Tiên Hồng Lộ Chương 237: Hàn Băng động (Trung)

Dương Dược sư, ngươi vào huvệt động, cũng không thể giúp được gì nhiều cho chúng ta.
Hoàng thúc ngược lại thẳng thắn nói.
- Ta không hy vọng có người làm gánh nặng cho chúng ta.
Vũ Văn Lân cười lạnh nói. mượn cơ hội này đả kích Dương Phàm.
- Được rồi. các ngươi đi vào trước.
Dương Phàm thầm than trong lòng: "Vốn định giảm bớt thương vong cho Vũ Văn gia tộc. hiện tại xem ra"
Cứ như vậy, Dương Phàm nhìn theo bốn tu sĩ Ngưng Thần Kỳ này tiến vào Hàn Băng động băng khí thấu xương, hắc ám lượn lờ. Vũ Vãn Nhu nhìn hắn muốn nói mà không nên lời, trên mặt mang theo vài phần xin lỗi.
- Tiểu thư. Tỷ lệ sinh tồn trong Cửu u Bí Cảnh vốn không cao. Nếu trong gia tộc tổn thất quá lớn, cô phải có chuẩn bị về tư tưởng.

Dương Phàm đứng ở cạnh nàng, mắt nhìn chăm chú vào nơi sâu trong Hàn Băng động hạ giọng nói.
- Ý của Dược sư là
Vũ Văn Nhu khẽ run lên, nàng mơ hồ cảm giác được cái gì:
- Chẳng lẽ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm gì?
- Trong Bí Cảnh này, khắp nơi đều có nguy hiểm. Ta chỉ có thể tận hết y thuật của mình để cứu vãn.
Dương Phàm bình tĩnh nói.
- Ta hiểu. Mọi chuyện trong Bí Cảnh đều khó liệu, chỉ mong Vũ Văn gia tộc chúng ta có thể thêm vài người may mắn sống sót
Ánh mắt Vũ Văn Nhu ảm đạm, tay ngọc khẽ nắm góc áo có chút thất thần.
Dương Phàm cười cười. bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.
Hắn thầm nghĩ: "Nếu thật sự muốn giữ mạng trong Bí Cảnh, có lẽ có một biện pháp. Đó chính là không bị bất kỳ sự vật nào hấp dẫn, tìm một nơi an toàn ẩn nấp, cái gì cũng đừng nghĩ. Nhưng mà. không bị bất kỳ đồ vật gì hấp dẫn, trừ khi là thánh nhân. Người thật sự có tâm tính này căn bản sẽ không tiến vào Bí Cảnh."
Hơn nữa. Dương Phàm cũng hoài nghi rốt cục Bí Cảnh này có nơi nào tuyệt đối an toàn hay không?
Cửu u Bí Cảnh đại biểu là kỳ ngộ là cơ hội thay đổi vận mệnh của người và thế lực tông môn. Thời gian trôi qua từng chút. Vũ Văn Nhu cảm giác dài lâu biết bao. Đột nhiên, ở nơi sâu trong Hàn Băng động mơ hồ truyền đến một tràng tiếng đánh nhau, hô gọi, lúc truyền ra ngoài cửa động có chút mơ hồ không rõ.
- Bọn họ gặp được nguy hiểm.
Vũ Văn Nhu biến sắc.
Dương Phàm triển khai cảm quan nhìn rõ tình cảnh ở sâu trong động vào mắt, đồng thời hắn quav đầu nhìn chăm chú vào pho tượng như băng tuyết tiên tử cách Hàn Băng động không xa. Hắn cũng không cho rằng tượng băng đặt ở chỗ này là một vật trang trí. Lúc trước Vũ Văn Mộng chết đi đã chứng minh trên ngọn núi băng tuyết này có tồn tại nguy hiểm không biết.
Ông ông
Lúc này, đám người Vũ Văn Nhu cảm thấy được vách đá Hàn Băng động khẽ rung lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của đám người Vũ Văn Lân.
- Có muốn phái người qua tiếp ứng hay không?
Vũ Văn Nhu cuối cùng có chút luống cuống.
