Tiên Hồng Lộ Chương 529: Đông kết máu

Toàn bộ Cổ Lương Thành, trong số mấy chục vạn tu sĩ chung quy có hai nhân vật đỉnh nhất sừng sững Bắc Tần cảm giác được Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm.
- Người nào?
Trong mật thất cấm chế tầng tầng, lão già bạch sam cùng thanh bào lão đạo gần như đồng thời quát nhẹ một tiếng.
Lão già bạch sam khuôn mặt già nua bình thường, trên trán có một nốt ruồi máu quỷ dị, chính là Huyết Luyện lão tổ.
Mặt khác vị thanh bào lão đạo tóc trắng xóa, tiên phong đạo cốt, ánh mắt quắc thước.
Trừ Huyết Luyện lão tổ cùng Lăng Tiêu kiếm tiên, thân phận người này cùng hôào mà ra, chính là Thái thượng tô sư Tam Thanh Môn, Tam Thanh tán nhân.
Trong mật thất nho nhỏ này không ngờ hội tụ mười mấy người cường đại cao tầng Bắc Tần.

Bất kỳ một người ở đây tu vi ít nhất đều là Nguyên Anh trung kỳ trở lên.
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân sau khi quát nhẹ, lập tức triển khai thần thức rà quét bốn phía khu vực.
Mà cổ cảm giác kỳ dị lúc trước biến mất vô ảnh vô tung.
Thần thức hai người cực kỳ cường đại, có thể bao phủ phạm vi một trăm tám mươi dặm, ngay cả dưới nền đất cũng không bỏ qua, nhưng không tìm được bất kỳ nhân vật khả nghi nào.
Thậm chí, ngay cả một chút manh mối bọn họ cũng không tìm được.
Trong mật thất, bậc cao Nguyên Anh còn lại đều lộ ra vẻ nghi hoặc khiếp sợ.
Rất rõ ràng, hai vị Nguyên Anh đại tu sĩ đồng thời cảm thấy bị nhìn trộm, nhưng bọn họ lại không có bất kỳ cảm giác nào.
- Chẳng lẽ là ảo giácNhưng là không có khả năng,
Trong mắt Huyết Luyện lão tổ hiện lên một tia nghi hoặc, rất nhanh lại quyết đoán phủ định.
Nếu là ảo giác, không có khả năng hai đại tu sĩ đồng thời sinh ra ảo giác.
Nhưng là với thần thức Nguyên Anh hậu kỳ của bọn họ đều không thể thăm dò ra bất kỳ manh mối gì, đích xác làm người ta khiếp sợ, chẳng lẽ tu vi người tới cường đại đến mức có thể tránh được thần thức của hai đại tu sĩ rà soát.
- Vũ đạo hữu, ngươi đi ra ngoài điều tra một chút, xem trong cổ Lương Thành có bị người nào lai lịch không rõ lẩn vào, tốt nhất là tra xét nghiêm ngặt tu sĩ mấy ngày gần đây mới đến tiếp viện.
Huyết Luyện lão tổ nói với một vị thân hình cao ngất bên cạnh.
- Huyết Luyện đạo hữu yên tâm. Việc này liền giao cho ta đi làm, nếu người này có thể nhìn trộm đến mật thất ngầm này, như vậy khẳng định hắn còn ở trong cổ Lương Thành, đây là một thanh niên mặc giáp liền như vảy cá màu tím, thần sắc lộ vẻ cao ngạo.
Mặc dù ở trước mặt hai vị đại tu sĩ, giọng điệu của hắn vẫn có vẻ thanh lãnh như trước, thanh âm có lực mà tự tin.
Hơn mười vị cường giả Nguyên Anh còn lại, lúc ánh mắt rời xuống người này ít nhiều có chút kiêng kị.
Bá
Bóng tím nhoáng một cái, thanh niên họ Vũ kia biến mất khỏi mật thất, thân hình như quỷ mị.
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân liếc nhau, gật gật đầu, yên tâm không ít tựa hồ hết sức coi trọng người này.
Mà ở một bên khác, Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm cũng ngay lập tức thu hồi, và hòa hợp làm một thể với đại địa.
Khi Hồn Căn cùng đại địa dung hợp làm một thể, khí tức hoàn toàn ẩn nấp trong khắp đại địa, tuy hai mà một.
Dưới tình huống như vậy, ngay cả cường giả cấp bậc Tam đại tu sĩ, dưới tình huống thần thức điều tra liên tục cũng không phát giác sự tồn tại của Hồn Căn Dương Phàm.
Trong lòng Dương Phàm cùng thầm toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi Hồn Căn của hắn ngao du toàn bộ cổ Lương Thành, cảm quan bao phủ phạm vi bốn năm trăm dặm, cái loại trạng thái nắm trong tay thần diệu này khiến lòng tự tin của hắn bành trưởng, cho nên khiến Tam đại tu sĩ phát hiện.
Còn nữa, trong mật thất kia cấm chế tầng tầng, Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm tùy tiện thăm dò, khiến Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân sinh, ra cảm ứng.
Tuy nhiên, Dương Phàm cũng không bỏ qua.
Lần này, Hồn Căn của hắn chậm rãi tới gần mật thất, Hồn Căn cảm quan cũng rất cẩn thận triển khai, phù hợp môi trường bốn phía.
Nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên cùng đại địa, Dương Phàm muốn phù hợp với môi trường bốn phía cùng không phải việc khó.
Dưới tình huống thật cẩn thận, cố ý che giấu, cảm quan của Dương Phàm lại bao phủ toàn bộ mật thất ngầm.
Lần này, Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân cũng không có cảm ứng, chỉ là, hai người vẫn như cũ có chút mất tự nhiên.
Dương Phàm thông qua cảm quan, xem xét Lăng Tiêu kiếm tiên Phong Vô Tuyệt ngồi xếp bằng ở trung ương mật thất.
Phong Vô Tuyệt vốn nhìn qua là bộ dạng thanh niên, nhưng giờ phút này đầy đầu tóc bạc, khí sắc cực kém, cũng như Dương Phàm năm xưa sau khi tán công.
Sau khi hiểu biết tình huống, Dương Phàm chậm rãi thu hồi Hồn Căn cảm quan cho Hồn Căn trở lại trong cơ thể.
Sau đó cả đêm, Dương Phàm nhắm mắt tĩnh tu.
Ngày hôm sau, Phượng Hi trưởng lão tới gặp Dương Phàm, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Phàm nhi, Tam đại tu sĩ vẫn như trước không đi ra, nhưng có một người triệu kiến ngươi.
- Ai?
Dương Phàm mơ hồ từ thần sắc Phượng Hi trưởng lão bắt giữ được một chút khó xử cùng lo lắng,
Lúc ở riêng, vị mỹ phụ cao quý Phượng Hi này dùng "Phàm nhi" để xưng hô hắn Dương Phàm lại cảm thấy rất tự nhiên.
Thứ nhất Phượng Hi trưởng lão này là sư tôn Đặng Thi Dao.
Thứ hai, vị mỹ phụ trước mắt này rất có thể là một trong những nữ nhân của phụ thân năm xưa.
Bất kể từ góc độ nào, Phượng Hi đều là trưởng bối của Dương Phàm.
- Vũ Lâm.
Phượng Hi nhẹ phun ra hai chữ, trong mắt mang theo vài tia thân thiết, dặn dò:
- Người này không phải tầm thường, ý đồ đến không tốt. Phàm nhi phải cẩn thận ứng đối.
Vũ Lâm?
Đuôi lông mày Dương Phàm hơi nhướng lên.
Sự tồn tại của Ám Huyết Vương Triều làm cho bọn họ nắm giữ đại thế Bắc Tần, rất nhiều tin tức cường giả Nguyên Anh thành danh, hắn đều có hiểu biết nhất định.
Cái tên Vũ Lâm này, ở Bắc Tần có thể nói là như sấm bên tai.
Tuy rằng hắn chỉ vẻn vẹn là một tán tu, tấn chức bậc cao Nguyên Anh cũng mới trăm năm.
Nhưng là trong bốn năm mươi năm gần đây, thanh danh Vũ Lâm cường thịnh, lấy thực lực tuyệt cường, chiến thắng mấy người xếp ba thứ hạng đầu trong số nguyên lai mười cường giả Nguyên Anh, giữ vững danh hiệu đứng đầu mười cường giả Nguyên Anh Bắc Tần.
Thay lời khác, trừ Tam đại tu sĩ Bắc Tần thì thực lực cùng danh vọng của hắn là cao nhất.
Bên ngoài có lời đồn, Vũ Lâm từng khiêu chiến Tam Thanh tán nhân trong Tam đại tu sĩ Bắc Tần, cuối cùng thắng bại thế nào không người chứng kiến.
Nhưng là sau khi chiến đấu, Tam Thanh tán nhân từng tán thưởng:
- Người này thực lực không tầm thường, tương lai có một ngày sẽ có thể trở thành đại tu sĩ mới của Bắc Tần, nếu lại thêm trăm năm, bần đạo có thể không phải đối thủ của hắn.
Từ đó về sau, cái tên Vũ Lâm như mặt trời ban trưa, trở thành thần tượng của phần đông thanh niên tài tuấn Tu Tiên giới BắcTần.
Mà Vũ Lâm lấy được thành tựu như thế tu vi tới gần Nguyên Anh hậu kỳ mới chỉ mất vẻn vẹn hai trăm năm.
Thời gian hai trăm năm có thể có thành tựu như vậy, trong ngàn năm gần đây của Bắc Tần, cũng rất hiếm thấy.
- Ý tứ của hắn làKhiến ta đi gặp hắn?
Trong mắt Dương Phàm lộ ra một tia cười lạnh.
Triệu kiến?
Một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ không ngờ muốn dùng loại tư thái kiêu căng này đối xử với hắn.
Chuyến này Dương Phàm tham dự chiến tranh, ngay cả mệnh lệnh của Tam đại tu sĩ cũng không cần thiết phải nghe theo, huống chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ triệu kiến?
- Phàm nhi, Vũ Lâm này hiện giờ nắm quyền to ở cổ Lương Thành, dưới Tam đại tu sĩ, quyền lực của hắn là lớn nhất.
Phượng Hi đau khổ than một tiếng, muốn đi khuyên nhủ Dương Phàm không nên hành động theo cảm tính.
Dương Phàm lắc đầu, cười với nàng:
- Phượng trưởng lão chẳng lẽ đã quên lời ta từng nói? Tuy rằng ta đáp ứng tham dự chiến đấu đối kháng tu sĩ man di, nhưng sẽ không nghe theo điều khiển.
Hiện tại thì tốt rồi, một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ dám lấy tư thế trên c nhìn xuống để mệnh lệnh hắn.
Dương Phàm thái độ quyết đoán, không tiếp nhận đối phương triệu kiến.
Đúng lúc này, Hồ Phi mở cặp mắt ngái ngủ, vừa lúc nghe được hai người đối thoại.
- Hừ, Muốn nói chuyện, cũng phải là tên Vũ Lâm gì đó tự mình đến đây cầu kiến Dương lão đại.
Hồ Phi nhảy dựng lên, mở trừng hai mắt, mãnh liệt bá đạo nói.
- Được rồi, ta đi khuyên nhủ Vũ đạo hữu.
Phượng Hi cười khổ một tiếng, rời khỏi phòng,
Nàng hiểu sâu sắc sự đáng sợ của hai người Dương Phàm, Hồ Phi.
Phượng Hi rời đi, sau một lúc lâu cũng không trở lại.
- Dương lão đại, nếu hắn dám đến xem ta giáo huấn hắn như thế nào.
Hồ Phi xoa tay, đôi mắt như kẻ trộm sáng ngời vẻ hưng phấn.
Tên Vũ Lâm kia nghe qua dường như rất lợi hại, nếu có thể lại đây cùng nhau "luận bàn luận bàn", vậy cũng không tồi.
Dương Phàm cười cười, ý niệm khẽ động, bên cạnh xuất hiện một vị tiên tử mặc cung trang dung nhan tuyệt mỹ, khí chất đoan trang thoát tục.
- Chủ nhân rốt cục chịu cho ta ra hít thở không khí rồi.
Huyễn Linh tiên tử nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Dương Phàm, phảng phất có chút u oán.
- Hả?
Hồ Phi hoảng sợ, vẻ mặt đề phòng:
- Ngươingươi là?
- Đây là thị thiếp của ta, Huyễn Linh đạo hữu.
Dương Phàm giới thiệu khiến Hồ Phi thu hồi địch ý, liếc mắt nhìn nàng một cái, lười biếng nói:
- Thoạt nhìn như bình hoa, khẳng định không có bao nhiêu sức chiến đấu.
Huyễn Linh tiên tử nghe vậy, mày liễu khẽ nhíu, cảm nhận được khí tức cường đại trên người Hồ Phi, có chút sợ hãi.
- Ngươi đang nói gì?
Dương Phàm trừng mắt liếc hắn một cái.
- A, không có gì. Ta nói vị tỷ tỷ này giống như tiên tử vậy.
Hồ Phi lập tức tùy cơ ứng biến.
Mấy chục năm nay, hắn cùng những tên du côn ở Vụ Liễu trấn lăn lộn, mưa dầm thấm đất, ít nhiều lây dính một chút tật xấu.
Huyễn Linh tiên tử che miệng cười khẽ, vội vàng bưng nước trà cho Dương Phàm cùng Hồ Phi.
Sau đó, nàng lại đi tới bên cạnh Dương Phàm, nhu thuận đấm lưng cho hắn.
Lúc trước từ La Sơn quốc trở về Ngư Dương, Huyễn Linh tiên tử trở thành thị thiếp đã được bốn năm mươi năm.
Trong thời gian này, đại bộ phận Dương Phàm đều bế quan tu luyện, còn nàng thì ở trong Tiên Hồng Không Gian trợ giúp Dương Phàm chăn nuôi Phệ Hồn Thiên Độc Hạt.
Ngẫu nhiên Dương Phàm cũng cho nàng đi ra ngoài hít khí trời.
Trừ việc không có tự do, cô đơn một chút, Huyễn Linh tiên tử hết thảy đều tốt.
Từ sau lần đó ở La Sơn quốc, thời gian năm mươi năm, Dương Phàm đều không từng đụng chạm thân thể nàng, cũng không phải hạng người trầm mê nữ sắc như trong tưởng tượng.
Trong thời gian này, Dương Phàm còn ban cho nàng một số linh đan cực phẩm, tu vi tăng lên rất nhanh, mắt thấy sắp tới gần Nguyên Anh trung kỳ.
Chính khi Dương Phàm hưởng thụ Huyễn Linh tiên tử mềm mại bóp vai đấm lưng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một cổ khí tức cực kỳ không hài hòa.
- Tránh ra.
Một giọng nói lạnh băng ngạo nghễ truyền đến.
Sau đó, một nam tử xa lạ xông vào.
Phía sau hắn có một lão già hoa giáp, một lão bà đầu bạc.
Nam tử xa lạ này ngạo nghễ đứng thẳng, một đầu tóc bạc không gió tự bay, mặc giáp liền như vảy cá màu tím, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Chỉ là trên mặt nam tử tóc bạc này có vài phần kiêu căng, trong mắt lộ ra vài tia tức giận.
- Người nào dám tự tiện xông tới?
Hồ Phi mặt đầy địch ý, thân hình chợt lóe ngăn ba người này ở ngoài cửa.
- Tại hạ Vũ Lâm.
Nam tử tóc bạc phóng ra một cỗ lạnh lẽo đến tận xương, ánh mắt lạnh, lùng đảo qua mấy người, chỉ là ánh mắt dừng trên mặt Huyễn Linh tiên tử một lúc, hiện lên một tia dị sắc.
Dứt lời, quanh thân hắn một dòng nước lạnh, tuyết trắng quanh quẩn, khí đông lạnh, thấu xương, đông lạnh Hồ Phi lun lên.
Hắn nhắm thẳng bên trong xông tới, lão già hoa giáp và lão bà đầu bạc theo sát phía sau, vẻ mặt căm thù.
Cùng lúc đó, thần thức cảm quan của Dương Phàm bắt giữ đến bốn phía phòng khách này sớm đã mai phục ba bốn bậc cao Nguyên Anh, trong mắt lóe tinh quang.
- Tiểu tử muốn ăn đòn.
Hồ Phi nổi giận, đương đầu một chưởng bổ về phía Vũ Lâm.
Vũ Lâm hừ lạnh, một tiếng, khí đông lạnh màu trắng dày đặc trong lòng bàn tay tràn ra, giao kích với Hồ Phi cùng một chỗ.
Ầm!
Vũ Lâm bị đánh văng ra, mặt lộ vẻ kinh dị.
Mà Hồ Phi thì thân thể cứng ngắc, máu toàn người đông lại, như pho tượng đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-529/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận