàn kỵ binh Măn Bát Kỳ tự cho là đắc kế.

Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái trực tiếp chết ở trong pháo kích, vốn đại doanh bên kia đang định theo quân đội Măn Mông ra ngoài đánh lén ban đêm liền nhanh chóng yên tĩnh lại, những kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ đi theo đánh lén ban đêm, lúc xông tới phía trước miễn cường dừng thế xông của ngựa, cuối cùng ṿng trở về.

Nhưng những kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ nhanh chóng rút về này, lại suưt nữa không thể tiến vào cả đại doanh nhà ḿnh, bởi v́ cửa doanh đă sắp đóng lại, hơn nửa người của cả đại doanh bị huy động thủ doanh, để ngừa quân Minh đối diện nhân cơ hội tấn công vào, giằng co nửa ngày, cũng không thấy đại doanh quân Minh đối diện có động tĩnh ǵ, nhưng mắt thấy trời sắp sáng, chỉ sợ phải chuẩn bị chiến đấu ban ngày.



Quân đội Măn Mông mệt mỏi cả ngày trải qua một tối ầm ĩ như vậy, cũng không nghỉ ngơi tốt, rất nhiều người câm giác càng thêm mệt mỏi.

Doanh địa của doanh Giao Châu luôn có một chỗ bố trí sơ ý, pḥng bị rất yếu, khiến người ía cảm thấy có thể theo lỗ hổng này đột tiến vào, có điều ở phía sau lỗ hổng của ṿng pḥng ngự này, b́nh thường đều cài đặt hỏa lực tương đối mạnh, quân lính cơ động cảnh giới buổi tối, phần lớn bộ phận đều đặt ở bên này.

Đây coi như là một bẫy tâm lư, người có thể vào đêm tối đi ra ngoài tập kích doanh trại địch, thường trong ḷng đều tồn tại ư nghĩ đầu cơ mạo hiểm, có một lỗ hổng như vậy, chung quy sẽ hấp dẫn người tới mắc câu. Kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ chính là đâm vào cái bẫy này? chủ ư này của lăo doanh doanh Giao Châu là quân Hoài Dương học tập từ Trần Lục mà ra, lúc đó chiến đấu với Cách Tả ngũ doanh, doanh địa hai bên đóng quân đối diện nhau, luôn tiến hành giữa tập kích doanh trại địch và phản tập kích doanh trại địch. Chiến đấu kịch liệt, hai bên xuất ra đủ dạng.

Tiếng pháo súng và sự xung phong của kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ, thanh thế quả thật không nhỏ, cũng không ít binh sĩ nghỉ ngơi quanh lỗ hổng bị bừng tỉnh, có điều ai nên phản ứng, ai không tới phiên đều có quy định nghiêm chỉnh, mồi doanh đều có nhiệm vụ tương ứng và phạm vi pḥng thủ, muốn quấy nhiễu bất an toàn bộ doanh của doanh Giao Châu, đây là chuyện rất khó.

Sau khi trải qua lần đả kích này, sĩ khí đại doanh Thát Lỗ càng hạ thấp. Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái thân phận có chỗ bất đồng với quý nhân của những Kỳ khác, gă chính là đại tướng hoàng đế Hoàng Thái Cực rất tin tưởng, ở thời Nỗ Nhĩ Cáp Xích th́ Nam chinh Bắc chiến, lập được chiến công không nhỏ.

Ai ngờ gă cũng bỏ mạng trong đánh lén đêm nay, đây là vị tướng lănh cao cấp sau khi gặp chi quân Minh kỳ quái này, chết đầu tiên, hơn nữa kỳ đinh Lưỡng Hoàng Kỳ cũng là nhóm tinh nhuệ nhất trong các Kỳ, buổi tối cũng hao tổn rất nhiều, ai cũng đều có kết luận thế này. Chiến đấu ngày mai, chỉ sợ là càng thêm khó đánh.

Đă là cục diện như vậy, sẽ không có ư xuất môn tập kích doahh trại địch ǵ nữa, hơn nữa c̣n có người dè dặt đề nghị với A Ba Thái có phải nên thừa dịp lúc trời tối đen. Toàn quân chạy trốn về phía bắc, nếu không phải đại chiến ngày hôm sau sắp tới. A Ba Thái thật có ư nghĩ rút đao chém gă. Đại quân Măn Mông quy mô lớn như vậy, nếu rút về phía Bắc vào ban đêm, không nói trước tâm lư bối rối, mà ban đêm tối mù. Hơi có quấy nhiễu th́ sẽ là thảm kịch toàn quân tán loạn, ở chỗ nước Minh, binh lính Măn Mông tán loạn về bốn phía, sau khi đơn lạc th́ phải làm sao, kết quả nhất định chỉ có con đường chết, đây chính là không đánh mà bại.

Tính toán hiện giờ, chính là cố hết sức mà nghỉ ngơi, chờ quyết chiến ngày hôm sau, liều chết đánh cược một lần. Có khi c̣n có thể có một tia sinh cơ.

Ba mươi tên kỵ binh Tương Lam Kỳ mang theo hơn một trăm con ngựa chạy như điên về phía tây của hai doanh giằng co, trực tiếp chạy về phía bắc không khỏi quá mức nguy hiểm, chi bằng là chạy ngang, sau đó bẻ sang hướng bắc, như vậy khả năng thành công cũng hơi lớn hơn một chút, A Ba Thái không ngủ, đứng ở trên cḥi gác nh́n người báo tin đi xa, gă cũng có thể nghe thấy, cảm thấy được đại doanh quân Minh làm ra phản ứng kịp thời có kỵ binh ra ngoài truy kích.

Hy vọng như vậy th́ có ít c̣n hơn không, hy vọng có thể trở lại quan ngoại báo tin. Nhưng báo được tin rồi th́ sao. Bên Thịnh Kinh c̣n có thể phái viện quân tới bên này cứu viện không, sợ là chỉ quân đội ḿnh bị tiêu diệt, kỳ chủ của mấy kỳ đều vui mừng mà nh́n, A Ba Thái nghĩ tới đây, nhịn không được cười cười tự giễu.

Đêm nay ngủ không được ngon giấc, không riêng ǵ quân đội Thát Lỗ, mà ngay cả quân Đăng Châu ở cách quân đội Thát Lỗ hai mươi dặm cũng rất khó ngủ, có điều đây không phải v́ nguy hiểm, mà v́ hưng phấn, hưng phấn do ngày hôm sau có thể tham gia đại chiến, tụ họp với binh mă bản bộ do đại soái suất lĩnh.

Sáng sớm ngày mồng 2 tháng chạp năm Sùng Trinh thứ 15, kèn đồng thổi ồ ồ mở màn ngày này, ánh mặt trời xuất hiện, các thủ lĩnh quân tướng của Mông Bát Kỳ và Măn Bát Kỳ đă bắt đầu tụ tập các doanh, nhưng c̣n có người tối hôm qua mệt mỏi dị thường, đến lúc này mới ngủ thật say, nhưng muốn ngủ tiếp cũng không thể, các quan quân Thát Tử bây giờ nào c̣n chú ư t́nh cảm và ḥa khí ǵ, roi trong tay quất bậy đánh bậy, hành hạ người chết đi sống lại.

Lẽ ra chủ tướng một quân trong thời khắc nguy cấp, chung quy phải động viên và cổ động binh sĩ phía dưới, nhưng bọn A Ba Thái Nhạc Nhạc đều tâm sự nặng nề, ḷng đầy ngưng trọng, c̣n ai chú ư tới những thứ này.

Lực chú ư của quân tướng Măn Mông đều ở đại doanh quân Minh đối diện, sau khi kèn đồng vang lên, kế tiếp chính là tiếng trống ầm ầm, lúc này, cả đại doanh quân Minh mới bắt đầu từ tĩnh chuyển sang náo động.

Dùng cơm hẳn là ở trước khi tiếng trống vang lên, ở tiết tấu của tiếng trống, cửa doanh của đại doanh quân Minh mở rộng, bọn lính nối đuôi nhau mà ra, bày trận ở trước doanh.

Địa h́nh bên huyện Đông Quang này so với chiến trường hôm qua, cũng không phải vùng đất bằng phẳng lắm, vị trí mà doanh Giao Châu lựa chọn hạ trại, cũng là một sườn dốc thoải.

Quân đội do Lý Mạnh suất lĩnh, đều bày trận ở trên sườn núi, c̣n Thát Tử hôm qua thu nạp binh mă, mệt mỏi dị thường, trực tiếp hạ trại ở xung quanh binh trạm, căn bản không ngờ lại có ưu thế địa h́nh, sườn dốc như vậy, người có thể đi từ dưới lên trên,, cũng chẳng qua cảm giác có chút không quen mà thôi, thậm chí không có cảm giác mệt mỏi.

Nhưng đối với đại quân lính mà nói, sự không quen rất nhỏ do đất bằng và sườn dốc mang lại, có thể khiến cả quân đội tán loạn trận h́nh, bọn lính mệt mỏi nhanh chóng tập hợp, tác dụng phụ đủ loại, đối với lăo tướng như A Ba Thái, loại vấn đề này gă đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Chỉ là hôm qua, hoảng hốt rút lui. Sai lầm xuất hiện nhiều lần, giờ làm ǵ cũng không ai để ý...

Đại kỳ phấp phới, trong tiếng trống trận, đội ngũ bộ binh doanh Giao Châu chậm răi ùa ra ngoài các doanh đều tới vị trí dự định, cả đội chờ mệnh lệnh, bộ tốt theo sau cùng đi ra, cuối cùng là đội pháo của doanh Giao Châu, từng khẩu pháo lớn nhỏ khác nhau đều được đẩy ra ngoài, bày ra một phần ở cánh phải và quân giữa.

Thấy những hỏa pháo này, quân tướng Thát Tử từ trên xuống dưới đều hít một ngụm khí lạnh, pháo của quân Minh này không ngờ nhiều mẫu như thế, tính tất cả lớn nhỏ không ngờ hơn sáu mươi khẩu pháo, cuộc chiến này làm sao đánh đây?

Xuất hiện cuối cùng ở trước mặt mọi người chính là đội kỵ binh và đội thân binh của Lý Mạnh, tốc độ di động của đội kỵ binh thoạt nh́n cũng không nhanh hơn bộ tốt di chuyển là bao, nhưng sự chỉnh tề của cả đội ngũ th́ đội ngũ bộ tốt c̣n xa mới bằng, nh́n tới đây, hễ là quân tướng Thát Lỗ thấy một màn như vậy. Sự kinh hăi trong ḷng so với vừa rồi trong thấy hỏa pháo c̣n lợi hại hơn bởi v́ kỵ binh có thể có biểu hiện như vậy, chính là tinh nhuệ nhất đẳng.

Hơn nữa nh́n tư thế này, rơ ràng là bộ dáng kỵ binh hạng nặng, đây chính là binh mạnh nhất trên chiến trường.

Đợi đến khi đội kỵ binh đứng yên xong. Lư Mạnh cả người ngân giáp, khoác áo bào màu đỏ như máu ở sự bao bọc của đội thân binh, từ phải sang trái, bắt đầu đi vào dọc theo trận tuyến. Cách ăn mặc này của hắn cực kỳ bắt mắt, đương nhiên giáp toàn thân trên người hắn chỉ cần ánh sáng phản chiếu th́ đă có hiệu quả ngân giáp, áo bào màu đỏ sau lưng cũng là màu sắc chói mắt. Đi lại ở phía trước vạn quân, hắn chính là trung tâm chú ư của mọi người, đội thân binh phía sau hắn đều mang giáp tay, sống lưng thẳng tắp tẳp, dựng đứng kỵ mâu trong tay, càng làm nổi bật sự uy vơ vô b́ của đại soái doanh Giao Châu Lý Mạnh.

-o0o-






Ngủ đầy đủ cả đêm, đánh tan sự mệt mỏi khi đi đường không ít, tinh thần của Lý Mạnh bây giờ vô cùng phấn chấn, ra trước doanh. C̣n cố ư sửa râu tóc, khiến cho người càng lộ thần thái sáng lạng. Lư Mạnh khống chế ngựa đi tới chậm răi, ưỡn ngựa trong tiếng vó ngựa có tiết tấu, nh́n binh sĩ của ḿnh, trong ḷng đầy hăng hái.

Về phần binh mă Thát Lỗ cũng nối đuôi nhau mà ra ở bên kia, hắn căn bản không để ở trong ḷng. Lư Mạnh lúc này đă có tự tin cực kỳ, trong tay ḿnh có binh mă như thế trong thiên hạ nơi nào mà chăng đi được. T́nh h́nh chiến đấu bên Triệu Năng, đă thông qua kỵ binh tiêu thám bị chặn lại miêu tả đại khái, quân Đăng Châu của Triệu Năng ứng đối sai lầm. Dùng ít đánh nhiều, c̣n đánh ra được trận điển h́nh như vậy, thế binh mă lăo doanh ḿnh th́ sao ?

Đương nhiên là khỏi phải nói Lư Mạnh giơ cánh tay trái lên, ngoắc đội ngũ binh lính bên cạnh hắn, sự uy vũ hùng tráng của Lư Mạnh và đội thân binh sau lưng, khiến cho sĩ khí lăo doanh doanh Giao Châu nâng cao một bước, ai cũng đều cảm xúc dào dạt, nhiệt huyết trào dâng.

“Đại soái uy vũ! Đại soái uy vũ!”

Vương Hải ở phía sau Lư Mạnh, lúc đi tới một nửa cao giọng hô lớn, bọn binh sĩ đứng ở bên cạnh đồng thanh trả lời, Lý Mạnh khẽ giật dây cương một chút, tốc độ ngựa tăng nhanh, hắn nắm chặt quá đấm, vung cánh tay, hô lớn:

“Doanh Giao Châu ta, vạn thắng!”

Tiếng la như nước thuỷ triều, vạn quân trả lời, khí thế như cầu vồng, mà ngay cả đội thân binh ở sau lưng Lý Mạnh cũng đều hô theo:

““Vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!!!”

Toàn bộ chiến trường đều ngập tiếng ḥ hét của bọn họ, c̣n quân đội Thát Tử đối diện th́ im lặng dị thường, không có người nói chuyện hoặc lên tiếng, chỉ có tiếng chửi bậy chốc chốc của bọn quân tướng mới xem như có chút động tĩnh, rất nhiều thủ lĩnh quan quân Măn Mông phát hiện bọn lính và thủ hạ khác với ngày hôm qua, đă không thể chỉ huy như ư, đều ứng đối tiêu cực ở đó.

Binh sĩ bộ dạng này, khiến quan thủ lĩnh Măn Mông cũng bộ dạng ủ rũ, đại chiến ban ngày, sự quấy nhiễu buổi tối, thật khiến người ta mệt mỏi dị thường, huống chi thấy đối diện điệu bộ th́ so với quân Minh kỳ quái hôm qua, e rằng chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn, ít nhất sẽ không kém nhau là bao.

Chiến đấu hôm qua lấy nhiều đánh ít, cuối cùng vẫn là cục diện như vậy, mà hôm nay dùng ít đánh nhiều, vậy th́ sẽ có kết cục ǵ, gặp kết cục như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không cách ǵ nâng cao sĩ khí.

“Đạt Lỗ Hoa. Lộc Hốt Thai, các ngươi trở về doanh mang hết binh mă để lại pḥng thủ ra!”

Lúc này tay A Ba Thái cũng không nắm roi ngựa, mà đặt ở trên đao, vẻ mặt thận trọng cực kỳ, nếu là lần đầu tiên gặp quân Minh này, hôm qua không tốn tinh lực, A Ba Thái chắc chắn sẽ lớn tiếng tuyên truyền ở trong quân một phen nói ví dụ như những binh mă này đều là mấy bộ dạng yếu đuối, dùng sĩ Măn Mông chúng ta cưỡi ngựa trùng sát, chắc chắn sẽ tán loạn.

Sau khi trải qua khổ chiến ngày hôm qua, nếu hôm nay lại tuyên truyền như vậy, vậy nhất định sẽ có hiệu quả ngược lại, cực kỳ không tốt, nên đơn giản là đừng nói ǵ cả,có điều tham lĩnh, Tá lĩnh và bọn quư nhân các kỳ đều tụ tập ở bên cạnh. Trước đó nói rơ mấy lời như thế này, chiến đấu hôm nay, nếu thẳng th́ thôi nếu không thắng, tất cả chúng ta đều chết ở chỗ này.

Đây xem như quân đau thương tất chiến thắng, đưa vào chỗ chết rồi sau đó có đường sống, Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ngược lại phải cảm tạ tướng quân quân Minh hôm qua, nếu gă không chém đầu hết những tù binh Triều Tiên, Mông Cổ, quân Hán kia, chỉ sợ sĩ khí ḷng quân cạnh ḿnh đă sớm tản mất.


Bây giờ biết rơ cho dù có đầu hàng cũng sẽ bị giết sạch, vậy cũng chỉ c̣n một con đường là tử chiến. Phải biết rằng những nô tài Triều Tiên, Mông Cổ, quân Hán hôm qua chuyển quan hệ, mà quan hệ với quân Minh , cho dù thế nào cũng sẽ gần gũi hơn so với Măn Bát Kỳ, Mông Bát Kỳ nhiều lắm. Thế mà vẫn bị giết sạch.

Đạt Lỗ Hoa và Lộc Hốt Thai đều là quân tướng suất binh ở lại giữ ở trong doanh, c̣n có một số đồ quân nhu, lương thảo đều đặt ở trong đại doanh này, lúc ấy sẽ suy xét nếu chiến sự bất lợi, sẽ trở về trú đóng ở trong doanh.

Nhưng nh́n thấy mấy chục khẩu đại pháo của đối phương, hết thảy tâm tư đều tan thành mây khói, cho dù ngươi trở về doanh trú đóng th́ có thể thế nào chứ. Đại pháo đối phương sẽ không bắn sao, đơn giản là toàn quân ra doanh, liều đi.

Trước mắt lựa chọn cho đại quân Thát Lỗ, ngoại trừ toàn lực liều chết, th́ vẫn chỉ là toàn lực liều chết. Căn bản không có lựa chọn nào khác. Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái tḥ đầu nh́n khe hở giữa hai quân, bất kể là bên trái hay là bên phải đều lộ ra không gian để kỵ binh đào tẩu.

Nhưng thấy số lượng kỵ binh đối phương cũng đông đảo, nếu ḿnh tuỳ tiện chạy trốn, binh mỏi lính mệt chống lại kỵ binh đối phương đă trải qua nghỉ ngơi đầy đủ cả đêm. Bị người ta ở sau truy kích đánh lén, chỉ sợ kết quả sẽ phiền toái cực kỳ, gă thở dài ở trong ḷng, cũng chỉ có thể đi con đường liều mạng.

Ở dưới sự áp bách của trận tuyến đối phương. Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái thậm chí ngay cả b́nh tĩnh mà bày trận cũng không thể hoàn thành, hơn nữa quân lính dưới tay gă, cũng chỉ có đội kỵ binh Măn Mông.

Chỗ Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái là ở giữa trận h́nh, Măn Bát Kỳ và Mông Bát Kỳ bên cánh phải, c̣n Hán Bát Kỳ c̣n sống và những tàn binh Mông Cổ trên thảo nguyên cùng tới th́ ở cánh trái. Phái binh bày trận như vậy, ngoại trừ chỉ huy rơ ràng dễ dàng, cánh mạnh, cánh yếu, c̣n lỡ như đến lúc chạy tán loạn, phần quân lính thuộc Măn Thanh và quân lính không thuộc Măn Thanh đều hiểu rơ, đến lúc đó chạy trốn cũng không ảnh hưởng lẫn nhau.

Sự reo ḥ của đại trận quân Minh đối diện đợt sau cao hơn đợt trước. Lý Mạnh cưỡi ngựa lượn một ṿng ở trước trận, lúc này mới về vị trí giữa quân, toàn bộ sĩ khí đều được điều động, kế tiếp có thể chiến đấu được rồi.
Lư Mạnh phân phó vài câu với một gă thân binh bên cạnh. Tên thân binh kia vội cưỡi ngựa chạy tới cánh phải của quân. Cánh phải sau khi xôn xao một trận, hơn ngh́n tên kỵ binh bước ra khỏi hàng. Đầu tiên là phóng nhanh từ phải sang trái, ở trong quá tŕnh ngựa chạy, bắt đầu điều chỉnh đội h́nh và vị trí. Lúc hơn ngh́n tên này cưỡi lên, đă biến thành ba đội - ba trăm người một đội ngoài ra c̣n có mấy kỵ binh rải rác theo ở sau.

Quan dẫn đội hơn ngh́n kỵ binh này hạ kỵ mâu trong tay xuống, xem như là kính lễ hỏi thăm với chủ soái Lý Mạnh, sau đó giơ cao kỵ mâu, ở giữa không trung vẽ hư mấy ṿng.

Những kỵ binh vừa dừng lại này lại bắt đầu đi chuyển về phía trước, mỗi đội ba trăm kỵ binh, trận h́nh này tiếp tục mở ra, mỗi một nhóm chỉ năm mươi người, mỗi đội sáu nhóm, hơn nữa ba đội này không phải là xếp thành hàng trước sau, mà lại song song mà đi, trận h́nh cùng dàn hàng chừng một trăm năm mươi kỵ binh như vậy, độ rộng rất lớn.

Lọt vào mắt người, chẳng khác ǵ là đè ép trực tiếp qua, có chút khiến người ta kinh hăi, tất cả kỵ binh vẫn giữ bộ dáng thẳng tắp, ngựa ở trạng thái chạy chậm, biên độ bước rất nhỏ, đội ngũ có chút chỉnh tề.

Trong lúc nhất thời trên chiến trường có chút im lặng, binh mă Măn Thanh đều trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm quân Minh ngay từ đầu không ngờ lại dùng tư thế này để đánh, lẽ ra nên dùng hỏa pháo để nă hoặc là trận tuyến bộ binh áp tới mới đúng, bước đầu tiên lại là tư thế kỵ binh xông trận, tự tin này không khỏi quá lớn đi.

Kiêu ngạo như thế, tất nhiên là có tiền vốn rất lớn, quan binh Măn Mông Bát Kỳ đều vứt sự kiêu căng ngạo mạn hôm qua xuống, ứng đối với công kích của đối phương cẩn thận dị thường.

“Lộc Hốt Thai, mang người của ngươi, đánh lui những Hán cẩu này đi, trước tiên chiếm tiên cơ đă!”

Lúc khai chiến, trận tiếp xúc đầu tiên quy mô nhỏ, theo đó sẽ ảnh hưởng đến chiến đấu rất lớn, cái gọi là bắt đầu tốt một nửa là thành công, chính là ư này. Đại quân Thát Lỗ đến nay cũng chỉ thừa nhận hỏa khí và bộ tốt quân Minh trước mắt này là cường hăn, nhưng nếu bàn về kỵ binh, những chiến sĩ từ nhỏ ở trên lưng ngựa cho dù thế nào cũng sẽ không nhận ḿnh tài nghệ không bằng người.

Lộc Hốt Thai là một gă Tá Lĩnh của Lưỡng Hồng Kỳ, đánh trận đầu cũng không thể sử dụng những Mông Cổ trên thảo nguyên cùng theo tới kia làm vật hy sinh, vẫn phải dùng tinh nhuệ, mấy trăm kỵ binh Chính Hồng Kỳ và Mông Bát Kỳ hợp thành đội ngũ gần một ngh́n năm trăm người, hô to gọi nhỏ mà xếp hàng xuất trận.

Khoảng cách giữa hai bên so với khoảng cách quân lính quân Đăng Châu và Măn Mông Bát Kỳ giằng co hôm qua hơi xa hơn một chút, gần như phải hơn một dặm, kỵ binh doanh Giao Châu bày trận chạy chậm, c̣n phải chạy một quăng nữa mới có thể tới, Tá Lĩnh Lộc Hốt Thai đội mũ sắt đỉnh nhọn bằng da của ḿnh lên, thanh âm buồn bực hét to, đại đội phía sau đều đi động theo.

Kỵ binh quân Minh mặt đối mặt xếp thành hàng vọt tới, kỵ binh Măn Mông do Lộc Hốt Thai suất lĩnh cũng không xếp thành đội h́nh, mà lại theo h́nh thái đội ngũ phân tán chậm răi tiến về phía trước.

-o0o-






Lộc Hốt Thai xoay người lại hô lớn mấy câu, hơn một ngh́n năm trăm kỵ binh do gă suất lĩnh này sau khi rời khỏi bản trận một khoảng, hơi tụ lại, sau đó tản nhanh ra, lướt nhanh về phía trước, thoạt nh́n bộ dạng giống như rất lộn xộn, chỉ là khoảng cách giữa kỵ binh và kỵ binh kéo giăn vô cùng lớn, đội h́nh rời rạc cực kỳ.

Đội ngũ kỵ binh xếp chỉnh tề lấy cứng đối cứng, cố nhiên là sẽ có hiệu quả, nhưng hai phe địch ta đều sẽ có tử thương rất lớn, hơn nữa trước mắt sĩ khí binh mă Măn Mông xuống thấp. Trong ḷng Lộc Hốt Thai cảm thấy, nếu cùng với đối phương cứng chọi cứng, chưa chắc sẽ bẻ găy tiên phong của chúng, mà không biết chừng binh mă nhà ḿnh cũng sẽ tán loạn.

Chi bằng xếp thành trận tuyến tán binh đi qua, sát thương cánh hông và mặt sau của phương đội đối phương. Đối phương là tư thế kỵ binh kết đội xông trận, chắc chắn sẽ không tán loạn, hành động phương hướng sẽ không v́ sự công kích cánh hông và mặt sau mà thay đổi dễ dàng, chờ tới khi sát thương đối phương tới tŕnh độ nhất định, dĩ nhiên là có thể giết sạch.

Đại quân hai bên hôm nay là giao thủ lần đầu tiên, đều phải ra một nhóm quân lính nhỏ tới thử cân lượng của đối phương. Có điều trước mắt nh́n thế nào, cũng thấy kỵ binh doanh Giao Châu xếp đội ngũ chỉnh tề sẽ chịu thiệt, c̣n trận tuyến tán binh lại càng kéo càng xa, mắt thấy sắp bao vây đội kỵ binh doanh Giao Châu ở trong đó.

Lẽ ra chạy tới khoảng cách này rồi, kỵ binh doanh Giao Châu cũng nên gia tốc biên độ nhỏ, nếu ngựa vẫn cứ dạo bước chậm răi như vậy, đột nhiên gia tốc, căn bản không thể chạy tiếp được, dù sao cũng cần một quá tŕnh gia tốc, chạy nóng lên thân thể, mới có thể gia tốc triệt để tới lớn nhất.

Nhưng măi cho tới lúc này, cỗ kỵ binh xếp thành đội ngũ của doanh Giao Châu này vẫn duy tŕ sự đi tới tốc độ chậm, giống như ở trước mặt căn bản không phải chiến trường, mà là giáo trường huấn luyện.

Hành động càng chậm chạp, hơn ngh́n tên kỵ binh do Lộc Hốt Thai suất lĩnh lại càng cảm thấy thấp thỏm trong ḷng, quân Minh gặp phải trong mấy ngày nay thật sự là thiên ḱ bách quái, khiến người ta căn bản không biết rơ thực hư, đủ loại ứng đối trên chiến trường, hoàn toàn không dựa theo chiến pháp, đường lối nào cả. Trước kia lúc chiến đấu ở quan nội quan ngoại, căn bản chưa từng gặp qua quân Minh như vậy.

Ở bản trận của đại quân Măn Mông, A Ba Thái đă bắt đầu chuẩn bị lượt chiến đấu tiếp theo. Đại đội kỵ binh xệp trận h́nh xong, chuẩn bị sẵn sàng ở cánh trái phải, các quan thủ lĩnh đều có vị trí và cương vị riêng của mỗi người, đang đợi mệnh lệnh của chủ soái, chuẩn bị Tuỳ thời đầu nhập chiến đấu.

Đi về phía trước không nhanh không chậm như vậy, nói cách khác, nếu tiến lên bọc đánh công kích cánh hông, đối phương rất dễ có thể chuyển hướng đối địch, sự đột kích và tập kích quấy rối cánh hông của kỵ binh, đều sẽ mất đi tính bất ngờ, đối phương cũng có thể phản kích nghênh chiến thong dong.

Nhưng đă phóng ra, chung quy vẫn phải tiến lên tác chiến, nếu quân Minh cầm kỵ mâu, từ trước tới nay đều là chuẩn bị xông trận, vậy th́ nên dùng binh khí viễn tŕnh để công kích mới phải.

Lộc Hốt Thai ở đó lớn tiếng hạ mệnh lệnh, nhưng kỵ binh đă tản ra, nên gă chỉ có thể ra lệnh ở một hướng bên cạnh gă, kỵ binh Măn Mông đều bỏ binh khí xuống, lấy cung tên ra, khống chế ngựa dừng, dù sao phương đội kỵ binh quân Minh hành động không nhanh không chậm, cũng sẽ không lo chạy xa.

Cưỡi ngựa bắn cung nếu muốn giữ xác suất chính xác, nhất định phải cố hết sức để tọa kỵ của ḿnh không xóc nảy ǵ, dựa theo binh khí của quân Minh, ở khoảng cách ba bốn mươi bước giương cung bắn tên, sau khi bắn xong hẳn là có thể bỏ chạy thong dong.

Kỵ binh Thát Lỗ tản ra lấy phương đội kỵ binh quân Minh tiến lên chậm chạp làm trung tâm, hội tụ mạnh tới, có người lấy ra cung tên, có người th́ cầm loan đao, trường thương trong tay, chuẩn bị tiến hành công kích.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Thủ lĩnh phương đội kỵ binh quân Minh này gào to một tiếng, kỵ binh lập tức dừng lại, bọn kỵ binh áo giáp ở trên ngựa đều từ chỗ hầu bao cạnh yên ngựa rút ra một khẩu súng hỏa mai, súng hỏa mai đă cưa ngắn ṇng súng, không cần chuyên hướng ngựa, người ở trên ngựa bưng súng hỏa mai chuyển hướng, bóp c̣, bắn.

Súng hỏa mai cưa ṇng tầm sát thương ở khoảng từ năm mươi bước đến sáu mươi bước, ở trên chiến trường này vậy là đủ rồi, kỵ binh Măn Mông bốn bề vây tới, không ngờ những kỵ binh quân Minh cầm trường mâu này chưa tới đánh giáp lá cà, lại đă móc súng hỏa mai ra, lúc xông qua mặc kệ nhanh hoặc chậm, đều chú ý tới sự cấp tốc bất ngờ.

Nhưng lúc tới trước mặt, tán binh Măn Mông tập trung ở mấy hướng, thấy đối phương giơ súng hỏa mai lên, muốn chuyển hướng xoay người lại đă không kịp nữa rồi.

Không có ǵ ngoài ư muốn, súng hỏa mai nổ súng như trong dự liệu, kỵ binh xông lên đầu tiên đều bị bắn ngă xuống, súng hỏa mai thời đại này, sau khi bắn xong đợt thứ nhất, liền đă châm lửa, không có bất kỳ uy hiếp nào nữa, binh mă Măn Châu giao chiến với quân Minh nhiều năm đương nhiên là biết rơ đạo lý này.

Kỵ binh hàng phía trước kêu thảm lập tức ngă xuống, nhưng binh lính phía sau không có cảm giác sợ hăi, ngược lại dùng gót giày đá mạnh vào bụng ngựa, thúc ngựa tiến về phía trước, đến trước mặt rồi, th́ có thể vật lộn chém giết, bên binh sĩ giương cung bắn tên kia cũng không lùi, ngược lại càng muốn tới gần phía trước một chút để bắn.

Phương đội xếp hàng dày đặc, khoảng cách giữa kỵ binh và kỵ binh rất gần, súng hỏa mai ṿng ngoài bắn xong, kỵ binh doanh Giao Châu bên trong lần lượt đưa súng hỏa mai nhét đạn dược tốt nhất ra ngoài, trước khi đưa ra c̣n kiểm tra ng̣i lửa, thôi ngụm khí xem thử có phải đang cháy hay không, súng hỏa mai đợt thứ hai lại khai hỏa.

Kỵ binh Thát Tử phía sau căn bản không dừng ngựa, vẫn định tới gần phía trước công kích, ai ngờ binh sĩ phương đội kỵ binh quân Minh lại bắn đợt súng hỏa mai thứ hai, lại ầm ầm vang lớn.

Kỵ binh thủ hạ của Lộc Hốt Thai chỉ cảm thấy ủy khuất tới cực điểm, ai cũng đều có cảm giác như lúc nhỏ thứ yêu thích bị người ta cướp đoạt, nhưng cho dù thế nào cũng không đoạt lại được, điều này thật sự quá bắt nạt người, sao c̣n bắn đợt thứ hai nữa chứ, vậy c̣n đánh được sao?

Kỵ binh Thát Tử ở phía sau cho dù thế nào cũng không dám tiếp tục xông về phía trước nữa, cũng có người đánh cuộc quân Minh này không thể nào có cây súng hỏa mai thứ ba để lấy ra nữa, có kẻ vọt tới trước, có kẻ lui về sau, loạn thành một đoàn, có điều đội ngũ quân Minh dù sao cũng đă vào sâu, súng hỏa mai muốn bắn, cứ ở bên trong đưa ra ngoài là được.

Lượt thứ ba, hoặc nói chính xác hơn là khẩu súng hỏa mai thứ ba của kỵ binh doanh Giao Châu khai hỏa, bất kể là kỵ binh Thát Tử đang xông về phía trước hay là lui về sau đều bị bắn đến người ngă ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết đan xen vào nhau, không c̣n ai biết đối phương c̣n có thể lấy ra khâu súng hỏa mai thứ tư hay không.

Cũng may trận h́nh kỵ binh Thát Tử đă trở nên thưa thớt, quay đầu chuyển hướng có hơi dễ, trong lúc nhất thời lộn xộn mà chạy ra ngoài như điên.

Khẩu súng hỏa mai thứ tư lại chuyển vào tay kỵ binh doanh Giao Châu bắn bên ngoài, có một số người không may chưa chạy ra khỏi tầm bắn, vẫn bị súng hỏa mai bắn tới, trực tiếp từ trên lưng ngựa ngă ngửa xuống, thi thể bị ngựa kéo lê trên mặt đất tiếp tục chạy về phía trước.

Cung kỵ binh Thát Tử liều mạng tới gần, ở trong tầm bắn hữu hiệu, bắn cung tên trong tay ra ngoài, nhưng cung tên bắn lên áo giáp của kỵ binh quân Minh , căn bản không thể bắn xuyên tầng pḥng ngự này, khoảng cách hai bên chỉ c̣n ba mươi lăm bước, doanh Giao Châu không có bất kỳ tổn thất nào, nhưng kỵ binh Măn Mông của Thát Tử th́ chết hơn bốn trăm người.

Trong trận loạn thành một đoàn tiểu quân lính hai bên vừa tiếp xúc, kỵ binh Thát Lỗ đă đại bại, nhưng bản trận đại quân chỗ A Ba Thái căn bản không chút bận tâm, binh mă Măn Mông hơn hai vạn người đột nhiên bắt đầu xôn xao hỗn loạn...

Nguồn: tunghoanh.com/thuan-minh/chuong-397-Bp7aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận