TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 64: Bần lư vân vụ, tá sơn kết đắc yên hà duyến (I).
Phi điểu phong lăng, bằng thiên vô thụ sương trạch nhiễu.
Bần lư vân tụ, tá sơn kết đắc yên hà duyến.
Quản Bình Triều.
Nghe Thái thú đại nhân chỉ mới vừa gặp mặt, lại khen mình là "Không phải người tầm thường". Tỉnh Ngôn liền thấy vừa kinh vừa sợ. Bất quá may mà mấy ngày gần đây, truyền ngôn thuyết pháp như thế nghe cũng đã nhiều, không còn thấy vui vẻ đến thất thái nữa. Tỉnh Ngôn rất bình thường biểu đạt ý khiêm tốn của mình.
Lúc này, vừa hay trên trời cao trước Mã Đề Sơn, có vài con chim lướt qua không xa. Diêu thái thú cảm khái trong lòng, chỉ mấy con chim núi đang xòe cánh bay, răn dạy Tỉnh Ngôn:
Tỉnh Ngôn đang buồn chán thì bỗng nghe có người nhắc đến tên mình. Thì ra, vị Linh Thành đạo trưởng của Thượng Thanh cung, thấy tranh chấp với Diệu Hoa cung và Thiên Sư tông không xong, thì tìm hướng giải quyết mới, đem chuyện này đặt vào người Tỉnh Ngôn. Chỉ nghe lão thong thả nói:
"Hai vị đạo hữu tạm ngưng, bần đạo còn có một chuyện tương cáo".
"Sao? Linh Thành đạo huynh có chuyện gì muốn nói?"
"Là thế này, bần đạo kì thực là chỗ quen biết của chủ nhân Mã Đề Sơn này. Năm tháng trước, bần đạo từng trú qua một đêm ở Trương gia. Lúc đó tuy chỉ là có duyên gặp mặt với Trương gia tiểu ca, nhưng cảm thấy thiếu niên này đủ tuệ căn, có quan hệ sâu xa với đạo gia ta. Cho nên bần đạo sau khi về La Phù Sơn, có bẩm chuyện này cho chưởng giáo sư huynh biết. Nghe Thanh Hà sư điệt của ta nói qua, Trương gia thiếu niên rất có lòng hướng đạo, thế là bọn ta đã thượng nghị xong, chuẩn bị thu y làm môn nhân Thượng Thanh cung".
Linh Thành đạo trưởng hớp một ngụm thanh trà, lại nói tiếp:
"Gần đây, bần đạo lại nghe nhiều sự tích của Trương gia tiểu ca, đối với chuyện thu nạp y vào phái, càng thấy kỳ vọng. Lần này trước lúc bần đạo lên đường, chưởng giáo Linh Hư Tử sư huynh đã phân phó bần đạo, thu nhận Trương gia thiếu niên, phá cách ủy nhiệm y làm Phó đường chủ của 'Tứ Hải Đưởng'!"
Lời này vừa nói, người nghe đều kinh!
Ngoại trừ người trong câu chuyện đó, thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn.
Người thiếu niên này đang thấy rất mơ hồ, ba chữ "Tứ Hải Đường" vừa nghe được , bản thân chẳng biết nó là cái gì. Trong lòng Tỉnh Ngôn còn mù mờ suy nghĩ, mấy chữ này thật giống bang phái giang hồ, sao lại có quan hệ với Thượng Thanh cung.
Ngoại trừ người thiếu niên bỗng trở nên ngây ngô đó, chư vị đạo trưởng tại đây, sau khi nghe câu nói của Linh Thành Tử, đều hết sức kinh ngạc. Phải biết, Thượng Thanh cung vốn lựa chọn môn đồ rất nghiêm. Cho dù có may mắn vào được Thượng Thanh cung, rất nhiều đệ tử lại chỉ có thể nghiên cứu kinh thư. Chỉ có số ít người thiên tư xuất chúng, mới có thể được chia vào làm môn hạ các trưởng lão trong giáo, học tập đạo thuật.
Chính vì như thế, hiện tại bọn họ nghe được lời của Linh Thành Tử, muốn trực tiếp đem người thiếu niên sơn thôn này, đề bạt làm Phó đường chủ "Tứ Hải Đường" chuyên quản tục gia đệ tử của Thượng Thanh cung, thì vô luận là Diệu Hoa cung, Thiên Sư tông, hay là đám Thanh Hồ chúng nhân đi theo Linh Thành Tử, ai nấy đều mắt trừng miệng há.
Chỉ ngẩng ra chốc lát, Trương Thịnh tiên sư và Ngọc Thiện đạo cô, cũng đều thông suốt đạo lý. Suy ngẫm lời Linh Thành Tử một chút đã tỉnh ngộ liền. Nói tới nói lui, Mã Đề Sơn này cũng là của Trương gia, nếu như muốn khai tông lập phái ở đây, tự nhiên phải được Trương gia đồng ý.
Hiển nhiên, nếu có thể đưa người con trai duy nhất của Trương gia vào phái, dĩ nhiên Mã Đề Sơn này cũng trở thành của phái mình, tự nhiên là nước chảy thành sông thôi!
Lúc ấy, tất cả đạo nhân ở đây, đều thầm khen Linh Thành Tử của Thượng Thanh cung, quả nhiên lão làng, vừa nhìn đã thấy mấu chốt quan trọng.
Tức thì, Ngọc Thiện đạo cô và Trương Thịnh thiên sư, cũng đều là phát hiện thiếu niên Tỉnh Ngôn thiên phú tuệ căn, ào ào bày tỏ nguyện vọng muốn thu nhận y làm môn đồ!
Hiện tại, thiếu niên vốn vẫn còn hoa mắt chóng mặt, tuy rất nhiều chuyện còn chưa minh bạch, nhưng có một chuyện lại có thể khẳng định được, nhân dị biến của Mã Đề Sơn nhà mình, tâm nguyện hướng đạo trải qua nhiều năm năn nỉ Thành Hà lão đạo mà không được, hôm nay xem ra đã dễ dàng trở thành hiện thực rồi!
Ai...ngày trước lao tâm khổ tứ mà không được, hiện tại lại là tam đại môn phái cùng tranh giành. Lúc này, người thiếu niên đã thu nhận rất nhiều kinh nghiệm trong nửa năm qua, trong lúc cao hứng, vẫn không kìm được sự cảm thán.
Hiện tại, Ngọc Thiện đạo cô của Diệu Hoa cung, đang hết sức nhiệt tình giới thiệu vị thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng đó với Tỉnh Ngôn. Trong lời nói của Ngọc Thiên đạo cô ngấm ngầm nhắc nhở thiếu niên: Trong Diệu Hoa cung ở Ủy Vũ Sơn, có rất nhiều nữ tử xinh đẹp!
Trong thiên hạ đạo giáo thời bấy giờ, không cấm đạo sĩ cưới vợ. Xem ra, vị Ngọc Thiện đạo cô của Diệu Hoa cung, tâm tư cũng rất nhanh nhạy, nhìn thấy thiếu niên sinh lực dồi dào, liền muốn tác động vào điểm này!
Hiển nhiên, chính là dùng nữ sắc để dụ dỗ.
Còn Trương Thịnh thiên sư của Thiên Sư tông, lại cực lực tán dương Thiên Sư tông, môn nhân đệ tử phân bố khắp thiên hạ. Nếu Tỉnh Ngôn chịu vào Thiên Sư tông, sẽ thu nhận y làm đệ tử đích truyền. Ngày sau nhất định có thể nhất hô bách ứng, thiên hạ đều biết danh. Đây lại là thầm nhắc nhở Thiên Sư tông ông ta thế lực to lớn, nếu ở trong môn phái lão, ngày sau nhất định là tiền đồ vô lượng. Ngoài ra, Trương thiên sư còn quay đầu hỏi lão Trương đầu tộc phổ trong nhà, xem coi lời truyền ngôn hậu duệ Trương tử phòng có thật hay không, hay là một nhà Trương gia này, chính là cùng mạch, có quan hệ thân thích với Trương thiên sư của Thiên Sư tông.
Xem ra, đây chính là dùng quyền thế dẫn dụ.
Nghe hai vị đạo hữu hiểu được ẩn ý trong lời nói của mình, lên tiếng xoay chuyển tình hình, Linh Thành đạo trưởng cũng hết sức nôn nóng. Linh Thành đạo trưởng thầm kêu khổ, lòng nhủ Diệu Hoa cung và Thiên Sư tông cũng thật nhạy bén. Tuy Thượng Thanh cung đã dự liệu chuyện này sẽ khó khăn, nhưng mắt thấy tình hình trước mắt, hôm nay nếu như không hăng hái, rất có thể sẽ phụ trọng thác của Linh Hư sư huynh.
Trong lúc hơi nôn nóng, Linh Thành đạo trưởng tình cờ nhìn qua người thiếu niên đang ngồi không yên bên cạnh. Trong lúc mơ hồ, lại như cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, lướt qua mắt lão nhanh như chớp.
Rốt cuộc là nhân vật kiệt xuất của Thượng Thanh cung, Linh Thành đạo trưởng lập tức nhận ra khí tức này là gì. Trong lòng suy nghĩ một chút đã sáng tỏ trong lòng. Tức thì, như có một trận cuồng phong thổi tan mây đen, Linh Thành Tử trấn định tâm thần, không nhịn được bật cười "Khà khà".
Thấy Linh Thành đạo trưởng đột nhiên cười lớn, Ngọc Thiện đạo cô và Trương thiên sư đều thấy kì lạ, không biết lão vì sao đột nhiên bật cười.
Lại thấy Linh Thành Tử của Thượng Thanh cung, chuyển thân chỉ thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn, cười nói với đám người trước mặt:
"Hai vị đạo hữu thân mến có biết, vị Tỉnh Ngôn tiểu ca này, đã tu tập nội công Thượng Thanh của bổn môn".
Lúc hai người kia còn ngơ ngác nhìn nhau, Linh Thành Tử ngoắc tay gọi Thanh Hà lão đạo đang nhẩn nha chẳng thèm quan tâm chuyện này đến trước hỏi:
"Xem ra chính là sư điệt dạy công phu Thượng Thanh cho thiếu niên này phải không?"
"Ách...sư thúc thật tinh tường, chính là bần đạo đem Thượng Thanh Kinh của bản giáo đưa cho thiếu niên nghiên cứu. Xin sư thúc thứ cho hành động tự chuyên này của tôi, kì thật tôi cũng thấy thiếu niên này..."
Thanh Hà lão đầu nhân đang định biện hộ vài câu, lại nghe Linh Thành Tử cười lớn mấy tiếng, ngăn không cho lão nói tiếp:
"Phát huy chân nghĩa giáo ta, hà tất câu nệ hình thức? Hôm nay sư điệt ngươi không những không tội, còn lập được công lớn. Đợi sau khi quay về, ta sẽ bẩm rõ với chưởng giáo sư huynh, bỏ qua lỗi lầm mười năm trước của ngươi".
"Đa tạ Linh Thành sư thúc!"
Lão đạo Thanh Hà từ nãy giờ chẳng thèm quan tâm chuyện gì, vừa nãy tuy miệng nói xin thứ tội, nhưng kì thật ngữ khí vẫn hờ hững không thành tâm, hiện tại đột nhiên như biến thành một ngươi khác, không ngừng lên tiếng đa tạ.
"Hả? Lỗi lầm mười năm trước? Hà...Xem ra Thanh Hà lão đạo đến trà trộn vào Nhiêu Châu thành ta, chẳng phải là hạ sơn tu luyện như lão nói, mà là phạm tội bị đày đến nơi này!
"Lỗi gì đây? Giả thần giả quỷ gạt tiền người ta? Nếu là vậy, lão đầu này đúng là người biết sai không sửa rồi! Hì hì..."
Nghe Linh Thành đạo trưởng nói vậy, Tỉnh Ngôn trong lòng không kìm được suy nghĩ tinh quái đó.
Thiếu niên và Thanh Hà lão đạo đã quen biết lâu, ý nghĩ này chỉ là đùa cợt, không có ác ý gì.
"Hai vị đạo hữu đã biết, Trương Tỉnh Ngôn luyện công phu của Thượng Thanh giáo bọn ta, chức Phó đường chủ "Tứ Hải Đường", rất là thích hợp với y!"
Nói xong, Linh Thành Tử rất thoải mái. Còn hai vị đạo trưởng Ngọc Thiện và Trương Thịnh, không ngờ Thượng Thanh cung có kì binh đột xuất, nhất thời rơi vào hạ phong, chỉ đành vừa nói khách sáo qua loa, vừa suy nghĩ phương cách đối phó.
Lại nói Ngọc Thiện sư cô của Diệu Hoa cung, sau một lúc trầm tĩnh, lại đột nhiên hạ quyết tâm, liếc đệ tử Trác Bích Hoa đứng bên, lên tiếng nói với Tỉnh Ngôn:
"Nếu Trương tiểu ca nguyện ý vào Diệu Hoa cung bọn ta, hôm nay ta sẽ làm chủ, đem ái đồ Trác Bích Hoa của chưởng môn Diệu Hoa cung, hứa gả cho ngươi. Hai vợ chồng ngươi, ở Mã Đề Sơn hay ở Ủy Vũ Sơn, đều là một cặp thần tiên đạo lữ tiêu diêu khoái hoạt, há không tuyệt sao! Đoạn giai thoại đạo môn này, không biết Trương gia thiếu chủ thấy thế nào?"
Lời này vừa xuất, đúng là kinh động lòng người, so với chức vị ở "Tứ Hải Đường" mà Linh Thành Tử hứa hẹn, càng khiến những người ở đây chấn kinh hơn. Phải biết đệ tử Trác Bích Hoa của Diệu Hoa cung, chính là nhân tài tuổi trẻ kiệt xuất trong Diệu Hoa cung, những người ở đây đều nghe danh tiếng của nàng. Không ngờ, Diệu Hoa cung vì tranh giành phúc địa Mã Đề Sơn, lại nguyện ý để đệ tử kiệt xuất nhất, khuất thân gả cho thiếu niên sơn dã này!
Còn người thiếu nữ tâm cao khí ngạo, ngọc lãnh băng thanh Trác Bích Hoa đó, càng không ngờ đến sư thúc mình đột nhiên nói như thế, muốn đem mình gả cho thiếu niên khí chất quê mùa này, lập tức vừa kinh hãi vừa xấu hổ, mặt liền bừng đỏ, miệng muốn nói mà môi cứ rung rung, trong nhất thời không nói ra lời!