Dương Phàm trầm mặc. Đại bộ phận tâm thần của hắn cũng không ở trong động, ngược lại nghiêng người nhìn tượng băng cách đó không xa.
Ông -
Đột nhiên, tượng băng nữ tử như thiên tiên kia, hai tròng mắt nhộn nhạo bắn ra từng đợt hàn quang màu trắng lạnh như băng.)
Dương Phàm chấn động, gắt gao nhìn nàng.
HôVù -
Một vùng băng tuvết phong bạo lấy tượng băng làm trung tâm. hướng về các nơi trên đỉnh núi chậm rãi lan tràn, thổi quét phạm vi mười mấy dặm. Thanh thế lồng lộng kinh người.
"Nguyên lai căn nguyên băng tuyết phong bạo là ở nơi này." Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Lúc này, mọi người cách tượng băng nữ tử rất gần, uy lực băng tuyết phong bạo so với lúc trước còn lớn gấp đôi có dư.
- Trận pháp mở ra toàn bộ!
Trong mắt Vũ Văn Nhu hiện lên một tia kinh hãi, vội vàng ra lệnh. Mười tên tu sĩ quản lý trận pháp lập tức rót pháp lực vào trận kỳ.
Ông -
Một vùng ánh sáng năm màu bao phủ phạm vi mấy chục trượng, ngăn cản băng tuvết phong bạo cường đại ở bên ngoài. Băng tuyết phong bạo liên tục một lát, dần dần ngừng lại. Uy lực trận pháp hiển nhiên không thể coi thường.
- May mắn chúng ta bố trí trận pháp ở đây.
Vũ Văn Nhu thở nhẹ một hơi. vẻ mặt cảm kích nhìn về Dương Phàm.
Nếu không có trận pháp, những người còn lại trong lúc cấp bách gặp phải tập kích như thế chỉ sợ tử thương hơn nửa.
A
Đúng lúc này, trong Hàn Băng động truyền đền một tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là tiếng kêu của một tu sĩ Ngưng Thần KỲ nào đó trước khi chết.
- Biểu muội mau chuẠbị. Bên trong có linh thú mạnh mẽ!
Tiếng kinh hô của Vũ Văn Lân từ trong Hàn Băng động truyền ra.
- Mọi người mau chuẩn bị ứng chiến!
Trên mặt hoa của Vũ Văn Nhu một mãnh trầm tĩnh, yêu kiều quát khẽ một tiếng, khiến cho con cháu Vũ Văn gia tộc chiến ý tăng mạnh.
Vèo vèo
Trong Hàn Băng động hai người nhảy ra, sau đó lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Ầm ù ù
Hàn Băng động lay động một hồi, một cỗ băng khí màu trắng lạnh vô cùng tràn tới. Vũ Văn Nhu tập trung nhìn, sắc mặt trắng nhợt. Chỉ thấy phía sau Vũ Văn Lân cùng Hoàng thúc, một con thằn lằn băng thật lớn dài mấy trượng uốn lượn nhảy lên, băng khí màu trắng kia chính là từ miệng nó phun ra.
- Biểu ca. Hoàng thúc. Mau vào!
Vũ Văn Nhu thất thanh hô lên.
Hô -
Thằn lằn băng thật lớn kia không ngờ nhảy dựng lên, há cái mồm to đánh về phía hai người.
- Đi!
Trong tay Vũ Văn Nhu bắn ra một phù triện màu đỏ, trong nháy mắt phá ra, hóa thành hai hỏa xà xoay quanh, dài đến ba trượng. Một làn sóng khí nóng rực xông ra. Thằn lằn băng giật mình một cái, hiển nhiên là cực kỳ mẫn cảm với hỏa xà này. Vội vàng phun ra một ngụm băng khí màu trắng lớn, đánh vào hỏa xà đang đánh tới. Lập tức, băng hỏa giao nhau hóa thành sương mù cuồn cuộn, mang đến thời cơ cho hai người Vũ Văn Lân cơ hội chạy thoát.
Vèo vèo
Lúc này, Vũ Văn Nhu đã lệnh cho mấy người mở một lỗ hổng trên trận pháp, cho Vũ Văn Lân cùng Hoàng thúc tiến vào
- Biểu muội. Thằn lằn băng này thật đáng sợ.
- Mau mở trận pháp!
Vừa định mệnh lệnh phong bế trận pháp lại nghe Dương Phàm nói vậy, Vũ Văn Nhu chần chờ:
- Ngươi muốn dẫn nó tiến vào?
- Dẫn nó tiến vào?
Vũ Văn Lân cơ hồ rống lên:
- Vậy không khác gì tự diệt vong. Cô có biết cấp bậc của nó
- Đúng vậy. Thằn lằn băng này đạt tới Yêu Thú cấp ba. so với cường giả Trúc Cơ KỲ còn lợi hại hơn.
Dương Phàm trấn định tự nhiên nói.
- Với tốc độ của chúng ta. ở nơi băng tuyết này căn bản không thể chạy thoát nó.
Vũ Văn Lân hơi sững người!
Đích xác. Cũng như tu sĩ Ngưng Thần KỲ trốn không thoát cao nhân Trúc Cơ Kỳ, ở trước mặt Yêu Thú cấp ba, tốc độ bọn họ không đáng chút nào. Nếu không, mới vừa rồi chạy ra khỏi Hàn Băng động sẽ không phải là hai người mà là bốn.
- Hơn nữa. tượng băng quỷ dị này, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ phóng thích băng tuyết phong bạo một lần. Cho dù chúng ta phân tán, đại bộ phận con cháu gia tộc vẫn khó thoát khỏi vận rủi
Dương Phàm quay đầu lại nhìn chăm chú tượng băng cách đó không xa, trong mắt hiện lên vài tia kiêng kị, đánh mất một tia do dự cuối cùng trong lòng Vũ Văn Nhu. Trên mặt của nàng lộ ra một tia quyết đoán cùng dứt khoát, hạ lệnh:
- Tại chỗ đợi lệnh, thả thằn lằn băng tiến vào.
Lời nói vừa dứt, một cỗ khí lạnh đủ để đông máu đánh tới, thằn lằn băng thật lớn dài mấy trượng đột nhiên nhiên nhảy lên Ngũ Hành Khốn Ma Trận to lớn như vậy.
- Mở trận pháp!
Vũ Văn Nhu kêu quát một tiếng.
Ông -
Ánh sáng năm màu nở rộ, một cỗ lực lượng trận pháp vô hình ép tới thằn lằn băng. Dưới tình huống như vậy, cho dù là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ Đại Viên Mãn đều có khả năng bị áp chế khó thể nhúc nhích. Nhưng là thằn lằn băng này không ngờ còn có thể động, chỉ là tốc độ bị giảm một nửa. Nó há mồm phun ra một luồng khí lạnh màu trắng, trúng vào một tu sĩ Luyện Khí Đại Viên Mãn.
Xuv xuy
Chỉ một thoáng, trên người tu sĩ kia ngưng kết một tầng băng sương, biến thành một khúc băng. "Rắc" một tiếng, ngã trên mặt đất nát tan tà. Nhìn không rét mà run.
- Hoàng thúc. người nghĩ cách kiềm chế nó!
Vũ Văn Nhu phát lệnh trong khi nguy cơ, số tu sĩ còn lại lập tức sử dụng phép thuật hoặc Linh Khí phát động công kích từ xa đối với thằn lằn băng.
Keng keng
- Thịch thịch -
Duới một loạt phép thuật công kích không ngờ thằn lằn băng kia bình yên vô sự. Bên ngoài thân của nó có một tầng lân giáp cứng cỏi dị thường, cũng có kháng tính nhất định với pháp thuật. Thân hình Hoàng thúc né qua, trên người băng vụ bốc hơi. Giờ phút này tốc độ thằn lằn băng giảm chậm, cũng có thể du kích với nó một lát
Sắc mặt Vũ Văn Nhu bỗng biến đổi:
- Ta nhớ ra rồi Nó là Huyển Băng Thanh Lân Tích cực kỳ hiếm thấy được ghi lại trong sách cổ. Trong cơ thể có huyết thống thượng cổ man thú, lực phòng ngự rất mạnh.
Huyền Băng Thanh Lân Tích!
Dương Phàm cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới thằn lằn băng này không ngờ còn không phải yêu thú bình thường, lai lịch bất phàm.
- Để ta thử xem!
Trong mắt Vũ Văn Lân bùng lên một đạo tinh quang, tế ra một đoản nhận dài ba tấc, bóng loáng trong suốt. Nhận này sắc bén dị thường, hàn mang lóe lên làm cho người ta nhìn mà trái tim băng giá. Đây hiển nhiên là một thanh Linh Khí thượng phẩm, điểm đặc thù của nó là ở mũi nhọn, hy sinh lực chống đỡ bản thân để đổi lấy thuộc tính "Phá giáp" nhất định.
Vèo
Chỉ thấy một đạo hàn mang trong hư không chợt lóe lên. tốc độ mau đáng sợ.
'Thốc" một tiếng, lân giáp màu xanh của Huyền Băng Thanh Lân Tích không ngờ bị chém phá ra một lỗ hổng. Đương nhiên, cũng chỉ là rách mà thôi, chút thương nhỏ này đối với nó mà nói không có ảnh hưởng thực chất. Tuy nhiên như vậy lại chọc giận thằn lằn băng giận dữ, dứt khoát tránh khỏi Hoàng thúc đánh tới Vũ Văn Lân.
Vũ Văn Lân nhảy lên, lăn trên đất một vòng miễn cưỡng né tránh thằn lằn băng tập kích.
- Dẫn nó tới bẫy rập!
Dương Phàm đánh ra một chưởng vào Huyền Băng Thanh Lân Tích, lại không thể xúc phạm mảy may, quay qua nói với Vũ Văn Lân. Thân hình Vũ Văn Lân lăn xong, chạy tới một vị trí nơi trung tâm trận pháp sau đó hơi hơi dừng lại.
Huyền Băng Thanh Lân Tích kia nhắm chuẩn hắn không bỏ, không ngờ nhảy bắn lên đánh về phía hắn. Một cỗ khí sương giá màu trắng đông lạnh tận cốt tủy trước tiên áp tới, thế công sắc bén vô cùng. Sắc mặt Vũ Văn Lân trắng bệch, cảm giác thân thể cứng ngắc một hồi. ngưng kết một lớp băng. Huyền Băng Thanh Lân Tích ở trong trân pháp, lực di động giảm mạnh nhưng tốc độ công kích lại bị ảnh hưởng ít, đặc biệt là phép thuật công kích.
- Đi -
Trong tay Vũ Văn Nhu bắn ra một phù triện cấp hai, một màn nước màu lam ngăn cản trước người Vũ Văn Lân. Chỉ nháy mắt, màn nước màu lam này bị đông lạnh thành một tường băng.
TêNgao -
Huyền Băng Thanh Lân Tích rống lên một tiếng, trực tiếp vồ tới Vũ Văn Lân."
Rắc" một tiếng, tường băng kia trực tiếp bị nó húc vỡ. Vũ Văn Lân "thịch"' một cái, nhảy lên cao hơn trượng, sau đó ngự khí né một lần.
Ầm ầm
Huyền Băng Thanh Lân Tích vừa rơi xuống đất, liền rơi vào trong bẫy sâu mấy trượng. Thoáng chốc, tầng tầng cấm chế trong hố bẫy phát động đánh nó kêu "
ngao ngao". Mọi người mừng rỡ, thừa dịp đánh chó rớt nước, phát động đả kích mãnh liệt với Huyền Băng Thanh Lân Tích.
Thấy thằn lằn băng rơi vào hố bẫy, trong lúc nhất thời bị áp chế. Vũ Văn Nhu vui sướng, vội vàng hạ lệnh:
- Phát động sát trận!
Mười tên tu sĩ bốn phía vội vàng liên tiếp đánh pháp quyết, trong đó năm tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ vung trận kỳ trong tay. Trong lúc nhất thời. trong trận cuồng phong gào thét, chớp lóe sấm kêu.
Ầm ầm
Từng tia lôi điện và hỏa diễm màu xanh từ trên trời giáng xuống, nhắm ngay vào thân thể khổng lồ của thằn lằn băng phát động công kích liên tiếp không ngừng. Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm, trong tay có thêm một khối Bản Chuyên.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-237/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận