Lập tức tất cả nghi hoặc đã được cởi bỏ, thì ra là như vậy, lời giải thích này có thể chấp nhận được. Dư Tắc Thành gật gật đầu, Bạch Dược Sư nói tiếp:
- Được rồi, ta không nói nữa, các vị cứ nghiên cứu, nếu như làm được, ngày mai tìm ta. Ta chỉ cần hai ngàn vạn linh thạch, dù là một vạn cân Thiên Hà Tinh Sa, ta cũng chỉ lấy bấy nhiêu. Đưa trước một nửa, sau khi lấy được trả ta một nửa còn lại.
Dứt lời Bạch Dược Sư cười lớn rời khỏi, mọi người ở lại nhìn nhau, bắt đầu chụm lại bàn tính. Trọng bảo như vậy, cho dù là táng gia bại sản cũng phải đoạt được.
Hồng Lăng nói trước:
- Nếu tất cả mọi người đồng ý làm chuyện này, vậy không cần tìm thêm người nữa. Mỗi người góp lại một chút linh thạch cho đủ số hai ngàn vạn là được, ở đây ta có bốn trăm vạn linh thạch.
Lạc Vô Kỵ nói:
- Ta cũng có bốn trăm vạn linh thạch.
Kỷ Ẩn Kiểu nhỏ giọng nói:
- Ta chỉ có ba trăm vạn linh thạch, bất quá ta có một thanh phi kiếm bát giai, có thể gán nợ một trăm vạn linh thạch còn thiếu.
Tân Xuân Phong im bật thật lâu, sau đó mới nói:
- Ta... ta chỉ có hai trăm vạn linh thạch, ta không có gì có thể gán nợ. Nếu như không được, ta sẽ gán nợ bằng Linh Phù động phủ này...
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Không cần, số linh thạch mà huynh và Ẩn Kiểu huynh còn thiếu, đệ sẽ bù cho, thứ khác đệ không có, linh thạch lại không thiếu.
Kỷ Ẩn Kiểu giơ tay đưa ra một thanh phi kiếm, Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:
- Không cần, kiếm này đệ không thể lấy, đây là Ẩn Kiểu huynh tát vào mặt đệ còn gì. Nếu huynh cảm thấy áy náy, đến lúc phân chia Thiên Hà Tinh Sa, cho đệ thêm một khối là được.
Kỷ Ẩn Kiểu gật gật đầu, bằng hữu tri giao không cần nhiều lời. Dư Tắc Thành gật gật đầu, mọi người bắt đầu bàn kế hoạch.
Hôm sau năm người tụ tập, Lạc Vô Kỵ dẫn đường, tất cả ngự kiếm bay về phía sơn môn Đan môn trên núi Lục Bàn, tìm Bạch Dược Sư. Mỗi người đều dùng bí pháp thay đổi bộ dáng, phương pháp ngự kiếm cũng khác nhau.
Lạc Vô Kỵ nói:
- Bạch Dược Sư là một người rất hay, lão vốn là con trai của Thành chủ La Nguyên, từ nhỏ vốn đã hoang dâm háo sắc. Nguyên nhân lão tu hành cũng là vì hoang dâm háo sắc, thân thể suy yếu, cho nên mới bái nhập Đan môn học luyện chế đan dược.
Mọi người ngự kiếm bay tới chỗ đã hẹn từ trước, chỉ thấy Bạch Dược Sư đã chờ sẵn ở đó, dáng vẻ bồn chồn lo lắng. Lão thấy mọi người đã tới, bèn buông tiếng thở dài:
- Sự tình đã có biến hóa, không biết do ai lắm miệng, trong môn đã biết chuyện này. Vừa rồi ta nhìn thấy Chấp Sự Ngoại đường Lý Chân Nhân dẫn theo một nhóm người chạy tới mỏ khoáng sản trong Thanh Minh.
Lập tức mọi người sửng sốt. Dư Tắc Thành hỏi:
- Bọn họ có bao nhiêu người?
Bạch Dược Sư nói:
- Ta không nhìn rõ, có khoảng sáu, bảy mươi người, ít nhất một nửa trong đó là Kim Đan Chân Nhân, có khoảng bốn mươi Kim Đan Chân Nhân. Khoan đã, trong đó có rất nhiều người lạ mặt, rất nhiều người không phải là đệ tử bản môn. Ta nghi ngờ rằng bọn họ cũng giống như chúng ta, cũng muốn cướp đoạt Thiên Hà Tinh Sa này.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Có Nguyên Anh Chân Quân không?
Bạch Dược Sư nói:
- Không có, chắc chắn là không có Nguyên Anh Chân Quân. Bất quá Chấp Sự Ngoại đường Lý Chân Nhân kia là cháu ngoại của Nhị trưởng lão Nghiệt Vô Tâm, là Đại đệ tử của chưởng môn, ta...
Dư Tắc Thành nói:
- Nghiệt Vô Tâm đã biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này, không cần để ý tới lão. Đây là muốn cướp mối làm ăn của chúng ta, các vị ca ca, theo các vị, chúng ta phải làm sao?
Dư Tắc Thành vừa nói Nghiệt Vô Tâm biến mất, Bạch Dược Sư lập tức trợn mắt há mồm, tuy rằng đã có linh cảm từ trước, nhưng khi nghe được tin này cũng kinh ngạc không thôi.
Lạc Vô Kỵ nói:
- Còn phải nói sao, đoạt Thiên Hà Tinh Sa của chúng ta chính là đoạt tiên kiếm, cắt đứt tiên lộ của chúng ta.
Hồng Lăng nói:
- Đi thôi, cho dù là có Nguyên Anh Chân Quân, chúng ta cũng có thể đánh một trận.
Bạch Dược Sư thấy thái độ của bọn họ như vậy, bèn nghiến răng nói:
- Được, ta cũng liều mình bồi quân tử, ta cũng đi. Tới lúc đó ta sẽ phân biệt giúp các ngươi ai là người của bọn chúng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Kỷ Ẩn Kiểu âm trầm nói:
- Không cần, phàm là người trong Thanh Minh vậy coi như xui xẻo, tránh cho sự tình bại lộ, tin tức tiết lộ, khó mà thu dọn.
Dư Tắc Thành nói:
- Vô Kỵ Đại ca, đưa linh thạch cho Bạch Đại ca trước đi, xin Bạch Đại ca chỉ đường cho chúng ta.
Bạch Dược Sư nói:
- Khoan hãy nôn nóng, đi, ta dẫn các ngươi tới đó.
Mọi người ngự kiếm bay ra ngoài Đan môn. Bay được chừng ba trăm dặm, vào một sơn cốc bên trong núi Lục Bàn.
Trong sơn cốc này có một tòa đại điện, xung quanh thanh tàng trúc xanh, đá trắng trải đường, phong cách cổ kính tao nhã.
Bạch Dược Sư dẫn mọi người tiến vào, sâu trong đại điện có một truyền tống trận, thông qua nơi đó có thể đi tới mỏ khoáng sản trong Thanh Minh.
Nơi này có một vị Kim Đan Chân Nhân ở đó, còn có sáu vị tu sĩ Trúc Cơ, dường như bọn họ đứng ngồi không yên. Vừa nhìn thấy Bạch Dược Sư tới lập tức vô cùng cao hứng, tên Kim Đan Chân Nhân kia kích động chạy tới nói:
- Sư huynh đã tới, Lý Chân Nhân mới dẫn người vào, đệ ngăn cản, bọn họ cũng không nghe, còn đánh cả Tiểu Lục Tử, người của chúng ta khi nào thì...
Thần sắc Kim Đan Chân Nhân này hết sức khẩn trương, không hề có dáng vẻ trầm ổn của Kim Đan Chân Nhân trời sập trước mắt cũng không biến sắc. Người tu tiên dựa vào linh dược tiến giai vô cùng bất ổn, tâm cảnh không đủ. Mặc dù có thực lực thật, nhưng tâm cảnh vô cùng kém cỏi.
Bạch Dược Sư nói:
Đây toàn là người của chúng ta ư ?
Kim Đan Chân Nhân kia sửng sốt, đáp:
- Đều là đệ tử của chúng ta, ngoại trừ hai người không thể tin được, những người khác không có vấn đề gì.
Bạch Dược Sư nói:
- Được rồi, lát nữa...
Lão giơ tay lên chém xuống, tên Kim Đan Chân Nhân kia thấy vậy hít sâu một hơi khí lạnh. Bạch Dược Sư hỏi tiếp:
- ở mỏ khoáng sản có bao nhiêu người, tu vi thế nào?
Tên Kim Đan Chân Nhân đáp:
- Kim Đan Chân Nhân Đan môn chúng ta có mười một người, sáu mươi ba tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan Chân Nhân của môn phái khác có bốn mươi hai người, tu sĩ Trúc Cơ năm mươi sáu người.
Bạch Dược Sư hỏi:
- Vì sao lại có nhiều người ngoài như vậy?
Tên Kim Đan Chân Nhân đáp:
- Những Kim Đan Chân Nhân này là vừa rồi Lý Chân Nhân đưa vào, còn số tu sĩ Trúc Cơ là... là hảo hữu của chúng ta...
Đây là y lén lút cho một số tu sĩ môn phái khác tiến vào, đến đó khai thác tài nguyên khoáng sản, sau đó cho y chút lợi, như vậy ai cũng có lợi cả. Dư Tắc Thành nghe vậy tức cười, thật sự là trong thiên hạ không gì đen hơn quạ.
Tân Xuân Phong đột ngột lắc mình, lập tức tất cả đệ tử Đan môn có mặt nơi đây đều bị y vỗ một cái lên đầu. Bạch Dược Sư và tên Kim Đan Chân Nhân kia cũng không tránh được. Lập tức một đạo hào quang màu đỏ sẫm thấm vào đầu bọn họ, sau đó Tân Xuân Phong nói:
- Sau khi năm người chúng ta tiến vào mỏ khoáng sản, các ngươi đóng truyền tống trận lại cho ta. Sau khi sự tình kết thúc, ta sẽ phát ra tín hiệu, đến lúc đó các ngươi sẽ biết, mở truyền tống trận cho chúng ta ra.
- Đạo hào quang lúc nãy là Huyết Thân Ma Kiếm của Vạn Kiếm Ma tông ta, tin rằng các người đã nghe qua. Mọi người phối hợp với nhau một chút, ai cũng được phát tài.
Nghe thấy cái tên Huyết Thân Ma Kiếm, bọn Bạch Dược Sư biến sắc, Bạch Dược Sư thở dài:
- Chuyện đã đến nước này còn gì để nói, Tiểu Ngũ Tử, ngươi dẫn đường cho bọn họ vào mỏ khoáng sản, đoạt lấy khối hắc thạch kia đi.
Tên Tiểu Ngũ Tử vừa được gọi là một tên tu sĩ Trúc Cơ, nghe vậy lập tức sắc mặt đại biến, chưa hành động mà hai chân y đã run lên bần bật.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Đây là ba mươi vạn linh thạch, sau khi xong việc sẽ cho ngươi thêm ba mươi vạn linh thạch nữa. Đại gia đây không có gì khác, chỉ có linh thạch mà thôi.
Thấy túi trữ vật do Dư Tắc Thành ném tới, chân Tiểu Ngũ Tử lập tức không còn run nữa, lập tức nói:
- Các vị tiền bối, vãn bối dẫn đường, mỏ khoáng sản kia vãn bối rất thuộc đường, xin các vị cứ yên tâm.
Lúc này chân y không còn run nữa, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Dư Tắc Thành thấy vậy khẽ bĩu môi, Đan môn này thật sự làm cho người ta thất vọng.
Hồng Lăng bên cạnh đột ngột truyền âm nói:
- Tắc Thành, đám Kim Đan Chân Nhân này là đệ tử ngoại sự ở Đan môn, bọn chúng phụ trách những việc thông thường vật vãnh, không phụ trách chiến đấu. Đệ không nên coi thường đan môn, ở Đan môn có Kim Đan Chân Nhân chuyên chiến đấu, được gọi là Cửu Thập Cửu Chiến Đấu Đoàn, đó mới là thực lực chân chính của Đan môn.
Dư Tắc Thành gật đầu truyền âm đáp:
- Thọ giáo, đa tạ Hồng Lăng tỷ chỉ điểm.
Sáu người bước nhanh vào truyền tống trận kia, gắn linh thạch vào, lập tức truyền tống trận kích hoạt, nháy mắt một đạo hào quang xuất hiện, mọi người bắt đầu truyền tống đi.
Quá trình truyền tống có cảm giác hư vô mờ mịt, người có thân thể yếu ớt sẽ có cảm giác đầu váng mất hoa, ghê tởm buồn nôn, nhưng bọn Dư Tắc Thành hoàn toàn không có vấn đề gì.
Truyền tống như vậy chừng một khắc, lập tức mọi người được đưa tới một địa điểm kỳ dị.
Mọi người chỉ thấy trước mắt chớp lên một cái, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bỗng. Nhìn lại xung quanh, chỉ thấy mình đang trôi nổi bên trong Thanh Minh, bốn phía toàn là nham thạch vỡ, trên trời có ba mặt trời cùng tồn tại. Ý niệm đầu tiên trong đầu Dư Tắc Thành là Thanh Minh, nơi này là thế giới Thanh Minh nằm trên chín tầng trời.
Nhưng nếu cẩn thận cảm ứng, sẽ phát hiện nơi đây có không khí lưu chuyển, có thể hô hấp, chắc chắn không phải là Thanh Minh nơi Dư Tắc Thành đã ra vào khi trước.