TIÊN LỘ TRANH PHONG
Tác giả: Duyên Phận
Chương 10: Trận đạo
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya - metruyen.com
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: Niepo
- Nói vậy, là ngài nhất thời hứng thú bày trận, sau đó quay về phòng tâm đắc, quên luôn cảta?
Trong phòng, Đường Kiếp trừng mắt hỏi Hư Mộ Dương.
Hư Mộ Dương đỏ mặt:
- Chỉlà quên mất thời gian.
Y đường đường là chân nhân Thiên Tâm Cảnh, không ngờđối mặt với một đứa trẻ choai choai chất vấn lại như đứa trẻ phạm sai lầm, cũng thật hứng thú.
Cũng khó trách Đường Kiếp tức gi
ận, ai vừa về nhà lại bịnhốt trong tr
ận pháp mấy canh giờ, tư vịnày cũng sẽ không dễ nuốt.
Lúc nghe Hư Mộ Dương trảlời, Đường Kiếp đứng d
ậy bước đi.
- Ngươi đi đâu v
ậy?
Hư Mộ Dương ngạc nhiên hỏi.
- Đi làm cơm. Ta vừa về đã bịvây khốn, cơm còn chưa có làm.
"..."
Không lâu sau, Đường Kiếp đã làm xong bữa tối đưa qua đây.
Hai người cùng ăn cơm trong đình viện, Đường Kiếp v
ẫn yên lặng không nói lời nào.
- Thế nào? V
ẫn còn gi
ận ta?
Hư Mộ Dương cười hì hì nhìn Đường Kiếp:
- Được rồi, ta thừa nh
ận đều là lỗi của ta, ta xin lỗi ngươi, được chưa?
Tiên nhân với phàm nhân tựa như thần với thế nhân, đừng nói là vây cảbuổi sáng, dù có giết chết, người ngoài cũng không dám nói gì. Nhưng hiện giờkhông ngờHư Mộ Dương lại nói xin lỗi Đường Kiếp, điều đó có thểnói tình cảm giữa Hư Mộ Dương và Đường Kiếp vô cùng tốt.
Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta không tức gi
ận, ta chỉđang nghĩ, tr
ận pháp rốt cuộc là thứgì, sao lại thần kỳ như thế?
Lúc bịvây hãm trong tr
ận, hắn chỉthấy chỗ đó như mê cung, sân rõ ràng v
ẫn là sân, nhưng mình đi lại kiểu gì cũng không thoát ra được, căn phòng nhỏ gần trong gang tấc, nhưng lại xa tít t
ận Thiên Nhai. Lúc ấy còn thấy bối rối hoảng sợ, sau hồi tưởng chỉthấy ảo diệu vô cùng, bởi v
ậy lúc ăn cơm không nhịn được nghĩrốt cuộc là nguyên lý gì có thểmột vùng đất bình thường thành không gian của thần.
- Ngươi cũng phát hiện ra?
Hư Mộ Dương cười ha hả:
- Đúng v
ậy, tr
ận pháp đúng th
ật là một môn học vấn phi thường thần kỳ, bao quát Vạn Tượng, ẩn hàm đạo lý thiên địa, từng ngọn cây cọng cỏ có thểtạo thành tr
ận, có thểnói là đệ nhất thiên hạảo diệu, cho dù là người tu tiên cảđời, cũng chưa chắc biết được một phần vạn, sử dụng lại rộng khắp khôn cùng...
Vừa nói đến thứmình yêu thích, Hư Mộ Dương l
ập tức thao thao bất tuyệt, trong miệng không ngừng thốt ra từ ngữkhen ngợi.
- V
ậy rốt cuộc tr
ận pháp là thứgì?
Đường Kiếp hỏi.
Hư Mộ Dương trảlời:
- Cái gọi là tr
ận pháp, xét đến cùng chỉlà một câu, thiên địa chi tu!
- Thiên địa chi tu?
- Đúng v
ậy!
Hư Mộ Dương nghiêm túc trảlời:
- Nếu ngươi coi cơ thểcon người như một thế giới, thì tu tiên giảchúng ta tu ngay chính thân thểmình. Mà ngoài cơ thểchúng ta là thiên địa mờmịt, bản thân thì chính là thế giới. Trong thế giới này có núi, có hồ nước, có đất liền, hải dương, kỳ th
ật đều ứng với một bộ ph
ận trên cơ thể. Cơ thểhấp thu linh khí, thông qua v
ận dụng mà phóng thích tiên pháp, thiên địa có linh khí, thì sao không thểv
ận dụng đểsinh ra tiên gia đạo pháp? Thiên địa không có ý thức, không thểtự v
ận hành linh khí, nhưng người tu tiên có thểthông qua các thủ đoạn đểtiến hành tổ hợp, đó là tr
ận!
- Hóa ra là v
ậy.
Đường Kiếp hiểu, nói trắng ra đây chính là v
ật lý học kiếp trước!
Cái gọi là tr
ận pháp giống như một cỗ máy công nghệ cao, lấy linh khí làm động lực, lấy tr
ận vân thay thế vi mạch, v
ận hành linh khí, đạt tới hiệu quảchỉđịnh.
Chẳng qua quy lu
ật thế giới khác nhau, người sử dụng khác nhau nên hiện tượng và hiệu quảsinh ra, th
ậm chí cảthủ pháp sáng tạo cũng khác nhau.
Cũng vì v
ậy, tr
ận pháp ở Tu Tiên giới có diện tích che phủ cực lớn.
Tiên gia tứphụ, đan phù khí tr
ận, là tr
ận pháp sử dụng phổ biến nhất, không những được dùng đểchế thành tr
ận pháp thủ núi, giữnhà cho các môn phái, th
ậm chí còn còn có tác dụng phụ trợ với đan phù khí tam phụ, bày tr
ận đểluyện đan, chế phù, luyện khí, có thểnói tr
ận pháp có mặt khắp nơi, ảnh hưởng sâu xa, nguyên nhân chính là do tr
ận pháp cũng được chia thành nhiều loại.
Theo lý thuyết của Hư Mộ Dương, tr
ận pháp bình thường phân thành hai loại sinh tử. Tử tr
ận là tr
ận pháp cố định không thểdi chuyển, giống như tiểu Mê điệp tr
ận Đường Kiếp vừa trải nghiệm chính là tử tr
ận. Sinh tr
ận chính là chiến tr
ận, dùng người tu tiên liên kết thi triển tr
ận pháp, có thểnhân bội uy lực, cũng là lấy sức yếu thắng mạnh.
Ngoài ra cũng có công dụng như luyện chế đan phù khí, được gọi là phụ tr
ận, ý làm phụ trung chi phụ.
Tóm lại, tr
ận pháp các môn phái đông đảo, sâu xa trường tồn, kỳ th
ật cũng không có tiêu chuẩn thống nhất nào, ngay cảphương thức bình lu
ận, th
ậm chí cảcách nhìn cũng không giống.
Giống như có vài người cho rằng tr
ận pháp dùng đểphụ trợ, là biểu hiện ý chí bên ngoài của người tu tiên, vì người tu tiên phục vụ, loại người này theo cách nhìn của Hư Mộ Dương là thiên địa chi đạo, tức là coi thường không thèm đểý.
Quan niệm d
ẫn dắt hành vi.
Quan niệm của Hư Mộ Dương giúp y tinh thông tr
ận pháp thiên địa, am hiểu bố trí hay phá giải vài tr
ận pháp có quy mô siêu lớn, nhưng đối với chiến tr
ận hoặc tr
ận pháp nhỏ lại không am hiểu.
Lu
ận lý giải đương thời với đại hình tr
ận pháp, ít nhất ở Tê Hà Giới, không có ai mạnh hơn Hư Mộ Dương.
Hư Mộ Dương nói liên miên không dứt, nói đến mặt mày hưng phấn.
Đường Kiếp chưa bao giờthấy y tích cực chủ động như thế, lúc trước cùng Hư Mộ Dương học t
ập tu tiên, không biết hắn mất bao nhiêu tâm huyết, tìm đường sống trong chỗ chết, cuối cùng cũng chỉhọc được Tàng Tượng Kinh.
Đang nói hưng phấn, Hư Mộ Dương đột nhiên hỏi:
- Không bằng ngươi theo ta học t
ập tr
ận pháp, thế nào?
- Hả?
Đường Kiếp ngốc nghếch.
Hư Mộ Dương nói:
- Tr
ận pháp này do ta lục lọi trong La Thiên hạtr
ận thư tự học mà thành, không thuộc về bí truyền Hư gia, có thểtruyền cho ngươi. Ta thấy ngươi thông minh lanh lợi, cũng thích hợp học!
- Nhưng... Tâm ta ở đại đạo, không nên phân tâm...
Đường Kiếp có chút do dự trảlời.
Dù tr
ận pháp có tốt nhưng tinh lực con người có hạn.
GiờĐường Kiếp không còn là tiểu tử đầu óc hỗn loạn, không biết tu tiên là gì nữa, hắn biết con đường tu tiên có bao nhiêu gian nan. Rất nhiều người dùng cảđời cũng không chắc bước được lên đỉnh cao.
Sao Hư gia gia chủ không muốn cho Hư Mộ Dương học t
ập tr
ận pháp? Còn không phải là sợ hắn phân tán tinh lực ch
ậm trễ chuyện chính, Đường Kiếp tự hỏi mình không có tư chất nghịch thiên như Hư Mộ Dương, ngay cảhắn cửa mở thất vòng nhân, tại kia kim giáp thiên thần đuổi giết hạđều ch
ật v
ật rơi chạy, mình nếu là tái phân tâm, chỉsợ tương lai thành tựu cũng có hạn.
- Không thểnói như v
ậy.
Hư Mộ Dương lắc đầu:
- Con đường tu luyện, có nhiều gian khó, ngoại trừ khổ công thì còn phải có ngộ tính. Tr
ận đạo và tu luyện đều bao hàm đạo lý thiên địa, chưa chắc đã không hỗ trợ l
ẫn nhau. Còn nữa, tr
ận pháp trong cuộc chiến một chọi một không có tác dụng, nhưng chiến đấu trong núi rừng, thực lực của ta còn xa mới bằng Hà Xung, nhưng không phải y cũng bịthiên tr
ận ta bố trí trước cửa đánh chạy sao.
Ngươi nghe cha ngươi muốn chuyên tâm tu luyện, thì không cần dùng tr
ận pháp cũng có thểđánh tên Hà Xung gì đó tè ra quần, trong lòng Đường Kiếp thầm oán, tuy nhiên nhìn Hư Mộ Dương cao hứng như v
ậy, th
ật không đành lòng đảkích y.
Mấy ngày nay hắn nhìn thấy Hư Mộ Dương, phần lớn là trầm mặc ít lời, tiên khí nghiêm nghị, chỉcó bây giờHư Mộ Dương mới biểu hiện ra khí tức phàm nhân.
Chỉcó thểnói y thực sự rất yêu tr
ận pháp.
Hư Mộ Dương nói tiếp:
- Lại nói giờngươi chỉtẩy mạch, không thểtu luyện, nhân lúc nhàn rỗi mà ta cũng đã đồng ý dạy ngươi thêm vài thứ, Hư gia tiên pháp ta không thểtruyền thụ cho ngươi, ta sẽ dạy ngươi sở học tr
ận pháp, cũng không vì hứa hẹn. Nếu tương lai ngươi th
ật sự không có hứng thú không muốn học, ta cũng không bức ngươi, ngươi thấy thế nào?
- Được rồi...
Đường Kiếp uểoải địa trảlời.
Hư Mộ Dương nhìn dáng vẻ không tình nguyện của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười vỗ đầu hắn:
- Tiểu tử nhà ngươi đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ. Ngươi biết có bao người muốn bái ta làm thầy theo ta học t
ập tr
ận pháp mà ta không nh
ận không?
Vâng, là cha ngươi không cho ngươi học, ngươi càng muốn học.
Người khác muốn học ngươi không dạy, ta không muốn học ngươi càng muốn dạy.
Ta muốn học tiên pháp, ngươi muốn dạy tr
ận pháp.
Ngươi đúng là con lừa, người thích đối nghịch với người khác —— kểtừ khi biết Hư Mộ Dương tâm cơ khó dò, Đường Kiếp oán thầm càng thêm mạnh mẽ.
Nhưng dù hắn có nguyện ý hay không, tr
ận pháp này không thểkhông học.
Ăn xong cơm tối, Hư Mộ Dương bắt đầu kéo Đường Kiếp đi học.
- Tr
ận pháp bác đại tinh thâm, nhưng dù là tr
ận pháp nào cũng không thểthiếu bốn thứmắt tr
ận, tr
ận vân, tr
ận môn và tr
ận nguyên. Mắt tr
ận là trung tâm tr
ận, vịtrí hạch tâm giống như đại não, nắm mọi thứtrong tay, là bộ ph
ận mấu chốt nhất. Không có mắt tr
ận, tr
ận pháp không thểtùy ngươi v
ận chuyển, tr
ận như v
ậy chính là tử tr
ận. Tr
ận vân là con đường thông hành linh khí giống kinh mạch trong cơ thểcon người, không có tr
ận vân thì tr
ận thế không thểv
ận chuyển. Tr
ận môn có thểcho người tiến vào và cũng có thểđuổi người ra, có thểngăn địch ngoài cửa, nắm quyền sinh sát trong tay. Tr
ận nguyên là nơi phát động đại tr
ận. Người dùng linh khí thi triển pháp thu
ật, tr
ận thế cũng như v
ậy...
- Hiểu rồi, mắt tr
ận là đại não, là chỉhuy; tr
ận vân là huyết mạch gân cốt, là chống đỡ; tr
ận môn là nơi phát huy uy lực chân chính, là tứchi; tr
ận nguyên là trái tim, là động lực giống động cơ... Ồ không, giống như linh nhãn trong cơ thể, đúng không?
- Đúng v
ậy. Người tu pháp dùng Linh Hải trong cơ thểlàm động lực, mà tr
ận nguyên thì lấy linh thạch ngoại v
ật làm động lực, đương nhiên người tu tiên cũng có thểtự lấy thân trợ lực.
- V
ậy kì quái th
ật, tiểu Mê Điệp Tr
ận kia, ta không thấy có linh thạch.
- Đó là do ta bỏ thêm một tiểu Tụ Linh Tr
ận có thểtự động hấp thụ linh khí, cái này gọi là điệp tr
ận.
- V
ậy chẳng phải chỉcần có Tụ Linh Tr
ận là có thểtự động hấp thu linh khí thiên địa, Tụ Linh Tr
ận chính là tr
ận nguyên rồi? Nhưng làm thế nào đểphát động Tụ Linh Tr
ận? Tự cấp tự túc? Động cơ vĩnh viễn?
Mắt Đường Kiếp như sắp rớt ra.
Hư Mộ Dương chưa từng nghe qua động cơ vĩnh viễn, nhưng qua mấy chữnày cũng hiểu được hàm nghĩa, cười to nói:
- Nào có chuyện tốt như v
ậy. Tự thân Tụ Linh Tr
ận cũng cần có ngoại lực khởi động, là ta đưa thêm vào một đạo Linh khí mới giúp nó v
ận chuyển. Dù v
ậy, Tụ Linh Tr
ận cũng chỉcó thểtụ một phần linh khí xung quanh, một khi quanh đó không có linh khí hấp thu thì không còn hiệu quả. Tiểu Mê Điệp Tr
ận chỉlà trò chơi của ta, trừ khi dùng linh thạch bổ sung, nếu không nhiều nhất là ba ngày thời nữa sẽ tự tiêu tan.
- Hoá ra v
ẫn không có động cơ vĩnh viễn.
Đường Kiếp thở dài:
- Nói cách khác, trên đời này không có tr
ận pháp nào chân chính tồn tại mãi mãi, mỗi một tr
ận pháp đều cần có người duy trì hoặc có đầy đủ linh khí mới có thểtồn tại?
Nghe v
ậy, Hư Mộ Dương đáp:
- Có lẽ th
ật sự không có tr
ận pháp vĩnh viễn, nhưng v
ẫn tồn tại tr
ận pháp trên vạn năm.
- Tồn tại trên vạn năm?
Đường Kiếp bịHư Mộ Dương dọa sợ.
- Đúng v
ậy, trước đó không lâu, ta đã tự mình đã trải qua.
Ánh mắt của Hư Mộ Dương trở nên trang nghiêm, trong mắt hiện lên vô hạn kính trọng và ngưỡng mộ, giống như nhớ lại việc gì.
Rất lâu sau, y mới thở dài một tiếng:
- So với thượng cổ... ta đúng là v
ẫn còn kém quá xa, nếu không cũng không có khảnăng mở chỉmở được cánh cửa thứnhất...
Y không nói thêm gì nữa, mà chuyển đề tài:
- Thôi, không đề c
ập tới vấn đề này nữa, mà bây giờngươi cũng không hiểu được, chúng ta v
ẫn là nên nói về tr
ận pháp thôi. Trong bốn yếu tố kia, tr
ận vân và tr
ận nguyên phức tạp nhất. Ta dạy ngươi cơ sở tr
ận vân trước.
Nói xong y giơ tay lên, họa trong hư không mấy nét, trong không trung liền xuất hiện mấy hoa văn kỳ lạlóng lánh, nhưng một lát sau lại biến mất.
- Vừa rồi ra đã vẽ ra tr
ận vân, nhớ kỹ, phải dựa theo bức họa của ta tuần tự tiến hành, không được có chỗ khác biệt.
Hư Mộ Dương thản nhiên nói.
Vẽ tr
ận vân là kỹ thu
ật cơ bản của tr
ận sư, thường thường cũng là khảo hạch nh
ập môn. Hư Mộ Dương tuy có tâm dạy bảo Đường Kiếp, nhưng cũng muốn nhìn xem Đường Kiếp có thiên phú về phương diện này hay không. Nếu th
ật không có chút thiên phú nào, y cũng không cưỡng cầu.
Ngay sau đó Đường Kiếp cầm lấy một nhánh cây bắt đầu phác họa trên đất, hắn không tùy ý vẽ ra linh quang như Hư Mộ Dương mà chỉthành th
ật vẽ xuống đất, nhưng bức tranh này cũng tinh tế vô cùng.
Mới đầu Hư Mộ Dương còn chưa đểý, nhưng nhìn Đường Kiếp phác họa lại thấy hoảng sợ.
Bởi vì Đường Kiếp tái hiện gần như là hoàn mỹ tr
ận vân y họa lúc trước, đợi đến khi Đường Kiếp họa xong, Hư Mộ Dương phát hiện không có nét nào Đường Kiếp vẽ không chính xác.
- Ngươi... Ngươi làm như thế nào?
Hư Mộ Dương kinh hãi nhìn.
- Rất đơn giản, không phải là vẽ những đường tổ hợp sao?
Đường Kiếp không hiểu ra sao cả. Trong mắt hắn, tr
ận vân này tuy rằng phức tạp, nhưng cũng chỉlà hình học, chỉcần dụng tâm là có thểnhớ kỹ, dù sao những hình này khi còn đi học đã rất quen thuộc. Nếu Hư Mộ Dương bảo hắn vẽ, thì hắn vẽ theo thôi.
Hắn không biết lúc Hư Mộ Dương bảo hắn vẽ cũng không hy vọng hắn vẽ được toàn bộ.
Tê Hà Giới không phải không có toán học, nhưng những kiến thức này không có địa vịcao, hơn nữa chiều sâu cũng kém xa so với Địa Cầu. Người hiểu chưa chắc có thểtu tiên, tu tiên cũng chưa chắc cần hiểu những thứnày, cũng chỉcó mấy người nghiên cứu tr
ận pháp mới đi nghiên cứu về phương diện tri thức này.
Bởi v
ậy đồ án cực đơn giản với Đường Kiếp, nhưng người ngoài nhìn vào chưa chắc đã hiểu ra sao.
Lúc nghe Đường Kiếp nói cực đơn giản, Hư Mộ Dương vội vẽ một đồ án phức tạp xuống đất, lúc này y không bảo Đường Kiếp vẽ nữa mà chỉvào tr
ận vân nói:
- Lấy đây là điểm đầu, đây là điểm cuối, tìm ba đường liên tiếp không giao nhau.
Đường Kiếp nhìn qua, dùng cành cây nhỏ mô phỏng mấy nét:
- Cái này... cái này... Còn có cái này.
Hư Mộ Dương khiếp sợ, trong đống đồ vân phức tạp muốn tìm ra ba nét không can thiệp tới nhau không khó, nhưng tốc độ nhanh như v
ậy lại không dễ chút nào.
Hư Mộ Dương lại ra thêm đề nữa, lần này là đề thi trong trường, tính toán vấn đề của các tuyến đường và khu vực lớn nhỏ.
Đường Kiếp không ngờhọc t
ập tr
ận pháp lại thành cuộc thi toán học, hắn cũng không biết phải làm tới trình độ nào mới tính là đủ tư cách, chỉcó thểkiên trì từng bước một dựa theo yêu cầu của Hư Mộ Dương.
Đường Kiếp không có hứng thú với số học, nhưng mẹ hắn là giáo sư số học, từng dùng roi đánh bắt hắn học, nói hắn học không tốt làm mất mặt mũi của bà, giờtốt nghiệp chưa đầy hai năm, cũng may chưa vứt hết sở học ra khỏi đầu. Lại thêm đề Hư Mộ Dương ra cũng không quá khó, bởi v
ậy đề mục Hư Mộ Dương đã bịhắn giải hơn phân nửa.
Hư Mộ Dương càng xem càng kinh hãi.
Bởi vì y phát hiện Đường Kiếp sử dụng mấy cách giải mà ngay cảy cũng không hiểu.
Tr
ận pháp có yêu cầu rất cao với dịch lý thu
ật số, nhưng người có hứng thú nghiên cứu lại rất ít, thường theo đuổi tr
ận pháp lại hay theo đuổi uy lực tr
ận pháp, còn đối với thu
ật số chi đạo lại không hề có hứng thú, ai học cũng thấy vô cùng thống khổ.
Có thểnói cảđời Hư Mộ Dương học không giỏi số học, mãi đến lúc này đột nhiên phát hiện ra, trong lòng vừa mừng vừa sợ, bắt lấy Đường Kiếp kêu lên:
- Yêu nghiệt! Thiên tài! Ngươi còn nói ngươi không muốn học? Ngươi chính là thiên tài tu luyện tr
ận pháp!
Đường Kiếp một trảo của y dọa sợ, suy nghĩtrong đầu cũng nói ra:
- Nhưng ta không muốn học.
- Nói b
ậy! Thiên phú như v
ậy, sao có thểnói ngươi không thích nó?
Thời khắc này Hư Mộ Dương hưng phấn, sao còn có phong độ trước đây, nhìn Đường Kiếp có chết cũng không thừa nh
ận mình có thiên phú, y thấy đau đớn nói:
- Ngươi không hiểu cái gì là yêu à!
Y là người phải hiểu rõ đầu đuôi mới quyết định lu
ận người, tin rằng phải có tình yêu mới tạo được sự nghiệp to lớn.
Y có thành tựu với tr
ận pháp cũng do có lòng yêu thích sâu sắc, cũng yêu thích cảdịch lý thu
ật số. Theo y, thiên phú của Đường Kiếp chính là sự nhiệt tình của hắn với thu
ật số, nếu không sao có thểcó được tài nghệ như thế.
Đường Kiếp chưa từng thấy y như v
ậy, nghe cũng ngạc nhiên:
- Hư đại ca, nhưng đúng là ta không có chút cảm giác nào.
- V
ậy ngươi giải thích sao về thiên phú của mình?
Hư Mộ Dương v
ẫn chưa từ bỏ ý định.
Đường Kiếp bất đắc dĩ:
- Ta làm sao biết... Có lẽ là ta không yêu tr
ận pháp, nhưng tr
ận pháp lại yêu ta!